Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. TRONG QUÁN CÀ PHÊ TRƯỚC NHÀ THỜ VĂN LANG cuối chân trời đã nắng, hay đang mưa hỏi thời tiết tin lòng mình không thật đành chọn lấy câu chào lơi ngọt, nhạt người chưa về sáng chủ nhật liêu xiêu Sài gòn còn tháng tám lắng ve kêu hàng cây cháy bên giáo đường phượng đỏ trời hành nhau, hay, tự bắt mình phải nhớ hoặc giả đò thư thoảng một lần quên cuối chân trời sợi tóc vẫn còn đen sợ phiền nhau đành hỏi thăm màu tóc đành vào quán tìm thêm ngày mất mát áo ai qua ngó miết những đôi tà Sài gòn thầm thì kể nốt cuộc đi xa hè chưa dứt và gió mùa đã tạnh tôi ngồi quán chủ nhật đầy bất hạnh nắng bên này mưa lất phất bên kia ĐCĐ
  2. EM CÓ NGHE CHĂNG (2) Em có nghe chăng tiếng khóc cô đơn Ngọn phi lao cong mình phương biển lộng Với cơn khát vị mặn trùng dương Tiếng con hải âu nằm rỉa đôi cánh gẫy Ngọn núi cằn thèm một lần đi hoang Tiếng trẻ mồ côi sót lại sau nghèo đói chiến tranh Em có nghe tiếng kinh cầu trên lửa hừng hực cháy Giảo hình đài một thế giới người câm Tiếng roi vụt lên da thịt tội nhân Tiếng cửa mở, và, không ai ra đón Tiếng trở mình trên chiếc giường lạnh cóng Tiếng phôn gọi đi chẳng tín hiệu hồi âm Em có nghe cây đàn lầm bụi kiếp rêu rong Tiếng vầng trăng đêm cạn rượu Tiếng mơ hồ của đoàn tàu chưa về đến sân ga Tiếng bàn chân thất tình rảo bước giữa phồn hoa Góc phố im, ngôi nhà vô chủ Tiếng viên ngói rơi ngái ngủ Em có nghe tiếng bàn tay nhẩm đếm những tờ bạc cũ Sau một ngày cần lao Tiếng dưới mưa ai cúi gục đầu Tiếng mũi đinh ăn sâu vào thớ gỗ Tiếng ngọn nến, tiếng hơi mỏng thở Tiếng hòn đất khô vỡ trên mặt cỗ áo quan Em có nghe những trầm luân đang cầu nguyện cùng anh? ĐCĐ
  3. NGẪU KHÚC TRĂNG Nhắm mắt lại tưởng đã trăng rằm Mở mắt ra trăng trôi biệt xứ Một vầng trăng thôi mà lắm ăn năn Tôi một nửa Em cất giùm phân nửa Căn bệnh nhớ quê đã không còn thuốc chữa Mồ côi cha con vạc nó kêu sương Vắng mẹ nên con dế gáy đêm trường Lỡ thương người ra sông nhìn nước chảy Chỉ nỗi niềm dọc ngang chiều phố bụi Lật tay mình đếm non gần hết buổi Tha thẩn ngõ ba mộng du Nhấm nước mưa môi mép say ngầu Nghiêng ngã quá chừng trách gì bóng núi Hành trình này bao nhiêu trăng ghé lại? Gốc cố hương còn dính dưới ngón chân Mùi rơm rạ vắt ngang mùi ấu dại Chăn con bê vàng chạy rông cuối bãi Phơi áo sừng trâu liêng liếc mắt lá răm Đọt gió thơ lật áo mịn lưng trần Đêm tắm giếng trăng vàng cong con gái Nhan sắc nọ chừ mù xa tăm ngái Tiếc xưa nhau mười sáu thuở tầm xuân Quá vô tâm hôm nguyệt rụng xuống ao dầm Khuya trăng tím nở xòe bông rau muống Đêm quay về lén phù sa vục uống Vẫn thong thả vầng treo Ta ngước nhìn hốt hoảng Như chưa bao giờ ngắm trọn một lần trăng … ĐCĐ
