Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. HUKAI sau trận mưa khuya đêm qua sáng nay lũ chuồn chuồn non khiêng về đặt trước sân nhà tôi một vũng nước chứa đầy mùa hạ ĐCĐ
  2. HỢP ÂM NGÀY-ĐÊM Đêm đánh cắp hơi thở của em Trộm mất giấc mơ của bầy ve nhỏ Tôi thường nhắc tôi mỗi ngày để hờ khung cửa Nhẩm xem mùa hạ này rụng đỏ về đâu Mặt trời đem tráo ánh sáng ngôi sao Riêng tôi thức cánh rừng thiêm thiếp ngủ Đừng quay lưng cho nguyệt tròn hòng trú ngụ Đừng giấu đôi mắt mình vào trăng, kìa em Hãy ghép thành hợp âm vũ trụ ngày-đêm Trưa rồi đứng yên khuya sẽ không còn bước vội Phiên gió lang thang trên sợi tóc gầy nông nổi Đi tìm giọt mưa, đâu chỉ mỗi tìm em Như câu thơ gõ trên nỗi buồn quay quắt chẳng tuổi tên Những câu thơ tự mình giấu mặt vào đêm ĐCĐ
  3. CHỌN LỰA bao giờ cũng sẵn trong lòng em chiếc tổ ấm chỉnh chu như bài thơ trắc, bằng ngăn nắp để khi bão táp đôi cánh giang hồ tả tơi bầm giập tôi tìm về dưỡng thương vòng tay men nồng hoang đường được ghé đêm giũ lớp bụi tha hương được một khuya trú lại râm ran trăm nghìn ân ái chiếc tổ đan bằng sợi mong manh tâm hồn người treo trên khóe mắt u sầu chơi vơi và giữa đam mê giam cầm ảm đạm tôi luôn hoài niệm màu trời no ánh sáng ham muốn chạm đỉnh bao la đồng vọng giục thêm chuyến cao xa tiếc nuối quay nhìn chiếc tổ vương đầy hạnh phúc với những mảnh lông vũ vẫn mơ hồ ngủ thức tôi chọn lao mình rơi xuống theo đường bay của bài thơ gieo vần khinh khoái, tự do! ĐCĐ
  4. Bài hay, nhưng bạn chú ý chính tả giùm nhé - 'Chiều nghiêng nắng xõa tóc dài' Thêm nữa, đã làm thơ lục bát, ta cũng cần tôn trọng cách gieo vần, bạn nhé. Vạn an
  5. CÂU HỎI 1/6 Bao nhiêu đứa trẻ da đen gầy giơ xương đói khổ Nằm thoi thóp dưới nắng cháy lục địa châu Phi Bao nhiêu đứa trẻ châu Mỹ mắt nâu thơ ngây Nhồi vào dạ dày những thỏi heroin cùng cái chết trắng Bao nhiêu đứa trẻ Á Châu được tô son trát phấn Bày mặt hàng ê hề bọn trọc phú chọn mua vui Bao nhiêu đứa trẻ Đông Âu lần cuối ngước bầu trời Trước khi lên bàn mổ moi tươi gan, thận Bao nhiêu đứa trẻ Trung Đông tập chơi trò chiến trận Ngã gục dưới làn đạn giữa buổi cầu kinh mỗi ngày … Và, bao nhiêu người lớn chúng ta biết được chuyện này? ĐCĐ
  6. NHƯ THẾ CŨNG LÀ QUÁ ĐỦ Chiếc hạt cỏn con thiếu tay người chăm bón Vẫn mọc lên tán cây kiêu hãnh chạm trời Những đô thị dọc ngang chắn che bằng màu tường xám Vẫn không thể nào ngăn được bước chân gió thích rong chơi Như thế cũng là quá đủ với tôi Những hạt nước li ti hèn mọn Nắm tay nhau tạo nên bao áng mây ngời Bay khắp nơi từ vùng sa mạc khô cằn ra cánh đồng nắng hạn Nuôi lớn mùa màng bằng xanh giọt mưa rơi Như thế cũng là quá đủ với tôi Tình yêu nhỏ nhoi tôi dành cho em đó Bài hát giản đơn ngôn ngữ con người Có thể hôm nay ánh mắt ngại ngùng chưa rõ Chỉ cần trái tim kia khẽ chung nhịp, một lần thôi Như thế cũng là quá đủ với tôi ĐCĐ
