-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
“
Anh yêu núi …còn em thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển song đôi …..”
Ngôi nhà mơ ước
Toan trắng, bột màu , cọ la liệt vây quanh
Em ngập ngừng vẽ căn nhà mơ ước
Sẽ giữa triền núi cao, thông reo , sương đọng
Hay trước vùng biển trời nghe sóng bao la …?
Em yêu những tiếng ầm ì , sóng hát tình ca
Những lời ru mặn mà bờ cát trắng
Yêu căn nhà dựa vào triền dốc phẳng
Mở cửa gió lùa , gió thổi, gió đi rong....
Em vẽ ngôi nhà, có ánh nắng thật trong
Từng bậc đá nằm im trải từ thềm đến biển
Sóng ì oằm ..khẽ ôm bờ đá
Em để chân trần…sóng biển lại mơn man ..
Căn nhà của em màu trắng như Toan
Có dãy bằng lằng nở hoa tím ngát
Có vườn hồng rất ư lãng mạn
Em thich hồng vàng ..kiêu hãnh giữa biển xanh
Màn cửa trắng tinh thả trong gió la đà
Cửa kính trong veo ngắm hoàng hôn trên biển
Những buổi chiều biển đong màu nến
Lung linh giữa trời …thuyền sắp sửa ra khơi
Căn phòng của em lộng gió trùng khơi
Những ánh mắt đêm nhấp nháy ..nghìn sao tỏ
Và những nồng nàn ..biển trao ..là muôn thuở
Huyền hoặc đêm..cùng với biển hư vô
Em thích bình minh lấp lánh trên rặng phi lao
Những con còng gió lêu khêu trên bãi cát
Sóng tung trắng mình, sóng xoãi mình óng ả
Em chìm trong biển xanh , trong căn nhà trắng cùng anh
Tiếng dương cầm khe khẽ anh đàn mang dáng dấp ánh trăng thanh.
Moonlight sotana róc rách chảy vào lòng em thật nhẹ
Ngôi nhà em …chỉ toàn màu trắng
Em vẽ trên mặt Toan….em vẽ sóng biển xanh
Ngôi nhà mơ ước …em vẽ bức tranh
Cuối buổi chiều ..hoàng hôn sậm đỏ
Em đứng ngóng cánh thuyền..nơi xa lắm
Có một ngày …neo về bến nha anh !!!!
Lathu -28.04.2009
-
Tiễn tháng tư ..
Em tiễn mùa hoa kèn theo gió
Em tiễn cánh hoa trắng theo mây
Em tiễn tháng tư qua ngõ
Em tiễn ..cả một mùa chia tay ..
Rồi nắng lên, rồi con chìa vôi lại hát
Lại rộn ràng khu vườn dẫm mùi hương
Tháng tư níu chút giao mùa trong gió
Lưu luyến cánh chuồn nho nhỏ chao nghiêng
Em xòe tay bụm năm tháng ưu phiền
Nhốt vào tim khóa một ngăn ký ức
Tháng năm trôi , đọng lại nơi mùa hạ
Em sẽ nhớ về ..một thuở viết lời thơ …
Ngô nghê như một kẻ dại khờ
Tập ráp những vần bằng đơn diệu
Gói nỗi niềm, dấu yêu tung theo gió
Gió mang hồn em …trải từng bước chân đi ..
Như nàng Mỵ Châu lụy tình vì Trọng Thủy
Lông ngỗng rơi đầy …váng vất ..dấu chim bay
Em khóa nốt hôm nay ..tháng tư mờ xa trong trí
Bài hát cuối cùng ..bài hát buổi chia tay …
Ở một nơi thật xa ..anh nhớ nhé !
Đừng ghen những trang thơ .em tung tẩy tim mình
Có những vòng sóng ..đang chao qua kẽ lá
Em tìm gì ? khi chợt nhớ về anh ?
Mùa hạ đến rồi ! hè nuôi cánh thiên di
Lá vẫn xanh , trời cao , mây vẫn trắng
Phượng lại thắm giữa mưa và giữa nắng
Em bước nhẹ nhàng ..trên thảm cỏ nhung xanh
Dịu dàng quá …dịu dàng phải chăng anh !!!!
Và tình yêu ..thuở nào cũng có …..
Lathu - sáng 28-04.2009
-
Nghĩ về LâmĐại Ngọc – Hồng Lâu Mộng
Có phải nợ duyên
từ Tảng Đá Tam sinh và cây Tiên Thảo
Để một đời vướng víu chuyện tình yêu
Nước mắt rơi rơi trả lại món Nợ trời
Mong manh giữa đôi bờ cuộc sống !!!
Ai thương hoa và ai chừ tiếc ngọc
Mảnh mai giữa trần đời –Nàng như giọt mưa thu
Một cơn gió hờ , một cánh hoa rơi
Sao nước mắt rỏ từng dòng dư lệ
Tâm hồn như tơ, bước như sương lặng lẽ
Ảo ảnh của Người sương khói bủa hồn ta
Giấc mơ về một hạnh phúc vời vợi xa
Tiếng đàn đêm...đưa hồn ai phiêu lãng
Mảnh tình đời xót niềm trăn trở
Giấc mơ xa..thôi trả lại cho Đời
Đại Ngọc ơi ! nếu nợ duyên tiền kiếp
Để bây giờ trả mãi những oan khiên
Trả hết đi giọt nước mắt hương nguyền
Thanh thản trở về làm Cây Tiên Thảo
Ta nghe buốt giữa một ngày nắng hạ
Trang sách mở ra ...sao nước mắt hai hàng
Phảng phất quanh ta một tâm hồn đa cảm
Hồn thơ nhập vào làm ta chẳng là ta
Có những vô hình níu kéo... thật xa
Ôi những cánh hoa – mong manh trong nắng hạn
Rồi lặng lẽ trở về ..em lặng lẽ ...
Chỉ còn ta ..trang sách cuối ..mở ra ...
Lathu – 27.04.2009
-
“Sáng nay nghe mưa quanh mình ( hà nội ) chợt mưa ,, chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi …em ơi “
( café một mình )
Dạ Khúc - !!!!
http://www.esnips.com/doc/f96ff356-cf8d-41...9-No.2---Chopin
Hà Nội mưa
Rắc dầy một miền nhớ
Nắng Sài Gòn hun đốt ..trái tim em
Khúc dương cầm thánh thót .. nhạc dịu êm
Từng phím lướt gieo lòng người “ dạ Khúc “
Nắng lấp lánh trên hàng cây còn ướt
Mở mắt cho ngày …vuốt lại những đêm say
Sáng nay lạnh một chút gió heo mây
Se sắt thổi từ nơi xa thăm thẳm
Em bắt cái nắng sưởi dùm vùng rét cóng
Bắt cơn bão tràn về …tâm bão ở trong em.
Nơi bình yên …là nơi tâm địa chấn
Cần “đôi bờ” ..khỏa lấp những niềm riêng…
Tiếng dương cầm dìu dặt ..lướt nhẹ tênh
Trả bụi bặm , trả mùa gian truân cũ
Ta nghe tiếng …trưa hè khe khẽ…
Chạm vào đáy Pha Lê ..lóng lánh ..sắc thủy tinh
Ta khuấy từng ngụm , từng ngụm café
Nuốt cái vị đăng dắng vào tận nơi đầu lưỡi
Café đắng làm dịu lòng ..trưa vắng
Phố không người …mưa chợt vỡ…mưa rơi ..
Nắng sài Gòn nhớ Hanoi chơi vơi
Rủ cánh chuồn về đây chao liệng
Mây bỗng xám , nhạt dần trên nền biếc
Từng giọt rơi…
mưa ..
lẫn khúc nhạc rơi..
Dương cầm thánh thót..
Dương cầm ngân…
Dương cầm vang xa…
Dương cầm ..bay theo gió
Venice –café …chiều Sai gòn mưa đẫm
Văng vẳng tiếng Dương Cầm ..ai tấu ..để buồn tênh ..
Lathu -trưa 25.04.2009
-
”Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xoay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui.
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay. ”
( Trịnh Công Sơn )
Viết cho Ru em !!!
Văng vẳng lời ru bồng bềnh tóc xõa
Một giấc mơ
Chẳng có thực trong đời
Anh ngồi ru..trong đêm tối chơi vơi
Tôi chìm trong cơn mơ ..của một thời quá khứ
Cảm xúc ùa về
Rồi lan tỏa ..
