nganmum
Thành viên-
Số bài viết
76 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi nganmum
-
nhớ... văng vẳng đêm sợi nhớ thương chảy tràn Em nhớ anh... thắt lòng qua từng câu hát "ước gì đã chẳng lỡ lời..." Ước gì là bạn hết đời mưu sinh... Đêm vời vợi....lặng thinh Anh thinh lặng với nỗi đau dang dở Xóa nhòa lòng bằng lời gió miên man... Gió ơi gió hỡi ru hời Câu ca dang dở vì lời còn - không "Gió âm thầm không nói...mà sao núi phải mòn Em đâu phải là chiều..mà nhuộm anh đến tím" Tím biển chiều...loang giọt nắng Phan Rang Con đường xưa cũng bàng hoàng anh nhỉ? Biến tạ từ xanh tím buổi hạ sang Chẳng trong xanh một màu ngời hi vọng Hoang vắng cát vàng chiều hun hút Bãi Dài Đêm trở mình mặn mòi giọt nóng hổi Tận đêm về biết thương nhớ quẩn quanh Biết tình yêu đỏ máu những nồng nàn Những miền xa..ngày nay bật tiếng khóc Rung rung vai gầy...đêm giật mình rất thật Nhớ thật nhiều...khắc khoải....chưa từng quên Thời gian qua, lại, tới hớ hênh Bài ca cũ ngọt ngào người chếch choáng Rằng chẳng quên thôi dặn lòng gắng nhớ Nhớ thật nhiều...suốt đời cũng mang theo Khuya...
-
Nhìn II Lang thang đến quá chừng Lý Sơn lại Thăng Bình Vừa xàng xê Tiên Phuớc Lại còn chờ Điện Duơng Ngày ngày vẫn văn phòng Cuối tuần cùng cất buớc Đi cho gót chân mỏi Đi thoả chí ngông cuồng Cùng nhìn vào cuộc sống Nhìn cây trái duơng trần Mỗi nhà thêm mỗi cảnh Thêm bài học...ngày vui Thêm tình yêu thật rộng Thêm chút gió ngày hè Thêm cả ngày nắng nóng Thêm nụ cưòi trẻ thơ Sự nhìn thêm mới mẻ Thời gian duờng cụm lại Lặng nhìn trong thanh vắng Lặng lòng buổi đua tranh Ngày đi....
-
Nhìn I Mắt nhìn hoài phía truớc khoảnh lặng...lặng vô cùng Mắt nguớc nhìn trời cao Trắng không gian...chòng chuềnh Mắt nghiêng nhìn một huớng Thấy gì truớc...? Con đuờng ngoằn uốn khúc Chân trời xa thẳm xa.... Cuối ngày...
-
Giai điệu của bản tình ca da diết, như ứa tràn tình cảm còn giấu kín trong mỗi ánh nhìn...Bất chợt ru hồn người đến những hoang ca, lang thang vào cõi mộng mị...sâu lắng mà tư lự, mà chần chừ... Lại hỏi... Tình yêu là gì hả anh...? Mà đau đáu...mà lần lữa mãi bao lần Mà yên bình dẫu bão lòng cuộn sóng Mà đêm về tư lự muốn lìa xa... Sóng tình tự... giấu vào lòng nỗi nhớ Để biển chiều ngơ ngẩn những hoàng hôn Để đêm trăng sóng sánh ánh bạc vàng Hòa biển biếc cho đời sắc hồng nhụy Gió đi hoang cuộn mình theo lớp lá Uốn vào lòng trăn trở chuyện trăm năm Uống cho vơi đời lá vàng khép lại Rơi nhẹ nhàng xuống đời những bình an Rơi khẽ khàng chuyện yêu đương miền ấy Nghiêng bên nào cũng chấp chới tình rơi Nghiêng bên chiều giọt nắng vàng sót lại Rớt xuống đời giọt nắng tắt ngày tan Em lại hỏi...tình yêu đến khi nào...? Chẳng là gì khi vạt chiều vướng vất Chẳng còn gì khi ngày, đêm kề cận Vốc cát trên tay...óng ánh chảy về nguồn
-
