Jump to content

vanhong

Thành viên
  • Số bài viết

    399
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    8

Blog Entries được đăng bởi vanhong

  1. vanhong
    http://hayso1.com/m/#Play,21519
     
    Mộng về những tháng năm xưa
    Khi ta quen nhau lúc đầu
    Những buồn vui qua rất mau
    Nào ngờ bão tố yêu đương
    Len sâu vào trong đáy hồn
    Muốn rời xa ôi đã muộn
     
    Dù mình đã quyết tâm
    Sẽ không bao giờ yêu
    Cho trái tim bớt giày xéo
    Mà lòng vẫn mãi yêu a
    Yêu a hơn muôn lúc nào
    Dẫu tình yêu mang tội lỗi
     
    Ta muốn chìm vào bóng tối
    Để không còn nhìn thấy mặt nhau
    Ta muốn làm người mất trí
    Cho tâm hồn được sống bình yên
    Mà tình vẫn mãi không tha
    Xô ta giam trong cõi buồn
    Với sầu đau giăng đầy kín
  2. vanhong
    Nói chuyện cả sáng với một người. Lòng lại như có bão. Mình đã quyết ko mà sao ko thể cầm lòng. Nghe những lời tâm sự của cả 2 người ấy mình đều đưa ra những lời khuyên tốt nhất, nhưng sao trong lòng thấy đau nhiều quá. Họ ko hiểu hay vô tình ko hiểu mà đều tìm mình để nói. Có lẽ mình là người biết lắng nghe, biết giấu những cảm xúc thật trong lòng. Khi họ nói với mình họ nhẹ lòng đi rất nhiều phải ko? còn mình thì... nặng lòng thêm nhiều quá. Thôi cũng chẳng sao, vì mình vốn đã nặng lòng rồi, giờ thêm chút tâm sự nữa thì có nghĩa lí gì đâu. Đôi khi thấy họ ác với mình quá. Sao họ ko kể với ai mà cứ tìm đến với mình. Thấy đau là chưa quên phải ko? Ước gì mình ko còn đau nữa. Ước gì.......
    Tất cả những chuyện cũ như lại hiện về. Như mới hôm qua. Lại nhức nhối. Con người mình tệ thật. Khó quên. Ước gì có thể quên...
     
    Tôi thường quên những điều đáng nhớ
    Lại hay nhớ những điều nên quên...
    Tôi quên trời đã vào đông
    Phong phanh một tà áo mỏng
    Tôi quên trời đang mưa dông
    Một mình lang thang trên phố
    Sao tôi quên đi tất cả
    Mong nhớ một người nên quên!!!
  3. vanhong
    Một ngày ko thể quên. Một mình và nghĩ tới những gì đã qua, những gì sẽ tới. Chợt thấy thời gian vẫn mải miết trôi còn mình thì vô nghĩa lâu rồi. Trống rỗng và chán ngắt. Không muốn nói với ai, ko muốn bất kì một điều gì. Cứ nói và thấy thật ko biết là nói gì nữa. Nếu nói ra những điều đã nghĩ chắc sẽ ko ổn chút nào. Hãy như ngày xưa! Một người trước khi chia tay đã mong muốn mình như vậy. Hãy như ngày xưa! Hãy như ngày xưa! Hãy như ngày xưa!...
     
    GỬI CHO BẦY CON SÍT
    (Phạm Hồng Oanh)
    Tại người lắm nhớ nhiều quên
    Hẹn bao nhiêu hẹn chẳng nên hẹn gì
    Người xưa vạt áo đầm đìa
    Đi tìm ngọn gió thổi về nơi nhau
    Lời đi trước, người đến sau
    Càng say lời hẹn càng đau lời tìm
    Trăm năm vẫn một yếu mềm
    Ở ngay ta, chứ phải tìm đâu xa
     
    Tìm người như thể tìm ma
    Áo ai bằng giấy cho ta lỡ lầm.
     
     
     
    Quá mùa nên cải thành dưa
    Trầu xanh héo lá khi chưa kịp vàng
    Muốn sang mà chẳng được sang
    Dẫu là một chuyến đò ngang cuối ngày
  4. vanhong
    Có một người đã kể cho tôi nghe câu chuyện............
     
