Jump to content

Tìm kiếm

Showing results for tags 'truyện ngắn'.



More search options

  • Tìm theo nhãn

    Cách nhau bởi dấu phẩy.
  • Tìm theo tác giả

Thể loại


Diễn đàn

  • Gốc đa đầu làng
    • Thông báo chung
    • Thắc mắc - Góp ý - Hỗ trợ
    • Giao lưu, gặp gỡ thành viên
  • Khu vườn sáng tác
    • Trang thơ thành viên
    • Thơ xướng họa - Đối đáp bằng thơ
    • Truyện ngắn của thành viên
    • Các thể loại khác
  • Cà phê Văn học Trẻ
    • Thời sự Văn học
    • Các cuộc thi Văn học
    • Nghiên cứu - Lý luận - Phê bình
  • Thư mục trống

Lịch

  • Lịch hẹn

Blogs

  • Kieu Anh Huong's Blog
  • Trương Trọng Nghĩa's Blog
  • Blog của tui !
  • sauriengnhonho's Blog
  • mocxuyen's Blog
  • Lâm
  • xương_rồng_đỏ
  • vulangtrieu1402's Blog
  • gaucoduoi's Blog
  • donghoa's Blog
  • Đăng Khoa's Blog
  • hoahuyen's Blog
  • darkwater's Blog
  • Daily'sBlog
  • Do_not_cry_for_me's Blog
  • tangtoichoem's Blog
  • NhietMacSinh'Blog
  • Thơ Vô Danh Khách
  • nguyenduybieu's Blog
  • hatelove's Blog
  • pinky_ency's Blog
  • thaibangvu_youngpoeter's Blog
  • Cafesua_Blog
  • bobo's Blog
  • minhhuy's Blog
  • THẢO's Blog
  • thienthienphongsuong's Blog
  • nhựt minh
  • Kieu_anhhuong's Blog
  • black229's Blog
  • Duong Kim Yen's Blog
  • kẹo ngot blog's
  • fragile's Blog
  • LOVE YOU FOREVER
  • Hào Quang Vương
  • NguyenTanHuyCuong's Blog_quy ~ca`tung
  • Le.onapic
  • thieutiencomacongchamcom's Blog
  • MAI THAO's Blog
  • chuduccong76's Blog
  • hatranthanh's Blog
  • hoaingan15's Blog
  • nindinnin's Blog
  • anhphu's Blog
  • Hoa Nip & November Rain
  • loveaffairal's Blog
  • Trúc Hà 's Blog
  • datviet's Blog
  • Chí phèo's Blog
  • alone_rock's Blog
  • aline's Blog
  • lehieu's Blog
  • nguyenphong's Blog
  • Vietrantour
  • Long Shita's Blog
  • thienxd2a's Blog
  • PHAM THAI HOANG CHUONG's Blog
  • Lê Xuân Cảnh's Blog
  • mua_buon's Blog
  • nghianhan_2007's Blog
  • vuhao's Blog
  • meomap's Blog
  • nguyenngochoa's Blog
  • huybinh's Blog
  • maihoa_04's Blog
  • ^*ThiếuVăn*^
  • trandhuys_ctc's Blog
  • tuanpham1703 Blog
  • Quynh
  • saokhue_04's Blog
  • zasder's Blog
  • hoangtran90
  • chang_ngao2001's Blog
  • minhduc's Blog
  • Trí Viễn's Blog
  • lionkingbeta's Blog
  • Chu Minh Khoi's Blog
  • guardian_angel's Blog
  • guild.:L@st4one:.'s Blog
  • vu minh toan's Blog
  • thiên cầm's Blog
  • ditimsaolac16's Blog
  • Truong Cong Thanh
  • kim phung's Blog
  • crazyfan's Blog
  • quynhanhblog
  • boyX1sanhdieu
  • dong's Blog
  • konigushi's Blog
  • crazy world
  • La_di_da's Blog
  • kp43v3r's Blog
  • girl_Hoa's Blog
  • duchienrussia's Blog
  • quephuong's Blog
  • vuphonghanoi's Blog
  • quyenlachimavotinh's Blog
  • tala_tuananh_lta's Blog
  • huanblog's Blog
  • Sò Khỉ's blog
  • nguyenvanquoc's Blog
  • trongtruong's Blog
  • mr.Trong Blog
  • HoangDung
  • phanthanhthuy85's Blog
  • kitaro207's Blog
  • TâySơnHiệpKhách's Blog
  • ruaconvathocon
  • B13 don't fucking care ..! V.I.P Hp..!
  • _AnhZaiPro_'s Blog
  • chaomao's Blog
  • edge's Blog
  • Botbiennuoc3000's Blog
  • bupbo's Blog
  • hoanghoaky
  • Vu Lam's Blog
  • bùi nhật duy's Blog
  • be Khoai Lang - cang ngam - cang yeu
  • Ngon Hoa's Blog
  • dưa hấu yêu!
  • Thơ hay trên Thơ Trẻ
  • Thanh Trắc Nguyễn Văn' s Blog
  • thuydaonguyen's Blog
  • TVT's Blog
  • duy's Blog
  • nghisonxanh's Blog
  • lyenson's Blog
  • THƠ - NGYEU
  • Ngôi nhà ảo của KFC
  • hoahongdenH's Blog
  • HoThuongTin's Blog
  • tungsaker's Blog
  • Từ Linh Nguyên's Blog
  • ChipJ3aJ3y's Blog
  • DangThanhHoan's Blog
  • hayyeunguoikiahon.tn
  • nguyengiau's Blog
  • http://nguyendinhvinh.vnweblogs.com/
  • minhquang's Blog
  • NGUYỄN HUY MINH
  • datluu
  • triviet's Blog
  • trankimha's Blog
  • CAT HAI's Blog
  • Tằng A Tài's Blog
  • visaotinhtu_9xqn's Blog
  • Vu Cong Thien Thu's Blog
  • vic_online's Blog
  • Biên Thành Lãng Tử's Blog
  • thanhnt's Blog
  • vumanh's Blog
  • quehuong's Blog
  • blog của ngô thùy trang
  • Đoàn Minh Trung's Blog
  • shimachaos2000Blog
  • diannaboy's Blog
  • caoduybang's Blog
  • liempt_cnc's Blog
  • lukimyen's Blog
  • vanhong's Blog
  • phobienvt's Blog
  • Trường Phi Bảo
  • bemicong
  • tudinhhuong_hl's Blog
  • uyên's blog
  • hiepkoi's Blog
  • Do Huu Khuong's Blog
  • nguyenvantuan
  • hongbaongoc1992's Blog
  • Pham thi thanh Loan's Blog
  • www.vietspace.net.vn/kissbila
  • Peter Ben's Blog
  • dream_star_1995's Blog
  • YEU LAU
  • girlllovely's Blog
  • traitimcontrai87
  • doan trung thanh's Blog
  • mai chien's Blog
  • hoang_tu_ngheo_92's Blog
  • Phố Đêm's Blog
  • girlpro_96's Blog
  • nguyentranle's Blog
  • tranghd15's Blog
  • ngo_vupy's Blog
  • vicky_dance's Blog
  • Gia_Quynh's Blog
  • đậu đỏ's Blog
  • songnilehuyenbi's Blog
  • thanhbinh82_tp's Blog
  • phamthiemquang's Blog
  • sad_vodoi
  • asoca_2010
  • tammaoyb115's Blog
  • Nguyễn Thánh Ngã's Blog
  • tieungoc's Blog
  • kim ngan ngan's Blog
  • Nguyen Nguyen Han Nguyet's Blog
  • huy ga's Blog
  • huuloc's Blog
  • Chuột Rain's Blog
  • dunggiananh_emnhe24's Blog
  • close friend's Blog
  • virut4vn's Blog
  • haphuong's Blog
  • hackiemmu's Blog
  • dungtq's Blog
  • xuanloannsc's Blog
  • Hàn Tử Minh's Blog
  • meojoulie's Blog
  • TRANLAM_CSHS' Blog
  • coldservant Blog
  • Shin
  • nguyenxuanhiep49's Blog
  • anhdepzaj's Blog
  • Nguyễn Ngọc Phú
  • Chuột Rain's Blog
  • tuyet nhi's Blog
  • huyhung's Blog
  • Châu Hữu Nhân's Blog
  • Nguyệt Hoa's Blog
  • ttnhannhan's Blog
  • Rongcon's Blog
  • LUUTHONGTB's Blog
  • thaptuhoang
  • girtvitCNTT's Blog
  • canhhoarung0211's Blog
  • TRUONGMINHHOANG's Blog
  • giahung's Blog
  • linh linh's Blog
  • lei's Blog
  • thu thuy's Blog
  • blog của tui ^^!!!
  • NMH's Blog
  • noinhodiuem's Blog
  • Tieu_Tinh90's Blog
  • menhtuathi's Blog
  • Cung Đàn Xưa's Blog
  • NIKITA's Blog
  • Bích Việt
  • cao tien nghia's Blog
  • booboo2411's Blog
  • nqhung's Blog
  • Hoai Nam
  • Hoài An's Blog
  • thợ điện's Blog
  • khatvongsong's Blog
  • Kim Thanh phong's Blog
  • NHIMHAMCHOI's Blog
  • BÉ PU
  • xuanhuyvalen's Blog
  • pham mai chien's Blog
  • Nguyên Đình's Blog
  • Cánh đồng dâu's Blog
  • moon's Blog
  • www.ilovemyvong.com
  • hai_67_love's Blog
  • Viết chơi
  • *VƯỜN *LAM *THỢ*2?@.com's Blog
  • XUANTHAM-TEARDOP!!!'s Blog
  • t4-1994-2008's Blog
  • thang long thu quan',s Blog
  • BeTy_SunRang',s Blog
  • sweet_dream_pimd
  • botbiennuocngannam',s Blog
  • Hà Trần
  • Hoa Cỏ May',s Blog
  • Chó ngốc
  • Ana Hải Yến
  • traidocthan_1102',s Blog
  • T.Giang.',s Blog
  • Bàng Lá Đỏ',s Blog
  • hoangtien
  • Lã Hoài Mai
  • xulanh_18031988@yahoo.com.vn',s Blog
  • Hoài Thương',s Blog
  • Xanh Rêu',s Blog
  • Anh mat troi',s Blog
  • AoChoangDen',s Blog
  • Ngô Nhật Minh',s Blog
  • HUGO_LINA',s Blog
  • quỳnh nhật
  • trannhathoang
  • Tina',s Blog
  • huyhoangrs', Blog
  • Văn Dũng',s Blog
  • nguyen tien quyet',s Blog
  • tuyetphuongnam
  • Thanh Tịnh',s Blog
  • Xủn.Wởn
  • Nhiên Anh
  • chuduccong',s Blog
  • Vô Thường
  • thanhhuan0909',s Blog
  • binhminhkhegoi',s Blog
  • Bibi',s Blog
  • Tô Khiêm
  • Đá Cuội',s Blog
  • PHAN MINH QUYET',s Blog
  • nguoihaimat',s Blog
  • Oprah Blog
  • ditimhanhphuc',s Blog
  • luctranvan',s Blog
  • bentrangxua_wmp',s Blog
  • DON',s Blog
  • viethu's Blog
  • Nga_nb',s Blog
  • hiếu a',s Blog
  • phù vân
  • Big Man
  • Hoài Vi',s Blog
  • Nguyễn Hoài Vi's Blog
  • Dịch Vụ Seo, Quảng Bá Website, Thông Tin Giáo Dục Giới Tính
  • Quoc-Nam',s Blog
  • *Thủy Thịnh Hoàng *',s Blog
  • hotdog's Blog
  • ThuongThuong',s Blog
  • Nguyễn Văn Nhân',s Blog
  • Nguyễn Thủy',s Blog
  • thuongtham3011',s Blog
  • Sóng khát',s Blog
  • takeachangeonme_7764
  • hoang anh',s Blog
  • Namdung
  • chipsyeens', Blog
  • NGUYỄN KHẢI HOÀN',s Blog
  • tieuphong
  • MEECONG
  • manhchau Blog
  • motngaymuadong',s Blog
  • hoai phuong',s Blog
  • Nguyen Dang Thuyet',s Blog
  • islinhnguyen Blog
  • CHU TUẤN KIỆT',s Blog
  • Wán DON',s Blog
  • Lâm Tịnh Vân',s Blog
  • hoanggiao',s Blog
  • Lâm Tịnh Văn',s Blog
  • LTV - Tôi Yêu Thơ',s Blog
  • Kim Sơn Giang Blog's
  • Trái tim băng gia'
  • situoan',s Blog
  • HARUHARU',s Blog
  • nguoibuongio',s Blog
  • Truong_chi_thi_si,s Blog
  • cobelolem',s Blog
  • penbook',s Blog
  • cỏ dại blog
  • xi_trum993',s Blog
  • toanaqh11',s Blog
  • MECGHI',s Blog
  • games blog
  • Blogger Nguyễn Tuấn Hải
  • minhthienhong',s Blog
  • raise',s Blog
  • Tịnh Ngôn',s Blog
  • Châu thạch minh',s Blog
  • Phương Tâm',s Blog
  • Loan Tây',s Blog
  • quynhgiaonvt',s Blog
  • lan bum',s Blog
  • xuan nhi',s Blog
  • Nguyễn Minh Quân',s Blog
  • Petervu',s Blog
  • Nỗi nhớ mùa đông',s Blog
  • tocxoancongchua',s Blog
  • ngt',s Blog
  • ღ♥ღ LUÔN MƠ ƯỚC ღ♥ღ
  • Nam phong',s Blog
  • publiccreate',s Blog
  • HOA TỬ TIÊN SINH',s Blog
  • noithatnha
  • HTD',s Blog
  • nguyenvanphuong',s Blog
  • haiphanoc',s Blog
  • Hoàng Hải Blog
  • Cong Hai Blog
  • votinhbien',s Blog
  • dan_ky_thuat_Blog
  • awa.com.vn
  • Trương Tấn Vũ',s Blog
  • leanhtuan_2203blog
  • tanhungviet',s Blog
  • duchungxl',s Blog
  • Nhu kim',s Blog
  • truyen.th',s Blog
  • Lê Văn',s Blog
  • NHẬT THANH',s Blog
  • GD oppa kut3',s Blog
  • Thepoo',s Blog
  • truyen',s Blog
  • Lóc cóc
  • huyhuy',s Blog
  • sim so dep ami
  • le quyen',s Blog
  • blackrabbit',s Blog
  • maiyeuem479889',s Blog
  • Hồng thảo',s Blog
  • phuonganhcool92',s Blog
  • Nguyễn Đại',s Blog
  • Tmv'sBlog
  • Thanh Tịnh',s Blog (PUBLIC)
  • Giang Tử Minh
  • Nghệ thuật sống
  • Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư
  • Trần Ngọc Hưởng's Blog
  • Hoàng Thu Dung's blog
  • Thùy Trang
  • Truyện ngắn hay trên Thơ Trẻ
  • Hải Âu Phi Xứ
  • Đê vích bích khem Tèo
  • Việc Làm - Trang Thông Tin Tuyển Dụng Việc Làm
  • aa_kuku
  • minhtuanpy
  • Trần Đức Hùng's Blog
  • Đàm Huy Đông
  • lê bá hải
  • Nhóc Rain
  • THI CÁT BỤI
  • trieuquan2012
  • ducthinh1408
  • TỐ TRINH
  • Giang Hạ
  • khoahahitech
  • ox-bx
  • Cam nang cham soc da
  • Hong Ly Vo
  • Tuấn Kiệt
  • vanchuyenhanghoadimy
  • vanchuyenhanghoadimy
  • trần phương
  • Những tháng ngày không tên
  • Thơ tình Caocongkien
  • ketoanviet
  • Romi
  • Romi
  • ♥_l0v3_ngok_♥
  • girlxitin98
  • girlxitin98
  • thi sĩ xứ lệ
  • VNRetail
  • Chuyện của Nắng
  • Behattieu_kih
  • Cua Đá
  • salevietasia
  • salevietasia
  • hdvntranthao84
  • Tùy Phong
  • Mùa lá rụng
  • Trần Chung
  • Cũng sẽ đến ngày ấy
  • Nguyên Mai
  • ducthinh1408
  • tinhdauccn
  • tinhdauccn
  • thu mua laptop cu
  • hannguyen267
  • ATK666
  • ATK666
  • Nước
  • DA4
  • maketwood
  • Nắng Tháng 7
  • Sơn Loan
  • QUÁN TÌNH LỤC BÁT
  • Cánh phù dung mỏng
  • XIN CHO TÔI LÀM QUEN !
  • vuhaiduong
  • hongphan13
  • khanhnv2
  • nguyenngocminh47
  • Cát Đỏ
  • giongongto2
  • laco.muaxuan
  • laco.muaxuan
  • ViSikrit
  • ViSikrit
  • Phale.blue
  • xosovui
  • xosovui
  • Nguyễn Giản Đơn
  • Dị Thanh
  • Tran Phuc Nhan
  • Tran Phuc Nhan
  • lantl
  • Xuân Thủy
  • Youkai
  • Hoàng Kỳ
  • Hoàng Kỳ
  • những ngày đợi nắng ___QUÁI VƯƠNG
  • Nguyễn Thanh Sơn
  • sellvipcc
  • Sunny_Nguyen
  • letruclinh
  • letruclinh
  • huyen_khntg
  • huyen_khntg
  • thúy thúy
  • Cổng Thanh Toán - Ví điện tử
  • Cổng Thanh Toán - Ví điện tử
  • Nhat Hanh DL
  • thaitinh257
  • quabingo_93
  • Anh Yêu Em Được Không!
  • Chong Chóng Nhỏ
  • Đèn Trời
  • Chong Chóng Nhỏ
  • canh_chim_trong_gio
  • wincor
  • giaiphapmavach
  • Ngọc Viên
  • Ngọc Viên
  • tiểu cờ ló
  • tiểu cờ ló
  • tiểu cờ ló
  • Tiểu Cờ Ló (tuấn anh)
  • dieu dieu
  • Hoàng anh Trường
  • thienvan
  • Lệ Khẽ
  • Bảo hiểm sức khỏe
  • Huỳnh Thị Lệ Ân
  • Mrs.Lee
  • Chi Chan
  • Yêu người
  • Hoài Duyên
  • ststvn
  • ststvn
  • Giang Phú Hữu
  • sodepamicom
  • Nhà sách Online
  • Karen Hoàng Anh
  • Karen Hoàng Anh
  • Quá khứ một thời
  • hoangvanhoang
  • maiquanghao
  • maiquanghao
  • leo leo
  • internet fpt binh duong
  • http://fptbinhduog.com/
  • Hình nền việt
  • Cát Lang
  • Xem phim online HD miễn phí, Phim Hay, Phim 18+
  • Dầu thảo dược Bách Linh Tiêu Thống
  • Bệnh đau nhược cơ
  • Game hoạt hình trò chơi yêu thích của trẻ em.
  • hanie
  • Huỳnh Thị Lệ Ân Blog
  • yentran
  • thegioitubepsaigon
  • Vu Mung
  • trung đình
  • seokaimin
  • Xanh
  • Phạm Mạnh Cường
  • dung nguyễn
  • CỐ QUÊN
  • Nguyễn Thuyền
  • Dat ten cho cuoc song
  • Mèo To
  • Mèo To
  • Tuyết Sương
  • Đông Y Nhân Tâm
  • Dòng cảm xúc, chỉ đẹp, khi nó được chia sẻ
  • May đồng phục Sư Tử Vàng
  • Lena
  • kimloan
  • homegroup
  • nơi gửi gắm tâm hồn
  • thanh dương
  • Jack Chilly
  • Phát Biểu suy nghĩ của anh chị về văn bản " cha thân yêu nhất của con " của xiao jun - văn bản lớp 10
  • dungdv1986@gmail.com
  • Nguyễn Duy Mỹ
  • Trà Khương Nguyễn
  • tiểu thảo
  • thuhau2608
  • s2abcds2
  • Yêu nước
  • Yêu nước nhưng phải hiểu biết.
  • tâm lý học
  • meoconhoangda
  • Tuấn Nguyễn
  • Đi về phía mặt trời
  • suni
  • Dương Hiền
  • Lâm Văn Quốc An
  • Lâm Văn Quốc An
  • Ốc Tiêu
  • Cảm xúc của Nevana
  • kieunhuvan
  • Gửi thóc của mẹ
  • Ngoc Nguyen
  • Thi Sĩ Huy Cận
  • Tâm Thu
  • Kem mát lạnh
  • viethdc
  • Mai Nga Mavis
  • Mỹ Nhi
  • BẰNG LĂNG LẠI NỞ, MÙA HẠ CHIA TAY
  • Đăng bài
  • Nguyễn Lê Gia Linh
  • Khoai tây
  • Ung bướu Hồng Ngọc
  • Bạn thân của mẹ
  • xelexus
  • Nuôi Tốn Cơm
  • viet123dinh
  • tinh tinh
  • nghĩa
  • ctyxkld2016
  • văn học trẻ
  • văn học trẻ
  • Hồng ngọc
  • remcuatphcm123
  • Hướng Dương Tím
  • SEOT
  • tubepdep0937878414
  • tubepdep0937878414
  • AnnieTran
  • AlanWalkerSneaker
  • namkhangpro
  • Trí Nguyễn
  • Pknamkhang193
  • lambaotrong
  • Huỳnh Đức Nhật
  • Tour du lịch Đà Nẵng
  • Suckhoenamgioi193
  • maymayit92
  • hoangquyen
  • nhuphuong
  • Tour du lịch Đà Nẵng trọn gói giá rẻ
  • Nội thất tủ bếp Minh Kiệt
  • Toán học
  • Toán học
  • D2tour
  • QCShop
  • Xuongmayvaydamgiasi.com
  • Nguyễn Thủy Tiên
  • Bút Lá Bài_Thanh Nhung
  • Bút Lá Bài
  • Thanh Nhung
  • Thanh Nhung
  • Nguyễn Thanh Nhung
  • huongtite
  • Công Ty Kiến Trúc
  • Truyện Ngôn Tình
  • Sở thích của Thanh Mường
  • taquangthang21061991
  • vuvandung
  • Tam Mộng Vô Ưu
  • lanchi1790
  • vokhacphu
  • Bộ 3 bồn tắm đứng hiện đại nhất
  • Bồn tắm
  • Cải Lương Trung Ương Việt Nam
  • Đôi lời của Jaf
  • Kẻ Bộ Hành Giữa Sa Mạc Nóng
  • Trương Trọng Nghĩa
  • Phân phối vách ngăn vệ sinh compact cao cấp
  • Đánh giá bếp điện từ Malloca - Bếp điện từ Teka - Bếp điện từ Chefs
  • Bếp từ nhập khẩu 2 vùng nấu Malloca MI 732 SL cũng là một sản phấm khá nổi bật của Malloca
  • Chọn mua bồn tắm cần thông tin gì?
  • https://bephoangcuong.com

