Jump to content
Bình Yên

Bình Yên & Biển

Recommended Posts

Phố biển và tôi!

 

 

 

 

 

 

Thêm một lần nó quay lại Quy Nhơn. Ngồi bên bờ biển nhâm nhi chút ca phê còn nóng, nó chẳng nghĩ điều gì. Từng cơn gió nhẹ qua, từng làn sóng vỗ về. Tất cả đều lẳng lặng trong một ngày thiếu nắng. Trong kí ức nhỏ bé của nó những ngày như thế này rất nhiều, và được nó nó gọi là "chuỗi ngày bình yên".

 

Nó... Đứa trẻ biệt lập! Nó nghĩ nhiều về điều đó. Nó biết mình không muốn điều đó. Nhưng một tuổi thơ khá thăng trầm đã tạo cho nó điều đó. Nó chợt nghĩ hình như ông trời muốn nó thế! Nhưng nó vẫn cố thoát ra khỏi điều đó. Và lần đầu tiên đến Quy Nhơn. Nó như một cơn gió khá ồn ào thổi vào bầu trời đang lộng gió. Nó chấp nhận đánh mất nhiều thứ để nó là nó và nó đã sống như một kẻ lãng du. Nhưng nó có là chính nó?

 

Nó cố gắng sống với những suy nghĩ của nó. Nó nghĩ thế là tốt, có thể chỉ là một cách thử?! Nhưng cuộc sống là một thiên biến vô cũng phức tạp, nó chỉ là một hỗn thể trong một cấu hỗn thể. Nó sai lầm, có thể sai lầm, có thể được chấp nhận và có thể không. Nhưng nó chấp nhận, đơn giản nó là thế!

 

Như bản thân của một kẻ lãng du đơn độc, quá khứ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cơn gió nhẹ ru hồn, cái nắng nhẹ nhàng và những con sóng cứ ầm thầm biêng biếc. Nó nấc bằng tiếng lòng.

 

 

 

Nỗi lòng phố biển

 

Anh đến Quy Nhơn một ngày nắng gió

Không có em phố biển có nồng nàn?

Con sóng nhỏ, bờ cát xa dịu lặng

Để bóng em khỏa lấp nỗi niềm riêng.

 

Ngày qua ngày gió lết phết bên hiên

Lá nhuộm vàng, khung cửa nằm thơ mộng

Đường phố đêm thênh thang, trống rỗng

Vết nứt lòng, gió lùa nhói con tim.

 

Nắng Quy Nhơn như mắt em giận hờn

Làm khô khốc trái tim đang rực lửa

Đôi mắt ấy lạc nhòa bao lời hứa

Để phố buồn, phố sợ nắng về quanh.

 

Phố vẫn buồn ngay cả lúc anh đi

Không còn gì níu chân anh ở lại

Phố, sóng, nắng, gió...Hư vô mãi

Như em thôi...Giấc mộng hôm nào!

 

 

 

Nó đã nhớ về em như thế! Sở dĩ nó nhờ về em bởi vì nó cũng như em yêu biển đến kỳ lạ. Cũng có thể vì thế nó và em yêu nhau... Nhưng em đã ra đi, bỏ nó mãi một giấc mơ chồng chềnh và đau rát. Em bảo nó quên em nhưng em đâu biết nó luôn nghĩ về em. Giữa Quy Nhơn, nhiều lúc nó nghĩ Quy Nhơn là em, dịu dáng con sóng, trong lành như gió, ngây thơ những phố phường!

 

Rồi cuộc sống đưa đẩy, bằng cách sống trong em - Quy Nhơn. Trái tim nó mở ra như những gì em mong đợi. Nó sống và yêu đến hồn nhiên. Và nó gặp một người con gái khác...

 

 

Mùa đông, em và tôi

 

Em đã đi vào lòng tôi giữa mùa đông lạnh giá,

Khi hạt mưa cứ đêm ngày ra rả.

Tình yêu vẫn chậm chậm trôi đi còn tôi thì vội vã

Chỉ chờ một ngày hai ngã sẽ nhập chung.

 

Trong một đêm đông, que diêm cháy cũng đủ bập bùng,

Lời em nói cũng đủ làm tim tôi ấm áp.

Thư em gửi làm bao bài thơ đều trở nên khô ráp

Chiếc lá rụng xuống rồi tự dưng biến mất để cành hé mầm non...

 

Lối em qua, những lối cũ lối mòn

Tôi bước từng ngày cứ âm thầm hồi hộp.

Để tìm kiếm sự tình cờ gặp mặt

Để ngỏ lời: "Tôi - em sinh ra để cho nhau"!

 

Mùa đông qua chậm hay mau, tôi tự hỏi?

Trong sự đợi chờ kẻ rắn rỏi cũng có lúc hoang mang.

Thoáng dáng ai tóc dài bay ngang

Là rạo rực lòng tôi... rồi giá lạnh!

 

 

 

Và.....

 

 

Hồi ức mùa đông

 

 

Khi trên cành không còn vương hương thoảng,

Hàng hoa sữa buồn, dần lặng lẽ cô đơn,

Mùa đông về u uất nỗi giận hờn

Rắc lên lá, vẻ xanh buồn ngỏ ngẩn...

 

Quy Nhơn mùa này, mưa rơi thơ thẩn

Cuốn vô tình những hoa nụ mong manh

Nắng ngủ quên, để lá chẳng con xanh

Để phố phường cứ buồn buồn đến lạ.

 

Mưa mùa đông: nặng, dài mà yên ả

Người yêu nhau, vẫn đầy đủ lứa đôi

Áo mưa mỏng, bên nhau nên ấm áp

Để phố phường vì thế bớt đơn côi.

 

Đêm trở lạnh, phố còn lại mình tôi

Lẻ một bóng, nhoà dài trên vệt nước

Vì nhớ em, nên đã không ngủ được

Bước xuống phố dài, tìm lại lúc quen nhau.

 

 

 

 

Thế là người con gái khác, một người con gái của phố biển chỉ còn là quá khứ. Nó lặng đi trong nỗi buồn nhưng nó không hối hận khi nói với "người con gái khác" ấy, "Tôi yêu em nhưng tôi vẫn còn yêu một người trong quá khứ...". Với nó bao giờ cũng vậy, phố biển là em, em cũng là em, không thể là người khác và cũng chẳng thể nào quên được em.

 

Và như thế, nó lại ôm thêm một nỗi buồn không muốn. Và những ngày tháng cứ dần qua. Đôi lúc biển làm nỗi nhớ nó cồn cào đến khó tả và...

