Jump to content

Recommended Posts

Một niềm riêng toàn bích

 

Tình yêu vô hình

hai chúng ta thì nhỏ bé quá

những cung bậc đoạn trường ngàn đời còn ngân âm vang

lấn át mất hút dấu vết cuộc tình đôi ta

 

Dòng đời vô tình

hai chúng ta thì hữu tình quá

trong những khoảng lặng của thời gian

 

cảm giác sống dâng tràn

chúng ta khao khát sống

khao khát sống hơn bao giờ hết

 

nhưng không hiểu...

 

Khi tình yêu biến mất

ta - mỗi người tự dừng lại đối diện nhận dạng mình qua

ánh sáng nhạt mờ của một dấu chấm hết quẹt qua kí ức

 

một cảm giác như rơi xuống vực thẳm không - thời

 

Ta đang tự thiêu đốt nhau

nhưng trước ánh sáng chói lóa ta không thể nhận diện ra nhau nữa

 

em ôm mang một niềm riêng

anh ôm mang một niềm riêng

 

một niềm riêng toàn bích.

 

Sài gòn, 7.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Ngày em đi

 

Giữa ta và em có những hàng rào gai

tình yêu xô đẩy và

ta: kẻ bị giam cầm

 

phút chốc do dự

trong nhất thời em quay gót rất nhanh

để lại khoảng trống lặng nơi:

ánh dáng đổ trên đầu ta không nhận ra ta

 

Ngày em đi - chiếc chìa khoá trên cửa miệng ta cũng đi theo

những bạc cắc lưu khắc nhớ nhung không còn va chạm vào nhau nữa

 

trong câm lặng

ta làm kẻ canh giữ những kỉ niệm

từ sức mạnh khác

ta bấu siết giọng điệu ngọt lịm giả dối em bấy lâu nay để lại

 

 

Ngày em đi - cuộc tình đầu nở trên đôi môi em héo khô rơi rụng

mùi hương tàn

lay một giấc mơ dài trong ta

 

hiện thân của em - những hạn định

em băng qua

chẳng đường chung thuỷ teo mòn

 

em xoá đi toạ độ của ta

trong trái tim

trong đôi mắt

trên bước đường tuổi thanh xuân

 

những kỉ niệm em xâu thành chuỗi xích dài

treo cổ ta

 

Bỏ những gì đã bắt đầu dở dang

em bắt đầu từ đầu - như lặp lại

 

thời khắc trái tim đổi màu

em buông lời yêu trao cho kẻ khác ta

người đóng thế vai ta trong cuộc sống mà em gọi là "mới toanh"

 

Tạ ơn em - tình yêu nhỏ trong ngắn kéo trái tim kín cửa ta

bằng chứng em để lại: một con dao

và ta: kẻ thương tích - cất giữ.

 

Sài gòn, 7.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài hát về khoảnh khắc màu nhiệm

 

(riêng L.)

 

Bình minh mơ màng chiếu những tia nắng hồng xuyên qua lớp không gian dày đặc

về chạm vào giọt sương

còn đọng trên hụ hoa

để lắng nghe bài hát về đôi cánh đập của những côn trùng

và một chồi nụ đang cựu quậy

 

đó là khoảnh khắc màu nhiệm

 

Giọt sương ấm vỡ tan

tạo những giọt nước nhỏ li ti phản chiếu những sắc lóng lánh ánh mặt trời

lắng nghe bài hát về cơn nóng gắt

và nét đẹp nhất của một loài hoa đang nở

 

đó là khoảnh khắc màu nhiệm

 

Tình yêu và mọi sự trở nên phù du

lướt

băng

thoáng qua phông nền vô thường của đời sống

 

Em lắng nghe bài hát khác

 

bài hát về những sinh linh nhỏ bé côi cút ẩn mình

trong guồng máy vô tình

chịu sức nghiền nát cả thân phận

 

Những ước mơ chưa nở

úa tàn

em vẽ những lằn ranh bên lề đời sống

bằng những sắc màu nhạt trước những bảng hiệu có ánh sáng chói lóa của đô thị

 

Sự khốn quẫn đẩy đưa

và phút giây dễ dãi làm sa ngã

xâu xé tâm hồn em

 

Quả đất và sức nặng của nó

bông hoa trên tay em không còn hôn phối với đất trời vô thường nữa mà

nảy mình nhè nhẹ

tựu sắc hương rệu rã trong vỏ bọc của chính nó

 

Bài hát vẫn đang được hát.

