Jump to content
lei

khoảng trống

Recommended Posts

trước khi đọc tiếp thì lei xin gửi lời cám ơn-cũng như lời xin lỗi tới toàn thể thành viên của diễn đàn...lei cảm ơn vì mọi người đã đọc bài viết của lei.và lei xin lỗi vì nếu bài viết của lei khiến mọi người thất vọng...

nhưng lei hi vọng sẽ nhận được lời góp ý-nhận xét từ mọi người về bài viết của mình.

 

lei xin lược qua về câu truyện này,để mọi người có thể nhận biết là lei đang viết gì ha.

 

đây là câu chuyện nói về tâm lý của xuân-một cô gái chân chất,do bị lừa hồi mới lên hà nội học nên cô có cách sống-suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống thực tại,và cô đã mắc phải hiv từ những mối quan hệ dựa trên đồng tiền.nhưng dù vậy,cô vẫn luôn nhớ về người mẹ,em trai của mình với tất cả tình thương yêu mà cô có thể...nói chung là một cuộc đấu tranh tâm lý của một cô gái mang trong mình căn bệnh thế kỷ.

 

 

Khoảnh trống

 

thứ ánh sáng nhạt nhòa vàng ệch bao phủ khắp căn phòng.một căn phòng bé xíu chừng vài mét vuông và hầu như ko có đồ đạc gì ngoài một cái giường xếp,một cái quạt,một cái nồi cơm điện,một nồi nhôm,một cái bếp gá du lịch,một cái bát và một đôi đũa.một cái bóng ngồi thu lu chải dài trên nền nhà,dưới cái bóng đèn vàng bất động.

 

 

 

đôi mắt nó mở to,thâm quần và ngầu đỏ.nó đã thức trắng cả đêm hôm qua để khóc.

 

nó diện lên mình bộ cánh sạch nhất,cố gắng làm mờ vết thâm đen quah mắt bằng những thứ phấn son mà hằng ngày nó vẫn dùng.nhưng có vẻ nó đã thất bại.

 

"hừm..."-nó bực mình khi nhìn vào trong gương.một khuôn mặt hốc hác,hai con ngươi đỏ ngầu và đen xì.trông chả khác gì một cái xác khô cả.cuối cùng,như để cứu vớt chút nhan sắc của mình.nó đánh ít phấn hồng lên má,tô đôi môi đỏ mọng,và cố tô đậm hai con mắt cho nó đen hơn...một phong cách manga kinh dị...nó tạm hài lòng với bản thân.

 

ngồi trơ trọi một mình trên gác hai của quán cà phê quen thuộc.vẫn như mọi lần,vẫn một mình,vẫn chổ quen cũ,vẫn ly cà phê đen đáng ngắt...một mình.nhưng sao hôm nay,nó lại thấy bồn chồn,lo lắng làm sao.nó ko thể nào cảm nhận được cái vị ngọt bùi trong cái vị đắng ngắt của ly cà phê.dường như nó đang ngồi trên bàn chông thì đúng hơn là ngồi trên ghế đệm.chốc chốc,nó lại giở chiếc điện thoại ra xem,thở dài rồi lại ngồi thần ra.

 

 

 

"...mất...mất hết rồi.ko còn gì nữa...ko còn nữa..."-nó rên rỉ trong góc phòng,dưới ánh đèn vàng nhạt nhòa của căn phòng nó thuê.chưa khi nào,chưa lần nào nó lại ở cằn phòng này lâu như vậy,mặc dù nó bỏ tiền ra thuê để ở.đã một ngày nay,nó ở lỳ trong phòng,ko ra ngoài,ko ăn uống gì.chưa bao giờ nó cảm thấy tuyệt vọng như vậy.đối với nó giờ đây,ko còn gì,ko có việc gì quan trọng nữa cả.dù trời có sập xuống thì cũng ko dính dáng gì tới nó cả.nó sống mà cũng như đã chết.

 

"hu hu...má ơi!...má..."nó gào lên một cách khốn khổ."má ơi...con..."-tiếng gọi má của nó bị ngắt quãng bởi tiếng nấc,khóc nghẹt ngào của nó.tiếng khóc nghe sao mới thê thảm làm sao?nó yếu ớt,lúc cao lúc thấp...nghe như tiếng mèo kêu."má...má ơi!con xin lỗi..."-bầu ko khí trở nên ảm đạm hơn,nó cứ khóc,cứ than vãn như vậy cả đêm.

 

 

"hừm...!coi bộ lạ à nha."-một nhân viên cửa hàng nói chuyện với nó."bữa nay thấy người đẹp mất hồn thế này...chà chà...trời nổi giông đây ha."

 

"ờ...!"-nó giật mình quay trở lại với thực tại trong quán."à...ừm...!hôm nay em làm sáng hả?"

 

"dạ!em đổi ca cho nhỏ bạn."-cô bé nhân viên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với nó."mà bữa nay có chuyện gì bùn hả chị?thấy chị...mất hồn rấo ấy".

 

"à...đâu có.chả qua là chịdang9 nghĩ mấy chuyện vặt thôi."-nó chối.

 

"thiệt hông?"-cô bé gặng hỏi nó."thiệt là ko có chuyện gì hông?sao ly cà phê của chị vẫn còn nguyên là sao?...chị nói dóc."

 

"ko có gì đâu.chị nói rồi mà.bộ tính ngồi đây tám với chị hả?đừng tưởng lên làm quản lý rùi mà lười à nha."

 

"trời ơi!lâu ngày mới gặp chị.định hỏi thăm chút xíu mà...vậy thui,em xuống làm đây ha.ko giỡn với chị nữa.cần gì cứ gọi em ha."-cô bé đứng dậy và làm một cú thọc lét nó trước khi quay đầu bước xuống cầu thang.

 

"hừm...cái con nhỏ này."-nó thở dài một cái.tuy ko phải là khách vip,nhưng nó cũng thuộc dạng khách quen ở quán này.nó hay lui tới quán cà phê này từ hồi quán mới bắt đầu hoạt động.hầu như nó biết hết tất cả lớp nhân viên ở đây,ai mới,ai cũ,ai làm bao lâu?nó đều biết rõ,còn hơn cả chủ cửa hàng này.nó rất thoải mái và rất được lũ nhân viên yêu quý.ví như cô bé quản lý vừa rồi vậy.cô bé làm ở quán này gần 3 năm rùi,từ hồi quán mới mở,mới đầu là học việc,rồi lên bàn,rồi bả...và gần 2 năm trở lại đây đã leo lên chức quản lý rồi,cả một quá trình học tập,nhẫn nại,kiên trì.nghĩ lại,nó thấy phục cô bé.nó ko đủ sự nhẫn nại và kiên trì như vậy.nó quá bộc trực,quá trầm và...quá lười.nó tự cười với bản thân.

 

những tia nắng vàng nhạt chiếu rọi qua khung cửa kính,kéo dài chiếc bóng của ly cà phê trên mặt bàn.nó đã ngồi đây bao lâu rồi?nó đang chờ cái gì?.

nó nằm dài trên chiếc giường xếp của mình.hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của nó.nó mệt mỏi và chán nản đến nỗi ko buồn lau những dòng nước mắt đó...bất giác,nó nghe thấy tiếng lộp bộp phía trên mái nhà.trời mưa rồi...mới đó,nó chỉ nghe thấy tiếng lốp bốp rời rạc,giờ thay tiếng lốp bộp đã là tiếng sấm sét đì đùng xé rách bầu trời.