 

 

Biển và tôi

 

Biển, xin đừng hát lời tình ca muôn thuở

Như lời thở than số kiếp, cuộc đời

Hãy để lòng tôi một lúc thảnh thơi

Rồi viên mãn trong giấc mơ bé nhỏ.

 

Trước biển xanh tôi thấy mình nhỏ bé

Khong như biển xanh xa thẳm bốn bề

Tôi nhỏ bé dẫu lòng tôi trải rộng

Biển dập dìu đặt dấu hỏi trong tôi

 

Biển vẫn hát khi lòng tôi rực lửa

Đầy giận hờn và than thở trong tôi

Biển không hiểu hay giả vờ không hiểu

Tôi dập dìu như sóng xa trôi...

 

 

 

 

Giờ đây, ngồi lại bên phố biển qua một khoảng thời gian khá dài. Nó cũng thay đổi, không còn hồn nhiên và lãng mạn nhưng vẫn mang một nỗi buồn. Nhưng dường như biển vẫn là em... Nó lặng lẽ... Bao giờ mới bình yên?!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

“Nó nhớ lại một câu nói "Thời gian sẽ thử thách tất cả!" Nhưng có gì để thử thách, khi mọi thứ cả nó và anh điều xem là ảo...Nó hiểu anh chẳng thể yêu một cái ảnh trong gương…”

 

 

 

VÔ HỮU, VÔ THỰC

 

 

Chiều, rời cổng trường đại học, nó cảm thấy buồn kỳ lạ. Theo sở thích thường ngày, nó lang thang khắp nơi trên con đường nhỏ thời trung học. Mùa xuân, nhưng cây phượng hai bên đường chẳng còn những đoá hoa rực lửa của mùa hè, chỉ còn lại những mần xanh mơn mởn, nó nhìn, cảm giác bâng khuâng... Nó đi rất chậm, như thể không muốn rời xa nơi con đường nhỏ, nơi có cả chuỗi ký ức đẹp, mà có thể nó đang trốn tránh một điều gì đó...

 

Trở về căn phòng nhỏ, một cảm giác uể oải ngư trị sau những chuỗi ngày đầy suy tư và áp lực. Một cách vô thức, nó khởi động chiếc máy vi tính nhỏ, "một người bạn" đối với nó. Như thường ngày, nó hay mở nhật ký online ra viết nhưng hôm nay điều đó hình như vô nghĩa. Nó lặng lẽ tắt đi trang word mãi mãi dở dang đó... Buồn!

 

Đêm. Một mình. Sau những cố gắng nó lại trở mình, cảm giác nôn nao nhớ về một điều gì đó vô thực, hình như chỉ mỗi trái tim nó là thật, thật đến đau lòng. Một điều đã cố quên! Có lẽ là vậy, nó lại bật máy vi tính, trở lại nơi mà những ngày vừa qua nó hay đến, xã hội game online...

 

Nó đã bắt đầu chơi game online từ năm trước và cho đến bây giờ, nó cũng chỉ gắn bó với MUonline, một thế giới ảo mà nó đã gặp anh, một người mang đến cho nó niềm vui, hạnh phúc và cả những nỗi đau mà nó nghĩ sẽ chẳng bao giờ anh cảm nhận được. Thế giới online ban đầu với nó cũng chỉ là sự hiếu kỳ và là một cách giải trí khác. Nó nhập cuộc không ồn ào, không đặt biệt. Nhưng ngay sau đó, xã hội ảo đã ảnh hưởng lên nó, cũng có thể một mình trong xã hội với nó quá đơn lẽ, nó đã đến với anh, cũng lặng lẽ như nó vốn có. Trong suy nghĩ giản đơn của nó, mọi thứ chỉ là trò chơi, có gì để quan tâm? "Trò chơi, có ai yêu thật lòng khi tất cả chỉ là một trò chơi?", nó cay đắng nghĩ.

 

Thời gian dần trôi, "tình yêu ảo" của nó cứ lớn lúc nào không biết. Chính nó cũng không nhận ra rằng nó đã sống trong thế giới ảo nhiều hơn thế giới thật. Trước khi ngủ nó bắt đầu nhớ và hình dung về "anh". Trong mơ nó cũng bắt đầu hình dung về “anh”. Nó nghĩ thật nhiều, về những gì anh đã làm cho nó, sự chăm sóc, quan tâm mà nó chưa bao giờ nhận được trong thế giới thật. Còn nó hình như chưa bao giờ làm gì cho anh, chỉ có những giận hờn trẻ con, nó nghĩ.

 

Thời gian thắp thêm ánh sáng, tình yêu trong suy nghĩ của nó lớn dần lên. Có nhiều thứ để nhớ, để gọi là đẹp, để giận hờn và để khóc. Anh bảo nó gửi webcam, nó sợ, vì trong suy nghĩ của nó, dù sao đây cũng là thế giới ảo, một thế giới chẳng bao giờ thật và mỗi sự gắn kết thực tế sẽ là một điều để người ta khó quên, sau này khi tất cả trở về thế giới thật, sẽ là điều đau đớn nhất. Và nó không bao giờ thấy gương mặt thật của anh, anh cũng vậy, cả hai đều chấp nhận. Nhưng có một lần anh nói với nó: "Không có em, anh đã không online..." Nó lại suy nghĩ và lại buồn, rồi nó cũng quyết định rời khỏi thế giới ảo, với hi vọng anh cũng như vậy, sẽ trở về thế giới thật, nơi đó có nó bằng xương bằng thịt, có nhiều thứ cả anh và nó phải làm để cùng có một tương lai...

 

Nó đã lẫn tránh thế giới ảo đó trong sự đau khổ bởi nó đã quá quen với xã hội đó. Nó nhớ anh nhiều, nhớ những chiều cũng anh trò chuyện ở vùng đất Noria xinh đẹp, nhớ những lần cùng anh dạo trong mưa tuyết ở Davias, nhớ nhất là những lần giận hờn, mà từ đó, tình yêu của nó thêm vững chắc, tươi đẹp và cả lời thề anh đã dành cho nó.

 

Rồi những lá thư của anh, những lời tâm sự của anh đâu đó trên diễn đàn, nó lặng lẽ đọc không một lời đáp nhưng trong trái tim nó là sự quặn thắt, mâu thuẫn. Cuối cùng sau hơn sáu tháng xa cách, nó trở lại thế giới ảo. Nó không nghĩ nhiều về điều này, nó chỉ cảm thấy vui, hình như anh cũng vậy. Trong suy nghĩ của nó, anh vẫn là người hôm nào, vẫn tuyệt vời như thế.

