Jump to content

Tìm kiếm

Showing results for tags 'HAO_MY'.



More search options

  • Tìm theo nhãn

    Cách nhau bởi dấu phẩy.
  • Tìm theo tác giả

Thể loại


Diễn đàn

  • Gốc đa đầu làng
    • Thông báo chung
    • Thắc mắc - Góp ý - Hỗ trợ
    • Giao lưu, gặp gỡ thành viên
  • Khu vườn sáng tác
    • Trang thơ thành viên
    • Thơ xướng họa - Đối đáp bằng thơ
    • Truyện ngắn của thành viên
    • Các thể loại khác
  • Cà phê Văn học Trẻ
    • Thời sự Văn học
    • Các cuộc thi Văn học
    • Nghiên cứu - Lý luận - Phê bình
  • Thư mục trống

Blogs

  • Kieu Anh Huong's Blog
  • Trương Trọng Nghĩa's Blog
  • Blog của tui !
  • sauriengnhonho's Blog
  • mocxuyen's Blog
  • Lâm
  • xương_rồng_đỏ
  • vulangtrieu1402's Blog
  • gaucoduoi's Blog
  • donghoa's Blog
  • Đăng Khoa's Blog
  • hoahuyen's Blog
  • darkwater's Blog
  • Daily'sBlog
  • Do_not_cry_for_me's Blog
  • tangtoichoem's Blog
  • NhietMacSinh'Blog
  • Thơ Vô Danh Khách
  • nguyenduybieu's Blog
  • hatelove's Blog
  • pinky_ency's Blog
  • thaibangvu_youngpoeter's Blog
  • Cafesua_Blog
  • bobo's Blog
  • minhhuy's Blog
  • THẢO's Blog
  • thienthienphongsuong's Blog
  • nhựt minh
  • Kieu_anhhuong's Blog
  • black229's Blog
  • Duong Kim Yen's Blog
  • kẹo ngot blog's
  • fragile's Blog
  • LOVE YOU FOREVER
  • Hào Quang Vương
  • NguyenTanHuyCuong's Blog_quy ~ca`tung
  • Le.onapic
  • thieutiencomacongchamcom's Blog
  • MAI THAO's Blog
  • chuduccong76's Blog
  • hatranthanh's Blog
  • hoaingan15's Blog
  • nindinnin's Blog
  • anhphu's Blog
  • Hoa Nip & November Rain
  • loveaffairal's Blog
  • Trúc Hà 's Blog
  • datviet's Blog
  • Chí phèo's Blog
  • alone_rock's Blog
  • aline's Blog
  • lehieu's Blog
  • nguyenphong's Blog
  • Vietrantour
  • Long Shita's Blog
  • thienxd2a's Blog
  • PHAM THAI HOANG CHUONG's Blog
  • Lê Xuân Cảnh's Blog
  • mua_buon's Blog
  • nghianhan_2007's Blog
  • vuhao's Blog
  • meomap's Blog
  • nguyenngochoa's Blog
  • huybinh's Blog
  • maihoa_04's Blog
  • ^*ThiếuVăn*^
  • trandhuys_ctc's Blog
  • tuanpham1703 Blog
  • Quynh
  • saokhue_04's Blog
  • zasder's Blog
  • hoangtran90
  • chang_ngao2001's Blog
  • minhduc's Blog
  • Trí Viễn's Blog
  • lionkingbeta's Blog
  • Chu Minh Khoi's Blog
  • guardian_angel's Blog
  • guild.:L@st4one:.'s Blog
  • vu minh toan's Blog
  • thiên cầm's Blog
  • ditimsaolac16's Blog
  • Truong Cong Thanh
  • kim phung's Blog
  • crazyfan's Blog
  • quynhanhblog
  • boyX1sanhdieu
  • dong's Blog
  • konigushi's Blog
  • crazy world
  • La_di_da's Blog
  • kp43v3r's Blog
  • girl_Hoa's Blog
  • duchienrussia's Blog
  • quephuong's Blog
  • vuphonghanoi's Blog
  • quyenlachimavotinh's Blog
  • tala_tuananh_lta's Blog
  • huanblog's Blog
  • Sò Khỉ's blog
  • nguyenvanquoc's Blog
  • trongtruong's Blog
  • mr.Trong Blog
  • HoangDung
  • phanthanhthuy85's Blog
  • kitaro207's Blog
  • TâySơnHiệpKhách's Blog
  • ruaconvathocon
  • B13 don't fucking care ..! V.I.P Hp..!
  • _AnhZaiPro_'s Blog
  • chaomao's Blog
  • edge's Blog
  • Botbiennuoc3000's Blog
  • bupbo's Blog
  • hoanghoaky
  • Vu Lam's Blog
  • bùi nhật duy's Blog
  • be Khoai Lang - cang ngam - cang yeu
  • Ngon Hoa's Blog
  • dưa hấu yêu!
  • Thơ hay trên Thơ Trẻ
  • Thanh Trắc Nguyễn Văn' s Blog
  • thuydaonguyen's Blog
  • TVT's Blog
  • duy's Blog
  • nghisonxanh's Blog
  • lyenson's Blog
  • THƠ - NGYEU
  • Ngôi nhà ảo của KFC
  • hoahongdenH's Blog
  • HoThuongTin's Blog
  • tungsaker's Blog
  • Từ Linh Nguyên's Blog
  • ChipJ3aJ3y's Blog
  • DangThanhHoan's Blog
  • hayyeunguoikiahon.tn
  • nguyengiau's Blog
  • http://nguyendinhvinh.vnweblogs.com/
  • minhquang's Blog
  • NGUYỄN HUY MINH
  • datluu
  • triviet's Blog
  • trankimha's Blog
  • CAT HAI's Blog
  • Tằng A Tài's Blog
  • visaotinhtu_9xqn's Blog
  • Vu Cong Thien Thu's Blog
  • vic_online's Blog
  • Biên Thành Lãng Tử's Blog
  • thanhnt's Blog
  • vumanh's Blog
  • quehuong's Blog
  • blog của ngô thùy trang
  • Đoàn Minh Trung's Blog
  • shimachaos2000Blog
  • diannaboy's Blog
  • caoduybang's Blog
  • liempt_cnc's Blog
  • lukimyen's Blog
  • vanhong's Blog
  • phobienvt's Blog
  • Trường Phi Bảo
  • bemicong
  • tudinhhuong_hl's Blog
  • uyên's blog
  • hiepkoi's Blog
  • Do Huu Khuong's Blog
  • nguyenvantuan
  • hongbaongoc1992's Blog
  • Pham thi thanh Loan's Blog
  • www.vietspace.net.vn/kissbila
  • Peter Ben's Blog
  • dream_star_1995's Blog
  • YEU LAU
  • girlllovely's Blog
  • traitimcontrai87
  • doan trung thanh's Blog
  • mai chien's Blog
  • hoang_tu_ngheo_92's Blog
  • Phố Đêm's Blog
  • girlpro_96's Blog
  • nguyentranle's Blog
  • tranghd15's Blog
  • ngo_vupy's Blog
  • vicky_dance's Blog
  • Gia_Quynh's Blog
  • đậu đỏ's Blog
  • songnilehuyenbi's Blog
  • thanhbinh82_tp's Blog
  • phamthiemquang's Blog
  • sad_vodoi
  • asoca_2010
  • tammaoyb115's Blog
  • Nguyễn Thánh Ngã's Blog
  • tieungoc's Blog
  • kim ngan ngan's Blog
  • Nguyen Nguyen Han Nguyet's Blog
  • huy ga's Blog
  • huuloc's Blog
  • Chuột Rain's Blog
  • dunggiananh_emnhe24's Blog
  • close friend's Blog
  • virut4vn's Blog
  • haphuong's Blog
  • hackiemmu's Blog
  • dungtq's Blog
  • xuanloannsc's Blog
  • Hàn Tử Minh's Blog
  • meojoulie's Blog
  • TRANLAM_CSHS' Blog
  • coldservant Blog
  • Shin
  • nguyenxuanhiep49's Blog
  • anhdepzaj's Blog
  • Nguyễn Ngọc Phú
  • Chuột Rain's Blog
  • tuyet nhi's Blog
  • huyhung's Blog
  • Châu Hữu Nhân's Blog
  • Nguyệt Hoa's Blog
  • ttnhannhan's Blog
  • Rongcon's Blog
  • LUUTHONGTB's Blog
  • thaptuhoang
  • girtvitCNTT's Blog
  • canhhoarung0211's Blog
  • TRUONGMINHHOANG's Blog
  • giahung's Blog
  • linh linh's Blog
  • lei's Blog
  • thu thuy's Blog
  • blog của tui ^^!!!
  • NMH's Blog
  • noinhodiuem's Blog
  • Tieu_Tinh90's Blog
  • menhtuathi's Blog
  • Cung Đàn Xưa's Blog
  • NIKITA's Blog
  • Bích Việt
  • cao tien nghia's Blog
  • booboo2411's Blog
  • nqhung's Blog
  • Hoai Nam
  • Hoài An's Blog
  • thợ điện's Blog
  • khatvongsong's Blog
  • Kim Thanh phong's Blog
  • NHIMHAMCHOI's Blog
  • BÉ PU
  • xuanhuyvalen's Blog
  • pham mai chien's Blog
  • Nguyên Đình's Blog
  • Cánh đồng dâu's Blog
  • moon's Blog
  • www.ilovemyvong.com
  • hai_67_love's Blog
  • Viết chơi
  • *VƯỜN *LAM *THỢ*2?@.com's Blog
  • XUANTHAM-TEARDOP!!!'s Blog
  • t4-1994-2008's Blog
  • thang long thu quan',s Blog
  • BeTy_SunRang',s Blog
  • sweet_dream_pimd
  • botbiennuocngannam',s Blog
  • Hà Trần
  • Hoa Cỏ May',s Blog
  • Chó ngốc
  • Ana Hải Yến
  • traidocthan_1102',s Blog
  • T.Giang.',s Blog
  • Bàng Lá Đỏ',s Blog
  • hoangtien
  • Lã Hoài Mai
  • xulanh_18031988@yahoo.com.vn',s Blog
  • Hoài Thương',s Blog
  • Xanh Rêu',s Blog
  • Anh mat troi',s Blog
  • AoChoangDen',s Blog
  • Ngô Nhật Minh',s Blog
  • HUGO_LINA',s Blog
  • quỳnh nhật
  • trannhathoang
  • Tina',s Blog
  • huyhoangrs', Blog
  • Văn Dũng',s Blog
  • nguyen tien quyet',s Blog
  • tuyetphuongnam
  • Thanh Tịnh',s Blog
  • Xủn.Wởn
  • Nhiên Anh
  • chuduccong',s Blog
  • Vô Thường
  • thanhhuan0909',s Blog
  • binhminhkhegoi',s Blog
  • Bibi',s Blog
  • Tô Khiêm
  • Đá Cuội',s Blog
  • PHAN MINH QUYET',s Blog
  • nguoihaimat',s Blog
  • Oprah Blog
  • ditimhanhphuc',s Blog
  • luctranvan',s Blog
  • bentrangxua_wmp',s Blog
  • DON',s Blog
  • viethu's Blog
  • Nga_nb',s Blog