Như những cơn sóng ngầm
Từ sâu hoắm..đại dương....
” ngủ đi em hãy ngủ đi em
yêu dấu cũ cũng mai này rất cũ“
Anh biết không ..tôi vẫn tưởng Thiên đường
Là cổ tích và trong mơ mới có –
Ở nơi đó không bao giờ đau khổ
Không chia lìa, không mất mát khi yêu
Tôi và anh như buổi sáng, buổi chiều
Chẳng bao giờ, không bao giờ chung lối
Giữa chúng ta có những điều không thể nói
Có gian truân – có bão táp ….Mùa qua …
Có cái lạnh cắt thịt cắt da
Có cái nóng cháy nung mồ hôi đổ
“Bài thơ viết cho anh “ vẫn ngằn ngặt trong ký ức
“Gió mưa “ nào lại ướt đẫm hồn thơ
Tôi sợ những cơn mơ
Tôi sợ trái tim mình thao thức
Sợ ánh đèn không dung túng …một ánh trăng khuya vằng vặc trên đầu .
Tôi biết trái tim nào có tội gì đâu
Nó biết đập và đôi lần trăn trở lắm…
Tôi như con thuyền đã buông chùng bánh lái
Bến bờ kia..đang níu …chẳng thể đi xa…
Có thể con đường tôi sẽ qua, không có lung linh sắc cầu vồng lãng mạn
Có thể không hoa hồng, không thơ và không nhạc
Nhưng đã chọn rồi
Tôi vẫn phải đi thôi ….
Ta đã gặp nhau quá muộn trong đời
Anh và tôi – sao hôm, sao mai vậy
Tôi chỉ là một chiếc lá cằn khô, qua một mùa bão táp
Ai đó gắn trên cành…để giữ mãi màu xanh
Và tôi nuôi những cơn gió hiền lành
Gió mang theo những mặn mà vị đất ..
Tôi trơ trọi để rồi tôi thảng thốt
Nhận ra rằng ..còn nguyên vẹn trái tim đau ..
Câu chuyện này …rồi sẽ quên mau
Chỉ là thơ, chỉ là câu chữ
Tôi không khóc mà rùng mình vì cái gì lạ lắm
Xuyên qua góc người , đang cười khẩy hồn tôi
Anh hãy đi ,
Về với bình nguyên xa xôi
Về với núi đồi nguyên sơ – của loài đá
Tiếng sáo du dương
Trầm buồn hun hút lạ
Anh đừng thổi nữa mà …tôi lạc chốn thiên thai ……
Lathu- sang thứ bảy -25-04.2009
-
Tôi chìm trong Bird of Wounds …mênh mang mênh mang Nagekidori...dường như có tiếng chân rón rén nhẹ ….Tiếng sáo ru lòng người , du dương mở ra một thảm cỏ xanh biếc , thảm cỏ mượt mà trải rộng tận chân trời ..mênh mông
Nắng lấp lóa, nắng dát những dải lụa óng ánh . Bầu trời xanh , mây trắng lại phiêu bồng…Tôi như đi giữa một vùng bình nguyên rộng lớn chỉ còn tiếng sáo dặt dìu …chỉ còn văng vẳng tiếng du dương tràn khắp cánh đồng bất tận
Tiếng sáo như lạc vào thiên thai …để rồi quên…cả môt con đường về …
-
Mười hai ngày ngắn ngủi , Anh ngồi im lặng ngắm em
Từ cái thời khắc 4h15’
Em băng ngang anh như vì sao xẹt xuống
Sao băng giữa bầu trời ..còn đăm đắm ánh trăng thanh
Mười hai ngày có ngắn lắm không anh
Khoảnh khắc ..em mở toang bức rèm che ô cửa nhạt
Ở nơi đó
Bức tranh con đường …dấu chân phiêu lãng
Những hàng cây thủ thỉ ..chuyện mây bay
Rồi “sóng thần “ dâng nước cuốn cả mây
Khối lửa trong lòng , nấu nung cơn bão lớn !
Anh là ai
Người xa hay kẻ lạ
Bên một góc café .mờ nhạt nắng
Bập bùng ánh nến điệu ghi ta ..
Anh từng ca , bằng giai điệu thiết tha
Thêu một buổi chiều sắc Toan màu bảng lảng
Giữa trang thơ ngập ngừng hương gió thoảng
Bài thơ viết rồi
Bài thơ của giấc mơ..
Những bài thơ ..có “em trong đó”
Dù chỉ thật lòng
Một nửa ..tặng cho em ?
Lathu- 24.04.2009
-
Sói đã ngủ yên lành... yên bình trên cỏ xanh ...trong Đêm của màu xanh...
Nagekidorri (The Bird of Wounds)
Rừng đã cháy, suối sông cạn, đất nứt
Con sói cất tiếng kêu thống thiết theo ánh trăng đêm
Lồng lộng trời khuya
Vằng vặc trên đầu
Bản năng ,dường như đang thức dậy
Hum…um…um
Tiếng tru xé bầu trời, rơi hàng hàng lớp lá
Nhớ đồng hoang
Vạt cỏ , tiếng dế loang
Nó phải đi
Nó vẫn phải bước đi….
Nơi rừng hoang bầy sói con đang đợi
Tổ ấm, bầy đàn quấn chân hoang….bước sói
Nó rời xa
Nơi chất chứa yêu thương
Bầu trời đêm..
Trăng ửng hồng sắc đỏ
Sói trở về ..
Theo tiếng gọi ..rừng thiêng
lathu-24.04.2009
-
“Biết lấy gì ngăn cản được bàn chân
Mải miết đi vào bóng đêm đen tối
Em thấy chi giữa lọc lừa gian dối
Thuốc độc của đời còn vung vãi nơi nơi”
Anh gọi em xao xác ..mùa Bình Yên
Ngăn em lại ư ..bàn chân vừa kịp chạm
Những phù hư, chảy vào đêm phiêu lảng
Anh có bao giờ bước giữa bình nguyên xanh?
Có thể sa mạc cằn khô,
khao khát những giọt nước trong lành
và giữa lê lết cuộc đời cần một nơi trú ẩn
Đêm lẫn cùng giọt đời ..ta uống cạn
Liệu có làm trầy trật bước chân em?
Em vẫn đi và vẫn phải đi
Bên kia núi đồi là biển xanh anh ạ
Có thể lắm …biển cằn..sa mạc hóa
Nhưng một lần vấp ngã ..lại thêm khôn
lathu- 24.04.2009
-
Thành phố sau lưng, trầm tư ảo tưởng
Những ngõ dài lá rụng bước chân mòn..
Ngôi nhà nhỏ với mầm xanh nho nhỏ,
Vọng rất gần tiếng chim hót véo von!
HN,24/04/2009 (Thăng Long)
Ngôi nhà nhỏ !!!
Anh vẽ cho em căn nhà nhỏ màu hồng
Trồng những nụ hoa ..đêm qua còn sót lại
Căn nhà nhỏ ..thật nhiều cây trái
Giữa núi rừng ..thăm thẳm..vời vợi xa
Căn nhà nhỏ anh trồng rất nhiều hoa
Tử đinh lăng, hồng ,chen cùng lan ngọc
Chúng tỏa hương , gọi mời chân lấn bước
Những đọt lá xanh vừa nhú phải không anh ?
Giữa rừng xanh , căn nhà như bức tranh
Có chim véo von, có mặt trời thức dậy
Có nắng sớm đang đùa vui nhúng nhẩy
Trên tán lá xanh còn lạo xạo trên cành
Anh vẽ nữa đi căn nhà nhỏ mong manh
Có giống “bản tình ca mùa đông “ không anh nhỉ ?
Và cuối đường chiếc lá khô ..sẽ chỉ
Vạch lối xưa ..tìm ...căn nhà nhỏ ..trong mơ ?
Lathu 24.04.2009
-
Rừng đã cháy, suối sông cạn, đất nứt
Con sói cất tiếng kêu thống thiết theo ánh trăng đêm
Lồng lộng trời khuya
Vằng vặc trên đầu
Bản năng ,dường như đang thức dậy
Hum…um…um
Tiếng tru xé bầu trời, rơi hàng hàng lớp lá
Nhớ đồng hoang
Vạt cỏ , tiếng dế loang
Nó phải đi
Nó vẫn phải bước đi….