Đi hoang trước biển... Con sóng biển chẳng là gì của bể Khi biển xanh...xanh ngắt tận chân trời Sóng bạc đầu vì còn điều tội lỗi? Vô tình trôi...ngao ngán kẻ phụ tình... Chuyện ngày xưa....chuyện ngày nay viết mãi Khi một mình kể chuyện cùng biển xanh Khi cùng anh bước chân trần trên cát Nghe vị biển xát muối sóng bạc đầu Em lại kể anh nghe chuyện giã tràng se cát Anh ngày xưa khao khát những bến tàu Đong giọt tình lung linh bình hạnh phúc Thả vào lòng con Sóng chuyện trăm năm Anh nghe nhen...Tiếng rì rào gió hát Tiếng rêu xanh lất phất mỗi biển chiều Tiếng dịu dàng con Sóng vào đá sỏi Mặc vô tình con Sóng rút khơi xa Anh có lo khi Biển dang bốn bề Con Sóng nhỏ khi chơi trò được - mất Khi tất cả trộn hòa trong sáng-tối Ngày và đêm cũng mỏng mảnh khôn cùng Anh đừng gieo ánh nhìn của âu yếm Của tình thương, của khát vọng kiếp người Của đơn sơ là cuộc sống bao người Vì còn - mất, vì bình yên - giông tố HTre 30.4
-
Thời gian... Có một điều gì đó len nhè nhẹ qua hồn Có một điều bồn chồn Lơ lửng chẳng thành câu Ta cứ vờ cứ ngố Ta cứ ngập ngừng trôi Ta cứ vờ lấp lửng Ta cứ im ắng nhìn Sóng biển vẫn một đời Lang thang không nghi ngại Gió vẫn hoài réo rắt ầu ơ....miền xa xăm Lặng trôi cùng ngọn sóng Im cho gió vờn mây Cho ta còn hi vọng Rằng người còn đợi ai? Rằng sóng biển còn đầy Bãi Dương dập duềnh sóng Hòn Chồng mòn đứng đợi Bền lòng cùng nước non? Chuông chùa còn vang vọng Bậc Thiên Sơn gập ghềnh Chờ duyên người cõi tịnh Tam niên cũng vô tình Chiều NT 2/5
-
Em tôi ngày NT... Cuối tháng tư mưa bỗng giọt ngắn dài Rơi hiên vắng...rớt tròn xoe ô kính Mưa NT ướt nhòe bao đắng đót Mưa trong hồn thơ trẻ riêng mình em Thưở ngày xanh nỗi ám ảnh quẩn quanh Chuyện gia đình, chuyện mẹ cha...ngọt mặn Hồn em tôi ngậm màu đêm tàn tật Chảy vào lòng màu xám...tháng tư mưa Buổi chiều nghe mưa nghe nằng nặng kiếp người Đau nỗi đau ngày xanh màu u tối Thương thân em vẫn oằn mình đưa lối Mặc dòng đời...mặc thế sự...mặc nhân tình Thưở NT nắng ấm áp gọi mời Như nụ cười em khỏa lấp niềm đau Như cõi ngày em che giọt lệ đắng Cõi một mình...em trốn...mình em đau Biển màu xanh, gió mãi hát rì rào Con sóng vỗ âm vang còn hi vọng Con còng nhỏ cũng một đời se cát Mà mắt em màu hồng khép cuối đời
-
Mọc lên giữa phố phường Một xe bò cùng ông lão tiều phu Lưng cong cong gồng gánh giữa nắng hè Nhễ nhại mồ hôi! Người qua đường... Xe băng ngang vù vù... Tất cả đựơc che đậy hoá trang Bằng lớp bọc vô tình và lơ đễnh Mặc người già còm cõi nhích một...hai. Hắn tình cờ lướt ngang... Vô tình nghe tiếng thở nhọc nhằn Mới chợt rõ còn tiều phu thành thị Nhích một - hai bên lề phố phồn vinh ĐN chiều lang thang 23/4
-
Cái sự NẮNG Nắng vàng chạy trốn nơi mô Nơi ni chỉ có cháy khô mặt người Rát rạt những lúc phải cười Khoe nguyên mặt mũi thật tươi giữa trời Ngẩng đầu hỏi chứ ông Zời Đầu hè nắng đã rụng rời cành khô Trong hạ nắng đến nổi mô...? Kẻo thời tiền sử lạc vô giữa đời... trưa gắt
-