 

nó vẫn nằm im trên giường,trong căn phòng tối thui,nó nhớ má của nó,gia đình của nó,tuổi thơ của nó...cũng có những trận mưa nhừ vầy.

 

 

"trời mưa bong bóng phập phồng.má đi lấy chồng con ở với ai..."-nó ngân nga hát mấy câu đồng dao trong lúc lấy mấy cái chậu chỉaa hứng nước mưa ngoài hiên nhà."má ơi!một chậu có đủ ko ạ?hay lấy thêm?"

 

"lấy thêm đi,một hai chậu nữa cũng được.lấy đổ vô bể dùng dần."-má nó trả lời trong khi đang ở dưới bếp nấu cơm.

 

"trời mưa bong bóng phập phồng má đi lấy chồng con ở với ai?...má ơi!má mà đi lấy chồng.má để con ở với ai hả má?"-nó hỏi giỡn má nó trong khi vầy nước mưa.

 

"tiên sư nhà cô.tao mà đi lấy chồng thì chị em nhà cô có mà chết đói rã họng ra đấy.hỏi vớ hỏi vẩn."

 

"thiệt hông má?"-thằng út,em kế nó thò đầ ra khỏi cửa chen vào.

 

"thiệt chớ bộ.má mà đi lấy chồng thì chị em mình nhe răng ra mà coi..."-nó làm điệu bộ nhe hàm răng ra cho thằng út nhìn."má ha."-nó cốc đầu thằng út,khi thấy thằng này mon men ra chỗ nó đứng.

 

"hai đứa bây đã lợn ăn chưa hả?còn đứng đấy làm chi nữa hả?"

 

"dạ"-cả hai chị em nó đồng thanh trả lời.mưa vẫn rơi rả rích suốt cả buổi như vầy.mưa rơi tầm tã.đến tối,mưa vẫn rơi mãi.

 

 

ba má con nó quay quần bên mâm cơm đạm bạc.nhìn ba má con nó ngồi xum vầy,cười đùa ăn cơm như vậy,ai mà ngờ rằng nhà này thiếu vắng người chồng,người cha đã 7-8 năm nay rồi.

 

ba nó,theo như má nó nói thì ổng đã mất từ lâu rồi.từ lúc nó mới có hai ba tuổi và thằng út vẫn còn trong bụng mẹ.ông là thợ xây và ông cũng có vợ con rồi.má nó chỉ là vợ lẽ thôi,ko có giấy tờ hôn thú gì cả.nó cũng chưa bao giờ hỏi má nó hay được má nó nói thêm gì về ba nó,hay quê nội của nó ở đâu.má lớn của nó ra sao?các annh chị lớncua3 nó như thế nào?nó chưa bao giờ biết cả.với nó,và cả em trai nó nữa,chỉ có má nó là ba nó mà thôi.chỉ có nơi này,cái xóm nơi nó đã đang sống là quê nội của nó mà thôi,đó là tất cả những gì mà nó thấy quan trọng,gần gũi với nó.

nó nhớ mãi những tháng ngày vất vả của má con nó.nó nhớ mãi những bữa cơm ko phải là cơm mà ba má con nó từng phải ăn.nó sẽ nhớ mãi những đêm dài thức trắng vì mưa rột.và nó sẽ nhớ mãi những lời nhục mạ mà lũ bạn cùng trang lứa dành cho nó hồi còn đi học...nó sẽ nhớ mãi...

 

"má ơi!"-em trai nó hỏi trong lúc ăn cơm."con hoang là gì hả má?"

 

"..."

 

"...út!"-nó cốc đầu thằng út."ai nói em nghe câu đấy hả?"-nó thấy chạnh lòng khi nghe thấy hai từ "con hoang".và nó cũng biết má nó đang nghĩ gì...

 

"ui..."-thằng út ôm đầu kêu đau."là do mấy thằng trong xóm nói với em hồi hôm chứ bộ.em quên mất mãi giờ mới nhớ ra hà.chị có biết là gì hông?nói em nghe coi."-thằng út hí hửng nhe răng ra cười nài nỉ.nhìn cái bộ dạng con nít,ngây thơ của thằng út,nó ko khỏi đau lòng.

 

"..."

 

"tầm bậy à!sao mày ko quên luôn đi.nhớ ra làm chi nữa.thằng ngố à."-nó bĩu môi chê thằng út...

 

"đâu có...chỉ là em..."-thằng út chống chế.

 

"thôi hai đứa.ăn cho nốt đi rồi còn đi học nữa."-má nó khẽ.

 

"dạ"-nó trả lời."ăn nhanh đi."

 

 

"brừm...brừm..."-tiếng điện thoại rung làm nó tỉnh giấc.nó đã thiếp đi từ lúc nào ko hay.nó lay hoay móc chiếc điện thoại từ chiếc cặp để phía đầu giường.một cuộc gọi nhỡ...hai cuộc gọi nhỡ...một tin nhắn...nó quẳng chiếc điện thoại xuống giường,ko ngó ngàng gì tới nữa.vươn vai một cái thật dài,nó đứng đi vào nhà tắm.lột bỏ tất cả những thứ vướng víu mà nó đang mặc trên người.nó ngoáp một tiếng rồi mở vòi nước...

 

"wow!"-nó kêu lên.từ đầu tới chân nó được bao phủ bởi một lớp nước mát lạnh,trong suốt.những dòng nước mát len lỏi vào từng lọn tóc,từng ngóc ngách trên cơ thể nó.làm cho nó có cái cảm giác như toàn bộ từng tế bào trên cơ thể nó nở ra,đón nhận nhửng dòng nước mát đó.nó đang tận hưởng một cái cảm giác khoan khoái của một buổi sáng...

 

bó bước ra khỏi nhà tắm với chiếc khăn quấn ngang người.nó nhấc chiếc điện thoại lên xem và rồi lại bỏ nó trở lại chỗ cũ.12h trưa.vậy là đã xế trưa rồi.nó bước lại chiếc tủ quần áo giấy của mình,kéo khóa...lựa chọn một bộ quần áo,đơn giản...cực kỳ đơn giản.hôm nay,nó sẽ về quê.mất một lúc lựa chọn,cuối cùng,một chiếc áo phông cộc và chiếc quần kaki thô mà nó đã mua từ hồi còn ở dưới quê ra mặc.

 

 

"xuân hả cháu!hôm nay ko đi xe à?"-một bà lão tóc đã trắng ở đầu ngõ vào nhà trọ của nó hỏi khi thấy nó đi qua.

 

"hôm nay con về nhà,nên ko đi xe.à bà đã ăn cơm trưa ạ?"-nó đi về phía bà lão

 

"ôi trời!mấy giờ rồi mà còn chưa ăn hả cháu?"-bà lão kéo tay nó về phía mình."bữa nay về quê làm gì vậy?lấy chồng hả con?"