Nơi rừng hoang bầy sói con đang đợi
Tổ ấm, bầy đàn quấn chân hoang….bước sói
Nó rời xa
Nơi chất chứa yêu thương
Bầu trời đêm..
Trăng ửng hồng sắc đỏ
Sói trở về ..
Theo tiếng gọi ..rừng thiêng
Lathu- 24.04.2009
-
Chuyến tầu Bình yên
Em đợi anh thêm muời phút thôi,
Chuyến tầu bình yên sắp khởi hành rồi
Sau ga cuối sẽ là ngôi nhà mơ ước..
Có khóm hồng góc sân
HN,23/04/2009 (ThăngLong)
Viết cho chuyến tàu Bình yên
Xin đợi nhé
chuyến tàu Bình Yên đưa Emtrở lại
Sân ga tình người , những nhung nhớ vô biên
Tàu chật cứng khách còn đang ngơ ngác
Ga cuối cùng ? một cánh cửa không tên ?
Mười phút trôi qua
Tàu rồi sẽ đi xa
Liệu căn nhà chứa toàn hồng ..thơm ngát
Giữa khu rừng cứ tỏa hương lảng đảng
Có căn phòng nào bí mật ..khóa lại không ?
Đợi chút nha anh
Đây có phải chuyến cuối cùng
Con tàu đi chở bao điều ký thác
Em bỏ lại sao ? ánh đèn vàng lãng mạn ?
Và cuối trời chiếc lá ..vẫn còn xanh ?
Chuyến tàu Anh
Tàu sẽ sắp khởi hành
Mười phút đợi chờ ..liệu bằng 10 năm chờ đợi
Bỏ lại phố ..giữa hè mưa trắng xóa
Em nhớ gì…khi tiếng hú..vào ga ?
Lathu 25.04.2009
-
Viết cho Em !!!
Tặng @dan....
Vẫn con đường….của một thời tuổi trẻ
Gió lao xao, sóng sánh mặt hồ
Đôi bướm lượn , hẹn hò cùng nắng sớm
Cỏ mượt mà quấn chặt những bàn chân
Tôi đã từng nghe, hạnh phúc như một phép nhân
Tim đã đập, mắt long lanh ngấn lệ
Đã xạc xào rung lòng vì gió chớm
Thở hắt vào Người những bước chạm phiêu diêu
Tôi từng mơ , từng đám đuối từng yêu
Cả một thời trẻ trung và khao khát
Từng ngắm hoàng hôn, dề lục bình tím ngát..
Từng ru lòng trong cơn gió mùa đông
Tôi đã đi ..đi tận cùng ký ức
Lang thang bao buổi chiều , hạt mưa nhỏ rong rêu
Những dấu yêu , hành trang tôi tạm cất
Ôi con đường với bước nhỏ liêu xiêu !
Buổi chiều nay ..như hàng vạn buổi chiều
Em lại bước trên con đường xưa ấy
Cũng vạt cỏ ..tuổi tình yêu bừng dậy
Nghe thì thầm giọt nắng rớt bên hiên
Tôi muốn nói với em nhiều lắm .những cái tên…
Những cơn đau xé lòng khi mong manh hạnh phúc
Tôi muốn em ngẩn đầu kiêu hãnh bước
Cho dẫu trái tim tan nát ..trăm lần.
Có bao giờ em hiểu được tôi không ?
Người đi trước .nhìn quãng đường xa ngái
Muốn rút ngắn đôi bờ cỏ dại..
Để bước chân em bớt hẳn những gian truân
Em cứ lao vào đêm tối mịt mù
Tôi bịt mắt ,nghe lời em thổn thức
Tôi biết , tôi không thể làm hơn được
Bởi hạnh phúc là ..biết đau khổ khi yêu
Em cũng như tôi , rồi sẽ có một chiều
Vốc từng ngụm đời ..nghe mặn mòi vị muối
Biết em có hiểu khi yêu ..người ta dối
Dối trái tim mình..dối cả những niềm đau …!!!
Lathu -25.04.2009
-
“You would be a sweet surrender,
I must go the other way
And my train will carry me onward
though my heart would surely stay”
(Bressanone)
Viết cho Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã !!!
Ôi khát vọng xưa đất trời rộng bước
Giận thói thường xích chặt tựa lao tù
Đêm đông lạnh từ giấc nồng mộng ước
Lại bừng sôi huyết thống của hoang vu!
( Jack London )
Vọng lên tiếng hú giữa trời đêm
con sói lạ một mình tìm về nơi đồng loại
tìm về với Nguyên sơ
Quá khứ như mũi gai ngang tàng rạch nát qua vai,
qua ký ức ở nơi vùng ngực rộng
lê tấm thân cát bui lấm lưng gầy
Sói trở về, vẹn nguyên những thương yêu và khát vọng
Cô liêu …
Đắm mình trong những hố đen sâu hoắm nơi Đại ngàn u uẩn
Cái nhìn bật máu tươi
như vệt sét ngang trời
Sói lồng lên trong hoang dã tả tơi
tiếng hú dài như màn đêm sâu hút
lần theo những dấu chân và vết hơi đồng loại vẫn còn vương trên cỏ sắc
Sói tìm về một thưở thanh bình
Cái thuở còn nguyên sơ mùi da thịt một sinh linh
khi nó được yêu thương, được chở che, ôm ấp
Giữa êm đềm miền Thảo nguyên xa tít tắp
rong chơi
Tháng ngày trôi …đâu dấu nổi phút trỗi dậy bản năng mình
Rừng già gọi
Sói đi
Từng bước từng bước ngập ngừng, nghi hoặc…
Qua rừng hoang
Sấm xé toang trời
Mưa rơi thác đổ
Ký ức lại vụt về...
Những tiếng hờn căm khàn đục
Khi những viên đạn ..bọc đường làm sói kia quỵ ngã
Tiếng tru xé nát màn đêm
quăng nó với thế giới bao la...
Lathu 24.04.2009
Bài viết của @ Đá Cuội
Ở một lâu đài tịch liêu nào đó
Nơi rừng già kia thưa vắng hơn
Có thảm cỏ xanh non trải trên bờ suối trắng
Có cô bé nhỏ xinh rỡn đùa trong bóng nắng..
tóc bay...
Nghịch ngợm, tung tăng cô tiểu thư rời xa thảm biếc
với bìa rừng cô thắt ẩn vào cây
những thân gỗ cựa mình như tiếng thét
sững sờ đôi chân hoang
sững sờ hai nanh trắng
đôi mắt đỏ ngầu lên chết chóc
rừng cây câm lặng
gió hờn
---------
Tháng ngày trôi... đâu tắt nổi bản năng mình
Rừng già gọi
từng bước ngập ngừng ngập ngừng rồi sói tới
nơi trảng cây thưa vắng
sững sờ đôi chân hoang
sững sờ hai nanh trắng
đôi bàn tay nhỏ xinh chìa tới ... gọi mời ...
hàng lông dựng đứng
mắt đỏ bừng lên
sói rùng mình một tiếng rên quặn thắt
rồi khụyu ngã dưới chân người bé nhỏ...
sói hoang ngủ yên lành...
-
Giấc mơ đêm
Này con đường và những giấc mơ không thực
Dẫn tôi đi một chiều hun hút
Xanh xao những chiếc lá me..rơi
Ngai ngái mùi hương, cỏ quấn lấy chân người
Ôm cả thinh không
Trong vòng tay rộng mở
Đất dưới chân..lạo xạo điều muốn nhớ
Chiều buông lơi..
Mây xám hững hờ trôi
Mặt trời lóe lên tia lửa cuối chiều
Không nung nỗi mặt đường đang trơn mỡ
Chắc cơn mưa vô tình cắc cớ
Đày ải nỗi buồn phủ đá lớp rêu phong
Ta úp vào tay gầy guộc bóng với hình
Cái thuở vô tri..loài côn trùng rỉ rả...
Bóng đi...
Hình trôi mãi...
Tháng lăn tròn
Ngày tụt xuống...hoàng hôn.
Tôi bắt cơn mơ ..