Đối thoại đêm Đêm là là xuống bên vai Ngoảnh nhìn rõ chốn thiên thai dương trần Mặt hiền từ, mặt tham sân… Thoáng trong giấc ngủ, chợt gần thiện lương Chỉ là lúc bỏ phố phường Bỏ chợ, bỏ chốn nhiễu nhương buổi ngày Mặt người bỗng toát thơ ngây Hiền lành, thân ái đủ đầy nhân tâm Đêm lơ lẳng, trót đi nhầm Lang thang đường vắng…ai cầm bóng đêm Ai dìu dặp, ai mua đêm Ai người lả lướt ít – thêm vài hào Cùng phận má phấn môi đào Người vui hạnh phúc người vào quỷ môn Người đêm rũ rượi xác - hồn Ai mang đêm tối mà chôn mảnh đời Đêm cười…giọt lệ rơi rơi Chiếu, chăn một nửa ru hời ngày xa Chị cười hằn nét phong ba Đêm là quán trọ bảy ba lần đò Đêm ngấp nghé, đêm thập thò Đêm về chị ước tò vò ánh dương …. Chị qua biết mấy đêm trường Thói quen soi bóng đổ tường còn soi Đưa tay rắt mảng môi son Đỏ tay sẫm vết mỏi mòn tháng năm Từ nay thoát kiếp nhộng tằm Chị về dựa cõi tĩnh tâm duyệt thiền Tặng chị... Đêm 06/4
-
Ngày xưa, không biết hắn đã đọc được những gì về ý nghĩa của các loài hoa, chỉ biết rằng, hắn ấn tượng và nhớ hoài tên loài hoa mộc miên, đơn sơ và dung dị. Mộc Miên...hắn không hình dung hay mường tượng mộc miên là như thế nào, hoa có xinh ko, màu sắc có nhã không, có đằm thắm hay sặc sỡ sắc màu...? Bao nhiêu câu hỏi của ngày xưa dồn lại...Bao nhiêu thắc mắc tưởng chừng như quên lãng cùng thời gian... Bẫng một khoảng thời gian cho hắn đủ lớn, đủ cho hắn biết nhớ nhung một người...Hắn được biết về hoa Gạo, là cháy bỏng khát khao rực đỏ một trời. Hắn ngạc nhiên, lạ lẫm của màu đỏ hoa Gạo, trong tâm tưởng hắn hoa Gạo phải trắng tinh khôi một màu, tinh khiết như buổi sớm mai tỉnh giấc. Vậy mà lại rực cả góc trời màu đỏ nhớ nhung, đỏ cháy một niềm tin của lứa đôi đợi chờ, của trái tim thổn thức. Anh cho hắn xem màu hoa Gạo, hắn vô tư xen lẫn sự bỡ ngỡ...Đó là lần đầu tiên hắn biết về hoa Gạo, về loài cây ươm hoa, cho trái trước khi những lá non lớn dậy, che đi mảnh thân gầy hi sinh để đơm hoa cho tình yêu cuộc sống, tình yêu nhân gian... Em chẳng rõ những cung màu hối hả Của tháng ba ngỡ ngàng xuống bên vai Là trắng tinh khôi loài tử đằng mong nhớ Hay rợp trời rực đỏ sắc mộc miên Em bối rối nhặt về chùm soan tím Vẽ bên đường nét chờ đợi xanh xao Tô màu nâu khoảng phố thị trưa hè Cho ta biết vẫn còn đó bến đỗ... Hoa Mộc Miên - Hoa Gạo, mùa hoa tháng ba về... Rồi hoa Sưa - Hoa Tử Đằng hay soan tím, tím trắng bên dòng sông Hàn mỗi nhịp lại qua. Hắn vẫn qua ngắm nhìn mỗi sáng ở nhịp cầu ấy, vẫn cái cảm giác mong manh đến nhạt nhòa...đến thắt lòng mỗi độ nhớ anh Đến và đi, được và mất...tất cả được hắn triết hóa đến nhẹ nhàng, tan như nhịp khói mỏng giữa trời chiều. Giá hắn trần gian đến giận tím tái, giá hắn con người đến sôi gan...Có lẽ hắn đã không im lìm đến câm nín, có lẽ hắn đã không trẻ con đến ngu ngơ hóa xuẩn ngốc... Có lẽ....
-
Trưa nay nắng ùa về Chập chờn bên ô cửa Nắng hanh hao sắc nhớ Võ vàng những hoài riêng Ai mệt nhoài hy vọng Đau đáu ước mơ xa Ai lao đao trôi nổi Bập bềnh lối ngược dòng .... Ôi còn gì được mất Còn gì chút thân gầy Cây còn gì mong đợi Khi lá mãi trời xa ..... Phận ai sao mãi nổi trôi Thương ai sao mãi đơn côi lạc bầy..... Ta Về Thôi.....
