Jump to content

Recommended Posts

wayback_798.jpg

 

 

 

NỤ CƯỜI LẶNG LẼ...

 

 

Một dấu buồn thăm thẳm những niềm đau

Khi ta nối vòng tay mình hư ảo

Gió đã lật qua mấy lần giông bão

Sóng đã xô quanh bốn phía tình sầu

 

Nụ cười hiền có còn giữ được lâu?

Qua biến loạn đã ẩn mình cô độc

Gió tạt lầu thơ ngổn ngang lề cuộc sống

Bút se ngọn cỏ lay lắt lửa chiều đông

 

Em tạc những vần thơ không tên

Bao nhiêu nỗi buồn dễ gì đong đếm được

Đành thỏa hiệp với những điều thân thuộc

Mang cung trầm đem buộc níu thời gian

 

Nụ cười hiền như thể rất bàng quan...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

HANOI_32.jpg

 

 

HÀ NỘI VÀO THU

 

 

Chiều đổ ập xuống Tháp Rùa Hà Nội

Liễu reo nghiêng trên mái tóc mùa thu

Niệm khúc thả tháng năm về nguồn cội

Hồ nâng gươm thần xuyên qua bóng sương mù

 

Gió luồn rần rật díu mắt cửa ô

Những phố hàng hô mưa về chóng mặt

Ngựa xe như nêm, người đông như thác

Mỗi tấc đường, trăm vạn dấu chân qua

 

Xin ước cho tâm hồn như một sân ga

Đưa đón tấm lòng người Hà Nội

Mỗi chuyến ra đi một cuộc về nhức nhối

Những mang mác ủ đời trên mỗi đường ray

 

Thu về đến chưa Thủ Đô ơi?

Mà sắc lá vàng đã rụng đầy góc phố

Có cặp tình nhân nói với nhau điều gì chẳng rõ

Chỉ nghe tiếng xạc xào trên những ngọn me tây...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

HoaTigon3.jpg

 

 

 

 

HÃY CỨ TIN VÀO CUỘC ĐỜI NÀY

 

 

 

Mới sáng ra đã gặp điều thị phi

Ngay khi gió thổi ngược miền người đi vội

Ăn tạm một chiếc bánh mỳ

Vừa ăn vừa cầu kỳ nghĩ ngợi

Đừng đổ lỗi cho cuộc đời giả dối

Những phỏng đoán về nhau đa sắc đến nực cười

Nói giản dị nhưng hiểu còn chưa tới

Nên chuyện bình thường bỗng hoá rất dở hơi

 

Có thể tin ai không?

hay chỉ tin mình thôi

Bạn bè đôi khi làm nhau khốn khổ

Cái áo mới vô tri bỗng trở thành bằng cớ

Cho những cân đo giá trị của con người

 

Vượt lên

vượt lên thôi!

Sáng sớm rời nhà xoa đầu trẻ nhỏ

Cúi đầu chào đất nước của tôi ơi!

Nhận ra cánh hoa mai đã vàng mình trước ngõ

(Những buồn bực mỗi ngày khiến cho lòng run sợ

Khiến yêu thương cũng hoá nỗi hẹp hòi)

 

Xách dùm hàng xóm một bịch quả tươi

Nhận lại lời cảm ơn thành thật

Cái rét ùa về chút lửa lòng ấm áp

Giàn hoa giấy không mùi chợt ngan ngát toả hương

 

Những đánh vật thương trường, những mưa nắng ẩm ương

Cũng biết dịu trước một lời nói đẹp

Mặt hồ nén vào lòng cơn sóng ngầm nỗi giận

Để lăn tăn từng gợn sóng yên bình

 

Nhặt một hòn sỏi ném vào đêm

Giữa tắt lịm âm thanh hiểu ra mình bé nhỏ

Mọi cố chấp khiến cho đời chật chỗ

Ngay những chỗ cần phải rộng rãi hơn

 

Mẹ có khoẻ không hỡi mẹ của con?

Niềm vui nhen lên từ những điều giản dị

Con hiểu tin yêu cũng phải cần tích luỹ

Như con chín tháng mười ngày - nỗi đau mẹ sinh ra

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

j0403769.jpg

 

 

 

MỘT MÌNH

 

 

 

Dọc theo đôi bờ kênh xanh

Tôi nay mưa nắng vòng quanh lối về

Cái lườm sắc quẹo bờ đê

Đôi bướm trắng cứ liệng về vườn hoang

Hận nhau khóa lối địa đàng

Còn dư lại chút bóng hoàng hôn phai

Tóc sầu thả sượt bờ vai

Mắt đăm chiêu, mắt khôi hài, mắt đau

Có đi hết được nhau đâu?

 

...

Có đi hết được nhau đâu?

Giông bão mạnh cũng tan vào hư không

Cánh chim héo giữa lầu son

Hơn chi bèo tấm dập dờn cầu ao

Trời đổ một cơn mưa rào

Vai có lạnh biết náu vào cửa ai?