    Mỗi lần người đó thấy người đàn ông mà mình yêu nhắc tới vợ là tim cô ấy lại nhói lên. Mắng người đàn ông phải biết thông cảm, chia sẻ cùng vợ nhưng lòng người ấy đau lắm. Không hiểu vì sao người ấy lại cứ làm thế... còn người đàn ông thì vô tâm ko hề biết được nỗi đau ấy. Hồn nhiên hứa anh sẽ nhớ những gì em dặn...
     
    Thiết nghĩ trong lòng người phụ nữ khi yêu thật khó hiểu . Họ chẳng biết nói ra lời đó để làm gì. Họ nói để giày vò thêm nỗi đau trong mình, để hiểu thêm rằng tình cảm của họ là sai trái...
     
    Đôi khi cuộc đời ko đơn giản là những đường cong, đường thẳng mà là những ảnh ảo trong lòng người. Phải tinh mắt, phải chú tâm mới nhìn thấu và hiểu hết. Ai hiểu? Ai thấu? Chả có ai!
     
    Có khi mưa ngoài trời
    là giọt nước mắt em.
    Đã nương theo vào đời
    làm từng nỗi ưu phiền...
     
    Ngoài phố mùa Đông
    đôi môi em là đốm lửa hồng.
     
    Ru đời đi nhé
    cho ta nương nhờ lúc thở than
    Chân đi nằng nặng
    hoang mang ta nghe tịch lặng
    rơi nhanh dưới khe im lìm.
     
    Ru đời đi nhé
    ôi môi ngon này giữa trần gian.
    Ru từng chiếc bóng
    lênh đênh vào giấc ngủ ngon.
    Cho tôi tay gối mong manh,
    cho tôi ôm lấy vai thon.
     
    http://hayso1.com/m/#Play,2381
  5. vanhong
    Cảm giác mệt mỏi và bế tắc. Gồng mình lên nào, mình là hãy là siêu nhân đi - nói như cách của con trai vậy. Mình có thể làm tất cả mọi thứ, lo lắng tất cả mọi thứ. Giá mình có thêm thời gian để làm việc nhỉ, mình sẽ có thêm điều kiện để lo liệu nhiều việc. Ngày chủ nhật ở nhà cả ngày phí hoài quá. Hay là ko cần ngày nghỉ nữa, kiếm thêm việc đi. Sao thời gian này khó khăn quá vậy. Bao nhiều việc cần lo lắng. Mình ko thương những người thân của mình sao? Nhưng thương bằng cách gồng mình lên mà gánh vác có phải là tốt nhất ko? Tự nhiên buổi chiều nay thấy cô đơn quá. Sao con người mình trở nên mềm yếu thế này. Ko được ....không có quyền khóc . Muốn nói với một ai đó. Gọi điện cho đứa bạn thân, nó lại đang ngồi chơi với bao nhiêu người. Cúp máy. Ngồi và nghĩ.... Phải cố thôi nào. Ko được để vẻ mặt thế này cho mọi người nhìn thấy. Nào tươi tỉnh và cười lên....
  6. vanhong
    Mấy ngày nay thật nhiều chuyện mệt mỏi! Nhưng cứ nhớ tới những lời nói... trong lòng có chút gì đó thật bình yên. Sáng nay đã đưa bé đi khám sớm chưa nhỉ. Liệu có về kịp dự họp lớp ko? Mình cứ nghĩ mãi cách cư xử... Vậy mà cho là bình thường. Sao lại có người hiền thế! Hiền hay là sợ... là nhu nhược... thôi chuyện của người ta ko dám nghĩ nữa đâu!
    Tôi qua dù mệt và đau đầu vẫn đưa Tom đi xem sư tử. Mua được cái mũ hoá trang thật đẹp, Tom rất thích. Vậy là vui rồi. Có chút gì thay đổi... phải ko??? Muốn như ngày xưa quá. Một mình. Ko chia sẻ. Liệu đó có phải là bình yên???
  7. vanhong
    Hôm qua đã vui lắm! Mình có khờ khạo quá ko nhỉ. Sợ lại vấp ngã, sợ lại đớn đau. Cuộc sống luôn làm mình thấy mệt mỏi nhưng khi nói được ra với ai đó thì nhẹ lòng hơn. Có một quyết định nhỏ, ko biết có làm được ko nữa. Tại sao nhỉ!!! Hay mình vốn là người chả ra gì, bản chất à? Trước đây đâu có thế! Mình sẽ làm tốt phải ko, nhưng bắt đầu thế nào?
  8. vanhong
    Sau một cuộc hành trình dài mệt mỏi dường như mình đã thay đổi hẳn. Thờ ơ, hờ hững, vô hồn. Những điều trước đây có thể làm mình giận hoặc vui hoặc mất ăn mất ngủ giờ đây trở nên quá bình thường. Có buồn! nhưng chỉ như gió thoảng qua! Nhẹ lắm! Đôi khi không biết mình còn là mình nữa hay ko. Ko giận, ko vui, ko mong nhớ!!! Những câu chuyện của mình trở nên lạnh lùng đôi khi cay nghiệt. Họ sợ mình. Giận mình. Chán mình. Cũng thế cả. ko ảnh hưởng gì. Mình ko may mảy động lòng trước một ai. Công việc cũng thế, ko cố gắng, ko bỏ bê. Bình thường! Tất cả chỉ đọng lại hai chữ bình thường! Đáng vui hay đáng buồn nhỉ? Mấy ngày nữa là bắt đầu công việc một cách thực sự rồi. Mình ko háo hức chờ đợi hay lo âu như trước, cứ bình thản, cứ thờ ơ... Với tất cả!!!
     
