Jump to content

Recommended Posts

Lời gã khờ

 

Có một khoảng trời ở lại phía sau lưng

Tôi sợ…

Mình quay đầu nhìn lại

Sợ chạm phải

Một đôi mắt

Rưng rưng…

 

Có một ngày tôi sợ mái tóc dài ngang lưng

Buộc hồn tôi

Nghẹt thở…

Sợ nụ cười tôi đang mắc nợ

Hóa đá

Ngàn năm…

Tôi sợ mình là chiếc lá vô tâm

Chẳng bao giờ hiểu tiếng sơn ca hót

Như gã khờ bị thời gian ăn vụng

Trong lãng quên…

 

Có những điều chẳng thể gọi tên

Trong nỗi nhớ người dưng

Quay quắt…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Một ngày bình thường

 

Buổi sáng bình yên bằng sự giả tạo

sự tĩnh lặng nấp giữa lòng cơn bão

những giọt cà phê đen ngòm

tan tan t a n . . .

 

Tôi đối mặt một ngày mới bằng những bộn bề lo toan, những buồn vui vụn vặt

một ngày như mọi ngày...

thế thôi!

 

Chẳng có điều gì khác hơn

cho một ngày khác hơn

dù chỉ trong thời khắc

của một phút giây khác hơn

tại sao một ngày mới cứ phải bắt đầu bằng những tia nắng chán phèo le lói trên những tầng cao thành phố

và dòng người rượt đuổi nhau bằng sự hối hả giữa nhập nhằng xe cộ?

thật phi lý để ngồi mãi

nơi quán cà phê quen thuộc

chẳng để làm gì...

chỉ có tiếng nhạc não tình nghe rất sến

tan chảy vết cà phê

vẽ lên mặt bàn

những đường loằng ngoằng vô nghĩa

một ngày lặng lờ trôi...

 

Những điều lâu ngày trở thành thói quen

ý tưởng đóng băng trong những mặc định

đặt vào lòng tôi một sự ám ảnh

ngày bão hòa trong sự vô cảm

như chưa từng tồn tại

hư ảo một gương mặt người.

 

Tôi vẫn ngồi

ngày lặng lờ trôi

theo quán tính . . .

 

Rất thích bài thơ này của anh TLV!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1287723598_3931e7e8.jpg

 

Entry mùa thu

 

Login vào blog một chiều buồn

Chỉ mình anh và những entry cũ

Từng bài viết đong đầy nỗi nhớ

Nhắc về cái thời ta đã từng yêu

 

Bây giờ, mùa thu...

Em có về cùng màu hoa cúc

Anh si tình post status nghe rất sến

Rằng anh vẫn yêu em như ngày nào...

 

Bây giờ em đã xa

Chiếc lá rơi cong queo hình dấu hỏi

Phía sau lưng giữa miền nắng cháy

Một mùa thu vẫn ở lại dịu dàng…

 

Anh hát bằng lời chiếc lá ngang tàng

Dám gồng mình xanh trong trời đất

Em ngàn năm cứ vô tư như làn gió

Thả chiếc lá vàng cho nỗi nhớ bay đi…

 

Bây giờ em đã xa

Chỉ còn mình anh, entry dở dang và nỗi nhớ

Người đã quên như chưa có lần thổn thức

Chút mong manh sương khói tình ta.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1287768170_18203d62.jpg

 

Cánh bướm vườn xưa

 

Đêm qua tôi lại mơ về khu vườn

Với những tiếng chim

Với hương ổi chín

Và những cánh bướm chập chờn cổ tích.

 

Đêm qua tôi thấy tôi thơ dại

Trèo cây đuổi bắt những tiếng ve

Rồng rắn lên mây, u a u ấp cùng lũ bạn trưa hè

Dưới tán cây mù u chập chờn hoa nắng

 

Khu vườn và những bí mật tuổi thơ

Tôi đã chôn cánh bướm dưới gốc cây me già

Nơi tôi vẫn thường hay chơi năm mười

Và ngồi khóc những lần mẹ đánh

 

Hẳn tôi đã đứng ở đấy rất lâu

Khu vườn qua mấy mùa thay lá

Bạn bè tôi mỗi người mỗi ngã

Cánh bướm vườn xưa xơ xác dưới mưa hè.

