Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. CHO VALENTINE Sinh ra anh, dĩ nhiên, yêu mẹ nhất Dòng sữa thơm, câu ru võng trong ngần Núi Thái Sơn bóng cha hằng đã khuất Vết roi xưa chừ nghe nhói trăm lần Anh yêu biển, có thời anh yêu biển Biển vơi dần sóng biết trú đâu đây Yêu rừng lắm nơi vần thơ gửi gắm Rừng hấp hối từng ngày, và mắt anh cay Yêu đất nước, có lần anh yêu nước Quả khế ngon giờ chát chát chua chua* Lịch sử ngậm ngùi máu xương bèo bọt Con sãi quét chùa, vua lại ngôi vua Chúa chịu khổ, hay anh yêu Chúa vậy Hơn hai nghìn năm mặt đất vẫn luân trầm Tập chay lạt, cúng dường, anh yêu Phật Niết Bàn mãi xa mà bất trắc luôn gần *** May mắn quá, ngày Tình Nhân chưa mất Anh chọn yêu Em cho nó chắc ăn! ĐCĐ *mượn ý thơ Đỗ Trung Quân: "Quê hương là chùm khế ngọt"
  2. VÔ ĐỀ VALENTINE 1 nhỡ phải lên nước Thiên Đàng và không gặp người ở đó tôi hứa viết sẵn tên em lên từng đóa hồng vàng mời các thiên thần đến ngắm, hát vang vang tụng ca chờ ngày Valentine tình tứ nếu chẳng được quỳ bên nhau chịu Ngày Phán Xử là hiểu người đã đến một nơi xa lắm, lâu rồi bằng cách nào tôi cũng đến nơi hòng chứng minh nhịp đập tim mình là luôn thật tôi sẽ tìm vào để nguyện cùng em đời đời đớn đau trong Luyện Ngục ĐCĐ
  3. VÔ ĐỀ VALENTINE 2 chiếc lá muôn đời không hãnh diện một lần rơi dần chỉ còn màu lá giả thiếu bàn tay sớm hôm gõ, khua chuông chẳng ngân nga đại dương kia cũng cầm chừng sóng vỗ khi vỏ ốc cằn đêm tự trầm với lời ca trái tim cũng vậy không sinh ra ẩn cư trong lồng ngực bình yên muôn đời mà đang gấp gáp hơi thở cháy hôm ta câm môi bật thốt yêu người với hành tinh này trái đất ta chưa sánh bằng hạt bụi cỏn mồ côi nhưng với một người chỉ có thể với một người khác nào thôi ta vĩ đại cả thiên hà vũ trụ nơi vì sao Em chọn quỹ đạo bay về ĐCĐ
  4. SỰ TÍCH KHÁC CỦA CÂY MẮC CỠ điều khổ tâm với chiếc lá là không hiểu nên gọi nó là lá khô, hay xác lá sau khi gom đống lại để đốt điều rắc rối của một cơ thể là về sau này sẽ gọi nó là xác chết hay là thi hài còn rắc rối với mớ thơ do tôi viết là tác giả luôn cho tác phẩm của mình tuyệt hay mặc dù tự thân những bài thơ chúng biết mình rất dở và sau khi chôn cất trên nấm mộ tập thể của những bài thơ ấy mọc lên nguyên một bụi mắc cỡ rực rỡ ĐCĐ
  5. MÀ CHỢT MỒNG HAI Chợt mồng hai trong cun cút xanh về Áo hồng đào rủ ran nhau ra phố Tay áo ngắn da ngọt ngào nắng vỡ Sài Gòn một mình vờ nghiêm nghị như thơ Đã mồng hai mà mượt khắc giờ qua Chân ta chậm giữa bon chen vội bước Ai vẽ giùm chân dung xuân tha thướt Quên mưu sinh được mấy lúc vui chơi Mồng hai này dặn lá bướm đừng rơi Buổi dài thêm chớ vội chiều khép cửa Đã yêu nhau câu hứa hôn chờ đỏ Chín tâm hồn thơm mật ướp vành môi Mồng hai rồi cổ thạch giống ta thôi Chỉ là tết vòng tay em là trẻ Câu hát gầy như hơi thở mình khe khẽ Người níu, cẩm nhan sắc đến mồng ba … ĐCĐ
