mysunlight
-
Số bài viết
65 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi mysunlight
-
-
Chào gia đình thotre ! Sao chung ta lại yên tĩnh với chủ đề thơ tân hình thức này vậy ? Hãy post bài lên thôi , còn chờ gì nữa . Tôi thấy chủ đề này hay đấy chứ !
-
BÁN THƠ TÔIThơ cho không ai nhận
Tôi đành rao bán thơ
Biết đâu gặp kẻ khờ
Hoạ may thành thi sỹ.
Chẳng một lời hoa mỹ
Không ý nhị văn chương
Góp nhặt giữa đời thường
Bụi văn người vương lại.
Thơ đọc vợ cười mãi
Con nghe cứ chê hoài
Riêng tôi thì tôi cãi:
Rằng thơ mình rất hay.
Nhâm nhi trong men say
Những câu thơ mới viết
Có phải ai cũng biết
Tôi đành rao bán thơ.
Dịch Vọng, 13.06.06
Đoàn văn Nghiêu
Chào NG-YEU !
Tôi nhớ không lầm thì hình như tôi có đã từng đọc một bài thơ của một nhà thơ cũng "đòi" bán thơ .Thế cũng chẳng sao phải không , vì đó là sự đồng điệu của 2 tâm hồn cùng tâm trạng phải ko ? Khi nào tôi kiêm lại được bài thơ đó , tôi sẽ post lên bạn đọc thử xem nhé !
Còn riêng tôi , tôi ko muốn bán thơ , mà chỉ muốn bán "tình " thôi .Tôi có làm 1 bài thơ với ý như vậy , nhưng cũng lại ko nhớ (hì ) .Ko biết có ai đó đồng điêu với tôi ko hay nữa ?
*
Đọc bài thơ này của NG-YEU , tôi lại nhớ đến bài thơ "EM LẤY CHỒNG " của thi sĩ tài hoa họ Hàn :
Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên mà thả cái hồn thơ
-
Chào anh Khanh , nhận ra em chứ ? Rồi thì anh cung tham gia diễn đàn thotre như em . Hi vọng anh sẽ vào thotre nhiều nhé !
2 bài thơ anh post, em đều thấy có cảm tình , nhưng thật lòng mà nói thì em thích " Mẹ thôi không còn may áo đỏ " hơn , tuy rằng đây là lần đầu tiên em đọc bài này ( không như "Niệm khúc" đã đọc từ lâu ) .Có thể cái sự thích đó vẫn còn mang nặng cảm tính , chưa dám nhận xét được chút gì cao xa mà chỉ thấy có cái gì đó "đau đau " như một vài bài thơ của anh em đã đọc ...
Còn "Niệm khúc " , em đã từng bắt gặp cái cảm xúc "ngày xưa - bây giờ " ở không ít những bài thơ của các tác giả khác ( đôi khi cái cảm xúc đó cũng đã xuất hiện trong thơ em ) .Ôi thời gian , nó có thể làm đổi thay , thậm chí là giết chết 1 con người . Em sợ thời gian , sợ sự thay đổi . Ta hôm nay liệu có như ta hôm qua không ?
Thơ anh đầy đồng quê , đầy sân vườn ...của miền Bắc quê hương làm cho nỗi lòng của kẻ xa quê như em cũng xao lòng thương nhớ .Có lẽ đây chính là điều mà em cần phải học tập .
-
Chào các bạn ! Minh` là Thanh Tâm Ngọc , 1 người trẻ yêu thơ văn và 1 lòng dấn thân . Trên đây là một số bài thơ viết vội của mình , mong các bạn đọc và góp ý . Mong được chia sẻ và nhận được sự chỉ bảo của đông đảo anh em , bạn bè yêu văn chương .
-
TRĂNG
Ngẩn ngơ , ngơ ngẩn như cung trăng
Anh mong em ngày mai nấng rọi
Anh mong nhớ , anh thầm thì gọi
Tên em yêu trong tối trăng đầy .
