Jump to content
Kieu Anh Huong

ĐÃI CÁT TÌM VÀNG...

Recommended Posts

 

BÌNH THƠ TẶNG BẠN...

 

 

TỰA

 

Phê bình vốn là một phần không thể thiếu được của đời sống văn học; Tuy nhiên lâu nay chúng ta đã quá quen và được đọc rất rất nhiều những bài bình, những lời khen đối với các tác giả chuyên nghiệp... Và dĩ nhiên, vẻ đẹp trong tác phẩm văn học của họ, dù là thơ hay văn... đều không khó để tìm ra mà khen mà ca ngợi...

 

Nhưng ngày nay, trong dòng chảy văn học hết sức "cởi mở", có một thế giới "văn chương" mang tính cộng đồng rất cao và cực kỳ rộng lớn đã và đang phát triển như vũ bão; Đó là thế giới văn chương của những người viết văn hay là những cây bút không chuyên nghiệp (đang được hưởng lợi từ công nghệ thông tin) đã chuyển tải lên các diễn đàn trên internet hoặc các các trang web cá nhân hay Bloger...

 

Dù muốn hay không thì dòng chảy văn chương này vẫn cứ tồn tại và phát triển và chúng ta không thể phụ nhận rằng nhờ có sự giao thoa này mà rất nhiều những cây bút ban đầu là không chuyên, hoặc chưa có ý định trở thành cây bút hay tác giả này nọ đã trưởng thành và lớn lên thành những tác giả chuyên nghiệp. Đó là những mỏ quặng thô; Nếu có thời gian và kiên nhẫn tìm kiếm chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy và biết đâu bằng sự phát hiện của cộng đồng, bằng sự khích lệ của mỗi chúng ta, họ sẽ có dịp nhìn lại mình, gọt rũa lại chính những tác phẩm của mình để nó ngày một hoàn bích hơn, rực rỡ hơn...

 

Bằng ý tưởng đó, tôi mở topic này với hy vọng sẽ lần lượt giới thiệu những bài thơ mà tôi yêu thích và tìm kiếm được từ trong dòng quặng thô khổng lồ nói trên...

Các bạn viết văn không chuyên thân mến ! Nếu các bạn tin tưởng tôi, hãy tự chọn và gửi tới cho tôi những bài thơ mà bạn yêu thích nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi, cảm nhận và giới thiệu trên topic này - Tocpic "Đãi cát tìm vàng "!

 

Địa chỉ Email của tôi: Kieu_anhhuong@yahoo.com hoặc bằng comment ngay vào topic này.

 

Hy vọng sẽ được hợp tác với các bạn !

Xin trân trọng cảm ơn !

 

Hải Phòng, ngày 30.7.2010

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ nhất, tặng Vân Hồng:

 

TÓC NGẮN

 

 

Các cụ ta xưa thường nói: “Hàm răng, mái tóc là vóc con người…”… Mái tóc và khuôn mặt bao giờ cũng là điểm nhấn quan trọng khi nói về một người con gái đẹp !

 

Thời còn học cấp 3, ở xóm tôi sơ tán có một chị rất đẹp, tên là Hồng; Chị Hồng lớn hơn tôi chừng 2, 3 tuổi…; Chị có mái tóc đen nhánh và rất dài, dài ước chừng chạm gót chân; Bình thường chị luôn tết tóc hình đuôi sam và vấn gọn gàng lên đầu như một cô gái Nga. Nhưng đã có lần tôi nhìn thấy chị không tết tóc mà buông xuống cái lưng thon và rất đẹp, đẹp đến mê hồn… Chị là bí thư Đoàn xã nên tôi cũng hay được gặp chị mỗi khi có sự kiện trọng đại của Đoàn như phát động một phong trào thi đua yêu nước nào đó… Những khi như vậy tôi cứ như bị hút hồn bởi vẻ đẹp của chị.

 

Ngày ấy quê tôi còn chiến tranh, con gái hay mặc áo gụ (áo nhuộm củ nâu), đặc biệt đều mặc áo nịt ngực cứng chần bằng vải dầy và nhọn (corset) nên bộ ngực trông thật hấp dẫn… nhất là khi áo gụ bị sờn bạc ở 2 “cao điểm”… Chị Hồng cũng vậy, sao lúc nào tôi thấy chị cũng đẹp mê ly…

 

Quả thật, với cá nhân tôi, con gái để lại ấn tượng nhất vẫn là mái tóc…Vì vậy, trước đây, khi ra đường, hễ bắt gặp con gái cắt tóc ngắn là tôi rất “dị ứng”, nhất là còn cắt tém như con trai thì… vớ vẫn, tôi không thể chấp nhận được !

Vậy mà, “ghét của nào, trời trao của đó…” Ma xui thế nào mà tôi lại quen và thân với một cô gái có mái tóc cắt tém, thoạt nhìn thật lạnh và “đáo để” nữa, nhưng nhìn mãi thành quen và rồi thân nhau. Cô gái đó cũng có tên là Hồng, nhưng là Vân Hồng, một cô giáo nhỏ đang dạy học ở thành phố Hải Phòng; Cô giáo Vân Hồng rất yêu thơ và viết rất nhiều thơ... Hóa ra chỉ vì thơ ? Không ! Không hẳn vậy; Có thể chỉ vì một cái tên, cái tên đã gắn liền với những ký ức về mái tóc dài ngày nào của tôi ? Cũng không hẳn thế ! Vậy thì chắc chắn vì cả hai rồi - thơ và cái tên của người làm thơ ! Thật lòng mà nói thơ Vân Hồng rất hay, dẫu đượm buồn và hơi già... so với cái tuổi của nàng...

Thơ hay thì rõ rồi và cứ cái đà này nàng sẽ nhanh chóng trở thành cây bút chuyên nghiệp mất thôi. Tôi phải tìm và bình ngay một bài để tặng nàng, kẻo khi nàng trở thành nhà thơ chuyên nghiệp rồi thì cái tiêu chí chỉ "bình thơ không chuyên" của tôi lại hóa ra công cốc... Cũng may, vì nàng có khá nhiều bài thơ hay nên để tìm được một bài thơ ưa thích không khó và tôi đã tìm được bài thơ này của nàng trên mạng, ở ngay diễn đàn thơ trẻ đấy. Bài thơ có tựa đề “Tóc ngắn” và vì vậy tôi cũng mượn luôn để làm tựa đề cho bài viết này. Hãy nghe nàng lý giải vì sao mà mình phải cắt tóc ngắn nhé :

“Mái tóc thề ngày ấy xa anh

Em đã cắt chẳng thể dài được nữa

Em giận mình tin vu vơ lời hứa

Nên bỏ tóc thề để quên dấu yêu xưa”…

 

Hóa ra là vậy ! Nhiều câu chuyện dài li kỳ cũng thường xuất phát từ một chữ “yêu”, ngày xưa nàng cũng từng có mái tóc dài lắm chứ bộ:

“Nhiều đêm giật mình nhớ tóc xoã bờ vai

Nhớ bàn tay ai rụt rè thầm nhẹ vuốt

Tóc thề ngoan hiền chỉ còn là mộng ước

Liệu anh có còn thương tóc ngắn bơ vơ?”

 

Dĩ nhiên rồi khi mà điều quí giá nhất là mái tóc dài phải cắt bỏ đi thì ta cũng nhớ lắm, tiếc lắm chứ, nhất là khi bất chợt gặp người quen, người thân cũ thì cũng quả là bối rối:

“Trên đường đời dầu dãi nắng mưa

Chợt gặp nhau anh không còn nhớ nổi

Cô gái ngày xưa tóc thề bối rối

Giờ chẳng dịu dàng với tóc ngắn con trai…”

 

Biết và nhận thức được “Giờ chẳng dịu dàng với tóc ngắn con trai…” nghĩa là nàng vẫn còn nhiều lưu luyến với kỷ niệm xưa; Tiếc quá, nhưng từ xưa đến nay vẫn vậy, người con gái khi đã yêu thường quên mình và sẵn sàng dâng hiến tất cả; Một mái tóc chứ vài mái tóc có xá gì… Bởi đến “cái ngàn vàng” người ta cũng còn không tiếc nữa là, còn khi đã xác định thuộc về nhau rồi…thì có mà…Lạy trời, tình yêu thật vĩ đại và muôn năm !