  6. LỜI CHÚC XUÂN Lời hay nhất xin dành đôi én nhỏ Đang liu riu xây tổ mé đầu hồi Chúc chậu quất trước thềm đơm sai nụ Chùm quả hồng rủ đám nhóc ham chơi Chúc bình an tấm vé tàu trong túi Miếng cơm nghèo thăm thẳm vị xa quê Chiều ba mươi bên mộ phần tiên tổ Thắp nén hương lữ thứ cháu, con về Và xuân ghé những chân trời ngao ngái Xin chúc người hải đảo với nghìn đêm Mỗi giao thừa dành nhớ em thôi đấy Phiên trực khuya sóng biển hát ru đền Lời chúc cùng tấm thiệp vui mãi tận Địa chỉ thơm sương núi, biếc hoa rừng Chú rể thảo tì vết đời kịp lặn Cô dâu hiền trẩy điệu lý lên nương Và nhan sắc dành chúc em, cô gái Mồng một này thêm tôi đứng ngu ngây Nâng cốc rượu mừng hồn chưa cằn cỗi Tự chúc mình còn lúc … sống trên mây! *** Vỏn vẹn thế mùa xuân chừng đơn giản Mỗi bơ vơ chăm chỉ lại tìm nhau Em có nhận ra tôi ngoài phố lớn Câu chúc trên môi thi tứ mới trong đầu. ĐCĐ
  7. KHÚC TỰ CẢM GIAO THỪA Một chút điệu đàng lên biếc cỏ Đôi khói vàng hoe ướm mái nhà Dăm mảnh chim gù treo rộn phố Chiều cười thon thả lụa là đưa Vẫn mỗi vào xuân trông cây lá Gõ cửa thời gian bỗng ngập ngừng Giao thừa chừ giống tình nhân lạ Xa người chợt tiếc ngẩn ngơ chân Chợt trách mùa màng sao vội đến Sợ lúc tay nhầm dỗi sắc hoa Mai thay áo mới không ai hẹn Phí buổi đi hoang, phí nắng nhòa Giá phút cuối năm trôi chậm lại Vướng tí đông thừa cũng đến hay Hát thầm điệp khúc phong lưu đấy Mặc bụi trần gian rắc tóc dày ... *** Chẳng nợ nần nhau đành khất vậy Xuân rót xuân vơi chỉ bấy tình Đêm nay gom muộn giao thừa lại Châm nốt mùa đông sưởi tuổi mình. ĐCĐ
  8. MẮT XUÂN Mùa đã về trên mười đầu ngón tay Đừng xòe vội xuân rớt rơi em nhé Những buồn vui đan nhau, xen kẽ Giữ giùm anh, em nhé, mỗi yên lành Hãy cùng anh khép nép dưới trời xanh Nụ vụng trộm đốt nhau bằng môi cháy Hãy lắng nghe gã A-đam mê hái trái Đang dỗ nàng Ê-va bằng nỗi nhớ nhà Gói vào ít gió xuân gửi tặng quê xa Bọc giấy hoa, thắt thêm nơ em nhé Áp yêu vào tim nâng thương lên má Cả dịu dàng cả ánh mắt trong veo Lối xưa này hoài niệm gót men theo Thuở dìu nhau bước đời gai góc quá Hãy nắm tay để thấy từng hoa lá Mọi hớt hao khi ấy lại nguyên lành Mắt xuân kia chợt hóa rượu long lanh Em đã chuốc hồn anh say váng vất. ĐCĐ