 

Sài gòn, 8.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Tôi: kẻ không là gì cả

 

Tôi: kẻ không là gì cả

cuộc sống ân sủng và tôi được sống

những thân phận trôi dạt nhấp môi nhái diễu cuộc đời nhau

tôi học được cách cười gượng

 

Trong địa hạt của tình yêu chân lý và cái chết

tôi chỉ làm kẻ hành khất đứng chồn chân ở ngưỡng cửa

ôm mang cả nỗi thống khổ lẫn niềm hạnh phúc

 

chạm vào tình yêu

tôi dựng xây ngay một nấm mồ giữa tuổi thanh xuân

kể lể về kiếp người và những con ma

 

chạm vào chân lý

tôi làm kẻ què cụt lê lét

nơi mà nhà nước cấp chứng chỉ cho tín ngưỡng một danh xưng: tôn giáo

không có trường lớp dạy cho biết về tín ngưỡng

không ai được nói gì về niềm tin

 

khi chạm vào cái chết

sự thờ ơ vô cảm của những con người đã dựng trước mặt tôi cánh cửa thiêng đàng

và tôi: kẻ ghi danh vội bằng cái tên: không là gì cả

 

Nơi chốn tôi đến

những gã say và trẻ em có xu hướng nói dối

niềm tin đặt bấp bênh

những cá thể ẩn trú trong sắc màu truyền thống

huênh hoang lời sâu bọ

 

tiếp tục sống

tôi: kẻ không là gì cả.

 

Sài gòn, 8.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Sỏi đá, mảnh đất quê hương

 

Mảnh đất và

những sỏi đá phơi im trên bề mặt

tuổi thơ em rơi rớt dưới ánh nắng gắt

đôi bàn chân trần chạm

dấu in là lần bỏng rát và chai lỳ

 

trò chơi đầu đời - em đào mồ chôn dưới nấm sỏi quơ được

 

Mảnh đất và

những sỏi đá nằm im trên mặt nền đường thênh thang

những khúc ngoặc che khuất tầm

em đi

đôi bàn chân rắn chắc giờ nằm im trong chiếc ủng

dấu in là sự khuôn phép

 

những bậc thang nằm sấp lớp nhau đưa em lên cao

em vượt lên cao nữa

ở đó em nhìn ngọn tháp như dấu chấm than

 

trong chốn tha hương

sỏi đá thiếp ngủ trong hồn em tự bao giờ

 

từng bước em đi

những viên sỏi rải rác

nằm im và giữ khoảng cách ở phía dưới

nó nuốt bóng em

 

và tình yêu khác trổ nở trong em

sau chuỗi cuồng vọng niềm hạnh phúc

vỡ vụn lác đác rơi

 

mọi cảm giác trong em teo dần

 

sỏi đá cựu quậy

với hình thể vô định - không ý nghĩa

nó ở rất gần em

 

nó va vào em bằng kênh ký ức

nó hé mở nơi em những luồng hoài niệm

một lần nữa nó khiến

tâm hồn em run lên - cồn cào/ xao xuyến

 

trong hoang mang em hụt hẫng

em ngồi một mình khóc/ cười trước mọi ảnh tưởng

tuổi thơ và hình bóng của nó

quê hương và mảnh đất

 

đằng sau em những viên sỏi khác bắt đầu thức giấc

nuốt đi mọi cảm giác

nuốt đi những hơi thở đang hấp hối

nuốt đi cả con tim đang đập khẽ trong lòng ngực em

 

như trò chơi đầu đời quay trở lại

con người em bị chôn vùi

và em: như viên sỏi lần về nhà

ngay chính mảnh đất nó được sinh ra.

 

Biên Hòa, 8.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Panduranga - những đứa con

 

Những đứa con hư hỏng nổi loạn và bất trị

những đứa con yêu cuồng dại tự do và dân chủ

trong những cuộc phân tranh các ngươi là kẻ thua

và lịch sử đã bỏ rơi

 

bánh xe gẫy trục kiềm tỏa sức mạnh ẩn tàng của các ngươi

và vùng hoang vu nhất của các ngươi bị lãng quên ít được chạm đến

các ngươi mải mê ngủ vùi

 

Còn những mảnh đời trôi nổi trong hỗn mang

tàn lụi và nạn ly hương... ít được dự phòng

những đứa con sinh non biến thái tự bươn chải

các ngươi bị ném vào khuôn mặt những ngôn lời kỳ thị thô kệch và buồn chán

các ngươi bị những lời dụ ngôn hoa mi vỗ về và

bẫy bằng những miếng mồi ngon thơm tho

 

các ngươi như những bầy cừu ngoan và được lùa đi lùa lại

trong những ngỏ cụt

các ngươi chẳng thể bay nhảy khỏi một vũng ao

 

Sự tật nguyền đến với các ngươi

khi những hình ảnh được dựng lại

cào cấu lại những bức tranh cũ

trong thời đại riêng tư các ngươi loan báo

về điều ngang bướm/ ngoại đạo đã trở nên dễ dãi

và các ngươi: kẻ trượt dài

 

Các ngươi luồn cúi trước thế lực có

vật chất và tiền bạc

hư danh và uy quyền

 

bóng của tổ tiên

các ngươi hắt im dưới gót

các ngươi: những con số lẻ

cô đơn và tủi phận

 

ngọn nén cháy trụi trong đền tháp

không giúp gì cho lời nguyện cầu hay soi lối cho các ngươi

 

dấu vết của các ngươi: những ảo mị

ánh sáng nhớp nhơ của hoàng hôn - giữa hai quả cầu lửa

đẩy các ngươi chìm nghỉm trong tăm tối

 

hồi chuông cho các ngươi: sự xáo trộn và mất mát

cuộc cuốn chìm và diệt vong

 

và ta: chỉ là kinh cầu cho thân xác đang lụi tàn của chính ta

còn hồn: đã chết lâu rồi.

