Jump to content
Sign in to follow this  
  • entries
    18
  • comments
    19
  • views
    21,713

About this blog

Cái kho để tôi lưu giữ những gì mình thích - không thích, ngày này, tháng kia, năm nọ...

Entries in this blog

 

Bệnh rồi :(

Lần đầu tiên ý nghĩ "đầu hàng" xuất hiện + len lỏi sâu và nhanh đến như vậy. Cứ như bao nhiêu tuyến phòng thủ, bao nhiêu thành cao hào sâu đều bị phát hiện lỗ hổng, những điểm zero an toàn...   Lần đầu tiên cái tư tưởng "buông bỏ" lại cuốn xoáy vào mình dễ dàng và chuẩn xác đến thế. Lần đầu tiên muốn cancel kế hoạch của mình và thụ động xem mình bị đưa đẩy đến đâu. Điều này chưa có trong lịch sử, nhất là khi kế hoạch đó chính là về nhà!   Lần đầu tiên thấy mình chới với, run rẩy, hụt hơi và kh

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

Hư không

Đừng khuấy buổi sáng của tôi bằng những câu hỏi Chếnh choáng đầu sau một đêm giông những mộng mị, toan tính, hơn thua rất đời Ngày sẽ lại trôi như vốn là như thế Ích gì những so đo, tị hiềm, ganh ghét Mà người ta gom, giữ cho đầy Ừ thì thôi, túi lòng sâu đến vậy Buông tay ra sợ mất cả những thứ chưa cầm, nắm... một lần.

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

VỀ NHÀ VỚI MẸ

Buổi sáng, cuộn tròn mình trong chăn ấm, nệm êm trên cái di-văng rộng rãi nghe tiếng chó mèo, chim chóc, gà vịt la ó đòi ăn...   Mẹ dặn với theo "Chút dậy xé phai con gà mẹ luộc sẵn để trong lồng bàn nha con" trước khi đi dạy.   Một mình ta ở nhà lăn tới lăn lui, nướng khét lẹt rồi mới mon men bò dậy.   Xé con gà trong vòng 10ph 3s, ta xách cái dao lưỡi mỏng ra vườn xắng 1 cây chuối con, xắt mỏng, ngâm giấm đường.   Mẹ về mua thêm một mớ đồ ăn lỉnh cà lỉnh kỉnh.   Bữa trưa rộn ràng, cả

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

Crazy

Có nhiều lúc tự biến mình thành con khùng để cười cho thỏa ý Khỏa lấp nỗi đau, quên những sự phiền Sống trên đời đôi lúc cũng phải "điên" Buồn là vu vơ. Khóc thì bất tiện. Đành nói cười như căn bệnh triền miên Nói, nói, nói ... để biết ta còn đấy Cười, cười, cười để biết vẫn còn đây Ta nói cười chẳng ai nghĩ ta đau Chẳng ai biết lòng ta buồn chết lặng. Đã lỡ không thuộc tuýt người thầm lặng Thì thôi sống cho qua ngày, cho hết năm canh Vai diễn ta, ta cố hoàn thành Dẫu không biết sân khấu cuộc đờ

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

SAU CHỦ NHẬT LÀ THỨ HAI - NHTT

Sáng nay trời đẹp quá!   Những cơn gió mát rượi len lỏi vào từng góc nhỏ làm rung rinh những lá cỏ mượt mà, đánh thức những nụ hoa và trèo lên cả ban công tầng 3 làm tóc của một đứa con gái bay nhè nhẹ. Bầu không khí thật dễ chịu. Không uổng công cố gắng thoát khỏi lực hút của chăn mền chiếu gối và những giấc mơ.   Cô gái vươn người, mở hai bàn tay đón nắng… Thật tuyệt! Cứ như là cầm được nắng trên tay, cứ như là giữ riêng được nắng cho mình!   Hôm nay Thư tự cho mình thong thả như thế! Cuối tu

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

CON ĐƯỜNG VỀ BÊN NÚI THÁI - NHTT

-Cha ơi! Kỳ này con không về đâu! Con còn phải… Không biết đã là lần thứ mấy con thốt ra câu đó để giọng cha chùng xuống phía bên kia đầu dây điện thoại. -Ừ! Con nhớ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe. Được nghỉ thì về… -Dạ… Dạ…   Cuộc gọi dừng. Nhìn xuống con đường nhựa phía xa xa, bỗng thấy có một con đường hiện lên trong miền nhớ… Con đường nhỏ nằm giữa hai hàng râm bụt ngát xanh… Con đường của tuổi thơ… Con đường con lẫm chẫm tập đi từng bước, từng bước, từ từ thoát khỏi bàn tay cha dìu dắt… C

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

TÌM LẠI TRANG VỞ CŨ

Chúc mừng anh đã thành công Ghép xong những mảnh không logic Khi nỗi lòng thơ được đóng thành... tập Anh có nhớ giữ riêng một mảnh ghép cho mình?   Nhìn tập thơ em thấy sự nhiệt tình (Có cả ngóng trông và hy vọng) Trang bìa trông giống trang nghệ thuật của người nghệ sĩ đại tài? Có lẽ Không! Nhưng rất có hồn và rất tuyệt.   À, chữ GHÉP là "danh" hay "động"? Mà em nghe xáo động trong lòng. Tâm hồn cùng hòa điệu với thơ Nghe rất thật và không có gì hối hả Như phần đông bị cuốn đi theo nhịp sống vộ