Trăng em quá em ơi như mặt ngọc
Hay mặt em yêu cười nở vầng trăng ?
Trăng mơ màng như đôi mắt xa xăm
Em trông ngóng hôm anh xa cách quá
Trăng một mình nhớ Mặt Trời ban sáng
Suốt một mùa mong gặp một lần thôi
Nhưng thời gian cách ngăn hai đầu vũ trụ
Như anh , như em dang dở một tình yêu …
-
Rét xa nhà
Vòm lá nhỏ đón gió Đông Bắc về
Rét xa nhà
Ngỡ xóm núi nghiêng nghiêng mắt bão
những ngày xưa
Và tiếng sấm, và phùn mưa, mưa nhẹ hạt, rồi nặng hạt
Mẹ áo tơi tất tả chân nam đá chân chiêu đậy lại những chum vại: chum mắm, chum muối, chum tương, chum nhút với cà.
Cha lấy sào tre vá lại miếng ngói nứt ở nóc nhà
Anh chạy hớt hải nhốt bầy gà con lướt thướt vào chiếc bu tre mốc meo
Chớp rạch ngang trời, rùng mình tuổi thơ, cây xiêu vẹo đổ gãy, quả rơi lộp bộp
Mẹ nhìn những cây nhãn rụng đầy hoa dưới gốc cây tiếc mùa sai quả
Điện cúp, ánh đèn dầu tỏa khói đen kịt đêm
Đêm của cánh mối chui từ dưới đất lên, của kiến bò từ trần nhà xuống
Của những con ếch man dại rú từ ruộng, từ ao, từ chiếc bóng mưa đổ xuống nền đất đỏ quạch
Đêm của con quốc kêu ai oán nỗi lòng văng vẳng núi
Đó là một ngày đầu cơn bão...
Vòm lá nhỏ đón gió Đông Bắc lại về
Mưa lắc thắc rơi giữa lòng thành phố ngập ánh điện
Sấm động từ đâu thật xa
Canh ba
Thành phố ngủ vùi chăn nệm ấm áp
Rét xa nhà...
TRẦN HOÀNG THIÊN KIM (Hà Nội)
-
Trần Hoàng Thiên Kim và niềm say mê văn học
Nhà thơ Trần Hoàng Thiên Kim.
22 tuổi, trẻ trung, năng động, con gái Nghệ An nói năng vui vẻ, ngọt ngào, nhưng văn chương thì lại đa đoan quá đỗi. Thơ của Kim không mới về hình thức nhưng có nhiều tìm tòi trong cách biểu đạt tình cảm. Cô đã cho ra tập thơ "Vọng mùa".
- Từng thi đỗ vào ĐH Sư phạm Vinh nhưng rồi lại quyết định theo trường viết văn Nguyễn Du, chị có hối tiếc về điều này?
- Không, tôi không ân hận về sự lựa chọn của mình. Văn học vốn là niềm say mê lớn lao của tôi. Trong 4 năm theo học ở trường, tôi luôn được sống trong bầu không khí văn chương. Điều này rất quan trọng đối với người viết, nó không ngừng nuôi dưỡng niềm đam mê trong mình. Việc theo học trường Nguyễn Du là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của tôi. Nơi đây, tôi được tiếp xúc với nhiều tác phẩm văn học lớn, được gặp gỡ với nhiều nhà văn mà khi còn nhỏ, tôi chỉ được gặp họ qua tác phẩm.
- Nhiều người cho rằng làm thơ, văn là phải lãng mạn, ảo tưởng. Cùng với sự trưởng thành, sự ảo tưởng trong chị có mất đi nhiều?
- Tôi nghĩ sự lãng mạn là cần thiết trong cuộc sống của tất cả mọi người chứ không riêng gì người làm thơ. Tôi không nghĩ rằng văn chương là thứ nếu mình trót say mê thì có nghĩa là mình tự mang một cái ách vào cổ. Riêng với bản thân, tôi không ảo tưởng. Tài năng là trời cho, còn thành công là nhờ sự nỗ lực bất tận của mỗi người.
