Đời người khó được bình yên
Buồn vui lẫn lộn, ưu phiền bủa vây
Đời ai chẵng muốn sum vầy
Nhưng sao trọn vẹn, mỗi cây mỗi cành.
Luôn hồi trong kiếp tử sanh
Ốm đau bệnh tật, mong manh cuộc đời
Nay hớn hở, mai lệ rơi
Vô thường đi đến... chơi vơi giữa dòng.
Phận người bến đục bến trong
Cũng là duyên nghiệp, từ trong luân hồi
Nên ta chịu khó trau dồi
Tích đức hành thiện, sinh sôi phước lành.
Giống tốt cây sẽ tươi xanh
Tâm Ý tốt đẹp, sẽ sanh ph
Trãi qua bạo bệnh mới hay
Sinh lão bệnh tử, đắng cay vô vàn
Nửa đời trú thân trần gian
Đã nếm đủ vị, gian nan kiếp người.
Hôm nay vẫn được vui cười
Cũng là tốt phước, hơn người khổ đau
Ngẫm đời Nghiệp trước nợ sau
Nếu trả được hết... sẽ mau nhẹ nhàng.
Đời người tham ái bạc vàng
Đến khi nhắm mắt, rõ ràng hư không
Bệnh mang nghiệp lại chất chồng
Sống thì đau khổ, chết không lối về.
Trí minh nương ánh Bồ đề
Hành thiện tích đức, khen chê mặc
Ta là khách trọ trần gian
Trăm năm rồi cũng, héo tàn hóa thân
Nhân lúc còn ở trên trần
Tích chút phước đức... rất cần về sau.
Đời người rồi sẽ qua mau
Hãy vui vẻ sống, trao nhau nụ cười
Thiện tâm trân trọng tình người
Nâng niu cuộc sống... vui cười an nhiên.
Sống vui sống khỏe là tiên
Đừng gieo ân oán, ưu phiền cho ai
Tĩnh giấc hướng về tương lai
Nhân từ độ lượng, Như Lai độ trì.
Thành tâm nuôi dưỡng Từ bi
Trăm năm trọn kiếp... ra đi nhẹ
Đường trần ta đã bước vào
Luân hồi chuyển kiếp, biết sao mà lường
Nghiệp xưa vẫn còn nặng vương
Làm sao thỏa nguyện... vẹn đường chân tu.
Cuộc sống thì cứ rối mù
Muốn buông chẳng được, cho dù cố tâm
Nặng lòng nhân nghĩa tình thâm
Nên ta cứ mãi... lặng thầm lo âu.
Cuộc đời là một bể dâu
Gác tay lên trán, vò đầu nghĩ suy
Chuyện ăn uống chuyến đứng đi
Việc con việc cháu... chẳng khi nào ngừng.
Quay mặt nhìn lại sau lưng
Biết bao gian khó, đã từng trãi qua
Đường đời đầy rẫy ph
Dẫu con đi khắp muôn phương
Lòng luôn nhớ mãi, quê hương của mình
Bởi nơi ấy... có dáng hình
Của Mẹ yêu dấu, ân tình nặng sâu.
Nhiều đêm trằn trọc canh thâu
Mở ra ký ức, áo nâu bạc màu
Mà lòng lại cứ nhói đau
Thương Mẹ nghèo khó, cháo rau qua ngày.
Cả đời chưa được no say
Quanh năm vất vả, chân tay lấm bùn
Mùa đông lạnh giá rét run
Áo chưa đủ ấm, da thun vai gầy.
Đến khi vừa được no đầy
Con cháu khôn lớn, dựng xây cửa nhà
Mong còn c
Mẹ ơi... Vu lan đến rồi
Trong lòng con mãi, bồi hồi nhớ thương
Thành tâm dâng nén tâm hương
Cầu mong Chư Phật, mười phương độ trì.
Từ khi chưa biết chút gì
Hình ảnh của Mẹ, đã ghi vào lòng
Tâm hồn tươi sáng sạch trong
Chỉ có dáng mẹ, in dòng đầu tiên.
