-
Content Count
26 -
Joined
-
Last visited
Posts posted by nh0k_n0_candy
-
-
Vỡ…Mai em đi và em phải ra đi
Không dừng đuợc dù tình còn ràng buộc
Chợt nhìn anh…anh ổ lại lòng em buốt
Nhưng anh nào có hiểu đuợc trong em
Em ra đi vì tình mãi ra đi
Câu chia ly môi bờ em e ấp
Muốn nói ra nhưng bao lần khó nhọc
Em gượng cưòi, em không khóc để em quên
Có nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên
Nỗi xa anh, vắng anh mùa gió lạnh
Nứơc mắt em rơi trên từng bông tuyết
Buớc âm thầm em khép lại đôi tim
Anh chớ buồn và chớ có chờ em
Em xa mãi em không hề tồn tại
Thiên đuờng ấy vỡ tan tành vuơng vãi
E đi rồi đừng tiếc nữa anh yêu…
-
y! mjnh` nek` nh0k_n0_candy, thanks nhaz ^^
-
Buông tay
Hãy buông tay nhau khi mình không thể níu giữ được nữa em nhé!
Anh sẽ rất đau khi biết ta lại cứ tiếp tục
Chỉ vì em…em đã phải chịu đựng âm thầm
Đừng đẩy đưa bao khối sầu trong mộng
Tình mong manh vàng vội xưa còn không…
Em yêu ơi mình đã có thời gian
Ta bên nhau trong muôn vàn hạnh phúc
Nắm tay nhau qua sầu đau nát mục
Bỏ lại sau bao cay đắng trong đời
Bước chân ta vòng quanh qua thế giới
Mắt cuộc đời ôi vạn dặm mù khơi
Và tình yêu, vạn điều là rất nhỏ
Khuất đâu đây trong một nẻo đời người
Cũng như anh đã tìm thấy được em
Trong giấc mơ cuộc tình nơi trần thế
Khi bước qua vũng nước của cuộc đời
Ngờ đâu ta ngày nào lại không thể…
Ta đã yêu trong muôn ngàn đê mê
Mọi chuyện không tệ
Đừng nói rằng em không thể, anh không thể
hay đôi ta không thể!
Bởi vạn điều gian khó trước đôi chân
Đừng lo lắng hay cứ phải phân vân
Vì muôn phần ta sẽ cùng nhau tiếp bước
Ta sẽ làm được, khi nhìn mọi chuyện thật dễ dàng
Rồi ta hãy cứ yêu thật chứa chan
ta yêu như sợ dòng thời gian
Sẽ vùn vụt trôi dần vào quên lãng…
-
chuyện sóng và bờ cát…
…
cát với sóng bây giờ xa xăm lắm
tuy cát trắng tinh và sóng vẫn dạt
dù buồn vui như bọt bèo hư ảo
gió lạnh lùng màu biển lạ xanh xao
cát vẫn chờ những làn sóng ấp ôm
dù màu xanh biển bây giờ rất lạ
đừng sóng ơi, đừng vội vàng trắng xoá
đừng khuất loà mối tình của hai ta
dù mai sau sóng có ở phương xa
cát vẫn chờ một bóng hình muôn thửơ
vẫn nhớ hoài những lời sóng ngân nga
mà quên dần những mộng tình tan vỡ…
dạt dào…dạt dào…
những làn sóng cô độc ơi!
Anh yêu em, yêu em nhiều hơn nữa
Nhưng anh đâu thể nói hết bằng lời
Cho em hiểu yêu em nhiều như thế…
Đi xa anh…xa anh…đi xa anh…
Bao phố xa hoa đèn nhiều danh vọng
Hạnh phúc đó với em thật mong manh
Nên hãy quay về…
Khi em còn có thể.