Trả hình - bóng chập lại bên đời
Những giấc mơ lủi về ..từ xó xỉnh của đọa đày rét mướt
Mặt trời vùi minh
Trả màn đêm đặc quánh
Trả con đường hoang hoải bước ..mờ căm
Giật cho tan tháng năm
Gáy lên đi loài dế mèn ủ dột
Đàn cho long trời đất
Để rồi ..tan vào im lặng..không cùng.
Đêm tàn ..
Giấc mơ nào thực !
Chỉ là miền ảo ảnh..mùa qua..
Lathu- 23.04.2009
-
Thằng Gù ở nhà thờ Đức Bà
Ở một nơi
Linh hồn quỷ dữ và cả trên gương mặt thiên thần
Tình yêu là ngôi đền thánh thiện
Không có thước đo , không thời gian, khoảng cách
Chỉ tâm hồn trầy trật ..khát yêu thương
Quasimodo – lão gù gác chuông
Cất lời yêu từ trái tim tròn trịa
Giáo đường ngân..vạn lời hoa mỹ
Sao đôi mắt chung tình thổn thức lại trao ai ...
Giữa những hang sâu hiểm độc tình người
Phải chăng còn nụ cười của một tình yêu lạ lẫm
Giữa bất trăc và đường đời gai góc
Thằng Gù vẫn yêu ..dẫu không thuộc vê mình.
Hỡi nàng Esmeralda xinh đẹp và si tình
Trái tim không rung một hồi chuông cảnh tỉnh
Đứng trươc nàng thiên thần hay ác quỷ
Tình yêu trở thành ..cái án chung thân ?
Địa ngục trần gian một cái vẫy tay
Liệu Tình yêu biến thành cổ máy chém
Và kẻ đạo hạnh cũng lâm râm khất thực
Xin tình yêu trú ẩn..trong đáy cốc thời gian
Chỉ có hằng Gù ..lặng lẽ bên Nàng
Khi hoạn nạn..không màng sự sống
Tình yêu ấy có bao giờ Nàng thấy
Một kẻ khờ lặng lẽ ..chỉ hiến dâng ?
Và tháng năm rũ rượi bụi phong trần
Bên gác chuông nhà thờ ..đêm vọng tưởng
Để nhắm mắt nàng Esmeralda kiêu hãnh
Vẫn chưa ngừng ..đập một trái tim yêu....
Lathu- trưa 22.04.2009
-
Của tháng năm nào, lòng đã tạm nguôi yên
câu thơ cũ anh đâu buồn và chẳng còn nuối tiếc
chỉ còn thấy hoa rơi đỏ bầm trên cỏ biếc
những cánh chơi vơi khát thiếu cả một Mùa...
@ Dacuoi
Cho một mùa lửa cháy !!!
Anh biết không con ve vẫn còn vùi mình chưa mở mắt
Nắng chói chang , rồi mưa lại nhạt nhòa
Mùa hạ này chưa về , phượng chưa kịp ra hoa
Nhưng trong ta lại đỏ bừng sắc thắm…
Kỷ niệm ngày xưa gói em vào ..sâu thẳm
Những vụng về , khờ dại tuổi tròn trăng
Quá khứ như một bánh xe lăn
Và vòng quay cuôn ta từng .thanh chắn
Đẹp không anh một thời bừng sắc thắm
Hạ ríu rít về….em ngơ ngác..chuyện hôm nay
Bài thơ em như men rượu ủ hương say
Đủ mềm môi làm lòng ai …bớt đắng
Trời tháng tư vẫn còn chang chang nắng
Đốt nỗi niềm, sưởi một giá băng tan..
Rồi gió mưa mùa hạ sẽ theo sang
Ta lang thang với từng trang kỷ niệm
Mai có về nhặt dùm em cánh phượng
Ép vào thơ, nghe một thoáng ..ngày xưa
Mùa hạ bây chừ ..còn lắm những cơn mưa
Áo học trò ..đã thôi..không mặc nữa…
Trên ngực em tim bầm từng vết cứa
Màu máu trong tim lúc đỏ lúc đen
Từng trang đời ..thảng thốt mở lần trang
Cánh chuồn chao nghiêng ..một ngày mây xuông thấp.
Cứ để hạ sang cho ve sầu dâng tiêng nấc
Cứ để hoa rơi cho đỏ tái tê lòng
Và bầu trời ai cấm ..chuyện bão dông ?
Mưa lại vỡ ..trên một vùng ký ức ?
Lathu- 22.04.2009
-
Thời hoa đỏ
Nhạc: Nguyễn Đình Bảng
Thơ: Thanh Tùng
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=wJdMHJ-2bx
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
bước lặng trên con đường vắng năm nao
Chỉ có tiếng ve ồn ào mà chẳng cho lòng người yên chút nào
Anh mải mê về một màu mây xa
cánh buồm bay về một thời đã qua
em thầm hát một câu thơ cũ
về một thời thiếu nữ say mê( về một thời hoa đỏ diệu kỳ )
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi
như nuối tiếc một thời trai trẻ
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
như tháng ngày xưa ta dại khờ
ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương
anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Sau bài hát rồi em im lặng cái lặng im rực màu hoa đỏ
sau bài hát rồi em như thế em của thời hoa đỏ ngày xưa
sau bài hát rồi anh cũng thế ( hoa như mưa rơi rơi )
Anh của thời trai trẻ ngày xưa
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
Nắng như rang cả con đường, nắng làm cong những chiếc lưng nhễ nhại mồ hôi vẫn hai buổi đi về giữa nhửng ngày oi ả. Nắng - cho ta biết đất trời đang giao mùa từ xuân sang hạ , để cho con ve trở mình hát giữa những chiều lá rơi và để cho một thời sống ại trong lòng ai đã từng một thời cắp sách – Thời của màu hoa cháy bừng tia lửa – Thời của màu hoa đỏ vẫn còn đó những kỷ niệm dấu yêu , vẫn còn đó những kỷ niệm và những vết chân thời gian ..vẫn còn xanh màu ký ức. Và trưa nay , bài hát cất cao với âm điệu da diết , trữ tình đã đưa Tôi về lại vơi một thời “Thời hoa đỏ “ khi xưa .
Bài hát như một cuôn phim đang quay chậm để trả ta về với những ngày dễ thương nơi ghê đá, sân trường và những môi tình ..tưởng như là những trang nhật ký mới lật sang trang . Ngày đó bao mơ mộng, bao hồn nhiên, bao hoài cảm . Ngay đó lang thang với những mộng mơ , những ấp ủ , những dự định ..Mỗi người đểu mong mình như “ cánh buồm “ căng gió vượt trùng khơi để lao mình vào chinh phục, khám phá , để tìm kiêm con đường , lý tưởng và sự nghiệp .
Anh mải mê về một màu mây xa
cánh buồm bay về một thời đã qua
em thầm hát một câu thơ cũ
về một thời thiếu nữ say mê( về một thời hoa đỏ diệu kỳ )
Ngày đó em hồn nhiên biết bao nhiêu , những e ấp trinh nguyên trong nụ cười còn vương màu áo trắng . Những lá thư thầm dấu , những trang nhật ký ..không dám trao tay ..Ngày đó đỏ bừng mặt khi bè bạn ghép đôi , lắc cái bim tóc dài ngoe nguẫy chứng minh cho lũ bạn trời ơi – “không có gi hết “ . Ngày đó , ngập ngừng tiếng trống ngực đập thinh thịch khi cơn mưa bất chợt …chiêc áo mưa không đủ che chung ..để rồi măm môi, măm lợi ngồi sau yên xe..nhìn những vòng xe lăn đều trong cái cười khúc khích. …
“Kỷ niệm không là gì khi lòng ta bôi xóa
Kỷ niệm la tất cả khi lòng ta khắc ghi “
Kỷ niệm ùa về nhấn chìm ta , khi những ngày hạ đang cận kề và cái màu hoa đỏ rực đang in đậm trong mắt để sống dậy với những ngày xưa ..của “một thời hoa đỏ “ . Mùa hạ cuối cùng , mùa hạ của sự chia ly , của những ánh mắt trao nhau mà dường như không dám nói …để rồi bao nhiêu năm trôi qua , bao mùa hoa đỏ vẫn còn roi rói trong tim …
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi
như nuối tiếc một thời trai trẻ
Mỗi mùa hoa đỏ về hoa như mưa rơi rơi
như tháng ngày xưa ta dại khờ
ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
Bài hát ngập màu sắc của loài hoa đặc trưng học trò- hoa phượng cùng với những cơn mưa chợt ẩn chợt hiện ..đi vào tâm tri.Ai cũng từng trải qua một thời áo trắng tung bay, ai cũng một thời “Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, thuở chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu...” Mối tình đầu có hương thoang thoảng của loài hoa phượng đỏ có cái nhìn trong vắt như pha lê , có những e lệ , rụt rè..khi chạm vào tâm hồn trắng tinh như nét phân trắng in hằn trên bảng .Tháng ngày dại khờ ..mang bao bảng lảng , gói cả một thời mơ mộng dấu yêu .
