Jump to content

hoanggiao

Thành viên
  • Số bài viết

    335
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Mọi thứ được đăng bởi hoanggiao

  1. DÒNG SÔNG TÔI YÊU Em đã mơ một dòng sông Dòng sông luôn chảy mãi trong hồn Em đã mê một dòng sông Dòng sông có những lúc dâng đầy Em đã say một dòng sông Dòng sông đắm say trôi , sông ơi Em đã yêu một dòng sông Niềm tin yêu sức sống trong đời Dòng sông bên em Dòng sông biếc xanh Dòng sông mênh mông NốI đôi bờ ước mơ Anh có nghe lời thì thầm của dòng sông Tiếng ca miên man con nước bên dòng Dòng sông thênh thang Dòng sông nhớ thương Trái tim em gửi về dòng sông… 9.5.09
  2. http://img.tamtay.vn/files/2008/02/25/dinhkhoa/photos/295362/49178cc2_a068_resize.jpg THƯƠNG CHỖ TA NGỒI 1. Réo rắt bản tình ca, sắc màu Điều kỳ lạ gió hát qua nôi cuộn trào thác lũ Trên đồi cao Gíó vi vu Mở tung đêm 2. Mù khơi... Ta , kẻ vô tình Lệ rơi ... Ta cất lòng mình vào trong Trầm tư... Hai nửa ,đôi dòng Mắt ai giọt đắng sầu đong hững hờ 3. Mảnh vườn chim hót đâu đây Hòang hôn lẻ nắng tàng cây bóng người Làm sao sạch hết tiếng đời Ra đi thương chỗ Ta ngồi năm xưa... 12.7.08
  3. NGUỒN Sông bắt đầu từ suối suối bắt đầu từ đâu Đời em ngang cây cầu Nguồn ơi từ đâu đến em muốn lên tận đỉnh để hỏi rõ ngọn nguồn Rằng sông sâu núi cao Ai đào ai xây đắp? Đỉnh là đỉnh non cao Nơi bắt nguồn dòng suối để nước về nguồn cội biển xanh mênh mông tình Sông bắt đầu từ suối em bắt đầu từ anh sông sâu em cũng lội núi cao em cũng trèo ơ nơi đâu có anh là em xin có mặt Suối luôn đổ về sông sông đổ ra biển lớn biển ôm sóng vào lòng tình em hòa biển rộng
  4. Bạn là bạn chung Bạn bè blog , bạn chung Đào, liễu, bách, tùng không của riêng ai Chuyện vui thoải mái, mắt nai Không ghen xuôi ngược để ai phiền lòng Bạn bè blog đều mong Hàn huyên tri kỷ xẻ lòng mọi nơi Không vì một mảnh sao rơi Mà chung tư tưởng cùng tôi đồng lòng Cùng trao lẽ sống mênh mông Cùng nhau thi phú sáng trong bên đời Cùng nhau đem đến cho người Niềm tin hy vọng, cho vơi…hóa đầy Tình là tình bạn hôm nay Không riêng tư, không chiếm hữu, chỉ tỏ bày…bạn chung Bạn là một dải non sông Phía trước bạn, áng mây hồng chờ mong
  5. LÒNG NHÂN Quang minh chính đại Lòng tin của mọi thời đại "Cây ngay không sợ chết đứng Ý chí_Sóng gió không thể bị dập vùi" Lòng tin mở cửa cuộc đời Không lòng tin mỏi rã rời bước chân Xin mời bạn khắp xa gần Cùng tôi đón lấy lòng nhân... kiếp người
  6. MẮT CỦA ĐÊM Hôm nay không phải ngày xanh Em không ngủ được năm canh thức ròng Nên không có giấc mơ hồng Cũng không có cảnh tiên bồng trăng lên Mắt đằm sâu, mắt của đêm Sao khuya trầm mặc hàng hiên gió lùa Hàng cây gió đẩy đong đưa Đèn đêm rọi vạt song thưa ngó nhìn Sao trời nhắm mắt lim dim Để em thức với màn đêm ...sáng rồi..
