Người thì khổ vì khó khăn Tối ngày vất vả, kiếm ăn qua ngày Kẻ thì tình phụ đắng cay Đòi sống đòi chết... đoạ đày tấm thân... Âu là nhân quả xoay vần Từ trong vô thỉ... nợ nần tới nay Nên giờ mới gặp đắng cay Mà ta chẳng biết... nợ này do đâu ? Nhiều người bệnh tật âu sầu Kêu trời oán đất... nguyện cầu than van Nhưng nào hết cảnh gian nan Chính do duyên nghiệp... chưa tan nợ trần... Bởi vậy ta nên chuyên cần Sám hối tu sửa ... dần d
Con người sống giữa trần gian Cái ăn cái mặc ... vô vàn nỗi lo Ai ai cũng muốn ấm no Nhưng mà duyên số... trời cho phận mình... Đời là bể khổ điêu linh Người thì vất vả... lình bình nổi trôi Kẻ thì dù đứng hay ngồi Mưu sinh tạo nghiệp... để rồi khổ thân. Biết bao nỗi khổ hồng trần Luân hồi vay trả, kiếp gần kiếp xa Bệnh đau dày xéo trẻ già Cũng do nhân quả... mà ta tạo thành. Bởi vậy... nếu muốn An lành Ta nên tu sửa... để giành
Nhiều lúc trầm ngâm nhìn cuối trời Thương Cha nhớ Mẹ lệ thầm rơi Phận con chữ Hiếu sao cho vẹn Cha Mẹ chẳng còn ... lòng chơi vơi ... 21.10.2014 HOANGHAI
KÝ ỨC Ngày ấy xa quê Những nỗi nhớ Như những triền đê Ngoằn ngòe chạy mãi Giữa cuộc đời Đi vào giấc mơ Đi vào hồn thơ của nhân loại Một mình tôi . Đứng nhìn mãi ! Phía chân trời Em đừng nhặt , hoàng hôn rơi ! Em đừng nhặt , hồn tôi ….!
. Nếu ta chịu khó gieo trồng Sẻ có thu hoạch, và không đói nghèo Khi ta không biết Tạo - Gieo Ăn hết của cải... đói meo thân gầy... Dẫu cho tiền bạc tràn đầy Tiêu xài cũng hết, còn gây buồn phiền Chớ vì giàu quá hoá điên Quên đi cái nghĩa... kim tiền ngày xưa... Đừng để trời đổ cơn mưa Giàu sang tan biến... mắm dưa chẳng còn Nên ta hãy giữ lòng son Gieo trồng Phước Đức... vẹn tròn Đạo Nhân. Phát Tâm tạo Phước tu
Có một nhà Sư tuổi đã cao Nhưng lòng nhân ái luôn dạt dào Thương bệnh nhân Cùi như con cháu Thăm hỏi ân cần ... quà thân trao. Bệnh Cùi xã hội thường xa lánh Cuộc sống khó khăn biết nhường nào Chỉ có Thầy đây luôn gần gủi Chia sẻ giúp đỡ... thật thanh cao...! 15.10.2014 HOANGHAI
. Lớn lên vỗ cánh bay xa Đàn con bỏ lại, Mẹ Cha lên đường Vì nghèo nên phải tha phương Mong rằng thoát cảnh... gió sương ngậm ngùi... Xa Cha đời mất niềm vui Xa Mẹ thương nhớ, sụt sùi lệ rơi Xa quê buồn nhớ rã rời Ngẩn ngơ tâm trí... chơi vơi nghẹn ngào. Tình thân: chung giọt máu đào Thương Cha nhớ Mẹ... lệ trào hằng đêm Nhiều lúc ngẩn ngơ bên thềm Nhìn về quê Mẹ... ruột mềm quặn đau... Khi xưa đói khổ cháo rau Yêu thương
. MÊNH MÔNG BIỂN CHÙA Chùa Thầy ngập nước mênh mông Nước che khuất lối, bước không vững vàng Nếu ai có dịp ghé ngang Pháp Hoa Thiền Viện... bàng hoàng xót xa... Mỗi khi ghé Thầy uống trà Lòng tôi cảm thấy... như là lửa thiêu Cớ sao: có cảnh tiêu điều Đè nặng Thiền Viện... liêu xiêu thế này ? Cuộc sống của Thầy hiện nay Có khi nhịn đói, cả ngày không ăn Lòng Thầy ngày đêm trở trăn Trùng tu Thiền Viện, khó khăn nhất đời...