- Một thực tế là học viên trường viết văn Nguyễn Du rất khó xin việc, chị nghĩ sao?
- Ở nước mình đúng là chưa bao giờ văn chương nuôi sống được người viết. Bởi vì cơ quan cần người có nghề. Văn chương thì lại là nghiệp. Chúng tôi đôi lúc cũng ngậm ngùi khi nghĩ tới điều này. Tôi vừa học vừa bắt đầu đi làm báo. Tôi là người lạc quan, luôn tin mình có thể kiếm được một công việc để tiếp tục nuôi dưỡng niềm say mê của mình.
(Theo Sinh Viên)
-
NẾU 4
Nếu em thích tôi hái mùa về tặng
Ôi xuân xanh, bướm thắm, chim nhạc vàng
Em ơi nào có ai ngăn nổi tôi hái trái xuân
về cho em
Trái đỏ thấm , tròn đầy
như em - như tôi .
Một mình leo lên trên đỉnh núi cao
có một bông hoa muôn đời mang màu trắng ngọc
Tôi sẽ mang về
tặng cho tấm lòng em .
Xin vầng trăng chứng minh lời tôi vừa thề thốt
Xin bướm rắc vàng phấn đẹp trước mắt em
Xin đường xuân tấu lên điệu e ấp lá cành
Xin gió mơn man nâng đôi ta lên mộng.
Nếu em thấy chốn mông mơ cũng chỉ là hư ảo
Chỉ có em - tôi trơ trọi giữa trời chiều
Em ơi tôi sẽ đưa em về với thế gian
Bên những con người bình di, yêu thương,ta xây đắp một tình yêu vẹn tròn,to lớn.
2004
-
NẾU 3
Em ơi nếu mùa xuân không bao giờ đến
Thì em cũng chớ tiếc thương bởi tình yêu đôi ta vẫn cháy
Em biết không chỉ cần hai trái tim yêu ta cùng nhịp đập
Đời sẽ vĩnh hằng mãi mãi một mùa yêu.
Nếu hạnh phúc của tình yêu chỉ có trong những ngày tháng yêu kiều
Những buồn thảm sẽ bao trùm thời gian còn lại
Nhưng anh biết rằng bên anh em luôn kề bước
Hạt giống yêu đương trên đất cỗi đâm chồi.
Anh vẫn biết tình yêu không phải giấc mơ đẹp đẽ trên Thiên Đường
Lâu đài chúng ta xây anh biết rằng có đôi phần rạn nứt
Nhưng em ơi chúng ta có tình yêu sống mãi
Chất keo ấy anh tin luôn bền chặt.
Ngày mai đây anh có buồn vì bao khát vọng
Chẳng được thành công như anh đã từng mơ
Nhưng em ơi anh sẽ không bao giờ quỵ ngã
Bởi mãi có em là chiến thắng đời anh.
-
NẾU 2
Em ơi sao em không nói với anh những điều em nghĩ
Sao phải buồn rầu, phải khóc lóc như mưa
Anh có thể không làm em vui được
Nhưng em biết không anh có thể khóc cùng em.
Nếu mùa đông lạnh lẽo đến bủa vây em không chịu được
Gió đông gầm gào không cho em ru tình mộng đôi ta
Em một mình lững thững trên con đường lá cây rơi rụng
Anh xin làm người cùng em đến tận cuối đường đi.
Em ơi nếu ngày mai ta phải chia li,
Chớ sầu thảm, đừng quỵ ngã và hãy không bao giờ thôi mơ ước
Bởi em biết không khoảng cách, thời gian là kho than to lớn
Để ngọn lửa tình ta cháy vĩnh viễn không thôi.