Chuyên mục

  • Sách điện tử

Categories

  • Nghe ngâm thơ

Chuyên mục

  • Articles

Tìm trong...

Tìm nội dung mà...


Ngày đăng

  • Start

    End


Ngày cập nhật

  • Start

    End


Lọc theo số...

Ngày gia nhập

  • Start

    End


Nhóm


AIM


MSN


Website URL


ICQ


Yahoo


Skype


Điện thoại


Đến từ


Sở thích

Found 10 results

  1. Đây là bộ sưu tầm gồm 62 truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh. Ai có nhu cầu thì down về nha. Link: https://www.fshare.vn/file....15EAWF7 Mọi người bấm vào link, đợi 5s, bấm skip ad góc phải trên cùng. Danh sách tác phẩm: v Anh chị yêu dấu v Ba lô màu xanh v Bài toán đố cuối năm v Bàn cờ năm chỗ ngồi v Bắt đền hoa sứ v Bí ẩn của mốt v Bí mật kẻ trộm v Bồ câu không đưa thư v Bờ vai nghiêng nắng v Buổi chiều Windows v Cánh đàn ông chúng mình v Cầu chúc hai người hạnh phúc v Chú bé rắc rối v Cháu của bà v Cô gái đến từ hôm qua v Cổ tích bên đường v Còn chút gì để nhớ (2 phần) v Con ruồi v Đi qua hoa cúc v Đoàn kịch tỉnh lẻ v Hạ đỏ v Hoa hồng xứ khác v Hoạ mi một mình v Làm chồng thật khó v Làm gì có một ông bố như thế v Lang thang trong rừng v Mắt biếc v Một mình v Một phút trách nhiệm v Nghệ thuật bậc thầy v Ngôi sao nhỏ v Ngôi trường mỗi khi v Người tốt v Nhà ảo thuật v Nhân vật nữ của tôi v Những chàng trai xấu tính v Những cô em gái v Những con gấu bông v Những cuộc gặp gỡ tình cờ v Những người vui tính v Nữ sinh v Ông thầy nóng tính v Phòng trọ ba người v Quán Gò đi lên v Quán kem v Sợ vợ - lợi hay hại v Thám tử nghiệp dư v Thằng quỷ nhỏ v Theo dấu chim ưng v Thiên thần nhỏ của tôi v Thơ tình v Tiền chuộc (2 phần) v Tivi, tủ lạnh hay cát-xét v Tôi trở thành người nội trợ đảm đang như thế nào v Trại hoa vàng v Trước vòng chung kết v Truyện cổ tích dành cho người lớn v Út Quyền và tôi v Viên ngọc v Xin lỗi mày tai to
  2. Giá như ta là nắng, nắng cháy trên đồng lúa mạch. Giá như anh là gã khờ không bao giờ biết yêu...Nắng. Nắng long lanh chói chang trên chớp tóc của anh, nắng nồng nàng đỏng đảnh trong đáy mắt của Ngọc và nặng nề trên sóng vai gầy của nhỏ Hạ. Trên dốc đường hoa phượng đổ nhựa đỏ, Ngọc nhẹ nhàng cuộn người lên yên xe, tà áo trắng được dịp bay phấp phới. Cô nàng không quên nhoẻn miệng cười với anh và Hạ. Nụ cười tươi là thế nhưng lúc nào cũng tắt ngúm khi cô quay mặt đi để lại một vệt nắng dài thấp thỏm. Ngọc có đôi mắt luôn nhìn ngược hướng nắng, chỉ để âm thầm nhìn anh lặng lẽ đi bên Hạ. Anh, đứng cạnh Hạ, dáng đứng thanh thanh, tóc đen một màu gỗ mun nhưng Ngọc lại thấy nó như ngọn lửa đang cháy bùng với gió hạ. Hẳn là anh yêu Hạ nhiều lắm. Ngọc hiểu anh, hiểu anh qua từng cử chỉ. Hiểu cách cách nhìn âu yếm của anh với Hạ, cách anh nhìn Ngọc như vô số những cô gái khác mà anh chưa từng để tâm tới. Đôi mắt anh chỉ sáng lên ánh nhìn dịu dàng khi ở bên cạnh Hạ. Ngọc nghĩ, Hạ thật hạnh phúc. Lần này, lại là lần thứ chín mươi chín hơn trong hơn trong suối hai năm đại học Ngọc cố chấp và ngốc nghếch với trò chơi ngược nắng. Nhiều lần muốn buông bỏ như ngày buông bỏ nhưng lại lặng lẽ dõi theo anh như một thói quen, một đệm thịt không thể cắt đi. Có lẽ anh là gió, Hạ là nắng mà Ngọc lại là đêm. Trong đêm tối, anh có thể rất lạnh lùng băng giá nhưng dưới ánh nắng anh lại là một làn gió dịu êm. Và đứa con của đêm sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó. Có lẽ cũng vì vậy mà Ngọc luôn phải đứng đây, trong bóng râm của phượng vĩ và ngược nắng nhìn về phía anh. Trong ký ức của Ngọc, lúc nào cũng là hình ảnh của một chóp tóc cao nhấp nhô trong nắng và từ từ nhòe dần nhòe dần rồi tan hẳn vào màu vàng ươm của hoàng hôn. Anh chẳng bao giờ nhớ về Ngọc như cái cách mà Ngọc nhớ về anh. Qua một lần mùa hè là Ngọc lại nhớ da diết. Ngọc là đêm, Ngọc không nhớ màu phượng đỏ hay tiếng ve. Ngọc ghét Hạ, ghét người con gái sóng bước cùng anh trong mỗi sáng đến trường và mỗi chiều tan lớp. Ngọc ghét mùa hạ, ghét cái khoảng thời gian nghỉ xả hơi mà Ngọc phải xa anh. Người ta đi học nghỉ xả hơi được, còn Ngọc yêu – Ngọc không cần nghỉ xả hơi. Mùa hạ lấy mất anh khỏi Ngọc. Mùa hạ khiến cho cô mất đi cái hạnh phúc ngược nắng tìm về dáng anh trong âm thầm, trong chờ đợi tức tưởi và thẫn thờ. Anh ở khu phố trung lưu nơi giao nhau giữa thành thị và ngoại thành. Còn Ngọc và Vũ ở khu phố nhà Giàu. Nơi nhà được bao phủ kín mít bởi tường và chó dữ. Chỉ Có nhà Hạ ở khu tận cùng của khu phố. Nhà Hạ nghèo, tường nhà xô lệch cả vào một gốc phượng vĩ to. Cuối mỗi tối, đầu mỗi sang những con ve nhàn hạ cứ nhàn nhã cứ kéo bầy về hợp ca làm vui phố phường. Hạ thường về nhà, với đôi vai gầy mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh như thường. Một mình trên vai cán đán hai đứa em nhỏ, Hạ đã rất kiên cường. Vì Hạ là đứa con của nắng. Hạ rất mạnh mẽ và bản lĩnh. Ngọc cũng thầm khâm phục Hạ. Nhưng, Ngọc vẫn không thương Hạ được. *** - Này, Ú tóc xéo, xấu chết đi được. - Vậy hả vậy Ngọc về nhà bảo mẹ đổi kiểu tóc cho Ngọc. Phong thích không? Cậu con trai có đôi mắt tròn xoe bĩu cái môi đỏ tươi của mình ra chiều châm chọc. - Thôi xấu vẫn hoàn xấu. Thà xấu tự nhiên hơn xấu nhân tạo. Đám bạn quay quanh được dịp cười to. Một thằng to con nói với lên: - Này hai đứa bây đóng vai tình nhân hả, cho tao chơi chung với. - Không ai thèm làm tình nhân với nhỏ ú này. Đi chỗ khác đi nhiều chuyện quá. Phong lên tiếng giễu cợt lần hai. Cô bé mập, ngượng ngùng, ấp úng một hồi mới nói. - Mấy bạn không được nói Ngọc mập vì mẹ Ngọc nói mập không xấu chỉ là chỉ là.. Chỉ là sao, tên con trai có vẻ mặt như búp bê nhướng đôi mày đen láy lên hỏi. - Chỉ là thừa cân, đúng là thừa cân có chút xíu thôi. - Được vậy, tui hỏi Ngọc, Ngọc nặng mấy ký? Cô bé mũm mĩm nhìn cậu con trai đứng ngênh ngang trước mặt mình chớp mắt vài cái, thành thật nói. “Ngọc mới cân là 40 kg”. - Vũ mày lên đây tao hỏi. Một thằng to con khác tiếng lên “Mày hỏi cái gì” rồi nhìn sang Ngọc gãi đầu ngại ngùng. - Tao hỏi mày nặng bao nhiêu ký. - Không nhiều chỉ có 35kg thôi. Cậu nhóc có khuôn mặt đẹp ôm bụng cười ngặt ngẽo: - Nhỏ nhỏ…Ngọc nặng nhất lớp còn nặng hơn cả Vũ ca ca to nhất lóp mà…haa mà còn dám bảo là không Ú chỉ có thừa cân tíu xíu. Cái này, quá chế rồi. Chế quá chịu không nổi. Haa Cả đám con trai xúm lại, chỉ trỏ và cười Ngọc. Cô bé mũm mỉm có làn da trắng muốt, bối rối không biết đường nào để thoát ra khỏi đám đông. Chỉ biết ngồi thụp xuống khóc nức nở tại chỗ. Rồi một cái bóng to lớn xuất hiện, che cái thân múp múp của Ngọc phía sau. Mấy bạn không được trêu trọc Ngọc như vây, nếu không, nếu không tui sẽ mách cô đấy. Lớp này, ai chẳng biết mày thích Ngọc. Phải rồi, béo với Ú đi với nhau rất hợp. Nếu không ai mà chịu nổi chứ. - Các bạn có thôi không đi, ồn ào thiệt đó. Một cô bé có đôi mắt sáng như mặt trời, giọng nói cương quyết như tia nắng đâm thủng tầng trời đêm. Nghe giọng màu nắng của cô bé, cậu bé có đôi mắt búp bê cười lòa xòa. Chỉ là chọc Ngọc tí thôi, ai dè Ngọc hay khóc nhè vậy chứ. Cô bé có đôi mắt tỏa nắng ấy là Hạ. Hạ cười, liếc một cái. Đám con trai đứng ngồi nhấp nhổm quay về chỗ ngồi của mình hết. Hạ là lớp trưởng của lớp 3A2 siêu quậy của trường. Cô lớp trưởng này, bản lĩnh lắm. Nổi danh là thét ra lửa. Đứa con trai nào cũng nể Hạ chỉ trừ có Phong- cậu con trai có đôi mắt của búp bê luôn cười dịu dàng với Hạ. Mà Hạ cũng thế, ít khi lạnh lùng với Phong. Có lẽ vì cả hai có cùng một con đường đến trường. Khi cả đám lúc này mới bĩu môi bỏ đi. Vũ đỡ Ngọc dậy dẫn cô ra căn tin mua cho cô một cây kem. - Ngọc ăn kem đi, kem tươi này ngon lắm. - Không ăn đâu, nếu ăn nhiều đồ có đường Ngọc sẽ mập hơn nũa. Ngọc sợ mập. - Nhưng Ngọc lúc nào cũng dễ thương mà. Không sau đâu, ăn tí đi. - Không - Ăn đi, mình mới mua đó, không nó chảy hết bây giờ. - Không ăn, Ngọc sợ đồ có đường… Cô bé mũm mĩm, đẩy cây kem tươi ra một cách dứt khoát nhưng do vô ý đã làm cây kem rơi toẹt một cái nằm ườn ra trên sân trường. Nhìn ánh mắt thất vọng của cậu bé to cao, cô bé mũm mỉm chợt òa khóc chạy đi. - Ngọc ghét kem tươi, Ngọc ghét Vũ, ghét đồ ăn có đường, ghét mập… Có lẽ cô bé quá xúc động mà không kịp nói thành câu thật ra cô bé ghét chính bản thân mình. Vì sao chứ? Vì cô bé thích cậu nhóc có khuôn mặt như búp bê nhưng cậu nhóc có lẽ ghét cô bé. Có lẽ vì cô bé mập và bị mọi người chọc. Chỉ có Vũ, là hay an ủi Ngọc nhưng hôm nay. Cô bé lại vô tình thấy ánh mắt thất vọng của Vũ nên Ngọc cảm thấy rất ghét bản thân mình. Vì sao lại ngốc nghếch? Vì sao mình lại xấu xí như vậy? Cô bé không biết nhưng những cái đầu non nớt vốn dĩ quên rất mau những chuyện không vui. Những ngày sau đó, Ngọc vẫn thường đi về cùng với Phong, Vũ và Hạ. Bộ tứ Ngọc, Phong, Vũ và Hạ đã chơi với nhau từ cái thời con cởi quần tắm mưa. Nên tình bạn dễ dàng xí xóa những trò đùa nghịch ngợm của nhau. Nhưng nhanh thôi, những tâm hồn non nớt sớm đã