-
Tản mạn "Làm sao anh bỏ em lại được" Hắn bật cười, cả hai cùng cười. .... 11:28 PM "cộc cộc.." Tiếng gõ vào tấm gương cửa sổ làm hắn trở mình...Hắn nheo mắt, nhăn nhó...lại nằm thiếp đi Chuông điện thoại đổ dồn...Hắn - giọng ngái ngủ "a...lô..." "Dậy ăn khuya em ơi" Hắn trở dậy, khó chịu, ngồi nguyên một chỗ như luyến tiếc. Gương mặt lấp ló trước cửa xe, nheo nheo nhìn hắn như trêu mà lại như chờ. Hắn cười đáp trả. Người ta loay hoay tìm chiếc điện thoại bị lạc. Hắn tung tăng bị dép trên tay, đứng ngao ngán chờ đợi xuống xe để đi ăn khuya. Vẫn gương mặt như trêu mà lại như chờ thò ở cửa xe. Cầm lon nước trên tay, hắn mệt mỏi lững chững đi về phía trước. Không chiếc bàn nào trống, hắn ngồi xuống bàn có người thanh niên, bên cạnh chiếc bàn anh ngồi. "Qua đây ngồi em" "Em ăn chay" "Thành Phật chưa?" "Dạ, đang tu" Điện sáng, giờ này hắn mới có dịp nhìn rõ. Gương mặt vuông vức với cái miệng rộng cười tươi. Cặp mắt nheo nheo khi nói chuyện. Cái dáng dấp rung rung chân đắc ý khi biết có người nhìn, cách cầm đôi đũa tung tẩy trên tay. Mớ tóc trước lõa xõa rối bù trước trán...Cũng cái vai rộng...hắn nghĩ hắn nhầm...anh làm gì mà đổi nghề nhanh đến vậy...? Hắn vẫn nhìn châm châm...hình như không phải....được khá lâu hắn mới thuyết phục được mình rằng "đó không phải là anh". Thế nhưng hắn vẫn nhìn. Có nét gì hao hao mà nó đã gặp đâu đó ở ngày xưa. Hắn ngồi lại, nhơi nhơi ăn, mắt nhìn anh đùa đùa...Hắn vẫn thế, không đổi Anh theo sau, đứng ở bậu cửa, chờ đợi. Hắn nép sát thành ghế tài xế "Anh vào đi" "Chỗ này của anh" À...hắn bật cười.... Đêm càng khuya, xe vẫn bon bon....Không gian im dần, tĩnh lặng... 05:48 AM "Cám ơn anh nhen, lần sau có dịp em sẽ lại alô anh" "Sao không ở lại uống cafe rồi về..?" ..... Sáng thứ 2 23/3
-
Khúc tự tình Có ai biết.. sắc vàng hồng màu nắng Trải nồng nàn dìu dặt những ban trưa Có ai đã... ngập ngừng những làn gió Thổi suốt bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông Ai đã đếm... sợi tóc dài biển cả Dẫu bạc đầu vẫn dạt dào thương yêu Ai đã biết... đợi chờ trong đêm tối Cô đơn về là thách thức buồn riêng. Lá rơi muộn... oằn mình ...lá rơi muộn Chẳng phải vì chàng, ví gió, lá, vì cây Chẳng phải vì nhau ta nên đành chia rẽ Luật trong đời không có... để yêu thương Trò chơi cuộc sống - Trò chơi trốn tìm Được và mất và trò chơi số kiếp Dẫu chưa phải là quá dài đời sống Chấp nhận đời...vươn dậy những đổi thay trưa 17/3
-