 

"bà...chỉ khéo đùa con."-nó cười nói."lâu lâu ko về nên con thấy nhớ thui.mà con mấy bữa nay cũng thấy lo lo trong lòng,ko biết ở nhà má con ra sao rồi...?"-nó hơi trầm ngâm.

 

"hiêu1 thuận ghê nhỉ?"-bà lão cười với nó."má con đúng là có phước ha.có một đứa con ngoan như cháu.vừa đi học,vừa đi làm,lại còn biết lo cho gia đình nữa...má con có phước thật."-bà lão trầm ngâm.

 

"bà cứ nói giỡn với con."-nó cười tủm."ba con mất sớm.má con lại lớn tuổi.nuôi chị em con vất vả bao năm rùi...thêm thằng út nhà con vẫn còn đi học.con phải lo chớ..."-nó thở dài một cái rồi lại tươi tỉnh."bà cho con gửi chiếc xe mấy bữa chỗ bà ha..."-nó gé sát vào bà thì thầm."nếu có ai đến tìm con thì bà 'cảnh cáo' giùm con ha."-nó cười khanh khách.

 

"gớm.cô cứ giả đò.ngày nào nhà cô chả vậy.từkhi chuyển tới đây ở,tôi làm thấy có ma nào đến nhà cô đâu."-bà lão móm mép cười."lớn rồi,ko yêu mau đi là chống ề đấy con ạ."

 

"dạ!con biết rồi.con đi đây."-nó đứng dậy bỏ đi.

 

"ừm!đi cẩn thận đấy."

 

đã bao lâu rồi nó chưa về quê rồi?một tháng?hai tháng?hay ba tháng?...nó ko nhớ nữa.có khi là một năm rồi cũng nên.cái quang cảnh bãi xe vẫn vậy.vẫn tiếng ồn ào khó chịu.vẫn cái mùi xăng khói hôi rình hòa lẫn vào mùi khai rình của nước đái.vẫn những kẻ cò xe đáng nguyền rủa...và vẫn những cái kiểu chờ đợi xếp hàng dài mua vé.vẫn ko có gì thay đổi cả.

 

nó ngoáp dài một tiếng,chán nản.nó ưỡn dài người ra sau thành ghế.nhắm nghiền mắt lại,cố tận dụng chút ít thời gian rảnh ngồi trên xe để ngủ.giấc ngủ đến với nó khá nhanh và cũng khá vất vả.tiếng động cơ rừn rựt,tiếng còi xe inh ỏi,và tiếng huyên náo của mấy mụ bán bánh mỳ ở đất cũng như của mấy bà tám trên xe làm nó chật vật mất một lúc.những tiếng ồn dần dần mất đi,thay vào đó là những khoảng ko tĩnh mịch,lặng ngắt và tối thui.tâm trí nó đang mơ màng lơ lửng ở một nơi nào đó.một khoảng ko tĩnh mịch,thoải mái,dễ chịu.nó lơ lửng,trôi bồng bềnh trong khoảng không đó.một khoảng ko rộng lớn,ko ánh sáng,ko tiếng động...chỉ là một khoảng ko im lìm.tối thui.

 

nó lim dim đôi mắt.buông lỏng toàn thân,hít một hơi thật sâu,căng cứng lồng ngực."phù..."-nó thở ra.nó hít vào,thở ra...một cách đều đặn,từ tốn.tận hưởng cái cảm giác thoải mái mà nó đang có.

 

 

"em có tiên chích hay nghiện hút heroin,ma túy ko?"-giọng chị thanh vang lên đâu đó trong khoảng ko?những tiếng động,lời nói,hình ảnh dần dần hiện ra,một cách rõ ràng.lấn át cái khoảng ko đen tối,tĩnh mịch kia.nó nhận ra là nó đang ở trong phòng khám của chị thanh,vào mấy bữa trước,khi nó tới nhận kết quả xét nghiệm máu.

 

"dạ ko ạ!"-nó trả lời thành thực.và ngay lập tực nó có một cảm giác..."mà sao hả chị?"

 

"thế em đã quan hệ tỉnh dục bao giờ chưa?"-chị thanh lại hỏi nó.

 

"dạ..."-nó phân vân."rồi ạ!khoảng hơn một năm nay."-nó thừa nhận.

 

"thế mỗi lần em quan hệ như vậy,em có sử dụng bao cao su hay các biện pháp an toàn hay ko?"

 

"dạ ko."-nó phân vân một lúc.và ngay lúc này,trong đầu nó...hình ảnh của những lần nó quan hệ,những người đàn ông...những buổi hẹn hò..."em bị làm sao hả chị?sao chị lại hỏi em những câu như vậy?"..."a..."-nó thốt lên khe khẽ.

 

"em phải bình tỉnh khi chị nói điều này."-chị thanh nắm lấy tay nó."đây chỉ là kết quả ban đầu thôi.ko chắc chắn cho lắm..."-chị thanh cố gắng an ủi nó.

 

"..."

 

"đề chắc chắn hơn.và để đảm bảo hơn.khoảng 3 tháng sau em quay lại làm xét nghiệm một lần nữa.chị sẽ cho em một phiếu hẹn..."

 

"em bị nhiễm hiv phải ko ạ?"-ánh mặt nó vô hồn.nó ngồi im lặng trong khi chị thanh vẫn thao thao giải thích...

 

"chỉ là nghi ngờ thôi em ạ.còn phải làm thêm xét nghiệm mới có thể đảm bảo.em ko việc gì phải lo lắng cả vì đôi lúc máy cũng đưa ra kết quả nhầm lẫn..."-chị thanh cố giải thích

 

"..."-khuôn mặt nó vô cảm.ánh mắt vô hồn.chỉ nhếch mép lên cười một cái rồi thôi.

“tôi biết mà…”-nó gào to lên,bất chợt,giữa chốn đông người.suy sụp,nó khụy xuống giữa đường,khóc sướt mướt.bao nỗi uất ức,khó chịu,đau khổ như được giải phóng ra khỏi cơ thể của nó.hiv…hiv đó.cuối cùng thì nó cũng phải đối mắt với cái hiện thực…hai hang nước mắt nó lăn dài trên khuôn mặt của nó,nức nở…

 

“cuối cùng…cuối cùng thì…cái ngày…cũng đã đến…đến thật rồi…”-nó vừa khóc vừa nói với bản thân.mọi người đi đường nhìn nó với ánh mắt khó hỉu.”đã đến thật rồi…”

 

 

Nó đã biết.nó đã biết ngay từ đầu,ngay từ khi nó lựa chọn cái cuộc sống như thế này.nhưng…nó đã ko biết là cái ngày như thế này lại đến sớm như vậy.nó chưa…chưa hoàn tòan chuẩn bĩ sẵn tinh thần đón nhận cái sự thực như vậy.nó chưa chuẩn bị…

 

 

 

“này…này”-có giọng người lay gọi nó,làm nó tỉnh giấc.nó hấp háy mí mắt.”này…gần tới đường nhãn rồi đấy.dậy đi cô bé.”-anh phụ xe nhìn nó nói.

