Jump to content
Chuột Rain

Vì sao tôi ghét Thuý Kiều??

Recommended Posts

Không nói ai cũng biết Truyện Kiều đã từ lâu được xem như một tác phẩm lớn của đất nước ta, và Nguyễn Du cũng từ đó được mọi người tôn xùng là đại thi hào dân tộc. Có thể nói, nhờ có Truyện Kiều mà nền văn học của nước ta mới có thể vươn lên cùng với các nền văn học nước bạn. Nhưng không phải vì thế mà tác phẩm không có những hạt sạn đáng tiếc. Các nhà phê bình văn học đã tốn biết bao nhiêu giấy bút để nói lên điều đó, nhưng cuối cùng mọi việc chẳng được kết thúc êm đẹp. Trên khuôn khổ forums này, Chuột sẽ nói vì sao Chuột ghét Thuý Kiều...

 

Sự việc diễn ra ngay từ chỗ Kiều quyết định bán mình chuộc cha. Thật ra, chuyện người con gái vì một lẽ gì đó phải trở thành gái lầu xanh đã được biết bao nhiêu nhà văn viết rồi. Nên chuyện TK bán mình không có gì mới lạ trong nội dung, nhưng cũng như bao nhiêu người đã thắc mắc : Tại sao Kiều phải bán mình mà không làm một việc gì khác?

 

Không có một lời mách bảo nào, thấy tình thế lâm nguy, Kiều lặp tức suy nghĩ đến việc :"Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha". Đây có thể coi là một suy tính khôn ngoan hay không?

 

Ngay từ đầu, Nguyễn Du đã giới thiệu Kiều là một cô gái "thông minh vốn sẵn tính trời" nhưng trong truyện, Kiều lại là người dễ bị mắc mưu nhất. Và Chuột không thấy TK đã sử dụng tính thông minh của mình ngay trường hợp nào...

 

Có thể nói, Truyện Kiều hay nhất là đoạn Kiều gặp Hoạn Thư. Trong suy nghĩ của nhiều người, đều cho rằng Hoạn Thư là một cô gái độc ác, ghen tuông. Nhưng thật ra không phải thế! Hoạn Thư không là đọc giả, không là tác giả... Hoạn Thư làm sao biết được Kiều là ai, làm sao có thể chịu đựng nổi khi chồng mình đã bị một cô gái lầu xanh cướp đoạt?

 

Hoạn Thư vốn dĩ là một cô gái "ở ăn thì nết cũng hay" chứ đâu phải phường vô học. Hoạn Thư chỉ đấu tranh giành lại những gì thuộc về phần mình. Nếu nói nặng hơn, Thuý Kiều chẳng khác gì "giật chồng" của người khác. Cái tâm của Hoạn Thư được thể hiện rất rõ ràng ở chỗ, Hoạn Thư chỉ muốn lấy lại chồng, chứ không hề muốn hãm hại Thuý Kiều. Hoạn Thư tuy ghét Thuý Kiều, nhưng cô vẫn chừa cho Kiều một con đường sống. Thử hỏi, Thuý Kiều ăn cắp đồ nhà của Hoạn Thư rồi "cao chạy xa bay", nếu lúc đó Hoạn Thư cho người theo đuổi bắt thì Thuý Kiều có trốn thoát được không? Nhưng Hoạn Thư đã không làm thế, mục đích của cô chỉ muốn lấy lại chồng của mình. Nhưng tới lúc Kiều lên ngôi, Kiều lại muốn giết Hoạn Thư! Vậy cái tâm tốt đẹp của Kiều ở đâu?

 

Chưa kể Kiều đến chùa, lại còn nói dối với nhà sư, để hòng mình có được một chỗ ở. Ngay cả một vị sư già Kiều còn dám nói dối, thì thử hỏi TK có đáng được tôn trọng không?

<còn nữa>

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chuột rain.

 

Linh cũng đã đọc nhiều bài của anh, nhưng thật sự không phải bài nào Linh cũng hiểu anh đang muốn nói gì. Giống như bài viết của anh ở đây. Nó buồn cười quá. Xin lỗi vì Linh nói thê, nhưng Linh đã không thể không cười anh ạ.

 

Anh phân tích cũng hay, dẫn chứng cũng tuyệt nhưng chính đó lại lộ ra anh chẳng hiểu gì về Kiều về văn hoá phương Đông cả. Kiều bán mình đâu phải là bán vào lầu xanh. Linh chưa một lần xem Kiều đến cuối cùng mà chỉ học năm lớp 11 mà thôi. Linh không bàn về nội dung Kiều mà bàn về cách anh nhận xét Kiều. Nếu như anh hiểu thế nào là Trung, Hiếu, Lễ thì anh sẽ không nói như vậy. Thông minh thì sao và ngu đần thì sao. Nếu anh đặt anh vào vài trăm năm trước. Bất trung bất hiếu là tội tày đình. Cứu cha mà bán mình thì là trọn đạo Hiếu. Chuột Rain anh lấy cách nhìn của anh, một thanh niên của vũ trụ của tin học phê phán một cô gái của vài trăm năm trước liệu có quá đáng lắm không. Thế nào là Trung, Vua bắt thần chết, thần không chết bất trung. Nếu bây giờ thì còn ai chết vì vua không. Ngu gì. Nhưng hàng trăm năm trước, Lê Chiêu Thống là vua mà ta cho là bán nước mà khi quân Tây Sơn vào Thăng Long, có bao nhân sĩ theo ông ta, bao người tự sát đền ơn vua.

 

Ngày xưa, cắt thịt mình nấu cháo cho mẹ. Vì cha vì mẹ mình bán mình cho lầu xanh, bán cho nhà giầu làm tì thiếp để tròn chữ hiếu là chuyện đáng noi gương. Có gì là sỉ nhục đâu. nếu Thuý kiều mà nghĩ vì mình, quên đi cha mẹ. Thì chuyện kiều nó có nổi tiếng thế không. Từ 1 con nhà danh gia vọng tộc, xinh đẹp phải vào đời để trọn chữ Hiếu, nó có cao đẹp không? có lẽ anh sẽ hiểu.

 

Văn hoá phương Đông ngàn năm nay vẫn vậy, Hiếu lễ vẫn là hàng đầu. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường. Hoạn thư có quyền gì mà lấn át chồng, giày vò Kiều để thảo mãn cái quyền uy của mình. 'Tam tòng tứ đức" của đàn bà phương đông ở đâu. Thông minh thì sao, thông minh mà Cha bị bắt vào quan phủ, ngàn lạng vàng mới xong. Thuý kiều buôn heroin kiếm tiền trả nợ được chăng?, hay chỉ còn tấm thân đem ra gả bán. Ngày xưa Trung Hoa ngàn năm thiếu gì cảnh, cô gái bên xác cha giữa chợ, sẵn sàng bán mình làm tì thiếp cho bất cứ ai lo chôn cất cha mình. Đâu phải chôn là cứ vùi xuống đất là xong. mà còn cúng tế thuê nhà chùa đủ thứ tốn kém.

 

Linh buồn cười là vì vậy. Anh là nhà viết văn mà văn hoá phương đông, đạo lý con người anh lại không hiểu. Kể cũng lạ.

 

Chào anh.

 

T.L.P.Linh

 

Tái bút: Anh luôn tôn trọng chính tả. Theo Linh "tôn sùng" chứ không phải là "tôn xùng".

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chào Linh, Chuột cũng đã đọc nhiều bài của Linh và Chuột rất tôn trọng Linh ở chỗ là Linh rất mạnh dạng nói lên những suy nghĩ của mình. Và Chuột rất thích như thế, dù đúng hay sai mình cũng nên nói ra để rồi sau đó cùng thảo luận, đó là một điều rất bổ ích vì từ đó chúng ta có thể rút ra được cho mình những bài học sau này.

Có thể do Chuột diễn đạt không được rành rọt nên Linh đã hiểu nhầm ở chổ văn hoá phương Đông gì đó...

Chuột lập luận:

Thật ra, chuyện người con gái vì một lẽ gì đó phải trở thành gái lầu xanh đã được biết bao nhiêu nhà văn viết rồi. Nên chuyện TK bán mình không có gì mới lạ trong nội dung, nhưng cũng như bao nhiêu người đã thắc mắc : Tại sao Kiều phải bán mình mà không làm một việc gì khác?

