Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. VỀ ẨN DỤ CỦA MỘT Ý NGHĨ một ý nghĩ thoáng qua hệt như con người xương thịt đánh thức tôi dậy bằng tên em dòng ánh sáng chảy tràn trề trong tôi trong khi tôi đã quên mất ngôn ngữ của riêng mình chỉ trái tim thôi chỉ trái tim thôi mới đủ khoảng không chứa hết an ủi dỗ dành tâm trí đã và đang hoang mang, hoảng loạn cám dỗ phần sáng nhất của góc mờ trí tuệ chính là bản năng sinh tồn tự phát triển nhưng không ai hiểu được sự thật dù chỉ trái tim có đôi lần hiểu được tấm khăn voan che nửa kín nửa hở của ái tình kia qua tiếp xúc những ngón tay vô hình mỗi thèm khát thế tục cũng trở thành nét đẹp tất cả nghịch lý lại hóa linh thiêng. ĐCĐ
  2. NÁN LẠI CÙNG ĐÊM … Nên ngày nán lại cùng đêm Rượu hâm lửa ấm chuốc thêm buồn này Mời nhau nâng chén hai tay Ngoài khuya phiến gió đang trầy trật rơi Mai ta lại tiếp trùng khơi Phong ba lại xếp gửi nơi dịu dàng Gia tài là mỗi đa đoan Nhường em đau đáu mấy trang thơ gầy Nên đêm nán lại cùng ngày Cho nhau dốc nốt bầu cay đắng mùa ĐCĐ
  3. CÒN NHAU CẢ MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG Ta đứng đây nào đã cuối ngọn nguồn Biển xanh nọ vẫn rập rình giông bão Xuân lá thầm thì tình nhân thay áo Biết cất vào đâu vằng vặc nỗi buồn Hạnh phúc nhọc nhằn đánh đổi lắm mưa tuôn Chiếc đuôi mắt chạm vệt mờ mỏi mệt Trái tim cũ đã vợi vời khúc hát Qua mùa lũ trắng vỡ lời sông Đứng với nhau nào đã cuối ngọn ngành Em đừng nói, chỉ nhìn thôi, khắc đủ Cả nhắc nhớ lần thả trôi cuộc lữ Những chân trời phóng đãng lối phiêu du Những chân trời ai đang lại làm thơ Câu chữ mới có chứa giùm dĩ vãng Lại đau tiếp mỗi ngày qua nhập nhoạng Có nợ nần nhau số phận con người Thôi thì mình lội ngược gió, em ơi Lúc khấp khiễng cứ vinh danh lận đận Đừng bước vội khéo thời gian vỡ vụn Vịn vào nhau ta còn cả đoạn đường Đi cho tận cùng căm hận để yêu thương ĐCĐ
  4. CÙNG XUÂN Ở LẠI BÊN NGƯỜI Em vừa nhắc điều gì êm ái vậy Đóa bên thềm thức dậy chẳng ai hay Đông lắng thổi lòng mình vi vút đấy Người, gượm nào, áo mới vẫn chờ may Mắt thơ quá lẽ nào câu khép mãi Chiều len hồn trăm kỷ niệm ùa ra Sợ heo hút chạp này, ừ, ở lại Miễn môi nồng đầy đặn thiết cùng tha *** Thương nẻo ấy thiếu một người, thiếu cả Mỏ ngậm mùa bỏ phố én về nơi Cọng nắng rơi gửi nét vàng rơm rạ Như mùa xuân, ta ở lại bên người ĐCĐ
