Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. KHÚC ĐỢI hạt bụi ngủ vùi trên vai theo chân lữ khách vào quán trưa gọi rượu ra ngồi chiều tà bóng xế bình cạn cốc nghiêng xa thẳm chân trời ai bước qua dâu bể hồn tôi tôi nổi trôi tìm dấu non ngời ngoài hiên chưa hết nắng cơn mưa chừng mới qua đời còn quá nhiều rong chơi còn lắm đông dài, còn hạ ngắn biết bao hoàng hôn đầy và bình minh vơi ... sao chẳng ai cất tiếng gọi mà mình vội đáp “ơi” ĐCĐ
  2. ĐÊM ĐỐI THOẠI CUỐI CÙNG Anh vẫn còn nếm thấy Đêm ánh trăng máu đông lại Nhỏ giọt từ những chiếc nanh của mình Anh vẫn còn cảm nhận được Trái đất cào móng vuốt dưới chân Cỏ ướt dầm đáng yêu đến vậy Vẫn run lên vì tiếng hú vang trầm Mở toang linh hồn anh Đôi mắt trần gian tìm kiếm Một tia khao khát mong manh. Rót ly rượu nồng Chúng ta sẽ khẽ khàng trò chuyện Như những người đàn ông đàn bà văn minh Nói về sách vở, lý tưởng Nói về sự tiến hóa của cuộc cách mạng Và vẽ ra nghìn bức chân dung thượng đế. Anh vẫn nghe thấy nhịp trống tưng bừng Tiếng gió gọi vì đói hơi người tình Hàng cây lầm rầm tiếng khóc quyến rũ Những lá sôi lên vì nhựa sắp cạn cùng. Rót ly rượu nồng Chúng ta sẽ khẽ khàng trò chuyện Như những ống vỏ đạn rỗng Nằm chỏng chơ đợi mục nát Chờ mong, vẫn lại, chờ mong xưa cũ nhất Sự tiến hóa của cuộc cách mạng Chúng ta tạm thời Gắn lên thân thể mình lấp lánh mấy lân tinh. ĐCĐ
  3. Tui chỉ thích chôm của Tagore, Shakespeare, Neruda hoặc Bukowski thôi hè. hơ hơ
  4. TRÍCH KHÚC TÌNH CA SÔI NỔI nhân ngày 28/3 gửi về màu áo tôi thương Em yêu ạ, thời chúng mình sôi nổi tuổi khát ánh sao xanh tuổi đói ánh trăng vàng ba lô mới chật căng biết bao điều kỳ vĩ nón tai bèo ngẩng cao dép lốp bước ngang tàng Cưu mang ta, thời sôi nổi, áo thong dong thau cơm hẩm nuốt trôi nhờ khúc hát áo có nhau tuổi trẻ có cây đàn câu tiếu lâm khà khà tan nỗi buồn được-mất áo chớm yêu tóc biếc thổi mây ngàn áo sút chỉ ca dao khâu giùm còn ngượng ngập Em coi đó, thời chúng mình sôi nổi con kênh ta đào đầu quẹo đuôi cong* tấm tăng mỏng cơn mưa dầm nhiệt đới cọng mạ gầy tím tái dưới trời giông Thời gồng gánh cần cù lưng con ong con kiến con đóm nhọc nhằn chở lửa đốt màn đêm tám tiếng xẻng, leng nào dài hơn bài lượng giác rối tinh rối mù giờ bổ túc độ mặn hát-pê trầy trật với chua phèn Thời cắt máu ăn thề lên rừng xuống bể dạ dày co thắt từng ngày hạt sạn lẩn vào cơm dòng nước mắt giọt mồ hôi chưa hề đếm đong mặc cả mà những cos, sin … cộng trừ nhân chia kia luôn chính xác đến đau lòng Thương nhớ quá ngọn lửa hồn nhiên mót máy từ nhánh sim mọn đồi hoang nhưng con mắt lãng mạn màu lơ phải biết điều chỉnh cự ly cho tuyến đường thẳng tắp cây lúa trổ đòng cần lập trình bón phân chung cư đang xây làm thơ tình trên bê tông cốt sắt Lại giong buồm lại khinh khoái cười với sóng chiếc la bàn con con là tiếng chim hót ven rừng theo hướng trái tim ta sá gì biển động ta tập bơi rồi chìm, nổi thuở qua sông *** Và, yêu quí ạ, ngó em càng nhan sắc anh đăng ký sôi nổi dài dài cho tới lúc hết … đẹp trai ta bàn giao lại vạt áo thanh xuân này cùng khúc hát đồng-đội-cháu-em mình bố trí đội hình sôi nổi tiếp hiệp hai ĐCĐ *tên một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Tuyên