  9. SÔNG XUÂN Một hôm chết khát chân trời Tôi hóa thân dòng sông lạ Nở ra tung tăng đàn cá Đớp mồi lọn khói hột sương Trôi hoài theo lạch theo mương Trước sân nhà em mận đỏ Tóc gội tết bay mùi gió Thành thử tôi nằm nhớ nhà Con chim hót rụng tàu dừa Tôi gặp tuổi thơ lần nữa Chiều chiều rủ nhau xin lửa Đốt vùi mấy nắm rơm khô Thành thử sông nằm tương tư Mùa xuân trên cây giòn rụm Ngoài đồng rộn bầy cúm núm Gọi người bâu áo đề thơ Dòng sông lại trôi lơ mơ Mang theo tóc hương con gái Màu mận chín mùi khói ngái Phả vào sóng nước Hàm Luông ĐCĐ
  10. XUÂN TẶNG Xuân chạm ngõ vừa chân em luống cuống Chút phấn son khép, mở rất đôi tà Môi chúm chím thả đồng tiền rơi xuống Tôi nhặt lì xì giàu có với người ta Xuân cùng đến một bầy chim chích ré Tháng chạp mình thoăn thoắt đậu, rồi bay Hót rộn rã vén bầu xanh he hé Tôi nói cười, chưa rượu, đã nhè say Mỗi búp nụ tặng mùa tươi phúc lộc Tôi, với em, lạ lẩm tặng gì chưa Uống tuổi mình nên ăn toàn độc dược Ai ngoài kia, chả trách nắng và mưa Hồn tôi vỡ huống hồ chùm bong bóng Em khẽ tay chạm những đỏ, xanh, vàng Hai trẻ nghèo của ngày xưa lóng ngóng Đứng giữa mùa hạnh phúc đến cao sang ĐCĐ
  11. KỶ NIỆM 45 NĂM TỔNG TIẾN CÔNG VÀ NỔI DẬY XUÂN 1968 Hai mươi lăm ngày mà cũng là mãi mãi Ta đã về với Huế yêu thương Huế đón ta trong nhịp bước xuống đường Ta mừng Huế trong mùa xuân chiến thắng (Hai mươi lăm ngày với Huế - Thanh Hải) Chị thầm lo dấu dép vườn sau Mẹ bảo - “Nhà ai bộ đội chẳng vào Đừng xóa đi để nhìn cho nhớ Chúng đến đây làm gì được tao!” (Dấu dép cao su trong vườn mẹ - Hoàng Phủ Ngọc Tường) Chân chắp cánh vào những giờ xung trận Vượt rào gai lửa đạn, bom mìn Lòng căm thù là mắt sáng trong đêm Đến bất cứ nơi nào quê hương còn giặc (Đi chân đất – Nguyễn Đắc Xuân) Bí mật bất ngờ Đêm giao thừa Lệnh tổng tiến công Đoàn quân từ mật khu kéo về giải phóng Hành quân thần tốc lên thành phố Đường mòn rạp cỏ triền đê Băng qua nhiều đồng lúa, làng quê Sáng đầu năm vững vàng tay súng Rộn rã tin vui - Mùa xuân thắng trận! (Nhớ về một mùa xuân – Phan Công Tuyên) Nhà bên xóm tổng cộng chín mạng người Trẻ già lớn bé Trúng đạn cối pháo kích Máu thịt tung tóe Bên mâm cơm giao thừa Tết Mậu Thân (Kỉ niệm tết Mậu thân 1968 – ĐCĐ)
  12. ĐÔI LÚC NÉP VÀO XƯA Ta thả ta bồng bềnh sông với phố Buổi chiều ni hun hút buổi chiều kia Những hàng cây đứng dại khờ đếm lá Những con người trí tuệ vẫn già đi Lội ngược gió tìm gì – ngoài năm tháng? Đôi úa khô thời gian thả trên đầu Lòng tung tẩy như bầy chim mổ nắng Mà dòng xanh nước cạn đã từ lâu Lại cứ muốn đôi chân chưa quen phố Muốn bàn tay vốc nước uống trưa ngầu Cổng bông giấy hằng chờ em cơ khổ Muốn, muốn hoài, mà có được gì đâu ? Thì tạm bợ, nép vào xưa một lúc Hương tóc mơn mình trẻ lại thêm lần Xót ta ngu xin người đừng mắt ướt Uống hai lần ai cùng một dòng sông … ĐCĐ
