Có những nỗi buồn... chẵng ai hay
Nó bám theo ta... suốt tháng ngày
Gặm nhấm từ từ... tận xương tủy
Buông bỏ chẵng được... thật đắng cay !
02.04.2017
HOANGHAI
Tôi thường nhớ một miền quê
Có hình bóng Mẹ, đi về sớm trưa
Mãi mê dưới nắng dưới mưa
Chan hoà cuộc sống... cơm dưa muối cà...
Xóm làng tình nghĩa đậm đà
Hương đồng cỏ nội, mặn mà tình thân
Người quê chất phát ân cần
Hương quê ngào ngạt, xa gần luyến lưu.
Ai ai cũng biết chắt chiu
Vun đắp cuộc sống, nâng niu tình người
Bốn mùa rạng rỡ nụ cười
Trong tình thân thuộc, mấy mươi năm liền.
Con Cháu ngoan ngoãn thảo hiền
Kính trên nhường dưới, c
Buồn cho cái kiếp Phù sinh
Nay còn mai mất, nhục vinh bẽ bàng
Cũng vì mộng ảo cao sang
Tham lam danh lợi, ngày càng lún sâu...
Nếu không Giác ngộ quay đầu
Nghiệp sẽ chồng nghiệp, tìm đâu an lành
Cuộc sống thì quá mong manh
Nếu không tích Đức, sao sanh Phước điền.
Muốn hết đau khổ U phiền
Trở về Bến Giác, lòng liền thảnh thơi
Hành thiện giúp ích cho đời
Phước Đức tăng trưởng, sáng ngời tương lai.
Nương tựa dưới bóng Như Lai
Thành tâm Sám h
Trong lòng thương nhớ bồi hồi
Đêm khuya thanh vắng, ra ngồi đếm sao
Nỗi lòng gửi thấu trời cao
Cho con gặp Mẹ, chỉ vào trong mơ...
Để con hưởng chút tuổi thơ
Trong vòng tay Mẹ, phút giờ bình yên
Lòng con vơi bớt ưu phiền
An vui hạnh phúc, hồn nhiên bên Người.
Mẹ ơi... tiếng nói nụ cười
Gắn liền cuộc sống, mấy mươi năm ròng
Mẹ như dòng suối sạch trong
Tắm rửa gội mát, cho lòng của con.
Giờ đây tuy Mẹ không còn
Nhưng hình bóng Mẹ, trong con
Đời người vất vả mưu sinh
Cái ăn cái mặc, Nhục Vinh đua đòi
Lại không chịu được thiệt thòi
Sinh ra Sân Hận, nhỏ nhoi tranh giành.
Chỉ cần có chút lòng thành
Buông Xã bỏ bớt, lợi danh của đời
Giảm Tham Nghiệp cũng sẽ vơi
Nhân Từ Độ Lượng, giúp đời khó khăn.
Từ trong miếng uống cái ăn
Ghi nhớ lời dạy, Phật răn vào lòng
Dẫu cho số phận đục trong
Tâm tánh hướng thiện, mới mong An lành.
Gieo Phước Tích Đức để dành
Mai này gặt hái, tươi xanh no
Khi ta biết nhịn vì nhau
Gia đình êm ấm, trước sau thuận hoà
Dù cho vạn nẻo đường xa
Cũng về sum họp, đậm đà tình thân.
Nếu ai chánh tà bất phân
Trên dưới đảo lộn, bắc cân so bì
Lòng không có chút Từ bi
Tâm không hoan hỷ, sẽ đi sai đường.
Lâm vào hoàn cảnh đáng thương
Do không Giác ngộ, đoạn trường Sân Si
Nghiệp mang đời khổ lưu ly
Nợ nần truyền kiếp... vậy thì khó yên...