  7. EM CÓ CẦN CHĂNG NGÓN TAY Em có cần chăng ngón tay Đẩy nhẹ chiếc then cài cửa Chạm vào hồi hộp của lửa Khi chờ mong đã hóa thạch hình hài Em có cần chăng ngón tay Khẽ luồn vào từng tóc rối Với mê man dư âm mùa lễ hội Thắp lên nỗi trầm thiên cổ thịt da Em có cần chăng ngón tay Nối lấy chiếc dây đàn rạn nứt Dạo lên môi vui điệu thức Thuở hai vai mỏi những u hoài Em có cần chăng ngón tay Xới tơi lại vuông đất cỗi Thả hạt mầm sám hối Cho ngấn nước mắt kịp khô Em có cần chăng mười ngón tay thô … ĐCĐ
  8. RẢNH RỖI TÔI CŨNG HAY THẤT TÌNH tôi không còn mong ngón tay vuốt ve là gió em chẳng còn chờ nụ hôn đầm ấm từ mưa con đường hôm đi bỗng hóa nhòa xưa vỡ ngấu cuối chân trời hoang phế em đã uống cạn chiếc cốc ước thệ chừa lại tôi chút váng cặn muôn màu. ĐCĐ
  9. THÊM MỘT BÀI BUỒN THỨ BẢY tiếng gõ cửa gã đạo tì thầm lặng – thời gian đến thu món nợ đáo hạn bọn chúng ta, lũ sẻ non hoảng loạn cố trốn tránh mười ngón tay đất bám vói lên từ nấm mồ ảm đạm gã đạo tì thầm lặng – thời gian tất cả mọi thứ hằng đánh bóng bởi lòng tham bọn chúng ta hối hả nhồi vào rương, vào túi rơi xuống nền nhà lấm bụi vang trống rỗng tiếng chuông lũ quạ gầy trơ đứng nhớ cội nguồn rỉa vu vơ vết thương mưng mủ chiếc tổ nát xác xơ mùi rạ trấu thổi tung theo ngọn gió – thời gian thịt da tan dần lớp cỏ khâu vàng màu xương trắng giữ u hoài ở lại thuyết minh cho dấu chân từng qua đấy ám ảnh chuỗi lặng yên ngày tàn bóng tối chồng lên bóng tối – thời gian ĐCĐ
  10. THẮP LÊN NGHÌN NGỌN NẾN đêm ngồi trên đồi cao tay che gió anh thắp nghìn ánh nến mỗi đốm sáng một yêu thương, hờn giận mỗi ngọn lung linh bằng nỗi buồn riêng của mình cháy bừng này thấu thị những bình minh ngọn leo lét đời thấp hèn nghèo đói thêm ngọn nữa rõ lọc lừa gian dối đóm tàn lập lờ chỉ đồng lõa với lòng tham anh bồi hồi châm ngọn nến vô danh sưởi những nấm mồ còn bơ vơ rừng núi nến nhập nhoạng dõi bước người lầm lủi cơm áo đếm ngày phố thị bất an ngọn nến ma thắp giữa cánh đồng hoang soi tiếng ếch quê đang thều thào vô vọng ngọn lửa trắng đêm thả về biển lộng mỗi hồn oan sóng nước vong thân … chính anh thắp lên, cũng chính anh thổi dần từng ngọn tắt, duy chỉ chừa lại một hôm nào vui em cong môi thổi nốt ngọn nến hồng anh hằng gọi tình yêu ĐCĐ
