Jump to content

Nguyễn Thành Sáng

Thành viên
  • Số bài viết

    1.826
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    4

Mọi thứ được đăng bởi Nguyễn Thành Sáng

  1. Ảo Mộng Canh vắng thả hồn trôi giấc mị Về xưa, bến cũ một lần đi Gặp người con gái bơi dòng thủy Đón ánh trăng xuân tỏa bóng thì Chỉ hồng êm ả dệt hồn thi Mây xám mịt mờ phủ sắc mi Chợt tỉnh cơn mơ, sầu nhỏ lụy Thì ra ảo mộng, chẳng là chi! Nguyễn Thành Sáng
  2. Nhớ Cha Ánh mờ thu, nhẹ ru về nỗi nhớ Vầng trăng thiêng sáng tỏ đã chìm sâu Bốn mươi ba năm, bao ngàn trăn trở Vọng thâm tình, vàng võ, rã tim đau Cha ra đi không trao lời từ biệt Một khuya sầu da diết cuốn bi thương Trời mịt tối, trăng buồn như thống thiết Nỗi tác tan biền biệt phủ mờ sương Rời bệnh viện trên đường về lặng lẽ Vạn niềm thương cào xé mảnh tâm can Sao vội vàng tình trăng rời con trẻ Để cả đời quạnh quẽ ngộp hồn tang! Từ dạo đó trăng vàng không trở lại Mảnh tình sâu đi mãi chẳng còn về Cho lòng con lê thê niềm tê tái Nhớ ngàn thương, trói mãi nỗi ủ ê Đã bao lần rơi lệ, nhìn chúng bạn Nụ hồn nhiên tỏ rạng ánh tròn trăng Còn nơi ta nát tan trong nẻo lặng Mảnh linh hồn khóc cạn mất tình thân Chim còn non, con lần vượt trùng khơi Giương cánh mỏng tìm bơi qua bão loạn Từng bị rơi, loạng choạng với chơi vơi Và bao lúc tả tơi, trôi nỗi hận… Trời thu nay gió lần về thương nhớ Bóng cha già ánh tỏ thuở ngày xưa Vĩnh biệt rồi, đâu nữa, chỉ còn mơ Sầu canh cánh từng giờ khi nung lửa! Nguyễn Thành Sáng
  3. Vẫn Mãi Bất chợt mây sầu trải lối giăng Kéo buồn che phủ một vầng trăng Khuất tròn lóng lánh bầu êm ả Để bóng trời xuân nghẹn lỡ làng Và cứ trôi dần theo mấy độ Cung mờ đen tịch trói chơ vơ Nơi xa cánh gió còn lơ lững Cho ánh trăng vàng lệ nhỏ thơ… Đêm nay đêm của thuở hoài xuân Chạnh kẻ bên thềm phải nhớ nhung Ánh đã nhạt nhòa bên ngạch cửa Vẫn người ngồi đó với bâng khuâng Vì sao mãi nhớ ánh trăng vàng Cho phải thẫn thờ với trở trăn Bởi thuở mộng đời muôn ý sống Gửi vào diệu vợi ánh thơ trăng Bóng đã mờ tàn bởi áng mây Giãn hồn ai đó, duỗi bàn tay Nhưng xa! Xa quá trời thăm thẳm Đành trói linh hồn, nỗi đắng cay Bao độ qua rồi trong giá lạnh Với niềm quạnh quẽ chuỗi đêm đen Nhớ nhung trăng biếc thời thơ thắm Cũng bởi hồn thương trọn nỗi niềm Xuân đầu khi đã một lần trao Cho dẫu trăm năm bạc mái đầu Bóng nước,thuyền đi luôn sống mãi Dưới trời ngày ấy quyện trăng sao! Nguyễn Thành Sáng
  4. Chạnh Thu Chiều (2) Ánh nhạt trời thu trải bóng chiều Dạ sầu trăn trở kéo buồn hiu Nỗi đau lờ lững vờn mây khói Vọng nhớ thời gian, khắc khoải nhiều! Mới đó năm nào nay đã cũ Mà sao cứ mãi bóng đong đưa Lối xưa xe ngựa, hồn hoang lạnh Vẫn loáng thoáng đây, tụ giữa mùa Cảnh vắng phơi sân vạn sắc vàng Từng hồi gió thoảng ghịt mây sang Tô bầu ảm đạm thêm mờ ảnh Hoà ráng từ xa chậm chậm tàn Lắm lúc thấy lòng như mỏi mê Hướng về nẻo cũ dạ sầu tê Vậy mà sao mãi, sao sao mãi Cái ảnh ngày xưa cứ trở về! Mấy chục năm trường đã quá xa Con thuyền thuở ấy một lần qua Bọt bèo, sóng nước đà phôi nát Còn đó nữa đâu lại phải mà…! Cứ mỗi lần thu khiến nhớ nhung Cho đầy héo úa với bâng khuâng Móc ngàn tan tác ra nhìn, ngắm Để máu hồng loang, giọt nhỏ dần Chốn ấy giờ nầy có hiểu không? Chiều nay một kẻ ngắm dòng sông Tâm tư trĩu nặng niềm nhung nhớ Kỷ niệm ngày xưa, bóp cõi lòng! Nguyễn Thành Sáng
