Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. NGỤ NGÔN VỀ CÁNH CỬA Chiếc lá lỡ đường đến gõ cửa Tôi giả vờ kéo chăn ngủ say Thời buổi bất lương lềnh khênh hẻm phố Tự dặn mình phải biết phòng thân Chiếc lá già chết cóng ngoài sân Giọt nắng cuối ngày ghé xin ở trọ Tôi treo bảng nhắn chủ nhân đi vắng Đang lúc vàng thau lẫn lộn Từ tâm hóa nơn nớp dè chừng Nắng chết khô trên thềm mảnh vỡ Con chim đói lòng đứng van hạt lúa Gặp trái tim đang lúc mất mùa Tôi buông vội tấm rèm che gió Chim nằm thiêm thiếp hiên mưa Em hôm nào mang tình yêu về gọi cửa Tôi hớn hở lục tìm chùm chìa khóa giấu trong ngăn Những chiếc chìa bỏ quên từ lâu mục rã Tôi ôm mặt khóc ròng sau khung cửa nhốt lòng nhân. ĐCĐ
  2. THÁNG TƯ HÓA THẠCH Chợt khúm núm như cả đời bất hạnh Nẻo quanh co thủi lủi một đi, về Ba sáu độ - mùa hè chừng cóng lạnh Khoác áo choàng tôi ủ ấm cơn mê Rớt bài thơ – hay chỉ vờ cúi nhặt Bữa qua sông sóng trôi mất em rồi Tóc tôi già – hay nghi ngờ hóa thạch Giữa trưa nồng rụng xuống một mồ côi Ai đi ngang vấp tháng tư lận đận Giống hệt tôi gã lú lẫn linh hồn Vệt nắng ngon trót răng em nõn cắn Vết thương buồn tươm máu dưới hoàng hôn Khuya rón rén gù lưng ngồi chong nến Gõ vu vơ phá giấc ngủ loài dơi Cầu vớt vát lấy vài câu sên sến Đợi bình minh ra buổi chợ rao chơi. ĐCĐ
  3. CÂU THƠ Rờ cằm bứt một cọng râu Vê thành sợi cước ta câu cuộc đời Thi ca móc sẵn cục mồi Cá tôm chẳng đớp - ta ngồi câu ta. ĐCĐ
  4. GÃ THẤT TÌNH ĐẦU THÁNG TƯ Đêm chót tháng ba sương lùa ướt tóc Anh trốn vào đâu gặp toàn cô độc Sáng nay tháng tư vẫn lóa mặt trời Cùng bảy tỉ người vẫn một cuộc chơi Có kẻ vô thần chỉ tin cỏ non Có em chớm yêu vừa bỏ Sài Gòn Mùa hạ ở đâu con ve cám dỗ Duy gã thất tình mặt mày ngồ ngộ Anh về rót rượu mời cột đèn đường Uống hết buổi chiều chưa dứt thê lương Thấy phố bay lên như điều bí mật Chờ thêm buổi chiều quanh mình biến mất Mỗi ngày qua ngày lại người dối người Em cũng mây trời ngày càng xa thôi Đành chọn tháng tư chọn ngày thứ nhất Trái tim phát ngôn lời yêu thành thật … ĐCĐ
  5. Thôi. Tới đây dừng được rồi nhé. Cù nhưa hoài, mất hay. Ai thích ăn gì thì cứ ăn. Các nước khác như Hàn Quốc, Indonesia, thậm chí cả Thái Lan người ta viết loại thơ 'suy diễn' đó mà được đề cử giải Nobel đó. Cứ về mà đóng cửa than khóc cho sưng mắt đi. Thui. không nói thêm nữa.
  6. Chết bà! Ta thích mấy bài thơ của NPV, hóa ra ta đang tuổi teen, và đang lảm nhảm mấy câu châm ngôn. Điệu này phải quay về đọc TTKH, TTNV, SH ... may ra bớt mụ người. Bởi vì ta cứ ngỡ rằng NPV chịu ảnh hưởng của nhà thơ Kahlil Gibran người Mỹ gốc Liban chớ.