 

Những ngày đầu tiên, mọi thứ chẳng có gì đặt biệt. Những cảm xúc bất tận lần lượt đến với nó. Nó vui và hình như anh cũng thế! Nhưng cuộc sống bên ngoài của nó lại trở nên căng thẳng, nhiều lúc nó bực dọc vô cớ và anh là nạn nhân của nó. Những xung đột trong thế giới ảo cuối cùng cũng đến, những vật chất ảo, những quà tặng ảo, nó vô tình đổi đi một thứ trong những quà tặng của anh. Và áp lực của thế giới ảo mà chính nó và anh tạo ra lại lần nữa đặt lên vai nó, anh và nó chia tay....

 

Những ngày từ lúc anh đi ra khỏi cuộc đời nó, nó một mình lang thang trên thế giới ảo. Nó chờ đợi anh và nhớ về tất cả những kỷ niệm mà anh với nó có trong thế giới ảo. Nó đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ anh bỏ rơi nó, vì nó đã yêu anh với cả trái tim mình và luôn tin vào anh. Nhưng anh đã bỏ nó, theo sự đúng nghĩa của một cuộc chia tay. Bần thần, nó không nghĩ nữa, nó sợ chính những suy nghĩ của nó sẽ làm anh xấu hơn trong suy nghĩ của nó.

 

Nó nhớ lại một câu nói "Thời gian sẽ thử thách tất cả!" Nhưng có gì để thử thách, khi mọi thứ cả nó và anh điều xem là ảo. Anh có thể bỏ nó bất cứ lúc nào mà không cần lý do. Nó hiểu anh chẳng thể yêu một cái ảnh trong gương. Nó nghĩ nhiều đến những lần ghen tuông "vớ vẫn" của nó và tự cười chính mình. "Ảo" nghĩa là không có gì cả. Thế mà nó yêu thật và đòi hỏi anh cũng yêu nó thật.

 

Bình Yên.

(Cái này của BY - Biển chỉ post hộ thôi!)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

“Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về…”

 

- Mình chia tay thôi anh.

Giọng Ly nhẹ như không, phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người.

- Chia tay?

- Phải.

- Tại sao?

Ly lắc đầu, vẻ mặt mỏi mệt. Ly vẫn còn yêu anh, yêu anh nhiều. Nhưng…

- Tại sao? _ anh chồm người tới trước hỏi Ly.

- Em cảm thấy chúng ta không hợp nhau.

- Không hợp nhau? Chúng ta vẫn vui vẻ mà.

- Vui vẻ à? Chỉ có anh thôi, em thì không.

Ly quen anh cách đây một năm. Cũng tại quán cafê này, chính cái bàn này Ly đã ngồi đăm chiêu hàng giờ đồng hồ. Sau một tuần làm việc, Ly vẫn có thói quen như vậy. Tìm một góc yên tĩnh, thả hồn theo những dòng nhạc Trịnh…

 

Nắng nhạt dần. Ly cúi xuống đưa tay khuấy nhẹ, tinh nghịch đùa những viên đá còn sót lại chưa tan hết. Rồi ngẩng lên, hất mái tóc lòa xòa trước trán sang một bên, đưa mắt nhìn những tia nắng yếu ớt còn vương trên nhành lan tím. Rồi mỉm cười vu vơ…”Reng…reng…”, tiếng cuông điện thoại đổ dồn khiến Ly giật mình.

- Alô, Ly nghe.

- Ly hả? Mày đang ở đâu?

- Chỗ cũ. Có chuyện gì không?

- Tao mới té xe. Chân bị trầy, mày tới chỗ tao đi.

- Không sao chứ? Ok, tao tới liền. Đợi tao chút. Mà mày đang ở đâu?

- Góc đường Trần Tuấn Khải và Nguyễn Trãi.

- Ok, ở đó đi. Tao go.

Ly tắt máy, gọi tính tiền, nhưng tìm mãi chẳng thấy cái bóp. Ly bối rối nhìn chàng trai phục vụ.

- Tôi…tôi để quên ví ở nhà.

- Cô chờ chút. Tôi vào hỏi ông chủ.

- Không cần đâu. Tôi trả cho cô ấy.

Ly quay sang nhìn người đàn ông vừa phát ra giọng nói, lí nhí:

- Cảm ơn.

- Không có gì. Cô bận thì đi ngay.

- Vâng. Tôi xin lỗi. Nếu ông rảnh, hẹn gặp ông tuần sau, vào giờ này.

- Tôi biết. Hẹn gặp lại. Chào cô.

- Chào ông.

Ly ngạc nhiên, thắc mắc không hiểu ông ấy nói “Tôi biết” nghĩa là gì, nhưng Ly không còn thời gian để bận tâm đến điều đó.

 

Một tuần sau…

Tan sở, Ly đến thẳng Chợt nhớ… mà không vòng về nhà theo thói quen. Ly muốn gặp người đàn ông đó. Ly muốn trả món nợ tuần trước. Bản tính Ly rất sòng phẳng, không muốn nợ nần ai, đặc biệt là một người lạ mặt. Ly ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, hy vọng người ấy nhận ra Ly. Hôm trước quá gấp, Ly chỉ nhìn thoáng qua, chưa kịp khắc sâu khuôn mặt người ấy vào trí nhớ.

- Chào cô. Còn nhớ tôi chứ?

- Chào ông. Mời ông ngồi.

Ly mỉm cười.

- Ông rất đúng giờ.

- Tôi cũng vừa xong việc. Xin lỗi đã để cô chờ.

- Không có gì.

- Nhưng nếu tôi không lầm hình như cô đến sớm hơn mọi khi.

Ly tròn mắt: “Sao ông ấy biết mình đến sớm nhỉ?”. Nghĩ thế thôi, Ly không hỏi mà mỉm cười.

- Cảm ơn ông lần trước đã giúp tôi.

- Ồ, không có gì. Tôi tên Khang, 27 tuổi. Tôi nghĩ là mình không quá già để cô phải gọi bằng ông.

Ly đỏ mặt, ấp úng:

- Tôi...tôi không có ý chê ông già.

- Tôi chỉ đùa thôi. Cô gọi bằng gì cũng được.

Sau vài câu xã giao, anh và Ly nói chuyện tự nhiên hơn. Anh cũng có thói quen như Ly, thường đến Chợt nhớ… vào những chiều thứ bảy. Anh đã chú ý Ly khi tuần nào anh đến cũng nhận ra cô bé có mái tóc dài dịu dàng, sở hữu một cái trán dồ bướng bỉnh luôn ngự trị ở chiếc bàn góc trong cùng, đôi mắt lúng liếng ngắm nhìn mọi vật. Mấy lần muốn làm quen nhưng lại ngại. Chính lúc Ly quên mang ví đã tạo cơ hội thuận tiện cho anh.

