Mới Tập Viết
Nổi Đau Biết Thở
Lần đầu tiên đứng ở núi langbiang, trong về phía xa. Những ngọn đèn màu nhiệm tựa ánh sao rơi.Đồng hồ chỉ 00h. Cuối cùng thì cũng đến được nơi này, nhưng lòng sao đau quá. Ước mơ của chúng ta giờ chỉ còn mình anh hoàn thành. Lời ước hẹn em nói ra rồi chúng ta sẽ cùng thực hiện. Đúng chúng ta chỉ có thể cùng nhau thực hiện thôi, vì khi em đi em đã mang nguồn sống của anh đi mất rồi. Em lúc nào cũng nói thời gian còn rất nhiều, em có thể chờ đợi anh.Nhưng chờ sao, đợi sao, thời gian còn nhiều là bao nhiêu, bao nhiêu cho một cuộc đời, bao nhiêu cho môt chuyện tình đẹp và bao nhiêu nữa cho anh và em. Trước anh vốn hiểu là có ngày mai, nhưng chắc gì đã có mai sau. Có vài người từng nói với anh rằng ‘Nếu biết ngày mai không còn nữa, Tôi sẽ yêu nốt ngày hôm nay’ và có lẻ anh đã sai, anh sai vì không yêu hết mình. Nếu được anh muốn yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Để giờ đây anh sẽ không phải nhận về anh một nỗi nhớ. Nỗi nhớ là niềm đau biết thở, nó hiện hữu ỡ từng ngóc ngách trong cơ thể anh. Rồi bổng thoắt lại từng cơn nát lòng anh. Anh khẽ ngân nga bài hát em thích, nhìn những dòng thư em viết. kể cả khi im lặng anh cũng cảm nhận được sự đau đớn len lỏi trong trái tim mình. Sự tiếc nuối la nổi đau biết thở, nó tuần hoàn chảy mãi trong con người anh. Hối hận vì ta bên nhau chưa đủ, giận mình đã không hiểu cho em. Nhưng đau đớn vẫng là muốn găp mà không thể găp, anh thề sẽ không nói dối nữa. yêu em nhiều bao nhiêu thì anh ước sẽ ôm em thật chặt bấy nhiêu. Nét tươi vui trên gương mặt anh chỉ là giả vờ mà thôi. Linh hồn anh lênh đênh bất định,biết tiềm đâu nơi nào để về. Có em ở đây thì tốt biết mấy. anh thề sẽ không để 2 từ đợi chờ ở lại nơi cuộc sống của anh và em nữa. Bất kể là em nói gì làm gì anh cũng đều nghe theo. Càng ngày anh thấy mình càng giống như con ốc sên, rúc mình thật sâu vào chiếc vỏ. luôn lo sợ sẽ bị người khác làm tổn thương. Em trở về bên anh thì tốt biết mấy. Ước gì chúng ta lại có thể là của nhau. Vì nỗi đau là niềm đau biết thỡ….
2 Bình luận
Recommended Comments