  7. Làm gì mà có chuyện dao to búa lớn thế. Thơ của NPV chẳng thể nào có một sức tác động ghê gớm như là thay đổi 'tâm sinh lý' giới trẻ đâu. Đây là việc làm của toàn xã hội, của nhiều thế hệ - sau một thời gian dài giáo dục con em mình khước từ các giá trị tâm linh, như tôn giáo chẳng hạn, để hô hào quá trớn về đất nước, trung thành với chỉ một tập thể nào đó, hoặc chăm chăm sùng bái một cá nhân nào đó. Và sau lại tiếp tục dạy dỗ cho chúng cách sống hời hợt, gạt bỏ đi các quan niệm đạo đức cơ bản, mà chỉ rèn luyện chúng các kỹ năng kiếm sống, làm giàu. Chỉ cần một tín hiệu nhỏ thôi, như việc chục nghìn bạn trẻ chịu khó đọc những bài thơ có 'chiều sâu', 'không hời hợt' thế là điều đáng lạc quan. Một con én không làm nên mùa xuân, nhưng lại là báo hiệu của mùa xuân. Mà này, sống ở đời được vài nghìn người thích, chỉ đôi ba kẻ ghét bỏ thì cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ?
  8. Cơn sốt hay cơn rét gì đó, tui không biết. Nhưng thấy một bạn trẻ như NPV dám thoát ra, có tiếng nói riêng của mình, không sa vào cái tự làm mới một cách hối hả bằng lối viết rối nhăng rối tung, hoặc tự làm cũ bằng những khóc lóc rên rỉ giả tạo, là tui thấy đáng quý rồi. Và, đáng trân trọng hơn nữa, một số bạn trẻ đã chấp nhận nét mới đó - loại thơ phải đọc ít nhất hai lần, phải biết chiêm nghiệm để cảm nhận, để sống, để yêu chầm chậm lại, nhằm điều hòa cái lối sống quá hộc tốc, xốc nổi hiện nay, mà cái hệ lụy đã rành rành trước mắt. Bằng như xem NPV cũng chỉ là một hiện tượng, một cơn sốt, thì cũng có thể. Nhưng bạn ấy, ít ra, cũng đã đóng góp vào dòng thơ Việt hiện đại một tiếng nói. Còn tui, tự xem mình là một kẻ lang thang với thơ, ai muốn xếp vào xó bếp hay ném vào thùng rác, cũng được. Nhưng xin thưa, cái bàn tay ' trẻ trung' để thực hiện thao tác ấy phải là một bàn tay có lực, như NPV, chẳng hạn. Vạn an.
  9. Thế thì, nói vui thôi nhé, nếu ĐTV tập hợp thơ của mình lại, đem in ấn và phát hành, liệu sẽ bán được bao nhiêu bản nè?
  10. Mình thích thơ NPV. Mặc dù vẫn còn nằm trong cái quỹ đạo chung của đa số giới trẻ là chọn đề tài tình yêu. Thế nhưng ở Việt lại có các chiêm nghiệm hoặc rút tỉa từ những bài học, châm ngôn. Thành thử thơ anh là loại thơ phải đọc chậm, nghiền ngẫm và sống chậm lại. Đây không phải là loại thơ dành cho người hời hợt, thích cái bóng bẫy hào nhoáng nhất thời. Và, may thay, giới trẻ lại chào đón nó. Tương lai thơ Việt Nam chưa hẳn ảm đạm lắm.
  11. GỬI BIỂN Xin bước khẽ – biển đêm nay đang thức Chẳng vì em sóng bạc mãi xô bờ Anh rón rén như yêu lần thứ nhất Trải thủy triều ghi vội mấy câu thơ Biển không nói thì anh thay gió nói Ký thác lời trong vỏ ốc ngụ ngôn Hàng dương ốm cũng thấy mình có lỗi Đứng rì rào cho biển vợi cô đơn Biển chưa ngủ - biển đêm nay đang thức Gửi riêng tư những hải đảo chân trời Anh về biển quên tuổi đời khôn lớn Gọi trùng dương mỗi hai tiếng: em ơi! ĐCĐ
  12. Hay gì mà hay. Một chút lo lắng thôi. Chúc chủ nhật bớt 'tâm trạng' và đi du lịch xả stress.
  13. GÃ ĐÀN ÔNG CUỐI THÁNG BA giao lại những ngày cuối tháng ba về đôi tình nhân ôm đàn anh hát cầm lấy nỗi buồn anh xoa lên mắt hạt bụi mệt nhoài ngủ trên ngón chân trần đôi chân hôm nào lối phố phân vân giao lại cho em chùm hợp âm phác họa mối tình dưới gam màu câm khắc lên lớp vỏ cây mùa hè còn ngút ngắt hình trái tim ứa nhựa đen bầm anh là người đàn ông ngồi bên kia đường đong đưa linh hồn rung hoài hồi chuông mỗi âm thanh dòng sông ướt nhòe mái tóc cọng râu quăn queo rụng cơn mưa tuôn đôi tình nhân bỏ đi trong sương nỗi buồn tan chảy trên hai mắt đôi dòng hạt bụi thì thầm với ngón chân lời từ biệt anh ngồi búng đàn như gã đàn ông ĐCĐ
  14. Thanh Niên Xung Phong là một lực lượng bán quân sự thôi, ngoài công tác phục vụ chiến đấu, còn đảm nhiệm thêm các nhiệm vụ khác như trồng và bảo vệ rừng, giáo dục người cai nghiện ... Chia buồn với HN về bác trai nhà. HN nên hãnh diện về bác ấy. Cảm ơn nhà thơ HN có hảo ý, nhưng rượu thì ai uống nấy say mà. Ngày vui.