  5. Ý RỜI BÊN SÔNG vốc tay vào nước mát trong chốc lát tôi thấy mình là dòng sông hơn một con người khiêu vũ cùng đám chuồn chuồn băng qua bóng lá sự hư cấu của cuộc sống này bỏ hết sau lưng ngoái đầu nhìn bên kia sông lần sau cuối trước khi tôi giã biệt gã làm thơ đang đi dọc bờ với những giấc mơ ĐCĐ
  6. CỰU ƯỚC TÌNH Lúc Chúa tạo ra hình nhân thứ hai giống Người Khi giọt lệ bắt đầu rơi Tôi hái trộm chiếc lá từ vườn trái cấm Lau cho mắt em sáng ngời Lúc bước chân hành hương mệt lả Ôm hoàng hôn ngã xuống vệ đường Em ngồi bên mang tâm hồn sang cả Rót lên môi tôi chất ngọt dị thường Lúc đôi tình nhân bị trục xuất khỏi thiên đường Tôi ngác ngơ đứng cầm vết thương Em trồng xanh vạt rừng nhiệt đới Đưa nhau vào học tiếng nói chim muông ĐCĐ
  7. UỐNG RƯỢU ĐỌC THƠ có khi nhấm chén rượu cay đọc mấy câu thơ lòng ta dửng dưng như đá cuội toàn khóc mướn cười vay toàn nước lả pha cồn cũng lúc say nhừ nhẩm lời tiền nhân ta cúi đầu đau nhói mỗi câu chữ, như men nồng ai tim óc ướp thành hương? ĐCĐ
  8. VUI NHƯ LÀ TRẺ NHỎ Chúng thổi những bong bóng xà phòng lên trời Từ đấy thiên hà lung linh màu sắc Chúng lăn hòn bi ve con con trên đất Dạy lại trần gian người lớn cách vui chơi ĐCĐ
  9. HÀNH TRÌNH CỦA ĐÊM đôi bàn chân trần lê từng bước từ mức thất vọng đến khoảng tuyệt vọng từ vô vọng đến bờ vực thẳm để rơi họ gọi đó là hành trình chuyến bay là món quà của thân xác gửi về linh hồn là tặng vật linh hồn dành cho đêm đen tôi gọi đó là những mũi đinh tiếng răng cưa nghiến vào sớ gỗ là nhúm hạt bụi tươi trên nền nhà bụi trở về đất bụi dòng sông tự đặt tên cho chính dòng sông khi trườn mình qua núi đá những vỡ đá reo vui chỉ đêm đen thôi là nhún vai và rơi nước mắt ĐCĐ
  10. KHÚC NHẬT THỰC lại được thêm một ngày làm thơ ban trưa gửi về buổi tối ta say rồi ư, hề, tháng ba say chân xiêu vẹo vẽ quàng xiên muôn lối được thêm một ngày theo gió phiêu du hai mươi tư giờ chép thừa trang nhật ký ta già hơn cây sung lá rơi đầy thiên kỷ trẻ như con phù du sống gấp gáp từng giây hốt lấy một nắm mặt trời thả lung linh khu vườn tình nhân êm ngủ chợt nhận ra ta yêu người khốn khổ vạn nẻo đường mãi chọn lối về em mà mỗi ngày vắng mất một tiếng chim dòng sông trắng phù sa dần cạn kiệt ta nhật thực và em thực nguyệt niềm tin này chờ sóng bạc triều dâng thôi cứ là mê muội lấy vầng trăng cứ ám ảnh thế gian toàn mộng mị người với người chưa hề ma quỷ bóng tối kia chỉ khái niệm mông lung ta say rồi ư, ăn nói cứ lung tung … ĐCĐ
  11. GẦM CẦU VÀ ÁNH NẾN là vô tận … dưới lưng râm ran mùi cỏ mục mùi nồng nàn trên chiếc cổ trắng, người yêu âm thanh buồn thiu nhát xẻng cuối cùng trút đất lên huyệt mộ phút giây ngắn ngủi đó trước lúc cuộc đời lặn vào hoàng hôn lọn khói u ẩn, tiếng chuông lá thư cũ cháy sém ta giữ lại như lời hứa hẹn giọng ngân thầm khát khao của đóa hoa dại lén nở bên rào khoảng lặng yên sau giọng người ngủ mớ trước lúc cả thế giới này nghẹn thở bát cơm vun đầy bình yên trong chiếc dạ dày tấm chăn, ngọn lửa chỗ trú đêm nay, thêm nhiều đêm nữa giọng thầm thì, hay lời ai gió đang thổi bên tai gầm cầu và ánh nến … ĐCĐ