  • hiếu a',s Blog
  • phù vân
  • Big Man
  • Hoài Vi',s Blog
  • Nguyễn Hoài Vi's Blog
  • Dịch Vụ Seo, Quảng Bá Website, Thông Tin Giáo Dục Giới Tính
  • Quoc-Nam',s Blog
  • *Thủy Thịnh Hoàng *',s Blog
  • hotdog's Blog
  • ThuongThuong',s Blog
  • Nguyễn Văn Nhân',s Blog
  • Nguyễn Thủy',s Blog
  • thuongtham3011',s Blog
  • Sóng khát',s Blog
  • takeachangeonme_7764
  • hoang anh',s Blog
  • Namdung
  • chipsyeens', Blog
  • NGUYỄN KHẢI HOÀN',s Blog
  • tieuphong
  • MEECONG
  • manhchau Blog
  • motngaymuadong',s Blog
  • hoai phuong',s Blog
  • Nguyen Dang Thuyet',s Blog
  • islinhnguyen Blog
  • CHU TUẤN KIỆT',s Blog
  • Wán DON',s Blog
  • Lâm Tịnh Vân',s Blog
  • hoanggiao',s Blog
  • Lâm Tịnh Văn',s Blog
  • LTV - Tôi Yêu Thơ',s Blog
  • Kim Sơn Giang Blog's
  • Trái tim băng gia'
  • situoan',s Blog
  • HARUHARU',s Blog
  • nguoibuongio',s Blog
  • Truong_chi_thi_si,s Blog
  • cobelolem',s Blog
  • penbook',s Blog
  • cỏ dại blog
  • xi_trum993',s Blog
  • toanaqh11',s Blog
  • MECGHI',s Blog
  • games blog
  • Blogger Nguyễn Tuấn Hải
  • minhthienhong',s Blog
  • raise',s Blog
  • Tịnh Ngôn',s Blog
  • Châu thạch minh',s Blog
  • Phương Tâm',s Blog
  • Loan Tây',s Blog
  • quynhgiaonvt',s Blog
  • lan bum',s Blog
  • xuan nhi',s Blog
  • Nguyễn Minh Quân',s Blog
  • Petervu',s Blog
  • Nỗi nhớ mùa đông',s Blog
  • tocxoancongchua',s Blog
  • ngt',s Blog
  • ღ♥ღ LUÔN MƠ ƯỚC ღ♥ღ
  • Nam phong',s Blog
  • publiccreate',s Blog
  • HOA TỬ TIÊN SINH',s Blog
  • noithatnha
  • HTD',s Blog
  • nguyenvanphuong',s Blog
  • haiphanoc',s Blog
  • Hoàng Hải Blog
  • Cong Hai Blog
  • votinhbien',s Blog
  • dan_ky_thuat_Blog
  • awa.com.vn
  • Trương Tấn Vũ',s Blog
  • leanhtuan_2203blog
  • tanhungviet',s Blog
  • duchungxl',s Blog
  • Nhu kim',s Blog
  • truyen.th',s Blog
  • Lê Văn',s Blog
  • NHẬT THANH',s Blog
  • GD oppa kut3',s Blog
  • Thepoo',s Blog
  • truyen',s Blog
  • Lóc cóc
  • huyhuy',s Blog
  • sim so dep ami
  • le quyen',s Blog
  • blackrabbit',s Blog
  • maiyeuem479889',s Blog
  • Hồng thảo',s Blog
  • phuonganhcool92',s Blog
  • Nguyễn Đại',s Blog
  • Tmv'sBlog
  • Thanh Tịnh',s Blog (PUBLIC)
  • Giang Tử Minh
  • Nghệ thuật sống
  • Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư
  • Trần Ngọc Hưởng's Blog
  • Hoàng Thu Dung's blog
  • Thùy Trang
  • Truyện ngắn hay trên Thơ Trẻ
  • Hải Âu Phi Xứ
  • Đê vích bích khem Tèo
  • Việc Làm - Trang Thông Tin Tuyển Dụng Việc Làm
  • aa_kuku
  • minhtuanpy
  • Trần Đức Hùng's Blog
  • Đàm Huy Đông
  • lê bá hải
  • Nhóc Rain
  • THI CÁT BỤI
  • trieuquan2012
  • ducthinh1408
  • TỐ TRINH
  • Giang Hạ
  • khoahahitech
  • ox-bx
  • Cam nang cham soc da
  • Hong Ly Vo
  • Tuấn Kiệt
  • vanchuyenhanghoadimy
  • vanchuyenhanghoadimy
  • trần phương
  • Những tháng ngày không tên
  • Thơ tình Caocongkien
  • ketoanviet
  • Romi
  • Romi
  • ♥_l0v3_ngok_♥
  • girlxitin98
  • girlxitin98
  • thi sĩ xứ lệ
  • VNRetail
  • Chuyện của Nắng
  • Behattieu_kih
  • Cua Đá
  • salevietasia
  • salevietasia
  • hdvntranthao84
  • Tùy Phong
  • Mùa lá rụng
  • Trần Chung
  • Cũng sẽ đến ngày ấy
  • Nguyên Mai
  • ducthinh1408
  • tinhdauccn
  • tinhdauccn
  • thu mua laptop cu
  • hannguyen267
  • ATK666
  • ATK666
  • Nước
  • DA4
  • maketwood
  • Nắng Tháng 7
  • Sơn Loan
  • QUÁN TÌNH LỤC BÁT
  • Cánh phù dung mỏng
  • XIN CHO TÔI LÀM QUEN !
  • vuhaiduong
  • hongphan13
  • khanhnv2
  • nguyenngocminh47
  • Cát Đỏ
  • giongongto2
  • laco.muaxuan
  • laco.muaxuan
  • ViSikrit
  • ViSikrit
  • Phale.blue
  • xosovui
  • xosovui
  • Nguyễn Giản Đơn
  • Dị Thanh
  • Tran Phuc Nhan
  • Tran Phuc Nhan
  • lantl
  • Xuân Thủy
  • Youkai
  • Hoàng Kỳ
  • Hoàng Kỳ
  • những ngày đợi nắng ___QUÁI VƯƠNG
  • Nguyễn Thanh Sơn
  • sellvipcc
  • Sunny_Nguyen
  • letruclinh
  • letruclinh
  • huyen_khntg
  • huyen_khntg
  • thúy thúy
  • Cổng Thanh Toán - Ví điện tử
  • Cổng Thanh Toán - Ví điện tử
  • Nhat Hanh DL
  • thaitinh257
  • quabingo_93
  • Anh Yêu Em Được Không!
  • Chong Chóng Nhỏ
  • Đèn Trời
  • Chong Chóng Nhỏ
  • canh_chim_trong_gio
  • wincor
  • giaiphapmavach
  • Ngọc Viên
  • Ngọc Viên
  • tiểu cờ ló
  • tiểu cờ ló
  • tiểu cờ ló
  • Tiểu Cờ Ló (tuấn anh)
  • dieu dieu
  • Hoàng anh Trường
  • thienvan
  • Lệ Khẽ
  • Bảo hiểm sức khỏe
  • Huỳnh Thị Lệ Ân
  • Mrs.Lee
  • Chi Chan
  • Yêu người
  • Hoài Duyên
  • ststvn
  • ststvn
  • Giang Phú Hữu
  • sodepamicom
  • Nhà sách Online
  • Karen Hoàng Anh
  • Karen Hoàng Anh
  • Quá khứ một thời
  • hoangvanhoang
  • maiquanghao
  • maiquanghao
  • leo leo
  • internet fpt binh duong
  • http://fptbinhduog.com/
  • Hình nền việt
  • Cát Lang
  • Xem phim online HD miễn phí, Phim Hay, Phim 18+
  • Dầu thảo dược Bách Linh Tiêu Thống
  • Bệnh đau nhược cơ
  • Game hoạt hình trò chơi yêu thích của trẻ em.
  • hanie
  • Huỳnh Thị Lệ Ân Blog
  • yentran
  • thegioitubepsaigon
  • Vu Mung
  • trung đình
  • seokaimin
  • Xanh
  • Phạm Mạnh Cường
  • dung nguyễn
  • CỐ QUÊN
  • Nguyễn Thuyền
  • Dat ten cho cuoc song
  • Mèo To
  • Mèo To
  • Tuyết Sương
  • Đông Y Nhân Tâm
  • Dòng cảm xúc, chỉ đẹp, khi nó được chia sẻ
  • May đồng phục Sư Tử Vàng
  • Lena
  • kimloan
  • homegroup
  • nơi gửi gắm tâm hồn
  • thanh dương
  • Jack Chilly
  • Phát Biểu suy nghĩ của anh chị về văn bản " cha thân yêu nhất của con " của xiao jun - văn bản lớp 10
  • dungdv1986@gmail.com
  • Nguyễn Duy Mỹ
  • Trà Khương Nguyễn
  • tiểu thảo
  • thuhau2608
  • s2abcds2
  • Yêu nước
  • Yêu nước nhưng phải hiểu biết.
  • tâm lý học
  • meoconhoangda
  • Tuấn Nguyễn
  • Đi về phía mặt trời
  • suni
  • Dương Hiền
  • Lâm Văn Quốc An
  • Lâm Văn Quốc An
  • Ốc Tiêu
  • Cảm xúc của Nevana
  • kieunhuvan
  • Gửi thóc của mẹ
  • Ngoc Nguyen
  • Thi Sĩ Huy Cận
  • Tâm Thu
  • Kem mát lạnh
  • viethdc
  • Mai Nga Mavis
  • Mỹ Nhi
  • BẰNG LĂNG LẠI NỞ, MÙA HẠ CHIA TAY
  • Đăng bài
  • Nguyễn Lê Gia Linh
  • Khoai tây
  • Ung bướu Hồng Ngọc
  • Bạn thân của mẹ
  • xelexus
  • Nuôi Tốn Cơm
  • viet123dinh
  • tinh tinh
  • nghĩa
  • ctyxkld2016
  • văn học trẻ
  • văn học trẻ
  • Hồng ngọc
  • remcuatphcm123
  • Hướng Dương Tím
  • SEOT
  • tubepdep0937878414
  • tubepdep0937878414
  • AnnieTran
  • AlanWalkerSneaker
  • namkhangpro
  • Trí Nguyễn
  • Pknamkhang193
  • lambaotrong
  • Huỳnh Đức Nhật
  • Tour du lịch Đà Nẵng
  • Suckhoenamgioi193
  • maymayit92
  • hoangquyen
  • nhuphuong
  • Tour du lịch Đà Nẵng trọn gói giá rẻ
  • Nội thất tủ bếp Minh Kiệt
  • Toán học
  • Toán học
  • D2tour
  • QCShop
  • Xuongmayvaydamgiasi.com
  • Nguyễn Thủy Tiên
  • Bút Lá Bài_Thanh Nhung
  • Bút Lá Bài
  • Thanh Nhung
  • Thanh Nhung
  • Nguyễn Thanh Nhung
  • huongtite
  • Công Ty Kiến Trúc
  • Truyện Ngôn Tình
  • Sở thích của Thanh Mường
  • taquangthang21061991
  • vuvandung
  • Tam Mộng Vô Ưu
  • lanchi1790
  • vokhacphu
  • Bộ 3 bồn tắm đứng hiện đại nhất
  • Bồn tắm
  • Cải Lương Trung Ương Việt Nam
  • Đôi lời của Jaf
  • Kẻ Bộ Hành Giữa Sa Mạc Nóng
  • Trương Trọng Nghĩa
  • Phân phối vách ngăn vệ sinh compact cao cấp
  • Đánh giá bếp điện từ Malloca - Bếp điện từ Teka - Bếp điện từ Chefs
  • Bếp từ nhập khẩu 2 vùng nấu Malloca MI 732 SL cũng là một sản phấm khá nổi bật của Malloca
  • Chọn mua bồn tắm cần thông tin gì?
  • https://bephoangcuong.com

Tìm trong...