Tóc sầu rũ một thành hai

Nửa loang nhánh bạc, nửa phai má hồng

Buồn buồn ngồi giữa mênh mông

Một mình tôi với bóng lồng - một tôi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1000hacgiay.jpg

 

 

SẮP XẾP

 

 

Tôi sắp xếp hành trang cho một chuyến đi dài

Chiếc va ly

có đủ chỗ cho mọi điều phiền muộn

Đi thật xa

trút trên vai gánh nặng

Đâu hay mang về những thứ khác nặng hơn

 

Tôi sắp xếp cuộc vui làm mới lại căn hồn

Cánh chim cô đơn không lặng im mà vẫy gọi

Có những điều chưa kịp gì đã tới

Sao những điều cần cứ mãi chơi vơi

 

Tôi sắp xếp

rồi thôi

Ai chạy trời cho qua cơn nắng mỏi

Biết đâu khi bình yên đến vội

Phía sau mình chấp chới một cơn mưa...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1081009111557.jpg

 

 

NHỚ MẸ

 

 

Dè từng chiếc lá thành đô

Thương quê ngắm mấy cửa ô mà buồn

Rầm rì vài hạt mưa tuôn

Uốn cong tiếng gió lạ luồn qua tay

Nhớ về dáng mẹ hôm nay

Bao nhiêu siêu thực đã đầy lòng con

Ngước nhìn ngọn núi chon von

Xa xăm thôi cũng mây vờn đỉnh cao

Trông lên dáng mẹ gầy hao

Mãi chưa thấy đỉnh núi bao dung đời

Con từng nhận độ lượng/người

Mới hay khó bởi nụ cười nghĩa nhân

Mẹ như có phép phân thân

Nhớ quê con bỗng thấy gần hoá xa

 

Đường về hơi ấm bay qua

Ngỡ hơi thở mẹ

là là bay theo

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

08.jpg

 

 

CUỐI NGÀY

 

 

Cuối ngày rồi biết phải về đâu

Âm thanh vang xa cũng cần điều tắt lịm

Cuối ngày rồi xù lông như nhím

Chạm vào là đau

 

Cuối ngày rồi bước thấp bước cao

Bước rơi tuột xuống lòng hè phố

Ngọn đèn lặng im vệt thời gian lỡ dở

Chưa đủ tối để được thắp lên

 

Cuối ngày tắt điện buông rèm

Tất cả lặng im chỉ tâm tư chuyển động

Những chờ đợi như hình hài biết khóc

Đưa nhau về làm tổ ở rèm mi

 

Ta đã sống nửa đời mình trào lộng

Chưa đủ sao mà mãi bước chân đi

Không chịu hiểu lẽ thường trong cuộc sống

Chẳng được gì để không mất điều chi!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

486cb7d0_16sv5.jpg

 

 

HỒI ỨC MỎNG

 

Phố ngược khăn quàng bay lả lướt

Người quanh lướt thướt giọt mùa đông

Áo trời mỏng mảnh mây tóc cước

Là đà in đáy nước dòng sông

 

Em về phố thị thơm tho ngói

Gói cả hương tình trong áo mong

Hồn như giấy mỏng tim như khói

Tợ hồ gõ nhẹ đã thinh không

 

Phố cong rợp rợp hàng mi mỏng

Đôi bồ câu truyền tin đã xong

Sánh bên nhau bước hồn bay bổng

Yêu nhau bên nhánh cửa đêm rằm

 

Góc phố con con giờ xa lắm

Từ trong sầu khổ hãi hùng trông

Em sợ những ngày êm như thể

Vứt nhau vào vùng ký ức mông lung

 

Bởi quá xa kia rất nhẹ nhàng

Mà giờ giấc ngủ chẳng tròn năm

Em may áo mỏng chờ xuân mới

Bỗng về thẳm thẳm - một mùa đông

 

Tằm thay áo mới

người sang sông...

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Immortal_Love_by_picciu.jpg

 

 

NỖI SỢ

 

 

Tôi sợ lắm cuộc đời trăm vướng bận

Ngày qua đi rồi lại đón ngày về

Sợ mất những điều trong tôi vốn thật

Đêm dài lòng đối diện với cơn mê

 

Tôi sợ lắm một mùa trời nắng gắt

Tiếng ve xuyên qua êm ả giữa trưa hè

Sợ đánh động cái buộc lòng đối mặt

Chẳng chút gì, chỉ lẳng lặng mà nghe

 

Tôi sợ gió mưa như cuộc đời đã quá nhiều mưa gió

Áo mưa to chẳng đủ che cả lòng

Đường về nhà dự báo nhiều giông tố

Vừa đi vừa nước mắt chảy tong tong

 

Tôi sợ...

nỗi sợ như bong bóng sẽ hư không

Khi năm tháng vơi dần đi ý nghĩa

Bởi hiểu cuộc đời nhiều hơn cả thế

Khi đã sợ - nghĩa là ta yêu đời!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...