  4. NỬA HẠ nào ai gọi tôi cứ dài ngóng đợi vòm xanh đang thiếp ngủ ở cao cao người bảo giùm tiếng ve nào cũ, mới nằm ăn mùa trong lớp vỏ cây nâu kề cận đây để thấu lẽ xa nhau bàn tay níu mấy vội vàng thảng hoặc tôi khờ khạo tin nỗi buồn luôn thật mỗi đỏ rơi là minh chứng ban đầu nên đợi hoài mà ai gọi mình đâu trưa cúi nhặt hạ này còn một nửa … ĐCĐ
  5. CỔ ĐIỂN VIII Đêm tận khuya đêm chừng mồ côi lắm Còn chi biển còn chi trăng Ta ru em ru muộn nghìn năm Cô đơn ư, bao giờ vơi một nửa Bầu trời đi xa trời chẳng cần nương tựa Bầy sao xanh mở dạ hội hoàng hoa Ta dìu em vũ khúc hoan ca Cô đơn ư, tan mất rồi, chỉ lửa Thế giới bỏ ta bên quán mưa khách trọ Con mắt chứa buồn người uống cạn chưa Ta ôm em bóng tối ôm ta Cô đơn ư, khép giùm mình cánh cửa ĐCĐ
  6. HẠNH PHÚC NHƯ LOÀI DÂY LEO Đã thức dậy chưa loài dây leo không tên Những cong dáng thả mây trôi về lụa Mong manh quá phiêu diêu cùng với gió Em dịu dàng em thức dậy chưa Hãy cùng nhau bỏ ngày tháng đợi mưa Ta uống giọt ngàn mặt trời áp ấm Thật lặng lẽ nắm tay chờ thấm đẩm Diệp lục xanh ban hạnh phúc dư mùa Đến bên anh em thức dậy chưa Qua khô hạn bao lần ta đã chết Loài thực vật linh hồn nào tận tuyệt Vách núi buồn thiên táng một tình yêu Thức dậy chưa em mềm mại diễm kiều Anh vươn ngọn cho em còn chen lá Loài dây leo chọn thăng bằng trên đá Gieo hạt tình mặt đất bớt nghiêng xiêu ĐCĐ
  7. ĐƠN BÀO quen lên trời huyên thuyên cùng thượng đế về trần gian anh quên ngôn ngữ rừng cây không đọc nỗi một dòng kinh sáng thế được viết trên hoa lá xanh rì anh cũng chẳng nhận ra mùi vị mỗi sương giăng ngon ngọt đến dị kỳ thêm hoảng sợ trước lặng thinh đồi núi trước bầy cừu nhơi cỏ dáng từ bi anh điếc cả giọng thầm thì của biển con dã tràng đành phiên dịch giùm anh lời phù sa sông vỗ bờ thánh thiện bầu ngực thơm nuôi anh vóc nên hình đã quên mất khổ đau này vô hạn mà niềm vui là nhỏ giọt hiếm hoi anh quay lại loài đơn bào vô cảm chờ triệu năm mọc cánh tập tành bay ĐCĐ
  8. TIN VÀ KHÔNG TIN (2) Tôi không tin có địa ngục Mười hỏa tầng với mọi hình phạt đớn đau Bởi chỉ mặt đất nhân gian đọa đày này thôi cũng là quá đủ Lẽ nào còn một chốn khủng khiếp hơn nữa hay sao? Tôi lại tin ở trên cao đó luôn sẵn một thiên đàng Nơi hạnh phúc yêu thương là tín điều duy nhất Bởi cõi linh thiêng ấy nếu không tồn tại thật Khi trăm năm rồi những tảo tần cùng mẹ sẽ về đâu? ĐCĐ