-
TRĂNG
Ngẩn ngơ , ngơ ngẩn như cung trăng
Anh mong em ngày mai nấng rọi
Anh mong nhớ , anh thầm thì gọi
Tên em yêu trong tối trăng đầy .
Trăng em quá em ơi như mặt ngọc
Hay mặt em yêu cười nở vầng trăng ?
Trăng mơ màng như đôi mắt xa xăm
Em trông ngóng hôm anh xa cách quá
Trăng một mình nhớ Mặt Trời ban sáng
Suốt một mùa mong gặp một lần thôi
Nhưng thời gian cách ngăn hai đầu vũ trụ
Như anh , như em dang dở một tình yêu …
-
Thư gửi Cha
Nhoài khỏi vòng vay chứa chan nghiêm cẩn của Cha
Con đi dọc đất nước mình 7 tuần hối hả
Tìm thêm được nơi chở che thiêng liêng: Chúa, các Thánh dưới sải tay thập tự
Trái Đất ngơ ngác một ngày con trải rộng tán tán mây phẳng phiu tựa hồ Cha có thể dắt con lang thang trên ấy
Khi soi gương và tắm, con thấy Cha, hình hài dung mạo đội kiếp trầm luân
Lòng tin thất tán dọc lộ tình chen chúc tối tăm những mặt người
Cây hàng hàng - người người chôn chân chật vật, những gốc cây sẫm màu hơn sau cơn mưa, nhìn nhau trầm uất
Sóng tất tưởi tắm lại cho bờ
Bầy chuồn đuổi nhau uể oải
Miệng núi miệng núi cắn vú đếm nhẫn nại
Đêm ngày hút nhau trong chiếc cốc khổng lồ
Vào lúc con thật thiếu phụ
Con đã thật thiếu phụ
Đấy là điều rất trầm trọng
Nỗi buồn hung hãn nhỏm dậy
Con không bỏ nổi gia tài cô đơn đầy ải
Không khẩn cầu cho những tổ sáng trên không trung diệu vợi đừng tới tấp sa khuê
Nước mắt đang làm mềm sỏi đá
Mềm vết chai đôi chân đen nhẻm đi vì nắng
Nương náu nơi Chúa, Chúa ở trong con
Con được thanh tẩy tối tăm, tội lỗi
Từ lớp mồ hôi nhờn trút sạch sau Thánh lễ
Từ bữa cơm bằng an sau dấu thánh
Từ nhoẻn cười hồn nhiên khi thấy những đứa bé
Con ước được trẻ con con ước được làm Mẹ
Giá mà con được trở lại 13 tuổi!
Váy sặc sỡ, nơ diêm dúa, kem cóng môi và mới cứng sách giáo khoa
Ôi ước mơ thơ ấu của con dằng đặc chở sau xe đạp cũ của Cha
Đang bay vào miền trắng tinh đau tiếc
Con thu mình để Cha bế con lên đu bay
Chiếc đu bay già trệu trạo quay công viên luống tuổi
Những cây cỏ gà đánh nhịp bỗng túa khắp phố cao giỡn gió lăng xăng thổi
Cha hãy thôi phiền muộn
Con đã làm câm tiếng kẹt cửa đêm đêm mất ngủ
Thôi đòi lặp lại tuổi thơ trong chiếc đu bay
Ngày mai mặt trời chín hơn
Ngày mai lưỡi mưa trong hơn
Con sẽ tươi như lá rau salade
Những bọng sương no căng làm nũng đầu cành
Con nép vào Cha cười óng ánh
7 tuần lên men ngọc bích
-
ÂU CƠ
Hoa một loài một bông độc sáng
Giữa những đoá hồng đen dập dìu khắp không gian mịn ướt