Nhớ quá những cái nghéo tay xiết chặt cho một lời hứa cùng vào Bách Khoa , cùng chung giảng đường Đại học . Là những chiếc camen thưc ăn bồi dưỡng lúc nửa đêm khuya khoắt cho những lần cặm cụi ôn thi ..Mới đó mà đã trôi qua thật nhanh..thời gian vun vụt và ta có bao giờ ngoái lại ? Dòng đời cuốn ta đi vào biển đời mang bao nhiêu hoài bão …ta xa mái trường xa bè bạn, xa cái thuở hồn nhiên tếu táo , xa cái mộng ươc đầu tiên trở thành cô giáo dạy văn….xa cả môi tình đầu chỉ ngơ ngẩn
ta nhìn sâu vào trong mắt nhau
trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương
anh đâu buồn mà chỉ tiếc em không đi hết những ngày đắm say
Vâng ! những ngày “đắm say “ giờ chỉ còn là hoài niệm…không bao giờ trở lại bao giờ , không ai có thể bắt quá khứ có thể quay lai ..Nhưng tôi lại ước quá một lần quay lại cải tuổi 18 xa xưa kia để biết sống cho trọn vẹn ..để hình ảnh của “anh “ có thể ngập trong từng câu thơ và để thật sự cảm nhận cái dễ thương và trắng tinh của mảnh tâm hồn vừa hé mở …Câu hát rượt ta trở lại để rồi chút tiếc nuối như một loại gia vị làm cho quá khư ngọt lịm vị đường , làm cho hiện tại lên men vị mật và làm cho tương lai nêm một chút dư vị ngọt , bùi , cay đắng….
Có lẽ đâu đó giữa dòng đời hôm nay , kỷ niệm xưa cũng ùa về cho một tâm hồn nào đó…có nhớ về một thời ta đã đắm say ? nhớ về một thời tranh nhau giải những bài tập khó , về một thời đố nhau những bài toán trong lớp chuyên ..và cái thời .Anh và Tôi sóng đôi giữa trường ..Anh giỏi Toán – Tôi giỏi Văn để rồi tôi đánh đổi cái môn văn..bằng cách miệt mài từng đêm cặm cụi để cùng anh ngày ngày ..đi vê từ lớp chuyên toán. Anh bảo tôi chăm chứ không thông minh, còn tôi chê anh ẩu , chứ chẳng có gì giỏi …
Kỷ niệm là những ngày anh đến đan từng chiếc rổ lá buông phụ tôi đến tối mịt ..rồi cùng bò ra sàn nhà để giải toán, lý , hóa..Ngày ấy dễ thương quá…để rồi Tôi quyết định vào Kinh Tế …còn Anh theo đuổi Bách Khoa như một bài thơ tôi đã từng danh tặng
Rồi lớn lên chúng mình cùng một lớp
Đứa giỏi văn, đứa giỏi tóan chung trường
Thầy cô bảo chúng nó trông xứng quá
Sẽ có ngày uống rượu ..cười vang
Niên học cuối chúng tôi thầm từ giã
Mái trường xưa , thầy cũ thuở thiếu thời
Cặm cụi viết từng trang lưu bút ,
Chuyền tay mà nước mắt rưng rưng…
Lòng hẹn lòng ngày vui cùng gặp lại
Sân trường đại học đợi mùa thi..
Tôi âm thầm quay bước ,ngỏanh chân đi
Anh cuối mặt nghe buồn dâng mi ướt..
Chuyện chúng mình ngày xưa ..bao mơ ước
Kẻ vào Kinh Tế , người đậu đúng Bách Khoa
Cứ tưởng rằng mọi chuyện chẳng xót xa
Vậy mà lại xa nhau bao cách biệt…
Bao nhiêu mùa hoa đỏ rơi , bao nhiêu lần ve râm rang gọi bạn…Tôi không muôn nhớ , và chẳng muốn đếm..Nhưng trưa nay bài hát len vào lòng ..nhốt chặt trái tim , mở lại cánh cửa quá khứ cho tôi được một lần ngắm nhìn kỷ niệm…
Sau bài hát rồi em im lặng cái lặng im rực màu hoa đỏ
sau bài hát rồi em như thế em của thời hoa đỏ ngày xưa
sau bài hát rồi anh cũng thế ( hoa như mưa rơi rơi )
Anh của thời trai trẻ ngày xưa
Vâng ! sự lặng im mang theo những ý nghĩa riêng của “em” của “anh “ , của một thời trắng sân trường ao trắng và đỏ những tán phượng mua hạ trong cơn mưa rào se sắt bay bay. Bài hát chùng xuống như những khoảng lặng . Những câu khẳng định dường như trở thành nghi vấn . Hỏi để mà khẳng định, hỏi để mà biết rằng “ Anh cũng như thế “ và lời ca dừng lại nơi đây da diết quá ..cứ xoáy vào hồn và bắt ta dừng lại thật lâu để “lặng im” để ngăm nhìn một thời đã qua, một “thời hoa đỏ ngày xưa “ .
Cám ơn Anh – Người đã khơi lại bài hát tôi yêu thich về cái “thời hoa đỏ “ để tôi chìm trong bài hát đang vút cao giữa buổi trưa nắng gay gắt đổ , dể một lần soi lại những vết chân xưa . Đó có lẽ cũng là một thời trai trẻ của Anh, của Tôi và của mỗi chúng ta ..Tôi đã nghe bài hát qua giọng ca của Thu Minh, Thái Bảo , Hải Yên ….và Lệ Thu . Nhưng tôi đặc biệt yêu thích giọng hat Lệ Thu – Giọng hát truyền cảm và “đủ “ để ngân lên vang vọng vào lòng. Một chất giọng ấm và da diết mang nỗi nhớ niềm thương , chôn cả tâm tình vào tiếng hát ..
Nhạc sĩ Đình Bảng đã phổ nhạc rất thành công lời thơ mang đậm kỷ niệm của lứa tuổi học trò của Thanh Tùng – Người đã chắt cho hết và mở ra cho người nghe những màu sắc âm nhạc để ta có thể thăng hoa trong những ngày xưa bàng bạc , trong những trang nhật ký còn nguyên cánh phượng ép ngày xưa ..dường như ta đã sống lại cái thời “ bẻ gảy sừng trâu “ và dường như ta đã được khơi thêm một mạch sống cho hôm nay và cho cả ngày mai ..Âm nhạc đã lam nên điều kỳ diệu trả ta về với quá khứ và nuôi một mảnh tâm hồn cho những thổn thức yêu thương .
Và Anh- Người đã gửi tôi đường link để tôi nghe đi nghe lại ..và để tôi cảm thấy rằng ..trong ta ai cũng có một thời đã qua ..nhưng nhũng ngày xa xưa luôn là những hành trang đẹp và lung linh như bảy sắc cầu vồng ..để ta tin răng hiện tại là điều ta đang nắm giữ ..và cuộc sống chinh là con diều đang bay phần phật trong gió..nó đăng căng no dể giữ thăng bằng ..và ta cần lắm giữ vững sợi dây kia để con diều vẫn lao mình vào bầu trời cao rộng …
Lathu- đêm 20.04.2009
-
"Giờ bên em đâu thấy đêm dài
Quán vắng,
Ghi ta và ánh nến
Có phải người tôi mong chờ đã đến,
đang ngồi bên tôi?
Và bài ca muốn hát tặng em người ta đã hát rồi!"
@trunhio
Quán café đêm !!!
Quán café ghế trống, bàn lạnh căm
Khúc hát du dương …Người ta đã riêng tặng ….
Từng giọt café nhỏ vào không gian đặc quánh
Tí tách rơi đều chầm chậm xoáy vào tâm..