Tìm nội dung mà...


Ngày đăng

  • Start

    End


Ngày cập nhật

  • Start

    End


Lọc theo số...

Ngày gia nhập

  • Start

    End


Nhóm


AIM


MSN


Website URL


ICQ


Yahoo


Skype


Điện thoại


Đến từ


Sở thích

Found 4 results

  1. Trang thơ Hà Thy Linh ♥ Lời tựa: Tặng những ai đã từng đau vì nhớ Đã khóc vì chờ, ngơ ngẩn vì yêu Hãy yêu thương bằng trái tim chân thật Cuối nẻo đường tình sẽ tìm thấy nhau! ♥ Về tác giả trang thơ: - Bút danh: Hà Thy Linh (cái tên có một ý nghĩa vô cùng quan trọng với tôi) - Họ và tên: Trình Thị Minh Hảo - Biệt danh: Min (Lại Thị Min) - Hảo My - Bé Mỳ v.v ... - Ngày sinh: 21.09.1989 [Thuộc đời cuối của thế hệ 8x, sinh thời luôn tự hào với cái mác 8x của mình - mặc dù có thể nếu đã gặp tôi, chẳng bao giờ bạn nghĩ tôi "già đời" đến vậy ^^!] Đôi nét về bản thân: Tôi - một con người sống tình cảm, có chút lãng đãng mộng mơ, có chút ngây thơ hồn nhiên đến lạ, có chút kiêu sa của bướng bỉnh ngang tàng; đôi lúc cũng có chút dịu dàng đáng yêu đến khờ khạo, và chút kiêu ngạo tuổi đôi mươi ☺ Tôi - một đứa con gái lãng mạn, yêu thơ và đam mê Văn học; luôn muốn viết ra những thổn thức, ngây dại của tuổi trẻ và những điều xuất phát từ một trái tim nhạy cảm, mong manh yếu mềm. Tôi - luôn tin vào sự vĩnh cửu của tình yêu. Và bởi thế tôi vẫn sống và yêu hết mình, vẫn đang bước trên hành trình kiếm tìm chân lý của tình yêu. Tôi - lạc quan và tin yêu cuộc sống. Đối với tôi, mỗi ngày trôi qua là những gì vội vã, đáng trân trọng để không sớm vụt tan! Sống trọn mỗi ngày để luôn thấy cuộc sống nhuốm màu hồng e thẹn của tin yêu. Tôi - tham lam, tự cao tự đại - tự cho mình là đại bàng vùng vẫy, có lúc nhận ra rằng mình cũng chỉ là một cánh én quá nhỏ nhoi giữa bầu trời mênh mông rộng lớn; muốn làm việc lớn; mơ ước thực hiện những ý tưởng lớn lao, cao trào là hy vọng khi chết đi có thể để lại cho đời những tác phẩm nghệ thuật thật sự ý nghĩa, sâu sắc và đầy tính nhân văn. Tôi - một con người luôn khao khát hướng tới vẻ đẹp Chân - Thiện - Mỹ đáng quý của dân tộc Việt Nam. Và còn điều gì ở tôi nữa nhỉ? Tôi - Đơn giản chỉ là một cô gái bé nhỏ, mỏng manh và khao khát được yêu thương! Tôi là tôi - Chỉ vậy thôi! Tác phẩm: 1. Những câu thơ bỏ lửng 2. Nếu ngày mai phải đến 3. Giá ngày ấy ... Sẽ tiếp tục cập nhật! Và bạn muốn biết thêm về tôi chứ? Vậy thì hãy đồng hành cùng tôi qua những vần thơ tôi sẽ viết ... để hiểu thêm về tâm hồn của một kẻ luôn đi tìm chân lý của tình yêu. Có thể một lúc nào đó, bạn sẽ thấy mình trong đó - nơi những cảm xúc từ trái tim tôi được hoà quyện trọn vẹn với niềm say mê Thơ ca và Văn học. Chân thành cảm ơn!
  2. Ký ức gió và Vì sao xa - Hà Thy Linh Anh - ¹ Vì sao cách xa Để Em - Và Ký ức đôi mình Chỉ còn là ¹ Thoáng hư vô! 1. Bình yên trong mắt gió Ngày lặng gió, Linh lang thang trên con đường quen thuộc, trải mình với cô đơn giữa những dọc phố dài. Hà Nội những đêm đầy trăn trở đã qua rồi. Hà Nội bây giờ bình lặng và lắng sâu, như trái tim Linh dù lặng lẽ đau vẫn dịu dàng thầm lặng hướng về một miền ký ức xa xôi. Nắng chiều long lanh, những vạt nắng vui đùa bên sóng nhỏ lăn tăn. Phía trên Hồ Tây, đường Hàn Quốc tuyệt đẹp hiện ra như khung cảnh thần tiên trong câu chuyện cổ tích xa xưa. Mặt đường trải dài, soi bóng đôi tình nhân đang nắm tay thật chặt, sánh bước bên nhau. Bỗng như mơ hồ, một cơn gió ùa tới, thổi bay tất cả ... Mọi cảnh vật trước mắt tan biến vào hư vô, nhòe đi trong khóe mắt cay xè. Một mình đi hết một vòng ven Hồ Tây, tính ra mất đúng 1 giờ, Linh thấy lòng nhẹ nhõm hơn, kỷ niệm ùa về, rồi lại chợt đi mau, mọi thứ giờ đây xa vời quá! Chiều tắt nắng, gió nhè nhẹ thổi, từng hạt pha lê nắng lấp lánh trên Hồ Tây lặng gió, lẻ loi len lói vào khoảng lặng mơ hồ trong tiềm thức, để thoáng qua trong tim là những nỗi nhớ dịu dàng. Linh có cảm giác dễ chịu, dẫu còn thấp thỏm những nỗi đau mà những khi vô tình nhớ lại, trái tim cô lại khe nhẽ nhói đau. Vậy là họ đã xa nhau 6 tháng. Trong khoảng thời gian đó, cô không biết mình đã làm thế nào để vượt qua những nỗi nhớ đầy vơi, những đêm dài rơi lệ. Mới đó mà đã 6 tháng rồi, 6 tháng họ không liên lạc với nhau, 6 tháng để cô biết nhớ nhung một người trong tuyệt vọng là đau khổ như thế nào, 6 tháng để cô biết cô yêu anh nhiều biết bao, nhiều hơn cả chính bản thân cô. Vậy mà có lúc cô cho là mình sẽ ổn, sẽ sống tốt mà chẳng cần đến anh. Những cô gái yêu quá nhiều đôi khi đánh mất chính mình. Giờ thì cô đã hiểu. Cô chọn cafe sách, tìm cho mình một nơi trốn chạy bình yên, để không nghĩ về anh và những chuyện đã xảy ra. Trái tim cô thắt lại, cũng nơi này họ đã gặp nhau, đã có nhiều ký ức đẹp nhưng giờ đây mọi thứ chỉ còn là hoài niệm xa xôi ... Thời gian trôi nhanh quá! Đôi lúc cô tự hỏi tình yêu là gì? Có phải là mỗi khi cầm trong tay chiếc điều khiển tivi, cô chán chường chuyển kênh loạn xạ; nhưng cứ thấy chương trình dự báo thời tiết là lại bất giác dừng xem, như một phản xạ tự nhiên vậy. Ngày hôm nay thời tiết nơi đó thế nào, nắng hay mưa, nóng hay lạnh, cô thật sự chẳng muốn mình bận tâm chút nào, vì ai đó đâu còn thuộc về cô. Thế nhưng trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Khi trời lạnh thì lo ai đó bị ốm. Ai đó của cô dễ bệnh lắm, trời rét là sẽ lại ho và sốt cho xem. Những lúc ấy cô thương ai đó rất nhiều, muốn được ở bên, được chăm sóc, được nấu những món thật ngon cho ai đó ăn. Nhưng điều đó thật khó, vì họ vẫn chưa thể đến với nhau. Cô vẫn còn đi học, và anh cũng mới chỉ bước vào những ngày tháng công sở đầu tiên; tương lai còn quá xa với họ. Thời tiết Đà Nẵng đâu lạnh như Hà Nội đâu, cô thầm nghĩ, vậy mà ai đó chịu rét chả giỏi tẹo nào. Nếu có ngày phải ra Hà Nội vào mùa đông thì phải làm sao đây, em sẽ chăm sóc cho anh, nhưng em không muốn anh bị ốm, vì em biết anh sẽ rất khó chịu ... Khi trời nóng, lại mong cùng ai đó ra biển. Cô yêu biển vì thế luôn tị nạnh với cái người suốt ngày được ngắm biển là anh. Anh lại đùa cô có cả một cái Hồ Tây với một cái Hồ con rùa to đùng như thế mà vẫn còn tham ... Họ đã từng có những giấc mơ tuyệt vời, cùng nhau vẽ ra một tương lai thật hạnh phúc. Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng bình yên, đến cuối cùng họ vẫn phải xa nhau, bước ngược yêu thương và từ giã những giấc mơ ngọt ngào. 2. Chờ ngày nắng phai - Anh ra Hà Nội công tác sao không cho em biết? - Linh nhìn Quân ngỡ ngàng. Người con trai mà cô mong nhớ suốt bao ngày qua đột nhiên biến mất sau một tin nhắn lạ lùng, và giờ đây lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Linh thoáng thấy chút ngạc nhiên trong mắt Quân, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh cố ý đến tìm cô cả. - Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Hãy cho anh thời gian, khi nào anh biết đáp án sẽ liên lạc với em. - Anh cần thời gian cho cái gì? - Linh thấy mắt mình ươn ướt, nhưng vẫn cố cười khô. - Để suy nghĩ về anh, em và chúng ta. - Vậy anh đã có câu trả lời chưa? - Tim Linh đau thắt, một cái gì đó mơ hồ khiến cô hoảng sợ nhưng cô vẫn tỏ ra bình thản, cố gắng chờ một câu nói, hy vọng điều sắp xảy ra không giống suy nghĩ đang quẩn quanh một cách khó chịu trong đầu mình. ... Lặng im. Không khí căng thẳng bao trùm như đè nén trái tim Linh khiến cô cảm thấy sợ. Cô vờ cúi đầu nhìn từng giọt cafe đang tí tách rơi, tâm tư trĩu nặng. Một lúc lâu sau, Quân cất tiếng nói nặng nề: - Những ngày qua anh cảm thấy tình cảm của mình đã dần dần mờ nhạt, chính anh cũng nhận ra sự hờ hững và vô tâm của chính mình, nhưng anh không hiểu tại sao. Em không có lỗi, chỉ là anh đã không còn xứng đáng với tình yêu của em. Những gì em dành cho anh quá lớn, anh thấy mình cần phải có trách nhiệm, cần phải yêu em nhiều hơn, nhưng đối với anh điều đó quá nặng nề. Anh sợ mình không làm được, sợ mình không thể mang đến em hạnh phúc, sợ mình không thể cho em một tương lai tốt đẹp, không có gì đảm bảo cho anh và em suốt con đường phía trước. Quân ngừng lại, đôi mắt Linh đã đỏ hoe nhưng cô không nói gì. - Nghe anh nói này, mình hãy dừng lại tại đây. Không phải vì anh hết yêu em, chỉ là vì chúng ta không thể, đừng bước quá sâu để rồi không thoát ra được. Hạnh phúc chắp vá đâu thể bằng những nỗi đau nguyên vẹn đã dịu dàng ngủ yên trong quá khứ phải không em? Em hãy quên anh đi, cũng