-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
Mưa Sài Gòn –
Nước ngập mưa rơi tối một góc trời
Sáng thứ hai Saigon ảm đạm
Cơn dông về rét thêm miền ký ức
Mưa trút trời …nước mắt hóa dòng sông
Saigon mưa con nước xoáy theo dòng
Lầy lội quãng đường ..ướt tả tơi áo mỏng
Chiếc áo mưa nặng lòng …che không hết
Vòng bánh xe đạp mãi ..vẫn trợt trơn
Đứa bé hồn nhiên theo mẹ đến trường
Mưa thốc, gió vờn cầm cập run ..ôm mẹ
Chiếc cặp táp ..sũng mưa ..đầu bê bết nước
Môi sẫm màu ..ánh mắt dõi..cơn mưa
Nơi ngã tư …bà cụ lưng còng
Chậm rải ngước nhìn trong màn mưa lạnh
Sấp vé trên tay nghe chừ hiu quạnh
Mớ ni lông …đọng những giọt viễn vông…
Nước cuốn quanh ..thành phố hóa dòng sông
Những chiếc xe vật vờ …chết máy
Những học trò lấm lem áo trắng
Vạt áo dài ngập trong nước mênh mông
Cơn mưa dỗi hờn …trôi tuột trên không
Quăng những giọt đời sầm sập trút xuống
Lặng nhìn mưa …lòng tê buốt
Sáng đầu tuần..sao cuồn cuộn bão dông ….?
Sáng thư hai 25-05-2009 ( viet trong cơn mưa )
-
Vẫn đêmMầu nhớ nhuộm hình em
Đêm toàn bóng tối
Lá không còn bối rối
Xầm xập như trời đổ mưa
Rụng đầy trên lối năm xưa
Có còn dấu ai về?
HN,25/02/2009 (ThăngLong)
Biết có còn màu Toan
Để anh đưa tay cọ ?
Biết nhuộm màu nhung nhớ
Sao trời ..lại rất cao
Ai biết chuyện mai sao
Đời -dòng sông trôi mãi
Bao giờ ta trở lại
Khát khao được cho nhau ?
Những mùa cũ đã nhàu
Em- con thuyền xa ngái
Bồng bềnh không bến bãi
Vô tình sóng cuộn đi….
Bóng hỡi bóng là chi
Để hình người ở lại
Hôm qua còn xanh mướt
Mà nay đã ..xa cành ?
Chòng chành trước tình Anh !
Mưa bên ngoài rả rich
Buộc ..chi hình với ảnh
Mưa nhạt nhòa quanh tôi .
Lathu-25-05.2009
-
Đêm..Đêm nguội lạnh bao giận hơn phi lý
Trăng ngây ngô treo ngược những câu thề
Chỉ còn vọng tiếng côn trùng vô nghĩa
Ta nhốt mình vào cõi chẳng đam mê
HN,25/05/2009(Thăng Long)
Viết cho Đêm....
Những ngọn lửa bập bùng vẫn cháy ?
Soi dấu đêm , soi quá khứ ..cái nhìn
Sao chi chit bầu trời đêm….khoảng lặng
Mắt dõi tìm…nhung nhớ..cuộn màn đêm
Trăng trôn tìm sau những đám mây đen
Côn trùng khóc lạc loài trong sương lạnh
Tiếng xạc xào như lời ru của gió
Anh tìm gì trong đêm chập chùng đêm ?
Những tấm màn che chắn ..dìm ta thêm
Những thao thức cho vừa cơn mưa buốt
Những ráo hoảnh ..giũa màn sương trói buộc
Lời vọng đêm..hoang hoải …một cái nhìn
Lửa sẽ tàn ..rồi tàn sẽ lang thang
Còn lại xám tro nhũng bụi than vương vãi
Khắc khoải tiếng đêm…những trầm tư ..ở lại
Thảnh thốt cái nhìn..trong bóng vợi vời xa.
Lathu-25-05.2009
-
Một trời quan tái
(Nguyễn Bính)
Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa,
Lá rừng thu đổ, nắng sông tà
Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.
Tôi đi mãi mãi vào sơn cước
Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu
Lá úa kinh thành rơi ngập đất
Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau ?
Có những mâm cau phủ lụa điều
Đi vào trong gió lạnh hiu hiu,
Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!
Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.
Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa
Chiều nay say nhắp chén quan hà
Bao giờ cau được tươi màu lụa ?
Được đón em bằng xe kết hoả
Thân em là liễu, dạ em tơ,
Mềm yếu bền chăng với đợi chờ ?
Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
Áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô!
Tôi lạnh đầu sông, giá ngọn nguồn,
Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn.
Chênh chênh bóng ngả, sầu lau lách
Chiều ngái hương rừng, lối nhạt son.
Đã mấy năm rồi thương mến nhau
Em còn thơ dại biết chi đâu!
Đến nay ba bảy mai đương độ
Ai đánh em bằng giá ngọc châu ?
Châu ngọc làm sao hái được nhiều
Tôi là thi sĩ của thương yêu,
Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng ?
Với những mâm cau phủ lụa điềủ
Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!