  11. Rất cảm động và phấn khởi với những lời động viên ân cần của Tiểu Hồ Lô. Mong giữ mối quan hệ tốt đẹp và lâu dài.
  12. TÔI VẪN NGHE ĐƯỢC ÂM THANH tôi cảm nhận được âm thanh và có thể phân định rạch ròi thế nào và tại sao … tiếng vặn mình của dòng sông bị thương tiếng oan hồn đòi hoàn sinh của núi tiếng thầm thì khát khao con giun chết đói ngước mặt ăn mày vầng trăng tiếng hát cọng cỏ xanh đòi bật mầm sự sống đang dần hủy diệt tiếng uất nghẹn nâu đất lớp hắc ín đen nuốt chửng đường cày. tôi nghe được nhịp điệu xôn xao ca tụng mỗi ngày từ vang động phố xá nằm yên mà trôi mãi những hợp âm mồ hôi phát ra từ cỗ máy pha vào tiếng chào mời sành điệu thời trang tiếng bán buôn phòng ốc cao sang. tôi nghe cả tiếng lầm than vô gia cư, mất việc làm, lang thang, lạc lỏng của mỗi bàn chân bước đi không định hướng tiếng lũ trẻ con râm ri như tiếng bọn chuột cống kêu đêm. tôi nghe tiếng va đập vào nhau của những săn tìm thần tượng, tuổi tên tiếng đon đả của bọn ma cô Mã Giám Sinh thời đổi mới như tiếng chợ trời mặc cả, chào gọi tiếng cầu kinh dãy nhà nguyện lầm rầm. tôi nghe lời nguyền rủa quỷ thần những mảng tường chiến tranh loang lổ tiếng trống trận tanh tưởi mùi máu đỏ tuyên dương lòng yêu nước nặc danh tôi nghe tiếng bom đạn rú gầm nghe ao ước giản đơn sau cùng của những anh, chị tôi còn rất trẻ. tôi nghe từ chiếc loa sắt nứt nẻ tiếng hét hò cổ vũ hy sinh âm thanh chiếc xẻng cắm phập vào lớp bùn sình đào vội chiến hào – đào sẵn huyệt mộ tiếng ngòi bút rào rào ghi vội trang lịch sử trang lịch sử không dành cho tình yêu của em và tôi chỉ có lòng tham cầm lưởi dao lê xoáy thẳng tim người tính thiện lương vẫn thời kỳ phôi thai ấu trỉ. tôi nghe tiếng chiếc dạ dày rỗng rên rỉ tiếng cộc cạch của những đốt xương bên vệ đường tiếng bước chân trần lặn lội giữa mưa chiều vồi vội tìm cốc rượu tha hương tôi rùng mình nghe tiếng cụng ly chúc mừng những muỗng nĩa sơn hào hải vị cuộc truy hoan đốt cháy bạc tỉ lời hứa hẹn trống rỗng được tôn sùng và ngoài kia vẫn tiếng gọi khôn cùng của những niềm tin dắt díu nhau đứng khóc ĐCĐ
  13. THƠ VIẾT NỬA CHỪNG giữa mong manh hai làn hơi thở anh chưa nhận ra sự khác biệt đâu là bàn tay hơi ấm ân cần đâu là tâm hồn đeo nặng xiềng gông vẫn nguyện vì em tha thiết giữa lầm lủi hai buổi chiều anh vẫn biết đứng ngắm mùa trôi thất vận cúi đầu với nỗi buồn của chiếc khăn tay vẫy tiễn đoàn tàu đôi mắt trầm ngâm con bò quê lạc chân phố thị vẫn thương em mai đội nón qua cầu giữa hai cơn mưa lạnh buốt ký ức xanh xao như dấu sẹo tròn và cuộc đời chẳng đẹp hoài như tối hợp hôn mỗi món quà trao nào giữ được lời hứa hẹn vẫn xin yêu em yêu một đoạn đường … ĐCĐ