trở mình đón gió xuân và họ dần dần tách nhau ra. Dần dần chỉ còn lại ánh mắt mà không còn nụ cười như trước nữa. *** Rồi tới một mùa xuân, Phong thoáng say nắng với cái nhìn của Hạ và chết ngất trong nụ cười lấp lắng nắng của cô. Trước đây là đã từng thích, nhích dần thành thương và bây giờ là yêu. Còn Ngọc thì thẫn thờ, trở về với đêm. Âm thầm dạo những bản nhạc buồn lặng lẽ. Tuổi mười tám, đầu đời như thế. Tình yêu đầu đời như thế. Trao về anh rồi mà cũng bằng không…Cô thường tự sáng tác những bài hát như thế và Vũ thường đệm đàn cho cô hát. - Ngọc thương Phong hả. Vũ ấp úng hỏi. Ngọc chết trân. Vũ im lặng, khẽ vỗ một bàn tay lên vai Ngọc nhịp nhàng như an ủi. - Đừng nói gì cả. Vũ biết.Từ cái hôm mà Phong tỏ tình với Hạ, tui thấy bà chẳng có ngày nào là vui vẻ. Tôi cũng nhạy cảm lắm và…và.. Ngọc cảm thấy như Vũ đang bức bối với những câu nói mình sắp nói ra…Mặt Vũ đỏ bừng nhưng cuối cùng Vũ cũng chẳng nói được câu gì. Chỉ lẳng lặng gõ lên nốt sí thật cao rồi bỏ về. Nhưng Ngọc hiểu điều mà Vũ không thể nói. Có điều Ngọc cũng vờ như không hiểu. Chỉ Ngọc trồng cây si là đủ lắm rồi. Ngọc không muốn Vũ cũng giống mình. Có thể quên đi thì là tốt. *** Ra trường đi làm. Ngọc uể oải với cuộc sống văn phòng. Phong lên chức với vị trí kinh doanh. Hạ đi làm trợ lý. Vũ thì biệt tăm. Một hôm nghe điện thoại của Phong, Ngọc tất tả chạy ra. Trên hàng ghế công viên, anh gục đầu trên vai Ngọc, che đi đôi mắt đỏ hoe. Ngọc bối rối, bàn tay run run tựa vào thành ghế đá. Anh ngủ rồi, sao lại có thể ngủ trên vai một người con gái chứ. Tình yêu với nắng khiến cho ngọn gió của anh hanh hao đến vậy, khiến Ngọc thật đau lòng. Ngọc nghe anh kể, Hạ và anh đã tính chuyện kết hôn nhưng Hạ lại đang dây dưa với sếp của Mình. Dù đã nhiều lần anh bỏ qua. Có điều, anh vẫn không chắc là Hạ còn yêu anh không? Dù anh có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không đáp ứng được nhu cầu của cô. Cô muốn có một cuộc sống tốt hơn, có thể lo được cho gia đình của mình. - Còn tui, tui không nghèo, nhưng tui cũng không giàu. Tui thấy mình bất tài, vô dụng. Bà cho tui mượn vai để khóc. Ngọc quen với việc an ủi anh như thế, quen với việc thỉnh thoảng chạy đi chạy lại vội vã chỉ vì một cái tin nhắn của anh. Còn anh cứ vô tư như thế, nhận về hết tình cảm của Ngọc nhưng lại chẳng đáp lại được một cái nhìn âu yếm. Ngọc thấy có chút chua xót. *** - Ngọc, tôi nhờ Ngọc giúp tôi cái này. Phong xoay xoay chiếc nhẫn đính hôn trên tay mà nói. - Tôi muốn nhờ Ngọc giúp tôi hàn gắn lại tình cảm với Hạ. - Bằng cách nào. Ngọc nghẹn giọng nói. - Tui nói dối với Hạ lúc quẫn bách là tui hết thương Hạ. Hạ liệu mà lo cho mình. Rồi Hạ hỏi, tui thương ai? Tui nói là với Ngọc, là với bà…trời ơi, tui cũng không hiểu sao mình lại hành động như vậy nữa. Những tui cũng muốn nhân dịp này để Hạ thấy được giá trị của tôi…Bà giúp tui nha. - Hả Ngọc há hốc cả một lúc lâu. Có lúc tim Ngọc chợt nhảy lên vì tiếng “tui yêu Ngọc” của Phong nhưng lại đau thắt lại khi Phong nói anh làm thế là vì Hạ. - Ngọc Ngọc có đang nghe Phong nói không? Ngọc đỏ hết mặt. *** Dù không nói, đồng ý nhưng Ngọc cũng đến gặp Hạ và đóng vai làm người yêu của Phong trong buổi ăn ngày hôm đó. Cô thấy mặt Hạ không biến sắc, chỉ là Phong cũng nhấp nhổm ngồi không yên. Rõ ràng là Hạ đã biết rồi. Coi như vở kịch này chưa diễn đã bị hạ màn sớm. Một cô gái bản lĩnh từ nhỏ như Hạ, một cô gái sắc lẹm như Hạ. Ngọc đâu dễ gì qua mặt được. Còn chưa nói đến Phong mỗi lần, gặp Hạ là trở về với bộ dáng chàng trai của sứ. Xinh đẹp, lạnh lùng và cứng nhắc với Ngọc. - Ai là Hạ đâu, con nhỏ nào là Hạ đâu? Ngọc nghe thắt hết cả tim. Cô đưa mắt nhìn Phong. Còn Hạ đưa mắt nhìn cô, ánh mắt lóe lên cái nhìn kỳ lạ. Ngọc chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hai người đàn ông lôi sềnh sệch ra đường. Một người đàn bà xinh đẹp nhưng khuôn mặt hiện lên nét hung ác vừa đay nghiến vừa dựt tóc Ngọc. - Mày con nhỏ xấu xí dám dựt chồng bà. Bà cho mày biết tay. Ngọc sợ hãi, trái tim đông cứng khi nhìn Phong và Hạ đứng yên tại chỗ mà không chạy ra giúp cô. Chuyện gì xảy ra? Ngọc không thể hiểu được. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao Phong lại nhẫn tâm như vậy, cả Hạ nữa? Ngọc không hiểu được, nước mắt của cô che đi tầm nhìn. Cô vùng dậy. Chạy ra khỏi đám đánh ghen. Bước chân loạng choạng cô ngã sầm vào một vòng tay rắn chắn. Cô đau đớn ngước mắt lên. Là Vũ. Vũ không nói gì chậm rãi bấm điện thoại nói. - Đây là Ngọc, người yêu của tôi. Nếu mấy người có vấn đề gì, tôi gọi 113 Đám người hừng hực định xong lên nghe Vũ nói cứng cũng phân vân. Bỗng có tiếng của một cô bé rất trẻ. - Đó là cô Hạ, cô kia là cô Hạ. Con thấy ba hay đi cùng cô kia. Người phụ nữ xinh đẹp kia lúc này cũng không còn để ý tới Ngọc nữa. Như một con sư tử đang lồn lộn lên vì vết thương quá đau đớn cô ta lao ngay vào Hạ. Sau đó là một màn chật vật của Phong và Hạ. Ngọc nhắm mắt chua xót, cũng chẳng buồn vì Hạ, người bạn cũ đang gặp khó khăn nữa. Cũng không buồn vì Phong người đàn ông mà cô đã từng yêu thầm suốt mười mấy năm qua. Tất cả như là sương đêm đã vỡ tan tành giữa hư không rồi. Vũ dìu cô lên xe, anh tháo dây buộc tóc của Hạ, tự tay mình vuốt vuốt mấy cái để nó đỡ lù xù. Xong anh lặng lẽ chỉnh trang lại trang phục cho Ngọc. Và mỉm cười. - Tèng téng teng gặp lại là Ngọc xinh đẹp rồi nè. Ngọc nói. - Đi đâu lâu vậy giờ mới về thăm tui. Vũ ngả đầu ra ghế, bình thản nói. - Đi để quên Ngọc, nhưng nhớ quá lại chạy về thôi. - Giờ làm gì rồi. Ngọc hỏi lạnh nhạt. - Vì nhớ quá nên đem viết thành mấy thứ tình ca giẻ rách. Chẳng vứt được nên bán kiếm cũng được ít tiền sống qua ngày. - Thấy tui bị vậy thỏa mãn lắm đúng không? Vũ im lặng không nói gì. Anh kêu taxi dừng xe ở đồi cỏ lau, giáp ngoại thành. Nơi đây ngày xưa, Vũ cũng thường dẫn cô ra mỗi khi cô có chuyện buồn. Cô nhớ rằng, anh luôn bên cạnh cô, bền bỉ hơn cả cô đối với Phong. Những lúc cô buồn cả những lúc cô lạnh lùng từ chối anh. Đã nhiều hơn hai lần Vũ tỏ tình với cô trong câu hát. Ngọc nhớ Vũ từng nói: - Phong chọn Hạ là duyên của họ. Thôi Ngọc xem như, Hạ là nắng mà nắng mà gió thì cần nắng để sưởi ấm. Còn Ngọc là đêm thì đêm với ngày không cùng một đường rồi. Tự nhiên như cơm mẹ nấu ấy. Nhưng nếu là với Vũ thì…không cần Ngọc là ai. Bởi vì….cho dù Ngọc là ai Vũ cũng sẽ luôn ở bên Ngọc. Vũ thầm thì bên tai cô mùi rượu vàng ngọt ngất, lại là một đêm mùa hè khác. Trong sóng mắt của Ngọc lại hiện lên dáng của ánh, cái hướng nhìn ngược nắng về phía cô. Ngọc khẽ chạm mi vào mí mắt và bắt đầu khe khẽ ngân nga Giá như ta là nắng, nắng cháy trên đồng lúa mạch. Giá như anh là gã khờ không bao giờ biết yêu……….Đó một bài hát xưa của Vũ. Anh nghe cô ngân nga, vành môi cong lên một nụ cười rất nhạt, ánh mắt mông lung nhìn về đêm. Anh cũng hát. Bắt đầu bằng cái chất giọng ấm như rượu vang ướp mật. Đừng ví anh như nắng vì là nắng có lúc sẽ xa rời em, đừng ví anh là gió vì là gió vô tình phiêu lãng hãy để anh là anh chỉ là cánh trùng trong đêm. Luôn bên em lúc buồn, sẽ bên em lúc mỏi mệt dù là đêm tối xa vạn dặm dù là trong tận cùng hẻm tận anh sẽ theo em, theo em đôi cánh ấy mỏng manh đôi cánh ấy lặng thầm sẽ theo em đến trọn một biển tình ngu si. Vũ đột nhiên ngừng hát. Xoay vai Ngọc nhìn vào mắt cô mà nói. - Anh đã cho em tình yêu đầu đời và cho đến giờ phút này anh vẫn muốn hát vì em. Đổi lại, em chỉ luôn vì một người nào đó mà tự tổn thương mình. Em không thấy mỏi mệt, nhưng anh thấy rất đau… Cô chết trân nhưng vẫn cố gượng gạo mà đẩy tay anh ra. Lúc nãy, lúc nãy Ngọc xém chết ngộp trong đáy mắt của Vũ. Ánh nhìn kiên định của Vũ, sự trìu mến, nhớ nhung, oán giận của anh đối với cô. Ngọc thấy hết, thấy hết cả. - Vũ anh đừng nói linh tinh nữa. Ngọc mệt rồi. - Phải, hôm nay anh về không phải để nghe anh từ chối. Anh về để xem em là bạn vậy thôi. Tiếng anh hòa vào trong tiếng ve. Ngọc thoáng thấy lạnh lẽo, trống trải. Đã từng có ai nói với cô rằng: “Anh nguyện đánh đổi cả tuổi trẻ và thanh xuân để chờ em”. Vũ dìu Ngọc đi, chân cao chân thấp chênh vênh. Ngọc ngoảnh nhìn phía sau, cố gắng nhớ lại đoạn cuối của câu hát :” Nếu em là đêm hè anh xin làm đuôi đom đóm, tỏa sáng vùng trời đêm. Anh sẽ đến dù đêm đông lạnh lẽo, và dù em vô tình. Anh vẫn làm gã si. Hát ru khúc tình đầu. Ôm ấp mối tình đâu chưa bao giờ chết trong tim….” Đêm mùa hè lao xao, cánh đồng cỏ đen ngã rợp sau cơn mưa nặng hạt. Cơn mưa đã bắt đầu từ năm năm trước mà tới giờ phút này trong lòng ngọc mới bắt đầu nỗi bão. *** Một tháng sau, Phong gọi cho Ngọc, Phong xin lỗi vì việc diễn ra quá nhanh. Anh không nghĩ là Hạ lại dính vào những chuyện như vậy. Nhưng anh yêu Hạ, dù sao cũng là vợ sắp cưới của anh nên… Ngọc thở dài, lúc này, trước mặt cô Phong không còn hấp dẫn nữa. Trí nhớ của cô miên man tới những giai điệu của Vũ: “Nếu em là