Anh- khách lạ ngồi một góc xa xăm
Tôi- thơ thẩn quấy từng dòng café đắng
Những viên đá sủi tăm ..tan vào trong khoảng lặng
Tan vào đêm…, tan vào ly café đen .
Bông hoa trên bàn lặng lẽ nghiêng nghiêng
Cánh đã héo , đêm nay người ta sẽ thay vào một bông hoa khác
Hoa không khóc cho một đời trôi dạt – Nó biết nó làm đẹp cho đời bao đôi lứa từng ngồi đây !
Chắc họ từng tình tứ nắm tay , và cũng thầm thì “ hoa thật đẹp “
Chỉ hôm nay –
riêng một người con gái – Ngồi một mình lặng lẽ trong đêm
Ngắm hoa đang tàn, cánh mỏng chao nghiêng
Và vu vơ bật lên tiếng hát
Tiếng đàn ghita nghe lạc loài trong quán vắng
“Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau “
Có thể nhiều lắm những cái tên
Thoáng hiện lên từ trong tiềm thức
Quá khứ- hiện tại đan xen nhiều ký ức
Và nhớ rằng
Dường như ….
đã quá xa….
Lathu – 20/04/2009
-
”
Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên...”
( Xin còn gọi tên nhau- Trường Sa )
Phố- Đêm
Tôi về ...
Phố bổng không Anh
Mưa đêm rớt ngọn- Gió bồng lãng du
Giọt đời nửa thực, nửa hư – Ngọn đèn vàng thắp bóng ai chập chờn
Đêm – con dế khóc nỉ non
Trăng vàng nghiêng hát khúc tình đa mang
Còn đây nốt nhạc dở dang – Trang thơ tưới đẫm Mùa Xưa hiện về ?
Phố chừ tỉnh dưới cơn mê
Dạ lan thoang thoảng – tái tê lòng người
Chỉ còn tiếng Lá khẽ rơi –
Vỗ về một giấc mơ đời –đầy vơi…
Mắt ai
Thăm thẳm trùng khơi –
Thắp ngàn sao xuống …mà rơi vào lòng
Đêm qua Phố thị vắng không
Đêm ru giấc mộng – Phồ chìm mênh mông
Giấc mơ – Đêm- vẫn còn hồng
Giọt mưa tưới ướt ..
Lá oằn sương rơi ….
Trần gian – nhuộm khoảng hồn tôi
Thiên đường khép lại
Đắng lời
tiễn Đêm…
Lathu- chủ nhật – 19.04.2009
-
“Ở dây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà “
Sương chiều vọng tiếng cô liêu
Quãng đường tha thướt ..liêu xiêu môt người
Tôi đi tìm lại mình tôi
Vai gầy một mảnh tình đời đa mang
Trắng màu áo cũ mơ màng
Trăng trên cao ấy ai quàng vào ai ?
Tiếng rao còn vọng gót hài
Dáng xưa , đã khuất, buổi mai …mịt mờ
Cuối chiều đôi bóng nhạn thưa
Tìm về bến cũ ..nghe mưa chạnh lòng
Bến xưa ..giờ chiếc thuyền không
Trăng treo khuyết một dòng sông ..ngở ngàng
Lách lau ..rậm cỏ, băng ngang
Quệt làn khói xám võ vàng mái tranh
Ai đem bán nốt trăng thanh
Tiếng rao ai oán ..kìa thơ họ Hàn !
Khói sương lảng đảng chuyện chàng
Để tôi đọng lại ..ngỡ ngàng mối duyên
Liêu trai ..hồ dễ dám quên...
Ai đem trả ..nốt lời nguyền chăng ai !
Chiều đong ..bóng quế , hồn mai
Lao xao ..một bức ..họa ai ..hỡi Người !!!
Lathu 17.04.2009
-
Khắc Khoải
Tôi ngồi đây sợ bóng tối
Bóng tối qua đêm dài
Đêm quạnh hiu ôi xơ xác
Linh hồn tôi khắc khoải
Mong từng giây từng phút đến
Hết những đau thương này
Chờ ánh sáng trong ban ngày
Như một lần niềm hy vọng
Hết đắng cay
Vì em đã xa khuất xa rồi
Lời em nói yêu thương xưa vang vọng tới
Ngày đang đến chia lìa tình tôi với em rồi
Từng đêm qua đày đọa tôi
Trong bóng tối chia phôi
Tôi ngồi đây lần từng bước
Đếm gót chân em về
Nhưng đường xa xa quá
Em còn đang mải mê
Đã từng yêu đừng dày xéo
Những nỗi đau ê chề
Làm vỡ nát trong tâm hồn
Cho một đời in hằn
Những vết thương.
Tôi nghe lại bài hát này giũa đêm thanh vắng , chỉ còn tiếng thạch sùng tắt lưỡi, chỉ còn lại quanh tôi một bóng đêm bao phủ , chỉ còn những thanh âm khắc khoải , da diết , thấm vào lòng . Tôi mở thật to mặt nhìn chòng chọc vào màn đêm, nhìn xuyên qua ô cửa để nghe những thầm thì, những trăn trở và cả những thổn thức chơi vơi . Màn đêm phủ lấy tôi trong không gian lặng lẽ , trong tiếng xe xa vắng cuối đường…gió len nhẹ vào tim. Ngày mới đang đến ….vậy mà lòng cứ chênh chao. Bất giác tôi thấy lạnh , cái lạnh từ đâu len nhẹ vào tim, cái lạnh quàng qua đôi vai bé nhỏ trong lớp áo lụa mỏng tanh trắng ngần , tương phản màu của đêm , màu đen đặc quánh sâu hun hút và lạnh băng, màu trắng sáng trong như muốn đặt cho hết sự đối lập , khác biệt ….đạt đến sự mâu thuẫn sâu nhất và phơi bày hết những khoảng trắng .khi con người có những giây phút yêu mềm..bộc lộ hết cảm xúc và xếp đi những cái Tôi.
Giọng ca trầm trầm của Quang Dũng đưa tôi vào cõi mê để tôi hòa cùng sương giá, cùng gió vẫn vơ cùng những tiếng lòng đang mắc những sợi dây tơ ngỡ ngàng xa lạ :
Tôi ngồi đây sợ bóng tối
Bóng tối qua đêm dài
Đêm quạnh hiu ôi xơ xác
Linh hồn tôi khắc khoải
Mong từng giây từng phút đến
Hết những đau thương này
Chờ ánh sáng trong ban ngày
Như một lần niềm hy vọng
Hết đắng cay
Từng thanh âm của tiếng hát thổn thức ,làm tôi sờ soạn tìm lấy màn đêm, tôi muốn cảm nhận xem cái màn đêm đang làm cho tôi sợ hải, đang bay theo những âm thanh và đang nhói trong lòng …nó có mùi vị gì ? nó ra sao ? nó tồn tại thế nào ? Sao nó lại có thể lật tung và làm đội mồ sống dậy những ký ức đã xếp kỹ ..đã tưởng như yên ắng, lắng lại trong căn phòng khóa kín cửa . Tôi cảm nhận đôi mắt của tác giả - Diệu HƯơng đang nhìn tôi , đang muốn cùng tôi chia sẻ ….bởi bao giờ con người ta vẫn phải trải qua rất nhiều , rất nhiều những bi kịch của cuộc đời mà hỉ, nộ, ái , ố như những chất men xúc tác …làm dày thêm hoài niệm, làm phong phú thêm những tâm hồn. Có lẽ Diêu Hương đã bước qua từng lớp cửa ấy để gọi cái tên “khắc khoải “ để mong chờ một điều thật kỳ lạ “ Chờ ánh sáng trong ban ngày / Như một niềm hy vọng “ . Có ai chờ ánh sáng giữa ban ngày ? có ai đón nhận thêm cái đã vốn dĩ tồn tại ? . Tôi lật câu chữ của Tác giả, tôi muốn đi đến cùng để hiểu cái ẩn ý sâu xa …đó có phải là một hy vọng , một cái nhìn rất lạ để có thể thay đổi , có thể hóa giải những đau thương, mất mát , đắng cay và phải chăng đó chính là ánh sáng lóe lên, là niềm tin là chút bến bờ để ta có thể bấu víu ?