-
cám ơn nhé ...e sẽ cố gắng nhìu nhìu...^^
-
Đàn bà …
Về đi em trời chiều nay u ám
Khóc chi em tình ấy đã lìa tan
Nói chi em một lời ôi kiêu hãnh
Tiếc chi a, một tí nắm tro tàn…
Anh muốn quên một ngày xưa cay đắng
Xoa cõi lòng đã quen đắng với cay
Chí muốn say rượu nồng thôi xa xót
Trót đổi thay! Lòng người đổi theo tháng ngày
Tình thơ cũ không đầy vơi nắng hạ
Mà vụt nhoà theo những buổi phong ba
Chia xa! Chia xa! Ôi tình đời hối hả
Em khẽ thôi…chỉ là dạ đàn bà
Anh bật khóc khi mưa chiều sắp đổ
Chợt yếu mềm như gió khẽ đu đưa
Nước mắt rơi hay mưa không còn chỗ
Để gieo thêm u uất, ai dối lừa…?
-
Lời chia tay
anh biết anh đã không tốt hơn em nghĩ
nên điều được nói chỉ là lời chia tay
em quên đi cuộc tình ấy…
anh mong em cuộc tình khác …đủ đầy…
anh biết em đã không tốt như em nghĩ
nên đành chấp nhận mất một người mình yêu
dù biết rằng anh sẽ nhớ mong nhiều
còn hơn hoa đợi khóc giữa một chiều đông lạnh…
anh biết ta đã từng tin yêu hơn có thể
hay dại khờ chỉ biết nghĩ về nhau
về thăng hoa trong những chiếc hôn đầu
niềm hạnh phúc trong bóng chiều hối hả
nhìn niềm vui trong từng đôi mắt lạ
bên kia đời và trong những cơn mưa
ta chợt thấy lòng mình xa xăm quá
tay nắm tay…đôi mắt ấy bỗng nhoà…
thời gian kia chưa gọi là thật lâu
nhưng đủ lâu để gọi là “hạnh phúc”
đủ cho anh biết dù đời trong đục
vẫn có người trọn nghĩa đời ly bôi.
dù hôm nay tình mình phải buông rơi
anh không thể ru đời nhiều hi vọng
vì tình ta như thơ đầy ảo mộng
vẫn muộn phiền, ngày tàn hết cuộc vui…
-
[size="4"]Lời Nguyện Cầu Của Gió[/size]Có những lúc Gió ngỡ ngàng tự hỏi
Yêu 1 người khó đến vậy hay sao?
Với Mây, tình ấy đáng là bao
Nhưng còn Gió, tình Mây là tất cả.
Là động lực khu không may vấp ngã,
Lúc đêm về ngồi lạnh lẽo cô đơn.
Muốn ngủ, bóng Mây mãi chập chờn,
Cười thánh thiện, Gió làm sao nhắm mắt
Gió yêu Mây như cây non yêu đất.
Mây vô tình mây cứ mãi nhởn nhơ.
Gió ngốc, lòng Gió vẫn tôn thờ.
Và lo sợ, Mưa đem Mây đi mất.
Nếu 1 ngày
Nếu như có 1 ngày,
Bàn tay chẳng nắm nữa bàn tay
Mưa ấy...
Chẳng còn bên Mây nữa.
Mây có về
Lại bên Gió ngày xưa?
Về lại
Với những ngày đi học
Mây thả hồn, để mặc Gió chở đi?
Mây có về lại bên gã tình si
Và nói nhỏ....
Gió ơi.......
Mây.....
Yêu.....
Gió......??!