  5. Bởi Trọn Vấn vương, thao thức thuở lần đi Đeo đẳng thời gian mãi khắc ghi Trăn trở, nhớ nhung, hồn vọng thủy Bã buồn, lưu luyến, ánh tràn mi Đêm vắng, trăng tàn, sương nhỏ lụy Chiều mờ, bóng rũ, dạ sầu bi Có ai hiểu được vì sao nhỉ? Bởi trọn lòng yêu chẳng thiết gì! Nguyễn Thành Sáng
  6. Vọng Sầu Tỏ Bạn Nầy Sáng! Hôm nay như ảm đạm Mắt buồn thăm thẳm, vọng xa xăm Thả hồn trôi giạt về mong đợi Mây ám bao trùm một ánh trăng! Để khiến lòng ta cũng lắc lay Bã buồn đọng lại dưới heo may Nhẹ mình co rút rồi lung lắc Lảy những lá vàng rớt đó đây Lửa sống năm nào hực trái tim Sao nay thấy bạn cuốn im lìm Và bao nó lại bằng sương lạnh Cho phút giây nầy biến buốt thêm!... Gió ơi! Trăn trở tấc lòng ta Một thuở mây trời lộng bóng pha Từng mảng trôi về nơi bốn cõi Nhạc đời thắm thiết vạn ngân nga Thế mà bỗng chốc hoàng hôn đến Lửa rực trong lòng vẫn quyện đây Nhưng chiếc thuyền đời như cũ kỹ Chẳng còn vững chãi để say bay Ta thấy nghẹn lòng trong nỗi nhớ Khát khao được sống cánh hồn mơ Chỉ rồi lạnh lẽo, chiều thu chết Mộng ước mịt mờ với thẩn thơ Ấp ủ một thời ra biển lớn Muốn làm cánh gió vượt trời xa Một đêm băng tuyết ngàn rơi xuống Đắm chiếc thuyền nan giữa nắng ngà Biển cuồng, vũ lộng quấn hồn ta!... Nguyễn Thành Sáng
  7. Mãi Nhớ (3) Chiều tàn đọng lại mảnh trăng tan Nỗi nhớ, niềm thương trói võ vàng Gió kéo mây sầu phơi bảng lảng Trời buồn ánh nhạt trải mênh mang Làm sao tắt lịm hồn thơ thẩn Để được phôi phai khúc lỡ làng Thu đến, thu đi trời rạng nắng Vẫn vàng mấy chiếc mãi lang thang! Nguyễn Thành Sáng
  8. Mối Tơ Lòng Vương vấn tơ lòng buộc bóng đi Niềm mơ, ý mộng phổ hồn thi Nhẹ nhàng điệp khúc phơi giang thủy Dìu dặt trời mây trải mộng thì Hỏi gió trở trăn trao ý nghĩ Ngắm vầng thao thức gói tơ suy Ánh vàng chốn ấy ngàn thâm thúy Một mảnh hương tình mãi khắc ghi! Nguyễn Thành Sáng
  9. Gió Trăng Còn Đó Mấy độ hồn xuân xưa trở lại Gió tình, trăng mộng thắm trời mây Bầu đêm mờ nhạt giờ khơi tỏ Dìu dặt cung trời vạn ánh say… Tôi cũng như em lắm chuỗi buồn Mây đời u ám, ánh lòng buông Từng nghe giá buốt, niềm trăn trở Lắm chập đau thương, nhỏ mộng đường! Để suốt dòng trôi như ảm đạm Dế sầu luôn mãi réo về đêm Thẫn thờ, khắc khoải hằng tư lự Ánh lặn xa xôi, nhạt bóng thềm Băng đóng tâm tình, ôm phẳng lặng Mây sầu phủ trải để lờ trăng Cô đơn theo đó cùng năm tháng Vọng hướng trời đen, ngắm bóng tàn Và đã thả hồn trên ngọn gió Cho niềm tan tác dật dờ trôi Sầu đau một trái, ngàn tơi tả… Chợt ánh trăng đưa bóng mộng đời! Từ đó hương lòng phôi nhạt cũ Thời gian từng nhịp dậy men say Tri âm, tri kỷ, thuyền duyên bến Một chén rượu đào kết với ai Bỗng chốc đêm nay mây kéo buồn Giọt lòng đọng lại thoáng sầu tuôn Nhìn lên em nhé! vầng trăng đó! Ngọn gió còn đây! giữa quạnh trường! Nguyễn Thành Sáng
