Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. GIẤC HẠ Vòng tay tròn chừng đã quá thân quen Mùi tóc vợi và em thiêm thiếp ngủ Chợt sáng nay như một điềm lo sợ Tôi chưa thể đặt tên Mùi hương môi khuya giữ lại bằng êm Ngọn tóc mỏng ấm chỗ nằm trăm buổi Những thức trắng tay gối đầu nghiêng gối Tôi trộm hôn giấc mơ đọng trên nụ cười em Biết làm sao mưa đã vỡ quanh thềm Đêm sẽ cạn ngoài kia sông sẽ vắng Giấc ngủ hạ rồi nhòa vào trong nắng Khi gót son chạm xuống nẻo quanh đời Như sáng nay, tỉnh giấc, em quên tôi ĐCĐ
  2. HUYỀN NHIỆM thiếu bàn tay phù phép nhiệm mầu chữa lành vết thương nhánh cây máu chảy tôi cúi nhặt những nát nhầu hấp hối nhóm bếp lửa thinh lặng cuối ngày và ngồi trong đau buồn cùng cây không thể nào mang trở lại ngọn gió vô tâm hôm bỏ về xa ngái tôi lang thang khắp phố truy tìm tung tích gió đâu đó, hiển linh trên tấm rèm cửa lắt lay, ngọn đèn vừa vụt tắt rồi cất lên lời nguyện cầu một ngày đánh mất chẳng thể khiến cho con người trở nên con người hơn. tôi đã yêu lấy trái tim - vốn vẫn yếu mền khốn khó xót thương cả bộ óc thường quen tính toan trí trá bằng nâng niu lắm điều dễ đổ vỡ, mong manh từ niềm tin huyền nhiệm em ban ĐCĐ
  3. HỌC ĐẠO Ta đi tìm nhau cuối biển cùng trời Đến khi nắng tắt lúc mưa ngừng rơi Em như tượng đài đứng đó yên lặng Tóc sa nghìn sợi buông mây bên trời Lòng em tự do hồn tôi ngục thất Trái yêu đến mùa chín rục vào quên Một ngày đam mê một ngày xa lạ Ánh sao còn xanh trăng chẳng còn đêm Tôi hơ tay mình ngọn lửa rất non Niềm vui trên mắt ấm xuống bàn chân Tôi ăn tim mình canh khuya đỡ đói Rồi trải chiếu nằm săm soi vết thương Tôi tập đánh vần tôi đọc cửu chương Hiểu nhan sắc kia là những dị thường Chính em vị thầy giảng bài cao cả Ngồi giữa muôn người tôi học cô đơn ĐCĐ
  4. LỜI MÍA Vẫn đường đời ngoài kia hay khúc khuỷu Anh quên dần mê mượt những lời yêu Đừng trách nhau mắt nhìn thôi nủng nịu Khi chiếc lưỡi ngày ngày tập nếm lắm toa điêu Thằng Tí quê anh dường chán thú buông diều Áo con Thắm làng em vắng cỏ may trưa vướng Bờ giếng chúng mình gạch vỡ rong rêu Nơi hương cau lừa em bằng trò chơi nu nống Hát ru mẹ đêm con cò mất trộm Truyện Vân Tiên mưa trắng phủ mồ cha Câu vọng cổ thiếu bến đò để trốn Tiếng phà khuya vương vãi trước hiên nhà *** Thì đừng trách thơ anh bớt ngọt nhạt, em à Bụi mía lau hôm qua lỡ tay ai vừa đốn … ĐCĐ
  5. CHỢT NGHE LẠI BÀI HÁT ‘CHỦ NHẬT BUỒN’ * Chẳng thắc mắc những điều mình phát biểu Lắm ái tình quanh quẩn một tên em Tôi nằm ngủ lá úa vờ chẳng hiểu Ngày qua mau kẻo đêm lại liền đêm Cùng vui vẻ bởi lắm điều trầy trật Nên buồn buồn tôi che mắt nằm mơ Tiếng gàu chạm vỡ vầng trăng răng rắc Em nghiêng ngồi giống hệt một bơ vơ Nguồn đã cạn đừng quay đầu chắt lưỡi Rồi bình minh mặt mũi lại trong veo Dòng sông ngập bao thơ tình chết đuối Cụm lục bình sao chẳng dắt tôi theo Chọn lối vắng người sẽ về nẻo vắng Ăn năn xưa chưa đủ chạm thiên đường Có đói mưa tôi lót dạ bằng ánh nắng Sờ dấu hài thương tưởng một bàn chân … ĐCĐ *Chủ nhật buồn (phiên bản gốc tiếng Hungary: Szomorú Vasárnap; tiếng Anh: Gloomy Sunday) là một bài hát do nhạc sĩ dương cầm người Hungary tên Rezso Seress sáng tác để diễn tả tâm trạng thất tình của mình. .