Chuột không nói Kiều vào lầu xanh, mà Chuột chỉ đặt câu hỏi vì sao Kiều bán mình! Đó là một suy nghĩ không thể gọi là khôn ngoan, tại sao Hoạn Thư trong lúc dao kề ngay cổ vậy mà người ta vẫn có cách tìm đường thoát, còn Thuý Kiều lại không?

Nhưng nói như Linh cũng có lý, vì có lẽ Chuột suy nghĩ hơi hiện đại. Nên Chuột tôn trọng ý kiến của Linh.

Chuột sẽ lần lượt đưa những ý kiến khác, nếu Linh phản đối thuyết phục thì có thể Linh đã giúp cho Chuột yêu mến Thuý Kiều như bao người khác. Chuột sẽ thay đổi ý kiến ngay, nếu thấy Linh nói thuyết phục. Không sao cả. Chúng ta thảo luận nhé!

 

Có thể, tất cả chúng ta đều cho rằng Kiều là một người phụ nữ đáng thương, bị các thế lực phong kiến xưa kia chà đạp lên nhân phẩm, danh dự. Thế nhưng Chuột hỏi, một con người đáng thương thì có quyền làm cho người khác trở nên đáng thương ư? Chuột nói là không. Và chính vì thế mà Chuột ghét Thuý Kiều.

 

Hãy cùng xem lại câu chuyện, Kiều sau khi bán mình để chuộc cha thì phải vào thanh lâu của Tú Bà, sau đó được Thúc sinh cứu ra. Và một trong những điều Chuột muốn nói nhất nằm ở chỗ này, là khi Hoạn Thư dùng kế đánh ghen Thuý Kiều. Việc Hoạn Thư làm là đúng hay sai, Chuột khoan nhận xét. Hãy đi đến những đỉnh điểm khác của câu chuyện để có thể cùng nhau làm rõ vấn đề.

 

Chắc mọi người cũng biết, khi lấy Thuý Kiều, lúc đó Từ hải có đúng là một anh hùng "đội trời đạp đất" nhưng vẫn chưa "rõ mặt phi thường". Vậy thì lúc đó, có ai thấy Thuý Kiều nói với Từ Hải dù chỉ một lời về ân oán của mình ngày xưa. Thế mà tại sao khi Từ Hải trở về, làm nên nghiệp lớn thì ngay lúc đó, nàng Kiều của chúng ta lại "nhớ" đến quá khứ của mình?

 

Giáp binh kéo đến quanh nhà,

 

Đồng thanh cùng gửi: “Nào là phu nhân?”

 

Hai bên mười vị tướng quân,

 

Đặt gươm cởi giáp trước sân khấu đầu.

 

 

Kéo cờ luỹ phát súng thành,

 

Từ công ra ngựa thân nghênh cửa ngoài.

 

Rỡ mình là vẻ cân đai,

 

Hãy còn hàm én mày ngài như xưa.

 

Cười rằng: “Cá nước duyên ưa!

 

Nhớ lời nói những bao giờ hay không?

 

Anh hùng mới biết anh hùng,

 

Rày xem phỏng đã cam lòng ấy chưa?”

 

 

Trong quân có lúc vui vầy,

 

Thong dong mới kể sự ngày hàn vi:

 

“Khi Vô- tích khi Lâm-truy,

 

Nơi thì lừa đảo nơi thì xót thương.

 

Tấm thân rày đã nhẹ nhàng,

 

Chút còn ân oán đôi đường chưa xong.”

 

Từ công nghe nói thuỷ chung,

 

Bất bình nổi trận đùng đùng sấm vang.

 

Nghiêm quân tuyển tướng sẵn sàng,

 

Dưới cờ một lệnh vội vàng ruổi sao.

 

Tại sao lại như vậy? Tại sao ngay từ đầu nên vợ nên chồng lại không nói cho nhau nghe chuyện ân oán của nhau mà lại chờ cho đến phút này. Chẳng phải làm như thế thì Từ Hải sẽ hiểu vợ mình hơn sao, chẳng phải như thế thì ít ra ngoài lời hứa trở thành anh hùng thì khi ra đi Từ Hải sẽ đem theo một lời hứa khác cũng là một động lực cố gắng để giúp Kiều hoàn thành tâm nguyện hay sao. Còn đằng đây... Giả sử nếu như Từ Hải trở về với hai bàn tay trắng thì liệu Thuý Kiều còn có thốt lên được "Thiếp còn ân oán đôi đường chưa xong." nữa hay không. Chuột không nói ra, chắc các bạn cũng hiểu.

 

Tiếc thay cho Từ thiếu gia,

 

Lấy phải cô Kiều lòng dạ hiểm sâu.

 

Nếu thật ngọc đá vàng thau,

 

Sao không nói rõ cho nhau sự tình.

 

Chỉ khi mười vạn tinh binh,

 

Cái "tình" mới thấy cái "đinh" mới lồi.

 

 

 

Có lẽ, nhiều người ở đây khi thấy Thuý Kiều tha cho Hoạn Thư thì bắt đầu ca ngợi rằng Kiều là một người có tấm lòng bao dung, độ lượng. Nhưng nghĩ mà xem, khi nói với Thúc sinh Kiều đã một lời quả quyết như thế nào:

 

"Vợ chàng quỷ quái tinh ma,

 

Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau!

 

Kiến bò miện chén chưa lâu,

 

Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa!"

 

Những lời như thế, nếu không phải vì Thuý Kiều muốn rắp tâm trả thù cho được thì làm sao có thể nói ra. Vậy thì tại sao nàng lại tha cho Hoạn Thư, phải chăng vì nàng là con người rộng lượng, bao dung, hay là bởi cái lí của nàng không thắng nổi cái lẽ của Hoạn Thư:

 

Khen cho: "Thật đã nên rằng,

 

Khôn ngoan đến mực nói năng phải lời.

 

Tha ra thì cũng may đời,

 

Làm ra thì cũng ra người nhỏ nhen.

 

Đã tri lòng quá thì nên,

 

Truyền quân lệnh xuống trướng tiền tha ngay."

 

Nếu Thuý Kiều tha cho Hoạn Thư vẫn chưa đủ để chứng minh nàng là một con người "bao dung" thì hãy xem tiếp xem Thuý Kiểu xử tội với những người còn lại ra sao:

 

Nàng rằng: "Lồng lộng trời cao!

 

Hại nhân, nhân hại sự nào tại ta!

 

Trước là Bạc Hạnh, Bạc Bà,

 

Bên là Ưng, Khuyển, bên là Sở Khanh,

 

Tú Bà với Mã Giám Sinh,

 

Các tên tội ấy đáng tình còn sao?"

 

Lệnh truyền quân xuống nội đao,

 

Thề sao thì lại cứ sao gia hình.

 

Máu rơi thịt nát tan tành,

 

Ai ai trông thấy hồn kinh phách rời.

 

Vâng, khoan dung đến mức độ mà chỉ có "máu rơi thịt nát". Đành rằng "phụ người chẳng bỏ khi người phụ ta" nhưng chẳng lẽ một con người "độ lượng" không còn hình phạt nào khác sao. Đành rằng những con người ấy đã lợi dụng, lừa đảo, chà đạp lên nhân phẩm, danh dự của Kiều nhưng có phải ai cũng như ai. Có thể Tú Bà, hay Bạc Bà đáng tội chết thật đấy, nhưng còn Khuyển Ưng, cũng chỉ là nghe theo lời Hoạn Thư mà thôi, vậy sao chỉ tha cho Hoạn Thư mà lại xử tử Khuyển Ưng, khoan nói đến chuyện có khoan dung hay không mà ngay khi nhìn vào người ta đã thấy cái vô lí trong cái cách hành quyết của Kiều. Đó là còn chưa nói đến chuyện có bằng chứng hay không, biết là Hoạn Thư hại mình nhưng mà bằng chứng đâu. Kiều được xử án chỉ là bởi vì được mang cái danh phu nhân Từ công, chứ bây giờ hỏi thử không có Từ công Kiều có dám lên quan phủ kêu oan hay không. Một mình xử án, một mình xuống tay. Như tôi đã nói, có những kẻ vẫn chưa đáng bị khép vào án tử mà cuối cùng ai nấy đều như ai, "máu rơi thịt nát", Kiều xem mạng người là gì vậy?

 

Tội nào tội chẳng có tình,

 

Xử sao cũng phải cho tinh cho tường.

 

Cớ sao trăm tội cùng đường,

 

Dứt lời một khắc cùng phường âm ti.