Hôm nay lại tiếp tục thói quen cầu ước
Khi ngồi quán trên cao uống nước đu đủ
Để dồn đủ một đêm tình tự
Trong lòng anh, em khai thị thế gian
Phiêu diêu mắt, thấy con đường tơ lụa
Phiêu diêu lưỡi, chạm đáy mềm Âu Cơ
Ly rượu dan díu mùi đàn bà
Nước mắt không thể ngấm thêm được nữa
Ta tạo dị bản ta, chống đỡ
Dan díu men mê man
Mật khẩu nẻ lá môi thâm nhập
Hồi hộp đến cuối đường tơ lụa
Tây Tạng mê ảo cuồng hoa
Trứng nhộn nhịp thụ thai
Âu Cơ rũ váy rũ nghiệt ngã
Lại hứng hứng gió thốc
Thôi miên những cánh cửa chồi răng
Hoa Thùy Linh
Đàn đàn mũi tên bay từ giữa hai đùi
Bắn nát sự cam phận
-
Đường ong
bàn tay là bàn linh tính
Động đường đêm đong đưa
Em đi về Anh phía ấm
Nơi ngôi nhà rộng ra vì những tiếng vòi vĩnh của những đứa bé bầu bĩnh
Nơi em biết, có thật sự Bình Yên
Bếp than hồng cột điện già xích lô lam lũ thơm cây vươn mùa thanh tú đường đêm
mùi chen người thêm
Đèn xanh mắt ngỏ
Têm vào từng gốc cây mỗi phố
Ánh sáng từ gương mặt Anh
Đẩy vào góc quên những u uẩn quá khứ nặng nề
Anh trao em ngày mới
Cuộc sống khác từ mùa xuân chưa từng thấy
Dài theo đôi mắt, kín đất hoa linh những bàn chân non đường thon âm thanh hoan lạc
Bình minh mọc từ vầng ngực Anh đầy ắp hồng cầu
Sao lên từ mắt
Cả thế giới chật ních buồn phiền bỗng nhiên vắng lặng
Để loài người học yêu nhau trở lại
Để loài hoa không bao giờ mãn khai, hé mở
Chỉ có tiếng ong bay
-
Liều
Lũ kiến bất an bẩm sinh
loay hoay
vùng áp thấp
Mặt trời rồi cũng về nhà sum họp
bỏ lại góc vườn lá mục
những bồn chồn ăn mòn đêm.
Kinh kệ sám hối
tiết điệu âm u
Ràng buộc
bao giờ cũng vô hình.
Đức hạnh
bao giờ chẳng đói khát.
Ham muốn
có khi nào không bất lực
Vùng tuyệt mù
hiển nhiên chói chang.
Bài ca
cùn mòn
bật vỡ thành tiếng cười
lạ
ánh mắt sáng bằng nụ hôn
ứng xử.
Niềm kiêu hãnh
đã ngủ vùi
bởi lời ru lâm li.
Em chỉ dám giữ anh bằng ánh mắt van nài
bàn tay do dự.
Góc vườn ngái ngủ
Biết thế nào cũng sẽ rụng
lá úa
liều mình
nhắm mắt chọn điểm rơi
(Trích trong tập "Rỗng ngực")
-
Ngoan cố
Nhắm mắt lại
nhìn mặt trời
quả bóng tenít xanh trên sân đất nén hồng
vũ trụ đồ chơi của bé
Nhắm mắt
lại nhìn mặt trời
cuộn len tím lăn trên thảm nâu nhạt
mẹ ngồi đan
Nhắm mắt lại
nhìn
mặt trời âm bản
trăng sao không ngủ ngày
Nhắm mắt nhìn đêm
mặt trời thức
trái đất nghiêng nên loài người bất lực
Tập đứng thẳng
nhìn mặt trời
Nhắm mắt lại nhìn mặt
nhìn
mở không thấy
nhắm mắt
đi mơ
mắt mở mù loà
du mộng.
