TIN NHẮN
Ngồi trong phòng nghỉ giảng đường để trốn cái nắng oi nồng Thủ Đức và chờ đợi một cuộc thảo luận nhóm, nó tìm chiếc điện thọai trong vô thức, rồi cũng không chủ định mà mở tin nhắn chọn Write New.
Tự dưng muốn nhắn tin quá! Mà nhắn tin cho ai bây giờ! Danh bạ thì đầy số, đầy tên nhưng biết chọn một tổ hợp số nào để send những con chữ vu vơ trong lúc này đây nhỉ?!
Chẳng lẽ lại gửi cho chính mình? Khi nhận được có cần phải reply không ta?
Cũng lạ! Ừ thì gửi cho mình và gửi đến một dãy số ngẫu nhiên nằm ngoài friendlist.
… Ngăn trở lòng người chẳng phải gió mưa to
Người không tới bởi người không muốn tới…
Qủa là gửi cho chính mình thì tin nhắn đến lẹ thiệt. Chọn open rồi đọc tin nhắn như bất kỳ tin nhắn nào khác, nó mỉm cười.
Không biết chủ nhân của dãy số ngẫu nhiên “được” chọn kia có cười không hén! Hay là khóc? Có thể lắm chứ! Ai mà biết được! Mà cũng có thể là bất ngờ, là thắc mắc xem ai rỗi hơi mà gửi đi tin nhắn kiểu này… Chắc cũng có thể.
Dù sao nó cũng nhận ra rằng: Mình nhắn tin là để mong nhận được một reply. Nhưng cũng có đôi khi tin nhắn trả lời là không cần thiết và có phần thừa thải. Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng bắt ta trả lời ngay lập tức dứt khoát, rạch ròi!
Biết đâu một chiều mưa nó sẽ reply lại tin nhắn đã gửi chính mình?! Ừ! Có thể lắm chứ!
Hình như nắng đã dịu hơn!
NGUYỄN HOÀNG TỐ TRINH
22/05
0 Comments
Recommended Comments
There are no comments to display.