Bài cảm nhận
Láthu
Có thể nói thơ tình của Nguyễn Bính làm ngấm và say lòng người bởi chất truyện, những lời tâm tình , nhỏ nhẻ ..cứ từng chút , từng chút ,nhè nhẹ đi vào lòng . Thơ Nguyễn Bính mang đầy màu sắc lãng mạn và riêng có cho những cuộc tình khởi sắc ..để rồi đi qua . Hãy nghe Nguyễn Bính bộc bạch :
Buổi chiều uống rượu làm thơ
Buổi trưa đi đốt lá khô trên đồi
Lá khô là lá của trời
Thơ tôi là để riêng tôi tặng nàng
(Thơ tôi)
Có lẽ vì thế mà thơ của Nguyễn Bính đầy chất thơ, chất dời, chất nghệ sĩ , phóng khoáng, nhưng đủ để đau , để ngấm và để lòng mênh mang cùng với những câu thơ đầy tình yêu mà nhà thơ đã hết mình sống, cho và nhận.
Trở lại với “Một trời quan tái “ , ta bắt gặp một cảnh rừng bàng bạc , đẹp mê hồn , cảnh sơn cước trong câu thơ dung dị nhưng mở cho ta cả một trời sâu thẳm của con đường mòn vào rừng cuối buổi chiều thu , lạo xạo bàn chân dẫm lên những chiếc lá đang rơi rơi theo từng cơn gió nhẹ . Vạt khói tỏa mong manh với quán chênh vênh , lạ lẫm trong cái hiu quạnh của tiếng gà “váng vất “ đâu đây .
Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa,
Lá rừng thu đổ, nắng sông tà
Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.
Chỉ đọc 4 câu thơ của khổ thơ đầu ta đã hình dung một người quảy bầu rượu đi vào nơi sơn cùng, thủy tận với nỗi nhớ, nỗi buồn về “em “ – Đây có phải là nguyên nhân là khởi đầu , là lý do để bài thơ tiếp tục và xuyên suốt như sợi chỉ đỏ kết nối toàn bài là nội dung chính để “ Em vẫn xa….”
Nhà thơ đã đán đo để tự hỏi lòng , tự hỏi mình nơi xa xăm ấy :
Lá úa kinh thành rơi ngập đất
Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau ?
Câu hỏi hay là câu trả lời ? Có những câu hỏi chỉ là để tự hỏi vì người đặt ra câu hỏi đã quá biết , thừa và rõ câu trả lời nằm ở đâu – Nguyễn Bính đã đặt câu hỏi như một sự chuyển ý làm nền cho những lý do giải thích những nghich lý , những xa cách , những chia xa tưởng chừng là không mà vẫn có thể
Có những mâm cau phủ lụa điều
Đi vào trong gió lạnh hiu hiu,
Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!
Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.
Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa
Chiều nay say nhắp chén quan hà
Bao giờ cau được tươi màu lụa ?
Được đón em bằng xe kết hoả
Giờ đây ta có thể hiểu rõ hơn cái lý do mà nhà thơ đã “đi mãi mãi vào sơn cước “ –Nàng lên xe hoa – Chiếc xe hoa Nàng cất bước cũng được đi trong “gió lạnh hiu hiu “ , gió mang hộ nhà thơ niềm trăn trở , nỗi tâm sự , gió thổi qua vùng sơn cước về đến kinh thành tiễn nàng một chuyến đi xa . Ai mà không buồn , không đau cho một cuộc tình khi phải thốt lên câu hỏi “ Em có buồn chăng ? “ – “Tôi vẫn xa” , “bao giờ “ “được đón “ ..những lời nói nhói lòng kẻ đi , người ở . Giấc mơ tưởng chừng sẽ thành hiện thực thoáng chốc phải xa bay . Cuộc đời là vậy và ai mà không buồn , không khổ , không nhói lòng cho những phút chia ly – Những câu hỏi Nguyễn Bính cứ lập đi , lập lại da diết , day dứt làm người đọc cũng nôn nao một tâm trạng khắc khoải , buồn, nhớ, mong ..vào một chiều để “say nhắp chén quan hà “ – “say “ ở đây có quá nhiều nghĩa : say vì rượu , vì đời , vì thế nhân, say vì cuộc tình bỗng chốc vỡ tan ..ai muốn chôn vào rượu ?, còn nhà thơ cứ cạn hoài chén rượu tống tiễn ..một cuộc ra đi .
Có lẽ nhà thơ muốn lấy một lý do nào đó để biện hộ, để nêu cho thấy qy luật đất trời, quy luật của số phận và sự đổi thay, sự ra đi ấy vẫn bàng bạc một màu hư ảnh – Người đã tự lý luận, tự giải tỏa và trả lời cho cuộc chia ly mãi mãi ấy bằng câu thơ xót lòng , đau đến tận cùng sớ thịt :
Thân em là liễu, dạ em tơ,
Mềm yếu bền chăng với đợi chờ ?
Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
Áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô!
Nước mắt tôi đang rơi ..có phải vì khi phân tích và đi và tận sâu của lừng hơi thở bài thơ này , tôi tìm thấy một sự rung cảm nào đó ? Tôi đồng cảm với nhà thơ và rất muốn được hiểu hết lòng người, những cuồn cuộn như những lớp sóng trường giang cứ đổ về từng lớp , từng lớp tung lên những bọt sóng trắng xóa . Người đã ước mơ , đã từng xây dựng một tòa cổ tích …ra đi , xa nhau ..để khi trở lại , khi gặp nhau chàng sẽ uy nghi như dũng tướng xuất hiện trước mắt nàng – “áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô “ ..có lẽ chàng đã gói tình yêu để ra đi cho một chí hướng , chọn xa nhau để xây dựng cho mình một con đường ..để rồi ngày trùng phùng sẽ là ngày hạnh phúc trong nước mắt , trong sự hòa hợp , yêu thương, chung thủy và đợi chờ. Thế nhưng tất cả chỉ là mơ, là ước..người ấy đã ra đi đã phụ lòng tác giả để đến nỗi Người phái thốt lên “chua xót “ – Ta nghe quặn trái tim
Châu ngọc làm sao hái được nhiều
Tôi là thi sĩ của thương yêu,
Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng ?
