Jump to content
Tâm Storm

Đóa hồng ướt đẫm sương đêm (chương 2)

Recommended Posts

P/s: M.n ghé qua làm ơn comment giúp em nhé, khen chê gì cũng được, giờ em cần lắm một lời góp ý

Chương hai: “Cậu ấy là bạn của tôi”.

“Nếu cô là một thiên thần, thì cậu chính là đôi cánh của thiên thần ấy. Nếu cô là một đoá hồng xinh đẹp, thì cậu chính là người trồng nên bông hoa kiêu kỳ đó. Cách ví von lãng mạn như vậy, chẳng qua chỉ để khẳng định rằng: cô và cậu không thể nào chia cắt”.

-Này, bạn kia, sao suốt ngày bạn cứ kè kè bên cạnh Dương Đạt mãi thế! Một cô gái nhỏ nhắn, tóc cột thành một cái đuôi nhìn như đuôi gà, vừa nhìn thấy Tuyết Băng bước đến cửa lớp đã nhảy xộc ra ném cho Tuyết Băng những lời không mấy thiện cảm.

Tuyết Băng hờ hững bước tiếp, không một chút bận tâm về sự xuất hiện của cô gái kia. Dương Đạt đi đằng sau cô, nhìn cô gái đó với ánh mắt lạnh tanh, thương hại. Bỗng đâu, Thu Thảo, một cô gái khác trong lớp bước ra, dáng vẻ vội vàng, giọng nói pha chút sợ sệt:

-Ngọc Hương, muốn chết à, thôi ngay đi, hôm nay cậu bị làm sao thế?

-Không, nhìn thấy là ngứa mắt, làm gì mà cứ như mắc dính lấy Dương Đạt thế, không cho các cô gái khác lấy một cơ hội.

-Vào lớp đi, năn nỉ cậu đấy, cậu mới chuyển đến đây nên không biết gì đâu. Thu Thảo vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ bạn mình.

-Thôi mà cô em, ở đây không phải là nơi để cô em diễn kịch hài đâu. Một anh chàng trong số những người đứng xem cất giọng chế nhạo. Quên không nói, vừa mới nghe giọng cô gái này muốn gây sự với Tuyết Băng là mọi người đã ùa đến xem như một bầy mèo xúm vào dĩa cá thơm phức vậy.

-Cậu ấy không phải dành cho cô bé đâu, ngốc ạ. Ở trường này thiếu gì con trai mà lại nhào vô đấy, phiền phức to rồi! Một anh chàng khác cất tiếng.

-Dẹp mấy cái thứ can đảm rẻ tiền ấy đi, cô nghĩ mình là ai, một đứa quê mùa chân ướt chân ráo vào trường mà đòi bày đặt lên giọng với cô ấy, xem chừng bị đuổi học nghe cưng. Một bạn gái trong đám hỗn loạn hét lên đầy thương hại.

Tuyết Băng quay người, gương mặt không một chút xúc cảm, nhếch môi mệt mỏi:

-Cậu đang nói tôi à?

-Ừ đấy! nghe những lời giễu cợt kia, cô gái bắt đầu chột dạ nhưng vẫn cố mạnh miệng.

-Biết tôi là ai không? Tuyết Băng nhìn thẳng vào mặt cô gái kia, cái nhìn sắc như dao cạo.

-…..

-“Cậu”-Tuyết Băng chỉ một cậu bạn đang đứng xem-“nói cho con nhỏ này biết, tôi là ai?” Tuyết Băng vốn là một người như vậy, những người không đụng đến cô, tuyệt đối cô không gây sự, những người chỉ đích danh cô thì cô sẽ không cho họ một con đường thoát dễ dàng, “Ân oán phân minh”-Dương Đạt từng nhận xét cô như vậy.