bài này hay nek`, mjnh` thích. giọng thơ rất tự nhiên, chân thành với nhiều emOtion ^^, làm wen nhé
Không thể và có thể…
Có thể anh đã không còn bên em
Nhưng không thể tim anh không còn nơi ấy
Có thể là em đã mãi xa anh
Nhưng không thể nhoà đi những phút giây bỗng cháy…
Có thể em đã quên rồi màu mây
Nhưng không thể mây sẽ dần xa cách
Có thể là con tim anh thầm trách
Nhưng chẳng thể nào anh lại nói ra đâu
Có thể em đã làm anh thật đau
Nhưng không hề anh buông lời than thở
Có thể tình ta như một bài thơ dở
Không thể nào nó lại trở thành tro
Có thể là em đã phải đắn đo
Em buông lời ta chia tay chiều ấy
Chẳng thể đâu, anh biết là như vậy
Chẳng thể nào em lại phản bội anh…
…
Anh tin rằng có thể một lý do…
Em ra đi một chiều vương vãi nắng
Bước chân thầm gieo bao sầu hoang vắng
Anh âm thầm kết chuỗi lá vàng bay
Em ra đi em nào biết nào hay
Nhưng không thề em không còn kí ức
Kí ức kia như chỉ đợi, chờ chực
Để tuôn trào đọng lại trên mắt em
Có thể là em đã hết yêu anh
Nhưng không thể vòng tay anh khép lại
Có thể là em quên anh mãi mãi
Chẳng thể nào anh chấp nhận sự thật đâu…
…
Dù vẫn biết có bao điều không thể
Cuộc tình kia không giữ bởi câu thề
Ta vẫn đau cuộc tình nơi trần thế
Vẫn vô cùng tiếc cho một hoài mong…
-
Break up…
Tan vỡ…
Vỡ tan…
Xa mây ngàn
Chiều…
Đông lạnh..
Lang thang…lang thang..
Niềm cô độc
Vẫn tìm nơi trú chân
Chờ cơn mưa qua khỏi…
Dừng bước chân mòn mỏi.
Miệt mài…
Nỗi niềm ơi!
Cuộc tình tan…
Như anh và em
…2 thế giới…
Không như mong đợi,
Chẳng bao giờ được cùng nhau
2 thế giới vẫn thương đau
2 thế giới ở bên nhau
Có khi nào…
Giao thoa niềm hạnh phúc…?
-
Trả…
Người về trả nhớ cho ai
Trả xương cho lạnh trả đồi cho thông
Trả mưa cho dốc lượn vòng
Trả mây cho đợi trả mong cho ngày
Trả đêm vào chén rượu cay
Trả thương cho ngọn heo may cuối trời
Người về trả khát cho môi
Trả đau cho lá trả đời cho thơ
Tra buồn cho nắng vu vơ
Trả yêu cho núi ngu ngơ thật thà
Trả bầm cho ngực xuýt xoa
Để tôi còn mãi thiết tha yêu người…
-
Ích kỉ…
Cứ mỗi lần có ai đó nhìn em
Buồn vu vơ anh giả vờ chẳng thấy
Anh yêu em, thật lòng chẳng muốn vậy
Vì muốn em chỉ là của anh
Anh cứ níu tay em qua chỗ đông người thật nhanh
Để chẳng ai nhìn vào đôi mắt ấy
Anh trẻ con mà vẫn còn che đậy
Những nỗi ghen hờn vô cớ trong lòng
Có phải không? Anh là người ích kỉ
Khi nghĩ rằng mai rồi sẽ rời xa
Anh sẽ chẳng cao thượng, sẽ chẳng thứ tha
Nên không cho người cơ hội lầm lỗi
Có thể là em cho anh yếu đuối
Anh yếu mềm hơn ánh mắt nhìn em
Nhưng…thử đặt em ở vị trí anh mà xem
Cảm giác sao…
Khi ngắm một thiên thần bối rối?
-
Mùa cô đơn…
Thời gian trôi…
Không hẹn
…mà sao vẫn về..?
Noel,noel…
Mình tôi lê buớc
Trong cô đơn
Trên đôi chân đôi chân nặng nhọc
Khóc thầm…
Khoé mi khóc…
Lại một mùa cô đơn dài dăng dẳng kéo đến
Tuyết..
Rơi rơi..
Chúa đã ra đời..
Một cuộc đời đã câm lặng như thế
Như vầng trăng có cất đuợc lời nào…
……giữa dòng ngưòi tấp nập trong đêm?
Tôi như con thuyền cô độc…
Trôi giữa biển theo dấu thuyền tình
Và đôi khi dừng trôi ngoảnh lại
Biết huớng nào hỡi biển cả mênh mông…?