Với những mâm cau phủ lụa điềủ
Chua chát và đau quá , dường như nhà thơ đang trút hết những nỗi niềm cho cái lý do của sự chia ly ,, cho cái ly do phải vĩnh viễn mất nàng . Chàng bất lực ư ! danh vị, bạc tiền chỉ phù hư , liệu thi sĩ họ Nguyễn kia có hiểu được lòng người đi xa ấy ? Lời trách cứ ,cứ ray rức quẩn quanh , cứ ẩn hiện về trong tiềm thức – Câu thơ đau và thầm trách móc như những câu hỏi cứ xói vào lòng người đọc . Quẩn quanh nổi nhớ , trang trãi nổi đau ..để rồi
Tôi lạnh đầu sông, giá ngọn nguồn,
Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn.
Chênh chênh bóng ngả, sầu lau lách
Chiều ngái hương rừng, lối nhạt son.
Nhà thơ đã cố quên đã tìm cho mình con đường quên em bằng cách phiêu diêu , tự tại với thâm sơn cùng cốc, với nỗi buồn tưởng chừng sẽ để lại chốn kinh thành xa xăm nọ .Nhưng hình ảnh “em” vẫn hiện về đau đáu ..mang theo những hoài niệm, những dấu yêu vẫn còn nguyên vẹn mùi hương xưa , để trong cái ảo ảnh ấy , nhà thơ thốt lên những câu thơ nhói lòng
Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!
Đọc những câu này lòng tôi mềm như nhấp phải rượu , rượu nào cứ cay cay , nồng nồng nơi đầu lưỡi , không đủ để say, không đủ để tỉnh , nhưng lại đủ trả tôi về với quá khứ ..
Tôi hình dung Người đang ngồi đó, lòng dõi về chốn xa xăm , ly rượu cạn hoài vẫn không làm nghiêng ngã .. Nhìn cốc rượu , như nhìn hình ảnh người yêu để uống cả “nàng “ uống cả những hình ảnh , ảo vọng đang hiển hiện về như giấc chiêm bao , để mãi “uống “ cả em, muốn níu , muốn giữ , muốn lưu một quá khứ thật xa ..
Bốn câu thơ cuối cùng rất “đắc “ để lột tả tâm trạng của nhà thơ , và nỗi nhớ đau đáu về một người.Dủ nhấn mạnh tâm trạng con người mạnh mẽ cách mấy cũng có những phút giây ta không thể kiểm soát để thả lòng về những nỗi mất mát mà chẳng bao giờ có thể nhận lại từ quá khứ hôm qua . Tôi lại nhớ về hình ảnh chàng Trương Chi trong chén ngọc để nhắc nhở Mỵ Nương một chuyện tình ….
-
Nhìn dông !!
Tôi ngồi đây nhìn trời giăng mây xám
Chớp dầu nguồn dằn xé rạch chiều ơi !
Những cánh chuồn nghiêng thấp một bên trời
Lũ cánh kiến xạc xào bay loạn xạ.
.
Cơn gió thốc quẳng lá rơi lả tả
Cây oằn mình rạp cả những giấc mơ
Chớp lập lòe trên không như đan kín
Nỗi buồn nào sóng sánh ..lại cuốn tôi !.
Ly café bồi hồi một nỗi nhớ…
Góc đường xưa , mảnh vỡ cứa vào lòng
Ta toan nhặt …để rồi lại buông thỏng
Sắc lại thành đặc sệt ..buổi mưa dông.
Ở nơi này thành phố hóa thành sông
Cơn mưa đổ từng dòng cơn mưa đổ..
Giọt đời tuôn hay tiếng đời đỗ vỡ
Quất vào lòng nghe thảng thốt xa trông
Thôi cánh cửa môt lần toan …cố mở
Khép lại đi chân lý chỉ viễn vông
Đường độc đạo – Ta- chiếc xe thổ mộ
Lại đơn côi về cùng với tháng năm…
Chiều 19-05-2009
-
Mưa đầu mùa Hà Nội
Hà Nội mưa- đất trời nghiêng ngã
Trên vòm sấu oằn chiếc lá đang xanh
Phố thật trơn, ô cửa lại mong manh
Dát màu xám – đầu tuần mưa trổi hạt..
Mưa gội nhớ thương, mưa mong manh ,mưa ạ !
Nắng trốn mưa rồi , em ngốc nghếch..quá đi thôi
Đợi chờ mưa nghe lạ lẫm bồi hồi …
Những trầm tích..ủ trong mùa ẩm ướt
Mưa tháng năm..nhập nhòa bao ký ức…
Bên hiên nhà..mưa buốt chạnh niềm riêng
Trời lại mưa , góc phố mắt nhòe thêm
Chùm hoa bay cánh tả tơi trong gió.
Mưa quất mạnh ..rát lòng người một thuở
Câu kinh cầu .dằng dặc giữa ngày mưa
Hà Nội mưa gánh hàng hoa sũng ướt
Ước nguyện nào ..theo gió ..gửi mây- mưa
Vòng xe đưa …tóc rối tim buốt lạnh
Lá bàng rơi lặng lẽ một góc đường
Qua phố vắng đìu hiu cơn mưa hạ
Một chiều buồn
......... ...... lặng ngắm
....... ........ cánh hoa xưa ..