    Đời buồn như lá... gió mãi cuốn đi... xoay tận cuối trời..............
  9. vanhong
    Đã nói là không sao vẫn không thể quay đi?
    Chán mình quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
     
    Lối vào đông rực rỡ những lá vàng
    Gió tê lạnh tuổi âm thầm nhung nhớ
    Mây tím quấn vào nhau rồi tan vỡ
    Thành cơn mưa đau đáu mắt cuối mùa....
     
     
    CHÚC THƯ
    (LT)
    Thôi vậy nhé!
    Rồi cũng qua đi tất cả
    một đời người như gió thoảng ngoài hiên
    nợ trần gian đẵng cay tôi đã trả
    trái tim thương khép lại cánh ưu phiền.
     
    Thôi vậy nhé!
    Rồi cũng qua đi tất cả
    những vui, buồn, được, mất... có gì đâu
    trái tim thơ thanh thản bước qua cầu.
     
    Thôi vậy nhé!
    Rồi cũng qua đi tất cả
    nỗi chờ mong, nhớ vụng, thương thầm
    nợ tình yêu, nợ hoài không thể trả
    trái tim giờ như phiến đá lặng câm....
     
     
     
    THÀ MÌNH CHẲNG MỘT LẦN ÂU YẾM
    THÀ KHÔNG AI BIẾT ANH NÓI DỐI BAO GIỜ
    KHÔNG AI BIẾT EM MỘT THỜI TÌM KIẾM
    MÀ ĐẮNG CAY MỜ MỊT BẾN BỜ
     
    NÀO AI SỐNG ĐƯỢC BẰNG CHIẾC BÓNG
    ĐỂ EM KHÔNG PHẢI KẺ LẠC ĐƯỜNG
    NÀO AI SỐNG ĐƯỢC BẰNG MƠ MỘNG
    ĐỂ EM XIN GẶP MẶT ĐỜI THƯỜNG
     
    TRẮNG MẮT RA TÌNH YÊU NGHIỆT NGÃ
    TRÁCH LÀM CHI MÊ ĐẮM MỘT THỜI
    BAO MÓN NỢ NẦN RỒI PHẢI TRẢ
    ĐỪNG MONG GÌ TẤT CẢ HOÁ TRÒ CHƠI...
    (LC)
     
     
     
    CÔ ĐƠN
    (NBC)
    Ta lại về nơi không ai chờ đợi
    Chỉ nỗi buồn đứng tựa cửa thờ ơ
    Hoa giấy rơi thảng thốt trước nhà
    Nhói như mảnh mặt trời vừa nguội.
     