  15. Thêm một bài thơ cũ để tưởng nhớ lại một thời, xưa và đẹp: CHÚC THƯ GỬI LẠI CÁNH RỪNG Nếu tôi chết cõng giùm lên rừng vậy Nơi bạn bè đang gieo hái niềm vui Hãy mai táng dưới mỡ màu huyền thoại Trái tim xưa về góp một thân chồi Đừng che khuất mắt tôi vuông vải liệm Làn da nâu tiếc lắm nắng lưng đồi Chôn cùng tôi nón tai bèo kỷ niệm Sẽ đội theo ấm lạnh lúc xa khơi Nếu tôi chết chớ cử chi tang khúc Tuổi xuân xanh mê đuối tiếng chim quê Hãy vỗ tay bắt nhịp mừng hạt tách Đưa tôi đi bài hát đón tôi về Nếu mộ bia xin khắc giùm: đồng đội Đơn sơ thôi ký ức chứa khôn cùng Theo mùa trăng khuyết tròn tôi lại tới Đốt lửa ngồi ôn chuyện buổi ra quân Nếu tôi chết, chúc thư này mở đọc Cây đàn kia ai tiếp khúc ước mơ Hồn thơ ấy cùng ngọt ngào của đất Hồi sinh trong nhịp cuốc mỗi cơn mưa Xin khéo lời thưa cùng em – và mẹ Nhắn tôi đang say gió muộn phương trời Cho tôi đi bước mùa màng thật khẽ Hồn đã nguyện rồi - một hướng đầu thai. ĐCĐ
  16. Lính chứ nào phải thất phu côn đồ. Vả lại, chẳng ai nỡ đánh một phụ nữ, dù chỉ đánh bằng một cành hoa. Hồi kết của câu chuyện: sau khi đọc 'bài thơ' của anh khách nghèo TNXP, cô chủ quán Hoàng thị Kim Điệp lặn lội vào tận đơn vị để thăm tác giả. Mối quan hệ kéo dài được một thời gian. Trong thời gian ấy, thi sĩ cùi bắp ĐCĐ và bạn bè ăn kẹo đậu phộng và hút thuốc lá miễn phí đều đều. hơ hơ
  17. Thay lời đề từ … Tôi bị trúng miễng đạn ở đầu gối tại Siêm Riệp, về nằm dưỡng thương ở Quân Trường Thống Nhất (Dương Minh Châu – Tây Ninh). May, vết thương nhẹ, chỉ phần mềm. Nằm dưỡng thương độ tuần lễ thì được cho về phép thăm gia đình ở Sài gòn. Tôi đi nhờ xe tải hậu cần, cùng hai anh bạn bộ đội sốt rét. Về đến chợ Long Hoa, bác tài cho xe nghỉ để thay ‘con heo dầu’. Ba anh em chúng tôi rảo vào chợ chơi cho biết. Đi một vòng, ba thằng ghé vào một quán nước mía, gọi hai ly và xin một ấm trà. Cô chủ quán, khá xinh, mặc một bộ đồ bó sát xanh lá cây, mặt son phấn, mắt kẻ chì xanh, bưng nước ra bàn, mặt có vẻ không hài lòng cho lắm. Bên trong quán là một bàn nhậu rôm rả gồm năm sáu thanh niên đồng lứa với chúng tôi, mà nhìn qua cũng biết là dân thương lái chuyên đi hàng từ Campuchia về thành phố. Cô gái sà vào lòng một anh có vẻ là bảnh nhất trong bọn. Uống xong, bọn tôi kêu tính tiền. Cô chủ tính là một đồng rưỡi (khoảng 15 nghìn thời giá hiện nay). Hơi bất ngờ, nhưng tôi cũng móc túi lấy hai đồng ra đưa cho cô gái. Cô ném hai tờ bạc giấy vào tủ, quay vào trong. Đợi một lúc, không kiềm lòng được, một anh bạn tôi lên tiếng nhắc cô ấy thối lại 50 xu tiền thừa. Cô ấy nhìn bọn tôi, vẻ mặt dường như không hiểu. Anh bạn lại nhỏ nhẹ giải thích. Cô gái kéo tủ, lấy đồng 50 xu ném lên bàn, khinh khỉnh. Một anh bạn tôi chực đứng lên. Tôi níu anh ta ngồi xuống. Ba đứa ngồi nán một lúc. Tôi lấy tấm bao thuốc lá ra, hí hoáy bài “thơ” này, và dằn nó dưới đáy chiếc ly không trên bàn, trước khi cả ba thằng