19.05.2009
-
Thời gian !!!
Tranh - Nguyễn Sáng
Em vốc thời gian qua kẽ tay
Thời gian trôi tuột , đọng trên từng phiến lá
Lá úa vàng héo hắt bay qua khoảng bao la
Kỷ niệm nào chia xa…rơi xuống đáy
------------------------------------------bàng hoàng nghe tiếng sỏi
Bổng chốc òa vỡ …dội vào lòng người nhịp sóng – Thời gian
Em viết câu thơ muộn màng cho điều chưa thể nói
Gió thốc vào lòng, chở nỗi buồn rải khắp cánh đồng khô hạn
Đọng thành mưa …ướt nhòe câu viết …đem hong.
Em đếm những dòng tháng năm
Trên bàn tay ..cánh thiên di không nghỉ…
Chỉ có tiếng lá xào xạc ….rủ nhau đi
Những mùa..chao chát ..xuân thì
Đã trôi vào Thời Gian đó..
Chỉ còn gió lùa ..trong gió
Gọi mùa mưa ướt…rèm mi …
Sáng 18/05/2009
-
Đếm !!!
Đếm từng hạt nhỏ bên hiên
Tiếng mưa tí tách giọt xiên , giọt dài
Nỗi buồn đọng giọt sương mai
Giấu vào ô cửa để mài tháng năm
Đi qua bao chặng đường trần
Giật mình heo hút bóng phù du trông
Cuộc đời còn lắm mênh mông
Đưa tay hứng những viễn vông nhốt vào
Thương mình còn lắm lao đao
Giữa ồn ào ..giọt hanh hao cuối trời
Mù khơi ..chim trắng có đôi
Ngẩn ngơ chiếc lá lạ trôi cuối mùa ..!!!
16-05.2009
-
”Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, Chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu…”
Hoa hồng xanh !!!
Hoa hồng xanh có thật không anh ?
Màu ngọt ngào , màu xanh thăm thẳm
Đêm qua mơ lạc vào vườn hồng thắm
Một màu xanh kỳ lạ phải không anh ?
Hoa hồng xanh em ấp ủ để dành
Hoa tình yêu màu hoa vĩnh cửu
Hoa hồng xanh …nơi anh mùa nước lũ
Sóng xiết đôi bờ, đỏ đậm sắc phù sa
Thung lũng anh trồng chỉ một loài hoa
Dành tặng cho em ..( chắc chỉ là trong mộng)
Ngôi nhà trắng, hàng thông vi vút gió
Ngát hoa hồng bậc cửa ..đợi em
Thảm hoa xanh như biển sớm tinh anh
Như tình yêu từ một miền cổ tích
Hoa hồng xanh có hay là không có
Câu chuyện ở trong tranh ?
Như sáng nay em mặc áo màu xanh
Ngỡ giấc mơ… đêm qua là có thực
Cánh hoa mỏng muốt màu biêng biếc thắm
Lặn vào em như sóng nước rập rờn quanh
Mây bồng bềnh, trời thăm thẳm hở Anh
Hoa hồng biếc sinh ra từ đâu vậy ?
Như giấc mơ êm đềm chưa vội chảy
Em lạc vào xứ sở ..của riêng Anh….
Hoa hồng xanh có hay là không có
Câu chuyện hoang đường ..giật mình ..giấc chiêm bao…
Lathu- 14.05.2009
-
Nghĩ về câu thơ Xuân Quỳnh !!!
“
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như là vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui “
( Xuân Quỳnh )
Tranh - Dương Bích Liên
Biết không Anh điều bình thường đến vậy
Câu thơ Xuân Quỳnh nói hộ những bâng khuâng
Tình yêu đến ..rồi đi vào cõi vĩnh hằng
Tưởng tất cả thành nấm mồ dĩ vãng …
Rồi trời xanh, rồi chim chao mình hát
Rồi nắng vàng lại làm gió mơn man
Rồi tiếng ve giục giã gọi vang
Một mùa mới, ươm nhành cây ra quả
Không ai biết bao lâu đời yêu thế !
Không ai trả lời “ mãi mãi “ được đâu anh
Chuyện Tình Yêu bút mực không tả xiết
Quan trọng gì khi gắn kết… kẻ lạ xa
Đừng ngoái lại quãng đường qua
Đùng hỏi cuối cùng nơi ngã rẽ…
Trên con đường ta đi dằng dặc bước
Bao nhiêu khúc quanh, bao ngã bãy ngã ba
Em hiểu rằng chỉ hai chúng ta
Kẻ độc hành trên con đường sỏi đá
Dấu lặng thầm..những gì Phải trả
Để máu trong tim còn đỏ ánh lửa hồng
Như những suối nguồn về lại với dòng sông
Tình Yêu là ngọn đồi trong bức tranh anh vẽ
Là khát khao vung bồi nhựa sống
Là màu xanh bất tận..mạ rờn quanh
Chẳng có gì quan trọng phải không Anh
Chỉ giản dị như bài “Chân Tình “ anh nhỉ !
Nơi cuối đường…có một người đứng hát
Chở những mùa vàng..khi bấc gọi hè sang !!!