 

Cả bài thơ có 4 khổ nhưng đã có tới 3 khổ nói về lý do tại sao nàng phải cắt tóc ngắn; Nhưng đến khổ thứ 4 thì ý tứ thật sự của khổ thơ mới được lộ ra:

“Tóc ngắn ngang tàng vẫn yêu những vần thơ

Vẫn khắc khoải trước những điều ngang trái”

 

Hai câu thơ này khiến tôi lại liên tưởng đến một “tiên đề” mà chính tôi là tác giả và đã được chí ít 90% chị em phụ nữ Việt Nam công nhận (hi, đừng nghĩ tôi bốc phét nhé ?) - Tiên đề đó phát biểu như sau: “Một trăm phần trăm chị em phụ nữ Việt Nam đều yêu thơ !”. Ơ, cái “tiên đề” gì mà nghe lạ hoắc thế này, ngộ quá cơ; nhưng các chàng trai đừng giàu trí “tưởng bở” nhé bởi vì tôi cũng dám chắc rằng “100% các chàng trai nếu tỏ tình bằng thơ thì cũng sẽ nhận được thất bại cả 100 lẻ một phần trăm đấy”. Lý do tại sao ư ? Thôi để một dịp khác tôi giả thích vậy, kẻo không lại bị lạc đề bây giờ !

 

Trở lại với 2 câu thơ trên, ta cũng dễ nhận thấy nàng đã rất đồng tình với “tiên đề” của tôi rồi còn gì ! Câu thơ như muốn nói: những người con gái dịu dàng thường rất yêu thơ; Vậy nên, dẫu tóc nàng có cắt ngắn, cắt tém đến đâu thì bản chất dịu dàng của người con gái trong nàng vẫn không thể mất… Thật tuyệt vời, tôi xin cảm ơn nàng đã ủng hộ cho cái tiên đề của tôi !?

 

Nhưng chưa hết, vượt lên tất cả, nàng vẫn là nàng, vẫn khẳng định được cái bản lĩnh rất con gái của mình sẽ không bao giờ đổi thay trước những biến cố của cuộc đời : Không đánh mất mình trước bao nhiêu thay đổi và luôn mong muốn tìm lại chính mình với một thái độ hết sức cầu thị và chân thành: Chỉ đánh mất tóc thề - xin tìm lại giùm em. Nên dù là vậy, nàng vẫn là nàng, em vẫn là em:

“Tóc ngắn bây giờ...

Tóc ngắn ấy là em !”

 

Tôi đã gặp em một chiều ở Hải Phòng, trong một quán cà phê nhỏ cạnh trường. Khó khăn lắm chúng tôi mới thu xếp được cuộc gặp mặt này; Đơn giản bởi vì nàng là một cô giáo vẫn “bận bịu cùng đàn em thơ” lắm và tôi là một doanh nghiệp cũng ngày đêm phải lo “cơm áo, gạo tiền” cho biết ao con người chứ đâu có nhiều rỗi rãi mà đi tìm tóc ngắn… Nhưng vì yêu thơ nhau, cảm mến thơ của nhau nên chúng tôi đã gặp được nhau.

 

Hơi bất ngờ nhưng mọi cái trôi qua thật nhanh và chúng tôi đã như những người bạn lâu ngày gặp lại. Mái tóc của nàng bây giờ hình như đang xanh lại như tình yêu đang tái hợp trong một tâm hồn con gái thật dịu dàng và đáng yêu.

- Thưa cô, cô sẽ không phải bỏ tiết dạy chiều nay chứ ?

- Ồ không, nhưng anh quên rồi sao, bây giờ là tháng sáu, trò và cô chúng em đang nghỉ hè cơ mà !

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chí ít thì tôi cũng không làm cản trở đến công việc của một cô giáo;

Cố giáo đó là Vân Hồng – một tác giả thơ trẻ của Hải Phòng. Các bạn có thể tìm về diễn đàn thơ trẻ (cứ vào Google mà gõ, thế nào cũng thấy) để đọc thơ của cô giáo có mái tóc cắt tém mà khiến tôi sau lần đó đã thật sự rung động mà viết rằng:

Em tóc tém, môi trầm

Dáng tân thời, áo da, híp hóp

Có lẽ nào quê mùa thơ tôi

Cũ kỹ ngàn xưa câu lục bát

Lại làm xốn xang trái tim…

 

(Trích trong bài thơ Tóc thề của KAH- đã in trong tập: Người đàn bà của tôi-NXB HNV 2010)

 

Thôi thì, bạn hãy đọc lại toàn bộ bài thơ để thấy chất dịu dàng trong người con gái có mái tóc cắt ngắn dễ thương như thế nào nhé. Xin một lời cảm nhận và phản hồi lại giùm tôi, hỡi các bạn mến thân !

 

Hải Phòng, ngày 3.8.2010

Kiều Anh Hương

 

 

TÓC NGẮN

Tác giả: Vân Hồng

 

 

Mái tóc thề ngày ấy xa anh

Em đã cắt chẳng thể dài được nữa

Em giận mình tin vu vơ lời hứa

Nên bỏ tóc thề để quên dấu yêu xưa.

 

Trên đường đời dầu dãi nắng mưa

Chợt gặp nhau anh không còn nhớ nổi

Cô gái ngày xưa tóc thề bối rối

Giờ chẳng dịu dàng với tóc ngắn con trai.

 

Nhiều đêm giật mình nhớ tóc xoã bờ vai

Nhớ bàn tay ai rụt rè thầm nhẹ vuốt

Tóc thề ngoan hiền chỉ còn là mộng ước

Liệu anh có còn thương tóc ngắn bơ vơ?

 

Tóc ngắn ngang tàng vẫn yêu những vần thơ

Vẫn khắc khoải trước những điều ngang trái

Không đánh mất mình trước bao nhiêu thay đổi

Chỉ đánh mất tóc thề - xin tìm lại giùm em.

Tóc ngắn bây giờ...

Tóc ngắn ấy là em !

 

Ngày 26.7.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ hai, tặng Thủy Hướng Dương:

 

 

VẺ ĐẸP CỦA NỖI BUỒN TRONG THƠ THỦY HƯỚNG DƯƠNG

 

 

Thủy Hướng Dương là một cây bút không chuyên nhưng đang tự khẳng định mình bằng bút pháp riêng với những vần thơ văn có cá tính. Có lẽ đó là cách tiếp cận và hướng tới ngòi bút chuyên nghiệp tất yếu mà chị muốn khẳng định.

Bài viết này tôi viết đã khá lâu, cách đây chừng hai năm khi comment vào Blog của chị. Hôm nay đọc lại thấy cảm nhận của vẫn đúng nên tôi mạnh dạn gửi lại cho mọi người cùng đọc và chia sẻ về vẻ đẹp của nỗi buồn trong một bài thơ lục bát có tựa đề: ”Thả vào mênh mông”.

Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

 

 

Bất ngờ tôi dừng lại ở bài thơ lục bát “Thả vào mênh mông” của Thủy Hướng Dương và chợt nhận ra có một hồn thơ thật đầy đặn và thật đẹp như vậy đang ở rất gần gần mình mà nhiều khi do bận bịu hay cũng do vô tình nữa mà mình bỏ qua. Bạn không tin ư ? Này nhé, hãy bắt đầu bằng một hai câu “nhập môn” rất tự nhiên, tác giả đã biểu lộ ngay một nỗi buông nhưng rất đẹp:

“Ngồi buồn thả mấy vần thơ

Câu dài, câu ngắn bơ vơ cõi lòng..”

 

Tại sao buồn lại đẹp ? Bởi thông thường người buồn thì hay ca cẩm, than thân trách phận, nhưng với những tâm hồn biết sống đẹp thì người ta không làm thế; Người ta chỉ muốn trải lòng mình bằng thơ, bằng mấy câu lục bát, với những “Câu dài, câu ngắn…” và thật tự nhiên, cái vẻ đẹp đầy đặn ấy cứ làm nao lòng người đối diện khi phải đối mặt với thời gian (đêm), cả không gian (ngàn mây), cả hiện tại (môi anh) và cả vời xa của cõi lòng (mũi tên) để rồi nhẹ nhàng:

“Nhón tình nhúng rượu say men

Và tôi lờ lững trôi trên dòng đời…”

 

Thật lòng mà nói, đã không yêu nhau thì thôi, một khi đã yêu nhau say đắm thật rồi thì làm sao mà không thể “cạn lòng” với nhau nhỉ ? Thơ cũng vậy, đã không giãi bày thì thôi, một khi đã giãi bày thì cũng phải “cạn lời” mới có thể dừng lại được. Em đã “cạn lòng” cho nhau suốt một đêm say đắm, thế thì tại sao lại nói là không đẹp nhỉ ?