mùa hạ anh xin làm gió ngàn nhưng xin đừng ví anh như người ấy vì anh yêu em theo cách riêng của anh. Có thể nó rất ngốc có thể nó rất ngốc anh nhưng là khẻ dại khờ và chỉ biết yêu em!” Ngọc cười, nhấp một ngụm trà khổ qua đắng chát:”Không sao đâu chuyện đã qua rồi”. Phong nhìn Ngọc cười gượng gạo. Anh thấy mình có lỗi, nhưng gì tình yêu với Hạ, dù làm tổn thương Ngọc anh cũng chấp nhận sao? Anh tự hỏi chỉ thấy lòng mình chợt nhói rất khẽ. Ngọc về, mưa phùn lất phất, mưa mùa hè. Ngọc không buồn che ô. Váy trắng, giày cao gót. Ngọc thấy mình trẻ lại tuổi mười lăm mười sáu. Khi dưới ánh nắng chiều vàng, cô và Vũ, Phong và Hạ dắt xe đạp cùng nhau đi về. Những năm tháng bình yên đến lạ. Rồi Ngọc nhớ ánh mắt da diết của Vũ sau hai tháng không gặp nhau vì cô đi mùa hè Xanh. Cô nhớ những lời Vũ nói, những bản tình ca của Vũ… Anh vẫn làm gã si. Hát ru khúc tình đầu. Ôm ấp mối tình đâu chưa bao giờ chết trong tim….” *** “Ngọc cà phê với tui đi, hôm nay tui free nè.” Vũ vẫn thường để tin nhắn như vậy cho Ngọc vào mỗi chiều cuối tuần như cô chưa bao giờ trả lời lại kể từ cái đêm Vũ nói với cô là sẽ xem cô như là bạn. Cô giận Vũ? Không phải chỉ là cảm thấy chút hụt hẫng. Điện thoại reo, Ngọc bắt máy. - Ngọc cà phê với tui đi, hôm nay tui free nè. - Nhưng Ngọc bận - Bận gì - Anh Phong nhờ ngọc…Ngọc nói dối. Ngọc muốn nghe lời thật lòng từ Vũ. Nếu Vũ còn…còn quan tâm tới cô, cô sẽ thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Đầu dây bên kia im lặng. Tim Ngọc cũng thấp thỏm. - Lúc nào cũng là Phong Phong coi chừng Ngọc bị cảm gió điên luôn rồi ấy. Bao nhiêu năm rồi chưa bỏ được thói quen xấu đó sao? Đột ngột tiếng của Vũ vút cao. Đó là thói xấu của anh. Nhiều năm rồi, vẫn như vậy. Vũ đang giận. Nhưng Ngọc lại thấy vui. Vũ cúp máy lạnh lùng, Ngọc chưng hửng nhưng lại buồn cười. Rồi Ngọc lại thở dài suy nghĩ, Ngọc nghĩ cũng hơn năm năm rồi. Ngọc luôn nhìn về phía Phong còn Vũ lại luôn chờ đợi cô. Giằng vặt nhau cũng đủ lâu, nhớ nhung nhau cũng đủ sâu nhưng chưa bao giờ can đảm để nói tiếng yêu cùng đối phương. Ngọc ngồi vào gương, thẫn thờ. Một khuôn mặt tròn vành vạnh, không phải V-line nhưng đôi mắt lại rất buồn, một nỗi buồn nặng trĩu sâu thẫm nhưng trời đêm. Đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng vì thức khuya đọc truyện ngôn tình. Ừ lúc nào khi Ngọc không được gặp Phong, Ngọc cũng cố gắng bù đắp sự trống trải ấy bằng những soái ca mà Ngọc có thể tưởng tượng ra trong ngôn tình. Có đôi lúc, Ngọc quên. Quên đi ra ngoài gặp một chàng trai lạ. Quên nhẻn miệng cười làm duyên với một người vừa mới cười với mình. Không phải anh và Hạ là cho Ngọc mệt mỏi, làm cho Ngọc tổn thương mà là Ngọc. Chính Ngọc chịu từ bỏ thứ hạnh phúc hoang đường đó. Người ta nói rằng:”Bạn có quyền ước mơ và phấn đấu cho ước mơ của mình, chỉ là đừng phí thời gian vào những ước mơ không phải là của mình”. Có lẽ Ngọc nên thay đổi. Tít Tít Phong gọi, Ngọc tắt máy. Facebook sáng đèn:”Ngọc làm sao vậy? Vẫn còn giận” Ngọc đáp lại” Xin lỗi anh, trên đời này, em chỉ đồng ý hẹn hò với người mà em yêu. Em chỉ cho người mà em yêu mượn vai khi mệt mỏi, em chỉ chờ đợi và lắng nghe chuyện của một người hàng giờ vì em yêu người đó. Mà tất cả những điều đó anh đã làm với em, nhưng anh lại không thể yêu em. Điều đó giống như anh đã ngủ với một cô gái mà không thể kết hôn cùng cô ta vậy. Em là Ngọc, không phải là người yêu của anh. Em dừng cuộc chơi ở đây. Anh có thể tự giải quyết vấn đề của mình với Hạ”. Đèn facebook bên kia tắt ngúm. Hạ tắt máy, vươn vai hát một đoạn nhạc yêu đời. Thì ra cảm giác buông bỏ nó thoải mái như vậy. *** “Nếu một ngày nào đó em lỡ khóc lóc sướt mướt trên đường mưa thì” Vũ không bắt máy lần một. Ngọc vẫn từ tốn gọi lại lần hai. Lần này giọng Vũ có vẻ đè nén. - Gọi tui có gì không, tui không rảnh để nghe chuyện của thằng Phong nữa đâu. - Cà phê chiều mưa đi Vũ. Mưa Sài Gòn, sẽ giúp tôi mau tỉnh hơn. Đầu dây bên kia im lặng hơn một phút, Ngọc lại cảm thấy như Vũ đang cười, nụ cười rất ngọt. - Diện đồ đẹp đi, tui qua liền. - Tui lúc nào chẳng đẹp. Ngọc cười, nghĩ có đôi lúc Vũ cũng vô tư như vậy. - Bà chỉ chết vì hai thứ thôi, một là quá tự tin nên chết, hai là vì quá tự tin vào mình nên quá ngoan cố, mà cố quá thì thành quá cố mà chết. Tóm lại là nếu bà không chịu ở bên tui để tui dạy dỗ thì vẫn chết vì “tin cố” nghĩ là cố mà tin mà chết thôi. Vũ vừa nói vừa cười thành tiếng. Có vẻ Vũ cũng thay đổi nhiều, kể từ khi ra trường. Ngọc phì cười, tắt máy. Cô thầm mắng yêu “Cái tên banana này”. Vũ đến, khuôn mặt điển trai mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng. Ngọc không nói gì ngoan ngoãn ngồi lên xe, ôm eo tỉnh bơ. Chiếc xe máy lướt bon bon qua những hàng cây già nua của phố vắng. Ngọc chợt nhớ cái gì, khe khẽ nói. - Ủa tôi nhớ ông nói là đã xem tui là bạn rồi mà. Sao để tui ôm eo như vậy nữa? Sau này không kiếm được người yêu đâu. Vũ cười nói. - Vậy bà phải lấy thân đền hạnh phúc cho tôi. - Ai tin ông chứ ba hồi nói là bạn ba hồi lại mập mờ không rõ ràng. Ngọc giận dỗi rút tay ra. Vũ giữ tay cô thật chặt như sợ rằng nếu buông ra thì cô sẽ biến mất vậy. - Bà vẫn ngốc như hồi nào tới giờ, khó có thằng con trai nào mà chấp nhận làm bạn với người mà hắn đã từng yêu lắm. Chỉ có hai lý do thôi. - Lý do gì? Ngọc thắc mắc - Một là vẫn còn yêu, hai là để tìm cơ hội trả thù tình cũ. Ngọc lo lắng hỏi. - Vậy ông là trường hợp nào? - Tình cũ không rủ cũng đến. Vũ lém lỉnh nói. Ngọc cười, cô không bối rối mà ngả đầu vào lưng Vũ. Nhìn bóng lưng của Vũ vững chãi mà má cô thoáng đỏ. Thật ra Vũ đã hội tủ gần đủ các yếu tố của một soái ca mà cô vẫn thường mơ tới. Nhưng vì sao tới bây giờ Ngọc mới cảm nhận được nhỉ? Có lẽ vì yêu mà mới đẹp hơn. Có lẽ vì yêu mà mới thấy mình trưởng thành. Suốt quãng đường đi. Cô không nói gì, Vũ cũng vậy. Nhưng anh cứ liên tục huýt sáo bài hát “I wanna marry you”. Mặt Ngọc cứ được mưa phùn hôn lên má mà đỏ ửng lên. Trên con đường chiều, nắng tắt dần nhạt nhòa nhưng câu chuyện cổ tích của Mưa và Đêm cũng đi đã có một cái kết có hậu. Link gốc http://readzo.com/posts/18793-nguoc-nang-de-tim-anh.htm
  3. Rồi tất cả cũng sẽ trở thành kỉ niệm… Mưa rồi. Mưa to lắm. Mưa rơi lộp bộp trên mái tôn nhà hàng xóm. Hắt cả vào nhà. Nhưng nó không đứng dậy mà nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Kệ cho những giọt nước ấy mơn man vào người, vào mặt, đem theo cái lạnh thấu tâm can, nó vội thu mình. Rơi. Ừ! Nó đang khóc, cho một cuộc tình tan vỡ… Tan! “Chúng ta dừng lại ở đây thôi!” tiếng anh nhẹ lẫn với tiếng mưa ngoài quán cafe, nhẹ như lúc “ Làm người yêu anh nhé!”, lúc ấy, trời cũng mưa. Mặt nó đơ ra, nụ cười dang dở vụt tắt trên gương mặt ngây thơ. Nó im lặng, anh nhắc lại lần nữa, kèm theo lời biện minh dối trá “ Anh vẫn rất thương em, anh là một thằng tồi,…”. Nhưng điều ấy còn quan trọng gì nữa. Thông tin cần thiết anh đã nói đủ rồi. Tai nó ù đi. Nó nhớ lại ngày hai đứa gặp nhau! Hình ảnh mình họa (Mưa – Truyện ngắn về tình yêu) Đà Lạt- ngày mưa Nó- một con bé 18, vừa hoàn thành xong kì thi đại học cam go, muốn xả stress, quá ngán với những thú vui thường ngày bên đám bạn giả tạo ở cái thành phố chật chội, nó muốn được thoát ra cái vỏ bọc tiểu thư mà bố mẹ đã tạo ra. Nó chọn tour Đà Lạt, khá xa thành phố, xách balo lên và đi, bất chấp sự phản đối gay gắt của bố mẹ. Anh- cũng 18, nhưng không có vẻ trẻ con như những thằng con trai lớp nó. Jeans rách, sơmi carô, converse trắng! “Cool!”. Nó để ý ngay từ khi anh bước lên xe, nhưng với mác tiểu thư, nó cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ, thích cái đẹp, liếc một cái rồi quay đi, chứ không như mấy người ngồi ghế trên, xuýt xoa, rồi buông lời trêu gẹo: -Em ơi, ghế trống này Đúng là đồ hám giai. Nghĩ thế thôi, chứ thực ra, nó cũng mong anh ngồi cạnh nó. Và anh tiến đến bên nó thật, nhẹ nhàng -Tớ ngồi đây nhé? Khá lịch sự, nó cũng lịch sự lại -Ừ bạn!