 

Âm ti cũng có Minh ti,

 

Đến khi thác xuống biết ngay tội gì.

 

 

Đoạn khi tiễn Thúc Sinh về, Thuý Kiều có dặn:

 

Nàng rằng: "Non nước xa khơi,

 

Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.

 

Dễ loà yếm thắm trôn kim,

 

Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng!

 

Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,

 

Đến nhà trước liệu nói sòng cho minh.

 

Dù khi sóng gió bất tình,

 

Lớn ra uy lớn tôi đành phận tôi.

 

Hơn điều giấu ngược giấu xuôi,

 

Lại mang những việc tầy trời đến sau.

 

Thương nhau xin nhớ lời nhau,

 

Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy.

 

Thế nhưng, chắc hẳn ai ai cũng biết rằng Thúc Sinh đã làm một việc chẳng đáng mặt nam nhi:

 

Nghĩ đà bưng kín miệng bình,

 

Nào ai có khảo mà mình lại xưng?

 

Vậy thì cái cốt rễ gây bao sóng gió cho Thuý Kiều là ở đâu. Thúc sinh là một con người như thế nào, cứu nàng ra khỏi đau khổ để rồi cho nàng một đau khổ khác. Cái này nhiều người đã nói mà chắc ai ai cũng hiểu nên Chuột không muốn nói lại. Chỉ thấy:

 

Này thì nói dạ nói vâng,

 

Đến khi nói thật có vâng một lời.

 

Hại người oán cả một đời,

 

Chán thay có thật một đời nam nhi.

 

Thúc sinh đã thế, lại còn nàng Kiều. Nàng đủ thông minh để nhận ra âm mưu của Hoạn Thư, chẳng lẽ nàng lại không nhận ra cái cốt rễ của sự việc, hay là nàng cố tình không nhận ra.

 

Công đầy mà tội cũng đầy,

 

Sao chỉ thấy đáp mà không thấy đền?

 

 

Trước khi vào vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề tôi muốn nói nhất, tôi xin được dẫn lại toàn bộ đoạn trích miêu tả Hoạn Thư:

 

Vốn dòng họ Hoạn danh gia,

 

Con quan Lại bộ tên là Hoạn Thư.

 

Duyên Đằng thuận nẻo gió đưa,

 

Cùng chàng kết tóc xe tơ những ngày.

 

Ơ ăn thì nết cũng hay,

 

Nói điều ràng buộc thì tay cũng già.

 

Từ nghe vườn mới thêm hoa,

 

Miện người đã lắm tin nhà thì không.

 

Lửa tâm càng dập càng nồng,

 

Trách người đen bạc ra lòng trăng hoa:

 

"Ví bằng thú thật cùng ta,

 

Cũng dung kẻ dưới mới là lượng trên.

 

Dại chi chẳng giữ lấy nền,

 

Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình?

 

Lại còn bưng bít giấu quanh,

 

Làm chi những thói trẻ ranh nực cười!

 

Tính rằng cách mặt khuất lời,

 

Giấu ta, ta cũng liều bài giấu cho!

 

Lo gì việc ấy mà lo,

 

Kiến trong miệng chén có bò đi đâu?

 

Làm cho nhìn chẳng được nhau.

 

Làm cho đầy đoạ cất đầu chẳng lên!

 

Làm cho trông thấy nhãn tiền,

 

Cho người thăm ván bán thuyền biết tay."

 

Nỗi lòng kín chẳng ai hay,

 

Ngoài tai để mặc gió bay mái ngoài.

 

Tuần sau bỗng thấy hai người,

 

Mách tin ý cũng liệu bài tâng công.

 

Tiểu thư nổi giận đùng đùng:

 

"Gớm thay thêu dệt ra lòng trêu ngươi!

 

Chồng tao nào phải như ai,

 

Điều này hẳn miệng những người thị phi!"

 

Vội vàng xuống lệnh ra uy,

 

Đứa thì vả miệng đứa thì bẻ răng.

 

Trong ngoài kín mít như bưng,

 

Nào ai còn dám nói năng một lời!

 

Xin được phép nói đôi lời ngoài lề một chút: Có thể nhiều người thấy Chuột trích dẫn nhiều đoạn trong Kiều vào đây sẽ nói Chuột viết bài này để "khoe" rằng "ta đây đọc hết Kiều rồi này" với mọi người. À Chuột nói thật nhé, Chuột ghét Thuý Kiều ngay từ khi học lớp chín khi chỉ được học một vài đoạn trích nhỏ nhỏ chưa đến một phần mười của truyện, và Chuột thật sự chỉ cảm thấy thông cảm cho Hoạn Thư. Chuột đọc Kiều để tìm hiểu thêm về Hoạn Thư và bây giờ, Chuột viết bài để nói lên suy nghĩ của mình. Nhưng Chuột sợ khi Chuột nói có nhiều người không hiểu, nên Chuột phải dẫn những đoạn này ra. Mặt khác trong những đoạn đó có những đoạn yêu thích của Chuột, Chuột đưa lên vì muốn mọi người cùng đọc chứ không phải là để khoe, nếu như muốn khoe Chuột sẵn sàng viết hết cuốn Kiều lên đây cho mọi người đọc và chẳng cần phải viết lên cảm nhận của mình như thế này.

 

Trở lại với vần đề đang nói. Qua đoạn trích, rõ ràng chúng ta thấy Hựan Thư hiện lên là một tiểu thư nhà danh gia vọng tộc, ăn ở nết na, biết giữ khuôn phép. Hẳn các bạn cũng thấy khi có người báo với Hoạn Thư rằng Thúc Sinh có vợ lẻ để được thưởng công thì ngược lại, ngay lập tức Hoạn Thư cho người "vả miệng, bẻ răng" và nói rằng "thêu dệt ra lòng trêu ngươi", "hẳn miệng những người thị phi". Tại sao vậy, bởi Hoạn Thư muốn giữ gìn danh dự, cho Thúc Sinh cũng như cho mình. Và mấu chốt cũng ở đây, Hoạn Thư đánh ghen không phải là vì không muốn cho Thúc Sinh cưới vợ lẻ, mà là vì Thúc Sinh đã phạm vào các lễ nghi phép tắc gia đình. Hoạn Thư có bảo "Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình?", Hoạn Thư không muốn ghen, nhưng chính Thúc Sinh đã làm cho Hoạn Thư phải ghen, phải làm cho Thuý Kiều:

 

"Làm cho cho mệt cho mê,

 

Làm cho đau đớn ê chề cho coi!"

 

Ai nói Hoạn Thư ác độc, nhìn lại đi. Chẳng phải Hoạn Thư đã cho Thúc Sinh và Thuý Kiều một cơ hội rồi ư? Chuột chỉ thấy có một Hoạn Thư đã hết mực khoan dung chứ nếu là người khác, ngay cả cô Kiều, tôi hỏi cô có chịu được không? Thậm chí Hoạn Thư cũng chỉ đánh ghen có một vài lần rồi cho Kiều ra các viết kinh, chẳng phải đã quá nhân nhượng rồi sao. Vậy mà, Chuột không biết cô Kiều nghĩ cái gì, mà khi xử án, cô lại ban cho Thúc Sinh:

 

"Gấm trăm cuốn bạc nghìn cân,

 

Dễ là lễ xứng báo ân gọi là."

 

Trong khi hắn đã có một lỗi lầm không thể tha thứ thế mà cô lại làm cho Chuột tưởng hắn là là thánh ân. Rồi khi gặp Hoạn Thư:

 

Nàng rằng: "Xin hãy rốn ngồi,

 

Xem cho rõ mặt biết tôi báo thù!"

 

...

 

Thoắt trông, nàng đã chào thưa:

 

"Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây!

 

Đàn bà dễ có mấy tay,

 

Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan!

 

Dễ dàng là thói hồng nhan,

 

Càng cay nghiệt lắm càng oan trái nhiều!"

 

Thì Chuột lại tưởng Hoạn Thư là một con mụ đã làm cái gì đó tày trời, ghê gớm đối với cô lắm cơ. Nhưng mà hãy xem, Hoạn Thư đã nói những gì:

 

Rằng: "Tôi chút phận đàn bà,

 

Ghen tuông thì cũng người ta thường tình.

 

Nghĩ cho khi các viết kinh,

 

Với khi khỏi cửa dứt tình chẳng theo.

 

Lòng riêng, riêng những kính yêu,

 

Chồng chung chưa dễ ai chiều cho ai!