  13. MẶC KỆ NHÂN DANH Phải chăng ta đã sống cuộc đời của chính mình Cuộc đời những viên sỏi nằm hát ca dưới bàn chân thượng đế Khi Người tìm đến vĩnh hằng? Có chăng ta tự nguyện là ngọn đèn Hay chỉ là một que diêm Thắp sáng cánh cửa dẫn vào hạnh phúc em vừa chối bỏ? Là hạt sương mát lành lá cỏ Lời cây trái thì thầm Là bàn tay nắm lấy tay đứa bé không mẹ không cha Bàn tay rửa ráy đôi chân cụ già Nằm chết bên vỉa hè đợt rét vừa qua Là tiếng hú nhân danh loài sói dữ Bài kinh cầu êm dịu trước giờ thiêm thiếp ngủ Câu mẹ ru qua ruộng đồng, thảo nguyên Là hơi ấm trong chiếc tổ chim Mảnh lá rơi theo lộ trình không dễ hiểu Là hơi thở phập phồng đêm hợp hôn huyền diệu Vũ điệu ánh trăng bên khung cửa nhân tình Là ân cần vực dậy những điêu linh Là tờ bạc nhầu thả vào chiếc bát rỗng Là hương thơm từng đợt sóng Vỗ dạt dào biển cả lòng nhân Nếu quả đúng thế Chúng ta cứ nhân danh kẻ mặc kệ Để cơn mưa tự do bay về lại đại ngàn Thời gian tìm đến không gian Trên bãi bờ ngong ngóng đợi Để vầng trăng vàng vòi vọi Soi mỗi bước chân của kẻ độc hành Khoác đợt bấc đông đi gieo vãi khúc nam xuân … ĐCĐ
  14. TRUYỀN THUYẾT 2 Là người cùng khổ nhất trái đất Tôi ôm nỗi buồn duy nhất tìm em Nỗi buồn mọc cánh bay hướng ánh trăng ngân Soi mỗi nẻo đường hành khất lang thang Là người giàu có nhất trần gian Tôi gỡ trái tim trên ngực xuống tặng em Trái tim chết héo giữa chiến địa hoang tàn Từ đó bầu trời toàn những vỡ tan Nỗi buồn hóa gió nghiêng mùa rét bắc Trái tim vãi hạt cánh đồng phương nam ĐCĐ
  15. MẤY HẠT ĐẤT QUÊ Bàn tay hết nắm, lại buông Sông dài từ độ giã nguồn về xuôi Vệt buồn đeo lấm chân tôi Dưới hong hóng nắng ngùi ngùi cơn mưa Võng chòng tay đẩy mắt đưa Vóc rằm nghiêng ngủ đã thừa tròn trăng Vú non khép hở bóng ngần Áo xiêm lật gió bần thần giọt sương Câu ca sâu hoắm vết thương Vắt ngang giấc mộng tha phương quên về Ngỡ ngàng tuổi cắm ven đê Hoang mang cầm trái tim thề tôi thưa Xuân mơn trên tóc em vừa Tôi dăm chén cặn cũng thừa buổi say Xòe bàn tay nắm ngón tay Rớt rơi mấy hạt bụi gầy, đất quê … ĐCĐ
  16. VIẾT TỪ ẨN DỤ MÙA ĐÔNG băng lại vết thương từ mùa đông năm trước đôi bàn tay tôi chạm vào trái tim già cỗi của em chúng ta không thật nữa chúng ta chỉ là hai bóng ma chia nhau ăn một lọn khói thảng mùi nhàn nhạt nước mưa hòn sỏi chẳng buồn khiêu vũ nữa lòng sông cạn khô giọng kêu khản đặc bay theo bầy quạ em cố nghe giữa đêm trường chiếc tách ai đặt trên bệ cửa trống rỗng và cô đơn hai đứa bé thi nhau chạy bốn bàn chân trần băng qua khu vườn mấy trang thư úa nhầu vàng vọt lọ mực vỡ những chiếc võng nhện đong đưa trong góc phòng nơi tôi còn chờ đợi bóng tối ĐCĐ