 

“ừ…ờm…”-nó mơ màng tỉnh giấc khi nghe thấy vậy.thế là gần về tới nhà rồi.chỉ cần đi hết con đường đất đỏ với những hang nhãn già cổ thụ,rồi đi qua một con đê dài,một cánh đồng lúa bát ngát nữa thôi là nó sẽ về tới đầu làng,nơi nó đã sinh ra và lớn lên.nó rụi mắt,ngoáp dài một cái,sái cả quoai hàm.

 

 

Chiếc xe đi ngang qua con đâp sông đáy.con đập vẫn vậy,sừng sững chắn ngang dòng nước chảy,bồi đắp phù xa lên hai bên bờ sông.những dáng người nông dân lam lũ vẫn cặm cụi cày cấy,vun xới những bãi ngô sắn của mình trên hai bên bờ sông lướt qua bên ngoài cửa kính xe.tất cả vẫn như ngày xưa,dù đã trải qua bao nhiêu năm,dù đất nước đã cải cách,người dân vẫn vậy,khổ cực,lam lũ với những mảnh ruộng,bãi,con trâu,bò của mình.vẫn khổ cực…ko thay đổi gì hết…

 

 

Chiếc xe dừng lại trước một con đường đất đỏ,với hai hang nhãn già chạy dài suốt con đường.nó cầm cái cặp sách lên và đi xuống xe.chiếc xe rồ ga,chạy vút đi làm bụi bay mù mịt.nó đứng đó,ngắm nhìn con đường,hít cái làn bụi bặm đó.một cái cảm giác thân quen mà bấy lâu nay tưởng chừng nó đã quên mất.những hình ảnh khi xưa,hình ảnh một cô bé gầy còm,đạp một chiếc xe lóc cóc suốt 3 năm liền trên con đường này lại hiện ra trước mắt nó.cái hình ảnh cái cô bé gồng mình đạp xe trong những ngày mưa gió,hình ảnh cái cô bé nhẽ nhại mồ hôi đạp xe trong những ngày hè oi ả đi học lại hiện ra…trong suốt 3 năm học phổ thong,nó đã đi lại trên con đường này biết bao nhiêu lần,từ nhà tới trường,rồi từ trường về nhà mấy chục cây số…rồi hình ảnh những buổi sang tinh mơ nó lại lóccóc đạp xe đèo mẹ nó đi chợ huyện,cũng qua con đường này…tất cả,những hình ảnh đó hiện ra một cách sống động như là đang diễn ra trước mắt nó vậy.nó đi một cách chậm dãi.từ tốn một cách khoan thai.nó muốn cảm nhận con đường,giữa cái thực tại hôm nay và của quá khứ ngày xưa.những niềm ngạc nhiên về sự thay đổi của con đường,lẫn những nỗi vui buồn ngày xưa mà nó đã gắn bó với con đường.nó đều muốn có…

 

 

Ánh nắng buổi chiều đúng là khó chịu.vừa oi bức,vừa nóng rát,người nó nhễ nhại mồ hôi mà cuối cùng cũng chỉ đi được một phần ba con đường.lần đầu tiên nó cảm thấy con đường dài và xa tít tắp…nó mócđiện thoại ra xem,14h.vậy là cũng gần hết buổi chiều rồi.mỏi chân,nó ghé vào vệ đường,một gốc nhãn.ngồi bệt xuống đất nghỉ chân.ngoài hai rặng nhãn hai bên đường ra thì ỡ hai bên đường là những cánh đồng ngô bạt ngàn,với những đụn đất cát,hẽ có gió to thổi là y rằng cát sẽ bay mịt mù,che khuất những mái nhà,vườn cây tít phía xa,nơi cuối chân trời.nó tựa mình vào gốc cây nhãn,hít lấy cái bầu không khí thanh bình,trong lành,đượm mùi nhựa cây,cỏ non,mà thành phố nó ko thể nào hít được.nó muốn mau chóng được trở về nhà,về gặp má,gặp em trai của nó.nó thấy nhớ má của nó,nhớ da diết.

 

 

con đê vẫn vậy,và cánh đồng trải dài phía dưới cũng vẫn thế,hầu như tất cả vẫn ko thay đổi kể từ lần cuối nó về.con đê vẫn trơ trụi cỏ,lác đác vài con bò và lũ trẻ chăn trâu bò đùa nghịch trên triền đê.lũ trẻ vẫn còn chơi mấy trò chơi xưa cũ,nào thả diều,nào ô ăn quan,nào đánh quay,nào rồng rắn lên mây,nào chơi chuyền,đồ...những trò chơi mà ngày xưa nó vẫn chơi với thằng út.cánh đồng quê nó giờ mới xanh tươi làm sao.những ruộng lúa trải dài một màu xanh non bất tận.những dáng người lom khom của người nông dân trên những ruộng lúa trông thật đẹp,và thân thương làm sao?giống như một bức tranh sống động,hùng vĩ bầy ra trước mắt nó.nó phân vân ko biết giờ này má nó có còn ở ngoài ruộng nữa hay ko?nó thích thế này,cuộc sống gắn liền với đồng ruộng như thế này,quanh năm chỉ làm ruộng,cày cấy,bón phân tưới nước,hết việc thì ngồi chơi,sang nhà hàng xóm nói chuyện,đến vụ thì kéo nhau đi gặt hái.ko phải lo toan tính toán,giở thủ đoạn như trên thành phố.cuộc sống chỉ có tình làng nghĩa xóm như vậy mới thoải mái làm sao.

 

"xuân..."-có giọng người nào đó gọi nó đâu đấy."con xuân phải ko?"

 

"..."-nó ngơ ngác nhìn quanh.nó vẫn chưa nhận ra đang gọi nó,và cũng chưa xác định được giọng nói từ hướng nào vọng tới.

 

"ê...tao ở phía này."-giọng nói đó chắc nịch vang lên ắt hẳn đã chắc chắn là mình đã gọi đúng người."con ngốc này,bộ lên thành phố lâu rùi nên mắt mày hỏng rùi hả?"-giọng nói đó giễu cợt.

 

"..."-nó vẫn đang phân vân tìm hướng."ah!cái con quỷ này."-nó hét lên,nếu ko phải là như vậy.nó đã nhận ra ai khi vừa nhác thấy một cô gái từ phía xa vẫy tay về phía nó."bộ giờ ở nhà làm bà nông dân thứ thiệt hả?"-nó nói vọng ra với cô gái trong lúc cúi xuống sắn ống quần lên.

 

"mày làm chi vậy?"-cô gái hỏi.

 

"ra với mày chứ làm gì.lâu ko lội ruộng,thấy nhớ quá hà."-nó toan lội xuống ruộng.

 

"bố con điên.mày bị khùng hả?chuẩn bị người ta đi về rùi mình mới đòi xuống.bố con hâm.thôi!ở trên nguyên trên đó đi,đợi tao lên rồi về luôn một thể ha."

 

"trời!"-nó thất vọng."ok"

 

 

"con nhỏ này,sao mày lại nhận ra tap được vậy?"-nó hỏi cô gái.

 

"trời ơi!"-cô gái giả bộ kêu lên."ai chứ mày thì tao luôn nhận ra...hi hi hi."-cô gái có điệu cười rất duyên.