 

Trót lòng gây việc chông gai,

 

Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng!"

Cô ( tức Thuý Kiều ) thấy đấy, cô làm sao mà báo oán nổi, cái việc mà cô và Thúc Sinh làm đã là cái tội trước tiên, thì cô làm gì có cái quyền xét xử người ta. Thật là...

 

Trách người chi hãy nghĩ người,

 

Trách người chẳng nghĩ người khinh mặt người.

 

 

Nói tóm lại, Chuột cảm thấy Thuý Kiều chỉ là một con người đáng khinh, ngay từ cái việc cướp đi Thúc sinh của Hoạn Thư và cái việc báo oán vô duyên ấy. Chuột không phải là loại người hay ăn theo, thấy người ta thích cái gì là thích cái đó, Chuột cũng không phải loại người lập dị, thấy người ta thích cái gì thì mình lại ghét cái đó. Chuột chỉ đơn thuần nói lên nhưng gì mình nghĩ mà thôi.

 

Cuối cùng, Chuột chỉ muốn nói một câu:

 

Ở đời khen lắm Thuý Kiều,

 

Đến khi chồng bỏ biết mà khen ai.

 

Cười người rồi lại cười ta,

 

Ta nào có khác người đâu mà cười.

 

 

 

Chú thích:

- Những dòng in nghiêng không phải trong tác phẩm Truyện Kiều.

- Cám ơn Linh ở chỗ sửa chính tả. Chuột rất hay viết sai chính tả, nên ai sửa dùm thì mừng lắm. Tại trên google thấy vẫn có người dùng nên mới gõ thế.

- Chuột nhỏ tuổi hơn Linh, nên Linh có thể gọi Chuột là em hoặc là Chuột như bao người đã gọi. Đừng gọi anh, vì vậy Chuột tổn thọ.

- Chuột là sinh viên khoa quản trị kinh doanh, Chuột không phải nhà văn, nhà thơ.

- Chuột rất đồng cảm với Hoạn Thư, nếu ai nói Hoạn Thư ác thì cứ nêu lên, và chúng ta thảo luận tiếp.

- Topic nói về Thuý Kiều, nhưng nếu như có ai muốn bàn về nhân vật khác thì Chuột cũng sẵn sàng nghe.

- Chuột không quen chửi lộn, hoặc nói thề, những bạn nào dùng từ không hay Chuột sẽ không reply và không đọc bài của người đó nữa ( nếu viết tiếp ).

- Tranh luận thẳng thắn, tôn trọng nhau là mục đích của Chuột khi lập topic này.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Theo như Chuột nói là ghét Thúy Kiều và cảm thông với Hoạn Thư, Phố Đêm khi đọc truyện Kiều, chả thương ai và cũng chả ghét ai,nhưng đặc biệt cảm thông với đại thi hào Nguyễn Du. Còn việc Chuột ghét Kiều thì cũng bình thường thôi vì truyện Kiều khi ra đời nó đã có nhiều người "ghét" rồi. :) Nhưng cái ghét của người xưa khác với cách ghét của Chuột,cụ thể như người xưa ghét truyện Kiều về đường Luân Lý,còn Chuột ghét Kiều vì những cảm xúc riêng tư của mình,cái cốt truyện hay cách cư xử của Kiều khiến cho Chuột ko thích. Đó là cảm xúc riêng của những người cảm nhận văn học. Nhưng tâm lý của một người phụ nữ khác nhiều so với tâm lý của người đàn ông.Người ta thích Kiều ko chỉ qua cách cư xử hay diễn biến của câu chuyện mà mọi người yêu thích qua cái tài dẫn dắt và phân tích tâm lý nhân vật sâu sắc của Nguyễn Du, với một cái tên Đoạn Trường Tân Thanh

 

Nói về Hoạn Thư một chút.

 

Chhuột nói đi thì Ph.Đ cũng xin dc nói lại...

 

Có câu : Gái nào là gái chả hay ghen chồng.Nhưng ghen có nhiều loại ghen, có cái ghen nóng nổi vội vàng, có thứ ghen nham hiểm độc địa. Hoạn Thư thuộc mẫu người thứ hai. Với tâm tính

Ở ăn thì nết cũng hay

Nói điều ràng buộc thì tay cũng già

 

HT ko phải là người tầm thường hèn hạ mà là người khôn ngoan có điều, đanh thép có một,biết điều lẽ phải, cũng có mưu mô và thao lược.Nhưng cứ bình thường thì chả bộc lộ ra dc,phải gặp lúc Biến thì mới tỏ bày tính cách,nghĩa là "cháy nhà mới lòi mặt chuột ". Cái biến ấy là khi Thúc Sinh cặp bồ cặp bịch với Thúy Kiều mà giấu ko cho HT biết.

 

Tính rằng cách mặt khuất lời

Giấu ta ta cũng liệu bài giấu cho

 

Với tính cách như thế,lại gặp cái biến như thế thì:

 

Lửa tâm càng dập càng nồng

Giận người đen bạc ra lòng trăng hoa.

 

Nhưng dù lửa tâm có nóng đến đâu, nhưng ngoài mặt thì cứ như ko, nói cười vui vẻ. Cái đó mới là cái chính - điểm nhấn - và cũng là câu trả lời vì sao ai cũng nói "ghen như Hoạn Thư" là thế. HT muốn giết Thúy Kiều theo cách giết người ko dao.

 

Nếu có cảm thông thì Ph.Đ vẫn cảm thông cho Nguyễn Du. còn việc Kiều xử đẹp Ưng Khuyển,hay "máu rơi thịt nát" - xem mạng người ra gì - thì cái đó ND viết theo Triết lý nhà Phật - gieo gió thì gặt bão. Chả có gì phải bàn tán. Nhưng nếu đặt dấu hỏi ngược lại thì việc Khuyển, Ưng vì cớ gì mà lại nghe theo HT đi làm tội ác ? Còn chiện của Từ Hải và Thúy Kiều - nói trước nói sau thì là chuyện của vợ chồng nguời ta, can cớ chi mà lại lôi vô mà bàn tán chứ Chuột. :)

 

Nói ngắn gọn thui, dong dài chi đọc mỏi con mắt...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Chuột Rain hiểu một phần của Phố Đêm rồi đấy. Có lời khen thật lòng đấy. Đúng như P.Đ nói, yêu ghét một nhân vật văn học là do sở thích, suy nghĩ của mỗi người. Và Chuột post lên đây là mong tìm được sự đồng cảm. Ngày xưa truyện Kiều bị cấm đọc, vì cô Kiều cũng có rất nhiều đức tính xấu.

 

Đàn ông chớ đọc Phan Trần

Đàn bà chớ đọc Thúy Vân, Thúy Kiều.

 

Còn chuyện P.Đ cảm thông cho ND thì Chuột cũng có suy nghĩ như thế, và đồng tình với ý kiến P.Đ ở chỗ ND đã dùng bút pháp phân tích tâm lý nhân vật, và tả cảnh rất tài tình. Điều này Chuột ko phủ nhận, nên không bàn cãi nữa.

 

Còn về HT, không phải HT cố tình giả vờ như không có cũng là do Thúy Kiều không nói thẳng sự việc. Nếu Thúy Kiều nói thẳng thì mọi chuyện đâu có sao, vì HT đã nói:

 

"Phải chi thú thật cùng ta

Cũng dung kẻ dưới mới là lượng trên"

 

HT "giết người không đao" là tốt hay phải đánh đập Thúy Kiều mới tốt? HT chỉ đem TK về làm hoa nô dâng trà nước thôi, tại TK có "chuyện" với TS nên TK mới đau lòng thôi... Nhưng cuối cùng, HT cũng cho TK ra các viết kinh, lúc TK bỏ trốn, HT vẫn biết, nhưng làm ngơ như không thấy, đó là HT cho TK 1 con đường sống, chưa kể đến Kiều đã "chà đồ nhôm" của HT nữa. Hành động này có thể gọi là ăn cắp không?

 

Nếu Hoạn Thư không "lựa lời phân bua" thì liệu HT có được sống sót không? Nếu cô HT không thông minh bình tĩnh thì HT cũng đã đi đời nhà ma rồi. Chuột thích nhất từ "lựa" của tác giả. Trong một hoàn cảnh cận kề với cái chết mà HT vẫn biết "lựa" lời, tức là nói năng có suy nghĩ, khôn khéo... chứ không hề la ó lên như bao kẻ khác. Chính thái độ điềm tĩnh đó đã giúp HT thoát chết.