  12. BẢN GỐC mỗi khi đối thoại với gã đàn ông đó tôi luôn giữ khoảng cách, thận trọng hắn có thể đánh cắp những giấc mơ phản bội trái tim làm hỏng thế giới này của tôi hắn có thể cướp mất thời gian biến tôi thành thành tên đầu óc bã đậu phá hoại cả tiền đồ, hạnh phúc hắn có thể tống giam tâm hồn tôi vào ngục thất đem dối gian tráo lấy sự thật con người hung hiểm này là ai cái nguyên bản trong gương đang trừng trừng nhìn tôi ? ĐCĐ
  13. KHÚC TÍM tôi không tặng cho em nữa màu hoa đầy nỗi nhớ nhà mùi hương tóc xưa êm xõa buông chùng trên nốt nhạc mưa tay người bây giờ dài quá vô tư vẫy biệt chiều tà vời vợi mây tầng và gió cánh chim trĩu bụi quan hà cầm về chùm hoa tím nở còn chăng tôi giấc mơ xa ĐCĐ
  14. CHUỒN CHUỒN THÁNG BA Đã lần tôi hóa con chuồn chuồn Bay lang bạt về cánh đồng chưa mưa Mang theo thánh ba lam làm tốt bụng Thả xuống ruộng mạ hẹn mùa Chị tôi áo nâu khom lưng lượm cỏ Ngọn gió không đoái hoài chị tôi Thổi bung cúc hé khe ngực nhỏ Ngó quanh, cài khuy, chị cười Đã có lần tôi hóa con chuồn chuồn Đậu lên bậu rào nhà em phơi cánh Bông lê ki ma nở trắng Mùi bánh tráng nướng rưng rưng Em đứng cầu ao dội nước rửa chân Bắp chân trắng hơn bông lê ki ma trắng Đuôi chuồn ớt đỏ nắng ban trưa Tôi bay tìm nỗi buồn tháng ba sa mưa ĐCĐ
  15. NÓI VỚI MƯA anh đã đi cùng nhiều cơn mưa sợi mưa mỏng sợi mưa dày tìm hoài một áng mây bay anh đã viết không ít bài thơ câu ngắn chen lẫn câu dài như dòng sông trôi khi cạn khi đầy anh đã trót đời mình mê tình ái cuộc tình thờ ơ cuộc tình lâu bền cho đến khi ghé lại thế giới này gặp buổi chiều muộn và Em ĐCĐ
  16. CUỘC ĐỐI THOẠI LÃNG QUÊN lâu lắm rồi, chúng ta quên mất cách nói chuyện với nhau thậm chí không còn hiểu chính mình nói gì đến hiểu được biết bao người dưng hiện hữu chung quanh đang cùng lao vào một cuộc đua điên cuồng hối hả thời đại của siêu lợi nhuận và những mũi tiêm insulin của chiến thuật tiếp thị và bệnh đái đường … lần cuối cùng nào ta đã thốt ra điều gì đó mà khi bước đi rồi, mỗi câu chữ vẫn còn ở lại? lúc nào ta nghe được điều gì đó khiến ta dừng chân, cúi thấp đầu, nghĩ ngợi? khi nào ta chịu khó bỏ chút thời gian để cảm nhận, để quan tâm, để chờ lấy rủi ro, hoặc để khứng chịu? hay chính lúc này đây là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu lại một cuộc đối thoại? ĐCĐ
  17. BÔNG HOA NGÁT HƯƠNG bông hoa ngát hương chiếc lá héo rụng cánh đồng lúa ruộm vỉa hè thiếu ăn phát súng nổ đoàng bà mẹ khóc ngất bình minh choàng giấc mặt người lãng quên bàn tay van xin cánh cửa đóng ập tiệc tùng linh đình mảnh đời cơ cực bông hoa ngát hương … ĐCĐ
  18. CƠN MƯA KHÔNG BÁO TRƯỚC Đừng ép cơn mưa vào nỗi nhớ Tháng mấy chưa, lòng dường lắt lay Đừng bắt mưa qua và người ở Tôi xoay hoài chiếc lá, bàn tay Đành dỗ dành nhau cơn trưa khát Hạt rào dội xuống một hòa âm Tôi đi vấp buổi chiều ngơ ngác Mưa chẳng vì nhau rớt lỗi lầm Chỉ vậy thôi đủ làm em khóc Không hẹn sao tôi vẫn đứng say Hãy thả cơn mưa dài sóng tóc Khói phố hay vừa con mắt cay Đừng bắt Sài gòn chiều phải đợi Đọng dưới chân nhau lắm nỗi niềm Đừng bắt lòng xưa thay áo mới Tôi tìm mưa còn phố tìm em ĐCĐ
  19. Chào anh Nghĩa, Rất cảm kích những hoạt động từ thiện của anh vừa qua. Gió tui thỉnh thoảng cũng làm đôi việc gọi là tốt, cốt để lấy thăng bằng cho hồn vía. Thích nhất bài thơ có không khí rất ma mị này của anh.