 

Nửa đêm,

Ai mang khu vườn đi mất

Chỉ còn những cánh bướm chập chờn rợn ngợp giấc mơ tôi.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Lời gã khờ

 

Có một khoảng trời ở lại phía sau lưng

Tôi sợ…

Mình quay đầu nhìn lại

Sợ chạm phải

Một đôi mắt

Rưng rưng…

 

Có một ngày tôi sợ mái tóc dài ngang lưng

Buộc hồn tôi

Nghẹt thở…

Sợ nụ cười tôi đang mắc nợ

Hóa đá

Ngàn năm…

Tôi sợ mình là chiếc lá vô tâm

Chẳng bao giờ hiểu tiếng sơn ca hót

Như gã khờ bị thời gian ăn vụng

Trong lãng quên…

 

Có những điều chẳng thể gọi tên

Trong nỗi nhớ người dưng

Quay quắt…

Hi , Gia cát xin chào TLV !

 

Không ngờ TLV làm thơ hay vậy .

 

Trong bài này đâu thấy gã ấy " khờ" tí nào đâu bạn .

 

Rất vui và mong được đọc nhiều bài thơ hay nữa nhé TLV .

 

Chúc Nghĩa một cuối tuần vui vẻ .

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1277968294.jpg

 

Thơ cho người đã xa

 

Này hỡi người con gái không quen biết

Đã xa tôi từ muôn vạn kiếp nào

Đêm liêu trai về bên thềm xõa tóc

Ngoài vườn ngan ngát hương cau.

 

Có lẽ người đang trong chiêm bao

Bàn tay vẫn cố bấu vào nỗi nhớ

Đi qua hết cuộc tình đầu vụng dại

Vẫn chưa hiểu được một người…

 

Chợt một ngày về lại bến sông xưa

Chèo thuyền qua hỏi người năm trước

Em còn giữ hay đã thả trôi theo dòng nước

Cánh hoa tôi gửi hôm nào?

 

Người xa rồi, bến đã vắng từ lâu

Bên sông tiếng chim vẫn gọi chiều khắc khoải

Tôi về đứng hát ru mình vụng dại:

“À ơi!…

Người nào có hẹn gì đâu

Mà tôi cứ trách người sao quên người

Gió mang nỗi nhớ đi rồi

Cuốn theo chiếc lá cuối trời còn đau…”.

 

Trương Trọng Nghĩa

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
phia-sau-lang.jpg

 

Phía sau làng

 

Tôi trở về bắt những con cà cuống ngoài đồng

Ngày xưa bữa cơm chiều

Mẹ nướng dầm nước mắm

Mùi rơm rạ len vào miền sâu thẳm

Kí ức tuổi thơ…

 

Ruộng rẫy bây giờ

Không còn những chú cua đồng

Ngày xưa nhiều như rơm rạ

Đêm đồng bằng nghe lời ru buồn bã

"À ơi!…

Về rẫy ăn còng…

Về sông ăn cá về đồng ăn cua…"

 

Những chú ếch đồng ngày xưa

Bây giờ mùa mưa không còn kêu nữa

Trẻ em lớn lên nghe kể về loài cà cuống

Bắt đầu bằng: “Ngày xửa ngày xưa…”

 

Tôi đi về phía tuổi thơ

Giẫm lên dấu chân

Những đứa bạn đã rời làng kiếm sống

Đất không đủ cho sức trai cày ruộng

Mồ hôi chẳng hóa thành bát cơm no…

Thiếu nữ bây giờ không còn hát dân ca

Cũng thôi để tóc dài ngang lưng nữa…

Cánh đồng làng giờ nhà cửa chen chúc mọc

Đâu còn những lũy tre ngày xưa…

 