  10. Chạnh Thu Thà đừng gặp gỡ thuở ngày xưa Cho phải hôm nay nuốt nỗi sầu Đem bóng phương xa về cõi lặng Chôn hồn tình ái, với ngàn đau Yêu hỡi! Yêu chi để lỡ làng Một lần làm cánh trải thênh thang Cuốn mây, cuốn mộng vào khung ảnh Để những chiều thu ngắm võ vàng! Em đến, gởi hồn qua những thư Từng lời, từng ý ẩn trăng mơ Cho tôi thao thức, nhiều trăn trở Lắm buổi chiều trôi, vọng thẫn thờ Em viết tên tôi trên cánh nhạn Chữ hoa thắm thiết, gói tình sâu Mượn mây, gió thổi về phương lạ Làm trói hồn sâu, sợi chỉ màu! Từ đó hình ai luôn ẩn hiện Khi ngồi, khi đứng, lúc man miên Một bông sắc thắm nằm trên giấy Ngào ngạt hương say choáng nỗi niềm… Thế mà trời hỡi! Để giờ đây Nhàn nhạt chiều thu, ngóng gió bay Tôi thấy trong lòng như ảm đạm Ngắm buồn lặng lẽ, nhớ về ai Có lẽ tim nầy ngày ủ mộng Trọn lòng đặt đó mảnh tình trong Thời gian dính cứng không rời được Để chuỗi vàng rơi, mãi chạnh lòng! Nguyễn Thành Sáng
  11. Giọt Thương Hôm nay đặt bút phổ vần thơ Có gió đong đưa mãi dật dờ Như đóng tâm tình, bao thổn thức Cuốn hồn bó chặt, thấy chơ vơ Không biết suy tư hằn mệt mỏi Hay trời u ám, áng mờ trôi Để như buồn bã, rồi vương vấn Giọt nhỏ trăng lòng, ánh nhẹ rơi Thế mà tâm sự lại thênh thang Chạnh nhớ xuân xưa thấy lỡ làng Rồi lại hôm nay mang ước vọng Mộng hồn hoa thắm một tình trăng! Tôi thấy nỗi niềm thương đến ai Chuỗi đời quạnh quẽ, gió heo may Từng đêm gối chiếc, hồn lay động Gửi đến phương trời cặp cánh bay Những ngày lặng lẽ, chiều vơi ánh Ảm đạm quay về, nghẹn xót xa Nức nở cuộc đời bao héo úa Khiến trời mây nhạt rã rời ra Tôi muốn trao ai một gói lòng Ngàn thương, trăm nhớ trải mênh mông Thầm trông đêm lặng, trời không ảnh Ngọn lửa đưa về sưởi giá đông Để nơi chốn ấy giạt mây buồn Nhuốm lạnh không còn dưới ánh sương E ấp hoa xuân xưa sống lại Trái sầu đoạn đứt chẳng còn vương! Nguyễn Thành Sáng
  12. Nhẹ Đỡ Em cứ hồn nhiên, cứ thắm màu Tình thơ vời vợi trải tầng cao Ngọt ngào, ấm áp vầng trăng mộng Vạn sóng đong đưa, mãi ngọt ngào! Đừng để trăng lòng vơi ánh nhạt Nỗi sầu ảm đạm phủ mờ yêu Làm cho sóng nước thêm cuồng chảy Đẩy chiếc thuyền trôi tận áng chiều Rồi cũng một ngày, con nước đứng Cánh hồn trôi nổi sẽ dừng chân Nhớ về êm ả thời trăng bến Quay gót lãng du lại ánh vàng! Âm thầm nhè nhẹ đỡ vầng trăng! Nguyễn Thành Sáng