Khi Tâm có Phật dịu hiền
Sân Si sẽ giảm, phước điền sẽ tăng
Việc mơ thấy tai nạn là 1 trong các ác mộng mà con người hay gặp phải, trong số học những giấc mơ này sẽ trả lời giấc mơ lô đề ra sao. Anh chị sẽ thấy chẳng phải thiên nhiên chúng ta lại mơ các giấc mơ sở hữu tai nạn xe cộ can hệ tới 1 số các điều ta chưa gặp bao giờ. các mục sau Đó sẽ là tâm điểm và 1 số chi tiết đặc biệt của giấc mơ tai nạn để luận số lô đề.
Trong số học và môn phái luận đề thì ô tô là một giấc mơ thường xuyên xảy ra, với chiêm nghiệm và thực tại đa dạng giấc mơ, tổ tông ta
Trú thân giữa cõi Ta Bà
Gặp nhau thương mến, đó là có duyên
Khi không nặng về đồng tiền
Thì sẽ tròn mối ... tơ duyên mặn nồng...
Cuộc đời Sắc Sắc Không Không
Này còn mai mất, phập phồng lo âu
Kiếp người muôn vạn nỗi sầu
Đường đời khúc khỉu... nông sâu khó lường.
Chân thành trọn vẹn yêu thương
Cùng nhau tiếp bước, trên đường tương lai
Dẫu cho sóng gió đường dài
Cũng vui đón nhận ... hình hài trong mơ.
Mong đời óng mượt như tơ
Thoả lòng ướ
Đời người đầy rẫy bon chen
Vì danh vì lợi, trắng đen trộn vào
Mấy ai tâm tánh thanh cao
Chức tước tài lợi... đem trao cho người.
Mấy ai bị chửi cũng cười
Không màng thua thiệt, với người quanh ta
Hoặc không phản ứng kêu la
Khi bị dồn nén... đó là Thánh Nhân.
Con người sống giữa đời trần
Cái thiện cái ác, rất gần với ta
Nếu mà minh trí nhận ra
Sẽ tránh tạo nghiệp, xót xa cho đời.
Hành Thiện gieo Phước có lời
Mai kia trăm tuổi, xa rời trần
Từ khi lòng nổi gió chiều
Ngày đêm trằn trọc, bao nhiêu mộng lành
Ở tuổi tóc chẵng còn xanh
Mới hiểu Nhân Quả... tử sanh cuộc đời...
Nhiều đêm thao thức lệ rơi
Kiếp người khổ ải, chơi vơi đoạ đày
Đường đời đầy rẫy đắng cay
Buông cho nhẹ gánh... tháng ngày dần trôi.
Phải chăng Nhân Quả luân hồi
Khi xưa tạo nghiệp, để rồi khổ đau
Hay là kiếp trước nợ nhau
Kiếp này phải trả, trước sau lãi lời...
Ngẫm suy muôn sự tại đời
Nhân nào Quả nấy, ai
Phật nhìn cuộc sống trần gian
Sinh Lão Bệnh Tử, muôn vàn khổ đau
Lại thêm tham vọng sang giàu
Tranh đua giành giật, hại nhau khổ đời...
Xót thương dòng lệ tuôn rơi
Tranh quyền đoạt lợi, rối bời nhân gian
Tạo nghiệp đầy rẫy ngập tràn
Mai sau ắt phải, khóc than kêu trời.
Hãy nhìn cuộc sống muôn nơi
Gieo Nhân gặt Quả, lỗ lời ra sao
Chớ nên mang nghiệp ác vào
Tránh đâu cho khỏi, tổn hao phước điền.
Cầu mong ai cũng có duyên
Giác Ngộ Phật Phá
Đừng mơ cuộc sống giàu sang
Hãy mong cuộc sống, nhẹ nhàng an vui
Cùng nhau chia sẽ ngọt bùi
Tự do tự tại, đẫy lùi Tham - Sân.
Thiện Ác ranh giới rất gần
Đừng vì danh lợi, bước chân sai đường
Tiền bạc là khói là sương
Nay còn mai hết, vấn vương làm gì.
Đời người nay ở mai đi
Đều là giã tạm, có chi vĩnh hằng
An vui mới là toàn năng
Đừng sống thủ đoạn, nghĩ rằng mình khôn.