 

"cái con quỷ này,chưa nói hết câu đã nhe răng ra cười..."-nó giả bộ tức giận."đã vậy,cho mày cười bể bụng luôn."-nó thọc lét cô gái.làm cô ta bật cười khanh khách.

 

"cái con ranh này.mày có thôi đi ko.ngã cả hai bây giờ."-cái thu vừa cười nghiêng ngả vì bị nó chọc lét vừa nói.

 

"vậy thì trả lời câu hỏi của tao đi.mau"-nó nói dõng dạc,hai ngón tay để ở hai bờ eo của cái thu.

 

"thì...tại mày quê quá.từ hồi đi học tới giờ.mày mãi một kiểu ăn mặc.quê quá trời...làm sao mà tao lại ko nhận ra được cơ chứ."-cái thu vừa đạp xe,vừa huyên thuyên bình phẩm về gu ăn mặc của nó.

 

"quê?tao ăn mặc quê lắm sao?"-nó hỏi mà như đang tự nói với bản thân mình.có thật là nó ăn mặc quê mùa lắm sao?nếu là ở thành phố,liệu cái thu có nhận ra nó trong dòng người xô bổ kia ko?

 

"ờ.mày nên thay đổi cách ăn mặc của mình đi.tỉa tót lại đầu tóc,bỏ mấy cái quần kaki vải này đi,cả mấy cái kiểu áo này nữa.nó đã quá xưa rồi.mày lên thành phố báo lâu rồi mà vẫn ko học được cách ăn mặc thành phố một chút à?"-cái thu giảng đạo."tao cứ ngỡ một đứa có ăn học và có công ăn việc làm ở trên đó như mày thì phải khác chứ.

 

"..."-nó im lặng ngồi sau cái thu

 

"ko như tao và mấy đứa khác...ko đỗ đại học,ko học hành thêm gì cả.ở trên thành phố một thời gian,chật vật với cuộc sống...khó sống.đành phải bỏ về quê lấy chồng,làm ruộng.và cuối cùng,lại chết già ở đây như ông bà già,những thế hệ đi trước..."

 

"..."nó vẫn im lặng,suy nghĩ.liệu rằng cuộc sống mà nó đang sống.cuộc sống ở thành phố có thực sự đẹp và đáng mơ ước như cái thu nói hay ko?hay chính cuộc sống thôn quê như nó mới là hạnh phúc,đáng mơ ước.

 

"ê...ê...mày ao vậy?nghĩ gì thế hả?"-cái thu lắc lắc tay lái.

 

"à...ừ.!"-nó giật mình."ko có gì đâu.chả là lâu ko về nhà,thấy mọi thứ vẫn vậy.vẫn ko thay đổi gì cả.vẫn cây gạo già đầu làng,vẫn mái hiên và giếng nước đầu làng,vẫn mái đình rêu mốc...mọi thứ vẫn y nguyên như ngày xưa.ngày mình còn bé..."-nó trầm ngâm hồi tưởng.

 

"cái con ngốc này."-cái thu nói"bộ mày tưởng mọi thứ đều phải thay đổi chắc.như mày này,qua bao nhiêu năm vẫn vậy,có thay đổi tẹo nào đâu.vẫn như ngày xưa đấy thôi."

 

"..."-có thật sự là nó ko có gì thay đổi ko?."có thật là ko có gì thay đổi?"-nó lẩm bẩm một mình.

 

trong suốt quãng đường về nhà,nó ko nói năng gì nhiều với cái thu.chỉ lặng im ngồi nghe cái thu nói và ngắm nhìn cảnh vật lướt qua.con đường làng vẫn vậy,vẫn là con đường lát gạch,với hai rãnh mương ở hai bên,vẫn còn đâu đó những bãi phân trâu phân bò rải rác,vẫn những bãi bùn sình đen ngòm bẩn thỉu...và vẫn là những ngôi nhà cũ kỹ với tường đất hoặc đá ong.vẫn là những mái ngói rêu phong cổ kính đầy rêu phong...vẫn là những làn khói thơm nừc mùi rơm lan tỏa ra từ các mái nhà vào lúc xế chiều,tất cả vẫn vậy,vẫn y như cũ,lắng đọng mãi trong tâm hồn của nó.một sự tĩnh lặng hài hòa trong cảnh tranh tối tranh sáng lờ mờ của một buổi chiều sắp tàn.

 

"mày về bao giờ lại đi"-nó chợt để tâm nghe cái thu nói chuyện,lúc này đã gần về tới nhà nó.

 

"cũng tầm vài bữa.đang cần nghĩ ngơi mà."-nó trả lời

 

"vậy hả?vậy bữa mai đi chơi với tao và mấy đứa khác ha."-cái thu háo hức.

 

"ờ...để xem đã."-nó ko háo hức cho lắm

 

"ok đi mà.lâu rồi tụi mình ko gặp nhau.ok ha..."-cái thu đạp chậm lại."tới nhà mày rồi nè.sáng mai tao sang gọi ha."-chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà cũ kỹ với cái sân rộng và một khu vườn trước nhà.

 

"ờ..."-nó nhảy xuống khỏi xe."cám ơn mày ha.

 

"bai ha."

 

"bye."-nó mở cánh cổng bằng tre nứa bước vô sân.nhà nó là một trong ít nhà trong xóm vẩn còn để hàng rào và cổng bằng tre nứa.hầu hết mọi nhà khác đã thay đổi hết.họ xây tường bằng gạch,làm cổng bằng gỗ hoặc sắt.nó bước vô mảnh sân nhà nó.một cảm giác bồn chồn.lo âu mà cũng vui mừng khôn siết bỗng trào dạng trong nó.nó muốn bật khóc,ngay lúc này,ngay tại cánh cổng này.nó nhác thấy bóng thằng út trong nhà,đi đi lại lại,

 

 

cái cảm giác thân quên.xúc động khó diễn tả bằng lời làm ó ko tài nào hấc chân nổi.cứ đứng chết chân ở ngoài cổng.nó thất thằng em út của mình đang phẩy phẩy chiếc áo để gấp cất vào tủ,đó là công việc quen thuộc hằng ngày mà nó vẫn thường làm hồi còn ở nhà.giờ đó lại là việc của thằng út.

 

"đàn ông con trai gì mà làm từ nãy chưa xong hả con?"-giọng má nó đâu đó cất lên."chả bù cho chị mày,cái gì cũng nhanh nhanh chóng chóng cả."

 

"má này,sao cứ so sánh con với chỉ hoài vậy?con là con mà chỉ là chỉ chứ bộ."-thằng út chống chế.'trời ơi!sao mà con thèm cái bầu ko khí này thế'-nó thầm nghĩ.

 

"ai vậy?ai đứng ngoài cổng vậy?"-má nó đứng ở bậu cửa nhà bếp nói vọng ra.nó vội lấy tay lau hai hàng nước mắt mới lăn dài trên gò má.thằng út thấy má nói vậy cũng liền chạy ra ngoài sân xem sao.

 

"má...má ơi!"-nó cất tiếng gọi rồi chạy về phía má.

 

"chị hai...chị hai về má ơi!"-thằng út reo mừng.