“Cuối đêm cạn hết thơ rồi

Chờ Ban mai thả ru hời dấu yêu..”

 

Ấy vậy không có nghĩa là hết đâu nhé, cũng như tình yêu “cạn” rồi lại “đầy” làm sao mà hết được khi người ta còn đắm say lắm mà ! Vậy nên, em cũng phải đành chờ “ban mai” để nạp thêm “năng lượng” mới để lời yêu vẫn sẽ tiếp nối trong đêm mai, đêm mốt, trong cả một cõi đời ngát xanh !

Tôi đọc và có được cảm nhận thân thương về tác giả Thủy Hướng Dương, về một hồn thơ dịu nhẹ, đắm say !

 

Các bạn hãy đọc lại bài thơ “Thả vào mênh mông” của Thủy Hướng Dương để tự chiêm nghiệm lấy cái hồn thơ tinh túy của chị.

 

Hà Nội, tháng 10.2008

Kiều Anh Hương

 

THẢ VÀO MÊNH MÔNG

 

 

Ngồi buồn thả mấy vần thơ

Câu dài, câu ngắn bơ vơ cõi lòng

 

Thả đêm vào giữa mênh mông

Thả ngày vào giữa chênh chông nắng vàng

 

Thả tôi vào với mây ngàn

Ngón tay chạm khẽ... ngỡ ngàng môi anh

 

Dỗi hờn thả giữa lá xanh

Mắt ai xa vắng như hình mũi tên

 

Nhón tình nhúng rượu say men

Và tôi lờ lững trôi trên dòng đời

 

Cuối đêm cạn hết thơ rồi

Chờ Ban mai thả ru hời dấu yêu

 

Thủy Hướng Dương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ ba, tặng Hà Vân:

 

 

THÊM MỘT BÀI LỤC BÁT TÔI YÊU THÍCH...

 

 

Trước đây tôi rất ít khi vào đọc các bài viết trên mạng, cho dù bản thân mình lại viết rất nhiều trên mạng; Có 2 lý do:

1. Thơ văn đăng tải trên mạng quá nhiều, nhưng không dễ tìm được những bài thật hay để đọc.

2. Tôi có quá ít thời gian, chỉ tranh thủ viết và gửi lên Blog, coi đó như là một tập nháp, một nhật ký thơ...

 

Nhưng hôm nay tôi rất vui vì đã tìm thấy một bài thơ lục bát rất hay của Hà Vân:

 

Thả câu lục bát lưng trời,

Gửi người dưng, một đôi lời - bâng quơ

Gửi chùm nắng ấm vàng tơ,

Bạc đầu sóng biển, lơ ngơ - dập dồn.

Bóng núi, sương tím chiều hôm,

Đỉnh cao tuyết trắng - đọng buồn tháng năm.

Biển sâu, nỗi nhớ lặng thầm,

Mây xanh thẳm, gió rì rầm, gió ru...

 

Tháng mười, hương cốm, muà thu

Vầng trăng thủa ấy, bây giờ vẫn trong ..

 

Xa xôi lắm, ai đợi trông ?

Tháng giêng đến hẹn - có mong người về ?

 

Thật ra thì bài thơ cũng rất dung dị, không có gì nhiều để nói; Câu chữ thì hình như ta cũng đã gặp đâu đó... Nhưng cái chính là hồn của bài thơ; Hình như nó đã chạm được đến một chiều sâu nhất định về sự nhớ nhung khắc khoải của một người con đang sống xa quê, đến nỗi một người dưng thôi (máu đỏ da vàng...) cũng đã là cả một sự hoài nhớ bâng quơ muốn xích lại gần và bắt chuyện:

Thả câu lục bát lưng trời,

Gửi người dưng, một đôi lời - bâng quơ...

 

Thú thực, tình cảm này chỉ xuất hiện ở những người xa quê lâu ngày. Tôi cũng đã từng rơi vào tâm trạng như vậy. Và dĩ nhiên khi đã gặp, đã "bắt được chuyện" thì trên trời, dưới bể... có gì mà người ta không muốn nói cho nhau nghe, kể cho nhau nghe... Bởi họ rất muốn trút hết nỗi niềm đã dồn nén cùng với thời gian xa cách ấy...Nào thi "Nắng ấm vàng tơ..., nào thì "sóng biển bạc đầu, sương tím chiều hôm", gió mưa, tuyết trắng v.v.. và v.v...

 

Nhưng trên tất cả, nỗi nhớ vẫn cứ khắc khoải, quá khắc khoải răng người thân yêu có còn đợi chờ ta ? Ta đã đi quá lâu rồi chăng ? Liệu ai còn nhớ đến mình nữa không ?

Tâm trạng đó tôi cũng đã từng trải qua, giản đơn như lâu lâu về quê trong Hà Tĩnh một lần và mỗi lần về như vậy, đi giẵ quê hương mà như người lạ vậy; Bạn bè cũ nay đã già và cũng như tôi đều li tán về trăm phương vì cuộc sống và mưu sinh... Vì vậy thật sự tôi muốn chia sẻ với tác giả ở cái ý nghĩ rất thực và nhân văn này...

 

Hà Vân ơi ! Em hãy về đi, quê hương luôn mong chờ và đón em ngày về lại, trong đó có anh và hơn thế, chính anh cũng đang dõi theo từng bước chân em ở một nơi xa, rất xa...

 

Dĩ nhiên rồi, ít nhất là có một người đang mong ngóng em về, chứ đâu phải

lo lắng quá thế:

" Xa xôi lắm, ai đợi trông ?

Tháng giêng đến hẹn - có mong người về ?"...

 

 

Hải Phòng, ngày 14.7.2010

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ tư, tặng Hoa cỏ:

 

MẸ VÀ CON

 

 

 

Dạo này, bỗng dưng tôi lại cảm thấy thích thú tìm đọc và khám phá những bài thơ hay trong dòng chảy của những cây bút không chuyên. Tuy nhiên, như tôi đã nói, trong dòng chảy đó thật khó tìm ra những bài thơ hay, chí ít theo cảm nhận của riêng tôi. Nhưng như một người thợ câu, nếu trong một ngày may mắn không chừng anh ta lại câu được một con cá to...

Với suy nghĩ như vậy tôi lại nhẫn nại đọc, nhẫn nại đi tìm và hôm nay tôi đã bắt gặp bài thơ này - bài thơ "Tháng Năm":

 

Tháng Năm

(Cho Thạch Thảo)

 

Nắng tươi vàng óng ả

Mưa bất chợt giận hờn

Gió qua hồ thong thả

Vầng trăng tròn tung tăng.

 

Con biết yêu tháng Năm

Từ tiếng ve dóng dả

Trang vở dần mỏng hơn

Háo hức ngày lập hạ.

 

Thời gian trôi nhanh quá

Vừa mới ngày khai trường

Bây giờ hoa phượng nở

Con đợi ngày, lớn khôn...

 

Hạ này, lên lớp sáu

Con nhớ càng chăm ngoan

Đừng làm buồn cha mẹ

Suốt một đời bên con...

 

5/2010

Hoa Cỏ

 

Thoạt tiên tôi tưởng đây chỉ là một bài thơ tả cảnh. Nhưng hoá ra không phải; Một bài thơ nhân ái !

 

Tuy nhiên, trước hết cho tôi được xin lỗi tác giả, sau khi đọc xong, tôi nghĩ tiêu đề của bài thơ phải viết là "Tháng 5" (thay vì "Tháng Năm") - để phân biệt thứ tự của một tháng trong năm với "Tháng năm" một danh từ chung chỉ thời gian.

 

Cũng có thể tác giả đã chủ định viết hoa chữ NĂM với dụng ý đó, nhưng quả thật vẫn rất dễ gây ra sự hiểu nhầm cho người đọc! Còn chữ NĂM để trong bài thì hoàn toàn hợp lý như tác giả đã viết "Con biết yêu tháng Năm".