-
Bi Ca
ở trong khô và nhẹ thịt da
cơ thể muốn bay lên vàng óng
gió
da diết vòm xanh
nuốt vào những thì thầm
ghìm nén yếu đuối
nhếch môi
Anh ở kia
ở ngay đây
khoảng cách ngàn tiếng gọi
vô thanh
Ra phố,
mua hoa cúc vàng
đặt bên cửa sổ
héo lại mùa thu
Ngực vỡ ra tổ ong vò vẽ
bay vụt đi trăm ngả
đốt sưng trời đêm
những ký tự buồn
14.10.02
-
Tỉnh dậy tháng Tư
Tiếng cười nhẹ trong
tròng trành nhung nhớ
nắng lảo đảo
mái hiên say nghiêng ngả
Thung lũng nhốt buồn
lứa sương vô cảm đi xiên
Không cần ngoái nhìn
ánh mắt giưong cung
bắn vào mùa hạ
con sáo mỏ vàng thất thanh
mách kẻ lạ
lưỡi chưa lột
nói dối chẳng qua
Tháng tư bi ai
khóc bằng ham muốn
dịu dàng hạt sương cứng
nụ loa kèn ngọc thạch
bướng bỉnh đau
Tỉnh dậy
tháng Tư
ngượng ngùng lưỡi dao
pha những thớ buồn ba chỉ
Bàn tay đuổi nhau
ngã dưới vạt đồi âu yếm
dắt về mùa hạ trầy sước đồng thau
Tìm thấy nhau
tiêu điều hồn nhiên
trẻ bạc đầu
Dung dăng dung dẻ
Đi bộ trên mây
1.4.03
-
Hai mươi ba tháng Chạp
Chép nguẩy
ngã ba sông nỗi hai chồng
Táo bà mòn răng
còn nghiến
Âm u sương hoang mang
gió nỗi được yêu
Em khóc úng chiều
mân mê những toan tính bằng tóc
ngồi gần một ái ân im lặng
hoá vàng cho năm
Bới lại ba trăm sáu mươi xác ngày
tìm tàn tro những ham muốn có thật
về nhau
Bay lên theo sớ
tố điêu tâm chính chuyên
cám dỗ Táo bà
nhường chồng
sẻ lửa.
Cá chép của em
bơi theo dấu anh sông biền biệt
vượt vũ môn không hoá rồng
hoá lộn chồng
lộn kiếp
Hai mươi ba tháng chạp
về giời
định tu thêm chín kiếp
cho tròn nhân quả
Nhưng chỉ vì
gió
đã tố cáo
tội yêu.
23.1.03
-
Đồng dao Chi (chùm thơ)
Mơ
Ngủ quên trên điệu xe ngái ngủ của mẹ
Đường nắng xa
Mơ
Không ôm gì ngoài nỗi sợ ma bắt
I.
A.
Mơ
Ngủ quên trên điệu xe ngái ngủ của mẹ
Đường nắng xa
Mơ
Không ôm gì ngoài nỗi sợ ma bắt
Mơ
Bay
Không mong thức
Giấu giếm ác mộng
Trẻ con mơ
Bay
B.
Đếm giây
Không mong thức
Đời sống
Đêm
Mong những giấc mơ đến
Để liếm lành vết thương
Mơ
Không bay được nữa
Mơ
Sống những tiền kiếp ngủ yên
Đánh thức
Con người cõi khác
Nằm im
II.
A.
Cổ tích
Phật
Những lá bùa
Giống nhau
Bấu víu vào đâu?
Trẻ con
Khóc cười
Theo cổ tích
Hăm hở
Tô những con đường sắp tới
Màu hồng.
B.
Cổ tích
Phật
Những lá bùa
Giống nhau
Bấu víu vào đâu?
Không biết
Oà vỡ chốn nào?
Nam mô
Những gắng gỏi bất thành
Những niềm tin bất thành
Thôi
Tự tô lại đường cũ
Bằng màu vàng ngái những lá bùa trong túi
Cổ tích
Phật
Những lá bùa
Giống nhau
III.
A.