 

Không biết P.Đ có đọc truyện Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân chưa, nếu đọc đến đoạn Kiều "xử" thì sẽ rợn óc ngay. ND miêu tả "máu rơi thịt nát" là còn nhẹ đó. Chuột xin kể đại khái 1 đoạn Kiều "xử" Sở Khanh.

 

Kiều bắt Sở Khanh trói thẳng hai tay, sau đó nấu sôi mủ cây, rồi tưới lên mình của Sở Khanh... ( eo ơi... ), toàn thân của Sở Khanh đều bị bao bọc bởi lớp mủ nóng hổi, khi đã nguội thì lớp mủ đó đã bám chặt vào người Sở Khanh, Kiều cho người lột lớp mủ đó ra, tức thì toàn da của Sở Khanh cũng "đi" theo lớp mủ ấy. Sở Khanh chưa hẳn chết, tức là vẫn còn thở, nhưng chỉ là một thân xác đỏ òm không có da. Kiều cho người nện cây lên thân xác đó, để cuối cùng chỉ còn lại là những giọt máu tươi. Mọi người có thấy Kiều "nhân từ" không?

 

Nói đến Hoạn Thư ta lại nghĩ ngay đến hình ảnh một người đàn bà thâm độc thủ đoạn trước một cô Kiều nhỏ bé đáng thương. Nhưng .. liệu có mấy ai đặt mình vào nỗi lòng và hiểu cho nàng ?

 

Hoạn Thư vốn là con quan, thuộc dòng trâm anh, là người khôn ngoan cư xử khéo léo. Và chính nàng là người phụ nữ duy nhất trong tác phẩm đã sử dụng cái khôn ngoan khéo léo của mình mà vượt qua những bất công, đàn áp của chế độ phong kiến đặt lên đầu người phụ nữ .

 

Hoàn cảnh của nàng có đáng thương hay không ? Theo Chuột đánh giá là rất đáng thương, đáng thương nhất là tại vì hoàn cảnh của nàng ... không ai thông cảm và hiểu được. Còn đối với Kiều, việc bán mình chuộc cha chắc hẳn phải làm bao nhiêu người rơi lệ.

 

Chồng đi vắng, và vào lầu xanh quen với người phụ nữ khác. Ở nhà Hoạn Thư nghe tin nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn. Đó là cái khổ thứ nhất.

 

Cái khổ thứ hai là nàng buộc phải chấp nhận sự chia sẻ chồng của mình. Cái cớ để nàng phải chịu cảnh đó vì nàng không có con, một trong những điều kỵ của người vợ ngày xưa (không con, dâm đảng và biếng nhác, bất hiếu với cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, có ác tật).

 

Nhưng nếu nàng không chấp nhận cho chồng cưới vợ lẽ thì lại bị thêm tội bất hiếu (ngăn cản chồng có con nối dõi tông đường). Còn nếu ra mặt ghen tuông thì cũng lại là một cái tội.

 

Mà có phải nàng đã không cố gắng dùng tình cảm mà kéo Thúc Sinh trở về đâu, một năm im hơi lặng tiếng, không đả động gì đến việc chồng có vợ lẽ ... một năm đó thử hỏi nàng đã sống ra sao ?

 

Cho nên Hoạn Thư quyết định không nhịn nữa, nàng phải khôn ngoan khéo léo làm sao để mà tình địch phải tự ý bỏ đi nơi khác. Còn diễn biến việc Hoạn Thư đã làm gì đối với Thúc Sinh và Thúy Kiều thì các bạn chắc đã nắm rõ, Chuột không muốn kể lại nữa. Chỉ nhắc là khi Kiều trốn chạy thì đã lấy trộm các đồ thờ bằng vàng bạc ở nhà Hoạn Thư, nhưng Hoạn Thư bỏ qua, không truy cứu việc ấy.

 

Ghen tuông, ích kỷ là bản chất của tình yêu. Có mấy ai có thể suy nghĩ rằng "hạnh phúc của chồng cũng chính là hạnh phúc của ta", tất cả những cảm giác trải qua chỉ là lòng căm hờn vì sự phản bội của chồng, căm hờn lẫn tủi nhục khi mà người thứ ba đó là một cô gái ở Lầu Xanh. Hoạn Thư chỉ là một nạn nhân của chế độ hà khắc ngày xưa, chế độ trọng nam khinh nữ, đa thê, phụ quyền. Sở dĩ ta "ghét" nàng cũng vì nàng khôn ngoan và mạnh mẽ quá, không chấp nhận trở thành một phụ nữ nhu mì chịu đựng ! Hoạn Thư đã có lỗi gì với Thúy Kiều ? Nàng không hề giành giựt chiếm đoạt gì từ Kiều cả, nàng chỉ giành lại những gì thuộc về nàng.

 

Nàng không làm nhục Kiều bằng roi vọt, nàng buộc Thúc Sinh phải lộ chân tướng là một kẻ hèn nhác, phụ bạc. Nàng nhẫn tâm đó.. nhưng vẫn chừa cho người ta một con đường sống, vẫn biết xót thương, biết thông cảm. Trước mặt Thúc Sinh và Kiều nàng đã từng lên tiếng thương cảm cho Kiều, một người tài sắc mà phải chịu cảnh truân chuyên. Còn Thúy Kiều, đã có bao giờ hiểu cho Hoạn Thư ? Nàng biết mình là kẻ thiệt thòi nên chắc hẳn nghĩ mình có quyền dành lấy hạnh phúc, mặc kệ rằng hạnh phúc của mình có làm đau khổ đến ai hay không. Đối với Kiều, Hoạn Thư chỉ là một kẻ "tinh ma, miệng hùm nọc rắn, nham hiểm giết người".

 

Hoạn Thư ghét .. mà vẫn giữ cho mình một chút xót thương đến kẻ khác, trả thù nhưng vẫn chừa cho họ một con đường sống. Vậy có thể gọi là hiểm ác hay không? Thử hỏi khi Kiều trộm đồ nhà nàng bỏ đi, nàng vẫn có thể sai người rượt theo bắt lại, lúc đó muốn cư xử sao là tùy nàng, có ai cản lại được không?

 

Cuối cùng, đối với Chuột, Hoạn Thư vẫn là một người nhân hậu, cũng như Kiều, nàng là người tài giỏi mà phải chịu những cảnh ngang trái bất công của chế độ ngày xưa, là nhân vật đáng phục nhất trong toàn tác phẩm đối với ... tui .

 

Xem Kiều "chà đồ nhôm" nè:

 

Chỉ e quê khách một mình,

Tay không chưa dễ tìm vành ấm no!

Nghĩ đi nghĩ lại quanh co,

Phật tiền sẵn có mọi đồ kim ngân.

Bên mình giắt để hộ thân,

Lần nghe canh đã một phần trống ba.

Cất mình qua ngọn tường hoa,

Lần đường theo bóng trăng tà về tây.

 

Kiều là người đẹp, chính vì cái đẹp đó đã góp phần đẩy đưa nàng phải trải qua một kiếp người đầy ô nhục, thống khổ. Thế nhưng ... liệu có phải đó chỉ là lý do duy nhất hay không? Đọc toàn tác phẩm blabla chỉ cảm nhận ở Kiều có 1 cái tốt duy nhất đó là việc "bán mình chuộc cha". Nhưng ngoài cái đẹp, cái cử chỉ hiếu thảo duy nhất đó ra nàng còn lại gì ?

 

Kiều gặp Kim Trọng, chỉ thoáng trong giây phút đã "nhớ thương yêu đương thắm thiết", đó là cử chỉ đa tình thứ nhất. Nàng là khuê nữ có học thức, có lễ nghĩa, sống trong một gia đình gia giáo, thế mà không biết giữ đúng phận mình, đêm hôm khuya khoắt lẻn đi gặp Kim Trọng. Thử hỏi việc đó con gái thời nay cũng mấy ai gan được như nàng. Chỉ là chàng Kim cũng ... đam mê sắc đẹp nên không nghĩ gì, chứ con trai bây giờ gặp một đứa con gái như vậy hắn đánh giá gì đây ? Nhưng thôi, coi như đó là một tư tưởng tiến bộ trong tình yêu, nàng "yêu" nên mới vậy, Chuột không nhắc đến.