-
Lặng…
Giọt nước rơi này đây ta khóc
Những nỗi buồn ẩn dật vào trong
Khi cuộc tình giờ đã là hư không
Và người tình là mối sầu trong mộng
Có gì đâu người như nhành hoa dại
Bên vệ đường ven chút lá mùa thu
Hoàng hôn về thi thoảng lại nhẹ ru
Hồn im lặng nhớ chút mùi hoa cũ
Bâng khuâng ơi nói gì niềm ấp ủ
Thu nối thu và gió vẫn đi về
Đêm không rượu vẫn lạc giưa cơn mê
Lòng hoang say một nữa tình không lệ…
-
KHI NGƯỜI TA YÊU NHAU…
Khi con người ta yêu
Mênh mông và khờ dại
khi con người ta yêu
Buồn vui tình thế thái
Có gì đâu khi người ta yêu!
Tay trong tay nhau một buổi chiều
Nghe đêm mau rơi và hơi thở
Khi ta áp má gần cơn mơ.
Có gì đâu khi con người ta yêu!
Ánh mắt đôi môi thay những điều
Tình yêu, tình yêu ngày hối hả
Ta cứ lo sợ thời gian qua.
Có gì đâu khi yêu người ta đau!
Một cõi bâng khuâng vẫn một màu
Nâng chén men say hồn nghiêng ngã
Một nữa linh hồn bỗng đi xa…
Có gì đâu khi đau lệ tuôn rơi!
Như một lẽ sâu chuyện ở đời
Thế gian bao thời tình bao lệ
Tình vẫn u hoài vẫn đê mê…
Chao ôi, tình đôi khi đẹp thế?
Tình như mây lấp lửng câu thề
Buồn nhiều không một khối tình vụn vỡ
Hỡi nhân tình, sao nuốt lệ vào tim…!
-
chIa lY…
Một lần cuối chia ly
Bàn chân nghe sao lạ
Tiếng lá vàng…
rơi..rơi
xào xạc
Lác đác…
những tuổi thơ
Lơ mơ..
…ngày ấp ủ
Anh nghe…
có tiếng nước reo trong lòng đá
có tiếng cười người con gái xa xưa
Và lao xao…
một buổi chiều khi ấy
Với tiếng đàn reo bến nước ven thu
Một buổi chiều…
…mà ai xao xuyến lắm
Lá mùa rơi nhuộm xanh đôi mái đầu
Đôi chim kia vẫn reo đùa với gió
Để lá ơi,nhớ mãi đã qua đời
****
Vẫn một chiều…
lá vàng rơi…
Hoa nắng long lanh
Màu mắt em lóng lánh
Và chỉ khác những buổi chiều dạo ấy
Chiều biệt ly…
tiễn biệt người ra đi…
-
Trăng…
Một vầng trăng như biển hồ lai láng
Một vầng trăng như chẳng đắm sương mờ
Và có người…mê trăng từ dạo ấy
Trăng khuất rồi ngỡ mình chẳng bơ vơ
Một vầng trăng như mặt trời giữa biển
Như tình người giữa sóng nước mênh mông
Một vầng trăng vẫn ấm một tấm lòng
Một vầng trăng một người vẫn như thế
Một vầng trăng như chuyện tình câm lặng
Chuyện tình anh ngỡ chỉ tỏ cùng anh
Mà sao anh ngỡ chỉ những ngu ngơ
Trăng ơi sao… len vào mây u tối?
Để mình anh nghe chỉ những màu tang
Lòng bật khóc giữa đêm trường hoang lạnh…
Một vầng trăng như người em gái nhỏ
Vẫn lẻ loi như vẫn đợi chờ mong
Hỏi người chơi trăng thời dạo ấy
Có đem lòng yêu lấy mảnh trăng non?
Mà sao k mở lời,sao e ngại?
Để đêm qua rồi hừng đông rực sáng
Chợt giật mình mà hỏi ánh trăng đâu…?
-
hãy về đi em...