Vạn vật chẵng chi trường tồn
Hết duyên cát bụi, vùi chôn trở về
Cả đời vất vả vì con
Tuổi già sức yếu, vẫn còn lo âu
Nắng mưa mưa nắng giãi dầu
Khó khăn cực khổ, Cha đâu nản lòng.
Đồng áng Cày Cấy vừa xong
Quay qua nghề khác, chỉ mong thoát nghèo
Giêng hai lội suối trèo đèo
Kiếm Cơm kiếm Gạo... cheo neo phận mình.
Cần cù chịu khó mưu sinh
Vượt qua bao nỗi... nhục vinh cuộc đời
Nhà nông áo Vải áo Tơi
Phủ đầy sương gió, chẵng lời thở than.
Dù cho xuống bể lên ngàn
Đôi chân gầy gộc, bước càn cỏ gai
Nghĩ về mồng tám tháng ba
Thấy thương nhớ Mẹ, quê nhà ngày xưa
Suốt đời dầm giãi nắng mưa
Cần cù chịu khó... sớm trưa rộng đồng...
Vất vả vì Con vì Chồng
Chưa hề nhận được, bông Hồng của ai
Quanh năm cặm cụi miệt mài
Ruộng vườn cày cuốc, sờn vai gót mòn.
Chỉ mong nuôi được đàn con
Ấm no hạnh phúc, vẹn tròn nghĩa Nhân
Không hề nghỉ tới bản thân
Sức khoẻ giảm sút... tay chân yếu gầy.
Ngày nay cuộc sống no đầy
Có ăn có mặc, lễ nầy lễ kia
Đời người vất vả mưu sinh
Cuối cùng rồi cũng, nhục vinh bẽ bàng
Dù nghèo hèn, hay cao sang
Đố ai giữ được, mà mang về trời.
Chỉ mong cuộc sống thảnh thơi
Lòng không vướng bận, đầy vơi nỗi sầu
Trong tâm tồn tại một câu
An Nhiên Tự Tại... bền lâu trọn đời.
Ước mong tạo phước mọi nơi
Mang niềm vui tới, khắp trời tự do
Ai ai cũng được ấm no
Tốt đời đẹp Đạo, chăm lo việc lành.
Cuộc đời sáng đẹp long lanh
Hành thiện tích đức, phước sanh lâu d
Giàu sang người kính kẻ yêu
Muốn gì được nấy, thoả nhiều ước mơ
Người nghèo túng thiếu xác xơ
Tấm thân tiều tuỵ... nhạt mờ tình thân.
Hết thời bạn bè xa gần
Không thèm dòm ngó, dần dần cách xa
Đôi khi mang tiếng gian tà
Nói điều lẻ phải ... ai mà chịu nghe.
Nhiều tiền mua nhà sắm xe
Đi đâu cũng thấy, cũng nghe khen mình
Hết tiền câm nín lặng thinh
Bạn bè thân thuộc, coi khinh nghèo hèn.
Sự đời lắm cảnh bon chen
Không hiểu Nhân Quả, sang h
Từ khi ta được sinh ra
Hai bàn tay trắng, oa oa khóc nhè
Không tiền, không nhà, không xe
Được nuôi khôn lớn... chở che vào đời...
Mẹ Cha máu đổ lệ rơi
Bôn ba khắp chốn, mọi nơi nuôi mình
Dòng Sữa của Mẹ trắng tinh
Mang đầy Ân Nghĩa, dưỡng sinh sáng ngời.
Công ơn sánh tựa biển trời
Văn thơ không tả, hết lời được đâu
Sinh thành dưỡng dục nặng sâu
Chữ Hiếu là đứng hàng đầu đời con.
Dẫu cho biển cạn đá mòn
Công ơn Cha Mẹ, mãi còn trong tâm
Tham lam Danh lợi mà chi
Xuôi tay nhắm mắt, còn gì mang theo
Trần gian kiếp sống bọt bèo
Nhân khi còn sống, hãy gieo Phước lành.