 

Nhưng ơ kìa ! Bình thơ gì mà chỉ mới mào đầu đã "phê" người ta như vậy thì còn ra làm sao ? Kể cũng phản cảm và không giống như những gì sách phê bình văn học đã dạy. Nhưng thôi, tôi xin phá lệ một lần vậy.

 

Trở lại với bài thơ - một bài thơ hết sức chân thành và sâu nặng miêu tả về tình của một người mẹ đối với con mà tôi, sau khi thoát ra khỏi cái tiêu đề ban đầu làm tôi xuýt lạc hướng ấy, tôi lại vô cùng thích thú. Có thể vì những điều tác giả nói đã quá đúng và nó cũng là cảm nhận của tôi cách đây chừng 15 - 20 năm, khi đó con gái tôi cũng gần bằng tuổi của Thạch Thảo - con gái của tác giả.

 

"Thời gian trôi nhanh quá

Vừa mới ngày khai trường

Bây giờ hoa phượng nở

Con đợi ngày, lớn khôn... "

 

Quả vậy, chỉ trong tâm trạng đó ta mới hiểu vì sao nữ thi sĩ mang đầy sắc cỏ hoa kia mới thốt lên được:

 

"Nắng tươi vàng óng ả

Mưa bất chợt giận hờn

Gió qua hồ thong thả

Vầng trăng tròn tung tăng.."

 

Nuôi con, đúng như các cụ đã dạy, công lao còn hơn cả "Núi Thái Sơn"; Nhưng cái chính để cho con cái lớn khôn và thành người, không có người mẹ, người cha nào mà không phải khổ công "rèn giũa", chỉ bảo và với những đứa trẻ mới lớn không dễ gì mà lúc nào chúng cũng răm rắp nghe theo lời cha mẹ; Bởi vậy ta hiểu vì sao "Mưa bất chợt giận hờn...".

Thành quả sẽ đạt được sau năm tháng là chắc rồi, vì vậy không lạ gì trong cái vui của người mẹ vẫn xen lẫn sự lo toan:

 

"Hạ này, lên lớp sáu

Con nhớ càng chăm ngoan

Đừng làm buồn cha mẹ

Suốt một đời bên con... "

 

Bất chợt bên tai tôi như vẳng lại câu hát ru ngày nào của mẹ tôi:

"Con ơi đừng khóc mẹ buồn

Nín đi để mẹ ra vườn hái rau..."

 

Buồn !

Tấm lòng người mẹ nào cũng vậy, thương lắm, yêu lắm và cũng xót xa lắm mỗi khi lực bất tòng tâm trước đứa con chưa ngoan...

Nhưng rồi vượt qua tất cả, như một qui luật tự nhiên, tấm lòng người Mẹ chính là nguyên nhân sâu xa nhất khiến con cái sẽ ngộ ra tất cả, có thể trước hay sau, sớm hay muộn...

 

Phải nói bài thơ không có gì quá đặc sắc, nhưng nó đã chạm được vào lòng của những người làm cha, làm mẹ... Một bài thơ như vậy cũng có thể nói là thành công.

 

Xin chúc mừng nữ sĩ Hoa Cỏ !

 

Hải Phòng, ngày 20.7.2010

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ năm, tặng Hà Mi:

 

 

HAI ĐƯỜNG THẲNG..

 

 

Cũng như bao bài thơ trong thế giới blog hay chính xác hơn là trong dòng chảy thi ca không chuyên mà tôi đã tìm, đã chọn và đã bình… Lần này, sau một quãng đường rất dài từ nam ra bắc, từ đông sang tây, tôi dừng lại ở thành phố Dortmund, một thành phố nằm về phía đông của vùng Ruhr của nước Đức để nhặt ra một bài thơ (trong nhiều bài thơ) mà tôi ưa thích của tác giả Đặng Hà My – một nữ sĩ sinh ra trên đất Yên Phụ – Hà Nội vẫn còn gìn giữ được gần như nguyên vẹn dáng hình của một người con gái Tràng An… nhưng vì cuộc sống mưu sinh và cũng vì nhiều lý do khác nữa đã trôi dạt sang phía trời tây để định cư và sinh sống.

 

Hẳn rồi, cũng giống như bao đứa con đất Việt xa quê khác, nỗi nhớ luôn là sự khắc khoải khôn nguôi, hằng ngày, hằng đêm… huống chi, chị lại là người của đất Hà Thành – Thăng Long nghìn năm văn hiến…

 

Tôi cũng xin lấy tựa đề của bài thơ này để làm đề tựa cho bài viết của tôi : Hai đường thẳng… Chị viết:

Trên hai đường thẳng song song

Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải

Hai con đường của ngày và đêm

Đo chiều dài sáng tối

Xoay theo vòng quay trái đất …

Anh đào chín đỏ, khế ngọt đầu môi

Tuyết và nắng ,

Nhạc Beethoven…chen điệu ca trù …

Cuộc tình cũ, mới

Trên hai đường thẳng song song

Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải .

 

Đọc hết bài thơ và bất giác tôi dừng lại nghĩ suy. Tại sao chỉ là hai đường thẳng mà chị lại viết thành thơ được ? Đơn giản quá, quen thuộc quá, từ những ngày còn đi học cấp 2, khi làm quen với môn hình học, tôi và bạn, tất cả chúng ta, ai mà chả biết. Hai đường thẳng song song thì không bao giờ gặp nhau. Đúng quá rồi, tiên đề Ơclit (Euclid) đó mà : “Qua một điểm nằm ngoài một đường thẳng ta vẽ được một và chỉ một đường thẳng song song với đường thẳng đã cho”… Khô khan quá… Nhưng bất chợt, cái tiên đề này lại khiến tôi nhớ về một kỷ niệm đã xa, rất xa…

 

Thuở ấy, trong lớp học của tôi cũng có một cô bạn gái tên là Hà My vô cùng kiêu kỳ và dĩ nhiên rồi, tôi là thằng con trai học giỏi nhất lớp, đặc biệt là môn toán nên cũng khá kiêu; Vì vậy nhiều bạn trong lớp không ưa gì và tìm cách ghép đôi, trêu chọc tôi với Hà My… nhưng bọn họ đâu ngờ, đó lại là điều làm tôi thích thú, Hà My xinh đẹp thế kia cơ mà.

Thật không may cho tôi, Hà My vẫn thế, kiêu kỳ với cả tôi. Nhưng đúng hôm kiểm tra bài về tiên đề Euclid, thầy giáo gọi Hà My đứng lên, cô lúng búng… Nhanh trí và ngồi gần, tôi khẽ nhắc bài cho Hà My. (Thường tôi cực ghét việc nhắc bài trong lớp, vì tôi là lớp trưởng mà ! Ma xui quỉ hơn ơi !) Trả lời được câu hỏi, thầy khen và cho điểm tốt. Thế rồi, ngày ấy bỗng trở thành bước ngoặt, từ đó Hà My khá thân thiện với tôi. Ngẫu hứng, trong một lần đi bên nàng tôi chợt nói, may mà có Euclid, có hai đường thẳng song song mà chúng ta được gần nhau hơn… Nhưng vẫn tính cách kiêu kỳ như thế Hà My cười tủm và nói, nhưng hai đường thẳng song song thì chẳng bao giờ gặp nhau đâu… Tôi tưng hửng !