Ước Bây giờ giá được nghe sóng biển Được nằm thanh thản ngắm sao trời Được vui nhắm mắt trong đời tạm Được thấy rạng ngời phút bình an Là hạnh phúc sao lúc mệt nhoài Lúc trời đêm tối thấy bình minh Lúc đông giá lạnh trong nắng ấm Lúc người ung dung lối đi - về Hắn lại nhớ những lúc được nằm nghe sóng biển...ngủ ngon lành.....hôm đó sinh nhật hắn, hôm đó hắn stress nặng vì bài thi.....ngày xa
-
Hi, Hoàng Lan, đêm nào thì cũng là đêm mà....đầu để cuối, hay cuối rồi đầu? không ai nói trước được. Cám ơn vì đã cho 1 đêm đầu Đêm đầu hay cuối cũng là đêm Đêm cũng mong manh mấy lượt tình Đêm sâu hun hút là nỗi nhớ Đêm gần thinh lặng chữ phôi pha Người đến rồi đi cũng vô tình Cũng là lẽ thật ở nơi ta Bỉ kia có dài cũng là kết Kết rồi mới lại gặp thái lai Đêm cuối hay đầu có biết không? Đêm cũng mông lung tiếng thương thầm Đêm buồn thăm thẳm là nỗi nhớ Đêm về cuồn cuộn nỗi chờ mong
-
Gió lùa về. Lạnh căm. Từng dòng người hối hả Đi trong hư vô Hoa lắt lay chiều gió Ngược xuôi phố rộn ràng Hoa xôn xao đầu ngõ Thời gian chẳng đợi chờ Bóng phố đổ vệt dài Bóng người cuộn sóng xô Bóng câu đầu ngọn gió Bóng hư vô vô tình Bóng ai xa vời vời Bóng người lửng lờ lơ Bóng tường in vệt đổ Tan trong chữ luật THƯỜNG Chữ tĩnh yên còn đó Chữ hư vô miệt mài Chữ duyên sâu vời vợi Bao nhiêu chữ đủ vừa zzzzz....zzzzz.....zz...z
-
đoc thơ nhỏ bạn, thấy man mác buồn, dường như từ trước đến nay nó cố gắng hết sức, thế nhưng đôi lúc nó vẫn tự hỏi "để làm gì...?" Lạ thật... Cát bụi mang tôi đi Vùi sâu trong lòng đất Ôi còn gì được - mất Ganh đua giữa thế gian??? Cát bụi là mênh mang Còn tôi thì giới hạn Trôi đi cùng ngày tháng Tôi gặp lại chính mình.... Chính tôi chứ không ai Cô đơn và lạc lõng Loay hoay tìm lẽ sống Tôi biết tìm ở đâu??? Tìm dưới lòng biển sâu Hay núi cao cao vút??? Trong khói hương nghi ngút Tôi lại tìm thấy tôi Tôi tìm thấy tôi rồi Giữa bốn bề tĩnh lặng Thật bàng hoàng cay đắng Vẫn chỉ là mình tôi CCDG Nhỏ bạn vẫn cứ loay hoay, còn hắn....tìm ra nhưng vẫn mù mờ lối đi....Lạ thật
-
Nhỏ bạn đang đến chùa Hương Đò ba bốn lượt mới tường lối đi xa trông dáng núi uy nghi Nước non xang ngắt thi ca khó kiềm Bon chen cũng ráng leo, tìm Vừa leo vừa thở vừa tìm số phone Chuyện trò chữ mất chữ còn Chỉ nghe tiếng thở xồn xồn bên tai Chùa Hương lất phất mưa xuân Đường trơn lối ấy ai người tầm tiên Khẩn cầu một chút may duyên Cho con kiếm được cái duyên trọn lành Nhỏ cười "láu cá lắm kon Để koi mai mốt mày ngon...được gì" "Tính t vốn "rất" đoan thuỳ được cái ham hố việc gì cũng tham Đùa vì tạm gác việc làm Phần "em" bớt nhọc, trọn tâm nguyện cầu" hi, nghe đi chùa Hương hắn lại ham hố Giá mà....