. Ngày xưa nhà tôi rất nghèo Cha tôi vất vả, trèo đèo lội non Cả đời Cha đã vì con Dầm mưa giải nắng... gót mòn quản chi... Thủa ấy: rằng có mấy khi Quanh năm no đủ, bởi vì nghề nông Dù cho ruộng đồng mênh mông Cái ăn cái mặc... vẫn không đủ xài. Làm ruộng dẫu mình có tài Cũng không giàu có, miệt mài được đâu Thiên tai đói khổ ngập đầu Hạn hán nứt nẻ... ngập sâu lũ về. Cha tôi toan tính mọi bề Vì đàn con nhỏ, chẳng
. Có duyên ghé thăm trại Phong Thấy cảnh tàn phế, trong lòng xót xa Cầu mong Phật Tổ Di Đà Cứu độ nhân thế... tai qua bệnh lùi... Người tàn tật, sống an vui Cộng đồng hoan hỷ, tới lui thân tình Cuộc sống êm ấm an bình Chia bùi sẻ ngọt... đẹp xinh muôn màu. Mọi người tay nắm tay nhau Góp sức xoa dịu, nỗi đau cho người "HOA NHÂN ÁI", nở xinh tươi Cùng nhau vun đắp... nụ cười Từ Bi... Đạo vàng soi sáng lối đi Ngư
. Có duyên ghé thăm trại Phong Thấy cảnh tàn phế, trong lòng xót xa Cầu mong Phật Tổ Di Đà Cứu độ nhân thế... tai qua bệnh lùi... Người tàn tật, sống an vui Cộng đồng hoan hỷ, tới lui thân tình Cuộc sống êm ấm an bình Chia bùi sẻ ngọt... đẹp xinh muôn màu. Mọi người tay nắm tay nhau Góp sức xoa dịu, nỗi đau cho người "HOA NHÂN ÁI", nở xinh tươi Cùng nhau vun đắp... nụ cười Từ Bi... Đạo vàng soi sáng lối đi Ngư
Về quê nhìn lại ruộng nương Nhói lòng ta bởi... nhớ thương Mẹ già Từ khi Cha bỏ đi xa Mình Mẹ gánh vác, việc nhà nuôi con... Giờ đây tuy Mẹ chẳng còn Nhưng tình của Mẹ, cao non khó bì Công ơn biển cả sá chi Muôn đời con cháu, khắc ghi ơn Người... Nhớ thủa vừa biết nói cười Trong vòng tay Mẹ, vui tươi vô vàn Tuy nghèo tình cảm chứa chan Thương yêu đùm bọc... sẻ san bao tình. Mẹ như ánh sáng bình minh Sưởi ấm vạn vật, lung linh
Xoay vòng giữa kiếp luân hồi Đời người vất vả... đứng ngồi không yên Cũng vì manh áo đồng tiền Đắm chìm mộng ảo... buồn phiền đeo mang...! Hối sửa khi chưa muộn màng Tu Tâm Dưỡng Tánh... Đạo vàng sáng soi Kinh cầu - học hỏi - tìm tòi Đẹp đời đẹp Đạo... giống nòi vinh quang... Đường về rộng lớn thênh thang Cửa Phật rộng mở... rõ ràng đẹp xinh Lối đi là do tự mình Trong Tâm có Đạo... An bình mà thôi. Đừng nên tạo nghiệp
Lay động lòng ta cơn gió chiều Lưu luyến tuổi thơ được thương yêu Trong vòng tay Mẹ sao đầm ấm Chẳng thấy buồn chi... mà vui nhiều... Thân gầy già yếu bước liêu xiêu Nuôi con Mẹ chỉ mong một điều Mai này khôn lớn con thành đạt Rạng rỡ Tổ Tông lộc phì nhiêu... Mặc cho gian khó thẳng bước đi Vất vả quanh năm chẳng ngại gì Lặn lội thân già vùi sương gió Vì con Mẹ đã chẳng quản chi... Cái đã mất đi ước ao còn Việc ở trước mắt chẳng sắt son Mong đời tĩnh ngộ về bến giác Báo hiếu sinh thành vẹn
Chiều trải bóng rộng dài lên mặt biển. Mênh mông. Một chiều cuối hạ. Sóng vẫn xô vào bờ từng đợt chậm rã theo từng cơn gió. Mát lạnh, sóng vỗ vào chân nó. Mệt mỏi với phố thị, nó trốn về đây, về một nơi nó có thể được ngắm biển và ... lặng yên. Chỉ thế thôi, nó mỉm cười, vuốt lại mái tóc rối bời bị gió biển thổi tung. Nó đứng dậy phủi sạch cát bám trên quần áo. Và đi về phía biển. Ngoài nơi xa kia mặt trời đang tìm về với biển, ánh sáng đỏ thu hẹp dần rồi chìm hẳn vào lòng biển. Đêm tối đã bao t
. Di Linh có những mãnh đời Bệnh Phong tàn phế... rã rời tay chân Vì bệnh xa cách người thân Tập trung vào trại... muôn phần khổ đau... Có duyên ta được gặp nhau Đoàn người NHÂN ÁI, đã mau kết thành Góp từ thiện, cầu phước lành Chung tay chung sức... đồng hành tiến xa... Tây nguyên miền đất phù sa Trại Phong lưu trú... thấy qua nhói lòng Người tàn phế, đứng chẳng xong Kẻ còn sức khoẻ... sống trong u hoài... Cả năm chẳng
HOA NHÂN ÁI Bạn bè hội ngộ nơi đây Cùng nhau chung sức, giúp Thầy Chơn Phương Chuẩn bị quà cáp lên đường Bắc cầu Nhân Ái... mở chương Thiện Từ... Bệnh phong thân thể tàn hư Mấy khi có phước... dôi dư tới mình Chỉ có Thầy đây chung tình Trọn đời giúp đỡ... bệnh tình vơi đau... Hôm nay Facebook cùng nhau Chung tay chung sức, tô màu Ái- Nhân Cùng Thầy thăm hỏi ân cần Phát quà khích lệ... mỗi lần tới thăm...