Tôi đi về phía làng

Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy…

 

chào bác THỢ LÀM VƯỜN. mình gốc nam bộ rặt, thành thử, đọc thơ bác thấy rất thấu. nhưng mình vẫn cảm nhất cái bài gì đấy, nói về một giấc mơ bị trộm mất đí. đọc cứ rờn rợn như thơ của Poe vậy. chúc vui và sáng tác khỏe để người hâm mộ có cái thưởng ngoạn. hơ hơ. :lol:

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
chào bác THỢ LÀM VƯỜN. mình gốc nam bộ rặt, thành thử, đọc thơ bác thấy rất thấu. nhưng mình vẫn cảm nhất cái bài gì đấy, nói về một giấc mơ bị trộm mất đí. đọc cứ rờn rợn như thơ của Poe vậy. chúc vui và sáng tác khỏe để người hâm mộ có cái thưởng ngoạn. hơ hơ. :lol:

 

Cảm ơn những chia sẻ của nguoibuongio nhé! Lâu rồi TLV cũng không viết bài mới. Thôi thì post lại những bài cũ, có những bài chưa post ở đâu cả.

 

Bài "Phía sau làng" này đã được phổ nhạc với tên gọi "Về hát nghêu ngao". Bạn click vô link bên dưới nghe chơi.

http://amnhac.yume.vn/nghe-nhac/ve-hat-ngh...n.35B41456.html

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Viết trên bàn nhậu với một lão nông

 

Khi biết tôi làm thơ

Ông bảo chú em hãy viết:

về nỗi khổ của người nông dân,

về giá phân bón thuốc trừ sâu tăng còn nông sản thì bấp bênh giá cả

về con đường đi vô xã, bao năm nay mùa mưa lầy lội mùa nắng bụi mù

về đây đó nọ kia…

Ông kể chuyện đâu hồi năm ngoái, dịch cúm cướp mất đàn gà

Ông nhớ một mùa nắng hạn, trai tráng bỏ làng đi xa.

Ông khen con Đèo xóm dưới, nhà nghèo học giỏi nhất làng

Ông khoe mới đầu tháng trước, bà Bảy xây nhà khang trang…

 

Chưa đọc thơ tôi bao giờ nên ông đâu biết rằng:

Tôi chỉ làm thơ ca ngợi vẻ đẹp của những dòng sông, của những cánh đồng

Tôi yêu cái xóm nghèo với bà mẹ quê lam lũ

Tôi tiếc thương mái nhà tranh, vách đất và những chiếc cầu tre ngày cũ

Làng quê tôi nghèo khó, thanh bình.

Chưa đọc thơ tôi bao giờ nên ông đâu biết rằng

Đời nào tôi viết được về những điều ông kể.

 

Nhìn gương mặt ông khắc khổ không rõ đang tỉnh hay say

Bao năm giữ làng bám đất, sớm hôm lo chuyện cấy cày

Ông kể không đầu không cuối, chuyện vui xen lẫn chuyện buồn

Kể hết chuyện xóm chuyện làng, lại đến chuyện đồng chuyện ruộng

Ông nhấp nửa ly rượu đế, bảo: “Thôi, uống đi chú mày!”

Rồi vỗ đùi khà một tiếng

Cười giòn tỏa nắng ban mai.

 

Trương Trọng Nghĩa

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Mảnh vỡ

 

Cứa vào tôi những nỗi đau không tên

Vụn vỡ niềm tin phù phiếm.

Trong những mảnh thủy tinh sắc nhọn

Gương mặt tôi hóa muôn vạn khuôn mặt người.

 

Soi mình trong mảnh vỡ chiếc gương

Tôi chạm mặt những cái tôi rất khác

Cái tôi trần tục, cái tôi thiên thần, cái tôi không phải là tôi…

Chúng nhìn nhau như những kẻ thù.

 

Lúc giọt nước cuối cùng làm tràn ly

Tôi òa khóc theo cách của đứa trẻ khi hoảng loạn

Lúc phải đối diện với sự thật

Cũng là khi tôi tự huyễn hoặc chính mình.

 

Đã có ít nhiều mất mát

Đã có ít nhiều tổn thương

Giữa tôi và từng khuôn mặt trong những mảnh gương vỡ nát.

 

Trương Trọng Nghĩa

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...