  20. TÔI VÀ NGƯỜI SẼ CÙNG VỀ CHỐN ẤY trong mỗi nhịp tim chứa cả một vũ trụ chưa ai từng nhìn thấy tôi biết, tôi và người từng ở đấy trong từng tâm hồn có hình ảnh chúa trời không giống những chúa trời khác tôi biết, tôi và trần gian đã từng bái vọng trong mỗi tấm lòng những giấc mơ khác nhau lại rất giống nhau một ý nghĩ đã chấm dứt, và cần chấm dứt tôi biết, tôi và em hằng trân trọng trong từng số phận một con đường riêng lại là một phần của tất cả tôi biết, tôi và hạt bụi đã đi qua trong mỗi ước mơ thầm kín những cái tên dành cho những gương mặt những bàn tay chìa ra để chạm vào tôi biết, tôi và ai đã từng xiết tay trong từng lời cầu nguyện khao khát riêng người và tất cả cả hoại diệt và bất tử tôi biết, tôi và cỏ mai này rồi xa ngái trong mỗi giọt lệ ứa ra từ hốc mắt sinh linh tiếng gọi cố hương, tiếng kêu đoàn tụ tôi biết, tôi và người sẽ cùng về chốn ấy ĐCĐ
  21. GỬI VỀ GIẤC MƠ ĐÊM QUA Lang thang qua ngày Mùa hè giờ tận nơi đâu Linh hồn đá chờ nghe lời tán tụng Đóa hoa tàn nào giữ được mùi hương Những ngôi sao xa xăm, cô đơn Tay ngắn quá cách gì vói tới Em đã đến đây, ta van người ở lại Vòng tay dài ôm mãi hư không Giấc mơ trẻ thơ như phép lạ, cầu vồng Tiếng cười đùa trong ngần thần thoại Những thiêm thiếp hằng đêm ngự trị Vòng tay dài ôm mãi hư không ĐCĐ
  22. NHỮNG MẢNH VỤN TÌNH Trong giấc ngủ vàng vọt Tôi nhặt những vụn vỡ Từ trái tim ai đánh rơi Tiếng ngân dài cơn mơ Những miếng hồn ghép mãi chẳng vần thơ Đã ấp ủ bằng men nước mắt Tôi ôm chặt vào lòng mảnh thủy tinh cứa sắc Chờ đến khi em lại tin tưởng Tình yêu kia vẫn còn là điều Có thật ĐCĐ
  23. GỌI ĐÊM Có một thiên đàng chưa đủ thương yêu Có một địa ngục thừa mứa oán thù Nên con ong vàng bay lạc Hiểu dòng sông hẹp chảy tận đâu Chỉ tôi và em không biết được Cơn mưa hôm xưa về chết nơi nào Nên bầu trời còn dung thứ ngôi sao Mặt đất trải lòng nhận về cây cỏ Trái tim tôi vẫn thường khi bỏ ngõ Linh hồn em chất củi thắp đêm thâu Ta phải biết cúi đầu Nhận ra dưới chân thẳm sâu đáy vực Phải đặt tay lên lồng ngực Nhận lấy nhịp đập thiêng liêng Phải bước qua vạn nẻo ưu phiền Giữ lại bao điều cần quên, nhớ Tôi sẽ hôn lên xác cơn mưa còn đó Hôn lên bức tường vẫn trinh nguyên bóng em Và gọi mình là đêm ĐCĐ
  24. VÀ ANH ĐANG SỐNG anh vốc hạt nước vào tay và gọi đó là sông cầm lên hòn đất ruộng anh chạm phải tấm lòng lần đầu nghe lúa hát anh thèm uống cạn dòng sông vắt ra từ ngọt ngào sữa mẹ để lần cuối cùng nhắm mắt anh ước ao về nằm trong tiếng ví, thá dẫn trâu qua chiều của cha và anh đang sống với tất cả ngọt ngào của sông cùng vô cùng ấm mềm của đất là khi được sống bên em ĐCĐ
  25. BÀI THƠ CỞI TRẦN chỉ người đàn ông cởi trần đích thực đã vất bỏ hành trang, áo quần có thể dập tắt ngọn lửa rực đang âm mưu ăn nốt cánh rừng chỉ thanh gươm tuốt trần đích thực nhận về vết sẹo vinh quang là có thể giết chết bầy quái vật đang từng ngày hút máu dòng sông chỉ bàn tay xòe đích thực mới có thể thứ tha cả những điều không đáng tha thứ đảo điên, trá ngụy, lọc lừa chỉ bài thơ trần gian đích thực chép bằng ký hiệu ái ân ngôn ngữ tình yêu gieo xanh mặt đất bài thơ của người đàn ông cởi trần … ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...