  9. EM CÓ NGHE CHĂNG em có nghe chăng tiếng than khóc của cánh rừng rạc rày dành cho đám con mù lòa điếc đặc đang dần bị ăn tươi nuốt sống bởi bóng đêm tham vọng em có nghe chăng tiếng thở dài của ngọn đồi hao gầy dành cho đám con vô ơn bạc hãnh đang phóng hỏa mái nhà vòm trời mẹ cha đã cóp nhặt xây nên mỗi cọng mây trắng em có nghe chăng tiếng kêu nghẹn uất của cánh đồng đọa đày dành cho đám con phụ rẩy cội nguồn đang cười cợt bầu ngực tóp teo từng nuôi chúng lớn khôn để hăm hở nuốt vào những ngụy ngôn suy dinh dưỡng em có nghe chăng tiếng rơi giọt nước mắt của dòng sông tủi hờn dành cho đám con cái lăng loàn đã giam cầm hạt phù sa vào ngục thất những mỡ màu hằng vắt ra ngọt mật em có nghe chăng tiếng than khóc của trái đất này thương tật và, của anh … ĐCĐ
  10. MƯA XA Và mưa này em đi Vóc gầy cuối chiều vồi vội Phin cà phê vợn khói Tôi ngồi uống đắng nhớ nhung Nỗi buồn chảy suốt dòng sông Kỷ niệm trốn vào hơi thở Có ai đêm đầy trăn trở Có ai khuya về nôn nao Chiều phố phường cao ốc tầng cao Che giùm bóng chim ngơ ngác Ai xui môi mình vu hát Người xa Mưa ở lại cùng tôi. ĐCĐ
  11. Bài hay. Chỉ có một hạt sạn ở chỗ ni thui. hơ hơ
  12. THÁNH TÍCH Chiếc ống sáo Được trau chuốt từ máu thịt, từ xương Chờ ân sủng một lần người chạm môi hôn Nốt nhạc dạ hương nóng bỏng Trúc tre tôi hóa hoang đường Chiếc tách tinh khôi Đúc bằng kỷ niệm đau đớn khôn nguôi Chờ tình yêu thanh khiết của người Rót đầy rượu nho lấp lánh Tôi ngửa mặt uống no đất trời Cỗ đèn lồng cũ kỹ Ngỡ quên trong phế tích âm thầm Ngọn lửa huệ ân người về thắp sáng Thấu thị từng gương mặt ngời rạng Tôi lên đường với báu vật nghìn năm Giọt mưa mỏng Bám trên khung kính cửa sổ Giam giữ cơn khát cồn cào Xin người khuya này đón nhận Tôi cùng mưa ấy xôn xao ĐCĐ
  13. NGHE QUANH ĐÂY ĐÂU CŨNG LÀ EM* Có ngọn gió đi xa mất bốn hôm rồi Gió nơi nào bàn chân lầm lủi bước Là gã đàn ông anh tiện tằn nước mắt Chiếc lá hè nấn ná đợi về thu Chỉ có điều mùi tóc đã ôn nhu Môi thơm vậy một lần chưa nếm hết Anh chống chếnh với phố phường đơn độc Dẫu quanh mình chưa thiếu lắm người quen Có làn hương xa vắng đúng bốn đêm Hương ở đâu vẫn nồng xưa hương ngọc Gã đàn ông anh đổ thừa cay mắt Giọt lệ này rón rén để dành thu Chỉ có điều khuya ngọng nghịu tiếng ru Thiếu nhịp võng tóc đêm dài mất giấc Anh ngồi đếm những vì sao chưa mọc Nghe quanh mình đâu cũng là em ĐCĐ *một câu trong bài hát “Giọt Lệ Sầu”, không rõ tác giả
  14. NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT NỀN VĂN MINH Gã Người vung lưỡi cưa đao phủ Vạt rừng nhận án tử đứng run run Thân cây, rồi thân cây nữa, đổ Những oan hồn thơm nhựa rưng rưng Gã Người điệu đàng giương tầm ngắm Phát súng văn minh xé rách mảng đồi sương Vệt máu tươi loang đỏ bờ vực vắng Con thú nhỏ ngồi liếm vết thương ... ĐCĐ