  7. Em vẫn ở trong...thơ Ẩm mốc lặng câm căn phòng dột nát Có người thi sĩ thả hồn mơ Hơn nửa đời người Vẫn mộc mạc đơn sơ Soi lại đời mình Em vẫn ở trong thơ
  8. Khói thuốc Khói thuốc cuộn lại điều "quên nhớ" Mùa đông xa ngái...em ở đâu? Anh lặng lẽ ngồi bên thềm trăn trở Khói thuốc bay..cuốn vào gió ban chiều
  9. NÓI VỚI ANH Em đọc mãi câu thơ Sao rung rinh nỗi nhớ Nghe như là hơi thở Của dòng thơ cho em Sao nhớ thêm nhớ thêm Tình thơ ơi như mộng Ôi dòng sông xanh biếc Cho tình em mênh mông Dòng thơ này em trông Từ muôn đời kiếp trước Theo tim em điều ước Máu luôn chảy về tim Em mê mải đi tìm Giữa dòng đời lạnh giá Em ôm vào tất cả Một niềm riêng trong anh Tình yêu ơi mong manh Làm lòng ta hụt hẫng Dấu chấm dài lấp lửng Mắt đượm buồn năm canh Em mơ ngọn gió lành Suốt tháng năm mòn mỏi Suốt đời em vẫn gọi Anh tình yêu anh yêu Anh có biết gì đâu Nhưng mà em em biết Khoảng trời riêng tha thiết Chính là anh _em yêu
  10. MỘT ĐÓA SEN ĐỜI Mùa hạ đến rồi Em bị đánh thức bởi cơn mưa đầu hạ Nghe mùi hương từ một miền đất lạ Hương đầu mùa xuyên suốt bao nhiêu năm Hương mùa Sen thức dậy bên thềm Mùi quen thuộc trong em trong anh _Cộng hưởng Không phải sinh ra từ quyền uy tưởng tượng Mùi hương thiêng liêng bí ẩn em nghe Tiếng sấm đầu hạ vang lên từ dọc phía chân trời vọng lại bạt tiếng ve Sen vụt lên từ bùn sâu dưới đáy Kỳ diệu cơn mưa đầu mùa hạ hân hoan náo nức lòng em đấy Đàn cá chép lấp lánh Mầm sen đứng thẳng lên phủ kín bầu trời Một màu xanh như ngọc Ngào ngạt hương em , một đóa sen đời!
  11. MẮT CỦA ĐÊM Hôm nay không phải ngày xanh Em không ngủ được năm canh thức ròng Nên không có giấc mơ hồng Cũng không có cảnh tiên bồng trăng lên Mắt đằm sâu, mắt của đêm Sao khuya trầm mặc hàng hiên gió lùa Hàng cây gió đẩy đong đưa Đèn đêm rọi vạt song thưa ngó nhìn Sao trời nhắm mắt lim dim Để em thức với màn đêm ...sáng rồi..
  12. NGÀY MAI...TA VỀ NGÀY MAI ...TA VỀ Lâu rồi xa cánh đồng xưa Nhớ ngày gặt hái cày bừa với anh Mua nhà, đất, trồng cây xanh Còn em thì thích ngắm anh trên đồng Nhớ sao vạt lúa mênh mông Nhớ người nhớ cảnh , con sông quanh làng Bây giờ không còn thời gian Nên đành để đất bỏ hoang phí hoài Nhưng còn nhà cửa, vườn xoài Còn kỷ niệm... Để...Ngày mai...Ta về...