 

Những chiều thứ bảy tiếp theo, không hẹn nhưng cả Ly và anh đều gặp nhau ở Chợt nhớ… Một chiều như thế, hơn 5h Ly vẫn không thấy anh đâu. Ly ngồi không yên, mắt dõi ra đường, mong một bóng dáng, một tiếng xe quen thuộc. Đã 7h tối, Ly buồn bã ra về. Cả tuần, Ly bồn chồn, lo lắng: “Có bao giờ anh ấy bỏ thói quen đâu. Hay có chuyện gì xảy ra?”. Ly tự trách mình vô tâm, đã không hỏi số điện thoại anh để bây giờ chỉ biết mong thời gian nhanh trôi đến thứ bảy.

 

Chiều nay, Ly cố gắng sắp xếp công việc thật nhanh để đến Chợt nhớ… Ly bước chậm rãi vào quán. Mới 4h. Quá sớm. Quán vẫn còn thưa người. Thường thì buổi tối, quán mới đông, chật ních những cặp tình nhân tình tự…

- Hôm nay em đến sớm?

- Anh…

Trái tim Ly reo vui, đập những nhịp không bình thường, tưởng chừng có thể ôm chầm lấy anh. Anh đứng dậy, kéo ghế cho Ly, đồng thời gọi cho Ly một ly đá chanh – thức uống yêu thích của Ly.

- Hôm nay công việc của anh cũng nhẹ. Anh cố tình đến sớm để chuẩn bị tinh thần. Anh có chuyện này muốn nói với em.

- Gì mà chuẩn bị tinh thần nghe ghê vậy? Anh đừng hù làm em sợ à nha.

Ly tinh nghịch đùa, Ly muốn mình giảm bớt hồi hộp.

- Ly, anh đang nghiêm túc đấy.

- Em xin lỗi. Em nghe đây. Anh nói đi.

- Ly à, tuần trước anh đi công tác đột xuất, không thể gặp em, anh cũng không điện thoại cho em vì không biết số. Khi trở về, chiều nào anh cũng đến đây, mong gặp em. Em có hiểu anh không Ly?

Ly nhìn anh, trái tim đập loạn nhịp. “Ly à, anh ấy đang tỏ tình với mi đấy. Đừng bỏ qua cơ hội chứ. Hãy nói cho anh ấy biết mi đã lo lắng cho anh ấy như thế nào đi”.

Ly im lặng, ngón tay vẽ những hình ảnh vô nghĩa trên mặt bàn.

- Em nói gì đi Ly.

- ……….

- Anh nhớ em lắm Ly à. Em có nhớ anh không?

Ly cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che đôi má ửng hồng. Anh vụng về đưa tay vén những sợi tóc tinh nghịch sang một bên.

- Nhìn anh đi Ly. Em nhớ anh không?

Ly ngẩng lên nhìn anh giây lát rồi lại cúi xuống. Đặt tay mình lên tay Ly, anh bóp nhẹ. Ly để yên bàn tay run rẩy của mình trong tay anh.

- Anh hiểu rồi, cô bé của anh à.

 

Chiều nay, cũng như những chiều thứ bảy…

- Giải thích cho anh đi. Tại sao hả Ly?

Anh nhìn Ly chờ đợi. Ly ngoảnh mặt ra đường. Con bướm trắng quẩn quanh mãi bên nhành lan tím. Anh lấy bao thuốc trong túi áo, rút một điếu, bật lửa. Chiếc hộp quẹt Zippo Ly tặng anh, bên ngoài dán ảnh Ly. Anh từng bảo như thế Ly sẽ luôn bên anh. Những khi căng thẳng vì công việc, anh lại mân mê nó. Anh đốt thuốc, rít một hơi dài, thả từng vòng khói cuồn cuộn vào không trung.

- Chúng ta không cùng một thế giới.

Không nhìn anh, giọng Ly nhẹ hẫng, như đang nói với chính mình.

- Anh là một kỹ sư thành đạt. Thế giới của anh là những buổi tiệc tùng, dạ hội. Bạn bè anh là những trí thức. Còn em? Em chỉ là một nhân viên bình thường. Thế giới của em là những buổi chiều cùng bạn bè đi dạo, ăn hàng.

Ly ngừng, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán.

- Từ ngày quen nhau, anh quản lý mọi giờ giấc của em. Em làm gì, đi đâu phải được anh đồng ý. Ngay cả chuyện ăn mặc của em anh cũng can thiệp. Em không được mặc những chiếc áo pull thể thao, những cái quần lửng lua tua cũng bị em xếp xó. Em như con malacanh, khoác lên người những trang phục đắt tiền anh mua cho, nhoẻn miệng cười bên anh ở những buổi tiệc dù chẳng thích thú gì. Anh bắt em phải đi đứng, ăn nói dịu dàng từng câu từng chữ.

- Em trách anh sao Ly?

Ly lắc đầu, giọng đều đều.

- Em không trách anh. Chỉ là… em không thể hòa nhập vào cái thế giới của anh. Nó như cái lồng son giam hãm em, trong khi em là một con chim. Một con chim thích bay nhảy, em yêu bầu trời, em yêu ánh nắng. Đó mới là cuộc sống của em.

Ly nhìn anh, ánh mắt xa xăm...

- Em đã suy nghĩ thật nhiều. Có những lúc đi bên anh nhưng lại không thấy gần anh. Khoảng cách nào đó ngăn cách chúng ta. Em đưa tay nhưng không sao chạm được đến anh.

Anh ngồi lặng im, thả vào không trung những vòng tròn khói thuốc.

- Mình chia tay thôi anh.

Không lên giọng, không xuống giọng, Ly nói dịu dàng như thể: “Mình về thôi anh”. Mà Ly về thật. Ly đứng lên, bước nhanh ra cửa. Không buồn nổ máy, Ly dắt xe đi. Anh vẫn ngồi đấy, đăm chiêu…con bướm trắng vẫn quẩn quanh nhành lan tím…tiếng hát cất lên, da diết: “Ngày mai em đi…”

 

Ly ngồi nhà, hai tay chống cằm tựa lên ban-công nhìn từng hạt mưa. Nụ hôn đầu tiên anh trao cho Ly cũng trong mưa. Một buổi tối đưa Ly về, bất ngờ gặp cơn mưa lớn. Ly run rẩy nép vào ngực anh, run rẩy nhận nụ hôn đầu tiên của anh. Luống cuống, vụng về.