- cười nhẹ một cái, nó quay đi, không quên để ý thái độ anh. Hình như anh bối rối. Nó cười duyên thế cơ mà. -Ôh! Mưa rồi- Nó reo khẽ, dán mặt vào cửa kính. -Bạn cũng thích mưa à? -Bạn thích mưa sao? -Ừ! Tớ thích Hết. Một đoạn hội thoại nhàm chán. Hai đứa quay đi. Nó trở về thú vui của mình- ngắm mưa. Lòng vui lạ! Xe dừng trước cửa khách sạn cũng là lúc nó vừa tỉnh sau giấc ngủ dài để tránh cái mệt. May mắn thay là xe đã kịp dừng trước khi nó cho cả bữa sáng ra ngoài. Nhưng lúc này nó đã xám xanh cả lại. Thoáng chút lo lắng hiện ra trên gương mặt anh. Nó hi vọng anh sẽ làm gì đó như phim Hàn chẳng hạn nhưng anh chẳng làm gì cả. Chỉ xách hộ đồ cho nó rồi đi thẳng. “Xí! Đồ con trai xấu tính.” Và sau lần gặp gỡ ấy, anh chủ động với nó nhiều hơn, đồng hành cùng nhau trong suốt chuyến đi. Tình cảm cứ thế cũng dần nảy nở. Cơ mà cái tính bướng bỉnh, đánh chết cũng không chừa, “Thích lắm rồi đấy, nhưng còn lâu mới nói”. Nó không nói, anh cũng vậy, cứ thế, những ngày tháng êm đẹp nơi Đà Lạt mộng mơ kết thúc! Tiếc nuối. Rồi một hôm, gió nổi, trời âm u, hồng hồng, vàng vàng rất dễ thương, nó đoán, chắc sắp mưa. Nó thích mưa nhất mà. Bất ngờ, anh gọi cho nó: -Tớ đang trước cửa nhà bạn! Xuống nhờ tí. “Hic. Sắp mưa rồi mà còn nhờ vả gì đây”- Nó lẩm bẩm trong lúc chạy như ma đuổi xuống gặp anh. Chưa kịp nói câu gì, ví dụ như “Sắp bão to, nên đầu cậu ẩm à mà sang giờ này”(cũng đến giờ cơm rồi), hay ngắn gọn hơn như “Hú”, anh đã lôi nó đi xềnh xệch, làm nó không kịp phản ứng. Và anh dừng cái công đoạn, tạm gọi là hành xác, trước quán cafe được trang trí rất vintage, nó thích… -Vào đi. Mưa. Trú. -Cũng biết sắp mưa cơ đấy- con bé nguýt dài Rồi nó tung tăng đi vào, chọn một chiếc bàn gần cửa sổ… -Ngắm mưa cho dễ- nó giải thích đầy hào hứng Hình ảnh minh họa (Tan – Truyện ngắn tình yêu) Anh bật cười! -Rồi, chỗ đã ổn định, có gì nói mau còn về, định nhờ quân sư tình yêu, tình báo hả? -Ừ! Giúp tớ với Con bé chột dạ, thấy mình nghèn nghẹn. Nhưng vẫn vờ vui vẻ -Uầy, sướng nhá, thế là tớ vẫn phải F.A à? Hiu hiu -Yên tâm, không bỏ rơi đâu mà lo. Tỏ tình thì phải làm gì nhở? -Ờhm! Hoa hồng to đùng, màu hồng nhá, rồi gói trong giấy lụa cũng hồng luôn, ôi, có đánh ghita càng tuyệt, ngày mưa càng hay. Ha ha. -Ok. Sẽ làm vậy Thôi, đứng dậy, đi về. -Ơ thế không được ngồi đây ngắm mưa à? -Về ngắm. Về mau đi không mưa. Tớ về. “Kéo mình đi rồi bắt về một mình. Xí”, nó bực tức đá bay lon coca bên đường. Nó lững thững bước, khẽ thở dài đánh thượt, thế là vỡ mộng rồi, chàng đã có gấu của chàng rồi, nó sẽ hết cơ hội. Cơ mà kệ, nó động viên mình.“ Yêu là phải biết hi sinh” 20h20′, trời đã ngớt mưa, bố mẹ tình cảm dắt nhau sang bên chị dâu chơi với bé Bi, haiz, ở nhà một mình, càng thoải mái, vẫn buồn lắm, nên tốt nhất bố mẹ đừng ở nhà, không lại bị tra hỏi. Rengggggggggggg… Chuông cửa quái gì như cái chuông điện thoại, mang cái mặt mâm lết ra mở cửa. “Lại lũ trẻ con đây mà”. Nó toan đóng cửa, khép được cả 3,75 phần cửa rồi, bỗng có một bàn tay thò vào, kẹp ngang cửa, nó hét toáng, còn anh thì hể hả… -Đi đây với tớ đê… -Không. Mệt lắm. Anh kéo tay nó. Lại lôi đi. Nó miễn cưỡng đi theo. -Rồi. Đứng đây đi.- Anh khẽ gắt -Làm gì- Nó gắt thật sự luôn -Đợi tí- Anh quay đi. “Đi đâu không biết, sắp có người yêu rồi mà còn làm mình yêu nó thêm là thế nào.” Hớ, bỗng có tiếng ghita, nhạc nền “My lady”, anh đang đứng trước mặt nó “Hình bóng em luôn xuất hiện trong tâm trí, anh luôn cảm nhận được nó bất kì, lúc nào…”. Nó ngẩn người, đã hiểu có chuyện gì xảy ra, bật cười,… -Em yêu! Nó suýt ngất vì cách xưng hô này. -Gì? -Thấy tớ thế nào. Như này đã đi tỏ tình được chưa? Chột dạ lần hai. Nó đã lầm. Tất cả thứ này đã không phải dành cho nó -Đổ là cái chắc -Thế à. Hé hé Nó quay vội. Che đi những giọt nước mắt phản chủ. Nhưng anh đã kịp thấy rồi. -Anh yêu em. Làm người yêu anh nhé! Nó khóc thật sự. Khóc to lắm. Nó đánh anh…Trút hết giận dỗi lên anh. -Sao thế. Vừa bảo chắc chắn đổ mà. Đổ đi cho người ta còn đỡ. Không kịp để nó trả lời. Anh kiss nó. Ôm nó chặt hơn. Nó vỡ oà trong hạnh phúc. Và hai đứa yêu nhau. Nhưng cuộc vui nào cũng tới hồi kết thúc. Việc gì đến nó sẽ đến thôi. Cơn mưa ngớt dần. Nó cũng đứng dậy. Lảo đảo bước vào phòng. Vật ra giường như nghìn năm chưa được ngủ. Và nó thiếp đi. Nó mơ thấy anh. Thấy anh vẫn ở bên nó. Thấy anh cười đùa với nó. Thấy anh gảy ghitar cho nó nghe. Thấy anh bẹo má nó… Hình ảnh minh họa (Tan – Đọc truyện ngắn tình yêu) Giật mình tỉnh dậy. -Mơ thôi! – Nhếch mép cười nhạt nhẽo. Trong cái đầu nhỏ của nó hình như đang mung lung suy nghĩ cái gì đó. Nó bước từng bước tới bàn học. Từ từ bỏ tất cả vào thùng giấy. Này là chiếc móc đôi nó thêu, này là cốc đôi anh tặngnó, này là mũ anh mua cho nó đội sợ nó bị cảm nắng, này là những tấm card anh gửi nó mỗi lần anh đi xa, này là những bức thư anh viết cho nó… Nó cho hết vào thùng. Nâng niu, chậm rãi như để ngắm chúng lần cuối. Và còn thứ cuối cùng. Nó đứng tần ngần hồi lâu, do dự, tháo ra lại đeo vào, cứ thế, tháo lại đeo. Đấy là nhẫn đôi anh tặng nó khi anh đi làm thêm được tháng lương đầu tiên, là do chính công sức anh bỏ ra để mua. Nó trân trọng lắm, chưa bao giờ nó tháo ra khỏi tay… Khóc. Nước mắt lại rơi. Xuống cằm. Xuống cổ. Rớt xuống chiếc nhẫn lấp lánh. Và rồi dứt khoát. Nó tháo chiếc nhẫn. Để ở vị trí cao nhất giữa đống đồ ngổn ngang trong thùng -Tạm biệt nhé- nó thì thào.Thở dài đánh thượt. Mưa đã ngừng, ngước lên trời cao kia, nơi những đám mây đang lững lờ trôi. Khẽ cười !!! -Cầu vồng… !!!- Nó reo khe khẽ nhưng không giấu nổi sự thích thú Hít một hơi thật sâu, giang tay ôm trọn bầu trời và nó hiểu: “ Muốn nhìn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa”… Híp
  4. Cuốn sách này của Phan An như một món thập cẩm theo kiểu phương Nam - gồm nhiều món: truyện ngắn, tản văn và chuyện phiếm. Nhưng đều thể hiện góc nhìn của đàn ông về tình yêu, về đàn bà và những điều xoay quanh họ.Những truyện ngắn đều là những câu chuyện tình yêu, và hầu hết đều là những chuyện tình dang dở, với âm hưởng chung là nuối tiếc, ngậm ngùi, chính người trong cuộc cũng không hiểu tại sao lại thế. Nếu như trong những truyện ngắn, đề tài chủ yếu là tình yêu, thì ở phần tản văn lại xoay quanh đàn bà, với những quan điểm cá nhân của tác giả và quan điểm của cánh đàn ông nói chung về phụ nữ. Hoặc những nhận xét về phụ nữ rất tinh tế: “Nhưng thường đàn bà thông minh chỉ thông minh đến khi yêu. Khi đã yêu rồi thì đàn bà thông minh lại như mọi khi, nghĩa là cũng đầy ngốc nghếch, vụng dại.” Và cuốn sách này cũng giúp phụ nữ hiểu thêm về đàn ông, những mong ước ít được thú nhận ở tận trong sâu thẳm: “Ai rồi cũng sẽ tới lúc chùng chân mỏi gối, ai rồi cũng mơ một vòng tay bình yên cho riêng mình…” Bookbuy mời bạn đón đọc.
  5. Xuất hiện một năm trước với truyện dài “Đời Callboy”, Nguyễn Ngọc Thạch nhanh chóng được biết đến như một tác giả trẻ thành công với những mảng đề tài gai góc như đồng tính, mại dâm, kinh dị hay chuyển giới. Nhiều người cho rằng, Nguyễn Ngọc Thạch mãi cũng chỉ đi quanh những thứ gai góc như vậy, không thể viết được những câu chuyện nhẹ nhàng, tình cảm hơn. Và thế là “Chênh vênh hai lăm” ra đời như một thể nghiệm mới, một bước làm mới mình của tác giả, như một câu trả lời cho nhận định trên. “Chênh vênh hai lăm” như cuốn sổ nhỏ ghi chép lại những điều vô chừng của cuộc sống một người trẻ giữa đất Sài Gòn. Những thứ được ghi lại không mới, nó bình dị và gần gũi đến mức đọc xong, người ta chợt nhận ra, ừ nhỉ, mình cũng đã từng trải qua cảm giác này, đã từng chứng kiến những việc này, chỉ là, mình không ngồi và viết lại chúng. Đó là câu chuyện về một chú nhân viên bảo vệ công ty, ngoài 50 nhưng mỗi ngày vẫn gọi điện thoại cho vợ, mẹ tụi nhỏ muốn ăn gì, để ba về mua cho ăn. Đó là chuyện của anh giữ xe quán café, sợ trời mưa nên lấy nón bảo hiểm của khách úp xuống xe. Đó là chuyện của thùng trà đá miễn phí đặt bên lề đường và thái độ của những người đi đường dành cho nó. Những câu chuyện tưởng chừng tủn mủn đó, lại góp cùng nhau để vẽ lên bức tranh cả một Sài Gòn nhiều mảng sáng tối. Không giống với những tản văn của những người trẻ khác, thường mang giọng văn nhẹ nhàng, êm mượt, “Chênh vênh hai lăm” được viết với đúng với phong cách Nguyễn Ngọc Thạch, thực tế, gần gũi, không hoa mỹ nhưng vẫn lưu lại nhiều suy ngẫm cho người đọc. Có thể nói, “Chênh vênh hai lăm” là một tản văn lạ cho những người trẻ cần một góc nhìn mới từ những điều thân quen. Thông tin tác giả: Trong một năm, Nguyễn Ngọc Thạch được mọi người chú ý khi ra mắt 5 tập sách về những chủ đề hiện thực khác nhau. Từ Đời Callboy về thế giới đồng tính, Lòng dạ đàn bà, câu chuyện kinh dị của thập niên 60, cho đến Chuyển Giới, Mẹ ơi, con đồng tính, và mới nhất là Chênh vênh hai lăm. “Chênh vênh hai lăm, thực chất xuất phát từ những status mình hay viết trên facebook. Cách viết của nó cũng lạ, thường được mình viết khi chạy xe, nhìn ngắm xe cộ, đường xá, những con người đang cuộn mình mưu sinh của Sài Gòn. Cứ vậy rồi suy nghĩ, về đến nhà ngồi gõ một vài dòng chia sẻ trên facebook, được mọi người quan tâm, chia sẻ. Có bạn nói, sao Thạch không gom status ra một cuốn sách thử… vậy là mình làm theo. Chênh vênh hai lăm cũng không theo một trình tự không gian, thời gian nào, chỉ là theo mạch của cảm xúc, trôi về đâu thì viết tới đó, nên có khi đọc xong, mọi người sẽ thấy sao mà nó… chênh vênh quá. Chênh vênh hai lăm, đồng thời cũng là lời cảm ơn gởi đến gia đình, bạn bè, những người đã luôn ủng hộ trong suốt một năm qua, khi Thạch chập chững bước chân vào con đường viết lách. Hi vọng mọi người sẽ thích món quà nho nhỏ này.” Nguồn: Bookbuy.vn
  6. Truyện ngắn Nguyễn Trọng Tấn 1. Góc phố muôn màu 2. Con hoang
  7. xuong_rong_do

