Cậy nhờ ánh sáng Từ Bi Mong rằng giảm bớt, Sân Si đoạ đày Không còn Tham Hận đắng cay Thân Tâm An Lạc... cả ngày lẫn đêm ... Cuộc sống cứ trôi êm đềm Mỗi năm ta lại, tăng thêm tuổi già Mái đầu lại bạc nhiều ra Sức khoẻ giảm sút... thân ta yếu dần. Không còn vững chải bước chân Mắt phải đeo kính, phân vân đủ điều Tâm Sinh Lý cũng giảm nhiều Da dẻ chạm khắc... phù điêu phong trần... Biết rằng con tạo xoay vần Nên ta Tu Sửa ... cầu thâ
(Cảm hứng khi đọc ''Chinh phụ ngâm'') Trăng nảo trăng nao sáng nhạt nhòa Đôi tà mây trắng hững hờ qua Cỏ cây ướt đẫm màu sương đục Gió thảm đìu hiu rít não nề. Vườn lạnh còn đâu tiêng dế kêu Mỗi tiếng thời gian vẫn thở đều Bên song cửa sổ người thiếu nữ Lệ đắng rơi hoài tấm tranh thêu. Nàng khóc vì ai, khóc cho ai? Nghĩa cũ tình xưa luống nhạt phai Kẻ đành cất bước, người còn đợi Thơm cho ai nữa hỡi hoa nhài
Em lớn lên từ quê hương của Bác Dải đất miền Trung- xứ Nghệ ân tình Nơi biển Cửa Lò bãi cát trắng tinh Dân chài lưới dệt hồn quê khăng khít Biển hiền hòa nâng cánh buồm xa tít Để bình minh rực nắng cá đầy khoang... Nam Đàn ơi! Xin hát mãi về Người Nhớ làng Sen, làng Trù lưu dấu Bác Suốt cuộc đời bôn ba đầu đã bạc Đôi ba lần mới được dịp về thăm. Ghé lại Đô Lương núi sông liền đồng ruộng Những cánh cò quen dãi gió dầm sương Ai xa rời mà chẳng thấy vấn vương Chiếc bánh đa vừng ngọt bùi như tìn
Trú thân giữa chốn Ta Bà Quyền cao chức trọng, ngọc ngà bủa vây Tham - Sân - Si - Hận tràn đầy Nếu không BUÔNG XẢ ... thân gầy khó an ! Mưu sinh kiếm sống gian nan Kiếp người đầy rẫy, cơ hàn gió sương Nhiều khi lỡ bước lầm đường Nếu không tĩnh ngộ... sẻ vương nỗi sầu. Dù cho khôn khéo đến đâu Nhân Quả Báo Ứng... chẳng Lâu thì Liền Ta nên phát huy tánh hiền Năng làm việc thiện ... gieo duyên tốt lành... Gắng công lập chí tu hà
Có ai đếm hết sao trời Tát cạn nước biển... không rời trần gian Có Hoa nào nở không tàn Cây không thay lá... gió ngàn không lay... Kiếp người có trả có vay Hương vị chua chát, đắng cay ngọt bùi... Cuộc sống có buồn có vui Giận hờn thù ghét, ngậm ngùi oan khương. Tất cả đều là vô thường Tham Sân Si Hận... vấn vương khổ sầu Nhân quả có chừa ai đâu Sao không Buông bỏ... quay đầu Từ bi ? Mai này đến lúc ra đi Hỏi ai giữ được ... những
An vui dưới ánh đạo vàng Tiêu tan mộng ảo... ngỡ ngàng khi xưa... Dẫu cho trời nắng hay mưa Chân Tâm chánh niệm... say sưa tu hành ...! 03.09.2015 HOANGHAI
Ngập chìm giữa chốn ba sinh Có duyên giác ngộ, chuyễn mình là hên Ấy là ... cũng nhờ ơn trên Độ trì dẫn dắt ... mới nên thân người ... Đã sinh làm kiếp con người Mỗi cây một cảnh... xanh tươi tuỳ mùa Tốt phước hạnh phúc vui đùa Vô phước đau khổ... cay chua ngậm ngùi. Đời ai chẳng muốn an vui Nhưng do duyên số, hên xui cam đành Vậy nên cố gắng tu hành Gieo trồng phước đức, để dành mai sau... Mai này đời hết khổ đau An nhiên tự tại ... thắm màu