Một nỗi buồn đang lắng đọng trong tim
Một nỗi niềm vẫn chôn giấu nỗi niềm
Và mỗi lần yêu là một lần đau khổ
Nhưng sao tôi vẫn phải đi tìm
Hơi ấm đó không còn là bé nhỏ
Khi bóng ngưòi dần khuất khỏi đời tôi
Bước lang thang một mình trong đêm tối
Lỡ làng rồi ta đành phải ly đôi
Lòng đau thắt khi con tim thương nhớ
Có gì vui khi cứ mãi mong chờ
Rồi đời tôi biết sầu từ khi dó
Vì qua rồi những vị mặn đôi môi
Dù mong muốn một mảnh tình vụn dại
Nhưng cuộc sống đâu có được chảy trôi
Và phẳng lặng như những ngày hạnh phúc
Đó chỉ là mộng ước ở trong tôi
Dù một phút nhưng một đời vẫn nhớ
Bóng hình ngưòi luôn vẫn mãi…ngưòi ơi!
Nếu biết yêu em là đau khổ
Là một lần dang dở mối tình anh
Anh sẽ xin một mối tình câm lặng
Đã qua rồi còn lắng đọng trong tim
Chẳng vụt bay và như những cánh chim
Đôi bàn chân tan dần niềm hi vọng
Dù hình em chỉ còn trong giấc mộng
Trong cuộc đời anh là loài bướm đêm
Em có yêu anh thật lòng không nhỉ?
Mà sao anh lại phải xót xa tình
Khi hạnh phúc không bao giờ có được
Vì đường danh lợi bước chân đi
Anh không biết tại sao tại sao nữa?
Một mối tình chỉ có mình anh yêu
Và như thế có là yêu không nhỉ
Anh vẫn còn chưa hiểu bởi tim yêu
Cuộc sống anh đâu có gì là hơn nữa
Ngoài tâm lòng chân tình những yêu thương
Con tim anh đâu nghèo những yêu thương
Mà vật chất anh bần cùng xã hội
Suy cho cùng nghèo cũng là cái tội
Bước chân và…anh không vội trách chi
Bởi đời người cũng lắm lúc nhiều khi
Nhiều thác ghềnh đâu biết thuyền chìm nổi
Không thể được dù lòng anh thật muốn
Trở về đi người con gái anh yêu
Dù đời em là một lần lầm lỡ
Kiếp phù du em nỡ bước theo ngưòi
Nơi phuơng xa chân trời em có nhớ
Kẻ tình si kẻ vẫn mãi mong chờ
Nay bơ vơ thị thành em lạc lối
Hãy quay về,luôn có một vòng tay…
-
biệt li...
Sau đêm nay bình minh em đi rồi
Một đêm buồn lạnh rét lòng anh
Một phút bên nhau ngưòi e lệ
Một chốc đêm thâu thoáng nhiệm mầu
Mai em đy gót chân in từng buớc
Anh nơi này nuớc mắt nén chặt vào tim
Khoé mi ai không còn hoen giọt nuớc
Mặn môi mềm một sáng rồi li bôi..
Nhớ không em? Ngày xưa ngày xưa đó..
Ngồi bên nhau đôi chúng mình lặng im
Bầu trời cao như mang một cánh chim
Niềm hy vọng vào trời cao xanh thẳm
Mà hôm nay chỉ có nỗi xót xa
Anh tuyệt vọng nhìn hố sâu địa ngục
Trong khoảng không tiềm thức của ngày xưa
Ngày xưa yêu không kể những nắng mưa
Giờ mình anh nếm quả đắng đầu mùa mới đậu…
Ngày xưa ơi đâu những dòng sông trôi?
Ngưòi yêu ơi những bóng ai đâu rồi?
Nuớc mắt rơi nhìn sông trôi mải míêt
Anh nhớ ai thường hóng gió sông dài
Thế là hết cuộc tình mình đã chết
Em quay đy bỏ hết cuộc tình xưa
Chỉ mình anh cô quạnh trên đường mưa
Bước nhè nhẹ để lừa tim quạnh quẽ
Sao như thế tình ta mong manh thế?