  13. Nhỏ Lòng (2) Gió thổi lung linh nhịp ánh tàn Ngàn hoa, cây cỏ rũ mờ tan Chuyển mình lay nhẹ bầu sương đọng Từng giọt rơi dần, nhỏ bóng trăng Đêm sắp qua dần đến sớm mai Từng vầng mây nhạt rã sầu bay Trôi đi chầm chậm về xa thẳm Trả lại cung trời một sáng say! Tôi cũng qua đêm, cũng ủ buồn Từng thời xưa cũ, áng mờ buông Và bao thắm thiết, ngàn khơi sáng Đậm, nhạt, thăng, trầm, ghịt, réo, vương Cho cánh chim đời, thân lữ thứ Từng đêm trăn trở vọng xa xôi Tim hồng nồng cháy tình nhân thế Từng chập lay, ghì, đẩy, xé tôi! Có lúc ngàn vui rộn tiếng cười Âm thanh lồng lộng tận xa xôi Thuyền đời phơi phới về bao biển Trải cánh mây trời cả áng trôi Rồi cũng bao lần chìm lặng lẽ Khung trời trói lại mảnh trăng than Tận nghe tim nhói, niềm tan tác Tình! Mộng! Đâu rồi! Chuỗi vỡ tan… Đến nay chiều tím, màu đơn điệu Ráng kéo trăng khuya tỏ chút đời Gửi gấm tâm tình qua ý nhạc An bình, trầm lặng, áng thơ trôi! Nguyễn Thành Sáng
  14. Mát Nhẹ Gió Chiều Xúc cảm tâm tình dệt ý thơ Ngàn sao kéo lại trải hồn mơ Vơi đi ánh nhạt bao sầu nhớ Lặng lẽ đêm đen với thẫn thờ Từ độ trăng mờ treo đỉnh núi Chim đời gãy cánh mộng bay xa Cô đơn gói lại niềm cô đọng Lạnh lẽo năm canh duỗi bóng tà Chỉ biết ngàn yêu với nhớ nhung Thả tình diệu viễn chuỗi đêm đông Để mang nỗi nhớ từ xa vợi Vò võ lòng ai, phủ lạnh lùng Rồi cuốn tâm tình qua ý nhạc Thơ dòng khuây khoả cuộc mơ trăng Bởi nay nắng hạ, chiều cô tịch Mộng mị xa xôi đã lịm tàn Nỗi niềm sống mãi với thời gian Dẫu thế đong đưa lắm phũ phàng Mây khói lững lờ trôi ý sống Hoàng hôn nhè nhẹ trải thênh thang! Nguyễn Thành Sáng
  15. Tình Có Hiểu? Tình có hiểu khi đành ly biệt Là nửa hồn phải chết hay không? Nửa hồn còn lại trôi sông Vật vờ, lư lắc, bềnh bồng…Về đâu? Tình có hiểu khi đành ly biệt Sẽ ôm tròn da diết ngàn đau Nhớ bao kỷ niệm ngọt ngào Khuya rồi đi ngủ kẻo đau anh à!... Tình có hiểu khi đành ly biệt Biết có còn tha thiết với thơ? Vì đâu nữa để mà mơ Đâu ai để đợi, để chờ, để thương! Tình có hiểu khi đành ly biệt Sẽ từ nay rũ riệt linh hồn Ngày đêm khắc khoải héo hon Ảnh hình cứ mãi chập chờn đâu đây!... Sao đành đoạn chia tay tình hỡi? Để trọn đời nhức nhói tâm can Rồi đây chỉ có thu vàng Lá rơi lả tả, ngập tràn lối đi… 21/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
  16. Tâm Sự Với Gió… Kìa Sáng! Sao ngươi như héo hắt Một mình lặng lẽ đứng nơi đây Mắt buồn hướng vọng về xa vợi Như thể chờ ai ở chốn nầy! Nhiệt huyết hôm nào buổi tiễn đưa Chia tay bạn đến với vần thơ Để say, để sống và mơ mộng Bỏ lại thời gian chuỗi thẫn thờ Ta mừng cho bạn biết bao nhiêu Hốt được hàn sương đọng dưới chiều Gom nhỏ từng hồi lên giấy trắng Hoá thành tiếng nhạc phả phiêu diêu Vậy mà bỗng chốc như lam khói Ngọn lửa ngày đi bạn ửng trời Nay giống lụn tàn như sắp tắt Khiến lòng ta thấy xót xa ơi!… Sáng vẫn còn đây khí phách tràn Dẫu rằng mới đó bị phăng ngang Tiểu nhân, hạ sách mà không giỏi Hạ nhục oan ta, vội sụp màn! Giữa chốn cuộc đời trắng với đen Ta từng bươn chải đã thành quen Nên không chao đảo, không hề thẹn Chỉ nực cười cho một cái hèn!… Trong lòng ta chỉ có niềm đau Lạc mộng giờ đây để vạn sầu Cứ ngỡ hồn nương non biển hẹn Ai dè cũng chỉ cánh hoa ngâu Để tím quả hồng buổi tối nay Và rồi tiếp tục vẫn hồn bay Đi tìm, tìm mãi trong mờ mịt Mong gặp hồn thương hẹn kiếp nầy!... 20/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