Vu Lan nhìn cánh hoa Hồng Nhớ ơn Cha Mẹ ... bế bồng nuôi con Giờ đây Cha Mẹ chẳng còn Cài bông Hồng trắng... lòng con ngậm ngùi... Còn Cha còn Mẹ an vui Không Cha không Mẹ, tới lui ngập ngừng Nhớ thương mắt lệ rưng rưng Lòng đau quặn thắt ... như từng nhát dao. Còn đâu êm ấm ngọt ngào Trong vòng tay Mẹ, dạt dào tình thương Dù rằng ăn muối ăn tương Có Cha có Mẹ ... yêu thương nhất đời... Tháng Bảy nhìn về cuối trời Cầu mong Cha Mẹ, về nơi Ni
Giấc mơ nào rồi cũng tan Phù du nắng trãi... miên man một thời Giờ đây ngoãnh mặt nhìn đời Chợt thấy tĩnh ngộ... tìm nơi yên lành ...! 26.09.2014 HOANGHAI
Công Cha cao ngất như trời Nghĩa Mẹ rộng lớn, biển khơi khó bì Nhọc nhằn Cha Mẹ quản chi Quên thân gầy yếu ... chỉ vì nuôi con... Thân già gầy yếu héo hon Nắng mưa giông bão, trèo non vẫn trèo Đông con gia cảnh lại nghèo Cha Mẹ vất vả... bọt bèo cực thân. Con lớn Cha Mẹ yếu dần Cuộc sống nghèo khó, rất cần miếng ăn Nhưng do hoàn cảnh khó khăn Miếng ăn không đủ... chiếu chăn không lành. Vậy mà dưới mái nhà tranh Ấm êm hạnh phúc, tư
Cách học bài siêu nhanh Điều kiện cần: - "Ngày ăn ba bữa" là điều không thể thiếu đối với mỗi con người chúng ta vì ăn đầy đủ khiến huyết áp của chúng ta ổn định như vậy tim sẽ cung cấp đủ máu lên não cho chúng ta hằng ngày giúp ta tập trung hơn và dẫn đến là học bài mau thuộc hơn. - "Uống cafe nóng khi học bài" là một cách vô cùng hiệu quả để thuộc bài nhanh hơn, một tách "nescafe" nóng sẽ làm tăng lưu lượng máu lên não giúp ta tập trung hiệu quả. - "Cuối tuần đi thư giản" như đi spa, đ
Gặp người quen nhưng lại không quen Hồi còn học trung học cơ sở mình có quen nhỏ bạn học chung từ năm lớp 6 đến năm lớp 9 chơi cũng không thân lắm nhưng tới năm lớp 9 thì mình phải lòng cô này nhưng không dám tiết lộ, mãi đến khi thi tốt nghiệp THCS xong thì mạnh ai nấy đi có đứa thì vô trường Lý Thường Kiệt, có đứa thì vô Lê Quý Đôn còn mình học dở quá, thi điểm lại kém nến quyết tâm lên thành phố học trường tư rồi từ đó mất liên lạc với cô này luôn, năm mình lên lớp 12 không biết trời xui
Chân trời xa tít mờ sương Nhìn về đất Tổ... nhớ thương vô cùng... Chợt nghe lòng dạ não nùng Mùa thu năm ấy... lạnh lùng chia xa... Đó là cái ngày mất Cha Đàn con hụt hẫng, Mẹ già buồn đau Bầu trời như cũng đổi màu Âm U mù mịt ... chung nhau nỗi sầu... Thương Cha mưa nắng giải dầu Suốt đời lặn lội, sông sâu rộng đồng Dù nắng nóng - hay mưa giông Cần cù chịu khó... chớ không nản lòng. Thân già chỉ có ước mong Con cái no ấm, từ trong