 

"hai hả con?con hai về hả?"-má nó bước qua bậu cửa nhà bếp,vừa lúc nó chạy tới ôm chầm lấy bà,được ở trong vòng tay ôm ấp của má.nó thấy lòng mình nhẹ nhàng,có chút thanh thản,hai khóe mắt lại nhạt nhòa nước mắt.

 

"má ơi...má..."-nó vừa khóc vừa mếu máo."con nhớ má,con nhớ thằng út lắm..."

 

"ờ...má và em con cũng nhớ con lắm.đã gần năm nay con ko về nhà rồi còn gì nữa."-má nó vuốt ve nó,vỗ về nó.

 

"má...con xin lỗi..."-cổ họng nó nghẹn lại.đáng ngắt khi nó nói ra điều đó.thật đau đớn."con...xin...lỗi!"-nó lặp lại

 

"chị hai về vui quá..."-thằng út vui mừng."chị hai có mua quà cho em hông?"

 

"cái thằng này.chưa chi đã đòi quà.mà mày lớn tồng ngồng rồi còn đòi quà quiếc làm gì."-má nó nạt thằng út.

 

"chị xin lỗi.chị vội quá nên quên mất.để lần sau ha."-nó lau nước mắt,nhẹ nhàng nói với thằng út.

 

"em giỡn thôi mà.hổng có sao đâu."-thằng út nói rồi trở vô trong nhà.

 

"má ở nhà có khỏe ko?ăn uống thế nào?con thấy má gầy đi nhiều đó."

 

"má khỏe.ăn uống vẫn vậy,chỉ là đang đầu vụ nên hơi vất chút thôi."-má nó vuốt ve mái tóc của nó,ôm nó mà nói.

 

"vậy để con ở lại mấy bữa phụ má ha."-nó ngẩng đầu nhìn má nó.

 

"ừm."

 

màn đêm buông xuống thật nhanh.mới nãy còn chập choạng,giờ thì đã là gần nửa đêm rồi.nó năm cạnh má trong phòng của hai người.một ngày cũ cũng sắp hết rồi.

 

"má à!"-nó bắt chuyện."thời gian qua má và út sống ra sao hả má?"

 

cũng ổn con ạ.vẫn ngày ngày làm ruộng và ngồi chơi thôi.như hồi con còn ở nhà ấy.còn thằng út thì năm nay gần cuối cấp rồi nên cũng học nhiều hơn...má lo cho nó lắm.à!còn con ra sao?hơn nửa năm rồi con chưa về nhà.liên lạc với con lúc được lúc ko...má lo cho con lắm biết ko?"

 

"con xin lỗi..."-nó bật khóc khi má nó hỏi thăm tình hình của nó."má cho con xin lỗi..."

 

"có chuyện gì hả con.đã xảy ra chuyện gì rồi?"-má nó xoay người nhìn nó."đã hơn nửa năm nay con ko về,bữa nay bỗng dưng về mà ko báo trước...nói má nghe coi,có chuyện gì hả con?"

 

"con...con nhớ má lắm."-nó thổn thức,xoay người nằm ngửa,ngắm nhìn cái khung màn đã ngả màu đen."bao năm sống xa nhà,con thấy nhớ nhà lắm."-nó im lặng hồi lâu.má nó cũng ko nói gì,chỉ nằm nhìn nó."con nhớ những bữa com gia đình mình,con nhớ những lúc thằng út chọc ghẹo con...con nhớ những lúc cả nhà mình thức dậy sớm đi làm đồng...con nhớ..."-nó nói một hồi lâu những gì mà nó nhớ,nó muốn...

 

"má hiểu...má hiểu mà con."-má nó giờ cũng bắt đầu rưng rưng hai hàng nước mắt.

 

"sau mấy năm đi học,chịu bao nỗi vất vả...thiệt thòi..."-nó nức nở."giờ gần đạt kết quả...má ơi...con..."-toàn bộ cảm xúc ức chế bấy lâu của nó giờ vỡ òa ra,như miệng một núi lửa phun trào...nó bật khóc thành tiếng,nức nở.

 

"con..."-má nó lo lắng thực sự.bà chỉ trực có ngồi bật dậy để hỏi nó rõ ràng."con đã gặp phải chuyện gì?con làm má lo đấy.nói má nghe coi...phải chăng cuộc sống của con ở trển gặp phải chuyện gì...?"

 

"má à.con nhớ nhớ cái lần con đạt học sinh giỏi đầu tiên trong suốt 9 năm học của mình.má còn nhớ ko?lần đó,má đã mua cho con một đôi quai hậu thật đẹp..."-nó hồi tường."má nhớ chứ?lần đó,lần đầu tiên má tặng quà cho con.và đó cũng là lần duy nhất má tặng quà cho con..dù sau này,con đỗ tốt nghiệp phổ thông và cả đại học,má cũng ko tặng gì nữa..."-nó im lặng một lúc...như để kéo dài khoảng thời gian xưa cũ."dù sau này mà ko có tặng gì cho con.con cũng ko trách má.bởi nhà mình nghèo,ăn còn ko có nói gì là tặng quà...để mua cho con đôi dép đó,má đã phải đi cấy thuê,và đi chợ sớm từ lúc tinh mơ cho đến lúc tối mịt mới về nhà.má đã phải nhẫn nhịn,dành dụm bao lâu,ko dám tiêu pha gì để mua cho con đôi dép đó...với con đôi dép đó đáng quý hơn tất cả...và việc má sinh con ra trên đời này đã là món quà ý nghĩa nhất rồi..."

 

"...cho má xin lỗi."-má nó ôm nó vào lòng.

 

"má biết ko?...mỗi buổi sáng thức dậy,con đều cảm thấy trống vắng...có nhiều đêm mất ngủ,con lại nhớ về má,về gia đình mình.con ko muốn má phải vất vả,ko muốn thằng út lại có cuộc sống khổ như má con mình từng có.con muốn gia đình mình có cuộc sống sung túc hơn,con muốn má sống thoải mái hơn,ko phải vất vả như thế này nữa...con muốn thằng út có được cuộc sống bằng bạn bằng bè...nhưng...nhưng con...con xin lỗi...con...ko thể thực hiện được điều đó...con...con xin lỗi..."

 

"má biết...má biết con đã phải chịu nhiều khổ cực ngoài đó...má biết con phải chịu nhiều thiệt thòi...con ko có lỗi...có lỗi ở đây là má...là má đã ko thể cho hai chị em con có cuộc sống sung túc,đầy đủ...là má đã làm cho con phải chịu khổ...là má đã sai...má xin lỗi con..."

 

cả hai má con nó nằm thổn thức với nhau.ai cũng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.nó rất muốn nói ra sự thật.nói với má nó nguyên nhân ngày hôm nay nó về.nó rất muốn nói thật với má nó là giờ nó đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ hiv.nó muốn nói...nó rất muốn nói.cả hai đều nằm nức nở,ko để ý rằng phía gian ngoài nhà cũng có một bóng người đang lặng lẽ khóc thầm.