  5. GIỮA ĐƯỜNG ĐỨNG LẠI NGÓ NGANG … Cứ vu cho hạt bụi vô danh mỗi năm lại vướng lên cay cay con mắt Đành rằng cái mơn man se se như có như không đâu đó trong không khí kia đang xúi con dế mèn giang hồ buông cốc rượu suông cuối năm mà dọ dẫm bờ đất quen tìm về chiếc tổ cũ bên hanh hẻo cỏ vàng Bái vọng mẹ cha Sắm sanh chút hương hoa ra viếng mã mồ tiền nhân tiên tổ Nhắc tên bạn bè đang dần rơi rụng Kẻ ngất ngưởng thành đạt Người ê chề áo cơm Trẩy lá cội mai già tìm lại nụ tuổi thơ vàng nhưng nhức Bàn chân chòng chành mấy ngón nẻo phong trần Đôi tay chai sần vuốt mái đầu nhắc nhớ màu sương Xuân đã ban tặng điều gì Lấy mất của ta điều gì Chiều trơ trọi mỏi vai đứng chờ người ghé cho lời đáp Gió thổi phong phanh áo ngược phía đường đời Chỉ tuổi mình cùng chảy xuôi dòng ký ức sông trôi ĐCĐ
  6. KỊCH BẢN MỘT NGÀY Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui … (TCS) Sáng, ký tên hoàn tất thủ tục gửi bà mẹ 80 tuổi của mình vào viện dưỡng lão đảo xe ra chợ mua ít hoa quả tôi lên chùa lễ Phật nhân mùa Vu lan Chiều, đứng trước di ảnh thằng bạn học thuở nhỏ của mình di ảnh vị giám đốc thông minh, giỏi giang, thành đạt … tôi khóc vật vả, khóc ngầy ngật đến độ suốt lễ động quan thân nhân của người quá cố phải nơm nớp trông chừng khéo tôi lại đập đầu vào nắp quan tài mà tự vẩn Tối, tạm biệt em gái phòng karaoke có đôi mắt kẻ chì thật đậm quay về nhâm nhi ly cà phê sữa nóng của vợ nhà lọ mọ thức dậy pha vừa lập một danh sách thật dài gồm những cái tên cần phải gạch đi trước khi tôi chính thức ngồi vào chiếc ghế giám đốc xong, nghiêm trang gõ vài câu thơ nhân tình thế thái hòng giáo dục loài người quanh mình đang mỗi ngày xuống cấp ĐCĐ
  7. BỐ CỤC CỦA MỘT NỖI NHỚ Chẳng phải làn da. đêm thơm đấy Tóc người chưa rối. lòng tôi thôi Mắt nhỡ u huyền do đọng vậy Môi cháy. hoặc sông đang vắng trôi Cuống quýt cho hoa còn cớ nở Áo mân bởi thẳm nghìn rừng xa Vạn lá ùa về là triệu đổ Tôi nghiêng. hay em vừa phố qua? ĐCĐ
  8. NGẪU CẢM TÓC Một ta đứng với mùa tan Ngóng khung cửa ố truy ngàn vết quen Hình như vương tí xíu em Vườn hương tóc cũ mọc thêm đóa trà Khù khờ hai đứa nắng, mưa Sợi em hong thuở ta chưa hiểu mình Từ người bỏ phía đinh ninh Ngựa ô khớp bạc về dinh nói cười Ừ, rằng con nước trôi xuôi Cầm tàn dư đấy ta ngùi tóc em ĐCĐ
  9. "Thi trường" là ai? Tui làm thơ là làm thơ, thích vần vèo thì vần vèo, thích phẳng phiu thì phẳng phiu. Thơ có vần như loại phim có nhạc đệm; thơ không vần là phim không lồng nhạc vậy thôi, thậm chí phim câm cũng hổng sao. Cứ tự nhiên, miễn thỏa cái thích của mình là khoái. Học theo Lệnh Hồ Xung, sử "kiếm ý" chứ không hề "kiếm thuật". hơ hơ
  10. VÔ ĐỀ VỀ NHỆN, SÔNG, VÀ THƠ con nhện kia làm sao chú mày lại có thể dệt được tác phẩm tròn trịa như thế mà chẳng hề chấm câu này dòng sông sâu phải chăng đôi khi sông dâng nước tự phá vỡ bãi bờ của mình chỉ để tuôn chảy tự do còn ta với bài thơ vã mồ hôi mồ kê đánh vật vần vần điệu điệu lay hoay hy vọng vớ bở được vài câu rắc hoa nhài hoa bưởi những phát biểu nhảy lò cò mà ngỡ mình bay ĐCĐ