Tôi chợt thèm 1 cốc café thật đắng , giữa đêm thinh vắng tôi thèm cái vị đắng chát nơi đầu lưỡi , thèm cai cảm giác không tài nào nhắm mắt và cứ để lòng bay theo từng âm điệu diết da, nao lòng . Dù tôi đã cảm thấy thanh thản nhiều , dù tôi đã chôn tất cả vào thơ , và chôn hêt vui buồn vào từng trang viết ..nhưng hình ảnh của mối tình đi qua , của những bóng mờ quá khứ như sương khoi hiện về thoáng nét liêu trai. Anh dã đưa tôi đường dẫn để nghe bài hát giữa trưa …Tôi lăng lòng vì những lằn ranh vô định . Tôi chỉ là một chiếc bong trắng nhợt nhạt , chỉ là một khoảnh khắc chợt ẩn , chợt hiện như sương, như khoi ..thật và ảo …đôi khi tôi tự veo mình để xem xem mình đang tồn tại hay đang mơ ? Những giấc mơ lẫn lộn đan xen ..nhiều màu sắc .để rồi Tôi muốn trốn chạy tât cả , muốn thoat ra cái bóng ẩn hiện của chinh mình trong cái vầng sáng lung linh kia …
Lòng tôi ơi, đừng ưu tư !
Đừng âu lo ! – Ngày hôm nay
Hạnh phúc có rồi đi qua
Vòng tay xin gìn giữ kỷ niệm
Ngày mới đến – Một mai xa
Ngồi tiếc nhớ
Cuộc đời qua
( NƠI ĐÂU HẠNH PHÚC – Nhạc và Lời : Diệu Hương )
Mở toang hết cánh của sổ , nghe gio lùa vào sổ tung lọn tóc .Tôi khoanh tay dưng trươc ban công hit thật sâu mùi ngọc lan phảng phât . Tiếng nhạc trong phòng còn réo rắt , bản đàn và giọng hát vẫn đuổi theo tôi . Chợt thèm một vòng tay , thèm từng ngon tay lồng chải dài theo mớ tóc…thèm một đôi măt cháy lòng một đôi mắt , thèm một giọng xa vắng mang ta về về lại chính ta . Có phải khi ngày hôm qua khép lại là ta đã phải chôn theo bao điều …KHÔNG THỂ ? có phải những khắc khoải làm da diết một trái tim ? và có phải lưng chừng giữa CÓ THỂ và KHÔNG THỂ là những khoảng cách vô hình …mà ta không thể vượt qua lằn ranh , giới tuyến .
Âm nhạc chuyển tải cái hồn của người viết và chia sẻ những ưu tư những khoảng cách và điều đang đọng trong tâm hồn người nghe . Những vui, buồn , chia ly mất mát đã được nhiều nhạc sĩ khai thác . Nhưng với “khắc khoải : câu chữ củ Diệu Hương lại chừng mực , không lạm dụng …nó tạo nên vẻ đẹp của nổi buồn, sự đau đáu , da diết trong từng cung bậc
Vì em đã xa khuất xa rồi
Lời em nói yêu thương xưa vang vọng tới
Ngày đang đến chia lìa tình tôi với em rồi
Từng đêm qua đày đọa tôi
Trong bóng tối chia phôi
Nghe Quang Dũng hát mà như đang chia dùm ai đó cái “khắc khoải “ giữa màn đêm mù mịt .Giọng ca trầm ấm, sang trọng của người Nghệ sĩ này đã làm cho sự cô đơn có tiếng nói hết sức kỳ lạ và gậm nhấm tâm hồn người nghe khi tâm trạng đang được mở toang hết cánh cửa để cho những thanh âm như những vòng sóng từ đại ngàn từng cơn, từng cơn vổ về rồi tràn tung bờ ..ầm ào..trắng xóa.
“vì em” giờ đạy cái nguyên nhân đã được khẳng định , cai ly do duy nhất để tim con người đang vỡ tung chinh là mâu chốt của những lời ca đang chậm rãi nhỏ vào hồn …Tình yêu đến rồi đi không ai biết trươc được điều gì , không phải vì anh, chẳng tại em …nhưng những gì đã có không dễ xóa ..Sự tất bật của một ngày cuốn ta trôi vào những vòng xoáy bất tận,,đôi khi ta không có cảm giác trống trải , cô đơn, cảm giác buồn, cảm giác nhớ và hồi tưởng khi màn đêm buôn trùm thê này ..Những lúc chỉ còn ta đối diện với chính ta cùng bóng đêm và tiếng côn trùng rả rích …ta mới cảm nhận hết ý nghĩa của niềm đau đang cào xé…Có lẽ thế chăng mà “ Từng đêm qua đày đọa tôi ..trong bóng tối chia phôi “ .
Bóng tối- chiếc màn nhung khép lại những điều ban ngày đã “diễn “ có thể mỗi chúng ta đều phải có một lớp mặt nạ để khóc, cười, nói cho những gì đang trên sân khấu cuộc đời, và ta đang “diễn “ cho hết cái vai của chinh ta , nhưng với chính tâm hồn mình ra không thể “diễn” . Tâm hồn có tiếng nói riêng của nó và nó bắt ta đối diện, lột hết những cái TÔI cho dù là bé bỏng hay lớn lao để sống , khóc và cười với chính những gì ta đã đang và nhận được . Tôi còn nhớ 1 bài thơ Tôi đã viết trước đây :
Mặt nạ !
Ta đeo một mặt nạ cười
cho đời chỉ biết con người của ta
Phía sau mặt nạ là ta
Nửa xa lạ , nửa lại là mong manh
Miệng ta toe tóet cừơi giòn
Lòng ta rướm máu
Thả tròn câu thơ ..
Bao nhiêu người đón,người đưa
Chưa xua quạnh quẽ trời trưa nắng nhòa
Ta đem theo tiếng nỉ non
Đem tình yêu đến vùi miền sông sâu
Bao nhiêu những ngã ba lòng
Ta đem vẽ cả lòng vòng trang thơ
Bạn cười ,bạn cứ làm thơ
Tôi cười tôi trút tim tôi cho Người
Trút lòng tìm phút thảnh thơi
Trút trò dông bão ,tìm thời lãng quên
Cuộc đời sao cứ nhẹ tênh
Cho tôi tìm lại chút duyên ban ban đầu
Tôi đeo chiếc mặt nạ cười
Dấu đời giọt lệ ,môi người rưng rưng
Bạn bè tôi ai cũng bảo sống sao cứ để vậy mang chi “mặt nạ “ cho nó nặng nề ..nhưng tôi lại khác..trong tôi đầy dẫy sự phức tạp, đầy dẩy những lý luận đôi khi mâu thuẫn và cố chống lạo mình . Nghe “ khắc khoải “ Tôi như tìm ra một sự đồng cảm , tôi tưởng chừng như là tác giả viết riêng cho chính tôi vậy
Đã từng yêu đừng dày xéo
Những nỗi đau ê chề
Làm vỡ nát trong tâm hồn
Cho một đời in hằn
Những vết thương.
Câu ca như xát muối , những vết thương cai lành lặn, cái vừa được khép miệng giờ đây đang mưng mủ, vết thương của tôi đang được mổ xẻ trở lại ..nó lầy lội và nhức buốt giữa màn đêm..để tiếng nhạc như xát muối vào lòng , để tôi bắt mình đối diện với chính mình , không trốn chạy …Từng chiếc bóng mờ ảo, từng gương mặt , cái nhìn nụ cười đang tê dại ngậm lấy hồn tôi . Tôi muốn gục ngã giữa âm thanh đang len vào thịt da , đang làm tôi lặng thầm hối, tiếc, yêu, thương, đau, buồn….tất cả ..tất cả đang lũ lượt ào về như cuốn phim quay thật chậm..thật chậm….Tất cả đều có chung tiêng nói ..đang lên án tôi , lên án cái tâm hồn ủy mị, cái mong manh sương khói ..cái Tôi đã và từng …Tôi không biết tôi là ai ? khi yêu và được yêu tôi như một đứa trẻ đòi ăn thật nhiều.thật nhiều kem…đòi được cưng chiều , đòi được tất cả…để rồi mọi thứ trở thành nỗi vô thức ..Tôi đòi Tình Yêu ban cho Tôi phép nhiệm màu mà trời ơi đó chỉ là một ảo giác .