Cánh buồm đỏ thắm
9 tuổi
Không được sợ không bao giờ tới
Cánh buồm đỏ thắm
Tin
Thả trôi được những ý nghĩ buồn thơ trẻ
Thả trôi được sự lầm lũi
9 tuổi
Đếm ngày chờ
Cánh buồm đỏ thắm
Tới
B.
Sắp 19 tuổi
Sự kiên nhẫn không đợi
Đừng vội
Nuôi tiếp
Tưởng tượng
Khánh kiệt
Không thể là sa mạc
Đừng vội
Không thể là vực đá
Tình yêu có rồi
Thần thoại tự viết
Đời sống tự viết
Không được sợ không bao giờ tới
Cánh buồm đỏ thắm
IV.
A.
Nên im lặng
Trong một lễ tang
Vâng
Im lặng
Nên khóc
Trong một lễ tang
Vâng
Khóc
Nên có một khuôn mặt buồn rầu
Trong một lễ tang
Vâng
Một khuôn mặt buồn rầu
B.
Tôi đã đưa tiễn bao nhiêu người?
Lê bước bao nhiêu lần căn phòng đá lạnh?
Chết chìm bao nhiêu lần tiếng phường bát âm?
Im lặng bao nhiêu lần trong tiếng khóc?
Ẩn mình bao nhiêu lần trong màu trắng khăn tang?
Nằm dựa bao nhiêu lần trên nền cỏ mộ?
Đính băng tang bao nhiêu lần trên tường vô vị?
Ước bao nhiêu lần ngủ không dậy nữa?
Thấy bao nhiêu lần gam bàn chân người chết của mình?
Tôi không biết
Cái chết có ý nghĩa gì?
Những cái chết
Vẫn đi qua tôi
V.
A.
Con đã vẽ
Cho ba, cho mẹ, cho em xem
Những gam màu luôn tươi tắn
Con cũng thế
Con đã chỉ cầm bút viết những điều ngô nghê
Khi nỗi buồn không dứt đầu tiên đến
Không biết giấu mình vào đâu?
Trốn trong những trang sách
Trốn trong những con chữ
Trốn trong ánh mắt của chính mình
Con phải tự tạo ra
Ngôn ngữ của riêng con
B.
Độc thoại
Bằng ngôn ngữ của riêng mình
Đời sống
Ngôn ngữ của những ý nghĩ chật căng
Thắp thở
Thắp yêu
Thắp buồn
Màu - Hình ảnh - Âm thanh - Con chữ
Sống
Vì ngôn ngữ của riêng mình
Sống
Vì không còn muốn độc thoại
Sống
Vì đã thấy những ngôn ngữ thanh âm gần gũi
Những ngôn ngữ tạo nên thế giới
Những cánh đồng thêm rộng trong tôi
tặng ba mẹ và em Bống
Cho những cánh đồng thêm rộng trong tôi
Những hạt giống gạn sau giấc ngủ trăng sữa
Nối liền mái tóc mẹ và con gái
Có thành thác đổ?
Bầu trời rồi cũng xa bàn tay tôi
Nằm im thiêm thiếp
Phía trên đầu đứa trẻ không biết chơi diều
Bàn tay nhỏ dại
Cứ mở mãi…
Cho những cánh đồng thêm rộng trong tôi
Những viên sỏi lăn theo bước tôi mỗi lần đi lạc
Cánh cổng ngôi nhà cha chẳng bao giờ khép
Chật quá rồi nhà kho ưu phiền cha ạ!
Những con đường rực rỡ rồi cũng xa đôi mắt tôi
Ở lại trên tấm đệm màu hồng
Nơi tôi kể câu chuyện cổ tích đầu tiên cho em gái
Bàn tay nhỏ dại
Cứ mở mãi…
Cho những cánh đồng thêm rộng trong tôi…
Avignon - 31/8/2005
-
Cây sồi già và sợi dây đỏ
Ký ức buồn nhân xem phim “Búp bê” của đạo diễn Kitano
Những cây sồi già
đỏ cháy
Em đã tìm thấy sợi dây
nằm im
phía sau giấc mơ
ngủ kỹ
***
Sợi dây đỏ
buộc
một người đàn ông
và một người đàn bà
sẽ
được mắc lên
cành cây cao nhất
của tầm nhìn
sẽ
chẳng có sự lựa chọn khác
anh đã chuẩn bị sợi dây đó chưa?