Lathu-11.05.2009
-
ngồi nghe những giọt của Đêmthấy mình ngơ ngẩn bên thềm Ngọc Lan
ngồi nghe thấy hạt trăng tan
biết trong lòng đắng lúc tàn thuốc bay
...
Ngồi nghe sương khói quanh đây
thấy như ?
mình đã ?
chất đầy ?
Nhân gian ?
Trăng rằm vành vạnh tròn trăng
Trăng không tan giữa Nhân Gian đâu Người
Hết tròn rồi khuyết lẽ …Trời
Ai tri âm sẽ hiểu đời ..rằng Trăng…
Tháng năm vẫn dõi ..tháng năm
Thương Người khuyết cả một vầng trăng treo
Phương Nam đêm cũng hút heo
Tiếng đàn ..văng vẳng ..ai gieo nỗi buồn..
Chếch chênh kìa giọt Đêm tuôn
Đọng vào mắt Lá …suối nguồn giọt sương
Đưa tay hứng những vấn vương
Tiếng gà đánh thức…Đêm tương tư Ngày....
Lẫn trong điệu nhạc ..sáo bay..
Mênh mông một cõi Vô Thường ..là đây !!!
11.05.2009
-
Ngày của Mẹ !!!
Ngày của Mẹ" mênh mang giữa trời đất
Con lại không biết làm gì cho mẹ ..mẹ ơi
Những vần thơ con viết cho bao người
Gậm nhấm nỗi buồn hay dành riêng ai đó
Vậy mà có ĐƯỢC bao bài thơ con viết riêng cho mẹ ?
Với cảm xúc TIM con – HÌNH ẢNH MẸ trong đời ?
Có lẽ nước trôi xuôi và con cũng quen rồi
Những hy sinh lặng thầm của mẹ …
Từ cái thuở lên năm đời con lận đận
Cho đến ngày mái tóc mẹ pha sương
Mẹ vẫn lặng thầm dõi bóng đêm trường
Dẫu bây giờ ..con không còn trẻ dại
Con sợ KHI bên mẹ ..phải nhìn sâu vào những điều đã trải
Muối lòng mình khi hạnh phúc mênh mông
Mắt mờ xa xăm …mẹ bao lần trăn trở
Con lớn khôn rồi ..sao còn “dại “ như cô bé mười lăm.
Điều Mẹ ước mong ..con lần lữa chưa xong
Bước chân con ngập ngừng ..con đường xưa Mẹ đã..
Khổ đau chất chồng..sờn vai manh áo cũ
Một cuộc đời ..nước mắt với bão dông..
Chăm bẵm con thơ, cô quạnh, một mình
Mẹ sống vậy …như thân cây mong manh
Lặng lẽ rễ cành, lặng lẽ nhiều mưa nắng
Vun nước, tưới phân ..mong một sớm nào mây trắng
Quả sẽ chín trên cành cho Hạnh phúc mênh mông
Con dối Mẹ …mà con ..hai mắt đã lưng tròng
Con ngước mãi lên cao cho nước chảy vào trong
Để mẹ thấy ..rằng con ..con hạnh phúc.
Có ai như con..có ai biết con làm thơ và gửi nỗi lòng cùng nước mắt
Để đêm về thảng thốt ..Mẹ..mẹ ơi
Con không dám nhìn thẳng vào cuộc đời
Con sợ bão dông, sợ cuồng phong mẹ ạ !
Sợ bước chân làm con phải ngã
Mẹ có hiểu rằng …con không sống cho con ?
Thứ bảy bình yên ..con sắp gặp Mẹ rồi
Dấu nước mắt…để tươi cười bên Mẹ
Chỉ ao ước cuộc đời con luôn có Mẹ
Để chống chọi dùm con..giữa khoảng lặng vô biên -
Cuộc Sống...
vẫn làm...
con trăn trở
từng đêm.
Lathu- 09-05-2009
-
Mùa Hạ Về !!!!
Đó là mùa phượng bừng hoa đỏ thắm
Trời thật xanh, mây thật trắng phiêu bồng
Trang thơ mở ..đẫm mùi hương lan ngọc
Cánh bướm chờ ngơ ngẩn ..vườn mơ .
Đó là mùa cháy đỏ khát khao chờ
Cây xanh lá, trái lại oằn sai quả
Nắng chói chang , trưa hè con ve hát
Khúc đồng ca giữa trời nước bao la
Đó là mùa của sách cặp rời xa
Áo học trò ..một thời tinh khôi lắm
Cánh buồm lộng, biển xanh trời thăm thẳm
Đắng đót nào hóa ngào ngọt trong thơ.
Đó là mùa chở những ước mơ
Khát vọng trong ta , xanh màu xanh hy vọng
Mùa gió mưa hóa thành cơn sấm chớp
Bão cuồng phong cuốn ..về với vô biên
Đó là mùa của những cánh diều
Vi vu giữa bầu trời lồng lộng gió
Tiếng sáo ngân nga , lũ bò đang gặm cỏ
Mùa thanh bình con chuồn nhỏ chao nghiêng
Đó là mùa của những cái tên …
Hạ mơn man …ve rền vang khúc nhạc
Để ta trôi vào những ngày bảng lảng
Một phút ngập ngừng..đất nở những nụ hoa..
Mùa hạ về tay hứng những lời ca
Những mặt người trào dâng niềm yêu mến
Và màu xanh trở thành màu vĩnh viễn
Mùa hạ của ta ơi – thắm thiết tiếng gọi mời !!!
Lathu-08-05-2009
-
Cánh chuồn kim trong mưa !!!