ra xe, tiếp tục về thành phố. Bài thơ, tạm gọi là như vậy, ít tính văn học, nhưng lại được hầu như toàn bộ anh chị em TNXP thuộc lòng. Âu cũng là một an ủi cho người viết ra nó. Nhân ngày thành lập lực lượng TNXP (28/3), xin được gửi lên, để chia sẻ chút tâm tình vậy. ĐÁNG LẼ Đáng lẽ tôi đã bạt tai em Để trả lời cái nhìn xấc xược Lúc kêu tính tiền ly nước Đòi em phải thối lại đúng năm mươi xu Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu Em liệng ra cái nhìn như vậy Vào mặt người khách hàng không dễ dãi Ở xa mới về, bụi đỏ, dép cao su Chắc quán em quen đón khách nhà giàu Chi tiền lẻ như ăn cơm bỏ mứa Sau ly nước, em bán thứ gì khác nữa Cái niềm nở, ân cần quá bèo bọt vậy sao em? Tôi đâu khát khao một cây cà rem Hay sợ mỏi một quãng đường xe buýt Đừng vội chê tôi là con nít Bỉu môi hoài xấu chết em Hai ơi! Đi TNXP mấy năm trời Tôi quen tật thò tay vô túi tính nhẩm tiền trước khi vào quán nước Mỗi tháng tiền trợ cấp lãnh được Vẫn phải về nhà ăn lương mẹ lương cha Vẫn tay xách nách mang đi công tác nơi xa Trưa nắng chang chang phải làm ngơ ly nước mía … Nhưng đâu vì những khó khăn như thế Tôi nỡ lòng bủn xỉn với em Tôi chưa tính sổ những đêm dài đắp đập đào kênh Vừa đập muỗi vừa ráng thêm vài mét khối Những bữa cơm sống nhăn nuốt vội Kịp tới giờ chuyển trại đi xa Riêng với em tôi còn rất đỗi hào hoa Chưa kể lể những tháng dài ăn toàn muối Giặc vây bốn bề, đành nhai măng rừng củ chuối Có bao giờ tôi tính toán với em đâu Bạn bè tôi hào phóng, sang giàu Nhiều đứa đã biếu em cả cuộc đời của nó Đạn thù xoáy tim – mộ giờ xanh cỏ Cho em đổi lấy phút bình yên. Nợ của em, tôi không tính bằng tiền Háy mắt, cong môi, em còn ngúng nguẩy Cái bạt tai vẫn nằm yên ở đấy Nghĩa lý gì năm mươi xu … Tôi chỉ xin em một chút nét ôn nhu Thế cái liếc mắt màu xanh con rắn lục. ĐCĐ (Tây Ninh 1979)
  18. ENTRY SAU CÙNG CỦA MỘT NHẬT KÝ ngày … tháng … năm … tôi đã đến và kể cho em nghe rằng có một vì sao nọ cô đơn giữa bầu trời rằng có mảnh vụn tinh cầu vỡ trong hơi thở của trang cổ tích qua đời rằng các thần linh lũ lượt đi ngang những cuộc gọi nhỡ của tôi vẫn không cứu sống nổi sự hoài nghi loài côn trùng đánh rơi dưới đáy vực ngày … tháng … năm … tôi đã đến và kể cho em rằng tâm hồn con vi rút chết đuối đang sống dưới lớp da người như một khúc xương biết nói rằng bọn chim kền kền tranh nhau ăn khói bốc lên từ thi thể dòng sông ngày … tháng … năm … tôi đã đến và báo tin cho em hay rằng không còn chiếc ghế xích đu nơi kỷ niệm thường đến ngồi không còn bóng mây không còn khóm lựu màu hè cháy đỏ chỉ tiếng những mũi đinh, búa gõ đóng vào nền văn minh đóng vào miếng thịt rừng đầu ngón tay em đang sành điệu xé, ăn đóng vào mỗi cơn ho chực nổ bung lồng ngực. ĐCĐ
  19. Khiêm tốn quá đi, chuồn chuồn. Thơ chuồn viết 'bén' lắm chứ. Đâu chỉ là lựa vần ghép chữ làm dáng chơi. Định bỏ rượu đây. Vào bệnh viện nhìn thấy ớn quá. Vui nhé.