***
Sợi dây
treo em
và anh
lơ lửng
chúng ta
sẽ bị mất
thăng bằng
mất
thăng bằng
để bay lên
trở thành
giọt nước mưa
màu đỏ
***
Có thể nào khác...
em đã nhìn thấy
cây sồi già và sợi dây đỏ...
TP Avignon 3/2006
-
Vắng chị
Tặng sinh nhật của em Bống lần đầu tiên vắng mặt chị
Chị muốn kể câu chuyện tình yêu đầu tiên của mình cho Bống
Nhưng chỉ là màn sương mờ
Ký ức bốc hơi từ cổ tích...
Chị muốn kể câu chuyện nỗi buồn đầu tiên của mình cho Bống
Nhưng chỉ là muội than
Cháy đen lầm lũi...
Chị muốn kể câu chuyện đức tin đầu tiên của mình cho Bống
Nhưng chỉ là tiếng cầu nguyện
Đổ bóng sau mỗi chiều...
* * *
Chị sẽ lại cõng em
Trên tấm lưng không biết nói dối
Chị sẽ lại nhìn em cười
Để thấy đôi mắt mình là khoảng trời trong xanh...
Chúng ta sẽ lại ngồi cùng một chỗ
Cùng chung một nỗi buồn
Cùng im lặng
Cùng thơ dại
Và
Cùng cất tiếng cười chẳng giống ai...
TP Avignon 04/12/2005
-
GIÁ
người ta dọa về những con ma sau cánh cửa
tôi nhát gan bỏ quên những thiên thần
chỉ dám bước qua những nơi đã mở
sáng mắt?
hoài
không ngước nổi đôi chân!
những thiên thần người ta đã mang đi
những con ma nhởn nhơ rình rập
khi nuối tiếc con người thường hấp tấp
tôi tò mò...
nhận lấy những hồn ma
tôi đã là kẻ ma bắt quỉ tha
tôi lại mở
và rồi tôi lại mở...
lại ló ra những quỉ ma nhăn nhở
rủ tôi cùng núp dưới những cửa tim
bao kẻ phân vân trước cánh cửa đóng im
ngoài hồi hộp
bên trong hồi hộp
kẻ bộp chộp
và
kẻ chờ để chộp
tôi tóm được hàng vô số kể thằng tôi
rốt cuộc
đời là một trò chơi?
người ta cứ thay phiên nhau đuổi bắt
giá phải trả cũng không là quá đắt
chỉ một lần thương tiếc liếc qua tim
2001
(Trích trong phần “Hoài nghi” của “Mầm sống”)
-
LUÔN LUÔN
ai mặc cho mùa chiếc áo len
để đông thon thả những hơi mềm
se lạnh ngọt vào theo hơi thở
hít hà nghe tim đập thật êm
thong thả bên hồ những bước chân
sương bay lơ lửng sáng thưa dần
áo ấm ngả đầu bên áo ấm
ước gì một chút mưa lâm thâm...
yên ả nơi này những dấu yêu
dầu đông gieo rắc những hương buồn
ai ở trên cao và cười mỉm
trần gian đẹp quá
luôn luôn...
2000
Thơ THANH TÂM NGỌC
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Buồn thật , thơ mình làm ko biết đã có ai đọc chưa , đã có ai thích 1 chút hay ghét rất nhiều ko ? Ôi chao ! ( ko hiểu sao mình lại hay kêu câu này quá ) .Hãy cho mình biết thơ mình dở thế nào nhé !
Chúc vui !