Tình tình lúc có lúc không Thanh niên trai gái chớ trông mộng nhiều Yêu chi đến phải mạng liều! Còn cha và mẹ bao điều chửa xong Nên đây sớm tối mấy dòng Khuyên người vững chí bền lòng sáng tâm Yêu mà ta chẳng lạc lầm Yêu mà chung thủy sắt cầm kết đôi Yêu cho chính chắn nghĩa bồi Càng thêm thắm thiết có vơi được nào! Đừng yêu dục vọng lẫn nhau Chỉ vì tư lợi là mau dứt tình Bần đây đã nói hết mình Đến hồi chấm bút...chúc tình...sắt son...! thanhduong
Tháng bảy nhìn về cuối trời Con thầm gửi Mẹ những lời tạ ân Mẹ ơi... trên mỗi bước chân Con luôn có Mẹ... ân cần chăm lo... Giờ đây đã được ấm no Không còn đói khát, co ro lạnh lùng Con muốn có Mẹ sống chung Nhưng sao con thấy... não nùng tâm can. Nhiều khi con muốn khóc than Kêu gào nhớ Mẹ... ruột gan não nề Chợt con tĩnh giấc Bồ đề Vô thường cuộc sống... chẳng hề đổi thay... Sinh thành dưỡng dục nặng dày Con chưa có dịp ... tỏ bày tâm tư
Đời Mẹ vất vã chất chồng Quanh năm lặn lội, ruộng đồng nuôi con Dù cho xuống biển lên non Mẹ không nản chí... mà còn hăng say... Phận nghèo đầy rẫy đắng cay Suốt đời cực khổ, chân tay lấm bùn Đông về giá rét lạnh run Áo không đủ mặc... da thun - héo gầy. Mẹ chưa được hưởng no đầy Nhịn đói nhịn khát... nuôi bầy con thơ Món ngon chưa có bao giờ Cơm khoai ăn độn... xác xơ thân già. Đến khi trời ngã bóng tà Vẫn còn tiết kiệm, dưa cà mắm kho
Bé Mười (phần 4) Cô đón xe buýt xuống Bến Thành rồi lên xe 616 về Bình Dương, vừa về tới nhà cô gặp ngay mẹ ruột của mình ngay ngoài cổng, có lẽ từ khi mất liên lạc với cô trên Sài Gòn, mẹ cô đã luôn đứng ngoài cổng ngóng trông cô trở về, khi nhìn thấy cô, bà bồi hồi xúc động nhưng tới khi đến gần và thấy đứa bé trên tay của cô con gái mình thì bà đã hiểu ra mọi chuyện, hai mẹ con nhìn nhau mà không cầm nổi nước mắt, thế là bà dẫn đứa con gái tội nghiệp vào nhà, khi vào tới nhà cô đã khóc òa khi
Gió reo gọi nắng hè về Sân trường rợp bóng, bốn bề vắng tanh Những bộ áo trắng quần xanh Nằm im ba tháng... ẩn danh học đường... Nhớ ngày rời khỏi mái trường Chia tay quyến luyến, mến thương dâng trào Tình bạn trong sáng ngọt ngào Tuổi thơ mộng đẹp... dạt dào khó quên. Tiếng Ve sầu rít vang rền Nắng hè trải rộng, khắp trên xóm làng Đường đi học, lối băng ngang Cỏ may vây kín, bướm vàng lượn bay. Trò chơi đánh đáo con quay Chia phe thi đấu, trậ
Bé Mười (phần 3) Cô bước vào phòng như có một ma lực đẩy cô vào, cô đến bên cửa sổ và từ từ đưa cánh tay mình đẩy cánh cửa bung ra, nắng vàng đua nhau chiếu qua cửa sổ, cô bắt đầu ngồi lên chiếc giường tre cũ kĩ, một làn gió thoảng nhẹ đưa qua làm cho cô không còn điều khiển được mình nữa, cô ngủ thiếp đi trên chiếc giường tre Cô thấy một người đàn bà trên tay có một vết sẹo dài đang cãi vã với một người đàn ông trong căn phòng có chiếc giường tre mà cô vừa ngồi lên - Ông là một thằng là m