-
Số bài viết
165 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
26
Bài viết được đăng bởi Tran duy trung
-
-
trong vườn mẹ (*)
hàng rào hoa bụt đỏ
cuối hè lựu trổ bông
Ôi những cô em gái
đợi thu sang lấy chồng13.09.16
(*) tặng em Phương Tình & Hồ Thu
- 1
-
đêm trong vườn mẹ
đêm phôi thai giọt sương
con sâu non cuộn mình trong lá khô im ngủ
đêm nhốt đầy hương
đêm nhốt đầy trăng
đêm rụng xuống mặt ao cá quẫy...
tôi nhốt đầy hương
tôi nhốt đầy trăng
tôi gõ cửa ngày mai
bằng tiếng hạt mầm tách vỏ
cục cựa trong đất nâu12.09.16
- 1
-
Buổi sáng trong vườn mẹ
lọt qua kẽ chiếc lá khô mục rách
như mái nhà xưa vắng bàn tay cha về lợp
sợi ban mai se chỉ đầu ngày.
mùi nước mưa đêm qua còn nồng hương đất
chiếc lá tật nguyền bập bẹ bay...10.09.16
- 1
-
Gã đưa thư
Tháng mười làm gã đưa thư
Nỗi buồn tôi nhận gửi từ lá bay
20.12.15
- 1
-
Thích là trẻ con
có lần nhìn cái xe hơi
tớ vờ vĩnh nghĩ : đồ chơi thôi mà
Trần gian bé tí tẹo à
lớn bao nhiêu, vẫn thích là trẻ con12.12.15
- 3
-
Mộ Phần
Tôi thấy tôi tan rữa dần
Trong trăm năm - cái mộ phần đời tôi...05.12.15
-
Tặng bạn của tôi - Vũ Đình Cường !
HOÀNG TỬ BÉ (*)
Tớ không có gì cho bạn ?
Điều đó chẳng quan trọng
Bạn không có gì để tặng tớ ?
Điều đó cũng chẳng quan trọng
Chúng ta vẫn sống như ngày hôm qua, ngày hôm kia
Và nhiều ngày trước đó…cái quan trọng thì chẳng bao giờ nhìn thấy được
cái quan trọng thì chẳng bao giờ nhìn thấy được bằng mắt thườngChúng ta là những người lớn nghiêm túc
Chúng ta vẫn sống như ngày hôm qua, ngày hôm kia
Và nhiều ngày trước đó…Bạn sẽ là ông vua mặc áo lông chồn màu đỏ tía
Còn tớ sẽ là ông hợm hĩnh có cái mũ thật kỳ khôi
Chúng ta là những người lớn nghiêm túcBạn sẽ là nhà buôn sở hữu tất cả các vì sao
Còn tớ, tớ sẽ là người thắp đèn trung thành nhất
Chúng ta là những người lớn nghiêm túcLâu rồi không gì làm tớ khóc
Lâu rồi không gì làm tớ khóc,
Chắc bạn cũng vậy !Bạn cần tưởng tượng ra mình bị lạc giữa hoang mạc
Không gì hết, ngoài mặt trời và cát và đêm và các vì sao
Không gì hết, bạn gặm nhấm nỗi cô đơn một mình
Không cách gì giúp bạn ra khỏi hoang mạc
Bạn tuyệt vọng, mặt trời và cát và đêm và các vì sao
Nỗi cô đơn sẽ làm bạn bật khóc
Bạn khóc và bạn bắt đầu nhớ lại
Bạn khóc và bạn bắt đầu nghĩ về ai đó nhiều hơn
Bạn lịm đi và bạn nghĩ mình sắp chết…cái quan trọng thì chẳng bao giờ nhìn thấy được
và rồi bạn bắt đầu nhìn thấy chúng bằng trái tim
bạn mỉm cười
bạn thấy mình bé lại
bạn thấy mình như một cậu bé…tớ cũng thường tưởng tượng như vậy
mỗi khi tớ lãng quên chính tớ
mỗi khi tớ muốn nhớ lại một ai đó
của cuộc đời tớ
tớ không muốn làm người lớn nghiêm túc
tớ nghĩ bạn cũng vậy !07.12.15
(*) tiêu đề, nhân vật, ý từ trong “ Hoàng Tử Bé “ của Saint – Exupéry, Trác Phong dịch
-
Một chút thôi.
Thèm về khóc bên bờ vai của Mẹ
Đã lớn khôn, ai đó cũng từng...
Là đàn ông, một chút thôi, lặng lẽ
Một chút thôi...