  6. Chẳng qua gom chút mơ hồ Tiện tay thả xuống thành đồ, rê, mi. Thanks
  7. SỰ TÍCH KHÁC VỀ THẤT TÌNH Em chắp cánh niềm vui thả lên mây ngàn Niềm vui óng ánh màu ngọc bích Anh đem nỗi buồn riêng vùi sâu vào cát Và quỳ bên nỗi buồn đợi mọc chiếc rễ thời gian Niềm vui rồi một hôm sẽ vỡ tan Thành nghìn giọt mưa ngời trên mắt em hạnh phúc Nỗi buồn anh trổ ra mảnh vườn toàn trái độc Đem chia đều cho triệu gã Adam ĐCĐ
  8. ĐỊNH NGHĨA LẠI Chỉ khi đắm mình trong tĩnh tại Anh mới có thể định nghĩa lại Niềm vui nào đang khuất lấp nỗi buồn Và ngồi đối diện bức tường đá muộn hoàng hôn Anh chợt nhận ra tự do quý báu khôn lường Không chỉ là món quà ta vừa nhận Nằm rệu rã với nỗi cô đơn cùng tận Anh hiểu được tình yêu cho ta những gì Là con đường, đồng thời, cũng là chuyến đi Với vô vàn hàm hồ lầm lỡ Anh nhận ra kho báu loài người hằng gìn giữ Chính trong mỗi lời dung thứ ân cần Chỉ khi tuyệt vọng vây quanh Anh mới nhìn thấy hy vọng Từ ngọn hải đăng xa giữa đại dương bão lộng Và chính trong hơi thở gấp gáp lúc lâm chung Anh xác minh lại giá trị của mỗi ngày cùng em được sống … ĐCĐ
  9. RỖI HƠI BẤM PHÔN HỎI EM Và lỡ như tiếng yêu phát âm bằng một từ khác Lòng ghét bỏ không còn chứng thực Em, và tôi, là những ám tượng vô thường Nếu thế giới được tạo ra từ ngờ vực? Và lỡ như cuộc sống này cần một kết thúc Nỗi đớn đau quý báu như món đồ trang sức Mỗi người chẳng mang trọng lượng của riêng mình Chiếc lá rụng sẽ bay hoài, chờ khi kiệt lực? Và lỡ như thời gian cúi đầu phục tùng ký ức Ròng, lớn thủy triều theo triệu tim nhịp đập Liệu hạnh phúc còn ngọt ngào lần chạm môi hôn Và, lỡ như tiếng yêu phát âm bằng một từ khác? ĐCĐ
  10. BẮT CHƯỚC CÁCH VIẾT CỦA GAMZATOV * (tặng bạn thơ ĐTV.) Đừng thích nắng, ghét mưa, này chú nhóc Nắng mượt cánh diều, mưa trổ lúa khoai Suốt tuần lễ sáu ngày dành đến lớp Nắng hay mưa đều ban tặng con người Chớ tuổi tác so đo, chàng trai nhé Rằm sẽ qua, trăng tròn sẽ trăng tà Nhan sắc bọt bèo sánh sao bằng sông bể Lúc ta già, người yêu ta nhất – vẫn vợ ta . ĐCĐ Thi hào Rasul Gamzatov (1923-2003), người dân tộc Avar thuộc cộng hòa Dagestan, một trong những nhà thơ được yêu quí nhất của thế kỷ 20.
  11. BẮT CHƯỚC CÁCH VIẾT CỦA GAMZATOV * (tặng bạn thơ ĐTV.) Đừng thích nắng, ghét mưa, này chú nhóc Nắng mượt cánh diều, mưa trổ lúa khoai Suốt tuần lễ sáu ngày dành đến lớp Nắng hay mưa đều ban tặng con người Chớ tuổi tác so đo, chàng trai nhé Rằm sẽ qua, trăng tròn sẽ trăng tà Nhan sắc bọt bèo sánh sao bằng sông bể Lúc ta già, người yêu ta nhất – vẫn vợ ta . ĐCĐ Thi hào Rasul Gamzatov (1923-2003), người dân tộc Avar thuộc cộng hòa Dagestan, một trong những nhà thơ được yêu quí nhất của thế kỷ 20.