  17. RƯỢU PHÙ DU CUỐI NĂM Bơ vơ như một bài thơ viết bởi cánh loài phù du Tôi tìm về ánh sáng phía em Phía ngọn nến hồng luôn có thật Ẩn dụ những ngày mưa thác đổ Bao mùa cồn cào rày rạc nắng, nắng thiêu Dắt tay nhau qua mỗi bẫy rập cuộc đời Chạm nghìn vạn chân trời Ta khờ dại giữa vô vàn lọc lõi Bơ vơ như tảng đá bồng con đứng đợi Người và thạch tượng – ai cô đơn hơn ai Ta sống để già đi Ta sống để lớn khôn hoài Chỉ có tôi và em mỏi mòn hai giang đầu tội nghiệp Bơ vơ như bài thơ vừa chết Trôi dập dềnh bên tả ngạn dòng sông Bơ vơ như đêm khui chai rượu mời đông Hãy cạn ly này nữa thôi Nếu đã tê môi Thì uống bằng lòng bằng dạ Tôi nhấm chén mùa cho đôi mắt em lẫm lạ Đang he hé nguyệt rằm Tôi gửi mê man trên bờ mộng môi xuân Nghe bơ vơ tháng tận năm cùng … ĐCĐ
  18. MƯỢN EM MỘT NGÓN TAY THỪA Cỏ tình người quấn ngang eo Ta , cơn gió rách, lèo tèo vướng chân Mùa xuân ngủ tít phương rừng Đông nằm đáy mộ nuốt từng giọt hanh Câu yêu vung vẫy trần gian Nhiễu điều huyễn mộng chảy tràn qua năm Chống cằm ngó vệt mưa tan Biết trên lưng tuổi nhói lằn roi tưa Ta, tên thất hứa lọc lừa Van em một ngón tay thừa làm tin. ĐCĐ
  19. cô giáo mà lướt khước thơ thế nay thì có còn tâm trí thực tế để dạy học sinh ko nhỉ theo mình được biết, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã tự nguyện chọn các vùng xa xôi, nơi trẻ con rất đói chữ đói ánh sáng văn hóa. đời sống của người dạy học ở đó thiệt thòi vô cùng so với các đồng nghiệp khác. cô và một số bạn bè tự lập ra một nhóm thơ văn để trao đổi giải khuây ở vùng hẻo lánh ấy. bốn năm liền cô về thành phố để báo cáo điển hình. học trò cô có em từ mù chữ đã đủ sức để học ở các trường giỏi. những lời của bạn mình chỉ nhất thời muốn bộc lộ chút cái tôi, hay còn thông điệp gì nhắn gửi nữa không? xin thay mặt cogiaovungxa để thỉnh giáo, hòng tránh làm thương tổn đến một nhân cách đáng trân trọng. nguoibuongio
  20. rất thích cách tiếp cận. hoàn toàn nể phục lối ăn nói. rất rất mong được giao lưu trực tiếp ngoài đời.
  21. TAM TẤU NỖI NGƯỜI có khi tưởng đâu mình đốm lửa nóng rực bên trong ngún tắt bên ngoài cũng chực khép chiều như khép cửa niêm phong nỗi buồn, khóa trái niềm vui thảng hoặc gặp em mùi xử nữ cầm nết hiền ngoan chân dẫm tiên hài đồng lúc nhận mình thân khách trú tháng quên ngày hoài niệm oằn vai và biết chắc cuộc này là cuộc lữ cũng giả vờ nâng chén đắng tìm cay môi vênh vẹo hát xanh xao buổi chợ chờ vắng người, hề, bụm mặt khóc lai rai ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...