Ly đứng dậy, vào trong, tìm cây dù và băng ra đường. Mưa lất phất. Ly bước vô định. Ba tháng không gặp anh, không điện thoại, Ly không biết mình đã sống như thế nào. Tan sở, Ly về nhà. Không những cuộc dạo chơi, không mua sắm. Chỉ lẩn quẩn. Mẹ luôn miệng nhắc anh…

- Ly, em đi đâu vậy? Anh đưa đi.

Ly giật mình, ngoảnh lại. Có phải Ly nằm mơ? Giọng nói ấm nồng quen thuộc…

- Ly!

Là anh. Ly không nằm mơ. Giọng nói đó Ly không lẫn vào đâu được. Cũng vóc dáng đó, nhưng đã tiều tụy nhiều, đôi mắt sâu. Ly chạnh lòng.

- Em đi đâu vậy? Xe đâu? Sao lại đi bộ?

- Tự nhiên em thích đi dạo.

- Nhưng trời đang mưa. Lên anh đưa về.

- Dạ thôi, không cần đâu anh.

Ly dứt lời, bước tiếp. Cái dáng nhỏ bé của Ly lầm lũi trong mưa…

Chân gạt chống, một tay dựng xe, một tay anh kéo Ly vào hiên nhà bên đường. Trước khi Ly nhận ra chuyện gì thì đã nằm gọn trong vòng tay anh.

- Tự hành hạ bản thân mình chi vậy Ly? Anh xót xa lắm!

Ly không khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn, ướt đẫm vai áo anh. Anh đẩy Ly ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt Ly.

- Em khờ lắm. Sao cứ làm khổ nhau?

Nước mắt ràn rụa khắp khuôn mặt. Anh vỗ về, ôm Ly vào lòng.

- Ngoan nào bé con. Anh nhớ em nhiều lắm, có biết không? _ Vừa nói anh vừa lau nước mắt cho Ly.

- Nhớ người ta mà không thèm gặp, không thèm gọi điện cho người ta. _ Ly ấm ức.

- Ơ hay…thế ai bảo chia tay nhỉ? Khi ấy lạnh lùng lắm cơ mà. _ Anh trêu.

Ly bậm môi, đấm vào ngực anh. Anh giữ hai tay Ly lại, âu yếm hôn lên tay Ly.

- Đấm mạnh thế không khéo vỡ tim anh mất, bé con ơi.

Ly đỏ mặt, tức tối:

- Anh…

- Anh đáng yêu quá hả? Haha…

Anh nheo mắt hỏi, cười một tràng dài.

- Em chẳng thay đổi gì cả bé con à. Bao lâu rồi mà vẫn cứ thẹn và run rẩy trong tay anh. Nhưng em ốm và xanh xao quá. Làm đau lòng anh, biết không?

Ly ôm lấy cổ anh, nức nở.

- Nhõng nhẽo vừa thôi, bé con. _ Anh vỗ về Ly.

- Em xin lỗi. Mình huề nha.

- Em chẳng có lỗi gì hết Ly à. Anh đã suy nghĩ thật nhiều về những điều em nói. Tất cả do anh. Anh yêu em nhưng không nên thể hiện tình yêu của mình như thế.

- Cũng do em nữa.

- Được rồi bé con, không tranh cãi nữa. Cho anh hôn cái trán dồ bướng bỉnh của em đi. Anh nhớ lắm!

Ly ngoan ngoãn nhắm mắt. Anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Ly. Ngày xưa anh ghét chúng, bây giờ lại thấy chúng đáng yêu. Anh dịu dàng đặt môi lên trán, rồi hôn lên mắt Ly, và… Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi, nhẹ nhàng, lất phất…

 

 

 

Truyện ngắn viết từ dạo ấy, mãi đến giờ vẫn chưa hài lòng với một cái tên. Nhờ Bình Yên đặt hộ, hắn cũng bối rối chối từ... thôi thì đành post thế... Cứ một khoảng thời gian xem lại, thấy nó trẻ con và nhàn nhạt làm sao... Phải chăng ta đã có gì chín chắn và trưởng thành hơn xưa??? Có thể... nhưng giọng văn vẫn thế, vẫn đậm chất trẻ con, không sao sửa được, càng viết càng bất mãn, rồi chán nản... Sao nghĩ nhiều thế Biển? Mi có là gì đâu? Viết chỉ để viết, để giải tỏa, để relax thôi mà...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

 

Những mảnh ghép hình

 

Cuộc sống là bức tranh ghép hình mà mỗi số phận con người là một mảnh nhỏ. Mỗi mảnh nhỏ lại có những màu sắc, kích thước, hình ảnh khác nhau, lớn có, nhỏ có, đẹp có, xấu có…

 

------------------------------------

 

MẢNH GHÉP HÌNH THỨ NHẤT

 

N ó - đứa con gái xinh đẹp, thông minh, xuất thân trong một gia đình gia giáo, giàu có nhưng số phận của nó không phải là một mảnh ghép hình đẹp đẽ trong cuộc sống.

 

 

Trăng tròn và sáng. Nó ngồi trên ban-công, tựa lưng vào tường, một chân co, chân duỗi thẳng. Tay mân mê những cành hồng chớm nở bồn hoa cạnh bên, thỉnh thoảng nó ngẩn lên, nheo mắt nhìn những vì tinh tú xa xăm, lẩm bẩm: “Một ngôi sao, hai ngôi sao…”. Đêm nay sao nhiều quá, nó cứ lẩm bẩm đếm theo quán tính. Chuông đồng hồ gõ mười hai tiếng đều đặn. Giây phút cuối cùng của tuổi mười bảy, nó sẽ là cô thiếu nữ mười tám. Cái tuổi giao thoa, nó không còn là trẻ con mà cũng chẳng là người lớn. Đôi mắt mở to…

Nó giật mình nhìn xuống, đầu ngón tay đỏ những giọt máu li ti. Mãi đếm sao, tay nó chạm vào gai hồng. Nó đưa tay lên miệng, mút nhẹ như đứa bé, rồi tiếp tục ngắm sao. Nó muốn ngủ nhưng không chợp mắt được, hình ảnh ban chiều lại ẩn hiện, chập chờn…

 

Sinh nhật nó, chỉ vài cành hoa dại và những ngọn nến leo loét. Nhưng vui. Nó cầm hoa, thổi nến, luôn miệng cám ơn những đứa trẻ lang thang không nhà, và bắt đầu kể chuyện cho bọn chúng nghe. Chẳng biết từ bao giờ nó gắn bó với bọn trẻ, có khi là ổ bánh mì bẻ đôi, có khi là gói xôi chia năm xẻ bảy. Trong ký ức mờ nhạt, nó chỉ nhớ một chiều, nó phóng ra khỏi nhà, chân lang thang những bước vô định. Mệt mỏi, nó ngồi bó gối dưới gốc cây trong công viên, nước mắt rơi lã chã. Nó khóc…

- Chị ơi, chị sao thế?