Cậu bạn kia như người ngậm hột thị vừa nhả ra được, đắc chí liến thoắng:

-Cô em cá tính, nghe cho rõ đây, bổn công tử chỉ nói một lần, không nhắc lại, cô gái mà cô em vừa sinh sự chính là Triệu Tuyết Băng-tiểu thư độc nhất của Triệu Thiên Thành-chủ tịch tập đoàn Thiên Triệu, ông chủ của ngôi trường cô em đang đứng.

-Haha…haha. Không ít những người đứng xem đắc ý cười khi nhìn thấy bộ mặt ngố đang nghệch ra của cô gái ấy.

Tuyết Băng tiến lại gần, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường:

-Cô vừa nói gì? Tôi bám lấy Dương Đạt, tôi kè kè bên cậu ấy? Cô lấy tư cách gì nói như vậy? cô là cái gì của cậu ấy, muốn chơi trò giống như trong phim hả? nếu muốn thì biến ra ngoài mà diễn nhé, đừng có làm ồn ào ngôi trường này lên.Xem ra cô cũng muốn biến thành Lọ Lem quá nhỉ, nhưng nói cho cô biết,Dương Đạt không phải là hoàng tử của cô đâu, cậu ấy là bạn của tôi, của tôi, cô nghe rõ chưa?

Mọi người đều ngạc nhiên, trước đây cũng có một vài người vô ý nói động đến cô, thường thì cô chỉ mệt mỏi cất tiếng “đuổi học”, nhưng sao lần này cô lại nói nhiều với con nhóc này thế nhỉ? Không chỉ họ, mà cả Tuyết Băng cũng tự thắc mắc với chính mình, phí lời với nó làm gì nhỉ, chỉ cần ra lệnh đuổi nó là xong thôi mà.

-“Đừng có nói gì xúc phạm đến cô ấy”. Dương Đạt lạnh lùng nhìn cô gái, cố gắng kìm nén cảm giác bực bội, cậu rất ghét những ai làm Tuyết Băng phiền lòng.

-Haha, tôi nghiệp cô bé quá, lên tiếng giành giật bạn trai, cuối cùng lại phải mang theo nỗi nhục ê chề, đến cả người con trai mà cô bé theo đuổi cũng đã mắng cô rồi còn gì, còn đứng đấy làm gì cho thêm xấu hổ. Một cô nhỏ nhiều chuyện khiêu khích.

-Cô-Tuyết Băng chỉ thẳng vào mặt Ngọc Hương- nghỉ học đi!

-Ôi…ôi-Ngọc Hương ú ớ chẳng nói lên lời, vội liếc sang Thu Thảo cầu cứu.

-Xin lỗi cô ấy đi, nhanh lên-Thu Thảo nhắc bạn.

-Tôi…tôi xin lỗi cậu, là do tôi quá hấp tấp, tôi không biết chuyện, tôi năn nỉ cậu.-Ngọc hương sắp khóc, giọng run run tỏ vẻ biết lỗi.

-Không nhiều lời- khuôn mặt Tuyết Băng đanh lại.

-Khó khăn lắm ba mẹ tôi mới xin được cho tôi đến đây… cậu làm ơn đi… tôi thành thật xin lỗi cậu mà.Giờ thì nước mắt Ngọc Hương đã nhạt nhoà , thậm chí cô còn nấc lên đầy bi thương.

Tuyết Băng nhếch khẽ môi tạo ra một nụ cười giễu cợt, phải cho cô ta biết mặt, dám dành Dương Đạt với cô nữa chứ!

-Tiêu tùng rồi cô em đuôi gà ơi! Ai biểu dám thọc tay vô ổ kiến lửa chi để ra nông nỗi này.

-Thu dọn sách vở mà về đi, không còn cơ hội nữa đâu

-Tội nghiệp, thiện tai, thiện tai.

Đám học sinh đứng xem cười hô hố, hưng phấn mở to mắt xem trò gì sắp diễn ra. Bỗng Tuyết Băng quay người bước đi trước những con mắt chữ O của mọi người. Cô cảm thấy mệt, vả lại cô không muốn làm những gì mà người khác muốn cô làm. Dương Đạt cũng tròn mắt, gọi với theo:

-Này, cậu làm sao thế? Đợi mình đã chứ.