  11. SỰ RA ĐỜI KHÁC CỦA BÌNH MINH không thể chờ đợi tiếng khóc oa oa thắt ruột buổi sáng (ca đỡ đẻ khó cuối cùng của năm?) tôi trườn xuống nước bơi đến chào cái quẫy đuôi đầu tiên từ phía rạng đông mê mẩn với ánh lân tinh trắng phát ra từ hơi thở đến độ quên mất sự tối tăm khiến bọn mình có thể lạc đường bởi lẽ mọi ngôi đền trên mặt đất đều đã vụn vỡ tôi và em đành tôn thờ lẫn nhau và chúng ta chờ ra đời cùng một bình minh khác nhiều muối i-ốt hơn ĐCĐ
  12. THỜI KHÓA BIỂU sáng phố tù mù ta nhớ người, nhớ cỏ nhớ tiếng mì gõ như nhớ một lời hứa buồn chưa đủ để huênh hoang thành thi tứ bài thơ người đứng đâu sao ta muôn trùng quá buổi sáng chập chờn như đã vừa không sáng chào nhau thủ tục bằng cái hôn mặc cả ta ngập ngừng người chơi vơi cửa chưa mở nên lạnh mùa mỏng lắm mình thêm được ngần ấy hai mươi bốn giờ chẳng lẽ để buồn tênh ĐCĐ
  13. TRIỂN LÃM KHÓI không hề muốn triển lãm nỗi ám ảnh mơ hồ nào đó nhà quê nhốt tiếng chim sâu vào chiếc hộp vất lăn lóc góc phòng tiếng chim vãi đầy trên nền gạch chảy sáng lóa sông dắt tiếng nghé ơ ra phố hàng tết xanh đỏ chưng đầy giọng “thá, ví” hoảng hồn chạy mất đứng lạnh mà không hay ủ tiếng dỗ dành trong hai bàn tay khép lại chút buồn ai cho xin một cọng rơm đốt lên buổi chiều béo ngậy chẳng hề muốn triển lãm nỗi nhớ quê nhà chỉ thèm ngồi ăn khói ĐCĐ
  14. TIỄN KHÚC TRƯỚC XUÂN Mùa xuân này nhỡ một người ra biển Đêm có cùng vỗ sóng với tôi không Triều lên muộn nghĩa là em quên đến Tôi ngồi gom nỗi nhớ trút dòng sông Mùa xuân này sẽ thêm người lên núi Mỗi ban mai lạnh trắng sương mông lung Vu vơ nắm lá quà mừng tuổi Lỡ say tình, núi bắt chước tôi không Mùa xuân này lại dăm người rời phố Áo hoàng hoa son phấn tiễn và đưa Giao thừa vậy lang thang tìm lọn gió Tôi vờ buồn cho mắt giống cơn mưa ĐCĐ
  15. MẬT NGÔN ngọn triều dâng luôn hiểu được lời sóng biển mặt trăng kia giải thích mỗi tia sáng mặt trời non ngàn trò chuyện biếc mây có gì lạ đâu, chỉ cần lần chạm khẽ ấm dịu sáng xuân này đã diễn dịch trọn vẹn cái lạnh lẽo đêm đông vừa qua đôi tình nhân thầm thì bằng ngôn ngữ của môi nhau dẫu hai phương đầu ghềnh xa cuối bãi đành nhường nhà thơ giải mã giùm toàn bộ các mật ngôn huyền bí ấy bằng hệ tiếng nói chưa hề được phát minh ĐCĐ
