Người Ngang Qua
người ngang qua khỏanh vô thường rất lạ...
em mỉm cười trên lối phủ đầy sương
ngày mai lên hạt già nhất cũng buông
nhường lại những con đường đang buốt lạnh
mặt trời lười không còn vui níu giữ
trời quay lưng đưa mảng xám lưng chừng
cỏ rưng rưng mi cõng giọt trong ngần
nghe nhức nhối tấm thân trần gãy gục
có tiếng vọng vang vang miền tâm thức
ầm ầm như đất chuyển trời rung
để thẳm sâu lần tìm giữa không trung
một chút lực của con tim bên vực thẳm
cuộn dây thừng sao mong manh vô cảm
hương mỏng manh sợi nối sợi thời gian
không là gì mà rất đổi mênh mang
muôn ức kiếp chốn địa đàng in dấu
em mắt ngóng xa xăm...người vừa khuất
bên đồi phong để lại trái tim hồng
mặc cho đông phủ tuyết giá lạnh căm
vô thường lá phong sẫm điều muốn nói
se se gió cuộn khói sương ngập lối
bóc từng mảng người rã rượi bay bay
còn lại đây quyển đời mới trao tay...
pn_17.10.2012
0 Comments
Recommended Comments
There are no comments to display.