  17. Lạnh Lẽo Hồn trăng lạnh lẽo ở đầu thôn Trống vắng, cô đơn, ánh chập chờn Âm giới thâm tình giăng vạn chốn Trần gian nghĩa nặng ủ Ma hồn Tìm chàng, chân bước, lòng đau đớn Duỗi bóng, em đi dạ xót hờn Gió cuốn thuyền duyên ngàn sóng gợn U hoài, mờ mịt, giọt từng cơn! Nguyễn Thành Sáng
  18. Nỗi Nhớ (4) Khắc khoải, ưu tư một nỗi lòng Âm thầm chờ đợi kẻ bên sông Trời xa chốn ấy hồn thu ngóng Nẻo vắng phương nầy gió hạ trông Đêm lạnh mơ màng, sương nhỏ bóng Trăng mờ u ám, ánh buồn giông Để cho cô tịch, chìm cô đọng Nỗi nhớ dâng tràn, giá lạnh đông! Nguyễn Thành Sáng
  19. Lỡ Làng Vắng lặng đêm tàn khơi nỗi nhớ Tình buồn, ảm đạm, trải hồn thơ Phôi phai kỷ niệm thời trăng tỏ Phủ lấp tâm tư chuỗi bóng mờ Thuyền duyên xưa cũ đành tan vỡ Mộng ước giờ đây chỉ thẫn thờ Cạn giọt để rồi thôi nhắc nhở Quay về bó mộng cõi chơ vơ! Nguyễn Thành Sáng
  20. Chỉ Còn Say (2) Cục sầu ta đã mới vừa quăng Lại thấy trong lòng mãi vấn vương Không lẽ con tim không thể lịm Ngân nga tiếng động một niềm thương! Càng quên mà hãy càng nhung nhớ Cắt mối tơ lòng để thẩn thơ Đã tắt bao năm tiềm ẩn khói Tro tàn, lửa đỏ hãy còn trơ! Sao phải sống hoài trong mộng ảo Mây mờ tan loãng giữa không trung Sóng gờn, biển động, tan bầu bọt Chập chập cuồng phong thổi bập bùng Phơi héo tim nầy hơn nửa trưa Chiều tà mây phủ ghịt đong đưa Ngày qua, dấu ngựa hằn trên đá Đã đậm in sâu khó thể mờ! Từng nát linh hồn trong chuỗi sống Chỉ mong cảnh giới một bình an Mà nay không thể bay hồn gió Để mãi gầm gừ, thổi kéo ngang Có lẽ năm xưa quá ngọt ngào! Nên tình ta đã một lần trao Giờ đây không thể dang tay lấy Phải nuốt tình tàn, nghẹn vỡ đau Ta trôi ảo ảnh với men cay Tìm chết ngày xưa trong ngất ngây Đến lúc tỉnh ra còn nhớ nữa Một chun trăng trắng tiếp ai hoài! Kha! Kha! Kha!... Nguyễn Thành Sáng
  21. Đừng Nghĩ Đến Tôi Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi Một vầng ánh nhạt tận xa xôi Vật vờ loang loáng vài canh nữa Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi! Bởi chẳng còn chi để tặng em Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm Vì đang ráng tắt, màu thu quạnh Chỉ đợi màn đêm phủ ngập chìm Tôi đã không còn trẻ nữa đâu Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh Sợ cảm hôm sau, tựa góc sầu Mắt sáng thuở nào nay nhạt loãng Ê mình nhức mẩy đến từng cơn Miếng ăn lưng lửng cầu qua bửa Mòn mỏi canh khuya ngủ chập chờn!… Cũng tại tim nầy mãi vấn vương Hình ai yêu dấu, khoé trào sương Tôi trao gối mộng rồi quên mộng Để lại cho kia cả khối buồn Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng Ai cố vói tay kéo sắc vàng Rải lối cho anh về trải giấc Mà vô tình hỡi! Có đâu màng… Nay thả đau hồn bước xuống thơ Đi về dĩ vãng lượm dây tơ Kết chùm, mắc võng, ngày đêm để Lên đó đong đưa…Cái bóng mờ!… 3/6/2017 Nguyễn Thành Sáng