 

Trở lại bài thơ với tác giả có cùng tên với bạn tôi xưa, có lẽ thế mà bài thơ “Hai đường thẳng” của chị khiến tôi dừng lại và suy nghĩ nhiều hơn; Nhưng vượt qua những ký ức vui buồn đó, tôi đã tìm thấy thực sự những ý thơ đẹp lộng lẫy và ngang tàng trong đó:

“Trên hai đường thẳng song song

Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải

Hai con đường của ngày và đêm

Đo chiều dài sáng tối

Xoay theo vòng quay trái đất …”

 

Trời ơi, định mệnh chăng, thể như tôi là “tên ăn trộm” thực thụ và luôn “đi về phía bên tay phải’ của Hà My xưa để rình xem nàng sẽ kiêu kỳ đến đâu và kiêu kỳ đến bao giờ…? Để rồi chỉ cần nàng “sẩy chân” thôi là tôi sẽ nhào vô, trộm lấy… Thế nhưng quả là Euclid đã có lý, sau đó, tôi chưa bao giờ gặp lại Hà My; Chiến tranh đã vô tình đẩy xa chúng tôi ra đến khoảng cách của vô cùng, vô cực… Đúng như:

“Hai con đường của ngày và đêm

Đo chiều dài sáng tối

Xoay theo vòng quay trái đất …”

 

Dĩ nhiên rồi, Hà My xưa, nếu bây giờ tôi có gặp lại chắc cũng đã già lắm; Cỡ tuổi như tôi thì bạn biết rồi đây, tóc đã muối tiêu nhiều quá rồi ! Nhưng may thay ông trời đã cho tôi gặp lại một Hà My còn rất trẻ trung và cũng không kém phần kiêu sa, nhưng lại thật nồng thắm và đôn hậu…

 

Và cũng hình như… Những người con gái đẹp và đôn hậu lại thường gặp trắc trở trong tình yêu; Hà My của tôi bây giờ cũng vậy. Chị cũng đang đau đáu sống với những kỷ niệm xa vời mà như chị viết thì “Cuộc tình cũ, mới” cũng không dễ gì phai nhạt được; Vậy nên, bóng dáng của cuộc tình cũ vẫn luôn song hành (như hai đường thẳng song song vậy) trong đời chị. Cái thú vị, như đã nói, tôi cũng lại như thấy bóng hình của chính mình, “tên kẻ trộm” đang song hành cùng chị, dẫu thật zdớ zdẩn, nhận vơ…! Hì, chắc chị không thầm chửi tôi phải không ?!

 

Vâng, hẳn rồi, tôi xin nhắc lại - cũng giống như bao đứa con đất Việt xa quê khác, nỗi nhớ luôn là sự khắc khoải khôn nguôi, hằng ngày, hằng đêm… Trong bài thơ này của Hà My cũng vậy, ta lại bắt gặp nỗi nhớ:

“Tuyết và nắng ,

Nhạc Beethoven…chen điệu ca trù…”

 

Quả là “dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội…”

Khi tôi đang viết những dòng tạp văn này thì chắc chắn rằng chị cũng đang nhớ về Yên Phụ cái làng nhỏ xưa kia của chị nay đã hóa thành phố thị ven đô, mà không, đúng hơn, nó là cái làng giữa phố, giữa thủ đô văn hiến ngàn đời cơ. Người dân Yên Phụ không muốn mất làng nên đã xây lại cổng làng, đã xây lại Đình Yên Phụ để chiều chiều tiếng chuông lại vạng vọng xa vời xuống mặt nước Hồ Tây; Những khi như vậy tôi lại cồn cào và chợt nhớ về Hà My xưa và thầm đọc bài thơ “Hai đường thẳng” của Hà My bây giờ.

“Trên hai đường thẳng song song

Anh là tên trộm luôn đi phía bên tay phải..”!

 

Bên tay phải, nghĩa là xa tim hơn, nhưng không vì thế mà không nghe được trái tim của nàng đang thổn thức... Rõ khỉ, tôi đã yêu nàng từ bao giờ mà không biết !

 

Hải Phòng, ngày 21.7.2010

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ sáu, tặng Tiểu Thanh Đình:

 

CÓ MỘT TIẾNG "KHÓC" RẤT CAO THƯỢNG...

 

 

Lâu nay, tôi cứ nghĩ khóc chỉ có ở hai trạng thái: Trạng thái chủ đạo là khóc do con người gặp phải nỗi buồn (bởi nhiều lý do...); Còn một trạng thái nữa, đó là trạng thái khóc, nhưng khóc ở đỉnh cao của cuộc sống: Khóc trong niềm vui, khóc khi ngày gặp mặt... Và dù ở trạng thái nào thì khóc cũng là sự biểu lộ tình cảm rõ nhất ở một con người mà thôi...

Nhưng hôm nay, tôi bỗng ngộ ra, còn có một tiếng khóc rất khác - Tiếng khóc của một tâm hồn cao thượng, rất cao thượng. Đó là tiếng khóc trong bài thơ của Tiểu Thanh Đình:

"Em không dám khóc ở nhà

Em chỉ dám khóc khi ra đến đường

Mặc cho mắt kính mờ sương

Nhoè đi cả một làn đường đang đi.."

 

Vì sao vậy ? Để hiểu rõ tâm trạng một con người, một bài thơ..., bạn cần đọc thật kỹ (nếu không có điều kiện để hiểu hết về thân nhân người đó!). Và đây, có phải người đàn bà đã khóc vì đã giành quá nhiều tình cảm cho người thân, nhưng đổi lại thì chỉ có một sự cô đơn trống trải, không người sẻ chia ?

"Lúc nào em cũng nghĩ suy

Vẫn dành tất cả những gì cho ai?"

Cho dù:

"Đã qua một quãng đời dài

Sắp "tri thiên mệnh" vẫn hoài vẫn trông..."

 

Có lẽ sự chịu đựng là đức tính cao thượng nhất của người phụ nữ Việt Nam và người ta thường lạm dụng để ca tụng nó, coi họ như là những thiên thần... Còn tôi thì ngược lại, tôi phản đối ! Sống là phải biết đấu tranh ? Tại sao không, nên dù là rất cao thượng, nhưng khi đã khóc, hãy khóc lên thật to, thậm chí hãy gào lên... có như vậy mới có thể vợi nguôi mọi sự buồn tủi ! Nhất là khi biết mình vẫn còn rất đẹp, vẫn còn xuân sắc:

"Dẫu chưa phai một đoá hồng...

Dẫu bao cực nhọc vẫn không xoá nhoà"

 

Thế thì tại sao không vượt lên số phận để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình; hạnh phúc luôn ở rất gần ta; chỉ tiếc rằng nhiều khi ta quá cầu toàn, quá cố chấp nên đã để nó vuột trôi rồi lại cho rằng số phận không chiều ta:

"Thời gian vẫn cứ trôi qua

Trớ trêu số phận vẫn đà trêu ngươi..."

 

Nhưng đó chỉ là lý thuyết, là ý nghĩ mà nhiều khi thương quá một người nên ta muốn nói lên thật to như vậy chứ suy cho cùng cuộc đời luôn được định đoạt bằng số phận và tình yêu cũng vậy luôn được định đoạt bằng "số má", bằng duyên phận và vì vậy tôi mới chợt nhận ra có một trạng thái khóc rất khác lạ- trạng thái khóc cao thượng, rất cao thượng, bởi một lý do cũng rất đơnn giản:

"Ở nhà em phải vui tươi

Ở nhà em phải nụ cười trên môi"...

 

Hy sinh vì mọi người là một hành động cao thượng và khóc để không làm buồn mọi người thì đã vượt trên cả sự cao thượng. Chắc bạn cũng đồng ý với tôi ? Chúng ta chia sẻ cùng tác giả và mong sao điều cầu xin duy nhất của chị sẽ thấu tận trời xanh:

"Em xin chỉ một lần thôi

Cho em được khóc bên người em yêu..."

 

Bất chợt tôi cũng chạnh buồn ! Số kiếp ơi là số kiếp !

 

Bạn hãy đọc lại bài thơ Khóc của tác giả Tiểu Thanh Đình và tự chiêm nghiệm xem có đúng như tôi đã cảm nhận không nhé :

 

KHÓC

 

 

Em không dám khóc ở nhà

Em chỉ dám khóc khi ra đến đường

Mặc cho mắt kính mờ sương

Nhoè đi cả một làn đường đang đi

Lúc nào em cũng nghĩ suy

Vẫn dành tất cả những gì cho ai?

Đã qua một quãng đời dài

Sắp "tri thiên mệnh" vẫn hoài vẫn trông.

Dẫu chưa phai một đoá hồng...

Dẫu bao cực nhọc vẫn không xoá nhoà

Thời gian vẫn cứ trôi qua

Trớ trêu số phận vẫn đà trêu ngươi.

Ở nhà em phải vui tươi

Ở nhà em phải nụ cười trên môi

Em xin chỉ một lần thôi

Cho em được khóc bên người em yêu.../.

 

 

 

 

Hải Phòng, ngày 14.7.2010

Kiều Anh Hương

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ bảy, tặng Hạnh Ly:

 

 

Tôi chợt nhớ đến một câu nói của ai đó – “Thơ hay không cứ viết dài…”. Cảm nhận đó thật đúng khi tôi đọc được bài thơ lục bát “Lắt lẻo” của Hạnh Ly, một cây bút không chuyên đang sống ở Thái Bình.