Có một ngày trời mưa
Những cơn mưa cứ mở toang cánh cửa
Để em đi rong
Không biết ẩn nấp phương nào
Không một chổ trú
Hiên vắng người co ro lạnh cóng
Em sợ cái lạnh
Sợ nó theo em làm buốt những bàn chân ..
Em lang thang , lạc lõng trong mưa
Vuốt giọt nước
Không hiểu mưa hay giọt nước mắt
Những cánh chuồn chập chờn ướt đẫm
Không thể bay lên .
Không thể ẩn trú riêng mình
Thương con chuồn kim bé xíu mong manh
Dính hạt nước
Xòe cánh nghiêng nghiêng đập
Em như con chuồn kim trong một chiều mưa gió…
Ướt rũ cành ….
Ai sưởi hỡi chuồn kim !!!
chiều mưa 07-05-2009
-
“gió và gió một trời đầy gió lộng/
anh bình yên em hiểu đời biến động/
hiểu cái điều chưa nói được trong anh!”
Một gang tay !!!
Một gang tay
Ta cách nhau bằng một lần click chuột
Bằng hai màn hình sáng choang với mặt cười nhấp nháy
Cảm xúc, nói cười…cảm xúc bùng dậy …như bóng mây trôi…
Ta đối diện nhau
Hơi thở gần kề
Phía sau là địa cầu – lưng ta dựa lấy
Muốn chạm vào tay nhau
Phải đi một vòng trái đất
Mà anh ơi
Tay em không thể nào ôm hết trái đất được đâu anh !
Anh muốn núi lửa kia cứ sôi sục ..đừng tuông trào
Anh sợ mặt trời
anh sợ nắng rát trưa hè..
sợ sức nóng toả ra tự miệng núi lửa
Khi bùng lên …nó sẽ thiêu đốt và cong queo cả những những viên đá cuội
Anh muốn nó đừng rừng rực lửa
Nhưng có ngày thành hồ nước trong veo
Làm sao được hở anh ?
Khi núi lửa chẳng phun trào
Nham thạch bốc khói ngày nào sẽ thành bazan màu mỡ
Để màu xanh trùng trùng thương nhớ
Để miệng núi trở thành hồ nước xanh xanh
Bình yên là khi đó đúng không hở anh
Cái triết lý lạ đời về núi lửa
Ủ em thêm một lần bỡ ngỡ
Thành thật là đây
Giả dối cũng là đây
Khói chẳng vướng chân em
Lửa sẽ không là lửa
Cơn mưa ướt nhòa
Làm sao thành ánh lửa
Màn hình xanh- tia nắng lại mong manh
Một gang tay
Ta cách nhau bằng một gang tay
Mặt phẳng cuộc đời , mặt phẳng màn hình , mặt phẳng nào trong một chiều sương lạnh
Trái tim mình có phẳng được đâu anh ?
trưa 07-05-2009
-
Biển vắng !!!!
Biển mùa này vắng
Sóng không biết về đâu
Cứ trào dâng rồi âm thầm tan chảy
Lặng lẽ hoàng hôn mây xám giăng giăng
Biển mùa này sao lặng
Chỉ mình tôi chơi vơi
Một mình , một mình hiu quạnh
Ngắm đàn hải âu tung cánh tận cuối trời
Biển nói gì sao biển
Mây khát gió vờn quanh
Thuyền sao thuyền lặng lẽ
Còn nơi đây nỗi nhớ không lời …
Con sóng nào cuốn hết những rong rêu
Trả cát tinh khôi , trả biển về hoang vắng
Trả đại dương êm đềm tiếng sóng
Trả nỗi buồn về lại với hư không ......
Lathu-trưa 07-05-2009
-
Trống
Ảnh - Lê Thiết Cương
Trước mặt , sau lưng là khoảng trống vô chừng
Ta đưa tay mà không sao chạm tới
Khoảng trống trong ta
Bức tường thành ơi – mi kiên cố
Xây bằng chất liệu gì ? mà sao cứ vời xa
Hơi thở nhọc nhằn
Gậm nhấm trong ta
Hai mặt con người – trời ơi sao mệt mỏi
Muốn buông xuôi
Muốn nhốt vào đêm tối
Muốn thật thà như cô bé thuở lên ba
Xung quanh ta
Bao khuôn mặt vô hình
Tiễng cưỡi vỡ , xé màn đêm phía trước…
Bao la
Cái khoảng không gian cho ta bơi và bơi mãi miết
Không điểm dừng
Không kết thúc
Ta huyễn hoặc mình …ta có phải là ta ?
Trống rỗng
Cặp mắt vô hồn
Trái tim không muốn đập
Những cơn đau cứ làm ta kiệt sức
Chỉ là khoảng trống của chính ta ……
07.05.2009
-
Thử
Thử một lần ta trong nhau
Thử xem tinh cầu đang chuyển đổi
Thử một lần yêu chếch choáng
Như men rượu lại tràn môi
Thử một lần
Trời đất đổi ngôi
Ta đi bằng đầu, còn chân thì treo ngược
Ngắm cuộc đời
Xoay tuột
Ngược ngạo như đứa trẻ trồng chuối lúc vòi quà
Ừa thì thử có là sao
Thêm một lần
Tỉnh rồi lại dại
Biết đâu chừ Thiên Đường là mê mãi
Thử hết lần này
Thử lại những lần sau….