Đời người cuộc sống mong manh
Nay còn mai mất, dễ thành vô hư
Tịnh tâm dưới ánh Chân như
Hành thiện tích đức, tâm tư hiền hoà.
Ngày đêm Niệm Phật Di Đà
Đẩy lùi phiền muộn, ác ma tiêu tàn
Làm lành lánh dữ trừ gian
Phước Đức tăng trưởng, ngập tràn tương lai.
Cầu mong ai cũng như ai
Trừ Tham bỏ Hận, Đức Tài song tu
Người này buồn vì tình yêu
Người kia buồn bởi, tiền tiêu không còn
Người nọ buồn vì Chồng Con
Người đây buồn chán, phấn son hết thời...
Người đó bệnh tật cả đời
Nỗi buồn đeo đẳng, không rời khỏi thân
Nếu ta tinh tấn chuyên cần
Ngày đêm Buông Xã, dần dần an vui.
Năm tháng ngày một đẩy lùi
Những điều buồn khổ, sẽ lui xa dần
Nẻo về rồi cũng đến gần
Non xanh nước biếc, hoà thân vĩnh hằng.
Nên ta hãy nhớ cho rằng
Nhân khi còn sống, hãy năng là
Làm người Đạo Hiếu đứng đầu
Sinh Thành Dưỡng Dục, ân sâu đáp đền
Phận con đừng bao giờ quên
Do đâu mà có... mà nên thân này...
Mẹ Cha chẳng quản đêm ngày
Bôn ba lặn lội, cấy cày nuôi ta
Dẫu cho bão táp phong ba
Vì con ráng chịu, xót xa cực hình.
Mặc cho phận số nhục vinh
Nuôi con quên cả, thân mình héo hon
Mong sao mọi sự vuông tròn
Công danh thành toại, đời con An nhàn.
Nhìn đời khắp cả thế gian
Không ai bằng Mẹ, chứa chan ân tình
Nhịn được vạn sự sẽ lành
Sân Si nóng giận, sẽ sanh hồ đồ
Lý trí cũng bị cạn khô
Nên ta cần phải, điểm tô luyện rèn.
Nhịn không phải là thấp hèn
Mà là Đức tính, đáng khen trên đời
Mấy ai không nói một lời
Lặng thinh Nhẫn Nhịn, thầm rơi lệ sầu.
Đôi khi Nhịn nói một câu
Cũng giảm bớt được, cả bầu oái ăm
Nhiều lúc chịu thiệt một trăm
Trời yên biển lặng, cả năm no đầy.
Nhịn sẽ yên lặng gió mây
Ngoài êm trong ấm, đông tây thuận hoà
Hạnh
Dòng đời thì cứ lặng trôi
Nào ai biết được, sẽ rồi ra sao
Thôi thì mặc kệ thế nào
Tất cả rồi cũng... tan vào hư vô...
Sóng đời thường hay đẩy xô
Sóng lớn sóng nhỏ, nhấp nhô muôn màu
Sóng trước tan bởi sóng sau
Sóng nào rồi cũng, theo nhau tan dần.
Cuối cùng chỉ khổ tấm thân
Gồng lưng gánh chịu, nhân gần quả xa
Nghiệp gây giữa chốn Ta bà
Mang theo truyền kiếp, khó mà buông lơi.
Bởi thế khi sống trên đời
Đừng gây nghiệp ác, nói lời thị phi
Sống trên cái cõi Ta Bà
Tham Sân Si Hận, rõ là khổ thân
Nếu không tu sửa dần dần
Nghiệp đeo truyền kiếp, phước phần tiêu tan...
Kiếp người vất vả cơ hàn
Mưu sinh kiếm sống, gian nan cả đời
Nhiều khi buồn khổ lệ rơi
Cũng do cái nghiệp, của đời trước kia.
Đã Nghiệp không thể sẻ chia
Mà phải trả hết, mới lìa khổ đau
Tu Sửa là phép nhiệm màu
Giúp ta giảm ngiệp, và mau an lành.
Đời người kiếp sống mong manh
Gieo trồng Phước Đức, để dành mai sa