  13. PHỐ CHỢ PHỐ CHỢ Nắng say phố chợ đơn côi Mịt mờ em bước chợ đời ...lửng lơ Sài gòn nửa tỉnh nửa mơ Mình em chống gậy làm thơ tặng chàng... Trời trưa giữa nắng chang chang Nỗi niềm em gửi kho tàng...trái tim
  14. KHÔNG THỂ LÀ Chúng ta không thể là một bông hoa nhựa Không hương thơm, sống mượn xác, không hồn Hoa nhựa và hoa dại cái nào hơn? Chúng khác lắm mỗi loài hoa một vẻ Loại ép nhựa, sống dài lâu, tim đá Hoa dại mọc ven đường lả lướt khách vãng qua Loài hoa dại dẫu có lung linh vẫn là kẻ không nhà Dẫu có lẫy lừng hương thơm vẫn chẳng thoát truân chuyên số phận Để một ngày phải lặng lẽ rời xa… Có loài hoa nào luôn tỏa sáng trong ta? Luôn dậy mãi hương thơm bên người bạn đời muôn thủa? Các bạn hỡi nếu như còn có thể Được như loài hoa này hãy cố gắng sống vì nhau Hãy cùng cười cùng chấp nhận thương đau Hãy khát vọng đem đến cho nhau niềm tin yêu vui sống Hãy đem đến cho người bạn đời tiếng cười vui xao xuyến Thì chắc chắn những ông chồng (hay bà vợ)chẳng đi đâu Hãy đừng làm cho nhau cứ phải đầu đau Vì những chỉ trích, nhó nhăn mà người đời không nên có Hãy đem đến cho người bạn đời lời yêu thương bạn nhé Nhất định họ chẳng bao giờ nỡ bỏ bạn bạn ơi Mong các bạn nghĩ lại mình một chút thôi Để tìm ra một kim chỉ nam giữ gìn hạnh phúc... HOÀNG GIAO
  15. ĐƠN LẺ ĐƠN LẺ Bối rối tình em cứ ngập ngừng Vầng trăng đơn lẻ cứ hư không Không anh mắt bão, hồn vơ vẩn Xoay mãi vòng xoay vẫn chờ trông
  16. GIÓ THOẢNG QUA ĐỜI EM Tình cờ ngọn gió qua đây Gió vờn lên mái tóc mây em thề Tình cờ gió để cơn mê Dạo cung đàn nhớ xàng xê em chờ Ra vào em cứ ngẩn ngơ Phải chăng gió thoảng tình cờ hả anh?
  17. for everyone SÓNG DỮ VÀ CON THÁC Nếu em là sóng dữ Xô lở bờ sông xanh Anh con thác đầu ghềnh Dội ào lên sóng dữ Con thác và ngọn sóng Làm bên lở bên bồi Làm dòng sông thương đau Thác và sóng hòa nhau Quyện vào dòng sông chảy Nào đâu hay , đâu thấy Sông bên lở bên bồi Vì tình thác - ngọn sóng Quấn quít dòng sông trôi!
  18. TỰ VẤN THƠ TỰ VẤN THƠ Thơ không có thời gian, chỉ có không gian Trời đất rộng xưa nay không tuổi tác Chữ không còng,con tim không ngừng đập Vần không trơn, thi tứ mãi thăng hoa Ta muôn đời vẫn tự vấn trong ta Cảm xúc chắt chiu có khi nào bất lực Tim vẫn trào,và vẫn sôi rạo rực Thời gian trôi, khoảnh khắc lửa trong hồn Những lo toan hối hả chẳng rụi lòng Nhịp sống lớn, những ánh hồng bất tử Dù ta mãi bơi chèo trên thuyền đời mệt lử Tiếng thơ còn ấp ủ mãi không thôi...
  19. VUI MỘT TÝ VỚI THƠ VÀ RƯỢU Trời đất sinh ra rượu với thơ, Không thơ không rượu sống như thừa Tản Đà Say sưa nghĩ cũng hư đời Hư thì hư vậy say thời cứ say Đất say đất cũng lăn quay Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười ? Tản Đà Tĩnh lặng dòng đời,đơn côi, dĩ vãng Mùa thu ơi, lãng đãng thu suơng Ta kiếm tìm nhau, những kẻ vô tình Lửng lơ bước ,lang thang, lưng trần, say bất chợt "Nỗi buồn không chia", trái tim tỉnh thức Bồi hồi như mơ, mượn một phút say sưa... Hoàng Giao
  20. NGÀY TRỞ VỀ Lận đận bôn ba những bể dâu Giờ đây trở lại tóc phai màu Triền đê, dáng đỏ, tình xưa cũ Rặng núi, đồng xanh, dạ trước sau Bối rối niềm thương đầy ánh mắt Nghẹn ngào cái nghĩa nặng lòng nhau Bao năm cách trở nàng luôn nhớ Nghĩ mãi về anh một nhịp cầu
  21. Đọc bài thơ "Nếu không muốn đi hết con đường" 15/09/2012 16:34 | 571 lượt xem Bài viết được đăng trên trang chủ ĐỌC BÀI THƠ "NẾU KHÔNG MUỐN ĐI HẾT CON ĐƯỜNG" CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT Nhà thơ Nguyễn Phong Việt Đôi điều về tác giả : Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên (cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ). Lĩnh vực sáng tác: thơ, văn. Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê (1998, Bút trưởng năm 2002). Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ-Tin học Thành phố Hồ Chí Minh. Từng là phóng viên mảng Văn hoá-Nghệ thuật báo Mực tím thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh. Đầu năm 2011, chính thức rời khỏi ngôi nhà Mực Tím để chuyển sang làm ở báo điện tử showbiz.xzone.vn . Nguyên tác bài thơ "Nếu không muốn đi hết con đường": Nguồn: http://www.thica.net/category/tat-ca/nguy%E1%BB%85n-phong-vi%E1%BB%87t/ Nếu không muốn đi hết con đường... Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến làm ơn đi mà! Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta? khi ta cười không cần ai chia sẻ? cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả hãy thử cắn chặt môi... Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước đi khỏi cuộc đời của mình... Nếu không muốn đi hết con đường... thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác (khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...) làm ơn đi mà!... Làm ơn đi... vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta chờ tìm thấy một người trong đời thật vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc nghiệt ngã đến tận cùng... Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng... sao không thử một lần đặt cược với trái tim? Làm ơn đi mà... vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm! -Nguyễn Phong Việt- LỜI CẢM NHẬN Đa số những bài thơ của Nguyễn Phong Việt cùng một thể thơ tự do biểu hiện muôn mặt tâm tư tình cảm con người. Tôi chú ý đến bài "Nếu không đi hết con đường" hơn cả. Chắc nhiều người đọc bài này đều phải suy ngẫm...về mình. Bài thơ như một kim chỉ nam cho tình yêu tuổi trẻ, cho những bạn nào đang đứng trước ngưỡng cửa tình yêu, sắp yêu, đã và đang yêu, đang băn khoăn với tình yêu với những điều trăn trở hiện tại mà chưa biết phải làm sao? Bài thơ phần nào có thể giải đáp cho các bạn, hướng các bạn một con đường, một lối đi đến với hạnh phúc đích thực của riêng mình. Nếu không muốn đi hết con đường… Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến làm ơn đi mà! Tác giả muốn gửi đến chúng ta một thông điệp: Nếu nhận ra đó không phải là tình yêu, điều mà hai người không thể cùng đi đến đích, thì hãy dừng lại ngay khi còn kịp. Đừng vì thương hại nhau mà phải sống gượng ép vì nhau, chỉ làm tổn thương nhau mà thôi. "Không ai bắt mình phải sống cuộc đời cho người khác". Tình yêu có nhiều cách đến. Hãy thương mình một tý "làm ơn đi mà, vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm! ". Hãy đi tìm người ấy, cái thuộc về ta, của ta... Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta? khi ta cười không cần ai chia sẻ? cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả hãy thử cắn chặt môi… Khóc cười là những cảm xúc, hạnh phúc, khổ đau. Nhiều khi ta phải "cắn chặt môi"...khi khóc...một mình. Ai là người không cần sẻ chia? Không cần có người lau nước mắt? Còn gì bằng. Nhưng cũng có những lúc không có ai ở bên, lúc cô độc thì phải biết cắn môi lại chịu đau. "Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả". Đừng vay mượn, đừng mặc cả với tình cảm, trong tình yêu cần lắm sự tự do. Cái gì không phải của mình thì ở đó không có tự do. Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước đi khỏi cuộc đời của mình… Đôi khi mắt ta có bão, tâm ta có bão tuyết, không có một đốm lửa giữa mùa đông, không có hơi ấm trong tim người giá lạnh, cũng quý, vì nó tạo cho ta sức mạnh, không khuất phục, tạo nghị lực để sinh tồn. Nỗi đau có thể sản sinh ra điều khác, một hạnh phúc mà ta chưa nhận ra? Đêm đen có thể thôi thúc ta tìm ra ánh sáng bằng mọi cách, dũng khí ấy thật đáng quí vô cùng, không phải ai cũng có được. Một người triền miên hạnh phúc, hạnh phúc trở nên nhạt. Một người không bước ra từ đêm đen sẽ không hiểu được giá trị của ánh sáng niềm tin. Ban mai bừng nắng xôn xao cũng vì nó vừa được thoát ra từ đêm tối. Cuộc sống là những quy luật bù trừ. Bạn ơi dù thế nào cũng đừng tuyệt vọng! Một lần "lạc bước" mắt nhất định sáng hơn. Hãy một lần đi lạc khỏi cuộc đời mình, bạn sẽ thấy trái tim mình cần gì? Nếu không muốn đi hết con đường… thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác (khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…) làm ơn đi mà!