 

 

Kiều khôn ngoan ở đâu, tài giỏi đến đâu ? Đến khi có chuyện chỉ biết "nhắm mắt đưa chân". Kiều khi bị Tú Bà bắt tiếp khách ở Lầu Xanh, đến đây có lẽ nàng nên "tìm lấy cái chết" là vừa, danh tiết trong sạch, thân phận cao sang. Thế nhưng không... 2 lần nàng "hăm dọa" tự tử là hai lần hoàn cảnh dường như không còn gì để nàng tiếp tục "nhắm mắt đưa chân".

 

Nàng thừa biết Thúc Sinh là người có vợ nhưng vẫn đang tâm phá hoại gia cang người ta. Tội cướp chồng là một cái tội khó tha thứ. Giật chồng người ta, trộm đồ nhà người ta. Hỏi danh dự đối với nàng là cái gì ? Đến khi gặp Sư Giác Duyên nàng còn nói dối mình là kẻ tu hành (hic.. tu hành nơi Lầu Xanh), đem mí cái đồ vàng bạc chôm được ở nhà Hoạn Thư ra mà mua chuộc. Sư phát giác ra mới thành thật mà khai báo. Nàng nói ai điêu ngoa xảo trá, chính nàng cũng vậy đấy thôi, lại là nói láo với một nhà sư !

 

Nàng si tình với Kim Trọng ư ? Si tình mà sau khi bỏ trốn củng họ Sở, làm lẽ Thúc Sinh, gặp Từ Hải thì không còn nghĩ gì đến anh họ Kim, một lòng tôn sùng hắn. Đến khi giàu có không nghĩ đến việc về báo tin, gặp gỡ cha mẹ, chăm nom lúc tuổi già mà chỉ nghĩ đến việc trả thù Hoạn Thư! Hỡi ơi, trả thù Hoạn Thư vì "bà không chịu chia sẻ chồng mình với tôi". Nàng có nghĩ gì đến tâm trạng, hoàn cảnh của kẻ khác? Miễn phận nàng được yên, được sung sướng, người khác nàng có quan tâm ?

 

Từ Hải ... may mắn lắm mới gặp một người nhan sắc mĩ miều, đàn hay hát giỏi như Kiều, may mắn thế mới ... phải cơ đồ bao năm dựng được tan thành mây khói, thân bại danh liệt vì cái-sự-gọi-là stupidity của một cô vợ "yếu đuối ngây thơ" . Tuy Kiều không phải là kẻ giết chồng, nhưng cũng vì nàng mà chồng bị chết, sao cái đêm "mưa gió" với kẻ giết chồng mình là Hồ Tôn Hiến nàng không ... giết quách hắn cho xong, còn lả lơi chuốc rượu đàn hát (mà còn cố gắng sao cho hay nữa), không giết được thì... cũng tự tử cho rồi. blabla tui không thể hiểu được làm sao có thể đơn giản là "cười" nổi trước mặt kẻ thù, kẻ lừa gạt mình, kẻ giết hại Từ Hải, đằng này ... nàng vì cái gì nếu không phải là tham sống sợ chết, vì sống còn mà đang tâm bán đứng danh dự, đạo đức, bán đứng chính chồng mình và cũng là người ơn, giúp nàng ra khỏi chốn bùn nhơ ! Nếu ai nói Kiều vì "dại" mới nghe lời Hồ Tôn Hiến khuyên chồng ra hàng chứ thật lòng không muốn phụ bạc, bán đứng chồng, nhưng kể từ lúc Từ chết, nàng cam tâm phục dịch họ Hồ, đó chính là hành vi vô đạo đức, phản bội, không có tính người nhất của một kẻ làm vợ !

 

Nàng muốn nhờ nước sông Tiền Đường để rửa oan ư ? E là chỉ làm sông đã đục càng đục thêm vì cái "danh giá tiết hạnh", 2 chữ "lễ nghĩa" của nàng.

 

 

Ấy là blabla chưa nói đến chuyện Kiều cậy nhờ Thúy Vân "báo đáp ân tình" dùm cho Kim Trọng, đọc xong bất bình lắm thay !

 

<sẽ nói tiếp>

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Chuột Rain hiểu một phần của Phố Đêm rồi đấy. Có lời khen thật lòng đấy. Đúng như P.Đ nói, yêu ghét một nhân vật văn học là do sở thích, suy nghĩ của mỗi người. Và Chuột post lên đây là mong tìm được sự đồng cảm. Ngày xưa truyện Kiều bị cấm đọc, vì cô Kiều cũng có rất nhiều đức tính xấu.

 

Đàn ông chớ đọc Phan Trần

Đàn bà chớ đọc Thúy Vân, Thúy Kiều.

 

Còn chuyện P.Đ cảm thông cho ND thì Chuột cũng có suy nghĩ như thế, và đồng tình với ý kiến P.Đ ở chỗ ND đã dùng bút pháp phân tích tâm lý nhân vật, và tả cảnh rất tài tình. Điều này Chuột ko phủ nhận, nên không bàn cãi nữa.

 

Khổ quá Chuột ơi, viết chi mà dài...đọc mỏi mắt quá, dạo này mắt Phố yếu lắm rồi!

 

Ghen tuông vốn là bản chất của tình yêu, đâu có ai cấm Hoạn Thư ghen.Nhưng đã bảo rồi, ghen có nhiều loại, người ta nhìn vào cái bản chất tính cách của HT chứ ko ai nhìn vào cái nguyên nhân vì sao HT ghen.

Vôi nào là vôi chẳng nồng

Gái nào là gái có chồng chẳng ghen.

 

Nhân vật HT vốn dĩ tượng trưng cho những người nham hiểm, cái tầng lớp hạ lưu, mưu thâm. Chứ không ai nhìn vào nỗi khổ, chưa chắc HT khổ vì nhẫn nhịn, lỡ khi khổ vì mang trong mình cái "mưu thâm" chờ đợi thời cơ thì sao? Điều này có ai lý giải dc? Chuột ko là HT, ND ko là HT,Phố ko là HT thì ...răng lấy ai mô mà biết ?

 

Chính cái điểm "lựa" lời phân bua của HT, mới bọc lộ rõ nét nhất cái tính cách:

 

Ở ăn thì nết cũng hay

Nói điều ràng buộc thì tay cũng già

 

Con người mưu thâm "HT muốn giết Kiều" điều này đã nói trong phần Hoạn Thư ghen,chắc Chuột cũng đã đọc. (khỏi đánh lại chi cho bài nó dài). Mà có ai trên đời, đi giựt chồng người ta mà lại "thông báo" cho người ta biết một tiếng hay ko? Vừa đánh vừa la làng à ? Nếu nói như cách của Chuột, giải thích ở bài trên thì ..Thúy Kiều vốn là người thông minh ấy chứ. :)

 

Cái việc mời làm hoa nô, hay sai bầy Ưng Khuyển đánh đập thì đọc truyện Kiều thì rõ như ban ngày. Cái cốt ở đây, là cái sự "im phăng phăng" của HT. Cái hiểm ấy mới thật đáng sợ. Ra cuộc sống sợ nhất hạng người này. Có mưu thâm thì phải cố gắng mà giữ kín ko thì việc sẽ bại lộ,khó thành.Bởi rứa, mọi người trong nhà đâu ai biết, ai mà hó hé...là nàng ra oai trị tội để là gương cho kẻ khác. Chính mình cũng ung dung như ko có chuyện gì.Ấy mới là nham hiểm,thâm độc. Chuột cảm thông cho HT với cái tính cách này,thì kể cũng hay. :)

 

Đoạn Ưng Khuyển bắt Kiều, chính Kiều cũng chả biết đang xảy ra chuyện gì. Giết người, Thúc Sinh bắt gặp, chồng kết tội vợ...nghĩ ra cũng đáng. Chẳng thà khuyên nhủ(chứ ko im hơi lặng tiếng 1 năm) chồng quay về, chứ âm thầm mà giết người kiểu này, đúng là "Quả Báo"...Việc đáng thương cho hoàn cảnh của HT thì PĐ chẳng thấy gì đáng thương cả, vì nóng giận mà làm việc hại nhân, thì ko có gì mà đáng thương. Nếu như 3 mặt 1 lời sớm thì hay hơn nhỉ ! :)

 

Biết rằng là dòng dõi trâm anh,thế phiệt, thì nên cư xử đúng mực thì hay hơn là thầm thầm,kín kín - chả ai biết mà lường. :) Nếu đặt mình vào hoàn cảnh Kiều thì có lẽ Chuột ko nói thế rùi.