-
khi chiều tình cờ gặp nhỏ bạn, đã lâu giờ gặp lại...nhỏ rủ "đi tu với tớ..." "uh thì tớ cũng muốn tu nhưng vì cái nghiệp vẫn bu quanh mình nợ cơm, nợ áo, nợ tình nợ công dưỡng dục thân hình trót mang. Cõi đời lắm chữ trái ngang chữ nghiệp còn nặng, đa mang đến giờ trần gian là chốn không bờ Thôi. Ta gắng chịu hầu chờ vị lai..." (Đã duyên thì sẽ gặp, ko duyên dù có ngồi nghe ca kiếp cũng ko chắc ngộ được)
-
lang thang quen thói mất rùi giờ chạy công việc thấy cùi ghớm ghê giật mình mới thấy tái tê năm tròn bỏ sức làm thuê cho người nhìn lại chẳng thấy tốt tươi vẫn công đi cấy cho người sớm hôm bao giờ cho đến mùa tôm bao giờ đến lượt mình ôm công trình ..... chán việc lại nói linh tinh chiếm dụng giờ giấc mệt mình một mai cuối tháng 2
-
Có đêm nào cô tịch đến ngỡ ngàng Giữa bao la tiếng rì rào sóng vỗ Ngàn vì sao lặng rơi hồn đáy nước Đêm dùng dằng chưa tan... Cánh quạt vù vù, bóng đêm ở lại Xoay xoay vòng, sóng sánh đốt niềm riêng Đêm yên ả ru người đi ở lại Đêm cuối cùng chia lỵ Đêm cuối cùng dường mong manh đến lạ Gió thôi về, mây thôi ngủ ơ hờ Tiếng còi tàu xa xăm trôi lơ đãng Mắt đọng ngàn lệ sầu nỗi vấn vương Vội vã gặp, vội vã đi chưa nói kịp thành lời Em ra đi con đường xưa nắng cháy Bỏ một trời gió nổi đường Trần Phú Bỏ biển chiều Bãi Dương xanh ngát phủ màu rêu Đêm cuối cùng lạc mãi khúc chia ly Góc Lọ Lem trầm buồn nghe vị biển Thoảng hương dừa mặn mà theo gió hát Hòa hương kem nồng nàn Em lần hồi dọc đồng lúa hòn Nghê Men rạch cỏ tìm dấu chân đã cũ Ồ! ký ức như chưa từng ở đó Sống động ngày chia tay NT đêm cuối 24/2
-
Có lẽ hắn sẽ ko quay trở lại nơi này thêm 1 lần nào nữa...Hắn đã nói khi đang ngồi đó, trên tay ly cafe kem quen thuộc. Nhỏ bạn chỉ cười. "Trừ khi m mời t đi ăn cưới" Hắn quay lại con dốc ngày trước, hành lang KTX vẫn im lìm, bậc thang vẫn lặng lẽ đón chào mỗi bước chân hắn qua. " Như thế này là quá đủ, có lẽ t ko còn duyên với nơi này. Vẫy chào thôi m ah. Nhớ cưới sớm sớm cho t có lý do chính đáng về lại đây nhen m". Hắn mỉm cười rất nhẹ. Lúc này có điều gì len trong hắn thật lạ. Hắn chỉ muốn viết, viết và viết. Thế nhưng hắn lại ko tìm đâu ra văn từ để tỏ bày. Có lẽ chính hắn đã chết từ lâu. Hắn đã nghĩ, giá được gặp 1 lần, hắn đã sẽ tha thứ cho chính mình. Vậy mà hắn lại cười như ko hay biết nhỏ đang kể về ai. Anh vất vả nhiều, thất bại nhiều. Hắn nghe xót xa... ......... Sóng chẳng thể ngàn đời hòa vào Biển Biển là em, Sóng anh khát con tàu Biển dìm mình cùng mênh mông đáy nước Anh dạt dào ôm thuyền đợi nẻo mơ "Những hẹn hò từ nay khép lại...Thân nhẹ nhàng như mây...Chút nắng vàng giờ đây cũng vội...Khép lại từng đêm vui..." (TCS) http://amnhac.timnhanh.com/nghe-baihat-nhu...5.35AA6B23.html
-
Chẳng phải là sương mai, chẳng phải gió lắt lay Chẳng phải con đường thăm thẳm những hàng cây Chẳng phải anh, chẳng phải em...mời gọi Chẳng là mình, chẳng là ta. Mong manh Cái chữ duyên dài ngắn xa vời vợi Chữ chung tình nay thôi cũng buồn không Chữ luyến lưu từ nay xin cắt đoạn Chữ vẹn lòng thôi bỏ biển mênh mông thôi anh nhé, thôi biển xanh sóng vỗ thôi cuộc tình, với gió biển ngàn reo thôi đoạn kết đừng bao giờ nhắc lại thôi ta về, gác nắng chiều lả lơi
-
ta đã về, về lại những ngày xưa ngày nắng mới, ngày biển xanh vồn vã ngày mây trời trong xanh cao vời vợi ngày bóng người sóng bước những nắng chiều Ta trở về những góc phố thân quen Những lối mòn trải niềm vui bất tận Quán cafe nơi tiếng cười khúc khích cafe kem hòa nỗi lạnh bao ngày Em đi tìm nụ cười trong ánh mắt Một bờ vai đủ rộng thuở hao gầy Một chút nắng xanh xao giữa chiều tím ..... biển chiều nào vọng mãi một người đi NT chiều trở lại
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.