Lớn lên bôn ba mọi miền
Mẹ vẫn khuyên dạy, tánh hiền từ bi
Mẹ theo từng bước chân đi
Giúp con vững chí, mỗi khi vui buồn.
Tháng bảy nhớ về cội nguồn
Thương Cha nhớ Mẹ, lệ tuôn ngậm ngùi
Cài bông hồng trắng lên rồi
Lòng nghe thổn thức, bồi hồi xót xa
Bởi không còn Mẹ còn Cha
Con tim đau nhói... mắt hoa tối sầm.
Sống đời nhân nghĩa tình thâm
Có ai bằng Mẹ, trong tâm của mình
Công ơn dưỡng dục tạo sinh
Trọn đời nhớ mãi... bóng hình Mẹ yêu.
Tuy rằng tuổi đã xế chiều
Nhưng khi nhớ Mẹ... như nhiều trẻ thơ
Trong lòng thương nhớ ngẩn ngơ
Nước mắt tuôn chảy... đôi bờ lệ rơi.
Cầu mong Cha Mẹ trên trời
Qui Y Phật Độ, về nơi Niết Bà
Nay ta thành tài thành nhân
Thì ta hãy nhớ, song thân của mình
Nuôi con chẳng màng nhục vinh
Quên thân gầy héo, hy sinh cả đời.
Quanh năm bán lưng cho trời
Lặn lội vất vả, khắp nơi vì nghèo
Mặc cho đường dốc cheo leo
Vì con Cha Mẹ, vẫn trèo vượt qua.
Dù cho bão táp phong ba
Nắng nóng sương gió, mưa sa chẳng sờn
Ân Cha nghĩa Mẹ cao sơn
Sinh thành dưỡng dục, lớn hơn biển trời.
Nếu còn Cha Mẹ trên đời
Ra công báo hiếu, nói lời yêu thương
Mỗi năm cứ độ thu về
Nỗi niềm thương nhớ, tràn trề con tim
Đêm đêm lại cứ im lìm
Nhìn vào sâu thẳm... mong tìm dáng Cha.
Bao năm Cha đã đi xa
Lòng con luôn vẫn, thiết tha mong cầu
Cha về ngăn giọt mưa ngâu
Để cho con bớt, đau sầu nhớ thương.
Biết rằng đời là vô thường
Nhưng lòng con vẫn, vấn vương tình Người
Nhớ từng cử chỉ nụ cười
Khi Cha tại thế... mấy mươi năm rồi.
Vu lan lòng dạ bồi hồi
Nhớ Cha ngơ ngẩn, nên ngồi lặng im
Thế r
Lặng nhìn theo bóng thời gian
Chợt lòng suy nghĩ, miên man cuộc đời
Nhiều khi sóng gió tả tơi
Một mình chống chọi... chơi vơi giữa dòng.
Phận người số kiếp long đong
Cả đời lặn lội, chỉ mong no đầy
Bôn ba khắp chốn đó đây
Cô thân độ mã ... dựng xây cơ đồ.
Cuối cùng thân xác héo khô
Mà chưa kiếm được... một tô cơm đầy
Ngửng mặt nhìn trời nhìn mây
Chiều tà xế bóng... ngọn cây che mờ.
Tịnh tâm suy xét y tờ
Mới hay lòng dạ... vô bờ tham lam
Còn Cha còn Mẹ là tiên
Mất Cha mất Mẹ, buồn phiền bủa vây
Cho dù tìm khắp đó đây
Không ai bằng Mẹ, tràn đầy tình thường.
Vì con chẳng quản gió sương
Cả đời vất vả, ruộng nương cấy cày
Thân tàn đói khát ai hay
Chỉ mong con được, tháng ngày ấm no.
Với con Mẹ chỉ biết cho
Không hề hối tiếc, đắn đo chuyện gì
Mẹ luôn rộng lượng từ bi
Cho con tất cả, những gì thơm ngon.
Mẹ lo mọi việc vuông tròn
Dù con già lớn... Mẹ còn lo âu
Tình Mẹ cao
Từ khi con được sinh ra
Đã hưởng hơi ấm, từ Cha Mẹ rồi
Hạnh phúc từ lúc trong nôi
Tình Cha nghĩa Mẹ, sinh sôi từng ngày...