  14. Chưa hiểu ý người lắm, nhưng vẫn xin có lời cảm ơn.
  15. VẾT HẰN giọt nước mắt lăn hoài trên nét mặt từ bi đức Phật hai nghìn năm trăm năm dư khoét một vết hằn ghi lại tất cả đớn đau của mọi đứa bé chết trong giết chóc chiến tranh giọt nước mắt lăn hoài trên chân dung bác ái đức Chúa hai thiên niên kỷ hơn lõm một dấu bầm chứa đủ lầm than của những đứa bé chết vì khát uống đói ăn giọt nước mắt nuốt ngược vào lòng tôi đắng đót rồi dần khô mưa nắng nhạt nhòa sẽ chẳng mảy may dấu tích đứa bé chưa kịp một lần được cất tiếng oa oa ĐCĐ
  16. CHƯA TỪ GIÃ CUỘC HÀNH HƯƠNG thường khi tôi muốn biết phải chăng mình với cuộc chơi thi ca đang nói lời từ biệt hay lại mang thêm lên vai hoang tưởng con dã tràng xây những triều đại uy nghi chỉ bằng vài vốc cát người đã lắng tai cùng tôi chia tiếng hát nhận lấy những cái nhún vai, lắc đầu cùng che mưa ngồi niệm chú đêm thâu dẫm bước mãi trên con đường mỗi ngày càng xa lạ đừng bảo ngôn từ rồi khảm lên mặt đá mà kỷ niệm ngủ vùi trong tổ loài chim trái tim tôi thường đóng cửa im lìm cứ hoang phế hôm người vu vơ gõ hãy chỉ cho tôi cách nào giữ lại nghìn hống gió trên đôi môi chưa nếm gió, chỉ một lần hãy giúp tôi đổ tràn ánh trăng vào chiếc bát rỗng trên bàn tay thành khẩn cứ để niềm tin nằm lại đây bờ biển vắng chiếc vỏ ốc giữ hoài sóng vỗ ru người lời vi vu cọng lau sậy xanh tươi ngân điệu sáo từ tổ tiên tôi hèn mọn liệu cuộc chơi hành hương này ai sẽ đi đến trọn? ĐCĐ
  17. BỞI YÊU EM … bởi yêu em nên anh là con sói, anh là hơi thở nóng rừng rực vết răng nanh cắm vào bóng tối thâm độc đôi chân chạy hoài men theo bóng đêm bởi yêu em anh giang cánh diều hâu, bay lên hớp lấy tự do từ bầu trời thẳm đôi cánh nâng tâm hồn nhẹ bổng mặt đất ưu tư chứa đầy đôi mắt nhìn bởi yêu em anh như ngọn gió lung linh bắt nguồn từ nơi con người vắng mặt thổi tràn qua xanh mượt thảo nguyên, qua nóng hanh sa mạc mang theo mình cả sinh nở lẫn điêu linh bởi yêu em anh đổ cơn mưa thình lình tận đâu đâu ngọn ngành nào ai rõ rót vào chiếc miệng cay xè chỉ quen ăn lửa đỏ bằng giọt lệ nỗi buồn và cứu rỗi thứ tha bởi yêu em anh tỏ ánh trăng ngà ngủ lơ mơ giữa mấy chòm mây cổ tích treo chiếc bánh đa giòn vừa tầm tay trẻ nít anh tự mạo nhận mình là niềm hy vọng chưa đặt tên bởi yêu em anh lại được cùng bóng đêm chạm lên ngón chân mềm những khuya mất ngủ bài thơ muộn thầm thì dăm nhắn nhủ bên người nằm chờ một ngày nữa, sắp lên bởi yêu em anh luôn chọn vô tận lặng im … ĐCĐ
  18. BAY CÙNG Tôi, chiếc lá Ngẫu nhiên rụng cùng chiếc lá khác Là em Đừng xanh đến thảng thốt Chớ lượn lờ hân hoan Hạnh phúc mong manh giòn tan Khi âm thanh tiếp đất. Ta rơi cùng nhau Trong hạ nắng chói chang Giữa đông gió tiêu điều Lòng ta luôn chỉ hướng Về mặt đất triệu tuổi buồn thiu. Có thể em rồi sẽ nhớ Hay, tốt hơn, là nên quên đi Khoảnh khắc huy hoàng này Sẽ nằm cạnh nhau phút cuối Hoặc cách nhau như thế kỷ dài Ta cũng đã được lần chung một chuyến bay ĐCĐ