Bài thơ chỉ có 9 câu và tưởng chừng như chỉ nói bâng quơ về gió, về lá, về giọt sương…mà tác giả cảm nhận được bằng trực giác trên đời:

“Lắt lẻo, lắt lẻo lá ơi

Còn dư chút gió để tôi cất giùm

Kẻo rơi chiếc lá cuối cùng

Mùa đi, bỏ lại nhớ nhung bên đường

 

Lắt lẻo, lắt lẻo giọt sương

Chênh vênh giăng sợi nắng vương lững lờ

Tôi như con nhện dại khờ

Muốn rung tơ, sợ hững hờ sương rơi…”

 

Hãy khoan nói về mục tiêu chính mà tác giả bài thơ muốn hướng tới, hãy thư thả đọc và ngẫm mà xem, mỗi khổ thơ lục bát nói trên nghe thật gợi mở, thật sống động; Tả cảnh mà cảnh lại thật chông chênh… Lá thì “lắt lẻo” giống như cái sự già nua của đời người đang chực chờ để bay nốt “về trời”, nhưng cũng lại nhẹ như không ấy:

“Kẻo rơi chiếc lá cuối cùng

Mùa đi, bỏ lại nhớ nhung bên đường”

 

Nói về sự rơi của chiếc lá thì nhiều thi sĩ đã từng lưu luyến và thả bút, thả hồn…nhưng với sự rơi “lắt lẻo” của chiếc lá mà Hạnh Ly đã gợi mở được đến như thế thì quả là ấn tượng !

 

Lại nối tiếp về sự “lắt lẻo”, ở khổ thơ tiếp theo, thoạt nghe, những tưởng tác giả cũng chỉ là tả cảnh, tả về một giọt sương mai sắp tan, sắp rơi…trong một ban mai thật tĩnh lặng; Tuy nhiên, sự “lắt lẻo”, sự chông chênh… này lại khiến ta có một liên tưởng hoàn toàn khác; Trong đời người ai chẳng một lần không nhìn thấy giọt sương chông chênh trên cành lá vào một buổi ban mai đẹp trời; Nhưng cái bất ngờ ở đây là tác giả đã cho ta thấy rõ hơn sự “chông chênh” của giọt sương khi giăng trên những sợi tơ vốn đã rất “mỏng manh” của loài nhện và chính hình ảnh này đã đẩy cảm giác chông chênh của người đọc vượt lên một mức cao hơn và cho ta thấy rõ hơn cái “lắt lẻo” của giọt sương mai mong manh dễ vỡ biết nhường nào ! Tất nhiên, không có sự mô tả, gợi mở nào của tác giả lại chỉ là để “chơi”; Mọi cái “lắt lẻo”, “chông chênh” nói trên đều gắn liền với tâm trạng của một người con gái đang yêu nhưng cũng đang cảm nhận thấy rất rõ một cái gì đó đang rất mong manh, đang rất “lắt lẻo” của tình yêu và hình như nó cũng đang chực “tan vỡ” mà nàng thì lại đang cố sức níu giữ, để cho tình yêu mãi mãi đẹp long lanh như giọt sương pha lê vậy !…

Hóa ra nhà thơ và bài thơ đang muốn nói về những trắc ẩn, những chông chênh trong tình yêu… Và ta chợt nhận ra cái hay của bài thơ là tác giả đã biết bất ngờ kết bằng một câu thơ bỏ lửng -“Lắt lẻo, lắt lẻo tình ơi…” khiến cho người đọc có chút cảm giác hẫng hụt, bùi ngùi… nhưng khi ngẫm lại thì lại thấy thật có lý.

Tình yêu là vậy, luôn không thể đo lường trước được những kết cục của nó và cũng chính vì vậy, từ ngàn đời nay tình yêu luôn như một “ma lực” cuốn hút những người con gái, con trai tìm đến với nhau, khám phá nhau ? Thơ tiếp lời và chỉ nói hộ cho họ mà thôi !

 

Mượn thơ để nói về tâm trạng là một cách viết không lạ, nhưng chỉ một câu kết lửng lơ và có phần “lắt lẻo” ấy hóa ra lại nói được thật đầy đủ điều cần nói của bài thơ và của tác giả; Rõ ràng đây không chỉ là bài thơ tả cảnh, mặc dù bút pháp tả cảnh như nói ở trên là không hề “thấp tay” ! Chính câu kết của bài thơ đã để lại ấn tượng cho người đọc nói chung và cá nhân tôi nói riêng !

Xin cảm ơn tác giả !

 

Mời các bạn đọc lại dầy đủ bài thơ “lắt lẻo” dưới đây của cây bút không chuyên Hạn Ly để thấy trong những tâm hồn không chuyên nhưng lại có những các xử lý thật sâu sắc và rất “chuyên”, không thể không ngưỡng mộ !

 

Hà Nôi, ngày 8.8.2010

Kiều Anhh Hương

 

 

LẮT LẺO

Hạnh Ly

 

Lắt lẻo, lắt lẻo lá ơi

Còn dư chút gió để tôi cất giùm

Kẻo rơi chiếc lá cuối cùng

Mùa đi, bỏ lại nhớ nhung bên đường

 

Lắt lẻo, lắt lẻo giọt sương

Chênh vênh giăng sợi nắng vương lững lờ

Tôi như con nhện dại khờ

Muốn rung tơ, sợ hững hờ sương rơi

 

Lắt lẻo, lắt lẻo tình ơi…

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bài thứ tám, tặng Hương Nhu:

 

 

YÊU LÀ PHẢI “DÒ XÉT”

 

 

Lần theo bước chân của tác giả huongnhu trên “Thi viện” - một trang web đúng như tên gọi của nó, chỉ toàn thơ với thơ… và ở đây tôi đã bắt gặp một bài thơ khá hay của tác giả huongnhu có tựa đề “Dò xét”.

Thoạt đầu cũng chỉ là sự tò mò bởi một cái tên nick (huongnhu) nghe “vừa lạ vừa quen”… Vì cái tên không bỏ dấu nên chẳng biết đọc thế nào cho chính xác; Vì vậy tôi luận: chắc chắn chỉ có thể là Hương Nhu (chứ không phải Hương Như…) vì hương nhu là tên một loại cây thuốc quí của Việt Nam (có tên khoa học: Ocimum gratissmum Linn). Các cụ nhà ta xưa nay vẫn thế, hay lấy lên các loài hoa đẹp, các loài cây cỏ quí hiếm để đặt tên cho con cái mình…. Âu cũng là sự thường tình bởi ai mà chả mong cho con cháu mình mai sau lớn lên, khỏe đẹp, thành đạt… xứng danh với cái tên gọi ấy…

Nhưng mà cũng khổ thế đấy, khi ngôn ngữ Việt không bỏ dấu thì khác nào đánh đố con người ta; Chả trách ngày xưa Cụ Hồ gọi “Nhà máy cơ khí Gia Lâm” thành “Nhà mày có khỉ già lắm” ? Câu chuyện này là có thật và đã một phen làm cho các vị lãnh đạo của nhà máy lúng túng, không hiểu “mô tê răng rứa” gì cả; Hóa ra chỉ là sự nhắc khéo của Cụ Hồ về việc “cần phải giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” thôi !

Tôi nhắc lại chuyện vui này không nhằm “học đòi” theo Cụ… mà đơn giản muốn xướng tên tác giả cho nó chính xác. “Kích” tiếp vào bản đăng ký để tìm hiểu thêm, tôi biết được tên đầy đủ của tác giả là lehuongnhu. Chắc chắn rồi, chị tên là Lê Hương Nhu, một loài thuốc quí, có vị cay, vị đắng và cũng có cả vị ngọt… Thế thì quí hóa quá còn gì, nhất là trong thơ mà hội đủ tất cả các vị như thế thì đọc thơ của chị chắc cũng bổ ích lắm lắm !