  22. Day Dứt!... Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà! Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé! Và những lúc giấy chờ tà bóng xế Đợi bé về, theo bé đến tay em Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim Ngàn cảm xúc êm đềm… em da diết … Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!... Bên kia kinh từng đêm em nức nở Thả lời ca đau khổ vọng sang đây Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác… Ba năm dài hồn em đà tan nát Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước… Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp?! Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan… Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh Nỗi day dứt muôn phần… Như mạch nước…. Nguyễn Thị Xê!...Nguyễn Thị Xê!..... 1/6/2017 Nguyễn Thành Sáng “Ký Ức Day Dứt”
  23. Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em! Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi! Khóc cho cạn những gì tim chất chứa Để mai nầy ta không còn nhau nữa Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương! Và nếu như tình cờ bước trên đường Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai Nơi em đến chắc không thấy heo may Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh! Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!… Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định Còn ở em khép kín mộng vườn xuân Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây… Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi! 31/5/2017 Nguyễn Thành Sáng “Kỷ niệm day dứt thuở ngày xưa”
  24. Để Tặng Mình Trăng chết lâu rồi, gió thoáng lay Dậy hồn dĩ vãng cuốn vào mây Mượn ly rượu nóng thay ngàn biệt Để chỉ từ đây "Ước Hẹn Dài" Ta sẽ trọn lòng ươm mộng mới Đưa tay gom lại vạn nồng hương Từ trong thăm thẳm còn vương đó Gói kín trao "thương" suốt đoạn đường Hồn nay chỉ có một bóng hình Cất kín trong tim, giữ chẳng phai Trọn gói nơi đây bao vạn thắm Chữ yêu sâu đậm ấm, nồng, say Kéo lấy ngàn sao lóng lánh tình Cùng nhau gửi đó trọn niềm tin Trăng trong, suối biếc giờ ta gội Sạch sẽ xa xưa "Để Tặng Mình"! Nguyễn Thành Sáng
  25. Ta Say Ta say! Ực! Ực! Ực!... Ta cạn chun nầy để thật say Thật say hoá biến cánh hồn bay Trôi về xa tít trời thăm thẳm Để chẳng sầu đau, chẳng nhớ ai Tỉnh táo làm chi để mộng mơ Cho buồn, cho tủi, với chơ vơ Ánh trăng xưa cũ giờ tan mất Một cõi nhân gian biến thẫn thờ! Đã chết trăng lòng từ độ ấy Có còn chi nữa để sầu bi Lại đem nước đổ vào sông suối Loãng tan thoáng chốc giọt li ti Thà ngắm ngàn sao trong lặng lẽ Giữa trời vắng lặng gió mây đưa Để nghe trong dạ vài an ủi Một chút đưa về lóng lánh khuya! Còn hơn tưởng vọng bầu trăng lặn Có đám mây sầu kéo trải ngang Biến đêm u ám càng tăm tối Ngập ngụa linh hồn mộng vỡ tan Ta gói mảnh sầu nơi túi áo Lần về sông lớn nước trôi mau Quăng đi cục đó vào thăm thẳm Sóng, nước, cát, bùn phủ lấp sâu! Kha! Kha! Kha!... Nguyễn Thành Sáng

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...