  12. LẠI NGHĨ VỀ THỜI GIAN Đừng đánh cắp đôi mắt của nhau Dẫu bầu trời kia chỉ là giả định Nơi ai đó đang chờ mình – lâu lắm Hoặc chỉ còn vỏn vẹn vài giây. Thời gian, hay, một kẻ thích đùa dai Khảm lên thịt da đêm nếp nhăn tuổi tác Lúc bàn tay này phân vân chọn nốt Dòng cuối cùng khép lại bài thơ. ĐCĐ
  13. DẶN DÒ II ta vừa nuốt trọn câu kinh bội thực bùa chú đã đành ngưng vui tay em dư dã mặn mòi mắt kỳ dị sắc tóc ngời hạ xanh ta say hớp ngụm tan tành nằm hát bậy bạ quyên sinh nỗi buồn ờ, khi sơ sẩy cội nguồn đưa ma em nhớ nỗi buồn vinh danh ĐCĐ
  14. HỐI KHÚC IV[/size] [/size] vung lưỡi rìu han rỉ[/size] đốn ngã chiếc cột thập giá[/size] anh phủ nhận sự tồn tại chông chênh[/size] em sẽ dẫm lên lửa đỏ cùng anh?[/size] [/size] anh mở to mắt[/size] em có thể, qua thị giác tình yêu, nhìn vào bóng đêm mật thất[/size] như nhìn vào xa thẳm trái tim[/size] để cùng nhau run sợ thêm lần?[/size] [/size] anh đặt tấm thi hài mục rã này xuống[/size] khoác lên đôi cánh bay lượn[/size] em có hiểu được bầu trời đầy âm vang[/size] đang kêu gào đòi giành lấy tự do nghìn năm?[/size] [/size] nếu anh đứng trên bậc thềm mưa ướt[/size] với quá khứ bị tước đoạt[/size] liệu em sẽ nhận ra vết tích thăng trầm[/size] mọc lên mảnh sẹo trên tấm lưng trần …[/size] [/size] và mở cửa phóng sinh niềm u ẩn riêng mình?[/size] [/size] ĐCĐ[/size] [/size]
  15. Bạn minhtuanpy nói rất đúng. Mình cũng học y chang như rứa. Thêm cái vụ "Thúy Kiều gẫy đàn nguyệt nữa". Vậy mà sách lại viết “Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương”; còn câu “Ép cung cầm nguyệt, thử bài quạt thơ”? - theo ý mình - có nghĩa là Kiều bị ép phải đánh đàn dưới trăng và đề thơ lên quạt để thử tài. Vậy, Kiều đã đánh đàn "hồ cầm"
  16. Nhận thưởng bao nhiêu tui đem nướng vô sòng bài hết trọi á. Máu lắm.
  17. THƠ GIÓ Sau cơn mưa rụt rè đầu tiên Lọn gió lạc vướng vào khung cửa nhỏ Em vẫn vậy đưa tay gỡ gió Cất vào vườn đêm như giữ lấy chuyện tình Gió ngủ vùi bên tóc muộn bình minh Sáng thức giấc người sẽ gặp nhiều phượng đỏ Đừng tin lắm dấu giày thềm rêu úa Tôi cùng khuya tháng sáu đứng làm thơ ĐCĐ
  18. KHÚC KHUYA DƯƠNG CẦM Nẻo khuya Lối gió Phố đèn Mượn mùa, và lá, ngồi quên tuổi này Quên giờ Quên phút Quên giây Quên chòm phượng đỏ trút gầy Vào ngơ Ngồi mê man giấc dại khờ Vui Buồn Giận ghét Là chờ hoang mang Con ve muộn thức râm ran Tay chừ vàng khúc dương cầm rêu phong Ngón vừa chạm buốt nhớ mong Biết mình hạ ấy đã không còn về … ĐCĐ
  19. CÂU THƠ NHẬT THỰC … cứ thế mỗi ngày anh viết một câu thơ hoang vu tiếng bờ sông xa chó sủa tiếng bước đều của bầy kiến tha mồi khắp phố con ốc sên trườn mình bức tường rêu thâm tiếng hấp hối ngọn nến cô đơn âm thầm tiếng vỡ toác giọt mưa vừa chạm đất anh cứ thế viết câu thơ hớn hở nhất về nụ hồng non đỏm dáng thích rong chơi hoặc ngấu lòng chiếc lá thả mùa rơi … hay câu thơ ngác ngơ, hoảng hốt lúc lưỡi cưa bén lăm le hạ gục mỗi cây rừng từng ríu rít loài chim tiếng buông mình của sự sống bị lãng quên nhựa ứ máu chảy tràn miệng vực câu thơ cứ thế tôn sùng tù ngục với sự tỉnh táo chi li điệu-vần bằng lối phát biểu ồn ào từ số đông vô tâm anh, cứ thế, viết câu thơ hồn nhiên nhật thực … ĐCĐ