như anh sẽ cố gắng, vì cuộc sống còn dài lắm, ta vẫn phải sống thôi. Linh à, anh xin lỗi! Nói xong, Quân như vừa trút được gánh nặng, anh quay lưng bỏ đi, còn mình Linh chết lặng. Cuối cùng, Quân vẫn phải ra đi, dù anh đã hứa hẹn, dù họ đã yêu thương, nhưng số phận chỉ cho tình yêu đó những phút giây ngắn ngủi. Và bây giờ là lúc phải ra đi, cho tình yêu một lối thoát, và để họ bước tiếp về ... những ngã rẽ không nhau. *** Ngày hôm sau Quân bay về Đà Nẵng, Linh nhốt mình trong phòng, một mình gặm nhấm nỗi đau. Cô không khóc, chỉ bần thần lặng im. Cho đến khi nhận ra mình cần phải làm gì thì đã không kịp nữa rồi. Lúc ngước lên trời thấy máy bay thật gần, ngay trên đầu cô, vậy mà mới đó khoảng cách giữa cô và anh đã trở thành 800 km. Nếu cô đến sớm một chút thì đã có thể gặp anh. Nhưng gặp nhau rồi sẽ thế nào, liệu mọi chuyện có tốt hơn không? Cô không biết phải nói gì, phải đối diện với anh ra sao. Cô đã quá quen với tình yêu của họ, đã yêu anh rất nhiều, đã từng tin vào thứ tình yêu tồn tại mãi mãi. Đến khi anh quay đầu bước đi, cô mới biết hóa ra anh không phải người sẽ cùng cô bước tiếp. Những gì họ đã có chỉ là hôm qua. Hiện tại - hôm nay, ngày mai và cả sau này cô sẽ phải bước tiếp - một mình! Cô là gió, nhưng cơn gió chỉ nhìn về một phía, chỉ biết đứng im một chỗ chờ đợi một vì sao. Đến cuối cùng mới phát hiện vì sao ấy không thuộc về mình, mãi mãi chẳng ngoảnh lại nhìn cô. Liệu cơn gió ấy có thể bay đi tìm nơi vì sao kia ẩn náu? Bầu trời rộng lắm, cơn gió buồn cứ lạc lõng cô đơn. Tìm thấy anh nhưng không thể đối mặt với anh, liệu có tốt hơn việc cứ lặng im mà trốn tránh sự thật hay không? Cô không biết, nhưng cô cần thời gian. Bước tiếp hay dừng lại, níu kéo hay buông tay, có lẽ thời gian sẽ cho cô câu trả lời. Cô chỉ mong nó đừng đến quá muộn mà thôi. Có lúc, cô đã muốn dừng lại, cô mệt mỏi vì cứ phải chạy theo anh, kiệt sức khi phải đuổi theo anh, khoảng cách giữa họ quá xa, cô sợ sự thờ ơ của anh, dù chỉ là đôi khi, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nó khiến tim cô đau ... Thế nhưng cô không có can đảm để làm điều đó, cô biết mình yêu anh, cần lắm sự dũng cảm để cô có thể từ bỏ anh, từ bỏ thói quen yêu thương của mình. Nên cô đã lưỡng lự không chạy đến mà ôm chầm lấy anh, không giữ anh lại, cô không biết mình phải làm sao nên cứ mãi lặng im. Trái tim thoáng buồn, thoáng đau, nhưng cô biết không phải mình nên học cách quên, mà phải học cách chấp nhận, và nhìn thẳng vào nỗi đau, đối diện với nó mới giúp cô tự giải thoát cho mình. Chờ ngày nắng phai, chờ trái tim ai chậm nhịp, chờ đôi người lỡ bước qua nhau, hay là chờ những nhói đau khe khẽ mỉm cười? Khép mi ngoan, ngủ yên nhé hỡi trái tim sầu! 3. Ký ức gió Bừng tỉnh sau một giấc mơ dài đầy nỗi đau, đã nửa năm rồi mà Linh vẫn chẳng thể quên, lại vẫn nhớ về những kỷ niệm cũ. Hôm nay là ngày thứ 1001 - 1001 ngày yêu thương. Quân à, anh có nhớ không? Quân biết không, Linh thật sự rất nhớ anh. Giá như Linh được ở gần bên anh, ngày ngày thấy anh, được dõi theo anh, thấy anh vui anh cười, chỉ cần như vậy thôi đã đủ hạnh phúc với Linh rồi. Nhưng anh xa Linh quá. Khoảng cách 800 km đâu có là gì đâu, cái khoảng cách trong trái tim mới đáng sợ hơn kìa. Linh sợ lắm, sợ một ngày nào đó Linh sẽ quên mất anh, mọi thứ về anh càng lúc càng mơ hồ, sợ tất cả sẽ mờ nhạt và phôi pha theo thời gian. Quân bảo Linh làm sao xóa anh ra khỏi trái tim này? Một cơn mưa chợt đến, Linh chẳng kịp trú, cũng chẳng chen giữa dòng người hối hả đang tìm chỗ trốn mưa. Tình yêu có phải cũng như mưa mùa hạ, chợt đến - rồi chợt đi rất nhanh, Linh chẳng thể nào nắm giữ được những hạt mưa vô hình, bàn tay nhỏ bé để tuột mất yêu thương ... Cô bỗng thẫn thờ nhớ lại những ngày mưa, cầm điện thoại kể lể với anh, có lúc hậm hực, có lúc lại hào hứng thao thao bất tuyệt về mưa. Khoảng cách xa khiến hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại. - Hình như con gái ai cũng thích tắm mưa và ăn kem mùa đông em nhỉ? - Vâng. Là tại vì cảm giác rất tuyệt anh ạ. - Tuyệt vời nên con trai cũng thích Khóc trong mưa? Bài đó dạo này nổi quá, he he - Quân huýt sáo theo giai điệu điệp khúc của bài hát. - Anh biết sao không, có lần Hip kể em nghe chuyện anh ấy và người yêu giận nhau. Có mỗi chuyện đơn giản là chị ấy đi mưa mà không mang theo ô, áo mưa cũng không chịu mặc. Hip nhắc suốt mà cứ chứng nào tật ấy, thế là về bị ốm. Có vậy thôi mà cũng cãi nhau. Nói vậy chứ sau đó Hip vẫn nấu cháo cho người yêu ăn đấy, tình cảm ghê! - Sao nào, em ghen hả? - Tất nhiên rồi. Em ghen tị lắm và tủi thân nữa. Em thèm được ngang bướng như vậy, thèm có anh bên cạnh, thèm được anh trách móc và được anh quan tâm chăm sóc khi bị ốm, được anh ôm khi gió lạnh về ... Giọng Linh mỗi lúc một buồn, đầu dây bên kia cũng lặng im ... - Mình sẽ sớm được gần nhau, khi đó chúng mình sẽ cùng tắm mưa, nếu có ốm thì cả hai cùng chịu. - Thế thì ai sẽ nấu cháo, ai sẽ mua thuốc, không được đâu anh ơi! - Vậy mình thay phiên nhau ốm nhé, chịu không? *** Đầu óc Linh quay cuồng. Trống rỗng. Mọi thứ như vừa mới hôm qua vậy mà giờ đây cô đang một mình bước dưới cơn mưa, toàn thân ướt lạnh, run run. Lạc giữa những con người vội vã trú mưa, cô thấy mình đơn độc quá, giá lúc này có ai đó ở bên, cùng nhau tắm mưa, cùng nhau ốm. Chỉ là những suy nghĩ buồn cười trẻ con mà sao cứ khắc khoải trong tim. Kỷ niệm mãi vẫn chỉ là kỷ niệm, là thứ người ta cất vào trái tim để rồi thi thoảng lôi ra ngắm nhìn và luyến tiếc ngậm ngùi. Đã biết vậy sao cứ mãi u mê và sống hoài trong một quá khứ chẳng thể nào tìm lại được? Về nhà, Linh ngâm mình dưới vòi hoa sen, nước ấm làm dịu đi những thớ thịt đang tím tái, run lên vì lạnh, chút cảm giác bên ngoài da thịt thấm vào bên trong. Lòng cô nguội lạnh. Linh khóc suốt cả đoạn đường, bình thản chẳng trốn mưa, thế mà giờ đây trái tim bỗng mềm nhũn, có lẽ nước ấm đang làm tan đi cái mặt nạ cứng cỏi gượng gạo mà cô tự đeo cho mình. Giả bộ mạnh mẽ, giả bộ kiên cường, nhưng con gái khi yêu, có mấy người là không có những phút giây yếu lòng? Nhưng phải phấn chấn lên thôi, cô tự bảo mình. Nỗi đau nào rồi cũng phải quên thôi! Vào phòng, Linh mở laptop, ngắm nhìn những bức hình hai đứa chụp chung, những bức ảnh hiếm hoi khi hai đứa gặp nhau, lúc anh ra Hà Nội công tác. Nhớ lại những ngày tháng đó, cô thấy vui và càng luyến tiếc nhiều hơn. Giá như cô biết trước sẽ có ngày hôm nay thì lúc đó đã ôm anh chặt hơn, và nói cho anh biết cô cần anh thế nào ... Đeo headphone rồi ngả mình vào ghế, lắng nghe những giai điệu quen thuộc, bài hát mà anh với cô từng chia nhau hai đầu tai nghe Ipod, tựa vào vai nhau nghe. Chìm sâu vào suy tưởng, dư âm ngày cũ cứ vọng về, bất giác vệt nước mắt lăn dài. Giá lúc này có một cốc Capuchino thì thật tuyệt. Cô nhớ mùi vị Capuchino anh thường pha cho cô uống. Cô và anh cũng có thể nói là có chung phần nào sở thích trong việc pha chế. Chỉ là anh thì pha chế giỏi, còn kẻ vụng về như cô chỉ biết thưởng thức thôi. Và thế nên cô nghiễm nhiên trở thành "kẻ bóc lột". Thèm quá, thèm cảm giác có anh bên cạnh! Linh chẳng biết khi nào mới có thể thản nhiên đối diện với Quân bằng sự kiên cường và lòng dũng cảm. Ngày qua ngày, sự cố gắng làm cô kiệt sức. Rất nhớ anh nhưng chẳng thể nói ra. Những sms viết rồi lại xóa, cô không gửi, chỉ sợ làm xáo trộn cuộc sống của anh. Dẫu sao thì anh cũng đã quen dần với cuộc sống không có cô, chẳng phải thế sao? "Nếu có một lúc nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì đừng im lặng nhé, chỉ cần anh nói một câu em sẽ mỉm cười bước đi, không phiền đến cuộc sống của anh đâu." "Em ngốc quá, nói linh tinh gì vậy, sao anh có thể chán ghét em được. Em là cuộc sống của anh, biết không?" Nước mắt lại rơi, Linh nhớ Quân thật nhiều. Biết giờ này Quân có nhớ Linh không, có biết rằng cô cứ mãi nhớ anh. Nhớ anh - nhớ cả trong mơ, yêu anh - yêu cả từng hơi thở. Vì anh cứ tồn tại như thế, như thế ... giản đơn thôi! Nhưng trong trái tim cô, trong tâm hồn cô, anh đã luôn là yêu thương tuyệt đối và duy nhất. Có thể cô khờ, nhưng cô không hối hận, trong Linh, Quân là người mà mãi mãi chẳng ai thay thế được. 4. Hoài niệm vì sao xa Quân lặng lẽ ngắm nhìn những kỷ vật tình yêu. Anh mang theo cùng hành lý của mình - những thứ anh không thể nào bỏ lại, những