Mỗi lần thử
Mỗi lần đau
Mỗi lần đặt nhân vật Romeo - lại thương nàng Juliet
Thử hòa tan vào đêm
Thử rùng mình vì điều lạ lẫm….
Máu vẫn chảy mà
Vẩn đỏ
Vẫn làm buốt …ngày qua
Thử
Và thử xem ..ta có còn là ta
Để biết đêm dài
Biết ngày cô quạnh
Biết gậm nhấm tình yêu …hay bước lên giàn khoan lửa cháy
Lửa …thổi bừng ..thiêu rụi chút tàn tro.
06.05.2009
-
Ảo ảnh
Vó ngựa ai xa vắng hiện- đêm về
Từng bước cập kênh mờ sương ẩn hiện
Muốn chạm đến tận cùng ..mà dường như trống rỗng
Ảnh hình người …thoáng chốc lại vụt bay
Như cánh chim xa chở hết Mùa này
Líu ríu gọi , tìm bầy về bến cũ….
Tiếng ngựa phi , ngục tù giam tiếng vọng
Mà nơi này trắng xóa bóng ngựa tung …
Giấc mơ về , thức tỉnh kẻ phiêu linh
Như kẻ mộng du muốn phi nươc đại
Vượt qua núi đồi , qua bao triền sông suối
Bay về tận cùng nơi đến- cũng là đi …
Chỉ là một chiếc bóng trong đêm
Đôi ngựa phi và đàn chim ẩn hiện
Khuông mặt ai trở nên kiều diễm ?
Ảo ảnh anh à….không thật phải không anh ?
Lathu 06-05-2009
-
Tâm sự !!
Ảnh -Lê Thiết Cương
Vốc mảng ngày cho trời buôn nắng,
đêm nhạt nhòa mưa sủng ướt vầng trăng
Ai trải lòng , bút mực chưa ráo ,
bấc khêu ngọn bên song
Từng mùa qua , mưa rơi trên mắt lá
Ừ ! xếp lại gỡ từng manh chỉ mỏng
Buồn, vui cuộc đời mới đó đã bao năm
Sợi yêu thương – xin ấp ủ giữ dành
Mai về lại ….làm hành trang cuộc sống
Sợi buồn lo – rồi cũng tan theo sóng
Bởi cuộc đời duyên- nợ sắp đặt cho ?
Tôi chở những đắn đo vun lại bên kia sông vắng
Cất tiếng rao giữa bộn bề cuộc sống
Ai mua nỗi buồn ? tôi bán bớt …nhận không ?
Chỉ có sông dài nghe văng vẳng giữa thinh không
Và những chiếc lá đang hoang mang run rẫy
Đừng đẩy, đừng xô ..dòng nước kia đang xiết
Như sóng ngầm ..một ngày hóa triều dâng
Xin êm đềm ..”về thu xếp lại “
Mỏi cánh, đường bay ..thăm thẳm biết đâu dừng
Điều không thể …muôn đời điều không thể….
Những hợp tan , tan hợp bởi vì đâu !!!
Ký ức còn xanh , rối bời lời đau đáu..
Gió mưa chợt về nhàu từng cánh bằng lăng
Mặt phẳng mong manh ..vướng hơi thở nhọc nhằn
Ngậm ngùi vốc cạn câu thơ chòng chành …sóng.
Bản đàn đêm xạc xào …lời ai vọng
Vó ngựa rơi rơi ..từng phím nhạc giữa hư không
Thôi đợi nhé 30 mùa lá rụng
Tôi vun lá vàng hun khói …đốt diêu bông.
Lathu- 05-05-2009
-
Vĩnh biệt Thầy !Thu rất thật thu là lúc chớm đông sang
Em rất thật em là lúc em hoang mang lựa chọn
Anh rất thật anh là biết ra đi nhẹ gọn
Để đỡ cho em mất một lời chào
Để đỡ cho trời một chút gió xôn xao"
Thơ Chu Hoạch
-
Đi đâu đi đâu này ngọn lửaBao giờ bao giờ thôi đam mê ?
Từng ngày từng ngày ôi cháy đỏ
Vì yêu vì yêu phút.. tan lìa
Đi đi
rừng rực
lửa..
Đi về
lả tả
tro...
Mùa sau
Mùa sau nữa
Còn ai nhớ
ơ hờ...
Đi đi kìa ngọn lửa
Cháy bùng giữa tàn tro
Lửa nương theo tiếng gió
Chiều bùng ánh lửa chiều ...
Bay đi cơn gió lạ
Phần phật bóng liêu trai...
Mùa qua
Mùa qua lại
Ru hời
Ru hời ai ?
Lathu - 04.05.2009
-
Thơ viết cho ngày tháng Năm
Tặng Sinh nhật muộn….
Tháng năm lất phất từng cơn mưa hạ
Phượng xòe tròn tán lá, hoa đỏ ối cành
Con ve tấu khúc đồng ca
Mưa nhạt nhòa..rôi mưa lại đi qua
Những màu xanh ứa chồi non lại búp…
Ngày anh sinh ra tháng Năm đì đùng tiếng súng
Khói lửa rợp trời đỏ màu máu …quê cha
Chiến tranh đi qua ….để anh cất tiếng oa oa…
Bên tay mẹ ầu ơ câu ví
Cái tên anh được cha trao ngày mở mắt
Ẩn trong câu thơ “ Ấu học ngủ môn thi “
“Thiên tử trọng anh hào, văn chương giáo nhĩ tào” (1)
Anh mang niềm tin, mang hy vọng mang cả giâc mơ đời
Máu thịt của Mẹ , niềm tin của cha và nụ cươi bè bạn.