Vội lìa đời khi lá úa vùi chôn
Dù biết rằng tình yêu là có thể
Sẽ nhạt nhoà theo giấc mộng tàn thu
Anh sẻ quên tình minh xưa êm ấm
Mặc dù khi đau nặng vết thưong lòng
Nhưng em ơi thực lòng anh không thể
Hình bóng em còn trong nỗi chờ mong
Chuyện lạ kỳ còn đầy khắp thế gian
Thì tình yêu còn là điêu bí mật
Vì những mong rồi tình yêu bật mí
Ngày biệt ly tiễn tình_ngưòi ra đi
Cuộc đời ngưòi nghiệt ngã đến thế thôi
Như tuổi xuân đã trôi đi mất rồi
Buồn đau,ai đôi lần ôm ngiệt ngã
Ngày biệt ly chẳng nói câu từ giã
Vì lòng ai đã muốn mãi giã từ…
Rồi tình yêu chia tay là tất cả
Ngày biệt ly ánh chiều sáng nguy nga
Cánh cửa em âm thầm anh khép laị
Để còn chi màu sắc những phôi pha
Gạt đy em giọt nuớc mắt tuôn rơi
Vì ngưòi ta sẽ không hề chờ đợi
Em hãy đy về nơi em cần đến
Nơi có ngưòi mang hạnh phúc mong manh
Anh cố cưòi đừng để lệ tuôn rơi
Để em buớc rạng ngời đường phía
Dù ngày sau còn không cơn giông bão
Xin chúc người được mãn nguyện mà mong…
…
Gượng cưòi chi…?
Để lần cuối là biệt li…
-
Anh sẽ đi tìm em
Anh sẽ đi tìm em
Tìm bất cứ đâu nơi mặt trời buông xuống
Tìm em dù bước chân người sầu muộn
Tìm trong hơi thở lúc chiều buông
Anh sẽ đi tìm em
Con người mà hằng đêm anh mơ thấy
Ngay trong tầm tay mà chạm lấy không sao được
Người anh mộng mị ngỡ quanh đây
Anh sẽ đi tìm em
Tìm màu mắt làm mây trời say đắm
Tìm tóc mây mà chim trời nhìn ngắm
Tìm gót chân hoa thơm khẽ rướn mình
Tìm lá bay khẽ cài lên mái tóc
Tìm chiếc khăn đã nhẹ thấm mùi hương
Tìm giấc mơ bao ngày anh ấp ủ
Tìm em một nữa con tim nồng
Anh sẽ đi tìm em
Dù ngày mai trời là cơn giông bão
Dù ngày mai trái đất có lụi tàn
Dù mùa đông có đêm dài giá phủ
Dù chúa ơi chẳng cho con đường về
Dù ngày mai có là giấc ngủ mê
Dù ngày mai anh thành loài chim biển
Vụt xa vụt xa ngàn trùng dương
Dù chỉ gặp một lần rồi li biệt…
anh không tìm người con gái yêu anh
mà chỉ cần anh yêu người là đủ
cần nụ cười đưa anh vào giấc ngủ
cần nắng mai xua tan áng sương mù
cần mỗi ngày để nhìn thấy em vui
cần làn hương vỗ về lên mái tóc
cần niềm tin qua những ngày khó nhọc
cần một người vì giấc ngủ vẫn cần mơ…
-
[size="6"]give my girl
Đời đôi lúc không như em vẫn nghĩ...k quá xót xa, k quá đau, k quá hp’,k quá nhiều ...thứ gì đó để ta có thể ngã mà không đứng dậy, để ta vui mà nhiều khi bất chợt bật khóc....