 

------------------------------

 

Còn việc Thanh Tâm Tài Nhân viết Kiều ra sao thì Ph.Đ ko quan tâm, vì Ph.Đ chỉ đọc bản dịch bằng truyện thơ của ND - một cuốn sách nói theo cách mới dựa theo cốt truyện đã cũ- Đoạn Trường Tân Thanh- còn dùng từ ghê gớm thì đã nói ở trên - viết theo Triết lý nhà Phật.

 

 

 

-----------------------------------

 

Nhưng ngoài cái đẹp, cái cử chỉ hiếu thảo duy nhất đó ra nàng còn lại gì ?

 

Rất nhìu, Chuột đọc hết và ngẫm nghĩ đi thì biết...viết ra nữa thì dài, làm biếng viết lắm Chuột ơi! Tự mình học hỏi thì hay hơn...

-------------------------------------

 

Mà càng nói thì Chuột lại ko hiểu gì về Thuý Kiều, Phố Đêm cảm nhận dc như thế. Có rất nhiều đoạn...nói về (giải thích cái tình cái lý) vì sao Kiều lại cư xử như thế. Kiều là người thông minh, chứ ko phải là Thần Thánh, xưa có câu

Quân tử lúc cùng thêm thẹn mặt

Anh hùng khi gấp cũng khoanh tay

 

Chuột vẫn thích cái gì là tuyệt đối sao? mà khi đọc vào topic này, ko hiểu sao Phố Đêm lại có cảm giác yêu mến Thúy Kiều - xưa thì ko có. Ngộ thiệt, có lẽ...người ta thích nhắm vào cái "khuyết" của con người mà quên đi cái hay của họ. Chính vì cái "ăn cắp" của Kiều mà Ph.Đ lại càng cảm thông hơn với cánh hoa bé nhỏ trôi giữa dòng đời đầy hiểm ác, chua ngoa.Kể cũng hay...

 

Phố Đêm.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Mấy hôm nay bận quá nên không có thời gian reply topic này, nhưng vừa mới đọc qua bài reply của Phố Đêm tự dưng Chuột muốn nói ghê luôn.

Xin được phép quote vài câu của bạn Phố:

Mà có ai trên đời, đi giựt chồng người ta mà lại "thông báo" cho người ta biết một tiếng hay ko? Vừa đánh vừa la làng à ? Nếu nói như cách của Chuột, giải thích ở bài trên thì ..Thúy Kiều vốn là người thông minh ấy chứ.

Ơ, đây là minh chứng cho sự thông minh của nàng Kiều đây sao? Giật chồng người ta rồi im ru là thông minh à? Hay đây là một sự hèn hạ, đê tiện của mấy kẻ chuyên cướp chồng người khác từ đời xưa cho đến nay?

Nhân vật Hoạn Thư không hẳn là tượng trưng cho sự mưu thâm như Phố nói đâu, nếu là sự mưu thâm thì có thể đem Tú Bà, hay Sở Khanh gì cũng được. Còn Hoạn Thư chỉ là một nhân vật đại diện cho tầng lớp dám đấu tranh giành lại quyền lợi của mình. Mà đây là điều tốt thôi. Hoạn Thư không cậy quyền cậy thế ai cả, cô ta chỉ giành lại những gì vốn dĩ là của mình thôi. Nếu vậy thì đâu có thể gọi là mưu thâm??

 

Cái việc mời làm hoa nô, hay sai bầy Ưng Khuyển đánh đập thì đọc truyện Kiều thì rõ như ban ngày. Cái cốt ở đây, là cái sự "im phăng phăng" của HT. Cái hiểm ấy mới thật đáng sợ. Ra cuộc sống sợ nhất hạng người này. Có mưu thâm thì phải cố gắng mà giữ kín ko thì việc sẽ bại lộ,khó thành.Bởi rứa, mọi người trong nhà đâu ai biết, ai mà hó hé...là nàng ra oai trị tội để là gương cho kẻ khác. Chính mình cũng ung dung như ko có chuyện gì.Ấy mới là nham hiểm,thâm độc. Chuột cảm thông cho HT với cái tính cách này,thì kể cũng hay.

 

Phố ơi là Phố, việc Ưng Khuyển đánh đập là do mẹ của Hoạn Thư làm, chứ Hoạn Thư không nhúng tay vô, cô ta chỉ có làm mỗi một việc là bắt Kiều làm hoa nô thôi. Và đây là một vị trí khá tốt cho Thúy Kiều, thay vì cô ả phải làm kĩ nữ. Sau khi thấy Thúy Kiều đã quá nhục nhã, ê chề, và đồng thời đã hiểu được hoàn cảnh xuất thân của cô Kiều thì Hoạn Thư có làm gì hại Kiều nữa không???

 

"Rằng tài nên trọng còn tình nên thương"

 

Hoạn Thư biết vị tha thế, chúng ta có cảm thông cho cô ta không??? Sở dĩ Hoạn Thư hành hạ Thúy Kiều, vì Hoạn Thư ngỡ Thúy Kiều là gái lầu xanh chuyên cướp chồng, nên Hoạn Thư mới bày mưu tính kế, còn khi đã biết được thân phận, phẩm chất của Thúy Kiều rồi thì Hoạn Thư có làm gì nữa đâu! Cô ta đã cho Thúy Kiều vào các để tu hành ( theo ý Kiều ), sau đó Thúy Kiều "chà đồ nhôm" rồi bỏ trốn, Hoạn Thư biết nhưng có đuổi theo đâu? Nếu Hoạn Thư muốn hành hạ TK, thì đó là cơ hội ngàn vàn, nhưng Hoạn Thư đã không làm thế? Như vậy, Hoạn Thư có đáng cảm thông và tôn trọng không?

 

Thúy Kiều giật chồng người ta, ăn cắp đồ người ta, sau này ra đường gặp mặt không chui tọt xuống cống thì thôi, đằng này lại bày đặt xử phạt người ta ( lại còn núp sau bóng Từ Hải ) như vậy không thấy "nhụt" à???

 

Chuột vẫn thích cái gì là tuyệt đối sao? mà khi đọc vào topic này, ko hiểu sao Phố Đêm lại có cảm giác yêu mến Thúy Kiều - xưa thì ko có. Ngộ thiệt, có lẽ...người ta thích nhắm vào cái "khuyết" của con người mà quên đi cái hay của họ. Chính vì cái "ăn cắp" của Kiều mà Ph.Đ lại càng cảm thông hơn với cánh hoa bé nhỏ trôi giữa dòng đời đầy hiểm ác, chua ngoa.Kể cũng hay...

Xin mời đọc lại nội dung topic trên, ý này nói rồi, không nói lại nữa.

Rất nhìu, Chuột đọc hết và ngẫm nghĩ đi thì biết...viết ra nữa thì dài, làm biếng viết lắm Chuột ơi! Tự mình học hỏi thì hay hơn...

Ơ, Chuột đã đọc và ngẫm nghĩ nên mới đưa kết luận. Phố Đêm không biết thì nói không biết, cớ sao lại bày điều "tự mình học hỏi thì hay hơn", thế cái diễn đàn này lập ra để "tự mình học hỏi" à???

Nếu đặt mình vào hoàn cảnh Kiều thì có lẽ Chuột ko nói thế rùi.

Thế xin hỏi bạn đã đặt mình vào hoàn cảnh của Hoạn Thư chưa? Và thấy sao?

 

HOẠN THƯ gửi NGUYỄN DU!

 

 

 

Đọc đi đọc lại Truỵên Kiều,

 

Nhưng tôi vẫn thấy có điều chưa thông,

 

Văn tài thơ phú như Ông,

 

Người đời ca tụng quả không sai rồi,

 

Nàng Kiều số phận nổi trôi…

 

Ông cho thủ phạm là tôi?! -Thật lầm!

 

Qua bao ngày tháng thăng trầm,

 

Kiều nương đã trải nhiều lần khổ đau…

 

Riêng tôi xuất hiện về sau,

 

Lại còn phân biệt vàng thau rõ ràng,

 

Tuy ghen, nhưng vẫn trọng nàng,

 

Nghe tôi bào chữa, Kiều càng nể tôi!

 

- Ba trăm năm đã qua rồi….

 

Tôi oan, Ông có đền bồi được không?!

 

Dungle

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Trả lời cho bài viết của Chuột, vì Phố cũng bận như Chuột thôi...