Bài thơ anh trao dịu dàng qua năm tháng
Vẫn nhẹ nhàng dành dỗ chỉ riêng Em
Như cơn mưa xa..chợt có lúc ập về
Những ngã đường mưa chia lành lạnh thế !
Cũng như anh - Có tháng Năm xòe ánh chớp
Anh dấu mình lẳng lặng đốt nến ...
thắp cho mình thêm một tuổi yêu thương
Bàn chân anh qua khắp những ngã đường
Hoa bằng lăng tím một màu thương nhớ
Một ánh diêm ..giữa nghìn bão tố
Anh thắp niềm tin..dành yêu dấu cho Em
GIữa chúng ta Tình như thể Anh- Em
Buồn –Vui cuộc đời ..bao mùa trăng anh nhỉ !
Anh thấm lệ hoen mi , ủ dùm em đôi tay lạnh
Băng bó dùm những vết cứa còn nguyên vẹn trong em
Anh hiểu đường đời những cảnh đua chen
Hiểu cả tâm tư ..dằn lòng điều không nói....
Bầu trời tháng Năm nghìn sao giăng lối
Em thắp dùm anh ngọn nến ở cuối trời
Một cuộc đời ..trong hàng vạn cuộc đời
Những nhà cao, công trình và bao điều ấp ủ
Anh xây đi từng viên gạch vụn
Cho Thiên Đường hạnh phúc ..tận nơi cao
Ôi nồng nàn những bông hoa phượng đỏ
Khe khẽ gọi mùa..thức dậy ước mơ xanh
Và em gom hết ..những tia trời vàng óng
Trong nắng chiều dệt lụa ..chảy mênh mông ..
Lathu – trưa 04/05/2009
1. 天子重英豪,文章教尔曹;
天 子 重 英 豪, 文 章 教 爾 曹
-
Về từ Biển !!!!
Ảnh : Hoa Osaka - vàng ruộm
Tôi trở về từ sóng biển xanh
Từ những đụn cát trắng phau trên bãi biển
Từ những ngày không mail, không internet
Chỉ có ri rầm thủ thỉ gió kể… biển đi rong .
Hoa Osaka vàng bên những nhánh bằng lăng
Và những con đường lao xao đá cuội
Đạp những vòng xe bâng quơ giũa buổi chiều khói xám
Làng quê yên bình ..lặng lẽ trong tranh .
Thả mình giữa những rặng liễu xanh
Nằm phơi giữa cơn mưa đầu hạ
Nghe biển xói mói từng đợt tung trắng xóa
Cuộn trong lòng điều ước vời vợi xa…..
Xây tòa lâu đài cát lộng lẫy nguy nga
Có hào sâu, có tường thành vây kín
Bằng những chiêc vỏ ốc dạt trôi trên bờ biển
Chợt mĩm cười …bao giờ sẽ…tan ra ?
Có chú dã tràng thật ngô nghê
Cõng đất , đào hang xe từng viên cát nhỏ
Chở bao nhiêu lấp biển Đông đây chú ?
Câu chuyện muôn đời ..học mãi vẫn chưa xong !
Những chiều tha thẩn ngắm chú cá thong dong
Quẩy đuôi khoe từng chiếc vây ánh bạc
Mặc chiều dâng, mây hoàng hôn tím ngát
Mặc những tình đời nặng trĩu đa mang….
Ảnh : Bãi biển Hồ Tràm- Osaka
Ta cảm thấy nhẹ tênh .giữa những ngày có biển âm vang
Có thể chìm trong làn nước chát chúa trên đầu lưỡi
Để thấy vị ngọt nước mưa hòa tan cùng vị muối
Lạ lẫm chảy trong ta….như hai thể song hành.
Và cuối cùng tất cả sẽ qua nhanh
Biển, hoa ,đất trời, cả màu vàng Osaka thăm thẳm
Ta đã có những ngày bình yên từ nơi gió lộng
Không suy tư, tĩnh lặng như giọt nước chạm giữa thinh không
Và biết đâu trong buổi chiều nắng tắt ..bên những buổi chiều
Ráng mây bồng bềnh chở ta đi xa ngái
Để có một ngày quay đầu nhìn lại
Mưa tháng năm..lất phất ..giọt mưa Ngâu …..
Trời hạ về mưa buốt tiếng kinh cầu
Biển sậm màu, mây trôi xa bảng lảng
Sóng trùng khơi nghìn năm không yên giấc
Để bạc đầu muôn thuở Biển xôn xao ….
Lathu - 04.05.2009
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Thanks bạn đã ghé đọc và cho mình một câu hỏi - Thật sự Lá Thu không phải là nhà văn, cũng chẳng là nhà thơ ..thơ chỉ vô tình trờ thành niềm đam mê trong vòng 3 năm nay ..Lá Thu làm có lẽ rất nhiều ..không trau chuốt ..chỉ là những cảm xúc nhất thời ...đã có không ít người yêu mến và cũng có những đề nghị...nhưng lá thu nghĩ thơ mình thiếu tính chuyên nghiệp và còn rất nhiều sạn.
Mình đã có một tập thơ online rất đẹp chỉ dành tặng cho bạn bè thân và những ai yêu mến..số lượng tặng đến nay chỉ trong vòng 1 bàn tay ..nên mình thật sự không dám mơ ước ..phát hành .
Mình rất vui khi bạn ghé thăm...