    Chiều buông
    Bóng ta đổ về ta
    Nhức nhối
    Bụi đường tóc rối
    Lược cũng hững hờ...
     
    Ta lại về trống trải mấy vần thơ
    Trang giấy bay một cánh buồm bé nhỏ
    Từng đưa ta đi đâu. Cũng chẳng còn nhớ nữa
    Đưa ta đi mọi nẻo tìm anh....
     
    Ta lại về ôm khao khát lặng câm
    Hoa giấy ngùn ngụt đỏ
    Bông hoa rơi nhẹ tênh trước gió
    Câu thơ cho anh rơi ở chốn nào?
     
    TA LẠI TRỞ VỀ NƠI KHÔNG AI CHỜ CẢ
    CHỈ THẤY ĐẤT DÀY, CHỈ THẤY TRỜI CAO
  10. vanhong
    Đôi khi không còn là mình nữa.........................
     
    Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may.
    Đôi khi ta nhớ một sớm hương bay
    Con đườngmùa đông hàng cây lá đổ
    Đôi khi ta thèm lang thang như gió
    Đôi chân vô tình về miền hư vô.
    Đôi khi anh bỗng về giữa cơn mơ.
    Đi khi ta hát lời hát nghêu ngao
    Thương một vì sao giờ xa quá rồi.
    Đôi khi ta thèm nghe lời anh nói
    Dẫu biết bây giờ chỉ là xa xôi...
  11. vanhong
    Có ai trong đời hiểu được ... Chẳng ai cả... Có phải một vùng xoáy không lối thoát. Hạnh phúc hay khổ đau???
     
     
    Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
    Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
    Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
    Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
     
    Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
    Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
    Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
    Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
    Nhìn em nhìn em giây phút, muốn nói yêu em
     
    Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
    Ru em, đưa em một lần
    Ru em vào mộng, đưa em vào đời
    Một thời yêu đương
     
    Cho tôi xin em như gối mộng
    Cho tôi ôm em vào lòng
     
     
    Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
    Yêu thương vợ chồng
     
    Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
    Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
    Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
    Cũng đã muộn rồi
    Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em
     
    Nên tin vào những điều tốt đẹp nhất phải ko???
  12. vanhong
    Biết đâu là thật là giả nhỉ... Mơ hồ thật. Mình cũng không là mình nữa.
    Mất rồi con đường bụi đỏ. mất rồi những chuyến xe đông. Nắng dần chạy vào đôi hàng lá thắm. Mất rồi anh ở đâu con đưòng mong ngóng, em ngu ngơ giữa chợ người... Xa xa trong miền kí ức, có lẽ một dòng sông. Xa xa đôi bờ dốc nắng mênh mang một chiều đông. Một nóc nhà thờ... và gió... Xa lắm rồi xin đừng gặp lại.... Em về bụi đỏ tìm anh....!!!
  13. vanhong
    Vô cảm. Như vậy thật hay. Sống không biết mình là ai, vì ai nữa.
    Đánh mất. Chắc vậy rồi. Sẽ khó tìm lại. khó quay lại, khó làm lại...
    Điên. Cho quên lo toan. Cho quên muộn phiền. Quên những người không đáng nhớ...
    Vì sao???????????????????????????????
     
    Cầm lòng bán cái vàng đi
    Để mua những cái nhiều khi không vàng???????????

  14. vanhong
    Một ngày thật lạ. Mình ko hiểu nổi mình đang làm gì và nghĩ gì nữa. Mình thấy sợ bản thân minh. Hai mặt cuộc đời!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
     
    Gọi hồn
    Anh đã đem đi hết cả rồi
    Từ hồng trên má thắm trên môi
    Từ đêm say giấc, ngày ngon bữa
    Từ chiều quen hát, sớm quen vui.
     
    Anh đã đem đi cả cõi hồn
    Em còn lại xác _ xác chưa chôn
    Xác không khâm liệm không thành xác
    Dật dờ trôi dạt bến cô đơn...
     