 

 

thằng út nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phòng má và chị hai nó.đã lâu rồi nó chưa gặp chị hai,muốn qua nói chút chuyện với chỉ thì nhận ra là cả hai đã mắc màn đi ngủ và đang có chuyện riêng.thực lòng nó ko muốn nghe trộm,nhưng nó ke thể kềm lòng khi nghe thấy cuộc hội thoại của hai người có nhắc đến nó.nó biết.má nó đã phải chịu nhiều vất vả để nuôi nấng chị em nó.má nó đã phải chịu vất vả suốt bao năm qua.mỗi ngày nhìn thấy dáng người gầy còm của má cặm cụi làm cỏ ngoài đồng,hay lom khom dưới bếp nấu cơm...nó thấy chua xót lắm chứ.nó muốn đi làm để phụ giúp má nó.nhưng má cấm,chỉ bảo nó phải chăm chỉ học tập,ko phải lo nghĩ việc gì khác.phải học tập chị hai nó,phải đỗ đại học,để sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn...còn chị hai nó.nó cũng thương chỉ nhiều lắm.hồi nhỏ,mỗi khi có gì ngon,chị đều dành cho nó.chắm sóc như má vậy.mỗi khi nó bị bắt nạn,trêu ghẹo thì chị đều đứng ra bênh vực,che trở cho nó...giờ thấy má và chị nói chuyện vậy.nó càng thương họ nhiều hơn,biết ơn họ hơn...tự trách bản thân mình kém cỏi.nó tự hứa với mình là sẽ cố gắng học thật giỏi để ko phụ lòng hai người.nó lặng lẽ khóc thầm cùng với hai người ngoài cửa.lòng rối bời...cuối cùng,nó đứng dậy và đi về phòng của mình.đã quá nửa đêm rồi.

 

 

giấc ngủ đến với nó thật khó khăn làm sao?nó chpậ chờn như một cánh bướm,lúc cao lúc thấp,lúc gần lúc xa.tâm trí nó giờ đây lúc tỉnh lúc mơ.tiếng thở đều đều của má nằm cạnh bên hư hư thực thực làm nó hoàn toàn ko biết mình đã chìm vào giấc ngủ thật hay ko?

 

"chỉ là nghi ngờ thôi..."-giọng chị thanh vang lên trong đầu nó."chỉ là nghi ngờ thôi em ạ."-giọng chị thanh lại vang lên.và những hình ảnh,giọng nói dần dần xuất hiện trong đầu nó.những giọng nói,hình ảnh lướt qua một cách nhanh chóng...những ánh đến màu chập chờn mờ ảo,những giọng nói huyên náo hòa lẫn với tiếng nhập rộn rã nơi quán bar.nó ngồi một mình trong một góc.đó là một buổi tối đầu tháng tư,trước ngày nó biết kết quả xét nghiệm hơn một tháng.

 

"em đợi anh lâu chưa?"-một người đan ông từ phía sau lưng bước tới nói với nó.

 

"còn tùy xem anh định nói gì với tôi."-nó làm ngơ trước mặt anh ta.

 

"bộ em ko thể đối xử nhẹ nhàng với anh hay sao?lúc nào gặp anh em cũng bốp chát như vậy.em ko nghĩ sẽ làm tổn thương anh sao?"-anh chàng đó kéo ghế ngồi sát nó.

 

"thôi đi kưng..."-nó nhếch mép cười."kưng hơi quá lối rồi đấy."-nó đứng dậy ngồi sang chiếc ghế khác."có chuyện gì nào?nếu chỉ để ngồi tán dóc thì em đây ko rảnh nghe đâu."-nó cầm chai bia lên và...nốc.

 

"trời!...trái tim tan nát của tôi..."-anh chàng đó làm điệu bộ ôm ngực của mình kêu rên.nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của nó thì anh ta liền thôi cái trò đó."ánh có một con mồi,béo à nha...rất thích những vô sinh viên,có học thức như em.và em...đã lọt vào mắt của con gà này."-anh ta cố kéo dài câu chuyện.

 

"vậy sao?chắc lại do anh thả câu chứ gì?"-nó nhìn anh ta với ánh mắt lạnh băng,căm thù.xen lẫn chút đau đớn.nó hận mình đã gặp phải anh ta,và hận mình ko thể giết chết anh ta.việc đã gặp anh ta,quan hệ với anh ta giống như là một cực hình đối với nó.ko biết có phải kiếp trước nó mắc nợ anh ta hay sao mà kiếp này ó phải chịu sự chi phối của anh ta.

 

"emlàm như anh giống như một tên đểu cáng lắm hay sao mà nói với anh như thế?"-anh ta nhìn đồng hồ rồi liếc ngang liếc dọc khắp quán bar.ánh mắt dò tìm."anh chỉ tạo điều kiện việc làm cho em thôi mà."-anh ta nói thản nhiên.

 

"trời...cám ơn lòng tốt cả anh nha...ko có anh chắc tôi chết quá à..."-nó bật cười sặc sụa khi nói câu đó.

 

"ko giỡn với em nữa.anh nói nghiêm túc đấy...à!con gà đến rồi kìa."-anh ta đổi gịng,hất hàm về phía lối ra và của quán.bất giác nó nhìn theo hướng chỉ của anh ta.ko mấy ngạc nhiên.khuôn mặt nó ko biểu hiện một chút cảm xúc gì cả.nó có thể đoán trước được.một gã đàn ông tầm 40-50 tuổi.tóc hoa râm,diện áo phông cộc tay,sơ vin với chiếc quà6n jean kiểu cổ điển.khá to con,có vẻ lão ta thường xuyên luyện tập thể thao.

 

"hey!...ở đây."-anh chàng vẫy tay gọi lão ta.còn nó vẫn say sưa với điệu nhạc và chai bia của mình.

 

"chào...chào em."-lão ta lại gần chào hỏi hai người.

 

"..."-nó ko thèm nhìn lấy một cái,tiếp tục nốc chai bia của mình.

 

"chào anh."-anh chàng kia đáp lại.khuôn mặt ah ta mới tươi sáng làm sao.nó như được rát vàng lên vậy.sáng rõ trong ánh đèn màu của quán.

 

"hai người đợi tôi đã lâu chưa?"-người đàn ông ngồi xuống đối diện với nó."xin lỗi đã đến trẽ.tôi gặp chút chuyện gấp nên giờ mới tới."-vừa nói ông ta vừa móc tay kêu nhân viên phục vụ."một ken."

 

"thêm một ken nữa."-nó lên tiếng.

 

"ko sao.ko sao...bọn em cũng vừa mới tơi chưa lâu."-anh chàng kia vừa cười vừa nói.nhìn giống như một thằng hề vậy.

 

"anh chưa nhưng tôi có."-nó đặt chai bia xuống bàn sau khi làm một hơi hết sạch cả chai.nó nhìn thẳng vào mặt người đàn ông mới tới."hắn ta đã thỏa thuận gì với ông?ăn chia ra sao?ông mua tôi với giá bao nhiêu?"-nó có vẻ đã say.

 

"..."-người đàn ông bất ngờ trong lúc người phục vụ mang đò uống ra.

 

"...xuân.cô say rồi à?ăn nói lung tung...mua bán gì ở đây..."-anh chàng nọ có vẻ lúng túng,thanh minh.