Vừa đủ để
Rưng rưng
13.11.15
- 1
-
Bỏ Ông Bùi Giáng Tôi Đi
Hôm xưa tôi chết bên bờ
Có ngàn lá nhỏ khóc xơ xác mùa
Hôm nay mộng cũ về thưa
Hỏi chàng thi sĩ năm xưa đâu rồi
Thưa rằng đã giã biệt tôi
Đi về phố thị có đôi với mình
Tay bồng bế một sinh linh
Bỏ ông Bùi Giáng hạ sinh mưa nguồn
28.08.15- 3
-
Dắt thơ qua tháng ngày này
Anh như một gã ăn mày thời gian
22.04.15- 2
-
Lâu rồi mới vào lại đọc thơ của Vinh. Đề tài và Ý tưởng thơ rất phong phú. Chúc Vinh thêm nhiều sáng tác nữa nhé.
-
Một hiện diện tuyệt vời. Chúc mừng anh !
TẬP THƠ MỚI CỦA TRẦN KHUYẾN
(bài trích đăng)
GẶP LẠI LÝ THƯƠNG NHAU
Người ta chụp hình trái đất
Trái đất có chụp hình cho mình đâu
Đi lang thang mấy bữa nát nhàu
Mới nhìn mặt em hét lên - Trời già dữ vậy !
Líu ríu chào nhau - Anh về xem lại
Gương cũng hò reo -Giẻ rách đây mà
Cái quy luật - Người ta tìm cách chống
Nào là bôi kem tắm trắng căng da ...
Anh mặc kệ Già thì đẹp lão
Trước khen chê - Vẫn có đường binh
Miễn con tim nồng nàn sắc đỏ
Sống bao dung và mãi đậm tình
Mặc cho đời trăm mưu ngàn kế
Rồi người ta xí gạt lẫn nhau
Em yêu hỡi - Em là người ban phát
Hãy cho anh một cõi ... nhiệm mầu
Gặp muôn người anh vẫn hát Lý thương nhau .
Trần Khuyến- 2
-
Bài này anh viết hay quá. Nhóc Bảo nhà em có thêm bài thơ hay để học thuộc rồi . Hihi
- 3
-
1.
Trong cuốn sách
Có những viên gạch
Không cần lửa nung
2.
Dòng nước bao dung
Chưa một lần chối nhận bầu trời
Soi cả ngày bão giông
3.
Đàn gà con
Những dấu chấm
Bóng của nắng trưa
4.
Soi gương
Thấy mình ngày một già đi
Vui vì nghĩ...
Con đang lớn dần !
5.
Nấu ăn và rửa bát
Sẽ thành những việc to tát
Nếu tất cả đàn ông luôn nghĩ về Mẹ
04.04.15
- 6
-
Bài này Trung viết rất thật, Bỏ học giữa chừng, 15 năm ra đi và xa gia đình, mang theo ước mơ trở thành...nhà thơ hihi. Thương Mẹ nhều lắm vì đã làm Mẹ buồn.
Cảm ơn anh Gió và Vinh cùng chia sẻ . chúc mọi người an lành
- 4
-
Đào Công Điện : Người Nhật Tụng Thơ
“Anh – Câu thơ nhật tụng
Nguyện suốt mùa tin yêu “
( bốn khúc rời – Trần Duy Trung )
Đúng vậy, tôi có thể gọi nhà thơ Đào Công Điện là người nhật tụng thơ. Bởi vì với anh, chỉ cần một cơn mưa bất chợt cuối chiều, một lọn gió heo may đầu mùa , một chiếc lá vừa rơi hay một hình ảnh, một nét mặt, một cô gái dại điên vô thức anh gặp trên phố cũng đủ làm trái tim anh thổn thức và rung cảm. Dường như với con người tài hoa này, mỗi một phút giây trôi qua anh có thể nhìn ra tính thơ ở khắp nơi bằng một tâm hồn nhạy bén và đầy nhân hậu.
Để rồi mỗi phút giây ấy là ăm ắp những ý tưởng và câu chữ vỡ òa :
“Hãy cho tôi được rụng
Chạm đất dẫu một lần
Để tròn kiếp phiến lá
Qua đời rất ung dung “
( Ước Nguyện Nhỏ )
“Cô gái không son phấn
Lúc đời nghiện hóa trang
Vải vóc chỉ vướng bận
Em trần truồng rất ngoan ”
( Cô Gái Khỏa Thân )
Thế đấy, với Đào Công Điện chẳng cần phải đao to búa lớn, thơ chỉ như những khuôn hình anh chụp nhặt được bằng con mắt thơ giản dị mà đầy sống động mà anhbất chợt bắt gặp đâu đó xung quanh. Càng đi sâu vào thơ của anh, tôi càng hiểu vì sao anh lại viết được nhiều mà hay đến thế. Chân thành đến thế và giầu cảm xúc đến thế. Bởi vì anh có quan niệm thơ hoàn toàn khác, quan niệm của người thơ nghiệm sinh sâu sắc, anh viết trong sự phù phiếm của danh phận, trong sự tĩnh lặng của tung hô xưng tụng.