    Ta hoá trong nhau tự bao giờ
    Để vừa xa cách đã bơ vơ
    Có nhau ta sống quên ngày tháng
    Được chêt trong nhau cũng gắng chờ!
    (ĐTLL)
  15. vanhong
    Mưa Ngâu!
    Khai giảng buồn và ướt. Lòng mình cũng đang mưa! Tháng bảy là tháng chia li thì phải? Không nghĩ nữa.........
  16. vanhong
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
    Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua.........
  17. vanhong
    NỢ
     
    Sáng tác : Trần Viết Tân
    Trình bày : Thanh Lam
     
     
    Em nợ duyên anh tự kiếp nào
    Như bờ lau nợ nước ven ao
    Mực nghiên nợ bút thơ vay chữ
    Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao
     
    Áo nợ đường kim nét chỉ thêu
    Núi non vay mượn cỏ xanh rêu
    Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt
    Khói bếp xanh lam nợ mái lều
     
    Ta hẳn nợ nhau mối ân tình
    Như ngày mới nợ ánh bình minh
    Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối
    Và phận làm người nợ tử sinh
     
    Có thể kiếp xưa em nợ anh
    Như đêm hạ nợ bóng trăng thanh
    Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ
    Sao nhỉ ...? Vì sao em có anh.
     
    ?????????????????????????????????????????????????
  18. vanhong
    Mất ngủ! Chứng mất ngủ lại quay trở lại. Chán quá! Mệt mỏi vì công việc và...
    Bao giờ...???
     
    Một ngày sống bên anh sẽ muôn đời
    Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm
    Lạy trời được yêu mãi nhau người ơi
    Đừng mang trái ngang chia lìa lứa đôi
     
    Thế gian ơi sao nhiều cay đắng
    Tình vẫn đắm say, người đã xa ta rồi
    Ngồi ôm vết thương lòng đớn đau
    Nghe tình rên xiết trong tim sầu
     
    Mùa thu lá bay anh đã đi rồi!
    Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi
    Giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau!
    Hẹn anh kiếp sau ta nhìn thấy nhau
  19. vanhong
    Nhiều chuyện đau đầu
    Mình chẳng là của ai và cũng không ai la của mình....
    Chán
    TA LẠI TRỞ VỀ NƠI KHÔNG AI CHỜ ĐỢI
    CHỈ THẤY ĐẤT DÀY CHỈ THẤY TRỜI CAO
     
     
    NGƯỜI TÌNH HỠI THÔI KHÔNG LÀ NHAU NỮA
    NHƯ BAO LẦN CỨ NGỠ VẪN TRONG TAY
    CHỒNG THƠ CŨ KÊU ĐÒI THƯƠNG TIẾC MÃI
    QUÊN CHƯA XONG MÀ NHUNG NHỚ ĐONG ĐẦY
    (XK)
     
    NGƯỜI TA KHỔ VÌ THƯƠNG KHÔNG PHẢI CÁCH
    YÊU SAI DUYÊN VÀ MẾN CHẲNG NHẰM NGƯỜI
    CÓ KHO VÀNG NHƯNG TẶNG CHẲNG TUỲ NƠI
    NGƯỜI TA KHỔ VÌ LUI KHÔNG ĐƯỢC NỮA
     
     
    NHỮNG MẮT CẠN CŨNG CHO LÀ SÂU CHỨA
    NHỮNG TIM KHÔNG MÀ TƯỞNG TƯỢNG TRÀN ĐẦY
    MUÔN NGÀN ĐỜI TÌM CỚ DÕI SƯƠNG MÂY
    DẤN THÂN MÃI ĐỂ KIẾM TRỜI DƯỚI DƯỚI ĐẤT....
    (XD)
     