Nó ngẩng đầu, trước mặt nó là con bé mình mẩy lấm lem, đen nhẻm, khoác trên người bộ áo cũ, chắp vá nhiều chỗ.

- Chị khóc à?

Nó lau lia lịa những giọt nước mắt còn đọng trên mặt, lắc đầu.

- Chị đừng khóc. Khóc xấu. Đến chơi với bọn em đi. Vui lắm!

Nhìn theo hướng tay con bé chỉ, nó thấy dưới ngọn đèn cao áp một đám trẻ đang nắm tay vòng tròn, đứa nào cũng mặc những bộ quần áo cũ nát, rách rưới. Con bé nắm tay nó kéo đi. Bây giờ nó mới nhận ra trời đã tối.

- Các bạn ơi, mình cho chị này chơi chung đi. Chị ấy đang buồn.

Đám trẻ nhao nhao:

- Sao chị buồn vậy?

- Đồ chị đẹp quá. _ Một đứa nhìn nó trầm trồ.

Vài đứa đứng khép nép nhìn nó lạ lẫm. Nó cười, đến nắm tay từng đứa:

- Các em đang chơi gì thế? Cho chị tham gia được không?

Ban đầu bọn trẻ ngần ngại, nhưng sau chúng lại hồn nhiên đùa giỡn. Chơi chán, chúng ngồi xuống bên nhau. Một đứa hỏi, có vẻ ra dáng thủ lĩnh:

- Hôm nay tụi bây làm ăn thế nào? Có chuyện gì không? Nói nghe coi.

- Hồi chiều em gặp ông khách kia sộp lắm. Cho em thêm tiền. _ Con bé nhe hàm răng sún, tí tởn khoe, cạnh con bé là chiếc thùng gỗ nhỏ - đồ nghề của bọn trẻ đánh giày.

- Còn tao thì xúi quẩy. Gặp ông khách keo kiệt. Tức! Tao không thèm lấy tiền, bỏ đi luôn. Ổng ê mặt chửi tao nghèo mà làm cao. _ Thằng bé vừa nói vừa nhặt hòn đá liệng ra xa, vẻ mặt tức tối.

Nó chăm chú nghe, nhìn từng đứa trẻ.

- Tụi bây được bao nhiêu? Đưa tao, để còn lo ngày mai. _ Thằng bé khi nãy lên tiếng. Mấy đứa còn lại moi từ túi ra, đưa cho thằng bé những đồng tiền lẻ nhăn nheo. Thằng bé cẩn thận vuốt phẳng phiu, đếm lại lần cuối trước khi cho vào túi.

- Ok, tụi bây còn chuyện gì không? Nếu không thì giải tán, đi ngủ. Mai dậy sớm.

Thằng bé dứt lời, bọn trẻ cũng tản dần ra, lủi thủi tìm những chiếc ghế đá. Có vẻ xong việc chỉ huy của mình, thằng bé tiến đến nó.

- Còn bà chị thì sao? Chưa về à? _ Thằng bé hất đầu hỏi nó.

- Ờ…cũng định về đây. _ Nó đứng dậy, lúi cúi xỏ chân vào giày. - Chào cưng. Ngủ ngon.

- Chào bà chị.

Nó lầm lũi bước.

- Khi nào rảnh hay buồn cứ ghé đây chơi. Chiều nào bọn này cũng ở đây. _Giọng thằng bé nói với theo.

Nó ngoảnh lại, cười, rồi quay lưng, hòa vào dòng người hối hả…

 

Chiều nay cũng như những buổi chiều, nó đến chơi với bọn trẻ. Hát và kể chuyện bọn chúng nghe. Sinh nhật nó chỉ thế thôi. Không quà, không bánh, nhưng vang tiếng cười. Thế mà…niềm vui nhỏ nhoi của nó cũng bị dập tắt khi bước chân về nhà. Mọi thứ vỡ nát, lộn xộn, phòng khách không khác một bãi chiến trường. Bé Hồng, bé Hà - hai đứa em song sinh của nó co ro, rúm ró sợ hãi ôm nhau trong góc. Nội ngồi trên ghế bành, miệng nhai trầu, bắt đầu chì chiết…

Hai đứa trẻ thấy nó về, lao đến như gặp được vị cứu tinh.

- Chị Hai!

Nó ôm hai em vào lòng, vỗ về.

- Chị đây. Đừng khóc. Nói chị nghe Ba Mẹ đâu?

Bé Hồng lau nước mắt. Tuy chỉ chào đời trước bé Hà vài giây, nhưng con bé có vẻ người lớn hơn, bản tính trầm tĩnh, ít nói. Con bé kể, giọng đứt quãng.

- Hồi chiều, Ba về…vẻ mặt rất khó chịu…Ba hỏi chị đâu…rồi...rồi Ba nổi giận…Ba quát tháo…Ba lại đi…

Chỉ bấy nhiêu thôi nó cũng hiểu, như những lần trước…

- Hai đứa tắm chưa?

- Dạ rồi. _ Hai đứa nhỏ đồng thanh.

- Ăn rồi chứ?

- Vâng ạ.

- Bây giờ hai đứa đánh răng rồi ngủ nhé. Không có chuyện gì nữa đâu. Có chị rồi. _ Nó âu yếm lau sạch những giọt nước mặt trên bọn trẻ.

Nó nắm tay hai đứa nhỏ lên lầu, chờ hai đứa đánh răng, kê sẵn gối, dọn dẹp lại giường. Nó đắp chăn cẩn thận cho bọn trẻ, hôn mỗi đứa một cái lên trán. Nó đi ra, với tay tắt đèn.

Ngang phòng Mẹ, nó khe khẽ đẩy cửa, bước vào. Mẹ ngồi trên giường, rấm rức khóc. Nó ôm choàng lấy Mẹ, rồi cũng khóc.

- Mới về à? Hôm nay thế nào?

- Dạ, cũng được.

- Ăn gì chưa?

- Dạ không cần. Con no rồi.

- Sinh nhật mười tám vui vẻ, con gái!

Mẹ nói, siết chặt nó vào lòng.

- Mẹ xin lỗi con gái. Mẹ đã không làm con hạnh phúc. _ Mẹ tỉ tê bên tai nó.