  19. GIEO người làm nông gieo hạt giống trên đồng hy vọng hy vọng thơm ngọt trĩu cành, hay thất bát tay không? kẻ làm thơ si mê gieo hạt chữ bộn bề hy vọng hy vọng tượng đài muôn đời, hoặc hời hợt khen, chê? con chim đa đa nhả vu hạt nắng sân nhà chẳng cười chẳng khóc vỗ cánh bay tìm mù xa ... ĐCĐ
  20. CHỢT NGHĨ LÚC ĐỌC LẠI THƠ TAGORE Câu thơ Người lực hút trái đất Của tấm lá hồn tôi đơn độc Lang thang tìm lại chính mình Câu thơ Người kết tủa chòm sao Trên bầu trời đen nghi hoặc Dẫn lối tôi về trỏ lối tôi đi Câu thơ Người bén ngót lưỡi dao Bàn tay nhà điêu khắc Trăm năm tôi súc gỗ thô, chờ Câu thơ Người mũi thuyền Thong dong chẻ sóng Chiếc hải bàn, và Hòn đảo vắng là tôi ĐCĐ
  21. BÀI BUỒN THỨ BẢY mệt nhoài rồi những đớn hèn, khoe khoang lê bước chân trên vô định cát vàng con đường, còn không, phía trước gió, chỉ gió thôi, đếm được dấu chân mòn sau lưng mệt nhoài rồi thân xác tả tơi đôi mắt hấp háy hoàng hôn mặt trời bài ca nào môi khô trót hát giữa đêm trường cô đơn sa mạc ám ảnh hoài xa vọng nỗi buồn ngang này tình nhân kia, người giờ nơi đâu? gương mặt người nhớ quên tóc nâu quên mất mùi hương nồng thơm da thịt tưởng chìm trong ái ân bất diệt tưởng chừng cớ gì ta bật cười mà hàng cây cúi đầu mỗi lá rưng rưng giọt nước mắt trăng nhỏ xuống lưng chừng gom nhánh tật nguyền bờ sông ngún đốt câu thề ba sinh đêm nay cháy nốt ta chống tay mệt nhoài nằm ngó ta tan ĐCĐ
  22. Đọc bài thơ, cảm thấy tâm hồn được an ủi phần nào. Cảm ơn tác giả.
  23. LÝ DO Khi chỉ còn một vói tay nữa thôi Là tôi chạm được mặt trời Hát lên bài ca ánh sáng Sẽ bàn tay chực đẩy tôi rơi xuống Trở về tiền kiếp giống loài dơi Đó là lý do vì sao tôi nấn ná trên đời Khi tôi nằm kiệt quệ vết thương Ngày dang nắng cháy đêm hứng mưa ương Đôi mắt mù lòa đáy vực vô tận Sẽ bàn tay chìa cho tôi nắm Trao lại nhau thân phận làm người Đó cũng là lý do vì sao tôi nấn ná trên đời ĐCĐ
  24. NGỒI NGÓ RA ĐƯỜNG, NGHĨ QUẨN Nếu đợt mưa cuối này và mưa không về nữa Bóng đêm hoài nối tiếp đêm đen Ban mai kia người có đi tìm? Nếu những giấc mơ vón thành muối mặn Tia chớp kêu lên lời vĩnh biệt bầu trời Tâm hồn chỉ còn nắm bụi rơi rơi? Nếu nụ hôn , luôn tuổi tên em, rồi thất lạc Vào vô tận khoảng rỗng thời gian Liệu xác thịt kia còn khơi được bếp tro tàn? Nếu ta đốt sạch mọi nụ cười, tiếng khóc Như tình yêu chưa một lần có mặt trên đời Vòng tay này dành để ôm người? Nếu Thượng đế chưa từng hiện hữu Cái chết quả thực là ân huệ sau cùng Tượng đài nào ta phủ phục dưới chân? ĐCĐ
  25. Thanks huynh đệ Công Hải cho lời động viên. Vài ý vơ vẩn thôi.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...