    Song Sinh

    Trong một chuyến đi, ngẫu nhiên cô gặp Thuận. Hai căn phòng ở cùng tầng, cùng có cửa sổ trông xuống đồi, tình cờ trở nên chất xúc tác cho hai kẻ không quen hình thành tình cảm khó gọi tên. Cô phát hiện ra Thuận rất giống mình, cứ như cô và Thuận không phải ra đời cách nhau ba năm cộng với vài tháng, mà là sinh ra trong cùng một ngày, một giờ, thậm chí một phút và từ một người mẹ. Thuận thích ở nơi cao nhất của toà nhà, lang thang trên khắp các con phố hằng đêm, thích ngồi một mình trong quán cà phê và nhấp nháp mùi vị của những giọt cà phê đen đầy quyến rũ… Cô cũng vậy. Thuận có nhiều sở thích rất giống cô, nhiều đến nỗi đôi lúc cô tự nhủ: có lẽ Thuận chính là cô- là con người thứ hai của cô- con người ấy chỉ khác cô ở mái tóc ngắn, vóc dáng cao và gương mặt già dặn, phong trần. Thời gian gặp gỡ không là bao nhưng tình cảm cô và Thuận gắn bó đến không ngờ. Sự gắn bó bắt đầu từ những buổi trò chuyện, đi dạo bên nhau và dần phát triển qua những câu chuyện. Cô bắt gặp ở Thuận sự tương đồng. Rồi cô sợ, sợ những ngày này rồi sẽ kết thúc. Thuận sẽ xa cô. Cô sẽ không còn ai- hay nói đúng hơn là sẽ không có ai đồng cảm với cô như Thuận, hợp với cô hơn Thuận. Cô bỗng thành ra ích kỷ khi thầm ước ao Thuận mãi, và mãi là của mình. Đêm cao nguyên. Lạnh. Cà phê nóng không làm ấm lòng người bằng một ánh mắt. Ôi, ánh mắt của Thuận. Có lẽ không bao giờ cô quên được cảm giác khi lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt đó và ánh mắt Thuận đã nhìn cô. Cô khao khát mình được ở mãi trong ánh mắt ấm áp ấy, nơi đó có một ngọn lửa, thắp lên niềm mãn nguyện và hạnh phúc. ánh mắt đủ sức kết chặt tâm hồn hai người lại, chắc chắn hơn bất cứ loại keo nào trên thế giới. Niềm yêu thương càng cao khi cô phát hiện ra mình hiểu Thuận đến lạ và Thuận cũng thế. Anh luôn biết cô nghĩ gì mà không cần cô phải nói ra. Cô cũng vậy. Đêm càng lạnh lòng cô càng ấm vì có kẻ song hành. Ngày qua. Vẫn đi chung trên một con đường, vẫn cùng tâm tư, suy nghĩ. Nhưng cô nhận ra rằng: lửa trong mắt nhau đã không còn đượm như những ngày đầu. Thuận vẫn giống như xưa, vẫn ánh mắt, vẫn nụ cười, vẫn tâm tư, tình cảm ấy nhưng sao cô cứ cảm thấy có một cái gì đó đang dần thay đổi trong lòng mình. Lần đầu tiên cô nghĩ : “mình và Thuận sẽ không hợp nhau”, và vu vơ sợ. Những tháng ngày thơ mộng rồi cũng qua. Thật nhanh. Cả hai trở về với cuộc đời thực của mình, về với bạn bè, với bài vở, với lo toan thường nhật. Cô vẫn nhớ mình và Thuận đã ngoéo tay nhau, hứa hẹn. Hai người vẫn đi bên nhau. Cà phê những chiều thứ bảy vẫn nóng, ánh mắt người vẫn ấm. Trong không khí đồng bằng điều ấy bỗng trở nên đáng sợ. Cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, bức bối và bỗng thèm một chút lạnh tạt vào lòng. Để thay đổi không khí. Cô cảm thấy mình cần một cái gì đó để cuộc sống mới mẻ hơn, thi vị hơn. Và cô tìm đến Thuận. Tìm đến để rồi thất vọng. Thuận vẫn có những suy nghĩ giống cô, giống một cách kì lạ. Cô chợt nhận ra rằng ngồi bên Thuận, cô vẫn cô độc hơn cả ngồi với chính mình. Đối diện với Thuận cô như nhìn vào một chiếc gương soi, ở đó, có tất tật tính cách, sở thích, niềm vui, nỗi buồn của cô, tất cả dược bày ra, trần trụi dưới mắt một con bé- mười- chín- tuổi. Nhìn Thuận, cô chợt cảm thấy sờ sợ- như thể cô đang nhìn vào chính bản thân mình, thấy được cái tốt lẫn cái xấu, cả những cái mà con người chưa bao giờ đủ dũng khí để đối mặt, đó là mặt trái của chính mình. Trong người cô luôn tồn tại hai suy nghĩ. Cũng như bao người khác, cô vừa muốn hiểu, vừa không muốn hiểu tất cả, muốn biết tất cả, và cũng khao khát mình chẳng biết gì. Nhất là về bản thân và người đối diện. Và cô hết sức đau lòng khi nhận ra rằng: hai kẻ song sinh … khó thể gần nhau. Cô bước vào đại học mang theo ước mơ cháy bỏng. Thuận và cô gần nhau hơn trong những ngày tháng cùng trường, cùng ngành. Anh quan tâm, chăm sóc cô nhiều hơn. Càng gần Thuận, cô càng cảm thấy mình phải thay đổi, phải tự thay đổi. Cô bắt đầu tìm cách tránh mặt Thuận. Cô mở rộng mình ra, cố gắng tìm cho mình một điều gì đó khang khác. Người ta không ai thích tìm hiểu chính bản thân. Cô nhớ mình đã từng đọc ở đâu đó : một người yêu hoa cúc vàng vì cảm thấy nó đẹp thì chắc chắn sẽ cần một người yêu hoa cúc tím hơn là kẻ giống mình. Thực tế là vậy. Thế giới vốn muôn màu và sở thích thì vô hạn. Cô biết rằng cô cần một người hiểu mình và nhìn vào người đó cô phải nhận ra một thế giới hoàn toàn khác. Cô cần một người đi khác con đường của mình, song song, nhưng không trùng lắp. Cô muốn khi cô yêu cái đẹp, người bên cạnh cô phải yêu một cái khác đẹp hơn, thậm chí xấu hơn cũng được, khi cô yêu loài hoa này, người kia nên yêu một loài hoa khác. Cuộc sống có thế mới thú vị, rộng mở hơn. Cô muốn khám phá chứ không cần cùng một người mổ xẻ cho vụn nát những gì mình đã biết, cô muốn và khao khát thoát khỏi việc phải yêu một cái gì đó gấp hai lần trong khi thế giới còn biết bao điều đáng yêu… Suy nghĩ rất lâu, rồi cô nói với Thuận điều đó. Thuận hiểu. Chia tay. Cô biết rằng mình vẫn còn yêu Thuận. Quả tim còn nóng cô vẫn còn yêu Thuận. Nhưng cô quyết định chia tay. Bởi vì cô biết, người ta sẽ luôn khao khát những điều mới mẻ, dù vẫn luôn đồng hành và trung thực với bản thân mình.
  8. xuong_rong_do