… Đoạn thơ này ý nghĩa tương đương với đoạn thơ đầu, nhưng mở rộng hơn, bao quát hơn, sáng tỏ vấn đề hơn. Nếu không muốn tiếp tục con đường mình đang đi vì thấy không ổn, không phù hợp, không thể đi, nhất định phải bước sang con đường khác tự do, thênh thang hơn, của riêng mình. Vì con đường này là hạnh phúc của người khác, ta cố tình đi sẽ chỉ là "nước mắt cay đắng" Làm ơn đi… vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta chờ tìm thấy một người trong đời thật vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc nghiệt ngã đến tận cùng… Đây chính là chân dung hoàn hảo của một tình yêu thật đó bạn, đừng lầm lẫn nhé! Một người âm thầm yêu ta, say cái bóng của ta, đau với nỗi đau của ta, đấm vào ngực mình khi thấy ta đơn độc, nghiệt ngã. Nếu ta hạnh phúc với người khác thì người ấy đau đến tận cùng, chỉ đau âm thầm thôi, vì người vẫn luôn mong ta hạnh phúc bất cứ lúc nào, khi ta ở đâu. Đó mới là tình yêu thật của ta "một người trong đời thật" mà ai không chờ đợi, không khát khao đi tìm? Dẫu biết rằng khó lắm nhưng ta vẫn ngóng trông! Người ấy có thật không mà chờ, mà tìm, mà đợi? Các bạn ạ, chờ, tìm, đợi cũng là một hạnh phúc thiêng liêng. Có đi thì có đến... Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng… sao không thử một lần đặt cược với trái tim? Làm ơn đi mà… Hãy thử đặt cược với trái tim trên bước đường tìm kiếm, giống như một lần được ăn cả ngã về không cũng cam lòng? Tác giả muốn nói đến một cái giá trả công xứng đáng cho người nào dám đương đầu với mất mát hiện tại, cái mà ta cần phải mất, vì nó là sự đoạ đày, là cái bóng bên cạnh người khác, để cất công đi tìm bằng được một tình yêu đúng nghĩa. "Làm ơn đi mà", hãy tin vào tác giả...tin vào tình yêu... Toàn bộ bài thơ tác giả dùng ngôn ngữ phổ thông, với lối viết thơ tự do nhuyễn, như một lời tâm sự chân tình đến nỗi ai đọc cũng bị thu phục, lôi cuốn, bị thuyết phục. Mỗi câu cuối của từng đoạn thơ, những từ "làm ơn đi mà" lặp lại nhiều lần có tính chất khẳng định vấn đề, dẫn dắt niềm tin yêu, khơi gợi người đọc suy ngẫm về một con đường mà tác giả muốn vạch ra...Con đường đến với hạnh phúc đầy chông gai gập gềnh, trắc trở, khắc nghiệt, nhưng nếu hiểu ra thì ta vẫn đến được đích. "Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến" và "vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm". Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể cùng nhau biến đêm đen thành ánh sáng vô ngần trong đời thực...Có muôn triệu con đường để đi đến đích, cố lên bạn nhé. 16/9/2012 Hoàng Giao
  22. Cảm ơn em đã ghé đọc thơ chị. Lâu lâu có bài mới đăng lên cho vui
  23. PHỐ CŨ Phố cũ em còn đây Anh có qua chiều nay Sao bỗng dưng thấy nhớ Trong rêu phong phủ đầy Anh còn như đâu đây Em lần theo dấu vết Nghe cay miền ký ức Mắt rưng rưng nhạt nhoà Anh đi xa đi xa Đạp thời gian vụn vỡ Se sắt lòng phố cũ Còn lại gì trong ta?
  24. LÁ THƯ XƯA Lá thư nay đã ố vàng In màu mực tím thời gian nhuộm màu Lao xao nét chữ cho nhau Con tim lặng lẽ bạc đầu còn vương Vẫn là nguyên vẹn chữ thương Qua bao ngày tháng gió sương ngập đầy Nghiêng nghiêng dáng vóc hao gầy Nhớ anh đằm thắm kiếp này chẳng quên
  25. Những lá thư xưa đã ố rồi THƯ XƯA Những lá thư xưa đã ố rồi Ghi đầy kỷ niệm của lòng tôi Chênh chao nét chữ thần lay động Rộn rã con tim trống đổ hồi Mấy lượt thu đi đời lặng vắng Bao lần hạ đến chuyện thầm trôi Thương sao ánh mắt người xưa ấy Gửi gắm hôm nay cả nắng trời

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...