điều anh không thể nào lãng quên, tất cả bây giờ đều ở trước mặt anh, chỉ duy mỗi Linh là anh không thể giữ bên mình. Anh ôm tất cả vào lòng, là bức thư đầu tiên cô viết, là tấm thiệp đầu tiên cô làm, là từng thứ cô dành tặng cho anh, mọi tình cảm cô gửi gắm vào đó ... Anh vẫn luôn trân trọng mọi thứ cô trao. Thế nhưng đã hết rồi, anh giờ đây cô đơn trống trải, khoảng thiếu cô trong tim mãi chẳng thể lấp đầy. Anh xa cô không hẳn vì những hờn ghen vụn vặt, có những điều lớn lao hơn khiến anh phải suy nghĩ. Với Linh những điều đó quá bình thường nhỏ nhặt, nhưng cô vô tâm đâu biết rằng chúng như từng cái gai sắc nhọn, cứ thế, cứ thế từng ngày cắm sâu thêm vào nỗi đau của anh. Anh chấp nhận những vết thương rỉ máu, vì anh yêu cô. Nhưng vết thương dù có lành cũng chẳng thể hoàn toàn mất dấu, vẫn còn sẹo đó thôi. Thật ra anh biết chỉ vì cô quá yêu nên ghen tuông mù quáng. Nhưng anh nhận ra khoảng cách giữa anh và cô xa xôi quá, anh chẳng thể bên cô để xoa dịu nỗi cô đơn và nhung nhớ chất chồng. Họ còn quá trẻ, anh không thể để cô đánh đổi tuổi thanh xuân và hạnh phúc cả đời mình chỉ để theo đuổi một giấc mộng phù du, họ còn phải lớn, phải trưởng thành và cuộc sống thì không đợi họ. Anh phải theo đuổi sự nghiệp của mình, và cô phải học cách quên anh. Đó là điều sớm muộn gì cũng sẽ đến. Nên anh quyết định ra đi, từ bỏ mọi cố gắng của hai người. Họ đang bước vào một giấc mơ không lối thoát, anh phải tỉnh mộng và kéo cô ra khỏi giấc mơ hoang đường đó. Càng lúc cô càng yêu anh nhiều hơn, anh biết chứ, nhưng đôi khi anh thấy mình thật tồi tệ. Cô mong chờ ở anh quá nhiều, đặt quá nhiều niềm tin vào anh, nhưng anh thì sao? Anh nghĩ mình không đủ tư cách để đón nhận những điều ấy. Đôi lúc Quân quá vô tâm, đôi khi lại thờ ơ thái quá, anh còn trẻ, còn muốn tự do, được thả sức vẫy vùng; anh chưa muốn trói buộc mình vào trách nhiệm. Nhưng anh yêu cô, đó là điều anh không thể phủ nhận. Lúc anh nhận được thông báo đi công tác là lúc họ vừa cãi nhau, vì một lý do ngốt xít và nhạt toẹt. Chỉ là chuyện nhỏ thôi nhưng khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều. Cô lại khóc vì anh, điều đó làm trái tim anh khó chịu, lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép bản thân nhìn người con gái mình yêu khóc, anh không muốn người anh yêu đau khổ. Giờ họ chỉ xa nhau 800 km, cô đã buồn nhiều như vậy, thì liệu anh sang Singapore rồi, cô sẽ đau khổ đến thế nào. Ai sẽ ở bên cô an ủi những khi cô buồn, lau nước mắt khi cô khóc, trêu chọc cho cô vui. Người con gái ấy quá yếu đuối, ai sẽ ôm cô, dỗ dành và cưng chiều. Lớn rồi mà tính khí lúc nào cũng như trẻ con. Hay là anh để cô tìm một người con trai khác, thật tốt, thay anh chăm sóc cô, có vậy anh mới yên tâm theo đuổi sự nghiệp của mình. Anh đau đầu suy nghĩ, chẳng biết phải làm sao. Vì vậy, anh sms: "Xa nhau một thời gian nhé, anh cần thời gian để tìm một số thứ. Đừng liên lạc với anh!". Không hẳn là sự trốn tránh, chỉ là anh đang cần thời gian để nghĩ về mối quan hệ của hai người. *** Anh biết cô đang ở đó - quán cafe quen thuộc, nơi có những kỷ niệm của hai người; nơi họ đã quen nhau, đã hò hẹn và gắn bó hơn 2 năm trời. Dù mỗi lần gặp nhau rồi ngay sau đó phải xa cách, nhưng tình yêu của tuổi trẻ luôn nồng nhiệt và chẳng thể cách chia. Anh chờ và đã gặp. Anh đã hạnh phúc biết bao khi trông thấy dáng hình quen thuộc, lúc này đây anh mới biết anh yêu cô nhiều biết nhường nào. Nhưng anh không thể ngừng lại được, quá muộn rồi. Anh chỉ còn biết lặng lẽ ngắm nhìn cô. Quân đã mong mỏi được gặp người con gái anh yêu biết mấy, đã thao thức, đã vùng vẫy trong nhớ thương ... và quyết định phải gặp cô lần cuối, anh sẽ luôn lặng thầm, sẽ mãi dõi theo cô. Vậy mà khi Linh xuất hiện trước mặt anh bằng xương thịt, anh lại thấy bối rối, chẳng biết phải nói sao. Cuối cùng anh vẫn nói, những lời nói đau nhói tim Linh, và đau chính mình. Anh bỏ đi rất vội, chỉ để giấu nỗi buồn trong đáy mắt. Tạm biệt em, tạm biệt Hà Nội, tạm biệt những tháng ngày đẹp nhất cuộc đời anh! Chuyến bay ấy Quân không về Đà Nẵng mà bay thẳng sang Singapore. 5 năm, liệu lúc trở lại anh có còn được thấy người con gái anh yêu như lúc này, hay cô đã hoàn toàn thay đổi. Dẫu thế nào anh cũng mong cô được hạnh phúc, từ bỏ anh cô sẽ không phải chờ đợi và có lẽ sẽ không đau khổ; chỉ cần cô vui, anh chấp nhận là kẻ phụ tình. Có thể là vì cô, nhưng cũng có thể vì sự ích kỷ của bản thân mình. Nhưng dù thế nào, con đường anh đã chọn là không thể quay đầu lại, và anh chấp nhận để gió cuốn trôi mọi ký ức của hai người. Dẫu sao, trong trái tim người con trai ấy vẫn yêu Linh rất nhiều. Nhìn lên bầu trời, giữa đêm tĩnh mịch, nơi phương trời xa lạ có một vì sao vẫn le lói chiếu tia sáng yếu ớt, dẫu biết mình lẻ loi đơn độc. Vì sao ấy sẽ luôn dõi về một hướng - nơi ngọn gió dừng chân! Yêu thương ơi, sẽ có ngày trở lại? 5. Về nơi nắng không đến Linh kết thúc một ngày dài mệt mỏi bằng những phút giây lặng lẽ dành cho anh và tình yêu đã phôi phai. Dẫu biết nắng chẳng trở về, nhưng gió vẫn đợi mong. Linh không biết phải chờ đến bao giờ, chỉ biết là tận sâu trái tim cô vẫn tồn tại một bóng hình, không thể xóa, chẳng thể vứt bỏ, cô chỉ có thể cất giữ vào nơi bình lặng nhất trái tim mình. Gấp một ngôi sao màu nhớ, thả vào chiếc hộp giữ ký ức mong manh - Ngôi sao thứ 1001. Có lẽ nào những ước nguyện đều biến thành hiện thực để đáp lại sự chân thành của trái tim? Linh cười mình thật ngốc. Không thể nào đâu, ai đó sẽ chỉ là những mơ hồ xa cách; còn cô như kẻ lạc giữa bầu trời, say mê ngắm nhìn những ngôi sao, dù rất muốn nhưng chẳng thể nào chạm tới được. Càng cố gắng chỉ càng thêm cách xa! Viết đôi dòng cảm xúc vào cuốn sổ Linh để dành viết tặng riêng Quân. Trang đầu tiên của cuốn sổ có câu: "Ngày qua ngày, em học cách quên anh!" Là một câu trong bài thơ đang viết dở do dòng cảm xúc chưa trôi về bến? Hay cô vẫn chưa học được cách thôi nghĩ về anh? Và nhớ nhung cứ thế đong đầy, từng trang viết cứ thế dày thêm. Câu cuối cùng của mỗi trang nhật ký luôn là một lời chúc: "Ngủ ngon nhé người em yêu!" Có lẽ sẽ không bao giờ gửi - một chút kỷ niệm - Linh giữ lại cho riêng mình. Để không quên ai đó, để anh mãi là nỗi đau dịu dàng trong tim cô, một nỗi đau tồn tại với tình yêu vĩnh hằng. Rồi chìm vào giấc ngủ ... Quân ơi! Giờ anh đã trở thành một vì sao mãi mãi cách xa em! 6. Vĩ thanh Giữa biển người xuôi ngược mênh mông, họ có trở về và lại tìm thấy nhau? Mong manh lạc giữa ký ức gió mơ hồ, liệu ngày về gió vẫn đợi vì sao xa? Một ngày nào đó biết đâu anh sẽ về. Chờ mong nhé, những kỳ tích của tình yêu! Hà Nội, một ngày gió! Thứ 6 ngày 13 - 13/07/2012
  3. Giọt pha lê gió long lanh - Hà Thy Linh Em sẽ khiến cho anh phải mãi mãi nhớ về em, ghi nhớ mọi điều liên quan tới em, khắc sâu bóng hình em, luyến tiếc thật nhiều vì em ... Và cũng mong anh sớm quên em! Anh. Đẹp trai thì cũng không hẳn là quá đỗi đẹp trai, nhưng anh cuốn hút. Anh biết cách thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh. Anh lạnh lùng, có chút bất cần, nhưng lại khiến những trái tim gần anh rung động. Anh như một ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời, và cô thấy ngôi sao ấy có chút gì đó cô đơn. Cô. Một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, hấp dẫn bình thường. Không có gì nổi trội. Cuộc sống cũng rất đỗi giản đơn. Có thể một ai đó khi thoáng lướt qua cô sẽ đánh giá bằng từ: Nhạt! Họ gặp nhau mỗi ngày, đi lướt qua nhau mỗi ngày, nhưng chưa hề nói chuyện với nhau. Cô thấy anh xa xôi, vời vợi, chẳng thể nào chạm tới được. Anh thì chẳng khi nào để mắt nhìn cô. Họ cứ thế, chỉ là những người lạ, có thể chẳng bao giờ quen, chẳng có chút liên hệ nào với nhau. Nhưng cô thích anh. Cô để ý anh, dõi theo từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, thấy anh hẹn hò với rất nhiều người, chia tay rất nhiều người. Nhưng dường như anh chẳng thật sự yêu ai. Cô thích anh vì nhiều lý do, nhưng trên tất cả là ở anh có sự khác biệt, một điều rất đặc biệt. Và lúc này đây, cô đang đứng từ ban công nhà đối diện dõi mắt nhìn anh. Mỗi ngày được ngắm nhìn anh với cô là một điều hạnh phúc. Dù hạnh phúc ấy rất đỗi nhỏ nhoi, vì cô biết có thể ngay ngày mai cô sẽ không còn đứng đây và dõi theo anh