  15. MÂY TRẮNG NHỚ GIÙM TÔI Trong thơ tôi trôi mài miệt dòng sông Nơi tuổi nhỏ bơi qua màu lục bình tím ngắt Chỉ nhắc mẹ, đã ruột gan quặn thắt Câu hát nhà nghèo con cò ngậm đi chơi Trong thơ tôi dào dạt lắm biển khơi Miếng vỏ ốc thổi tù và gọi sóng Hồn cha giờ đâu – phải chăng lời gió lộng Con chưa vóc hình biển cả chừng vơi Sông hiền thôi, biển sóng của tôi thôi Bông tím nữa, hoài mờ dần kỷ niệm Trăm yêu thương thấp thoáng ngoài ẩn hiện Tôi không nhủ mình mây trắng nhớ giùm tôi ĐCĐ
  16. TIỄN NGƯỜI VỀ LAM KHÊ Tiếng chim dắt bạn qua sông Tôi đưa em trả phận giông gió người Khum tay bụm vết thương tươi Giữa ngày ngửa mặt đứng cười mình ên Con kênh nằm ngó nước lên Nhớ mùa tôi bái vọng triền lam khê Thấp cao quay bước phố về Mưa sơ ý lắm giọt đè vai đau Trái tim treo một nhát dao Sờ lên tìm lấy chút ngào ngạt em ĐCĐ
  17. LY CÀ PHÊ SÁNG NAY Em đã cho anh lý do Để sáng nay mỉm cười không nguyên cớ Tạm quên đi những quanh co trắc trở Đang bày trận đồ bủa lưới ngoài kia Là em dịu dàng chăm sóc mỗi giấc mơ Dẫu mộng du thường dối lừa hiện thực Có lúc chừng quên em trong bao điều vụn vặt Như vị cà phê đậm, nhạt mỗi ngày Để chợt hiểu ra bí ẩn ở bờ vai Đôi vai gầy chỉ mùa đông nhớ hết Để thành thật lần đầu tiên cay mắt Mà ly cà phê bổng ngon lạ, sáng nay ĐCĐ
  18. Đừng nói thế mà buồn lòng bạn bè, ĐTV ạ. Mình rất hiểu hảo ý của Thanh Hải. Nhưng khổ nỗi, nguoibuongio tôi lại mắc chứng sợ đám đông, cộng thêm thói nghiện ở nơi thâm sơn cùng cốc. Đành phải tạ lỗi với huynh đệ vậy.
  19. VỀ THĂM HÔM QUÊ ĐI VẮNG Có quê về chẳng gặp quê Khô môi thề thốt chớ hề ai tin Trúc tre trơ gốc sân đình Ta buồn đến độ làm thinh cũng buồn Vắng em chờ bậu cuối nguồn Chim kêu ban sáng chuồn chuồn ban trưa Tuổi ta nợ phố dây dưa Trả mười năm chẵn còn thừa ngón tay Ngồi nhơi mấy hột mưa gầy Gió ngần ấy gió liệu mây đã mòn Thò chân khều một hoàng hôn Ta, con ốc lác mượn hồn thăm quê ĐCĐ
  20. ĐỐI THOẠI VỚI NGÔN TỪ Người có gì để nói Tôi còn gì để thưa không Khi điểm đích dừng chân Chính là cuộc hành trình, và, ngọn lửa Ta mỏi mắt tìm ta ngoài ra điều khác nữa Chính đốm sáng trong lòng Người còn gì để thề thốt không Tôi có gì sám hối Cỗ thập giá trên vai đau, mỏi Là một phần thịt xương ta Mọi cuộc diễu hành mình đã đi qua Thành quách ngỗn ngang tâm hồn cằn phế tích Người có gì để quên chưa Tôi nhắc về rừng mỗi khi thèm nhớ lá Giọt nước nọ chẳng kêu lên tên tuổi đó Khi bơi giữa phù sa Hơi thở vẫn là cơn đói mù lòa Tình yêu tín hiệu phần viên mãn Người đã có gì làm cống lễ chăng Tôi khóc ngất trên nấm mồ không di thể Khi linh hồn đáp trên mười ngón tay nhỏ bé Trái tim đập ngay dưới chân mình Mỗi va chạm vào nhau vang vĩnh cửu tận cùng Cái chết trốn vào chiếc hộp thời gian vụn vỡ Nào, người hãy nói, nhưng chớ bằng mật ngữ Tôi hiểu đây mà chẳng viện đến vũ đạo ca từ ĐCĐ