đừng bảo gì...Anh tập sống với một quan niệm không có sự thương hại_yếu đuối_và kí ức... anh và em, từ xa lạ rồi trở nên quen, rồi từ quen ta lại trở về xa lạ... Thế nên,,, mình chia tay nhau,chuyện thường tình thế thôi, em hãy quên...quên đi cũng giống như nước chỉ chảy một lần qua bến..tạm biệt một tình yêu,,,câu này đâu phải lần sau cùng em có thể nói với tất cả đau đớn của mình hay nói thay anh...? em đâu biết... anh ích kỉ_rắc rối_lạnh lùng_ngu ngốc-vì để em đj_và từng yếu đuối,,và từng thương hại...chẳng có gì thật-sự-tốt để ai đó phải quan tâm, em k ngoại lệ, bạn bè anh, cả người thân của anh...cũng k ngoại lệ. Anh dễ đánh mất tất cả,,,vì anh nghĩ mình chưa-từng-được-có -hay khả quan hơn- là anh chẳng xứng để được ai ưu ái cho vào cái “list” :”người họ sẽ quan tâm” . xl. Xl em. Xl cả bạn bè anh. Phải chi...phải chi anh được thay đổi...1lần nữa thôi, anh sẽ không sống để phải làm cho ai đó crY, làm cho ai đó buồn, làm cho ai đó thấy bản thân bỗng dưng không còn ý nghĩa-hay đại loại thế...àh,có điều này, e hãy biết, a chẳng khác anh của ngày hôm qua, {anh chưa từng thay đổi},có chăng là em chưa hiểu gì về anh, hôm qua và hôm nay và có lẽ ngày mai cũng thế,,,anh...vẫn chưa đủ tốt để dành cho em, chưa đủ tự tin để mang cho ai hp’, chưa đủ lý trý để anh tự dặn mình đừng yêu ai quá nhiều để rồi giờ đây tưởng chừng như anh không yêu ai hơn được nữa....vậy...sao đây anh??? Chẳng biết phải nói ra điều gì nữa...để nó có ý nghĩa...k nhảm...k bất chợt khi em vô tình đọc entry này...oh,chợt ngay giây đầu tiên của phút anh gõ vào dòng chữ này đây, anh chợt nhận ra mìh lại mất đi những thứ quan trọng một lần nữa...mất như tất cả...tất cả_k tìm lại được ở bất cứ nơi nào ở thế giới này...trái tim...bản chất nó là như vậy hay thật sự cần ai đó mở ra cánh cửa....future...bình yên+belive+can be hope+cười hp...cuộc đời…là nơi mà đồng tiền có thể mua bạn cho em, là nơi anh có thể mua một người tình lý tưởng, là nơi không có chân cho kẻ thất hèn, kém thế…chẳng biết có ai bảo là anh ngu ngốc hay k khi anh nghĩ vậy,,,dại dột ư, bi quan ư…a chẳng rõ nữa…em tập sống lạnh lùng, tập nghi ngờ…điều đó sẽ tốt cho em thôi, cho bất cứ ai…dù chẳng ai không mưu cầu hạnh phúc… dù bản thân đã trải qua bao hạnh phú nát mục trong đời…điêu…a vẫn bảo thế…bảo là đời điêu ngoa…anh và em giờ đã ra hai thế giới xa lạ. Em là em. Anh là anh. Mỗi người với một dòng suy nghĩ, với một con đường riêng cho ngày mai. Anh tin, với những điều tốt đẹp của em, không khó để em lại tự tìm thấy một hạnh phúc…said to u...[/size]
-
ah`, được rồi thks bạn nhiều ^^
-
Nỗi nhớ của anh
Ngày hôm qua, còn anh nhưng đã chẳng còn em
Tình chẳng xẻ nhưng đã thành hai nữa
Xót xa thôi nữa âm thầm vụn vỡ
Nữa ở lại, nữa cũng buồn, ra đi
Anh sẽ chẳng yêu em, chỉ đến khi
Khi nỗi nhớ của anh đã không còn như trước
Khi anh vẫn muốn yêu em nhưng chẳng được
Khi lúc anh không còn nghĩ về em.
Nhưng thật ra, nỗi nhớ ấy của anh
Là sỏi đá giữa muôn vàn giông bão
Và màu gió cứ lùng lạnh xanh xao
Tình anh trao mang tâm hồn của đá
Có phải em nghe điều đó rất lạ
Nỗi nhớ xa xin gửi gió trao người.