    ????????????????????????????
  20. vanhong
    Sáng dậy sớm vào web thotre đọcbài bình luận của mọi người vừa buồn cười vừa thấy chán. Sao mà họ nặng lời với tất cả mọi người thế nhỉ. Mình chỉ xem thôi ko có ý kiến gì. Mỗi người một cảm nhận riêng cơ mà. Dù sao thì mình cũng nhận thấy có những bài dùng ngôn từ và hình ảnh quá xa lạ với thực tế và khó hiểu. Phải chăng họ quan niệm thơ là một thể loại cao siêu đọc càng khó hiểu càng tốt nhỉ. Mình cũng chịu không thể hiểu nổi nữa. Còn mình thì sao? Đợt này mình thấy mình cũng đã sáo mòn và dễ dãi trong khi viết thì phải. Đôi khi mình viết như trải lòng trên nhật kí. Không suy nghĩ tìm cấu tứ như ngày xưa nữa. Thật sự nhiều lúc viết chỉ để giảm stress, giải toả những mệt mỏi trong lòng. Sắp vào năm học mới rồi, chắc cũng ko còn nhiều thời gian nghĩ ngợi cho riêng mình nữa.
    Hôm thứ sáu đi liên hoan thật vui và cảm động khi chị H và anh T nhận ra nhau khi còn ở cùng phố ngày xưa. Nhìn họ dần nhớ lại những kỉ niệm mình thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ. Về viết được bài Vì sao miền kí ức nhưng thấy vẫn ko bằng lòng ở câu từ. Nhưng ko có thời gian để trau chuốt nữa. Thầm mong mình cũng có những phút giây hội ngộ thật ý nghĩa. Người ấy giờ đâu nhỉ? Xa quá rồi và mình thì mắc nợ quá nhiều...
     
    Ước gì thăm lại ngày xưa
    Ta về thăm lại ngày chưa biết gì...
    (ĐHC)
  21. vanhong
    Mơ hồ buồn về một điều không phải của mình. Tất cả là ảo ảnh phải không? Đọc Giàn thiêu của Võ Thị Hảo đột nhiên thấy sợ... Gieo quả gì sẽ nhận lại nhân đó. Mình đã gieo được bao nhiêu quả tốt đẹp rồi? Không biết những điều đang làm đang nghĩ có đúng không. Sáng nay nhận giáo án về soạn mà không có tâm thế để viết. Cũng sắp qua những ngày nhàn rỗi để khỏi phải nghĩ ngợi lung tung rồi. Mọi người mải miết dạy hè còn mình vẫn chơi dài. Chơi mà lại như vào một cuộc lao động mệt mỏi lắm. Công việc không có thật là vô nghĩa với mình. Thôi không nghĩ nữa...
     
    Nếu hạnh phúc không thể là vĩnh viễn
    Điên cũng cần cho xứng với đam mê
    (ĐTLL)
  22. vanhong
    Vui? Buồn? Không biết nữa... Mỗi người một thái độ. Mình im lặng. ko có sự xẻ chia. Đơn độc và... Ngày mai... sẽ là gì nhỉ? Cứ hoài mong đi biết đâu sau cơn mưa trời lại sáng!?
     
    Ta chạy trốn khỏi chính mình
    Không đủ sức để tìm vào kỉ niệm
    Ta đi tìm sự quên lãng
    Khóc cười giữa thực và mơ
    Thương chú còng bơ vơ
    Khóc lặng lẽ trước lỗi lầm của sóng
    Chẳng thể xây cho mình lâu đài trên cát bỏng
    Dẫu suốt đời còng lưng...
     
    Câu thơ của ai đó vang vọng trong lòng... Mình cũng chỉ là dã tràng thôi sao?????
     
    Khất thực tình yêu nơi huyễn mộng
    Trái tim mệt nhoài toan kí gửi mùa đông
  23. vanhong
    Ở lại nhé anh để ta đi vể nơi ấy. Ở lại nhé anh cho ta quên hết cuộc tình gầy. Đường dài có ai bên ta mỗi chiều mưa xuống. Lòng còn nơi đây cho ta thầm nhớ những ngày qua. Ở lại xót xa đừng quên tay còn hơi ấm. Từng giọt yêu thương ta nghe rơi rớt vào thinh không. Ở lại nhớ cho trong ta tình còn cớm nắng. Một ngày bên anh nơi ta là nỗi nhớ ngàn năm. Chiều mưa chiều mưa nơi đây ngập tràn thương nhớ. Hồn ta ngẩn ngơ chôn sâu kín một cõi lòng. Dòng sông bình yên bỗng dưng một chiều dâng sóng để ta cuồng điên yêu anh một tình yêu vô vọng. Ở lại biết ko dòng sông muôn đời vẫn thế. Tình vừa sớm mai môi anh cho ấm một đời dài. Hẹn lại giấc mơ cho ta vỗ về yêu dấu. Ở lại ta đi yêu thương thay tiếng khóc chia lìa.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...