“ câu thơ này của tôi
làm ơn giùm
đừng giỡn hớt với những vũ điệu uốn éo ma mị nữa
mà hãy đưa chân bước xuống
ngổn ngang đời “
( Rót cho đầy )
Đôi lần tôi đã ngớ ngẩn mà hỏi anh rằng : “ Làm thế nào mà anh viết nhiều mà không bị trùng lặp đến thế ? “ Có lẽ không chỉ mình tôi ngớ ngẩn như vậy. Bởi vì anh viết cả vài nghìn bài thì không tránh khỏi làm người ta ngạc nhiên thắc mắc và rồi than phục thật sự.
Thì đây : “ Hãy đưa chân bước xuống / ngổn ngang đời “- cái quan niệm thơ hết sức đơn giản này đã trải dài suốt con đường thơ của anh . Để rồi anh sống và hát lên những rung cảm tâm hồn đi qua những ngày tháng yêu thương, những vùng đất và phận người bé mọn. Và có lẽ trên hết, anh viết thơ như một sứ mệnh của mình mà không có cách nào chối bỏ.
“ Chối bỏ ngôn từ
Ai nói hộ mình đây ? “
( chối bỏ )
Nói thật rằng, tôi cũng là người cầm bút ( viết nghiệp dư thôi nhé ) nên tôi càng hiểu những gì anh gửi gắm trong hai câu thơ kia của mình. Anh yêu cái cuộc sống ngày, cái ngổn ngang của đời này nên anh sợ, anh sợ một ngày nhìn vào đôi mắt trẻ thơ nơi góc phố co ro và lạc lõng, anh sợ chiếc lá đau rơi cuối mùa khắc khoải, sợ những sớm cong vênh mưa nắng qua đi khi vừa thức dậy, sợ chính tâm hồn mình như căn nhà hoang vắng không yêu thương, không ai về gọi cửa :
“Tâm hồn tôi là căn nhà bỏ hoang
Mỗi chiều tắt phập phồng chờ gọi cửa “
( kinh khuya )
Đọc thơ anh, tôi luôn có cảm giác anh còn muốn yêu thương cuộc sống này nhiều hơn thế, anh sợ tâm hồn mình không đủ, đôi lúc muốn tự làm rỗng mình để lại rót đầy, rót đầy. Chính ý niệm đó đã luôn mang lại cho anh những cảm xúc mới lạ để viết trước muôn màu và góc cạnh của cuộc sống. Mỗi lần bắt gặp một bài thơ của anh là tôi lại giật mình bắt gắp một ý tưởng mới, một cái nhìn mới và một hơi thở mới
“thân xác này của tôi
rỗng đến độ nhiều khi
không có đủ tâm hồn
rót đầy cho nó “
( Rót cho đầy )
“ như mọi ngày tôi cặm cụi làm thơ
những ước mơ dưỡng nuôi bằng mộng ước
những cấu tứ tuổi nghìn năm trứng nước
từ Lạc cha trai lơ và Âu mẹ chưa chồng
như mọi ngày tôi hớn hở lại băn khoăn
xa róc rách bỏ bầy phương sóng nọ
dòng sông biếc chảy về đâu, chẳng rõ
nẻo đường nào đến được tâm hồn em “
( Con Đường Nào )
Để khắc họa một chân dung thơ Đào Công Điên thi tôi là kẻ bất tài, bất tài trong sự cảm nhận hạn hẹp và ngôn ngữ nông rỗng của mình. Bởi vì thơ anh có quá nhiều cái hay và những ngụ ý triết lý sâu xa :
“ Đi hết một chân trời
Có thể sẽ gặp chân trời khác
Đi đến cuối giọng cười
Thường nghe giọt rơi nước mắt ”
( Bước Song Song )
“ ánh sáng bị nuốt bởi bóng tối
đêm chảy tan vào ngày “
( Kinh mùa đông )
Triết lý, hiện sinh, và đầy chất suy tưởng tuyệt hay như thế này thì có lẽ tôi chỉ còn biết đứng vỗ tay mà thôi. Cái vỗ tay của một cậu học trò háo hức vô cùng…
Và một trong những câu thơ của anh đã làm thay đổi rất nhiều ý thức thơ của tôi :
“ Chỉ cần thêm vào từ Mẹ
Câu thơ cũng đủ nên người ‘”
( Chỉ Cần )
Thế nên, trong bài viết ngắn này, tôi chỉ mạn phép viết về điều đã làm tôi ngạc nhiên và rất đỗi thán phuc. Hay đúng hơn là cái tài viết thơ như viết nhật ký : từng phút là thơ, từng ngày là thơ và cả trong từng hơi thở là thơ của anh nữa…
Nha Trang
03/03/15
Trần Duy Trung
- 3
-
VIẾT Ở NGŨ HÀNH SƠN
tạo hoá trêu ngươi
ngũ hành học thuyết
ban cho con người
vài điều minh triết
đi rồi mới biết
ta - vạn ngu si
trước bao tinh tiết
thiên nhiên diệu kì
NHS
28.02.15- 4
-
VIẾT ĐÊM HỘI AN
xuôi theo một mái chèo nan
trăng soi phố cổ Hội An đèn mầu
mai xa nhớ vị Cao Lầu
nhớ ai đứng đợi Chùa Cầu mà thương
Hội An
26.02.15- 4
-
Chúc anh và gia đình năm mới sức khỏe, vạn sự như ý nhé
- 3
-
BÀI THƠ TẤT NIÊN MÌNH
Đời ta như mẻ vó
Ta cất nốt chiều nay
Giữa không và giữa có
Trắng mù lọn khói bay…Xin em ngày rất thực
Ta nhìn xuống đôi tay
Vết sạn chai cơ cực
Chuyện áo cơm mỗi ngày…Ta giấu vào tóc muối
Nhăn nhúm nửa tâm hồn
Sống cho thêm ngày tuổi
Ơn cha mẹ, lớn khôn…Ta phải đâu chọn lựa
Hai nửa, hai cuộc đời ?