Thế rồi cũng đến một ngày
Con xa Cha Mẹ, kéo cày bôn ba
Một mình lủi thủi đi xa
Nhớ thương Cha Mẹ... xót xa phận nghèo.
Bao năm chịu khó leo trèo
Mong được no ấm, suốt theo cuộc đời
Để cho Cha Mẹ thảnh thơi
Vậy mà chưa được... thì trời đã kêu.
Ngẫm đời nhiều cảnh trớ trêu
Những người hiền hậu, lại đều ra đi
Để
Tháng bảy nhìn giọt mưa rơi
Nhớ ơi là nhớ... một thời dấu yêu
Bên Cha bên Mẹ sớm chiều
Biết bao kỷ niệm... bao điều khó quên.
Ước mong sau khi lớn lên
Công thành danh toại, đáp đền Mẹ Cha
Thế rồi cuốn gói đi xa
Cô thân độc mã... bôn ba xứ người.
Đôi khi dở khóc dở cười
Chịu bao tủi nhục, lòng người hiểm sâu
Nhiều lúc nhẫn nhịn cúi đầu
Tai qua nạn khỏi... là câu dặn lòng.
Vượt bao gian khó hằng mong
Tạo dựng cơ nghiệp, khi xong sẽ về
Mỗi năm đến mùa Vu lan
Lòng con lại cứ, miên man nhớ Người
Ước gì lại được nói cười
Trong vòng tay Mẹ... vui tươi vô vàn.
Nhân duyên trên chốn trần gian
Được làm con Mẹ, ngập tràn niềm vui
Mẹ cho cuộc sống ngọt bùi
Ấm nồng hạnh phúc, An vui trong lòng.
Phận người kiếp số long đong
Mấy ai thỏa mãn... ước mong của mình
Luân hồi trong kiếp ba sinh
Có đi có đến ... hành trình mà thôi.
Nhưng lòng cứ mãi bồi hồi
Thương nhớ về Mẹ, nên ngồi trầm
Mẹ về trong cõi mờ sương
Mười năm thương nhớ, đoạn trường phân ly
Vu Lan con chẳng ước gì
Chỉ mong có Mẹ... thầm thì như xưa...
Cả đời chỉ có mắm dưa
Mấy chục năm ấy, nắng mưa giãi dầm
Mẹ luôn lặng lẽ âm thầm
Vì con chịu đựng, thăng trầm chẳng than.
Suốt đời vất vả gian nan
Lên bờ xuống ruộng, vượt ngàn trèo non
Tất cả đều vì đàn con
Không quản sương gió, héo hon thân gầy.
Giờ đây các con no đầy
Thì không còn Mẹ, sum vầy sẽ chia
Lò
Nhìn bầu trời... âm u đầu tháng bảy
Lòng chợt buồn... nước mắt chảy giọt sầu
Nhớ Mẹ Cha... đã ra đi từ lâu
Không trở lại... như lúc đầu được nữa.
Con nhớ Mẹ... như trẻ thơ khát sửa
Mất Mẹ rồi... đời một nửa mồ côi
Cứ mỗi đêm... lòng thương nhớ bồi hồi
Tủi thân phận... nước mắt trôi như thác.
Rồi từ ngày ... con trở về Bến giác
Biết Vô thường... nên tạm gác đau thương
Con nguyện cầu... Cha Mẹ về Tây phương
Sống muôn đời... trên thiên đường Cực lạc.
25.08.2017
Làm con hiếu nghĩa song thân
Khi còn Cha Mẹ, giữa trần thế gian
Dù cho cuộc sống gian nan
Tinh thần Đạo Hiếu, chứa chan mặn nồng.
Sinh thành ân nghĩa núi sông
Dưỡng dục cực khổ, lao công đọa đày
Thân ta được như ngày nay
Là nhờ Cha Mẹ, đêm ngày hy sinh.
Mẹ như ánh sáng bình minh
Soi đường chỉ lối, tận tình vì con.