nữa. Hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, cô như được tiếp thêm dũng khí. Được rồi, nhất định mình sẽ làm được, phải cố lên! ... Anh bước ra cổng. Cô đứng khép nép một bên, nhút nhát sợ sệt. Lấy hết can đảm, cô chạy đến: - Anh! Em thích anh, cho em được quan tâm anh nhé! Anh dừng bước, cau mày quay lại: - Tại sao tôi phải đồng ý, đâu phải mình cô thích tôi. - Em đâu muốn làm bạn gái anh, đâu cần anh phải đồng ý, chỉ quan tâm anh thôi, và anh đâu thể cấm được em thích anh. - Vậy nói với tôi làm gì. Tránh ra, đồ điên. Anh hất tay cô ra, toan vội bước đi. Cô chạy với theo anh: - Vì đơn giản là em thích anh, và em muốn anh biết điều đó. Vâng! Chào anh. Cô dúi vào tay anh một tờ giấy gấp gọn gàng rồi chạy vội đi, tim vẫn đập thình thịch, thình thịch, chẳng dám ngoái đầu lại. Dù chạy rất nhanh nhưng cô vẫn nghe đâu đó vọng lại câu nói: "Đồ dở hơi!". Thật là phiền phức mà, mới sáng ra đã gặp chuyện đâu đâu. Vớ vẩn. Anh mở tờ giấy, dòng chữ ngay ngắn, nét chữ nắn nót: "Hà Phương Nhi - 0989xxxxxx. Em. Một người thích anh!" Đúng là đồ dở hơi, ai cần thông tin của cô ta chứ. Anh tiện tay vo tròn tờ giấy, ném qua bên vệ đường. ... Tít! Tít! Tít! Có sms, lạ thật, giờ này còn ai nhắn tin nữa nhỉ, 1h đêm rồi. "Anh ơi, hôm nay gió mùa về đấy, anh ngủ sớm đi nha, đừng chơi game nữa. Chúc anh ngủ ngon!" "Ai đấy?" "Em. Một người thích anh!" Hoàng thoáng ngạc nhiên, là đứa con gái lúc sáng đây mà. Kỳ lạ, sao cô ta biết số điện thoại mình nhỉ. Mặc kệ, không reply. Nhưng tự nhiên anh cũng thấy hơi lành lạnh. Thôi thì tắt máy đi ngủ vậy. Ở bên kia, Nhi thấy phòng anh tắt đèn rồi mới quay vào trong, đứng ngoài ban công gió hơi lạnh, nhưng có chút ấm áp len vào tim cô. Ít ra thì anh cũng chịu ngủ rồi. Cô cũng không chờ đợi tin nhắn trả lời, vì cô biết anh sẽ không reply. Cứ thế cứ thế, ngày nào Nhi cũng sms cho Hoàng, những tin nhắn chúc ngủ ngon, những lời nhắn nhủ giản đơn, những câu nói hỏi han quan tâm ... Rất nhiều, rất nhiều, nhưng dường như chủ nhân của nó chẳng trông chờ sự hồi đáp. Hoàng thấy lạ vô cùng, tại sao cô ta biết mình chơi bóng rổ bị ngã, hay là uống rượu say khuya mới về, hoặc là sáng ra biết trời mưa mà vẫn không mang theo ô v.v ... Dường như mọi chuyện về anh cô đều rõ, khiến anh rất tò mò. Nhưng anh cũng mặc kệ, chẳng để tâm đến cô, anh chẳng muốn có rắc rối. Con gái thích anh trên đời này nhiều lắm, anh chẳng hơi đâu mà quan tâm hết tất cả. Thỉnh thoảng, không chịu được những tin nhắn phiền phức ấy, anh cũng reply: "Ngủ đi đồ phiền phức, đừng phiền tôi chơi dota." Hoặc là: "Mấy giờ rồi mà còn sms, cô phá giấc ngủ của tôi rồi. Ngủ đi, lải nhải nhiều, tôi ghét đấy." Nhưng rồi anh vẫn vui vẻ đứng dậy, tắt máy và leo lên giường. Ngủ rất ngon! Không biết rằng ai đó cũng đang cười rất tươi. Và ngủ rất ngon! Lạ là cũng có hôm cả ngày không thấy sms của cô bé, Hoàng nghĩ, chắc lại chơi trò mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng sms rồi đột ngột không sms nữa. Xuất hiện và biến mất chứ gì, cái trò này anh còn lạ gì nữa, như kiểu lâu lâu cho kẻ nghiện 1 liều thuốc để nó chẳng thế cắt cơn. Tiếc là anh không phải con nghiện, cũng chẳng dễ động lòng. Định bắt anh chủ động nhắn tin cho chắc. Mơ à, còn lâu nhé. Nhưng tối đó tự nhiên anh thấy thiêu thiếu, loay hoay chập chờn mãi mới tìm được vào giấc mơ. ... Chẳng biết từ lúc nào, Hoàng bỗng thấy quen dần với sự có mặt của cô trong cuộc sống của anh. Anh không còn cảm thấy khó chịu và bực bội mỗi khi nhìn thấy cô. Ngược lại, cảm thấy việc gặp cô mỗi ngày là điều đương nhiên, giống như mỗi sáng dậy, ai cũng phải đánh răng vậy. Sáng sáng đi bộ đến trường lại có người lẽo đẽo theo sau, phiền phức thế. Hoàng cũng đâm bực, nhưng có hôm không thấy cô bé ấy trong lòng lại thấy trống trống, thấp tha thấp thỏm không yên. Những buổi trưa khi cô bé tíu tít mang cơm cho anh thì Hoàng tỏ vẻ không vui, cau có khi Nhi kể lể thở than làm món này khó khăn thế nào và cô phải chiến đấu như chiến binh trong bếp ra sao >.< ... Cô bé lúc nào cũng líu lo và hay cười như thế, trẻ con lắm. Nhưng, dù nói "đồ ăn cô làm khó ăn chết đi được" thì anh vẫn cứ cố ăn hết. Có hôm cô đến muộn, anh vẫn đợi mà không chịu vào căng-tin ăn cơm trước. - Xin lỗi anh, tắc đường nên em đến muộn. Anh đã ăn trưa chưa vậy. - Không sao. Hôm nay tan tiết muộn nên tôi cũng chưa kịp ăn gì. Đưa đây. Và thế là cũng chỉ kịp ăn vội, rồi mỗi người về lớp của mình. Mà thật ra, anh cũng chưa biết cô học lớp nào @@. Có phải anh quá vô tâm hay không? Nhưng anh không bao giờ hỏi, những điều anh biết đều do cô tự nói với anh. Buổi chiều tập bóng rổ, có cô bé cứ ngồi một góc nhìn anh, mang nước cho anh. Lâu dần cũng quen, cứ mỗi lần ném bóng vào rổ là anh lại quay người nhìn về phía cô. Tối muộn. Anh say rượu. Vậy mà chẳng biết tại sao cô lại xuất hiện đúng lúc thế, dìu anh vào nhà, nấu cháo cho anh. Đợi anh ngủ say rồi mới chịu rời đi. Cô gái này thật lạ, dường như toàn bộ thời gian trong ngày, cô đều dành hết cho anh, quan tâm anh mà chẳng hề đòi hỏi sự đáp trả từ anh. Lại có hôm mưa to lắm, không biết cô ở đâu chui ra, đưa ô cho anh rồi chạy mất hút giữa trời mưa. Khờ thế! Nhưng anh lại thấy cô đáng yêu, hoặc là có chút động lòng, vì sự chân thành và giản dị của cô, hay cũng có thể vì đã quen với việc có cô bên mình, quá quen với những quan tâm cô dành cho anh. Yêu thương nhiều khi chỉ đơn giản là một thói quen. ... Có hôm, tự nhiên anh hứng lên, reply sms của cô: "Học chơi dota đi rồi anh yêu em." "Em không biết chơi đâu, không làm anh yêu em được rồi >_<" Hoặc có khi: "Đồ sida, nói trước quên sau, em ngốc như thế làm bạn gái anh sao được?" "Em không muốn làm bạn gái anh, chỉ muốn là một người thích anh thôi ^_^" Hoàng không hiểu sao lại có người kỳ lạ đến thế. Thích một người chả phải là mong người đó cũng thích mình hay sao. Nhưng Hoàng không phải Nhi, làm sao anh biết được. Em chẳng thể so sánh được với những người con gái yêu anh. Em không xinh đẹp, không giỏi giang, không thông minh cũng chẳng quyến rũ. Và em cũng không thể bên anh lâu được, nên cứ thích anh thôi, thích anh là đủ rồi. ... "Sinh nhật em muốn quà gì nào?" "Em thích anh, tặng anh cho em nhé!" "Được, nhưng chỉ 24h thôi, ok? Ngày mai anh cho em mượn anh dùng tạm đấy. Sau ngày mai là không có đâu nha." "Vậy anh ngủ sớm đi ha, mai làm osin cho em, hehe. Chúc anh ngủ ngon!" ... - Lên xe em chở nào, hôm nay mình đi chơi nhé, anh hứa rồi mà. Cái gì, đi xe đạp? Mà lại ngồi sau con gái nữa? Có điên không vậy trời ^.^ ... Anh im lặng không nói gì, ra vẻ đắn đo suy nghĩ. Thấy vậy, Nhi nói: - Anh nói không biết đi xe đạp mà, lên em chở. Tuy em nhỏ bé thế này thôi, vẫn thừa sức chở anh vòng mấy vòng Hà Nội đấy. Tuy thấy kỳ kỳ sao đó, nhưng Hoàng vẫn im lặng làm theo. Đi được một đoạn thấy tay lái cô loạng choạng, thở gấp gáp có vẻ rất mệt. Anh bực quá bảo: - Dừng lại. Xuống xe đi. - "Đã yếu mà còn ra gió", anh nghĩ bụng. Cô ngẩn ngơ, mắt thoáng hiện sự lo lắng ... sao lại dừng lại. Anh hứa rồi mà, chả lẽ bây giờ lại đổi ý sao. Mặt Nhi buồn thiu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì anh nói: - Để anh đèo. Họ vòng qua biết bao con phố, qua Hồ Gươm, phố cổ, lên cả cầu Long Biên ... mệt phờ người. Hà Nội thân thương - nơi tuổi thơ gắn bó, nơi cô đã sống và yêu suốt 22 năm trời. Cô yêu từng đám mây, từng ngôi nhà, yêu từng con đường nhỏ, từng góc phố thân quen. Hà Nội trong tim cô đẹp - lộng lẫy, lung linh, và yên bình quá. Hà Nội rất tuyệt vời hay vì có anh nên em mới thấy luyến tiếc nhiều như vậy. Ngày mai xa rồi, sẽ nhớ rất nhiều Hà Nội ơi! Và nhớ anh lắm lắm! Họ dừng lại ở Hồ Tây, anh cũng thấm mệt rồi. Chỉ tại cô bé hâm hâm kia mà anh phải đổ mồ hôi giữa mùa đông thế này. Nhưng anh rất vui, cảm giác dễ chịu lắm. Cả một ngày họ đi chơi với nhau, anh thực hiện mọi đòi hỏi của cô, ăn kem này, đạp vịt này, xem phim này, đi dạo này, chụp ảnh sticker Hàn Quốc này, đi mua sách này v.v ... những điều đơn giản ấy có thể làm cô vui thì anh chẳng thấy phiền. Vì hôm nay là sinh nhật cô mà. Dừng lại ở Hồ Tây khá lâu, họ trò chuyện cũng nhiều, thì ra cô cũng thú vị đấy. Mãi lúc sau hai người có vẻ đã mệt nên cứ lặng im, nhìn ngắm dòng người qua lại ... Anh đứng đó, bóng dáng quen thuộc ấy lung linh mờ ảo, đẹp như miêu tả về các chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích. Nhưng trong chiều cuối thu chớm đông về, bóng dáng ấy nhuộm màu buồn và cô đơn. Cô khẽ lại gần, từ phía sau vòng tay ôm lấy anh: - Cho em được ôm anh như này nhé. Chỉ một lúc thôi. Định trêu chọc cô vài câu, nhưng anh lại im lặng. Cứ để cho những phút giây bình yên đừng trôi mất, mãi dừng lại như lúc này, thời gian ơi trôi chầm chậm thôi nhé, để trái tim cảm nhận đủ yêu thương ... 