Có thể, anh vẫn nghĩ rằng có thể
Với em, “ nỗi nhớ” chỉ là thứ xa xỉ giữa bộn bề
Chỉ là mưa ngâu giữa ngày trời nhật lệ
Em không buồn những ngày trời u mê…
Cũng có thể, ấy là những đê mê
Của mình anh tái tê về một hướng
Một cung đường vẫn còn nhiều mù sương
Cung đường kia người quay đầu cất bước…
Em ơi,…
Khóc không được thật sự là rất đau
Anh lau nhanh lệ tuôn trào rất khẽ
Bước chân người cũng âm thầm rất nhẹ
Dội từng hồi làm tan nát trái tim!
Mau lặng im đi tâm hồn yếu đuối
Nỗi nhớ kia rồi sẽ dần khôn nguôi
Tiếc nuối chi vì một người không thể
Chẳng của anh, và sẽ mãi không về…
Là yếu đuối! chỉ có thể là yếu đuối!
Em không yêu thì có nghĩa gì đâu
Mà cõi lòng cứ rã rích mưa ngâu
Tại sao anh mãi cúi đầu trước gió?
Khi ra đi- nghĩa là em đã từ bỏ
Mối tình kia là rất nhỏ trong đời
Em đi đi dù bóng người bỏ ngỏ
Như chuyến đò…
Anh vẫn đợi con nước về thôi…
-
em mới tham gia diễn đàn, em tạo chủ để rồi nhưng không biết cách post nhiều bài trong cùng một chủ để, ai biết chỉ giùm em nhaz chứ mỗi lần em viết bài mới là ...tạo thêm 1 chủ để mới ...oải lắm!!!! @@ chỉ em đi^^
-
-- Bức tranh --
Em hôm qua và em ngày nay
Đôi nơi hai phương trời li biệt.
Em hôm qua vẫn còn đây thắm thiết
Em bây giờ còn trong trí tưởng tượng thôi.
Em bây giờ thì đã khác xưa
Em giờ đây không còn thơ ngây nữa.
Em tìm vui trong chốn ấy mộng mơ
Mà phù du bọt bèo đời trôi nổi…
Anh thì vẫn ngồi đây
Nhìn mây trời say đắm
Buồn chim trời nhìn ngắm
Vẽ trong tim không lời.
Vẽ bức tranh về em
Anh là người hoài cổ,
Là gàn dở mơ hồ,
Là kẻ rồ kẻ dại,
Là kẻ đời ngang trái,
Cuồng giấc mộng tàn phai
Em đúng! Và anh sai
Mãi như là khái niệm..
Anh tự bảo:
“ Đừng khóc hỡi trái tim mong manh
Đừng tiếc nưối lời xin lỗi chân thành
Đừng giả vờ không buồn không oán hận
Đừng nói không không giận kẻ vô tình…"
Khóc ánh Duơng Tàn
in Trang thơ thành viên
Posted · Report reply
Người lạ…
Anh nhớ lắm lần đầu ta mới gặp
Em thẹn thùng
Anh lắp bắp chẳng thành câu
Em ngại ngùng có biết nói chi đâu
Anh khe khẽ dăm lời chào khơi chuyện…
Rồi anh nói em nghe
Lời yêu đầu thỏ thẻ
Em gật đầu thật nhẹ
Và thế là,…
Mắt nhìn nhau…
Miệng chẳng nói ra đâu
Nhưng tim cùng một nhịp…
Lời yêu đầu…
Chỉ là thế
Mong manh, dạo khờ, nhiều mộng mơ
Anh ôm ấp bao đêm những vần thơ
Ước nguyện gì, hi vọng gì…
trong đêm lành hiền hậu…
Và trôi dần những ngày cuối mùa thu
Em tôi cũng trôi xa theo đất trời thớ mộng
Tôi thất thần nghe lòng đang tuyệt vọng
Mà thét gào, tay níu chặt khoảng không
Thôi còn gì những ước với mong
Khi yêu đương như con đò giữa biển
Em bên ai vẫn thì thầm ước nguyện
Lời xưa, đường xưa và…người ta!
Anh cuối đường đứng ở nẻo khuất xa
Thành người lạ trong mắt người không lạ…