  20. XIN LỖI CÙNG EM (nhân kỷ niệm ngày thành lập lực lượng TNXP 28/3 kính tặng những đồng đội đã cùng chiến đấu và hy sinh ở biên giới Tây Nam) Quen gối đầu trên hoa cỏ ái tình Em chê thơ anh khét nồng áo lính Răng ngà ngọc hay rong chơi quà bánh Lại trách văn chương lười tẫm mật, ngào đường Bọn anh tập làm thơ lúc tất bật chiến trường Thuở bằng, trắc vấp va ngôn ngữ Sự sống chết cách nhau chỉ tầm con chữ Mỗi ngôn từ là đỏ máu trích từ tim Khi đồng đội mình đêm buốt gió cao nguyên Thơ sao nỡ tiện nghi giường nệm Lúc hải đảo xa trăng soi thèm ánh điện Thơ nào đành lòng mờ ảo cao siêu Những điệu đàng kia sẽ dần thối rữa mốc thiu Trong gánh ve chai, trên tầng gác bụi Nếu không có những bàn tay chuyền vội Vệt máu hồng bổi hổi giữa trang thơ Câu thơ chiến trường nào dành để tạc tượng dựng bia Chỉ lối mòn hành quân luôn bất tử Mỗi ý tứ lấp lánh con đóm nhỏ Canh giấc bạn bè thơ thắp một que diêm Xin lỗi em – để em uổng công tìm Thơ anh vậy, và, đời anh chỉ vậy Nguyện cùng thơ về cúi đầu trước núi Dành đăng quang cho những cánh rừng. ĐCĐ
  21. SÔNG CẠN dòng sông cạn buổi chiều hấp hối tôi sang bên bồi lòng không nỡ lở đứng ngơ bên cầu giọt nắng hiếm hoi tiếng gọi đò xưa dành đợi em về bứt lá làm thuyền thả tuổi thơ trôi. ĐCĐ
  22. CỔ ĐIỂN IX Ừ, thì nhắm mắt nói mê Theo em gánh lúa lối quê rớt vàng Rủ đêm coi hát cải lương Em yêu kép chánh, ta thương chỗ ngồi Chợt khuya nở khóe run môi Choàng vai che ngọn thổi bời tóc ri Ừ, thì thuốc lú bùa mê Thấy ai say khướt bờ mi mưa rào Thấy em khăn nõn má đào Thấy ta nằm chết hồng hào dưới chân ĐCĐ
  23. ĐIỆP KHÚC MỴ NGÔN quá thừa tháng ngày chẳng biết ném vào đâu gió lang thang hết khúc đường này sang con phố nọ nghiêng nghiêng ngó ngó giả vờ tìm được một sầu đau nào đó dưới chân hạt bụi lăn tăn kiếp người ta gò gẩm câu chữ trò chơi phao phổng chép miệt mài một lý lịch buồn, vui chăm chỉ đẽo gọt các mỹ từ thành góc cạnh thả xuống từng mảng vụn khổ đau bất hạnh thi ca đùn lên đống tổ mối ngậm ngùi ta chẳng ở lâu gió lại bỏ đi rồi chẳng lẽ ngồi chìa tay ăn mày nắng hay như tượng đá chọn thái độ im lặng nghiêng bóng quê nhà trầm mặc xa xanh thôi thì trả con chim yêu đời mấy hót lanh chanh uống nốt giọt cuối cùng chiếc ly đã vỡ kéo màn đêm trùm kín đầu tìm giấc ngủ (dường đã mười năm chưa chợp mắt lấy một lần) hoặc rủ rê gã thời gian trèo cổng lẻn ra sân rón rén nhặt câu thơ tình vừa chín rụng… ĐCĐ
  24. TRỐN-TÌM gốc cây đứng đếm : năm, mười ... trốn-tìm hai đứa vui cười trò chơi chờ anh đếm đến năm mươi tụi mình lén trốn cuộc đời ngheng em? ĐCĐ
  25. TẬP TẦM VÔNG tập tầm vông tay nào có tay nào không đố nhau hạnh phúc nắm trong tay nào xòe ra : ngang dọc, chác chao dòng sông rớt mất hồi nào vậy ta? ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...