Tạm yên tâm với tên gọi, tôi bắt đầu lục tung cái “lều thơ” của chị để xem thơ phú ra sao ? Ôi, thì ra nó cũng đã đầy ắp… với rất “nhiều ngăn”… mà nếu chỉ đọc lướt thôi chắc cũng phải mất cả vài ngày… thán phục, thán phục quá ! Nhưng không sao, với tiêu chí “đãi cát tìm vàng”, tôi quyết không bỏ sót bài nào và bất ngờ, tôi đã gặp được bài thơ nói trên – bài thơ “dò xét”. Lạ thật, lại nữa, một cái tên, cái tên thoạt nghe thật buồn cười, cứ như nhà thơ cũng hành nghề thám tử vậy ! Tôi thích thú đọc:

“Ngắm nhìn bầu trời lồng lộng.

Thênh thang biết mấy cho vừa.

Dường như sắp đổ cơn mưa.

Nên nắng vàng đi đâu vắng.

 

Dòng sông sao dài hun hút.

Lẻ loi bóng dáng con đò.

Cụm lục bình trôi lạc lõng.

Bơ vơ sắc trắng cánh cò...”

 

Mới đọc qua, thoạt nghĩ – đây là một bài thơ tả cảnh. Hai khổ thơ cũng khá nhuyễn. Chắc tác giả đang đi tìm cây thuốc và đang ngóng trời, ngóng đất xem sao nên mới biết “Dường như sắp đổ cơn mưa” ? Hay chị đang đứng ở lưng chừng non (đi hái thuốc mà) nên mới nhìn tỏ: “Dòng sông sao dài hun hút” và cũng thật tĩnh lặng khiến lòng người cũng đơn côi theo “Lẻ loi bóng dáng con đò” rồi tự nhận thấy “Bơ vơ sắc trắng cánh cò...”?... Nhưng không ! Khi đọc đến khổ thơ cuối, người yêu thơ mới chợt vỡ lẽ:

“Em như con chim sẻ nhỏ

Nhìn đâu cũng thấy mịt mờ

Ngỡ ngàng vỗ đôi cánh mỏng

Biết tìm đâu một chốn chờ... “

 

Hóa ra bài thơ không hề đơn giản chút nào và cũng không đơn thuần chỉ là tả cảnh; Bài thơ như muốn chuyển tải nỗi lòng của tác giả (hay ai đó?) đang ngập tràn bao điều tâm sự muốn giãi bày… ?

Thật tiếc là tôi không hề biết tí gì về tác giả. Nếu biết thì chắc chắn tôi đã có thể cắt nghĩa ngay tại sao ? Một bài thơ hay, nhưng nếu biết được cội nguồn xuất sứ của nó thì nhiều khi “mức độ hay” có thể nhân lên nhiều lần. Thôi đành võ đoán vậy và nói như ai đó, thử khả năng “thẩm định thơ” của mình ra sao ? Tôi đọc tiếp:

“Tình anh có như trời rộng.

Có nhiều như nước trên sông.

Có như trùng khơi bí hiểm

Có là vàng nắng mênh mông”.

 

Đến đây thì đã hé lộ, chắc chắn rồi, cô gái đang yêu, chính xác hơn, đang trong thời kỳ tìm hiểu; Chàng trai đã ngỏ lời, đã tỏ tình, nhưng nàng thì vẫn còn băn khoăn lắm… Nàng đang “dò xét” xem có phải chàng trai này thuộc diện “đa tình, đa đoan” không ? Chẳng biết có đáng tin cậy để trao tình cho chàng không ? Hay chàng chỉ ngỏ lời rồi để đó, còn nhiều phương trời khác, nhiều mối tình khác cũng đang đợi chàng: “Tình anh như trời rộng/Có nhiều như nước mênh mông…”. Nhưng điều quan trọng hơn là “Có như trùng khơi bí hiểm” không ? Bởi nếu là vậy thì thôi rồi, sẽ công cốc như : “…vàng nắng mênh mông” rồi cũng bỏ đi thôi, bởi vì em chỉ là cô thôn nữ, chỉ là “con chim sẻ nhỏ” nên “Nhìn đâu cũng thấy mịt mờ” nên tội lắm anh ơi, nếu không “dò xét”, tìm hiểu thật kỹ thì hạnh phúc khó toàn vẹn lắm. Khi ấy lại phải chia tay, thật đau lòng; Với chàng thì không sao nhưng với nàng thì: “Ngỡ ngàng vỗ đôi cánh mỏng/Biết tìm đâu một chốn chờ…”

Lẽ đời vốn vậy, xưa nay con gái vẫn chịu nhiều phần thiệt hơn ! Và tôi hoàn toàn chia sẻ với Hương Nhu, dù gì thì cùng phải “dò xét” thật kỹ, tìm hiểu thật kỹ trước khi chấp nhận một tình yêu !

Như vậy đã rõ, bài thơ không hề đơn giản và cũng không đơn thuần chỉ là tả cảnh; Bài thơ muốn chuyển tải nỗi lòng của tác giả về điều day dứt còn nghi ngại trước sự ngỏ lời của người yêu…

Đúng là một bài thơ hay nhưng không dễ nhận ra ngay !

Cảm ơn tác giả bài thơ !

Sau đây mời các bạn đọc lại đầy đủ bài thơ này để chia sẻ với tác giả bài thơ và tác giả bài bình. Chơi thơ sẽ thú vị hơn nhiều khi cùng nhau “mổ xẻ” thành công một tác phẩm mà mình yêu thích !

 

Hải Phòng, ngày 11.8.2010

Kiều Anh Hương

 

Bài thơ: DÒ XÉT !

Tác giả:Huongnhu

 

 

Ngắm nhìn bầu trời lồng lộng.

Thênh thang biết mấy cho vừa.

Dường như sắp đổ cơn mưa.

Nên nắng vàng đi đâu vắng.

 

Dòng sông sao dài hun hút.

Lẻ loi bóng dáng con đò.

Cụm lục bình trôi lạc lõng.

Bơ vơ sắc trắng cánh cò.

 

Tình anh có như trời rộng.

Có nhiều như nước trên sông.

Có như trùng khơi bí hiểm

Có là vàng nắng mênh mông.

 

Em như con chim sẻ nhỏ.

Nhìn đâu cũng thấy mịt mờ.

Ngỡ ngàng vỗ đôi cánh mỏng.

Biết tìm đâu một chốn chờ...

 

Ngày 2.8.2010

 

Tái bút:

Cạnh nhà tôi cũng có một chị tên là Hương Nhu… Chị là dược sĩ hay cười, ít nói… Tôi chợt giật mình, hay cái nick này đích thị là của chị ấy; Nhưng xem kỹ, hóa ra không phải, cái cô Hương Nhu này ở tận trong thành phố Hồ Chí Minh cơ… Vả lại còn hành nghề “buôn bom!” nữa, sợ quá !

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

 

 

Bình thơ

Bài thứ chín, tặng Dạ Hương:

 

 

VONG HỒN…

 

 

Tôi gia nhập “Thi viện” chưa lâu và cũng phải nói thật, chưa thể đọc hết, điểm hết từng khuôn mặt, từng tác giả trong ngôi nhà Thi viên vô cùng thân yêu, nhưng, như một sự hữu tình, Dạ Hương là tác giả mà tôi đã đọc nhiều nhất và cũng phải nói thật, thơ dạ Hương viết khá hay và có hồn; Chẳng cần lục lọi bản “trích ngang” của tác giả, chỉ cần đọc qua mươi bài thôi là ta có thể nhận diện: đây là một nữ y tá nhưng lại có tâm hồn cao thượng của một thi sĩ… Vì cuộc sống mưu sinh hay vì bất kỳ điều gì đi nữa thì trong thơ của chị luôn hiện hữu một trái tim nhân ái, đang nguyện dâng hiến tất cả tuổi xuân của mình cho bao người bệnh, bao cảnh đời khốn khó mà chị đã gặp và phục vụ… Thơ Dạ Hương khiến người ta dễ cảm mến có lẽ cũng bởi vậy !

 

Không phải nhọc nhằn lắm tôi cũng có thể tìm và nhặt ra chi ít cả chục bài thơ hay của chị để mà bình, mà khen. Ví như các bài mà Dạ Hương mới gửi lên Thi viện gần đây: “Một người chết”, “Ngẫm nghĩ”, “Đồng chiều” hay những bài chị đã gửi lên từ lâu như: “Tấm ảnh”, “Mái nhà và cơn bão”, “Gửi người quan họ”… Nét nổi bật nhất trong thơ của Dạ Hương là luôn thấm đẫm tình người… Bài thơ tôi chọn ra để bình – bài thơ “Nhớ em Đỏ” có lẽ là một bài thơ tiêu biểu nhất về tình người trong hồn thơ của chị.