Tôi lại hít thật sâu hơi thở của đêm vào lồng ngực ,giai điệu bài hát , ý tứ và ẩn từ ..đang dần khép lại ..Tôi mơ màng trong điệu nhạc đang rơi ..đang chùng lại đang nói hộ tôi cái tâm hồn mà Tôi cố công cất giữ ..cho chính tôi ..cho tất cả Dấu Yêu mà Tôi đã lưu vào một ô quá khứ …Tôi đang nghịch vết thương của mình , đang đùa giỡn cùng nó…đang mang nó ra để ngắm nghía rồi lại xin nó …hãy khép miệng và lành lặn..trả Tôi về với chính Tôi . Tôi chỉ muốn yếu mềm trong thơ, trong nhạc …nhưng Tôi muốn mình đủ lý trí, đủ tỉnh táo , đủ cứng rắn khi màn đêm khép lại …và Tôi muốn dấu mình vào ánh sáng của ban ngày …khi mắt trời le lói , khi đó Tôi muốn mình cứng cáp và có thể đương đầu với tất cả …
Tôi đã đọc tác phẩm “ Những con chim ẩn mình chờ chết “ nhưng tôi tin rằng , Tôi đôi lúc là một chú chim chỉ xin ẩn mình để trốn những cơn bão đời . Những cơn bão vô chừng có thể cuốn tôi đi mãi chôn vùi vào cơn lốc xoáy cuộc sống . Và chú chim ấy đôi khi cần lắm lòng từ tâm, sàng chìa tay trong cơn dông tố. Như bờ vai anh đã cho Tôi dựa dẫm.,.như cái xiết tay nồng nàn ..anh đã đặt khẽ lên Tôi và như ánh mắt ai đang xa xăm trao gửi và như chút hơi ấm giữa mùa giá rét căm căm…
Bài hát đã chấm dứt …âm thanh cuối cùng cũng rơi vào khoảng lặng ..một ngày mới sắp đến – Tôi kẻ nghe nhạc , thưởng thức âm nhạc ..và những nốt đồ, rê mi , pha son đã được sắp xếp dưới bàn tay đầy tài hoa của cô nhạc sĩ gốc Huế Diệu Hương có đôi mắt buồn thẳm thẳm nhìn chọc chọc tôi suốt màn đêm . Tôi thích cái day dứt , và điệu nhạc mà Diệu Hương mang lại . Nó không ủy mị và không phô diễn ..nó ngấm vào lòng người nghe qua chất giọng dặc biệt ấm và sang trọng của Quang Dũng –
Cám ơn tất cả , bàn tay phù thủy âm nhạc đã cho Tôi những lắng đọng giữa đêm..đã cho tôi có một đêm thức cùng Tôi …giữa đạc sệt cảm xúc…Bầu trời cao , trong ngần xa tít vạn ngôi sao trên dải thiên hà đang nhấp nhánh như nghìn ánh mắt đang nhìn , đang mĩm cười và đang nói rằng Tôi ơi Ngày sắp sáng ..Tôi đã viết cùng Tôi cùng đêm trang cảm xúc mà bài hát mang lại …và có lẻ Tôi vừa là chú chim ngơ ngác giương cái ánh mặt nhìn nông cạn để trút đi cho hết những dằn co đang ám ảnh không nguôi .
Lathu
-
Cầu Vồng !!!
Anh và Em
- hai quãng đường xa lắc
Mưa nơi em
Nắng sớm lại bên anh
Chiếc cầu vồng không thấy hết được đâu anh
Sau cơn mưa chiều
Nền trời pha sắc tím
Bảy sắc hiện lên
Long lanh …như nhật nguyệt
Chắt lọc từ vệt ánh sáng cuối cùng -..mưa
Chỉ mình em ngồi ngắm cầu vồng
Nhớ cơn mưa khi trời …đang nắng
Nhớ lao xao giọt mưa ướt đẫm
Cánh rừng chao chát nắng
Bổng dầm dề …từng giọt rửa cội cây …
Mưa đến rồi đi
Cho bảy sắc hiện về
Để chia hai …chiếc cầu vồng …đã khuyết
Cầu xây xong
Đôi bờ tương ngẫu ?
Mưa ngâu nhạt nhòa in dư ảnh ngày qua
Cầu vồng khuất trong dải mây bao la
Chấm phá bầu trời
Chia hai đường giới tuyến
Những bóng mây lại chực chờ ẩn hiện
Mưa – ly rượu tràn cho trời đất cùng quay….
Cầu vồng vẫn lấp lánh…đâu đây ???
Lathu- 16.04.2009
-
Chiếc lá cuối cùng của O” Henry
Anh biết không khi mùa đông về xám xịt
Từng đàn chim di trú , tìm ấm áp , tìm nơi tránh những đám tuyết trắng bông
Gió thốc lạnh lùng
Cuốn từng chiếc lá chao
Từng chiếc..từng chiếc ..trở về cùng với đất
Có chiếc rẫy rung..to tròn đôi mắt sợ
Nó không biết gió mang đi đâu và rơi xuống nơi nào
Có chiêc cuối đầu
Chấp nhận … vậy thôi
Đến và đi ..phải đâu trò chơi số phận !
Có chiếc lá nương gió trời cho một lần bay mãi
Được ngắm ..thế giới xung quanh .
Nó biết
Rồi nó cũng sẽ về …
như hàng vạn chiếc chẳng tươi xanh
Khi mùa thu đã nhuộm vàng lá biếc
Chỉ có một chiếc lá …mãi xanh, dù úa vàng …mỏng mảnh
Vẫn yên lành trên những gầy guộc nhành cây
Có một đôii mắt dõi theo từng ngày
Chờ đợi điều diệu kỳ ..từ cuộc sống
Chiếc giường trắng tinh
Mùa đông lành lạnh lắm …
Đêm gió rít ..vật từng chiếc lá vàng bay
Đêm cuối cùng ..
Còn lại ..chiếc lá trên cây ..
Sẽ là ngày mai …hay ngày cuối cùng của lá ?
Oh ! khi buổi sáng nở bừng … một điều lạ
Trơ trọi trên cành
Chiếc lá vẫn mong manh
Còn lại đây hy vọng từng ngày ..cho người ngắm nhìn , cho một niềm tin rất thực
Chiếc lá không thật , chỉ là một bản sao của một ngày đã mất
Khi chiếc lá cuối cùng
Cuốn trong khắc nghiệt của mùa đông
Nhưng nó mang linh hồn
Mang khát vọng hiến dâng
Lá – quà tặng của người họa sĩ già ..đã chết vì muốn đem sự sống
Và anh ơi !
Nếu điều có thực tại sao không ngắm nhìn
Chiếc lá..cuối cùng xanh ?
16.04.2009 - Lathu
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Hoa bằng lăng!!!
Chuyến xe trở về giữa một chiều hối hả
Bỗng nao lòng hai dãy bằng lăng
Tím như mơ, tím nỗi đợi chờ
Cơn mưa chợt về, từng cánh hoa oằn thương nhớ
Màu tím mong manh , tím như đỗ vỡ
Cánh hoa xao lòng, bên mưa hạ rơi rơi
Nhũng cánh hoa tím cứ tả tơi
Vơ vẫn lòng người tím một chiều vương vấn
Nội buồn của mưa ngập trong loài hoa ây
Đọng từng giọt đời thờ thẫn kiếp hoa trôi
Vì sao anh yêu loài hoa tím chia phôi ?
Cái màu hoa nhắc về thời quá khứ…
Những phối cảnh 3D cắt ngang cắt dọc
Vẫn cồn cào ….những dãy bằng lăng
Rồi một mai mọc giữa đât trời
Những công trình chìm trong tàn hoa tím
Em hiểu tình yêu về loài hoa..nguyên vẹn
Vẫn làm anh say đắm những dấu yêu
Sẽ có một buổi chiều sau… bao buổi chiều
Ghế đá công viên bọn trẻ con hò hát
Và sẽ có ai dắt tay nhau lãng mạn
Ngắm bằng lăng tím ngát….chuyện tình đầu .
Va dòng sông thơ ấu bắt nhịp cầu
Đưa anh vê một vùng trời tim tim.
Cánh bằng lăng trong mưa xao xác lạ
Em qua rồi..vẫn tim ngát ..ngày xa....
Lathu 29-04.2009