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

QUÀ TẶNG BẠN

Người ta nói: " Bạn bè yêu thương vô điều kiện, thông cảm trước sau như một và bao trùm chính tâm hồn con người ta! Hãy tận hưởng sự ấm áp của gia đình và bạn hữu. Và đem tặng món quà cao quý nhất mà ta có thể cho : THỜI GIAN !!!"   Không thể trao tặng thời gian cho bạn nên đành gửi bạn cái để đo đếm thời gian.   Không có gì đặc biệt nhưng để bạn thấy thời gian luôn trôi đi (trừ trường hợp bạn ko gắn pin hoặc pin đã hết), để bạn nhớ mỗi phút giây trôi qua chúng ta đều đã khác!   Tôi nhận ra mình

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

KẸO NGỌT - NHTT

Người ta ai cũng vậy. Khi đã đánh mất một thứ gì mới thấy nó quan trọng, mới tất tả đi tìm và nuối tiếc. “Ước gì…” “Phải chi…” “Gía mà…”, “Nếu biết trước…”   Ai cũng có một thời tuổi thơ ngây ngô, vụng dại, một thời thơ ấu vô tư, hồn nhiên, một thời áo trắng để ước mơ, để khát khao, mơ mộng… Và một thời để nhớ lại những chặng đường đó.   Nó cũng không ngoại lệ.   Nó đã có những ngày bình yên tuổi nhỏ với cánh diều, với trò bắn bi, rượt bắt, chơi đồ hàng, ô ăn quan, lò cò, thảy đá… Nó cũng có nh

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

NÓ VÀ NHỮNG VÒNG QUAY XE ĐẠP - NHTT

-Chiều nay có đi học không? Tui chở. Xe đạp cọc cạch nhé! -Huh? Gì cơ? -Có người cứ than thở là sống vội quá nên đang mất dần cảm xúc còn gì. -Hì hì. Uh. 5h. Xie xie trước nha.   Cuộc gọi ngừng rồi mà nó vẫn ôm điện thoại. Cũng lâu thật lâu rồi nó không vi vu xe đạp. Bây giờ nhắc tới, thấy nhớ ghê những ngày tháng học cấp 3…   Hồi đó hình ảnh một con nhóc còi cọc, bướng bĩnh - là nó - luôn gắn liền với cái xe đạp. Nhà trọ đủ gần để nó không phải thở hào hển đến trường trong 15 phút và cũng đủ x

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

CHIỀU MƯA

Trời cứ mưa mải miết! Nhìn cái nắng vàng ươm buổi sáng, chói chang buổi trưa, thật chẳng ai ngờ cơn mưa chiều lại day dẳng đến vậy.   Nó ngồi bó gối trên giường tầng nhìn mưa và thấy vui vui. Nó thích mưa lâu rồi. Thích từ hồi bé xíu. Xa nhà lên Thủ Đức học, nó không gan lì dầm mưa như hồi cấp 2, cấp 3 nữa nhưng vẫn thích mưa. Thỉnh thoảng nó cũng cho phép mình “tự sướng” đi bộ vòng vòng dưới những cơn mưa lâm râm.   Anh Nghĩa nói mưa đầu mùa không uống được, “Dang tay hứng cho đầy nỗi nhớ” mà

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

TIN NHẮN

Ngồi trong phòng nghỉ giảng đường để trốn cái nắng oi nồng Thủ Đức và chờ đợi một cuộc thảo luận nhóm, nó tìm chiếc điện thọai trong vô thức, rồi cũng không chủ định mà mở tin nhắn chọn Write New.   Tự dưng muốn nhắn tin quá! Mà nhắn tin cho ai bây giờ! Danh bạ thì đầy số, đầy tên nhưng biết chọn một tổ hợp số nào để send những con chữ vu vơ trong lúc này đây nhỉ?! Chẳng lẽ lại gửi cho chính mình? Khi nhận được có cần phải reply không ta?   Cũng lạ! Ừ thì gửi cho mình và gửi đến một dãy số ngẫu

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

HỌC LÀM CƠN GIÓ - NHTT

Chưa kịp về tới nhà, tôi đã nhận được tin nhắn của Trung. Anh nói anh vừa về tới Mỹ Tho, hỏi tôi dạo này thế nào, mùa hè có “xanh” không… Anh bảo Sài Gòn tiễn anh về với cơn mưa ồ ạt. Còn bây giờ thì Tiền Giang đang đón anh với “lất phất mưa bay”… Tôi trả lời anh rằng tôi khỏe, mùa hè đủ “xanh màu lá” vì tôi đang thực hiện kế hoạch dọn cỏ dọc bờ đi. Nhắc tới lại thấy buồn lòng. Số là tôi có trồng mấy cây lựu. Tưới nước, chăm sóc nó biết là bao, vậy mà ngày tiếp ngày, tháng tiếp tháng nó vẫn khôn

TỐ TRINH

TỐ TRINH

 

Bão

Bão rồi anh Con thuyền giữa khơi xa chòng chềnh nghiêng đổ Chưa đủ sóng sao? mà gieo thêm gió Đến khi nào bão tan...   Bão. Em ra biển một mình Hét, la, gào, khóc rồi lặng yên Lòng đầy vết xước   ...   Mái nhà đang ấm êm Anh gây ra bão Rồi đi giữa cơn dông.

TỐ TRINH

TỐ TRINH

Sign in to follow this  

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...