 

"tùng à.anh bỏ ngay cái điệu bộ đó đi.nhìn phát tởm lắm.trước đây,qua bao nhiêu lần rồi.anh đều nói như vậy...đều bảo tôi ăn nói lung tung...nhưng cuối cùng thì sao?kẻ thiệt thòi vẫn là tôi.tôi chán rồi."-nó tiếp tục tọng vào họng chai bia mới mà nốc.còn tùng và người đàn ông kia cứ nhìn nó chăm chăm."nếu ko phải do anh đang..."-nó lải nhải tiếp.

 

"anh cứ nói thẳng đi.anh và ông ta đã bàn với nhau những gì?giá bao nhiêu?thời gian thế nào?tôi ko phản đối đâu,miễn là giá cả thoải mái...sẽ giống như mọi lần thôi mà..."-nó đổ gục mặt xuống bàn.

 

"..."

 

"cô say rồi,say thật rồi.xin lỗi anh mình nhé.cô ấy say rồi.thật tình xin lỗi anh."-tùng phân bua.

 

"ko sao..."-lão minh trả lòi.

 

"hẹn anh khi khác vậy.giờ có lẽ em nên đưa cô ấy về nhà."-tùng đừng dậy,định dìu nó.

 

"để anh.nói địa chỉ của cô ấy đi.anh muốn đưa cô ấy về."-mình đứng dậy,rút bóp tiền thanh toán đồ uống và đưa cho tùng hai vé."coi như tiền giới thiệu..."

 

"..."-tùng ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của mình.

 

"đừng vậy chứ.anh chỉ muốn giúp đỡ thôi mà.ko có gì xấu đâu."-mình đõ nó từ tay tùng.

 

"nhưng..."-tùng định nói gì đó.

 

"anh tin là em đủ thông minh để biết đâu là giới hạn của nòva đâu là điều tốt nhất đối với bản thân.ok?-mình đỡ nó lách qua đám đông.mặc cho tùng đứng lặng người tại chỗ.

 

"ok.dù gì cũng ko mất gì.thơm quá..."-thằng tùng hít ngửi số tiền mà minh đưa cho.giọng cười khoái trá.

 

"đò con hoang...đồ chết tiệt..."-nó mơ màng trong vòng tay của minh."anh tưởng anh lừa được tôi à?anh tưởng anh tóm được tôi à?...ợ..."-nó mê sảng.

 

"..."-minh dìu nó vào ghế sau của chiếc xe với sự giúp đỡ của mấy nhân viên bảo vệ quán bar.

 

"hừ..."-nó ậm ừ ngồi trên xe của lão minh."anh tưởng tôi còn ngu ngơ,dễ tin lời anh như hồi đầu gặp anh hở?còn lâu á...ợ...ơ...nếu ko phải anh cầm tập file đó đe dọa tôi...anh tưởng tôi chịu đồng ý với các cuộc mua bán mà anh sắp đặt cho tôi hả?còn lâu á...tôi ko như trước đâu...tôi ko còn ngây thơ cả tin nữa đâu..."-nó mê man...

 

"ngày xưa tôi đã quá cả tin nên mới bị anh xỏ mũi.đã qua ngu ngốc để anh chiếm đoạt mất cái trinh tiết quý giá nhất của một đời người con gái...tôi..ợ...hừ..."-nó lắc lắc cái đầu,mê man."tôi đã quá ngu ngốc...ọe...ọe..."-nó cúi gập người,nôn thốc nôn tháo ra sàn chiếc xe.minh nhìn nó qua chiếc gương chiếu hậu.ánh mắt buồn rầu."nhưng giờ tôi...đã khác..."-nó ngả người ra sau,vẫn mê man."tôi đã khôn ra rồi...tôi đã giúp má trả hết nợ nần bao năm qua.tôi đã có đủ tiền lo cho em trai tôi học hết đại học.và tỗiđa học gần xong cao học rồi.tôi đã có công ăn việc làm ổn định...tôi ko cần phải nghe theo lời anh nữa...anh...ọe...ọe..."-nó lại gập người nôn tiếp.nhìn nó mới thảm hại làm sao.một mùi chua nhợ phảng phất trong xe.thật kó chịu.cuối cùng,mình rẻ vào lề đường,lấy điện thoại gọi điện cho một gara quen thuộc nhờ họ đến lấy xe về cọ rửa.và gọi luôn một chiếc taxi.minh phân vân ko biết nên làm gì với cô gái này.quả thật anh đã bị no chinh phục ngay từ cái nhìn đầu tiên,dù rằng chỉ là qua ảnh,trong một lần tình cờ đi chơi với thằng tùng mà anh nhìn thấy.một cô gái xinh xắn,dễ thương với ánh mắt tươi tắn phảng phất chút buồn,cô đơn.anh muốn được gặp nó,chỉ để nhìn nó một lần àm thôi.

 

 

với một thằng đàn ông đứng tuổi,giàu có mà vẫn phòng ko gối chiếc như anh...việc tìm kiếm một người con gái quả thật rất dễ dàng.nhưng anh vẫn chưa tìm thấy một ai.những người con gái đến với anh,dù ít hay nhiều đều để ý đến danh tiếng-tiền tài địa vị của anh.ko có ai thật lòng yêu anh cả...anh như nghẹt thở,nhịp tim đập loạn xạ cả lên khi trông thấy nó trong quán bar.nhìn nó ngoài đời còn xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều so với trong ảnh.và ánh mắt kia mới buồn bã làm sao.nó đúng là người con gái mà anh đang tìm.anh thấy vậy.

 

anh dìu nó vào phòng,nhẹ nhàng đăt nó lên giường.anh lay hoay với việc đắp khăn ướt cho nó.pha trà gừng cho nó uống để gải bia...khi đã chắc chắn rằng nó đã ổn,ko mê sảng nữa,anh nhẹ nhàng đứng dậy đi về.

 

nó cảm thấy đau đầu và mệt mỏi đến khó chịu.nó lơ mơ mở mắt ko biết mình đang ở đâu.cả căn phòng từ lờ mờ trở nên sáng rõ trước mắt nó.cả căn phòng sáng choang với ánh nắng vàng chiếc rọi,giờ có lẽ đã giữa trưa.nó ngồi dậy,ngắm nhìn cả căn phòng rồi đứng dậy đi vào nhà tắm,xả nước ấm vô bồn tắm và quay trở lại phòng ngoài.nó bắt gặp tờ giấy với lời nhắn để lại trên bàn uống nước cạnh tv.

 

"cho anh xin lỗi nhé.anh thấy em say quá nên anh đã đưa em tới khánh sạn này.anh đã gửi tiền phòng rồi.nếu muốn cảm ơn em có thể liên hệ vớ anh qua số này.xxx.chúc em có một ngày vui vẻ."

 

"hừm..."-nó nhếch mép cười.bỏ tờ giấy lại và quay trở lại phòng tắm.nó lột bỏ quần áo trên người.đổ một ít sữa tắm vào bồn tắm,khuấy đều lên tạo bọt.một mùi hương hoa nhài dịu nhẹ lan tỏa trong ko gian,làm cho bầu ko khí cô đọng lại,thơm nức.nó từ từ ngâm mình vào trong bồn tắm.thoải mái...cực kỳ thoải mái.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...