  16. GIẤC XUÂN TA LẠI RU NGƯỜI Xin thầm thì tai em đêm nay nữa, được không Mai đầu năm gừng cay hay muối mặn Em đậu giấc vòng tay tôi ấm lạnh Yêu thương chưa tuyệt vọng dẫu nghi ngờ Như tôi hoài ngậm ngải để tìm thơ Có thể em chẳng hề môi độ lượng Mặc chăn chiếu bao đông dài tơ tưởng Tóc trần gian ngạo mạn kẻ hoang đàng Đông giã từ xuân hé cửa đa đoan Ngoan ngoãn lắm nghìn mù khơi trả đấy Tôi van em cầm bằng ru tôi vậy Tự nhận mình vốn trót nghiện ưu tư Tôi ru người sớm nắng nhẹ phiêu du Ngàn cọng rũ tinh sương rồi xanh lại Dòng sông héo cùng manh đò xơ xác ấy Mỏi mù khơi gác mái ngủ hồn nhiên Thế, rót cho đầy chén tin tưởng, đầy thêm Dẫu đêm nay sáng mai rồi trả về ký ức Ta vẫn đứng cao hơn mọi tị hiềm, nghi hoặc Hát điều gì đèm đẹp về mùa xuân, này em. ĐCĐ
  17. HAPPY NEW YEAR 2012 ... Nên tình cờ gõ đúng cửa nhà em Mùa xuân đến và lòng tôi cùng đến Nụ cười trên môi tay chùm hoa thắm Ba trăm ngày dư tôi chăm chút gieo trồng Để nắng thơm ghé phớt má non hồng Gió hữu ý lùa trong tà áo phấn Tôi, vốn như chiếc lá hiền lành, thử một lần táo tợn Đáp ngẫu nhiên trên nếp cửa nhà người Thử xiêu lòng mở cửa đón tình tôi Hỡi đôi mắt chim câu tròn độ lượng Chớ nghi hoặc chớ đón rào vướng bận Dẫu quanh mình còn lắm chước quỷ mưu ma Hãy mời tôi, cả cơn gió, vào nhà Ta chúc nhau thêm một năm nhiều vui, buồn, an nhàn, bận rộn ... Miếng bánh ngọt đậm đà, chén vang thơm … chẳng hạn Khúc Happy New Year ấm áp phút giao mùa Và, ngẩn ngơ cùng tiếc ngẩn một năm xa Đón tuổi mới vào vòng tay mơn mởn Mấy tờ lịch con con lại chơi trò ú tim tìm-trốn Chờ ba trăm ngày hơn trái đất xoay quanh Em sẽ gặp đúng tôi đứng trước cửa nhà mình Mùa xuân đến nên lòng tôi cùng đến … ĐCĐ
  18. CUỐI NĂM CỠI TRÂU VỀ THĂM LÀNG CŨ hi hi năm nữa sắp qua dăm tờ lịch úa vừa xa cõi miền có em góp nhặt muộn phiền gửi ta cầm nắm thơ ghiền đi buôn ha ha dứt giọt mưa tuôn xỏ xâu mớ nắng đem luồn vào xưa thiệt thà miệng chẳng dám thưa sắm đôi quà cáp u ơ bộn bề hô hô chăm chút lối quê len cơn phố thị bùa mê chịt chằng cỡi trâu về hỏi han trăng tìm bầy mục tử đánh khăng, tắm dầm hơ hơ chợt đứng tần ngần làng xưa gái cũ rập rành mắt môi dòng sông chừng bớt trong rồi buông tay ta thả chiều trôi xuống chiều hu hu lượm bó gió xiêu buộc ngang lưng nhớ mà kêu “bớ đò …” ĐCĐ
  19. KHÚC RỜI CUỐI NĂM Tới lui rồi cũng cạn một năm Vo tờ lịch, vo nhàu hoài niệm Ba trăm ngày lẩn quẩn loanh quanh Trong nhịp đồng hồ chăm chỉ đếm Chiều xỏ giày xuống phố tìm đêm Tầng cao ốc tiếng chim chạnh nhắc Váy áo xòe gợn mấy thoáng quên Hương tóc ấy bây chừ xa lắc Giữa tất bật chợt thành kẻ lạ Ghé quán quen cốc rượu sưởi đông Gió thương buổi rét còn nấn ná Mai xuân đàn én cũ về không? Nhìn trời khuất tất chòm mây lụa Ngó chân mặt đất vấp chao chênh Khật khừ đứng hát lời khoai lúa Mơ sông quê rợp tím lục bình ... *** Chào vậy, ba trăm ngày lận đận Ba trăm ngầu đục với trong veo Chiều say rảo phố thăm ký ức Sau lưng, lá gì đấy, rơi vèo. ĐCĐ