24 giờ trôi qua nhanh quá. Cô tựa vào lưng anh, tận hưởng chút hạnh phúc dịu dàng. Ngày mai, sẽ chẳng còn được thế này nữa. Em sẽ nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh. Bỗng anh hỏi: - Tại sao em chỉ thích mà không yêu anh? Cô trầm ngâm, ánh mắt nhìn xa xăm, nhìn theo những ngọn sóng lăn tăn trên Hồ Tây: - Vì tình yêu mong manh lắm, dễ tan biến, dễ đổi thay, như pha lê dễ vỡ. Đến một ngày tình yêu sẽ như giọt pha lê gió, tan vào hư vô. Em chỉ muốn mọi thứ mãi vẹn nguyên, nên sẽ mãi giữ những xúc cảm nhẹ nhàng ấy. Thôi anh ơi, gió lạnh rồi, mình về anh nhé! - Uha. Họ cứ lặng im như thế suốt đường về. ... Tối đó anh vẫn tưởng cô sẽ ríu rít nhắn tin cho anh như mọi khi. Nhưng chờ mãi chẳng thấy tin nhắn nào nên thấy hơi bứt rứt. Anh chủ động nhắn tin trước. Lần đầu tiên anh chủ động nhắn tin cho cô. Chả qua hôm nay là sinh nhật em nên anh mới nhắn tin trước đấy, đồ ngốc ạ. Vẫn không thấy reply. Anh gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Tự nhiên Hoàng cảm thấy bất an. Từ hôm đó không thấy cô đến gọi anh đi học, chẳng thấy cô mang cơm đến cho anh, chẳng thấy cô ngồi xem anh chơi bóng rổ, chẳng còn cô kè kè đi theo anh như hình với bóng ... Cũng chẳng một sms từ phía cô. Bỗng nhiên anh thấy hụt hẫng đến lạ. Và ngày hôm đó, cô chính thức rời xa anh. Anh bắt đầu lo sợ, cuống cuồng tìm kiếm cô. Anh đến nơi mà hai người thường lui tới, hỏi han bạn bè về cô, cố gắng đảo lại tất cả mọi điều có liên quan đến cô trong trí óc, mong sao tìm thấy cô. Anh hoang mang đến hoảng loạn. Anh sợ mất cô. Thì ra cô quan trọng với anh biết nhường nào! Cuối cùng anh cũng tìm thấy địa chỉ nhà cô, anh đến hỏi thì mẹ cô nói: - Nhi đi Mỹ chữa bệnh rồi cháu à. Cũng không biết bao giờ mới về. Cơ hội sống là 50/50 - Mắt bà ươn ướt, rưng rưng, ánh mắt u tối, hướng về một nơi xa xăm - Cháu là Hoàng? - Vâng, sao cô biết ... - Nhi nó bảo đưa cái này cho cháu. Hoàng nhận lấy gói quà rồi lễ phép chào mẹ Nhi. Lòng anh bỗng hoang mang. Anh nhớ nụ cười ngốc nghếch của cô, nhớ cái kiểu làm việc gì cũng lóng nga lóng ngóng, luôn khiến người khác phải lo, nhưng dù bị anh quát mắng vẫn chẳng một lời oán than. Cô giản dị, thuần khiết. Cô nhẹ nhàng như gió - gió mát tim anh. Cô là hạnh phúc dịu dàng trong tim anh! ... "Em thích anh từ rất lâu rồi, thích từ cái ngày đầu tiên gặp trước cửa nhà anh. Khi mà cuộc sống với em lúc này chỉ một màu đen u ám. Em thấy anh say, gục trước cửa, và đâu đó giọt nước mắt anh rơi. Lần đầu tiên em thấy con trai khóc, cảm thấy nỗi đau của anh còn lớn hơn em rất rất nhiều. Hình ảnh ấy cứ vương vấn trong tâm trí em. Cứ tưởng chỉ là phút giây thoáng qua, không bao giờ gặp lại. Vậy mà có thể gặp lại anh. Ngày em nhập học, khi thoáng thấy bóng anh, em cứ mãi đuổi theo. Thì ra duyên phận là điều có thật anh à. Đáng lẽ em chỉ lặng lẽ dõi theo anh thôi, vì như thế cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng bệnh em ngày càng nặng, em không biết mình có thể sống được bao lâu nữa, nên đã xin mẹ cho em thuê nhà đối diện nhà anh. Mẹ không hỏi tại sao cũng không ý kiến gì, chắc mẹ muốn giúp em thực hiện nguyện vọng cuối cùng. Vậy là em có thể bên anh và được quan tâm anh mỗi ngày. Em vui lắm. Anh biết không, em thích anh, thích từ lâu lắm rồi, không phải chỉ mới thích anh đâu. Có lẽ vì anh như một ngôi sao mà em không thể nào chạm tới. Sau này em nhận ra, dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng và bất cần đó là một người con trai rất dịu dàng, rất chu đáo và rất quan tâm người khác. Chỉ là anh không thể hiện ra thôi ... Anh ơi, 1000 ngôi sao này đã đủ cho một điều ước chưa. Nếu đủ rồi em sẽ tặng nó cho anh. Ước mong anh sẽ mãi luôn hạnh phúc, đừng khóc như lần đầu mình gặp nhau. Vì em chỉ muốn anh khóc trước mặt em thôi. 2 tháng qua ngày nào em cũng sms, làm phiền đến anh. Đều đặn mỗi ngày. Chỉ duy nhất có một hôm, em phát bệnh phải nhập viện, bác sỹ nói phải ở lại kiểm tra nhưng em không chịu. Thời gian với em bây giờ quý giá biết nhường nào, em không thể lãng phí bất kỳ giây phút nào bên anh. Em không trách ông trời, chỉ là em gặp anh quá muộn, hạnh phúc dù ngắn ngủi cũng đủ làm em vui, em thấy mãn nguyện rồi. Từ giờ không còn em làm phiền anh nữa rồi, chắc anh vui lắm. Em biết em phiền phức lắm. Nhưng mà anh nhớ ngủ sớm nha, đừng ham chơi game quá. Mùa đông sắp tới rồi, nhớ mặc ấm nha anh, em muốn đan khăn tặng anh, mà chẳng kịp rồi. Anh nhớ phải cười nhiều, đừng cau có như ông già nữa nhé. Anh cười trông rất đẹp trai ... Hãy sống thật tốt nha anh! Em sẽ nhớ anh lắm đấy. Và câu này em chưa bao giờ nói, nhưng giờ không nói sợ không kịp mất. Anh à, em rất yêu anh!" Hoàng nghẹn ngào, mắt bỗng đỏ hoe. Nhận ra khoảng trống nơi trái tim đã được ai đó lấp đầy giờ đây lại bắt đầu vỡ tan ... Đồ hâm, em nhất định phải trở về đó biết không? Và trên mắt ai còn vương nhẹ một giọt nước - là giọt pha lê gió long lanh. Anh tin, ngày mai em nhất định sẽ về! Không hẹn ngày về, không hứa sẽ đợi mong - Nhưng biết đâu yêu thương vẫn mãi chờ. Vì anh yêu em! Hà Nội, ngày gió lặng không tên! 21.09.2012 - ღmin love - Tan Vào Gióღ
  4. Em hết yêu anh rồi, hết yêu rồi - Hà Thy Linh Tặng Anh - Nỗi đau dịu dàng trong tim em! Nếu em biết với anh, em chỉ là cơn gió, là một thoáng hư vô. Nắng tan, gió cũng phai rồi thì phải chăng em nên quyết định từ bỏ anh sớm hơn? Tôi gặp anh trong một ngày đông giá rét. Khi cái lạnh tưởng chừng xuyên thấu trái tim, lạnh đến tím tái, lạnh đến tê người. Xem chừng cái lạnh ấy thật tàn khốc, nhất là với những kẻ F.A lâu ngày như tôi. Mặc dù đã quen với cô đơn, nhưng khi gió mùa về, lòng vẫn thấy chênh vênh, và rồi lại chạnh lòng, thương về một thoáng nhớ xa xôi nào đó. Tôi. 24 tuổi. Độc thân. Chưa người yêu. Không phải là chưa yêu ai, chẳng qua ... đơn giản là những mối tình tôi từng trải qua quá nhạt, nó không đủ sâu để khiến tôi phải nhớ lâu, cũng không quá mặn mà để tôi phải thiết tha. Chỉ thoáng qua, để rồi trôi thật xa vào quá khứ. Tôi chẳng có thời gian và tâm trạng để thi thoảng ngồi buồn buồn, lại lôi chúng ra để mà ngắm nghía và thở than. Tôi đã nói rồi mà, tôi là thành viên trung thành của hội F.A. Tuy nhiên, nói thì nói vậy, tôi vẫn luôn ao ước và mong mỏi có được một tình yêu thật đẹp. Con gái mà, ai chả có chút mơ mộng, có chút ảo vọng về tình yêu. Thế nhưng, thực tế thì tôi vẫn mải miết kiếm tìm, còn tình yêu khắc cốt ghi tâm mà tôi hằng mong đợi vẫn cứ chạy trốn tôi. Đôi lúc, tôi chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Nó cứ vời vợi và xa xôi, tôi chẳng thể nào với tới được. Hẳn nhiên là tôi cứ mãi cho rằng mình chẳng thể yêu ai. Cho đến khi tôi gặp anh, mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Anh. 23 tuổi. Với tình yêu ấy mà, tuổi tác có thực sự quan trọng hay không? Chắc là không. Vì anh chín chắn hơn tôi rất nhiều. Có lẽ hoàn cảnh khiến anh trưởng thành sớm hơn. Cuộc đời tôi giản đơn, không có nhiều biến động, chẳng nhiều bất trắc, vốn dĩ nó vẫn rất bình yên. Còn anh thì khác. Anh từng trải, cuộc sống thăng trầm, nhiều va vấp, anh là bad boy trong mắt mọi người. Sự gặp gỡ giữa chúng tôi phải chăng là sắp đặt sai lầm của định mệnh, hay cũng có thể là sự trêu đùa của số phận, hoặc đại loại là thế? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ là, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, chẳng biết làm sao để kéo gần lại được. Mối quan hệ giữa chúng tôi là một cái gì đó mập mờ, mơ hồ, mà đến tôi cũng chưa kịp đặt tên cho nó. Chỉ biết rằng tôi cực kỳ thích anh. Tôi chưa bao giờ tin vào cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Bởi trái tim tôi chai sạn từ quá lâu rồi. Thế nhưng, cảm giác khi gặp anh thật lạ. Tôi đã yêu ngay từ phút đầu tiên ấy. Chỉ có điều, tôi luôn biết, một điều gì đó cứ nhói đau khi tôi vô tình nghĩ tới. Chỉ là suy nghĩ bất chợt thôi, nhưng cũng đủ làm tôi hoang mang, lo sợ và rối bời trong những suy tư. Dù thế, tôi vẫn không thể ngừng yêu thương và ngừng quan tâm anh. Tôi thật sự rất nhớ anh. Nỗi nhớ cồn cào da diết, nỗi nhớ quay quắt điên cuồng. Đôi lúc tôi tự cười chính mình. Phải chăng tôi còn quá ngây thơ và khờ dại. Tôi yêu quá nồng nhiệt và say mê. Yêu như thể anh là người con trai duy nhất tồn tại trên thế gian này. Hoặc là trong mắt tôi, vốn dĩ anh vẫn luôn là duy nhất. Anh không hoàn hảo như những điều tôi đã vẽ ra về một người yêu lý tưởng, nhưng lại tuyệt vời theo cách cảm nhận ngây ngô của riêng tôi. Tình yêu phá bỏ mọi quy tắc. Có lẽ bởi vì yêu, con người ta mới có đủ vị tha để chấp nhận và thứ tha mọi tổn thương mà đối phương mang lại. Bởi khi yêu, người ta không có đủ thời gian tính toán thiệt hơn cho những điều đã mất. Nhưng khi người con gái yêu ai đó quá nhiều, dành tất cả yêu thương và tình cảm cho một người con trai, yêu ai đó tới mức tôn thờ, thì điều đó chỉ khiến cô ấy tổn thương sâu hơn. Lẽ đời là vậy. Người ta chỉ thèm thuồng mong muốn cái mình chưa có được, ngược lại những thứ tưởng như đã có trong tay thì lại chẳng mảy may trân trọng. Đối với một bad boy mà nói, tình yêu chỉ như một trò chơi may rủi. Và khi ta đem đặt cược tất cả yêu thương vào đó, đến cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thua thiệt mà thôi. Bad boy. Thời gian dành cho tình yêu của anh ta quá vội vàng. Yêu vội. Quên vội. Nên khi biết chắc người con gái yêu mình cuồng nhiệt, chẳng thể nào dứt ra, thì anh ta đâu cần mất thời gian để tâm tới cô ấy? Anh ta còn bận theo đuổi và chinh phục những thứ mới lạ hơn. Tôi biết bên anh có rất nhiều người con gái. Tôi chỉ là một trong số họ, chẳng hơn chẳng kém, thậm chí còn thua thiệt. Thua ở chỗ tôi yêu anh thật lòng. Trong tôi luôn ngập tràn suy nghĩ về anh, hình bóng anh cứ bủa vây lấy tâm trí tôi, đầu óc tôi, và cả trái tim tôi. Tình yêu tôi dành cho anh rất trong sáng, giản đơn thôi, chỉ là mong ước ngày ngày được ở bên anh, trông thấy anh cười, nhìn ngắm anh. Chỉ lặng lẽ bên anh, âm thầm dành cho anh những quan tâm lo lắng. Hạnh phúc khi được tự mình nấu cho anh những món thật ngon, giặt quần áo cho anh, chăm sóc anh ... Yêu anh mà chẳng đòi hỏi sự đáp trả từ anh. Thế nhưng. Nụ cười anh. Giọng nói anh. Sự dịu dàng của anh. Tất cả như những vết cứa, nhẹ nhàng thôi nhưng lại làm tim tôi rỉ máu. Vì tôi biết chúng không thuộc về riêng tôi. Tôi chờ đợi từ anh một tin nhắn, một cuộc điện thoại ... một câu ngỏ lời, tôi vẫn cứ hoài mong. Tôi chờ đợi từ anh một sự đảm bảo rằng trong anh có tồn tại suy nghĩ về tôi. Tôi hy vọng, hy vọng là anh có yêu tôi, hy vọng là trái tim anh có tôi. Nhưng dường như mọi thứ chỉ là vô vọng, đợi chờ cứ thế rơi vào quên lãng. Những đêm dài trôi qua, tôi cứ trằn trọc nghĩ suy. Tự bảo mình phải cố quên anh. Lãng quên. Như một giấc mơ thôi. Để khỏi nhung nhớ nhiều. Để khỏi đau khổ và nhói đau khi suy nghĩ "anh không cần mình" thoáng lướt qua tôi. Yêu bằng con tim nhưng đôi khi lý trí vẫn nhắc tôi phải mạnh mẽ mà xóa bỏ anh đi. Chỉ có điều tôi không làm được. Lỡ yêu rồi, đâu phải nói quên là quên ngay được? *** Tôi lang thang giữa những hoài niệm, bước chân vô thức đưa tôi trở lại phố cũ, nơi tôi đã gặp anh. Nhà anh ở phía trước kia rồi, chỉ vài bước nữa thôi. Cứ tần ngần lưỡng lự mãi, chẳng biết có nên gọi cho anh hay không. Cuối cùng, tôi cũng có dũng cảm. Tôi cần phải biết vị trí của mình trong tim anh. Tôi nghĩ mình nên thẳng thắn nói với anh suy nghĩ của mình, nên kết thúc cái trò chơi vô vị là tự suy đoán, tự cười ngây ngô, tự hạnh phúc rồi lại tự khổ đau. Một lần thôi, dù kết cục thế nào tôi vẫn sẽ hài lòng với sự can đảm của mình. Nhưng ... Phím gọi vẫn còn giữ trong tay mà tôi không thể nào ấn tiếp. Tôi ngỡ ngàng, điện thoại rơi xuống đất, lăn lóc thật tội. Nhưng tôi chẳng còn đủ thời gian mà quan tâm đến nó. Lúc này đây mọi thứ xung quanh tôi dường như vỡ vụn, cả trái tim tôi cũng vậy, Từng mảnh, từng mảnh đang dần dần vỡ tan, rơi xuống tận cùng nỗi đau. Anh đang tay trong tay với một ai đó. Họ thân mật lướt qua tôi. Hình như anh không nhìn thấy tôi. Tôi nhặt điện thoại, nép mình vào một góc. Tim đau đến nghẹt thở. Họ hôn nhau trước mặt tôi, nụ hôn mà tôi luôn mong anh sẽ đặt lên môi mình. Mắt tôi nhòe đi, đầu óc trống rỗng. Tôi cứ lặng im cho tới tận lúc hai người bước vào nhà. Tôi cầm điện thoại, tay run run viết tin nhắn mà nước mắt giàn giụa: "Anh có nhà không, giờ Nguyên qua anh được chứ?" Tin nhắn reply nhanh đến bất ngờ: "Không em à, giờ anh đang đi có việc rồi." ... Tôi hoàn toàn sụp đổ. À ra thế. Tôi cười cay đắng. Tôi thật ngốc, kiểu người như anh sinh ra đâu phải dành cho tôi, tôi mơ mộng gì chứ. Cô gái đó rất đẹp. Đẹp và trẻ hơn tôi nhiều. Ừ, hóa ra mình chỉ là vai phụ. Đáng buồn! Vậy mà tôi tự đề cao mình quá, cứ tự cho mình là nhân vật nữ chính. Bẽ bàng quá! Xót xa quá! Thôi xong rồi. Vậy là tôi đã thua. Thất bại nặng nề. Trò chơi tình ái kết thúc và tôi là kẻ thua cuộc. Tôi chẳng giận, cũng chẳng oán hận anh. Chỉ tự trách bản thân mình. Là tôi sai, tôi ngộ nhận, tôi mơ mộng, tôi ảo tưởng. Tôi đặt niềm tin sai chỗ rồi. Trời không mưa, nhưng đông giá buốt. Gió lạnh thấm vào tận sâu con tim khờ. Nước mắt tôi lã chã rơi. Cứ đau đi, cứa cho vết thương thật đau, để nỗi đau thật sâu, đau cho đến khi những tổn thương chẳng còn cảm giác đau nữa. Vì khi đó tổn thương tự nó sẽ lành. Thời gian ơi, xin xoa dịu những bâng khuâng !!! *** Mấy ngày sau đó, chúng tôi vẫn gặp nhau. Tôi vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì. Làm sao tôi trách anh đây, tôi đâu có tư cách gì để oán giận anh. Tôi yêu anh, là tôi tự nguyện, anh đâu hứa hẹn gì. Anh không sai, chỉ là tôi đã yêu nhầm người. Tôi quyết định rời xa anh, rời xa thành phố này. Kỷ niệm giữa chúng tôi đành gửi lại cho những heo may gió lộng, mong thời gian cất giữ giùm. Để một ngày, khi đã hết yêu anh, tôi sẽ quay về tìm lại, để không quên giấc mộng đẹp trong đời. Tôi định nói điều gì đó, đại loại như là: "Anh này, Nguyên chỉ coi anh là bạn thôi." để giữ lại chút tự tôn và kiêu hãnh cuối cùng. Nhưng tôi không thể tự dối lòng nên tôi im lặng. Tôi cũng không nói tới việc mình sắp vào Nha Trang sống. Trước khi xa anh, cứ để mọi chuyện bình yên như vốn có. Gặp gỡ và chia xa là quy luật thường tình, đâu cần phải phá vỡ sự bình yên. Giữa chúng tôi chưa hề có bắt đầu, đâu cần phải kết thúc. Chỉ cần nhắm mắt, buông xuôi. Tôi cứ vậy, để lặng lẽ quên anh. Lúc ra về, anh tiễn tôi ra cửa. Khi anh quay lưng định bước vào, tôi khẽ gọi: - Anh! Đứng im! Em nhờ chút. Anh ngạc nhiên, bước chân khựng lại. Tôi vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh, một cái ôm thặt chặt từ phía sau. Cái ôm tôi từng ao ước, cái ôm không chỉ còn trong tưởng tượng, không còn là điều tôi mới chỉ dám nghĩ mà chưa bao giờ dám làm. Tôi cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập trái tim mình. Trái tim tôi đã từng vì anh mà loạn nhịp, vì anh mà nhói đau, vì anh mà bối rối, vì anh mà không ngừng nhớ, không ngừng đau. Nhưng lúc này nó đang dần nguội lạnh. Anh không thuộc về tôi, sao tôi còn cố chấp, sao tôi còn cứ u mê? Thôi hết rồi, tôi phải từ bỏ thôi, người con trai ấy sẽ mãi chỉ là một giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào nhưng cuối cùng cũng chỉ là giấc mơ. Tỉnh mộng rồi, tôi phải bước đi thôi. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước mắt khẽ rơi. Mặn đắng. Tôi từ từ buông tay, quay người bỏ đi. - Tạm biệt anh! Tôi chạy thật nhanh, không để cho anh biết là mình đang khóc, cũng không quay đầu nhìn lại. Ký ức về anh chỉ dừng lại đến đây thôi. Trái tim em đau thế đủ rồi. Nếu em biết đó là lần cuối cùng được gặp anh thì em đã ở lại bên anh lâu hơn một chút. Nếu em biết tất cả rồi chỉ như một giấc mơ thì em sẽ không để lãng phí bất kỳ giây phút nào bên anh. Nếu em biết với anh, em chỉ là cơn gió, là một thoáng hư vô. Nắng tan, gió cũng phai rồi thì phải chăng em nên quyết định từ bỏ anh sớm hơn? Nếu em biết hạnh phúc thật mong manh như thế, thì em đã chẳng yêu anh. Em hết yêu anh rồi, hết yêu rồi. Chỉ là ... vẫn cứ nhớ anh thôi! ღmin love - Tan Vào Gióღ Hà Nội, ngày gió phai - 18.12.2012

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...