    Cõi vô hình

    Chưa bao giờ Phan tin rằng trên đời này có một thế giới thứ hai ngoài thế giới cô đang sống. Cõi vô hình mà bà, mẹ, và mọi người hay nhắc tới, với Phan chỉ là chuyện viễn tưởng. Là sinh viên khoa Triết, với Phan chỉ tồn tại chủ nghĩa duy vật. Còn những gì thuộc về thế giới duy tâm, Phan không bao giờ nhắc đến, và nếu có đi chăng nữa, thì chỉ để trêu một vài người bạn nhát gan và có khuynh hướng nghiêng về thế giới tâm linh… Nhưng rồi chuyện ấy đã xảy ra… Chuyện mà đến bây giờ Phan vẫn còn cảm thấy như một giấc mơ, và mỗi khi nghĩ lại, lạ lùng sao Phan vẫn còn luyến tiếc nhưng giờ phút đã trải qua. Chuyến xe đi về quê Phan đột ngột hư giữa đồng. Nỗi nhớ nhà và bản lĩnh của cô gái đai đen nhu đạo đã khiến Phan thừa can đảm để băng đồng về nhà một mình. Con đường đồng hẹp lởm chởm ổ gà. Trăng non mới mọc. Ếch nhái kêu râm ran vang dọc hai bờ. Phan đi qua mấy ngôi mộ đất khum khum quen thuộc bên đường. Gió lạnh thốc vào mặt. Phan mím môi kéo cao khóa áo khoác, xốc lại ba lô rồi mạnh dạn băng đồng. Kim đồng hồ trên tay chỉ hơn chín giờ - quãng đường còn lại khá dài. Phan ước có thêm người bạn đồng hành - không phải vì sợ mà để quãng đường ngắn lại. Mấy ngôi nhà nhỏ bên đường lần lượt tắt đèn. Gió mỗi lúc một lạnh. Phan vừa đi vừa đếm mấy đống rạ cao quá đầu ở ven đường để giết thời gian. Đôi lúc cô còn bạo gan nghĩ về mấy bóng ma ngoại thường hay kể: con ma thắt cổ trên ngọn đa, ma mẹ trên ngọn me ngay lối rẽ vào nhà, cả mấy con ma trâu hay đi trên đường ban đêm... Phan ngó quanh quất như thể tìm kiếm chúng rồi mỉm cười bước tiếp. Tới cây me ngay lối rẽ vào nhà, Phan chợt khựng lại vì gặp phải một người. Phan chưa kịp nói gì, người con trai đối diện đã lên tiếng xin về chung với lý do... sợ ma. Phan bật cười trước vẻ mặt của anh ta và gật đầu đồng ý. Như thế, Phan vừa giúp được người hoạn nạn vừa có bạn đồng hành. Khi tới ngôi nhà nhỏ cách nhà Phan độ trăm mét người con trai đột ngột tặng Phan bảy bông cúc vàng tết bằng giấy rất khéo, gọi là để tạ ơn và mời Phan lúc nào đó ghé nhà mình chơi. Phan nhìn kĩ người con trai trước mặt qua ánh trăng mờ ảo. Thú thật, đối với Phan, anh không để lại chút ấn tượng gì ngoài đôi mắt to, sâu và đen láy - đôi mắt đẹp như mắt con gái. Phan cũng cho rằng mình chưa bao giờ gặp anh ta, dù nhà anh cách nhà Phan chỉ non trăm mét, có lẽ do mình thường xa nhà - Phan nghĩ vậy. Đến bây giờ Phan cũng không quên được cảm giác khi chạm vào tay anh ta, bàn tay lạnh cóng không chút hơi ấm. Lúc đó, Phan chỉ nghĩ là do trời lạnh quá và trong tâm trí Phan, không hề có hình ảnh mấy con ma không có chút hơi người. Vì thế, Phan vô tư rời nhà sau lời nói chia tay. Phan không gặp lại chàng trai lần nào nữa dù cô đã ở nhà hơn tuần lễ. Người ta nói trái đất hình tròn, dù xa mấy cũng có ngày gặp lại. Huống chi, Phan và anh ở cùng một xã, một ấp, nhà lại cách nhau không xa. Tò mò hơn là nhung nhớ, Phan tìm đến nhà chàng trai theo hướng anh đã chỉ. Men theo mấy bờ đất hẹp, Phan đến được nơi ngôi nhà trụ dưới rặng tre. Bàng hoàng khi nhìn thấy đó là một căn nhà mồ được xây rất đẹp. Phan đi vòng ngôi nhà mồ và thảng thốt nhận ra bảy bông cúc vàng - y hệt bảy bông cúc của Phan - đang được cắm trên bình hoa xây chết trên mộ, cạnh đó, là chân dung chàng trai - người có đôi mắt to sâu và đen láy - đẹp như mắt con gái… Lần đầu tiên trong đời Phan sợ đến như vậy. Mặc kệ duy vật hay duy tâm, Phan cắm đầu chạy. Bóng nắng chếch trên bờ ruộng, bóng Phan liêu xiêu ngả dài trên mặt đất, chân Phan va vào mấy hòn đá to lăn lóc bên đường... Phan chạy miết, đến khi về tới nhà, Phan mới thở phào nhẹ nhõm. Phan ngắm mấy bông cúc thất kĩ và bình tâm lại. Rõ ràng bảy bông cúc được tết rất khéo, rất đẹp và không có vẻ gì là ma cả. Phan sè sẹ sờ vào mấy cánh hoa bằng giấy để chứng tỏ là nó không vô hình. Phan không thấy có gì lạ, nhưng nỗi sợ vẫn ngấm vào cô. Lần đầu tiên trong đời, Phan “hỏi thăm” bà về “mấy con ma” trong làng và ngồi chăm chú lắng nghe. Phan trở lại trường, mang theo bảy bông cúc. Phan không có lí do gì để bỏ nó lại, vì nó rất đẹp và bản thân Phan lại yêu hoa cúc. Phan lại băng đồng ra thị xã đón xe. Con đường đồng hẹp lởm chởm ổ gà, mấy ngôi mộ nhỏ khum khum bên đường. Phan vẫn đi nhưng không bình thản như dạo trước. Cô vừa đi vừa nhìn chừng mấy ngôi mộ như thể sợ người trong mộ sẽ ngồi dậy mà chạy theo cô. Nắng nóng trên đầu, nhưng Phan vẫn kéo cao khoá áo khoác vì cảm thấy lạnh. Phan không sao ngăn được cảm giác ơn ớn chạy dọc sống lưng dù luôn đem Mác, Ăng-ghen ra để trấn an mình. Mọi chuyện rồi cũng qua. Phan trở lại giảng đường. Mẫu chuyện ám ảnh cô phai dần. Phan lại đầy bản lĩnh, dù có... kém hơn xưa một chút. Bảy bông cúc vẫn vàng và đẹp. Phan chưng nó trên bàn học, vẫn ngắm nó say sưa như thể ngày đầu Phan được tặng. Những lúc ấy, Phan nghĩ về người đã tặng cô bảy bông hoa, không bằng nỗi sợ hãi, mà bằng niềm tiếc thương là lạ. Phan gặp lại người con trai ấy - trên giảng đường - lúc cô đang lúi húi trang trí tờ báo tường cho lớp. Đang say sưa tô, kẻ... Phan chợt cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình. Vừa thấy anh ta Phan hoảng hốt thực sự. Cô phải cố lắm mới ngăn mình khỏi hét lên. Người con trai như biết điều đó, anh từ tốn: - Cô đừng sợ - Anh nhìn Phan và tiếp lời - Tôi không phải ma đâu. Và để chứng tỏ điều ấy, anh chạm nhẹ vào tay cô - bàn tay ấm nóng hơi người. Phan tin, nhưng vẫn thấy sợ. Anh từ tốn tiếp: - Xin lỗi, vì đã làm cô sợ. Người cô thấy ở mộ là anh song sinh của tôi. Còn tôi, là người đã gặp cô ở trên đường và đã tặng cô bảy bông cúc vàng - Rồi anh kể, một câu chuyện như là cổ tích... Người anh song sinh của anh qua đời vì bệnh tim tái phát cách đây một năm khi hai anh em cùng đậu vào trường kiến trúc. Anh lên giảng đường với mơ ước của mình và của cả anh trai. Anh cũng học bằng sức lực của hai người, và muốn thực hiện, mọi tâm nguyện, những mơ ước của anh trai lúc còn sống... - Thế còn, bảy bông cúc vàng - Phan hỏi. - Đó cũng là mơ ước của anh tôi. Mười bốn bông cúc. Anh tôi làm để tặng bạn gái. Anh tôi bảo, con số bảy là số may mắn của anh, nếu anh giữ bảy bông, tặng cô gái nào đó bảy bông thì chắc chắn cô gái ấy sẽ đồng ý làm bạn anh. Có điều... chưa kịp tặng ai thì anh tôi đã mất. Tội nghiệp anh tôi! Vì thế, tôi muốn nhờ cô để thực hiện điều mong ước của anh... Tôi cố tình dụ cô đến căn nhà mồ để gặp anh tôi, thấy bảy bông cúc vàng. Tôi cứ nghĩ - cô không sợ - ai ngờ... Chàng trai cười buồn - giá như cô bước tới chút nữa thì đã gặp tôi rồi. Phan lặng nhìn người con trai, bỗng nhớ đến chuyện hai anh em song sinh trong cổ tích “Trầu cau”. Vì sự hiểu lầm của chị dâu, không muốn ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh trai, người em đã ra đi rồi chết hóa thành tảng đá... Tưởng chỉ chuyện xưa mới có tình anh em cao cả, cảm động vậy. Ngờ đâu... - Thế... tại sao lúc đó, tay anh... - Tôi cố tình làm cho tay mình lạnh bằng túi nước đá trong áo, để cô tin rằng, chính anh tôi đã tặng quà cho cô. - Tại sao anh không nói thẳng với tôi. - Tại tôi chưa quen cô, và cũng không tin rằng cô sẽ giúp... Phan nhìn người con trai. Cô đọc thấy trong mắt anh sự chân thật, và cô tin những gì anh nói. Phan hứa sẽ về viếng mộ người anh song sinh của anh với bảy bông cúc vàng... Cô tự nhủ, từ nay mình sẽ có thêm hai người bạn, một người đang hiện hữu và một người đã mất nhưng vẫn còn tồn tại, dù rằng chỉ tồn tại trong nỗi tiếc thương và trong tâm linh của những người thật sự quý yêu anh...
  9. xuong_rong_do