- Con hiểu mà. Không phải lỗi của Mẹ. Không phải lỗi của con. Chỉ là số phận.

- Con mới về chắc mệt. Nghỉ sớm đi. Nhớ uống thuốc Mẹ nấu sẵn.

- Con biết rồi. Mẹ cũng nghỉ sớm.

Nó không vội xuống bếp mà về phòng. Xoay nhẹ tay nắm, mò mẫm tìm công tắc trong ánh sáng lờ mờ từ phòng Mẹ hắt sang. Nó không tin vào mắt mình. Ngổn ngang…đổ nát…sách vở, quần áo tứ tung trên sàn. Kệ sách chỏng gọng. Hai cánh cửa tủ mở toang. Gói quà giấy kiếng bóng lộn nằm lăn lóc, bên trong một cành hồng thủy tinh e ấp đã bể, rơi rớt lá, từng mảnh vụn li ti. Nó ngồi xuống, nhặt tấm card cạnh bên, nét chữ trẻ con: “Chị Hai ơi, mười tám thật vui. Chị luôn cười nhé. Em và bé Hà thích chị cười lắm!”. Nó mỉm cười, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay.

- Về rồi à? Con với cái. Đi suốt! _ Giọng Cha bất ngờ vang lên sau lưng khiến nó giật nẩy mình. Nó đứng dậy, khép nép, hai tay khoanh trước ngực, run rẩy.

- Sao không giỏi đi luôn cho tao nhờ? Về làm gì? Nhìn cái mặt không thể nào chịu nổi. _ Cha với tay cầm cây chổi lông gà quất túi bụi vào người nó. Nó co người chịu đau, cắn chặt môi, cố kìm tiếng nấc.

- Tại sao, tại sao mày không là con trai? Đừng trách tao. Hãy trách ###### ấy, sinh ra làm gì cái thứ như mày?

Cha bỏ đi, bước chân xiêu vẹo, loạng choạng. Nó quỵ xuống, nhìn từng lằn roi rớm máu. Mẹ chạy vào.

- Mẹ làm khổ con. Tại Mẹ cả.

Mẹ nó lại khóc, cô gái Hà thành xinh đẹp ngày xưa cãi lời Mẹ Cha theo chồng vào Nam giờ đây héo rũ, cam chịu ngược đãi khắc nghiệt của chồng và Mẹ chồng, không một tiếng than van.

- Con không sao. Mẹ về phòng đi. Không khéo Ba lại nổi giận.

- Ờ…con tự lấy bông băng nha.

Mẹ líu ríu bước đi, dáng khắc khổ. Mẹ gầy và xanh quá. Nó cũng gầy trơ xương do cơn bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ. Ngày nào cũng phải tiêm thuốc. Mẹ nó lại tìm được loại cây thuốc mới, nấu, bảo nó uống. Thứ thuốc đắng nghét, tanh hôi. Nó phải nhắm mắt, bịt mũi uống cho Mẹ vui lòng.

Nó bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng bừa bãi. Giọng Cha nó lại ong óng bên tai: “Tại sao, tại sao mày không là con trai?”. Ờ…tại sao nó không là con trai, tại sao nó lại là con gái – đứa con gái bị xem là thừa thãi trong gia đình này, cái gia đình trọng nam khinh nữ.

Nó vốn được thừa hưởng ở Mẹ nét đẹp của cô gái Hà thành, nó có cái đầu thông minh như Cha - giáo sư một trường đại học danh tiếng. Nó sống trong một căn nhà lầu bốn tầng giữa trung tâm thành phố. Nghiễm nhiên ai cũng tưởng nó sung sướng. Mà ngày xưa nó cũng từng nghĩ như vậy thật, cho đến khi hai em nó chào đời thì gia đình bắt đầu có những rạn nứt, những rạn nứt âm ỉ từ bên trong mà một đứa trẻ như nó chưa hiểu. Nó chỉ biết Cha thường về nhà trong cơn say, quát tháo ầm ĩ, rồi đánh Mẹ, đánh nó. Nó khóc thét trong vòng tay che chở yếu ớt của Mẹ. Dần thành quen, nó lớn lên theo năm tháng, theo những đòn roi của Cha, lời chì chiết của Nội vì nó trót sinh ra là thân con gái. “Số phận…phải chăng là số phận?”.

 

Nó nhổm người lên, nhìn xuống đường. Ánh đèn cao áp từ trên hắt xuống in bóng một người ngồi lặng lẽ. “Là Hai!”, nó biết là Hai, cả ngày chưa gặp Hai, Hai không bao giờ quên sinh nhật nó. Khoác vội chiếc áo, nó rón rén xuống phòng khách, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Băng qua mảnh sân rộng, mở cổng.

- Hai! _ nó gọi.

- Ờ…Hai đây Nhóc, chưa ngủ à? _ Hai ngẩng lên nhìn nó, ánh nhìn mang nét buồn rười rượi.

Nó lắc đầu, bước đến ngồi cạnh bên Hai.

- Sinh nhật vui vẻ Nhóc hén! Chúc mừng trễ chút xíu, đừng buồn Hai, Hai không quên sinh nhật Nhóc đâu.

Hai đưa cho nó con gấu bông thật lớn, lớn hơn cả nó. Cứ mỗi lần sinh nhật, Hai lại tặng nó một con gấu bông như thế, mỗi năm mỗi lớn, Hai bảo nó cũng phải lớn như con gấu Hai tặng, nhưng không hiểu sao nó cứ nhỏ hoài, mãi là con nhóc loắt choắt bên Hai.

- Sao Hai không gọi Nhóc? Hai ngồi đây lâu chưa?

- Ờ…cũng mới. Hai thấy Nhóc ngồi ngoài ban-công, định gọi nhưng không hiểu sao lại thôi.

- Nhóc không ngủ được.

- Nhớ anh nào à? _ Hai quay sang, nheo mắt hỏi nó, nhưng sao nó thấy Hai không vui.

- Xí, ai thèm nhớ chi cho nặng đầu. _ Nó chun mũi.

- Ờ…Nhóc còn nhỏ, lo học đi. _Hai xoa đầu nó.

Nó định cãi lại, nhưng thôi. Nó ngồi im bên Hai, cúi đầu, tay mân mê những hòn đá nhỏ dưới chân, Hai cũng không nói gì, mắt cứ nhìn đâu đâu.

- Hai, Nhóc với Hai quen nhau bao lâu rồi hén? _ Thình lình nó ngẩng lên hỏi Hai.