  20. GIỮA CHẠP CHỢT NHỚ QUÊ Chợt nhớ về quê chợt nhớ một tên bờ Tôi có phải dòng Ba Lai đang chảy Nên tháng chạp là chòm mây trôi mãi Nhắc tháng giêng vẫn tha thẩn đẩu đâu Lỡ tương tư giùm nhắn bậu qua cầu Hái tiếng cu gù đem lên chùa cúng phật Tay lóng cóng đừng trách tôi làm khách Cây xa người mới thấu hết bơ vơ Chợt nhớ đến quê nhớ trộm một vế hò Tôi thả lục, em ngọt ngào câu bát Thèm quay quắt lần ghé về ăn tết Vắng tiếng còi phà tôi mắc nợ ai không? ĐCĐ
  21. VÔ ĐỀ mười năm dưới mưa rơi vẫn ta hồn sa mạc xênh xang trong y phục mị ngôn hai mươi năm dưới bão giông ngày ngày đối thoại với những xác ướp tái chế từ giấy vụn cạc-tông bốn mươi năm lớn ròng chắt chiu nhành hoa tím ném tuổi đời trả lại dòng sông ĐCĐ
  22. BÀI TỨ CÚ VỀ CON GÁI QUÊ MÌNH những cái Tũn thị Mẹt ốm cà tong cà teo tuyệt vọng trốn chạy đói nghèo được vỗ béo được trát phấn tô son và đem bán làm mồi tươi cho bầy dã thú loài động vật có đủ hai chân tay lủng lẳng lắc vàng, cổ nghênh ngang cà vạt nỗi nhớ quê của các em cũng mỗi ngày thêm tóp teo … ĐCĐ
  23. THƠ VU THÁNG CHẠP Chạp về nằm vắt tay đời Ngang qua trán tuổi sợi bời tóc đau Con gì bay vút, ngày mau Tiếng kêu chừng gẫy nhịp cầu nhân gian Đẩy mảnh cửa rói vành trăng Tròn bao nhiêu khuyết đẳng đằng yêu thương Chạp về nằm nhắc con đường Lấm chân hạt bụi nhắn phương phiêu bồng Chạp về, chao, nhớ cánh đồng Liệu câu hò cũ trổ đòng mùa sau Hốt lên màu đất thâm sâu Ngón tay dường chạm tình đầu – bến sông Cơn mưa vướng nhánh mùa đông Ta qua tháng chạp bằng dòng thơ vu ĐCĐ
  24. TÌM BÓNG MÌNH TRÊN BỜ THÁNG CHẠP Tìm bóng mình bờ thời gian hóa đá Bóng tối là tôi hay bóng sáng về em Chén rượu muộn nghe ưu phiền, đến lạ Tháng chạp ngang lưng một tiếng lá êm êm Tìm lấy bóng nhau trong thẳm ánh nhìn Mắt đã cạn sông cũng chừng vơi nước Đời lỡ vắng như buổi yêu thứ nhất Chỉ hàng cây kiên nhẫn đứng so hàng Gió trải đường người thánh giá lang thang Câu thơ vụn đem nỗi buồn rao bán Dấu son đỏ chín muồi thôi lãng mạn Nụ hôn chừ nhờ gửi phía chênh vênh Tháng chạp này quạnh quẽ đấy, thưa em Khép áo vội kẻo mùa đông ngắn lắm Mỗi sáng dậy là thêm lần đi vắng Lại bóng mình in bờ trắng, thời gian ĐCĐ
  25. KHÔNG ĐÂU VÀO ĐÂU đánh xòe một que diêm nhìn tẹo lửa vàng vọt gượng cháy trong bóng tối mẩu chuyện cuộc đời đốm sáng lòe chốc lát trong đêm dài dằng dặc mùi diêm sinh mùi da ngón tay cháy khét việc gì lại cố giữ lửa quá lâu mỗi sáng tỉnh giấc đối mặt thêm một ngày cuống cuồng, hoặc trống rỗng đừng vội vơ điện thoại truy giá vàng, lấy chỉ số chứng khoán hãy ung dung tự pha cho mình cốc cà phê hơi bị ngon nhiều đường hay không đường có hằng nghìn cách để cầu nguyện đâu nhất thiết chỉ là chắp tay hoặc quỳ gối cúi mọp đầu hôn đất ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...