    Tóc ngắn

    Nó đi cắt tóc. Không phải vì buồn chuyện gia đình, chuyện học hành hay hờn giận bạn bè. Lại càng không phải vì hờn giận người yêu. Mà là vì… nó không muốn buộc chân một đứa con trai nào cả. Mọi chuyện có lẽ đều do thầy nó mà ra. Cách đây hai hôm, đột nhiên thầy dành hẳn một tiết để trò chuyện, chuyện tình cảm tuổi mới lớn mới thích chứ. Cứ như là thầy đi guốc trong bụng bọn nó vậy, mọi thắc mắc được giải đáp tất tần tật. Thầy còn kể cho bọn nó nghe - chuyện – của – thầy nữa kìa. Và cuối giờ, ông xách cặp một mạch đi khỏi lớp sau khi “phán” một câu xanh dờn: “Sợi tóc tuy nó mỏng manh nhưng khi buộc chân ai là buộc cả một đời”. Thế là nó đi cắt tóc. Mái tóc óng ả ngang lưng được tém lên sát ót. Không phải nó cố tình chơi ngông mà là vì “ghét” câu nói của thầy và thái độ bọn con trai lúc đo. Thầy thìa bảo: nhất là bọn con gái tóc dài, tóc càng dài càng “chết người”, khôn hồn thì các cậu đừng léo hánh đến gần, nếu không thì… như tôi nè… Bọn con trai thì cười ngặt nghẽo ra chiều thích thú nhưng con gái chúng nó thì tức ấm ách. Nó bấm tay bọn con gái bảo cắt tóc cả đi, ai cũng gật đầu như rốt cuộc chỉ có mình nó dám thực hiện. Tiếc thật đấy nhưng cũng tốt… sẽ chẳng có đứa con trai nào bị buộc chân hay vô tình… vấp té. Lìa bỏ mái tóc dài - vật minh chứng hùng hồn mình là con gái - nó càng “ngổ ngáo” tợn. Với cái tên đầy nam tính, giờ lại thêm mái tóc ngắn củn cỡn, nó đủ lý lẽ chứng minh mình là đứa con gái thứ …8 trong hàng ngũ bảy cô nữ sinh của lớp. Chưa bao giờ nó từ chối một trò nghịch nào của bọn con trai bày ra. Những trò luôn mang đến cho nó sự chiến thắng. Chơi với nó bọn con trai ít nhiều phải nhường nhịn là lẽ dĩ nhiên. Rốt cuộc nó lại một lần nữa chứng minh mình là… đứa con trai thứ 13 trong 12 đấng nam nhi của lớp… Nói thì nói vậy, chớ thật ra nó là một học sinh gương mẫu với thứ hạng đầu lớp (bao giờ cũng thế) và những hoạt động tích cực, lúc nào nó cũng đưa lớp lên vị trí đầu bảng thi đua. Tuy nghịch ngợm nhưng những trò của nó không hại ai. Nói tóm lại, tuy không ai thích nhưng cũng chẳng ai ghét nó. Trái lại, nó lại là một-cực -không -thể -thiếu của lớp. Lớp rộn lên phong trào viết thư kết bạn bốn phương. Không hôm nào lớp trưởng không lên văn phòng và ôm về một xấp thư. Trăm sự cũng tại gã mà ra. Khi không lại tương lên báo tên tuổi 20 thành viên của lớp đòi… kết bạn với những lời giới thiệu chung dài ngoằn đầy hoa mỹ mà chỉ những người trong cuộc mới nhận ra nó cách thực tế khoảng… hai mươi cây số. Đại loại như : vui vẻ, hoà đồng, học giỏi (những điều này tạm chấp nhận được), con gái dịu dàng thuỳ mị, con trai ga lăng lịch sự (chuyện này thì phải coi lại), yêu âm nhạc (ai chả biết bọn nó chỉ biết vài bài hát tập thể do bị bắt buộc học), yêu thể thao (có đứa nào học thể dục cho ra hồn đâu)… Thế mà chỉ khoảng vài ngày sau đó, lớp nó thư đi thư về không ngớt …Rõ là … Nó cũng nhận được thư. Bức thư không dài, không ngắn. viết bằng nét chữ in hoa không đẹp lắm. Có kèm hình. Lời lẽ trong thư thì khỏi phải nói … “ngọt đến ngán” luôn, còn bức hình… Ôi chao… một cô bé xinh tuyệt với mái tóc dài ngang lưng. À! Chắc định cột chân ta chắc. Hì! Cảm ơn cái tên đầy nam tính. Ta sẽ chứng minh cho mi thấy tóc dài không hẳn cột được chân ta đâu nhé. Hãy chờ xem… Thấm thoát mà kỳ thi học kỳ đã kết thúc. Lớp nó rạo rực chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè sắp tới. Như thế cũng có nghĩa là cô bé đã… cột chân nó được 6 tháng. Rõ ràng là thế vì đã đôi lúc nó định không viết thư nữa, định nói thật cho cô biết nó là ai, là người như thế nào, nhưng lại sợ cô không biên thư cho nó nữa… rồi thôi. Không biết tự bao giờ, nó có thói quen trông chờ những lá thư kia với tâm trạng hồi hộp không thể tả. Nó thèm được nghe những lời an ủi dịu dàng, nửa khuyên lơn, nửa che chở của cô. Nó bồi hồi nghĩ về cô bé và ao ước được làm bạn với cô thật lâu. Có cô, nó có vẻ như chững chạc hơn, nữ tính hơn một chút. Ta bị cột chân thật rồi, nhỏ ơi! – Ước gì ta là… con trai nhỉ ? Nhận được tấm thiệp sinh nhật. Nó nửa mừng, nửa lo. Gặp được cô bé mừng lắm chư, ít ra là sẽ được nói chuyện nhiều hơn là ba bốn trang thư ít ỏi. Nhưng nếu lỡ trông thấy con người thật của nó, liệu cô bé có giận không nhỉ?… Nó không thể giấu cô mãi được. Dù gì thì bạn bè thật lòng với nhau vẫn là trên hết. Hy vọng là cô sẽ không giận. Hơn nữa, nó sợ cảm giác khi nghĩ tới một ngày nào đó cô sẽ xuất hiện trước mặt nó, nhìn nó không chớp mắt… Sau một tuần suy nghĩ - Nó quyết định - Đi Mở cửa là… lớp trưởng. Nó giương mắt ngạc nhiên trong khi hắn xuề xòa… “Đăng, vào đi, vào đi”. - Sao “ông” lại ở đây - Nó giậm chân thắc mắc. - Sao không ? - Lớp trưởng giương mắt nhìn lại nó. Dường như đang cố nín cười. Nhà tui, tui ở, ai cấm được nào. - Nhưng mà… Không để nó nói hết câu, lớp trưởng đã lôi tuột nó vào nhà. - Giới thiệu với Đăng, đây là…em gái mình. - Ơ… Nó mở to mắt nhìn cô gái trước mặt. Đúng là cô bé nó đã thấy trong hình. Vẫn mái tóc dài óng ả, vẫn gương mặt thanh tú dễ thương mà đến tận bây giờ nó mớn nhận ra là… hao hao giống lớp trưởng.Ơ… đúng rồi… hèn chi… bức thư nào cũng được viết với nét chữ in hoa (chắc lớp trưởng sợ nó nhận ra chữ chứ gì) , lúc nào cô cũng tỏ vẻ rất hiểu biết về nó, về mọi việc xung quanh nó và lạ một điều là… chẳng bao giờ cô… xin hình hay đòi gặp mặt nó…rõ là… là… - Cho mình xin lỗi - Lớp trưởng thì thầm. Bấy lâu mình đã lừa bạn. Thật ra, mình…mình rất quý bạn, nhưng khoảng cách trong lớp giữa chúng ta khó gần quá. Lúc nào bạn cũng có vẻ xa lạ với con trai bọn mình quá. Mà mình lại rất muốn trò chuyện thân mật với bạn. Vì thế… nên mình mới bày ra chuyện này… Mong Đăng … Không còn nghe rõ lớp trưởng nói gì. Nó vội vã chạy ra ngoài để giấu gương mặt đỏ bừng. Bây giờ thì nó nghiệm ra dù là tóc dài hay ngắn nếu có thể vẫn cứ buộc được chân người.
  10. xuong_rong_do

    Bạn đồng hành

    Nhạn chuẩn bị cho năm ba một túi xách to đùng chứa đầy sách vở. Khi Nhạn lê nó đến được chỗ ngồi duy nhất còn trống phía cuối xe thì cái phương tiện cũ kĩ dùng để đi lại duy nhất của thị xã cũng bắt đầu chuyển bánh. Nhạn ưu ái đặt túi xách lên chỗ trống còn sót lại ấy và đứng nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Nắng và bụi quyện cửa xe. Vàng lườm, không phải màu vàng của lúa, của hoa. Đó là một màu rất đặc biệt chỉ ở quê Nhạn mới có. Xe qua con đường đất lắm ổ gà, chông chênh, Nhạn không kịp níu thanh vịn, ngã dúi dùi. Cô vội cảm ơn người con trai trước mặt khi trụ vững. - Sao lại cảm ơn mà không là xin lỗi. Nhạn không trả lời. Chỉ bật mỉm cười lịch sự. Chuyến về trường ngắn lại qua những lời tâm sự. Nhạn biết thêm nhiều về người bạn mới quen. Ngôi trường đang học dang tay đón Nhạn vào năm học mới. Nhạn gào to: “chẳng có gì khác trước”, nhìn mọi người, rồi vào lớp, hì hụi lau dọn, trang trí hoa hòe. Lớp học không phải là sân khấu nhưng cũng không khác gì mấy. Đơn giản chỉ vì nó là “Văn khoa”. Nhạn lại chọn chỗ ngồi kế cửa sổ. Chỗ ngồi vốn đã quen lắm, khó lòng mà rời xa được. - Ở đó nắng thí mồ. - Kệ. Nhạn vơ vẩn nhìn nắng. Không giống ở quê nhưng cũng đặc biệt. Nhạn yêu những khóm nắng lung linh xung quanh như những người thân của mình vậy. Nhạn nhớ những ngày còn nhỏ, Nhạn rất thích đùa trong nắng. “Em út” hay nhìn gương mặt mướt mồ hôi của Nhạn rồi bật cười, không cho Nhạn biết lý do dù Nhạn cố gắng doạ nạt, thậm chí mếu máo doạ sẽ… khóc. “Em út” là con của út, là em bà con, là bạn tốt… nói tóm lại “em út” rất gần gũi và quan trọng với Nhạn. Nhưng bây giờ… Nhạn cũng không biết nó thế nào. Nhạn chỉ có thể nghĩ rằng bây giờ “em út” lớn lắm rồi, và học giỏi nữa, vậy thôi. Lớp có thầy chủ nhiệm mới. Trẻ, đẹp và... quen. Nhạn nhìn sững, chớp mắt liên tục để khẳng định là mình không lầm. Chuyến xe ban nãy hiện về, gập ghềnh giữa gió và nắng. Nụ cười của người bạn mới lung linh trong mắt, hòa lẫn với nụ cười... thầy chủ nhiệm. Lớp xì xào, con gái và con trai đi theo hai luồng suy nghĩ. Nhạn cũng nghĩ nhưng chắc không giống ai. “Thầy gi mà trẻ vậy, còn dám bảo với mình là mới từ xa chuyển về, sinh viên năm cuối”. Nhạn lơ ngơ ngó ra cửa sổ tránh nụ cười “chết người”. Nắng cũng bắt đầu trêu Nhạn bằng những tia chói mắt. Nhạn bấm viết, vẽ lung tung những hình ngoằn ngoèo, vô nghĩa. Lời chào của thầy mới bay vèo ra cửa sổ. * * * Nhạn vừa về nhà đã nghe cô Út trò chuyện trong nhà. Ba và Út sinh ra cùng lúc nhưng chẳng giống nhau chút nào. Út của Nhạn linh lợi, vui vẻ bao nhiêu thì ba Nhạn trầm tĩnh bấy nhiêu. Út thương Nhạn nhất nhà, hơn cả con trai của Út. Út làm ăn xa, thỉnh thoảng biên thư về thăm hỏi. Nhạn nhớ Út lắm nhưng không lên tiếng. Nhạn chạy ào vào nhà gặp Út cho đỡ nhớ, còn gặp “em út” của Nhạn nữa. “Em út” lớn hơn Nhạn năm tuổi, nhưng em vẫn là em, và bây giờ Nhạn nhớ nó lắm. Nhạn thích thú hét toáng lên: - Út về, Út về. Em con có về hông, Út? Tối nay Út ngủ với con nhé, con có nhiều chuyện kể Út nghe lắm... những chuyện út hỏi con trong thư đó, con… Nhạn như con chim non lạc bầy gặp mẹ. Ba phì cười: - Gớm. Rửa mặt đi. Từ từ rồi nói, Út về chơi cả tháng lận mà. Nhạn cười rạng rỡ. “Út đẹp hẳn ra”. Nhạn ra giếng rửa mặt. Nhà trên ba hét bắt gà nấu cháo. Tiếng Út giòn tan như pháo, Nhạn nhớ mãi. Nhạn trông “ em út” mà không dám hỏi. Không biết nó ra sao. “Thằng nhóc” hay bày trò bắn bi, câu cá, trèo cây và giỏi rượt đuổi, đánh nhau. Tuổi thơ Nhạn quay về như một thước phim. Mười mấy năm, Út đi rồi về, nhưng thằng nhóc vẫn biệt tăm. Nhạn thấy nhớ vì dù sao thì nó vẫn là đứa duy nhất Nhạn được phép lớn hơn trong nhà này và nó lại rất mực chìu chuộng Nhạn. Nhạn thích thế. * * * Nhạn ngồi trên bến khoát nước rửa chân. Nắng nhảy nhót xung quanh. Nhạn lại nhớ cái cửa sổ: cửa sổ xe và cửa sổ... lớp. Nhạn gom suy nghĩ của mình lại, kiểm duyệt và loại trừ hình bóng của thầy chủ nhiệm và kẻ đã gặp trên xe. Một người Nhạn gọi bằng anh, còn một phải gọi bằng thầy. Nhạn không muốn lựa chọn một trong hai. Nhạn đưa tay hứng nắng, thầm ước anh ta không phải là thầy của Nhạn. * * * “Em út” về. Nhạn tưng bừng chạy ra đón và sững lại. “Em út” trẻ, đẹp và lại...quen. Nhạn chớp mắt, sững sờ, đưa tay véo má để khẳng định mình không mơ. Người ta bảo quả đất tròn. Riêng Nhạn thì thấy quả đất không chỉ tròn mà còn quá nhỏ nữa. Út cười: - Nó đó, con hỏi nó hoài mà. Không nhớ sao? Con nhỏ này… Út tặc lưỡi theo thói quen, rồi chép miệng- mà xa lâu quá rồi, không nhớ cũng phải. Út hỏi rồi tự trả lời. Nhưng Nhạn không cười nổi. “Em út” chìa tay: - Chào... chị Nhạn. Nhạn không biết cách nào “em út” lại có mặt trên chuyến xe ấy. Nhưng Nhạn biết chắc là “em út” đã nhận ra Nhạn. Chỉ có Nhạn là ngốc. Nhưng làm sao đây?. “Em út” lại là thầy Nhạn. Út biết chuyện, cười nắc nẻ. Ba cũng vậy. Chỉ có Nhạn là nhăn nhó đến thảm hại. Nhạn không thể gọi thầy là “em út”. Còn gọi “em út” bằng thầy thì.... Rồi làm sao ăn nói với cái cửa sổ: cửa sổ lớp học và cửa sổ xe. Nhất là cửa sổ xe, nó đã chứng kiến Nhạn gọi “em út” bằng... anh. Nhạn bỗng nhớ nụ cười khó hiểu của người con trai bên cửa sổ xe. Thật xấu hổ. Nhạn vơ vẩn nhìn trời: - Thôi, không gọi gì cả. Gọi là “bạn đồng hành” vậy. Vì chuyến xe duy nhất của thị xã, chuyến xe luôn trống chỗ duy nhất phía cuối xe, lúc nào cũng chở chị em Nhạn đi, về trường một cách trung thành. À, mà Út chuyển về nhà Nhạn ở luôn rồi. Ba chia cho Út miếng đất sát nhà. Út đang xây nhà mới.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...