  21. HAI CON MẮT cuộc chiến kết thúc tận đẩu đâu rồi má mỗi ngày chống gậy ra tận đầu làng hỏi thăm tin tức của đôi mắt con mắt bên trái má khóc đến mòn khóe con mắt ngóng thằng con bỏ nhà đi tập kết trúng bom dây B. 52 rừng Trường Sơn banh xác con mắt phải khô lệ mù lòa khi nghe thằng con lén đăng lính biệt kích dù mất tích trận Lai Khê hai con mắt bây giờ không còn khóc được hai con đom đóm bay theo những hoàng hôn ĐCĐ
  22. CỔ ĐIỂN VII Có hạt mưa vừa nở Anh, mùa hè vơi đầy Xòe bàn tay lầm lỡ Hứng tiếng ve loay hoay Dặn phố dài gấp khúc Chầm chậm giùm ngày qua Đợi em về tre trúc Váy lụa bay ướm tà Hồn anh tòa biệt điện Vườn cây quanh lá reo Rước chân người hiển hiện Guốc phượng thơm ráng chiều Tóc vờ mây buông xuống Che bớt mé tha hương Vốc tay anh lặng uống Da mướt rượt hoang đường Môi hường ru đá ngủ Anh thạch tượng ôm em Muộn phiền ngày bụi giũ Trao hạnh phúc vào đêm ĐCĐ
  23. ĐẾN LÚC TÔI PHẢI QUAY VỀ Khi mọi cuộc chiến tranh chấm dứt Đất đai, tiền bạc, quyền lực … Khi chiếc bát sa cơ đói khổ nghi ngút khói cơm Vỉa hè kẻ vô gia cư đêm mưa ướt không còn Đến lúc phải quay về thôi Khi giọt nước mắt rực rỡ Chỉ dành tô điểm thêm cho niềm vui òa vỡ Khi mỗi lời lẽ được thốt ra Là bàn tay, là ngọn đèn, là chiếc cầu bắc qua Đến lúc phải quay về thôi Khi hạt giống gieo vào trong đất Trĩu vàng chờ bàn tay thu hoạch Khi chiếc nhánh mọn gẫy vụn bên đường Vươn tán cao che bước chân đôi lứa yêu thương Đến lúc phải quay về thôi Khi ngọn lửa lại được thắp Từ nhúm tro tàn đau thương mất mát Và thời gian như lại bắt đầu Hơi ấm nào chừng quên rất lâu Đến lúc phải quay về thôi Khi tất cả những ai đang mỗi ngày nói cười hít thở Cùng trân trọng vui buồn của từng nhỏ nhoi chim muông cây cỏ Như khi em nhấc phôn nghe một giọng nói xa vọng từ đâu Chẳng hạn một người quen cũ, mối tình đầu … Đến lúc phải quay về thôi ĐCĐ
  24. HAI KHỔ CHO THÁNG BẢY em đừng mưa kẻo đêm thường khó ngủ đừng nắng hanh e lạc mất lối về cứ dìu dịu thế kia chừ cũng đủ nghìn buổi chiều giăng mắc lắm nhiêu khê chớ tóc ngắn mà phiền người tháng bảy chờ tóc dài tháng tám biết còn trông chấm vai thôi, đủ mùa hè tê dại và khuya này thêm kẻ nghiện đi rong ĐCĐ
  25. PHÚC ÂM Vết sẹo sâu hoắm Trên gương mặt đóa hồng Thốt lên lời nọc độc âm trầm Đến khi hoa nở Mùi hương là cả khu vườn mất ngủ Khái niệm vĩnh hằng rồi cũng chết Định nghĩa tình yêu vì thế có thể trường sinh Những dấu chân đưa ta về chốn siêu hình Vị đắng của cái tôi trống rỗng chót vót Nhát roi hiện thực đau rát Thửa ruộng được gieo vãi hạt mầm Cất tiếng gọi cơn mưa râm Mưa … và thêm nhiều mưa hơn nữa ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...