 

Rất nhìu, Chuột đọc hết và ngẫm nghĩ đi thì biết...viết ra nữa thì dài, làm biếng viết lắm Chuột ơi! Tự mình học hỏi thì hay hơn...
Ơ, Chuột đã đọc và ngẫm nghĩ nên mới đưa kết luận. Phố Đêm không biết thì nói không biết, cớ sao lại bày điều "tự mình học hỏi thì hay hơn", thế cái diễn đàn này lập ra để "tự mình học hỏi" à???

 

Cái vụ hẹn hò với Kim Trọng, len lẻn đến nhà KT thì ko bít Chuột đọc Việt Nam Văn Học Sử Yếu của Hải Lượng chưa? Có nói - "minh oan" cho cái việc làm của Kiều. Nếu chưa đọc thì đọc đi rùi biết,còn đọc rùi thì đọc lại lần nữa đi ha...:) Còn câu"tự mình học hỏi thì hay hơn", ai mà ko tự mình học hỏi- diễn đàn cũng để cho thành viên tự mình học hỏi - có vào, có đọc, có suy tư thì mới rút ra những bài học cho chính mình chứ ? Mình ko chịu học hỏi thì ai học cho mình ???

 

Còn cái việc mưu thâm thì đọc đoạn "Hoạn Thư ghen"thì biết...vì sao nói là mưu thâm. Chữ Mưu Thâm - trích trong câu "mưu thâm thì họa diệc thâm".

 

Phố ơi là Phố, việc Ưng Khuyển đánh đập là do mẹ của Hoạn Thư làm, chứ Hoạn Thư không nhúng tay vô, cô ta chỉ có làm mỗi một việc là bắt Kiều làm hoa nô thôi

 

Quote để trả lời :

 

Dưới cờ gươm tuốt nắp ra

Chính danh thủ phạm tên là Hoạn Thư.

 

Mà trong tình thế đó, khôn ngoan mới biết đường rút như thế, Chuột ạ!

 

Nói đi nói lại, Chuột dựa vào cái việc thiện của HT làm là tha cho Kiều,còn Phố thì dựa vào cái tính nham hiểm của HT. Còn thuộc tầng lớp đứng lên mà đấu tranh thì dùng thủ đoạn đó."Bắt người"...nghĩ rằng cảm thông cũng hay...

----------

Đừng hỏi lại như thế, Phố ko phải là nữ, Chuột cũng ko phải là nữ...cho nên đừng hỏi "đặt mình vào hoàn cảnh như thế chưa?". Vì Chuột có bao giờ đặt mình vô vai Kiều chưa? Còn ghen thì ít nhìu cũng có cảm giác ấy,nhưng xử lý thế nào...thì tuỳ vào tính cách...

-------

 

Còn nói về chiện thông minh của nàng Kiều, đã bảo là nếu nói như cách của Chuột trong bài đầu tiên, thì việc cướp chồng người khác mà đi báo "chị ơi,em cướp chồng chị nè" - chả khác gì vừa ăn cướp vừa la làng. Phố chỉ reply theo cách nghĩ, cách nói của Chuột thôi. Đọc kỹ đi nhá...

---------

hihi...Kiều càng nể tôi...uh, thì nể... :)

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Phố ơi là Phố, đặt mình vào hoàn cảnh người ta thì không nhất thiết phải phân biệt nam nữ cậu à! Nếu nói như cậu thì Nguyễn Du không thể viết được truyện Kiều đâu. Đặt vào tình cảnh đó để xem mình sẽ xử lý thế nào, và cách xử lý có hay hơn không, chứ phân biệt nam nữ làm gì?

Dưới cờ gươm tuốt nắp ra

Chính danh thủ phạm tên là Hoạn Thư.

Đây là câu tường thuật của Nguyễn Du chỉ hành động của bọn tay sai của Thúy Kiều, Thúy Kiều cho người tuốt gươm ra, nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi đóng lại, vì cái lý của Hoạn Thư xác đáng quá, nếu Thúy Kiều "xử" Hoạn Thư thì Thúy Kiều là người nhỏ nhen ( đã tự nhận ) nên để giữ thanh danh của mình, Thúy Kiều không giết được Hoạn Thư, đành quay qua giết bọn thuộc hạ của Hoạn Thư cho bõ ghét (!?)

Hoạn Thư không bắt người, mà là:

Với khi khỏi cửa, dứt tình chẳng theo.

Và xin nói lại, ( dù nói rồi ) HT ngỡ TK là gái lầu xanh nên đã hiểu lầm tính cách TK, nhưng sau khi hiểu được thì HT đã tha cho TK chứ không hành hạ. Còn TK cậy quyền cậy thế để kết tội người ta thì quả là độc ác. Hứ!

cướp chồng người khác mà đi báo "chị ơi,em cướp chồng chị nè" - chả khác gì vừa ăn cướp vừa la làng.

Phố ơi là Phố, Hoạn Thư không có con, nếu TK chịu hạ mình nói thẳng sự việc thì HT đã "dung kẻ dưới mới là lượng trên" rồi. Còn đằng này đem cái hành động gạt gẫm, dối người ra để minh chứng cho sự thông minh thì sai lầm quá. Và thú thật khác với "la làng".

Bài thơ trên là của nhà thơ Dũng Lê, chuyên nghiên cứu phê bình văn học, chứ Chuột không tài nào viết được bài đó.

Kiều đã lừa đảo HT, tưởng đâu đã xong, vô đến chùa còn lừa cả sư cụ, thật chẳng ra làm sao. Ép duyên em mình để giữ lòng trinh bạch, ai dè lại dễ dàng sà vào lòng của nhiều người đàn ông khác... Kể cũng hay!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Ai cũng thương xót cho Thúy Kiều vì Kiều vì chữ hiếu mà phải bán mình chuộc cha! Ừ, thì cứ cho là lần đầu tiên vì cha mà Kiều phải bán mình, thế còn những lần sau là vì cái gì? Muốn ngụy biện cho mình thì nói gì mà chẳng được? Còn cái vụtrao duyên cho Thúy Vân? Có ai lại như vậy không? Dù sao thì Kiều và Kim Trọng cũng đã đính ước nguyện thề trăng sao với nhau, vậy mà Kiều lại kéo Thúy Vân vào cuộc để thay mình báo đáp tình yêu cho Kim Trọng. Để làm gì? Kim Trọng có yêu Thúy Vân đâu và khi biết Kiều làm như vậy, Kim Trọng có vui lòng không? Tình yêu là tình cảm thiêng liêng, xuất phát từ cả 2 phía chứ đâu phải như 1 món hàng mà đưa em gái mình vào như 1 "vật thế chân" vậy... Chỉ tội nghiệp cho Thúy Vân phải chấp nhận lấy Kim Trọng thì "Kiều ơi em đợi kiếp nào để yêu". Và Kiều thật sự chẳng thương em gái mình chút nào cả! Kim Trọng - xin lỗi nếu tôi nói ra điều nay có phần quá đáng -gần giống như một món đồ second hand rồi mà Kiều có thể van xin Thúy Vân thay mình báo đáp tình yêu... Làm sao Thúy Vân có thể sống hạnh phúc bến người đàn ông mà trước đó đã là người tình của chị mình? Làm sao có thể "vô tư" mà ở chung với người đàn ông mà xác thì ở cạnh mình còn hồn thì lại " mơ về nơi xa lắm"....Phố cứ biện minh cho Thúy Kiều đi, còn tôi đáng lý không định trích hết bài thơ của Nguyễn Công Trứ đâu, nhưng bây giờ tôi quyết định đưa bài thơ NCT viết về Thúy Kiều cho Phố đọc:

VỊNH THÚY KIỀU

"Đã biết má hồng thì phận bạc,

Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng

Chiếc quạt thoa đành phụ nghĩa Kim lang,

Nặng vì hiếu, nhẹ vì tình thì cũng phải

Từ Mã Giám Sinh cho đến chàng Từ Hải,

Cánh hoa tàn đem bán lại chốn thanh lâu

Bấy giờ Kiều còn hiếu vào đâu

Mà bướm chán ong chường cho đến thế!

Bạc mệnh chẳng lầm người tiết nghĩa,

Đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm!

Bán mình trong bấy nhiêu năm,

Đố đem chữ hiếu mà lầm cho ai.

Nghĩ đời mà chán cho đời!"

Bây giờ có ai bất bình cho Kiều thì đến trước "nơi yên nghỉ" của NCT mà phản đối!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...