Cha thì leo núi trèo non
Quên thân gầy yếu, mỏi mòn tháng năm.
Mẹ như ánh trăng đêm rằm
Sáng soi muôn nẻo, xa xăm tìm về
Vu lan nhắn gửi đôi lời
Ai còn Cha Mẹ, đừng rời đừng xa
Bởi trên cái cõi ta bà
Được làm con cái... đó là duyên xưa...
Luân hồi sáu cõi đẩy đưa
Nợ nần truyền kiếp, dây dưa vẫn còn
Nay ta được phận làm con
Đó là duyên nợ, vẫn còn đến nay.
Phận con số phận an bày
Trong vòng tay Mẹ, tháng ngày ấm êm
Mẹ Cha chẳng quản ngày đêm
Vì con vất vả... lòng thêm nặng lòng.
Cả đời chỉ có ước mong
Nuôi con khôn lớn, vẹn trong vẹn ngoài
Thân già lặ
Ngày xưa còn Mẹ còn Cha
Đi đâu cũng muốn, về nhà mới vui
Tuy nghèo ấm cúng ngọt bùi
Có Cha có Mẹ, niềm vui tràn trề...
Quê hương là chốn đi về
Lòng người xa xứ, bộn bề nhớ nhung
Dẫu cho cách biệt muôn trùng
Vẫn mong có dịp, trùng phùng người thân.
Giờ đây dường như xa dần
Về quê thăm viếng, mộ phần mà thôi
Mẹ Cha đã đi xa rồi
Nhìn vật nhớ cảnh... bồi hồi nhớ thương.
Cầu mong Chư Phật Mười Phương
Độ trì Cha Mẹ, trọn đường Chân tu
Gi
Nhìn đời mấy độ mưa bay
Mây trôi bèo dạt... đắng cay một mình
Vẫn đây... một mối chân tình
Tìm về Ngã Phật... cầu bình cầu an.
Buồn thay kiếp sống nhân gian
Sướng vui thì ít, gian nan thì nhiều
Sống đời chẳng được bao nhiêu
Còng lưng gánh chịu... bao điều khổ đau.
Đời người rồi cũng qua mau
Phù du cuộc sống, trước sau cũng về
Sao không nương ánh Bồ đề
Tịnh tâm buông xã... si mê đoạn trường.
Dưới ánh Chư Phật Mười Phương
Sám hối tu sửa...
Tuy rằng có chút cô đơn
Cũng là duyên nghiệp, giận hờn chi ai
Thôi thì mặc đúng hay sai
Cứ nuôi hy vọng... hình hài trong mơ.
Ngỡ rằng đời đẹp như thơ
Xuôi vần êm dịu, ngẩn ngơ lòng người
Nhưng lại dỡ khóc dỡ cười
Dòng đời ngang trái, tình người nông sâu.
Phù du một kiếp bể dâu
Mấy chục năm cũng... chìm sâu đáy mồ
Tiền tài... danh vọng... kim đô
Tan thành mây khói... héo khô tiêu tàn.
Luân hồi kiếp sống trần gian
Buồn vui sướng khổ, gian
Mong sao vật đổi sao dời
Hạnh phúc mỹ mãn, khắp nơi hồng trần
Người người hưởng trọn phước phần
Không còn thảm cảnh, tấm thân đọa đày !
19.08.2017
HOANGHAI
Ngẫm lại muôn sự ở đời
Cũng có duyên số, vận thời rủi may
Bởi đời nào có ai hay
Chữ Ngờ đưa đến... tháng ngày thịnh suy.
Cuộc đời có đến có đi
Thu qua đông đến, có gì lạ đâu
Dòng đời uốn lượn nông sâu
Ba chìm bảy nổi... là câu thường dùng.
Giàu nghèo hai kẻ đi cùng
Nhưng trong tư tưởng, không chung một đường
Đôi khi mưu hại đối phương
Sinh ra thảm cảnh, xót thương đau lòng.
Đành rằng phận số đục trong
Cũng là duyên nghiệp, trong vòng tử s