  20. SONG HÀNH không phải nơi đến mà chính chuyến đi dành tặng ta khoảng râm mát dưới cội cây yên ả chẳng phải câu trả lời mà chính lời chất vấn cho ta hiểu dòng sông cớ chi rong ruổi đêm ngày không là đôi mắt phát hiện chính đôi bàn chân kiếm tìm ta cóp nhặt kho vàng ròng tri thức chẳng vì thấu thị được các đấng linh thiêng chính riêng lòng ta, ta biết khiến mỗi nẻo đi-về trần thế bớt cô đơn không phải nỗi vui mừng khi nhận lấy đích thị niềm hân hoan lúc cho đi nên nhánh hồng gai luôn ngời hương hạnh phúc … sau mỗi nhỏ nhoi hoại diệt lại thêm ra đời một vũ trụ bao la ĐCĐ
  21. NỐT TRẦM CHỦ NHẬT đâu đây ngày chủ nhật chứa nỗi buồn những nốt trầm vang dấu chân thân phận ngọn gió phố đặc quánh thắp vàng dãy đèn đường câm bóng đêm lại vỡ vụn tan tành giấu vào tiếng phong cầm phiền muộn tôi đóng đinh ngón tay amen dấu thánh vào cỗ thập giá trên nóc giáo đường không tên. chạy hụt hơi theo bầy gấu trắng cuồng điên nuốt mảng phù du cuối cùng giùm con cá voi chờ tuyệt chủng tôi tự ghim vào lồng ngực mình phát đạn máu ngầu đỏ đại dương hớp lấy màu đen rỗng hoác bất thường trong chiếc vỏ tàu cáu bẩn châm ngọn lửa săm soi từng ngấn sóng tìm lấy những tâm hồn quên vị ngọt dòng sông … tôi xòe bàn tay tôi mở tấm lòng tôi linh thiêng và tôi trần tục tôi phì nhiêu cùng tôi đói rách hít thở ngày đêm khối địa cầu này nên đứng cúi đầu thềm giáo đường chiều đây cầm trên tay ánh sao cuối cùng vừa tắt. mây trời, gió ngàn, những long lanh ánh mắt giam cầm tôi đến tự bao giờ đang mục dần kỳ vọng ước mơ nhẩm câu kinh theo thói quen mặc định máu vẫn chảy hai dòng động, tĩnh sao tình yêu người nghe quá điêu linh! ĐCĐ
  22. VU VƠ SAU CƠN SAY HÔM QUA Đã nói hết khi nhật quầng đứng ngọ Chân mỏi nhừ lẩn quẩn bước tìm em Vấp mùa hạ bóng lao đao té ngã Hồn sật sừ mặt đất ngủ, và quên Đất với anh bỗng hòa vào làm một Nhan sắc rồi cũng tro bụi mà thôi Anh thành khói mong người dành buổi khóc Dựng mộ bia lên chỗ chẳng ai ngồi Cỏ ngửa mặt chờ mây chùm rớt hột Anh chờ người như cơn đói chờ sung Yêu mê muội thì cần gì y phục Chỉ trái tim mới biết cách điên khùng Vậy, hương muộn cớ gì còn giữ được Anh đã say đến lúc quỷ lầm ma Trời tạnh ráo mà tâm hồn lướt thướt Con mắt mình vô lý giọt trào ra … ĐCĐ
  23. HẮN VÀ TÔI Hắn nhu nhú chiếc răng Nhỏ cỡ bằng hột bắp Mẹ đã đem khoe khắp … (Răng mình đủ hai hàm Sáng tối cười rất chăm Sao chẳng ai nhắc tới?) Hắn còn đang tập nói Chỉ bi bô mấy lời Bà cứ là ngất ngây… (Cô bảo mình hát hay Tiếng Anh phát âm giỏi Sao chẳng ai nhắc tới?) Hắn chập chửng quanh sân Ba vỗ tay cười rân Bảo “bước nhảy hoàn vũ” … (Chân mình siêu cầu thủ Lại tự biết mang giày Sao chẳng nghe thấy ai ?) Ừ, mình là anh hắn ... ĐCĐ
  24. Lâu quá mới gặp lại cố nhân. Mạnh giỏi nhé.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...