(Cả hai chiều sấp ngửa
Cũng bấy nhiêu khóc cười)Đêm nay, năm tháng cạn
Lẩn thẩn tất niên mình
Ba mươi tư tuổi hạn
Cõi người về hiện sinh17.02.15
( 29 tết Ất Mùi )
- 4
-
MẦU CỦA MÙA ĐÔNG
con đường con đường con đường...
phố nằm như một vết thương của mùa
thời gian trôi chậm như rùa
í mà tớ đã già nua mất rồi
muốn hôn một phát lại thôi
mùa đông diễm tuyệt mầu môi em buồn29.12.14
- 5
-
MẸ VÀ TRĂNG
Đêm qua mơ thấy mẹ
Mắc võng đỉnh trăng non
Mây trắng đầu mẹ hát
Đong đầy lời ru con
Lòng sông Ngân có mòn
Bên nào bồi nào lở
Hành tinh nào rạn vỡ
Mắt sao nhấp nháy buồn
Tay mềm có mềm hơn
Để đu đưa thương nhớ
Qua bao nhiêu sách vở
Con học mà chưa ngoan
Chưa bỏ được lòng tham
Trăng cong mình nặng quá
Mẹ như trăng cao cả
Vẫn ầu ơ bên con !
bài này rất hay , rất thích .hihi
- 4
-
tuyệt vời và rất thích.
những bài thơ gần đây của Vinh đọc rất lạ. Lạ với những gì mình đã đọc của Vinh.hihi. ý tưởng tươi mới và độc đáo hơn. cấu trúc gọn nhưng chắc tay hơn. ngôn ngữ ít '' thơ " hơn nhưng mang lại nhiều hơi thở của cuộc sống hơn.
mong được đọc nhiều bài thơ mới nữa của Vinh.hè
- 4
-
ĐÀN BÀ
anh thấy mùi thơm nước mắt
của ai đó giấu vào đêm
anh thấy mùi thơm trong vắt
nở ra ban mai êm đềm
anh thấy mùi thơm phố xá
lẫn trong đôi gánh hàng rong
giọt mồ hôi thơm rất lạ
hóa bữa cơm no ấm lòng
anh thấy mùi thơm em đấy
mùi thơm không của thịt da
cái mùi thơm mà anh thấy
từ lòng nhân hậu tỏa ra
14.12.14- 5
CHIẾC ĐÒN BẨY
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
cho các con, Quốc Bảo & Bảo Tiên
Buổi trưa trong vườn mẹ
có chiếc lá khô
gầy như tay mẹ
có bầy chim sẻ
tha cọng rơm vàng
có cái nắng mang
bóng trưa vừa Ngọ
có đàn gà nhỏ
đi lại lang thang
có con kiến càng
vừa đi vừa kể...
có bông hoa khế
rụng mặt giếng khơi
lay cả bầu trời
khua làn mây trắng
có mùi bồ hóng
theo khói bếp bay
có tiếng điếu cày
kêu to rong róc
có tiếng sảy thóc
hạt lép hạt đầy
có tiếng võng mây
kẽo cà kẽo kẹt
có tiếng chổi quét
hạt bụi rong chơi
có tiếng í ơi
bên bờ dậu vắng
mặt ao phẳng lặng
cá quẫy bọt tăm
kê gối tôi nằm
hiu hiu gió thổi...
Lagi, Trung thu 2016.
15.09.16