- Hồi Hai mới chuyển về đây. Cũng tám năm rồi. Nhanh thật. Khi ấy Nhóc quậy ghê. Dám chui rào vô nhà Hai hái trộm mận.

- Hihihi…Lúc trước là nhà ông Tư. Ông ở có một mình hà. Ông thương Nhóc lắm. Ông bảo Nhóc thích cứ sang hái ăn, nhưng Nhóc khoái chui hàng rào, bị ông mắng hoài. Sau này anh về, Nhóc hổng dám xin. Thèm quá nên liều. Mà nhờ vậy nên mới quen Hai.

- Hồi đó Hai mới chuyển về, cũng hổng quen biết ai, có Nhóc cũng vui. Bữa đó đang học bài trong phòng, tự nhiên thấy buồn miệng, nhà lại hết đồ ăn. Vậy là Hai cũng ra cây mận. Nhờ thế mới biết nhà mình có trộm.

- Hihihi…

- Lúc đó ngạc nhiên quá trời, lại sợ nữa, nhìn kỹ lại chỉ là con bé nhỏ xíu trên cây.

- Nhóc còn sợ hơn Hai. Đang với tay ra xa để hái một chùm chín đỏ, tự nhiên Hai ở đâu lù lù chui ra nắm cánh tay Nhóc, Nhóc hoảng hồn mém té luôn.

- Nhìn mặt Nhóc hồi đó ngố ơi là ngố.

- Xí, Hai làm như hồi ấy Hai đẹp “giai” lắm không bằng? _ Nó kéo dài giọng, nhừa nhựa.

- Ờ…hổng đẹp gì nhưng cũng đẹp hơn tên trộm.

- Trộm gì mà trộm. Tại Nhóc thấy mận nhà Hai nhiều quá, sợ nó oằn cành làm gãy cây đè sập nhà Hai nên Nhóc mới ra tay nghĩa hiệp chứ bộ. Lòng tốt mà còn bị xuyên tạc. Đúng là làm ơn mắc oán. _ Nó chu môi, gân cổ cãi.

- Thôi, thôi…tui hổng cãi lại cái miệng của cô. _ Bỗng nhiên Hai dịu giọng. - Phải chi có thể trở lại cái thời hồi xưa thì hay biết mấy hén Nhóc.

Nó không hiểu Hai muốn nói gì nhưng cũng gật gù.

- Hôm nay chị Giang lấy chồng, Nhóc à. _ Giờ nó mới chợt hiểu nét mặt của Hai, chị Giang là bạn gái Hai, quen nhau từ hồi học phổ thông, đã bốn năm rồi.

- …….

- Nhóc, nghèo có phải là cái tội không hả Nhóc?

Bất ngờ Hai nắm chặt cánh tay nó, chạm phải lằn roi, nó buột miệng kêu không kìm chế kịp: “Ái da!”. Hai buông vội, cầm cổ tay, kéo tay áo nó lên - những lằn roi chồng chéo nhau, hằn sâu.

- Nhóc? _ Hai chau mày, nhìn nó.

Nó rút tay khỏi tay Hai, kéo tay áo xuống, cúi đầu.

- Nhóc bị đòn?

Nó lẳng lặng gật đầu, rồi hai tay bá lấy cổ Hai, nức nở.

- Nhóc khổ quá Hai ơi!

Hai ôm nó vào lòng, dịu dàng xoa đầu nó. Đây không phải lần đầu Hai thấy người nó đầy lằn roi. Nó là đứa con gái kiên cường. Cũng một lần vô tình, Hai phát hiện ra những vết thương trên người nó. Đó là lần đầu tiên. Nó lấp liếm, chẳng nói lý do. Mãi sau, nghe bé Hà nói mới biết. Từ đó, Hai thấy thương nó hơn, quan tâm đến nó. Nhưng những chuyện buồn nó cứ giữ mãi trong lòng, không nói. Hai chỉ biết lặng lẽ bên cạnh nó, khi nó khóc Hai lại dịu dàng ôm nó như đang ôm nó bây giờ.

Nó buông tay, nhích người khỏi vòng tay Hai. Nó ngồi ngay ngắn cạnh Hai, lại quay sang, lau nước mắt vào tay áo Hai, rồi vuốt phẳng phiu tay áo, nó dịu dàng gấp lại từng nếp gấp. Mỗi lần khóc xong nó lại làm như thế với Hai. Nó thích vậy. Hai im lặng, chẳng nói mà cũng chẳng phản ứng, cứ để mặc nó làm những gì nó thích.

- Xong rồi, Nhóc không sao đâu. Hai đừng lo. _ Nó cười thật tươi, hít một cái thật sâu, rồi thở ra nhè nhẹ.

Hai vẫn ngồi im, Hai biết mọi lời nói đều là vô nghĩa.

- Bây giờ Hai nghe Nhóc nói. Nghèo không phải là cái tội, nhưng vì con người ta cần tiền, muốn có nhiều thật nhiều tiền. Hai của Nhóc thì không có tiền nên Hai không có tội mà vẫn bị xem là kẻ có tội. Cũng như Nhóc, là con gái có phải là một cái tội? dĩ nhiên là không, nhưng Nhóc vẫn là kẻ có tội trong cái gia đình Nhóc.

- ……..

- Cả Hai và Nhóc đều là những kẻ có tội, những tội mà xã hội không ai thừa nhận là tội.

Hai choàng tay sang người nó, để nó tựa vào lòng Hai.

- Nhóc đừng nói nữa.

- Chúng ta là kẻ có tội, những tội chẳng phải chúng ta gây ra. Số phận…

Nó nói và cứ tựa vào Hai, miệng lẩm bẩm hai chữ “số phận”.

Hai để nó ngồi yên. Lát sau Hai rút tay về, nâng nó ngồi thẳng người, ngay ngắn, kéo cổ áo khoác lên cao, cài nút lại cẩn thận.

- Khuya lắm rồi, Nhóc vào nhà ngủ đi. Hai cũng về đây.

Nó ngoan ngoãn đứng dậy.

- Ờ…Hai về. Cẩn thận!

- Nhóc vào nhà trước đi. Hai sẽ trông cho đến khi Nhóc vào đến nhà.

Nó cho hai tay vào túi áo khoác, lầm lũi bước. Khóa cổng, nó nhìn Hai, giơ bàn tay bé xíu lên vẫy vẫy, rồi quay đi. Bóng nó đổ dài trên con đường lót sỏi…ánh trăng bàng bạc soi chiếu, lẩn khuất dần vào đám mây…Đêm lại trở về với cái yên tĩnh của đêm mà lòng người đang khắc khoải…Số phận

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...