“Hơn chục năm rồi, em Đỏ

Không về gặp chị trong mơ

Mỗi người trong nhà duy nhất

Một lần thấy em, bất ngờ…”

 

Đọc bài thơ này, ta không dễ hiểu ngay, nếu ta không phải đôi ba lần đăm chiêu, suy nghĩ; Vâng, vì tôi đã đọc nó nhiều lần và tìm hiểu khá kỹ nên tôi có thể nói ngay, đây là bài thơ tưởng nhớ về một vong hồn em bé đã mất khi còn rất nhỏ, đó là vong hồn em Đỏ, người em ruột xấu số của tác giả.

Dĩ nhiên, đã là thành viên trong nhà, một khi ai đó đã đi xa đều để lại nhớ thương vô hạn cho người đang sống; Ông bà già thì đã đánh, nó là qui luật, nhưng với những người chết trẻ thì thật là buồn và thương xót. Vì vậy sự ra đi của em Đỏ đã để lại muôn vàn tình thương cảm của mọi thành viên trong gia đình, âu cũng là việc không có gì phải lạ ! Nhưng ở đây ta đang nói về thơ; Xúc động thì có thể thốt nên lời, nên thơ, nhưng chỉ là những giấc mơ xa ngái, lâu lắm rồi về vong hồn em Đỏ mà Dạ Hương cũng thốt lên được thành thơ thì phải nói, trong con người đó, trái tim nhạy cảm biết bao nhiêu…

Không biết Dạ Hương nói có đúng không, hay là điều tâm linh có thật ? Em Đỏ đã ra đi mãi mãi và bằng lòng với số phận của mình, trở thành thiên thần nhỏ hộ mệnh cho cả gia đình chị nên chẳng bao giờ em lại về “quấy nhiễu” mọi người. Từ ngày em ra đi, rất thanh thản, em chỉ quay về gặp mỗi người trong gia đình chị có… một lần (trong giấc mơ) và như là một sự chào hỏi, thông báo về sự hiện diện có thật trong chốn hư vô của em: “Mỗi người trong nhà duy nhất/Một lần thấy em,bất ngờ..” và chị kể lại thật rành rọt:

“Cha kể em nằm quấn tã

Vừa lăn vừa khóc, bám chân

Mẹ kể em ngồi im lặng

Mắt buồn nhìn mẹ chăm chăm

 

Chị Quỳnh,Cù Giang loáng thoáng

Gặp em chưa rõ sự tình

Kể lại cùng nhau thổn thức

Thương em lắm, chị đinh ninh

 

Em khóc, bò, với tay chị

Chị gắng mãi chẳng tới em

Gác xép, Quỳnh bên đọc báo

Cù Giang học thi tận đêm

 

Năm ngoái anh rể về ngủ

Em núp góc nhà cười trêu

Lục sục cả đêm, hỏi chị

Chị cười:"em Đỏ, ai đâu !"

 

Rõ, cứ như là em Đỏ vẫn còn hiện hữu trên đời. Thương quá đi thôi ! “Sinh ra em chưa kịp khóc/Mẹ mình khuyết một lời ru…” Thực tình, đọc những dòng thơ này, tim tôi như se lại…

Cảm ơn thi sĩ, bài thơ thật chan chứa tình người ! Và chính thi sĩ chứ không ai khác đã thay mặt cuộc đời để nói với hương hồn của thế giới bên kia rằng: Người mất, nhưng vong hồn không bao giờ mất. Em Đỏ vẫn ngày ngày hiện diện trong tình cảm của ông bà, cha mẹ, các chị, các anh:

“Chị biết hàng ngày em vẫn

Nhà mình quét dọn, trông nom

Trên phản em ngồi chải tóc”…

 

Còn em Đỏ thì vẫn thế, quyết như thiên thần vậy, rất gần mà rất xa, rất thương mà rất cẩn trọng, không bao giờ làm khổ hoặc tự khơi gợi lại nỗi nhớ bi thương ngày nào… Vậy nên đã “Không gặp chị thêm một lần...???”

 

Tuy nhiên, nỗi nhớ vẫn là nỗi nhớ, mỗi năm có một cái giỗ cho một người đã khuất; Em Đỏ cũng vậy. Còn chị Dạ Hương của em thì không bao giờ quên được, dẫu thời gian cứ lặng lẽ trôi và chị nhẩm tính:

“Em giờ thêm hai tên nữa

Hai cháu gọi em là "dì"

Một cháu chào em bằng "bác"

Em đã hăm tám còn chi..”

 

Chao ôi, hãy thử nghĩ mà xem, nếu không có “sự cố”, không có sự mất mát lớn lao này thì năm nay em Đỏ của chị đã là 28 tuổi rồi và dĩ nhiên, đã có biết bao nhiêu hạnh phúc sẽ đến với em, một tình yêu đôi lứa, một nụ hôn đầu, một chàng “hoàng tử” nào nhỉ sẽ là em rể của chị… Chao ôi, nước mắt chị, không cả nước mắt của tôi nữa cứ nghĩ đến là chảy dài ra, không cầm được !

Như thế đấy các bạn, hạnh phúc không có nghĩa là trên đời này bạn cần phải có tất cả. Hạnh phúc đôi khi cũng cần được đối trọng bằng những mất mát đau thương… Có như vậy thì mình mới thấy cuộc đời này đáng yêu, đáng sống biết bao nhiêu ! Đến như một linh hồn còn biết giành cho nhau điều tốt đẹp nhất thì cắc cớ gì mà chúng ta không trải hết lòng, không chia sẻ và vị tha cho nhau…

Tất cả những điều tôi nói trên, tất cả những gì mà bài thơ Dạ Hương đã viết chỉ có thể biểu đạt được bằng thơ và duy nhất bằng thơ mà thôi ! Sức lay động của thơ quả là không thể coi thường !

Hỡi các nhà thơ, chúng ta kính trọng họ, nếu họ thay mặt ta nói lên được những điều hết sức bình dị và lớn lao đó…

Cảm ơn Dạ Hương…

 

Hải Phòng, ngày 12.8.2010

Kiều Anh Hương

 

 

 

 

NHỚ EM ĐỎ

Tác giả: Dạ Hương

 

 

Hơn chục năm rồi,em Đỏ

Không về gặp chị trong mơ

Mỗi người trong nhà duy nhất

Một lần thấy em,bất ngờ

 

Cha kể em nằm quấn tã

Vừa lăn vừa khóc,bám chân

Mẹ kể em ngồi im lặng

Mắt buồn nhìn mẹ chăm chăm

 

Chị Quỳnh,Cù Giang loáng thoáng

Gặp em chưa rõ sự tình

Kể lại cùng nhau thổn thức

Thương em lắm,chị đinh ninh

 

Em khóc,bò,với tay chị

Chị gắng mãi chẳng tới em

Gác xép,Quỳnh bên đọc báo

Cù Giang học thi tận đêm

 

Năm ngoái anh rể về ngủ

Em núp góc nhà cười trêu

Lục sục cả đêm, hỏi chị

Chị cười:"em Đỏ, ai đâu!"

 

Sinh ra em chưa kịp khóc

Mẹ mình khuyết một lời ru

Ước nguyện mẹ cha sinh bốn

Nỗi em khắc khoải đến giờ

 

Hai tuổi thôi,chị vẫn nhớ

Ngày đưa em lặng lẽ buồn

Hồng Nhi tên em, ông đặt

Chị gọi "em Đỏ" thương hơn

 

Em giờ thêm hai tên nữa

Hai cháu gọi em là "dì"

Một cháu chào em bằng "bác"

Em đã hăm tám còn chi

 

Thằng cu Vinh "còi" nhà chị

Ẩn tuổi dì đấy, em ơi

"Con Heo Tai Xanh của mẹ!"

Gọi con, nhớ em nhất đời

 

Chị biết hàng ngày em vẫn

Nhà mình quét dọn, trông nom

Trên phản em ngồi chải tóc

Không gặp chị thêm một lần...???

 

Thái bằng-Đồng Tân-Ứng hoà

Đêm.3/8/2010

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...