 

Biên hòa, 8.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hỡi người tôi yêu

 

Được nhìn thấy em

được trò chuyện với em

được cầm tay và hôn lên mái tóc em

 

hỡi người tôi yêu không rõ lý do

tôi cần gì tên

quê quán

và cả quá khứ của em

 

tôi cần gì phải đếm thời gian sống của em

những người tình của em

 

Hỡi người tôi yêu!

có ai nói đến sự già cỗi trong tình yêu bao giờ

dù lắm kẻ nói đến sự muộn màng

tôi xin em

đừng cho tôi sự nửa vời trong tình yêu

trong cuộc sống

tôi sợ rồi những khuyết tật

những dở dang

và sự tình bạc màu.

 

Hỡi người tôi yêu!

hãy là tất cả nhé!

 

Sài gòn, 9.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Tôi cảm thấy…

 

Tôi cảm thấy đê hèn, vì tôi: kẻ mang những

cảm xúc bất đồng

làm thuê làm mướn cho chính linh hồn đang đoạ đầy của mình

để rồi cô đơn và hoang mang giữa

cuộc đời.

 

Tôi cảm thấy xấu hổ, vì tôi: kẻ nói lên những

điều mà người khác luôn giả vờ câm lặng

để rồi bị sỉ nhục và công kích

từ phía họ.

 

Tôi cảm thấy tuyệt tình, vì tôi: kẻ yêu cuồng yêu dại

Trong cuộc sống ngắn ngủi này

Khi mà mọi người vẫn cố lẫn trốn

vì lẽ

bề nổi hình thức

niềm kiêu hãnh ngốc nghếch

hiểu biết quá trớn

chọn lựa mất đi nhảy cảm

để rồi nhận sự thờ ơ

xa lánh

từ phía họ.

 

Trong xã hội này, tôi cảm thấy một điều tồi tệ, vì tôi: người viết vội vã những cảm xúc

khi nhân danh thi sĩ

để gào thét

để đòi quá nhiều ở cuộc sống này

về quyền làm người quyền tự do quyền dân chủ

và tình yêu nhân loài

 

nhưng chính tôi: kẻ đả đảop chính chức danh của mình

để rồi văng khỏi đời sống

nằm co ro trong xó xỉnh tối đen.

 

Sài gòn, 9.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Câu chuyện tình của em

 

tặng V.

 

Tình yêu và sự im lặng dài của nó

em đặt niềm tin

và tự nhốt mình trong lồng đợi chờ

và cứ đợi chờ

 

Trong cảm giác cô đơn và buồn tệ

cuộc sống trở nên hoang vắng

cho em tha hồ

ảo tưởng về sự trở lại của hắn

 

hằng đêm

em ngồi đan dệt tình duyên

mơ về lòng son sắc và sự chung thuỷ

 

em mơ ước được như Mưh Rat

để theo chân người tình đi khắp thế nhân

 

Nhưng

giữa lễ hội Katê

những câu chuyện về đền tháp và các thần thánh

hắn quay về để lắng nghe

và quỳ lạy tượng đá

 

với dáng vẻ rất sang trọng

cặp kề với hắn

cô ả nhân tình có khuôn mặt sáng láng và dễ dãi

em ngưng thở giữa cảnh người đông vui

 

nỗi thất vọng và tủi phận dâng tràn

nụ cười em loãng ra

nụ cười gượng kiểu cách tỏ vẻ tự nhiên và thân thiện

kèm chút những lời chào hỏi nhạt nhẽo, ứ ngầm

để đêm về em khóc như chưa bao giờ khóc như thế cả

 

Em chỉ mới 20 tuổi

cuộc sống

niềm tin và lọc lừa đan chéo nhau

ngồi một mình trong căn phòng lặng tờ em suy nghĩ

về

đời sống và sự xáo trộn

lòng tự phụ và những vỡ vụn trước nhân tình

 

Đau lắm không em vết bỏng của cuộc tình

gạt bỏ hình bóng hắn

cũng là ngày em ngã quỵ

 

Ngày mai đây cuộc sống sẽ đổi khác

em bước đi

và đằng sau em

kí ức vẫn rình rập số phận.

 

Sài gòn, 10.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...