-Ê-Dương Đạt khẽ hích vào tay Tuyết Băng khi vừa đuổi kịp –sao hôm nay nhân từ thế cô nương?

-Nhân từ gì đâu, chẳng qua là vì mình ghét những giọt nước mắt, làm như mình ức hiếp nó không bằng.

-Ừ.

-Mà cậu cũng đắt hàng quá nhỉ? Bao nhiêu cô theo đuổi.

-Hứ, còn phải nói, nhưng mà theo đuổi kiểu ấy mình chẳng ham, ê mà sao lại chẳng có cô nào bằng cậu nhỉ? Dương Đạt giả vờ ngốc nghếch theo kiểu con nít.

-Cậu tưởng kiếm một người con gái giống mình là dễ lắm hả? Tuyết Băng giọng phấn khích.

-Xí, lại kiêu rồi! Dương Đạt khoác vai Tuyết Băng bước tiếp, mỉm cười huýt sáo vu vơ.

-Này đi ăn nhé? Dương Đạt đề nghị.

-Cậu đãi đấy!

-“Ừm, được thôi!” Cậu vui vẻ.” Đi nào!”

Một tiểu thư xinh đẹp danh giá, bản tính lạnh lùng; một anh chàng nhà giàu đẹp trai, vui tính; hai con người như hai thế giới đối lập đó lại thân thiết với nhau như hình với bóng kể cũng lạ. Thật ra, ban đầu cũng có một vài người chỉ trỏ bàn tán, nhưng sau cùng sự thật vẫn chiến thắng, sự thật họ là bạn, không, phải nói là bạn rất thân mới đúng. Ừ nhỉ, đâu phải trên thế gian này chỉ tồn tại mỗi tình yêu giữa hai người khác giới đâu, tình bạn cũng cao cả lắm chứ.

-Ê, giống hệt một đôi nhỉ?một cô bạn nói nhỏ với người bạn của mình khi thấy họ lướt qua trên sân trường.

-Không phải đâu, mình thấy rất trong sáng mà, ước gì mình cũng có một cậu bạn thân như thế.

-Bớt mơ mộng đi, người như Dương Đạt hiếm gặp lắm, có đốt đuốc cũng chưa chắc tìm thấy đâu. Cô bạn kia phản bác

-Hihi, thì cứ để cho mình mơ chút đi, đâu có tốn gì. Hai cô bạn cùng cười.

Mà quả thật, người tốt như Dương Đạt có thắp đèn điện mấy ngày mấy đêm e rằng cũng chẳng tìm được chứ nói gì nói đến thắp đuốc. Về mặt này thì Tuyết Băng thật sự khiến người ta ghen tỵ đấy.

---------------------------

-Ước mơ của cậu là gì? Tuyết Băng hỏi lúc hai người đi lang thang trên phố.

-Đã học trong lớp này rồi thì ước mơ dĩ nhiên là trở thành một nhà kinh doanh giỏi. Dương Đạt trả lời không chút do dự. Từ lúc còn nhỏ xíu cậu đã ao ước một ngày nào đó sẽ được nổi danh trong chốn thương trường.

-Nhưng tại sao mình cũng học lớp đó mà mình chẳng hứng thú gì với việc kinh doanh? Tuyết Băng buồn bã hỏi lại, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người tấp nập trên đường.

-Có lẽ….đó không phải là ước mơ của cậu, cậu có một hoài bão khác!?. Dương Đạt trầm ngâm, cậu hiểu những khó khăn mà Tuyết Băng gặp phải, là đứa con độc nhất của một tập đoàn lớn, dĩ nhiên cô không có quyền lựa chọn công việc sau này của mình.

-“ Cậu nói đúng”. Giọng cô rất kiên quyết. “ Mình hoàn toàn không thích công việc ấy. Tại sao mình phải theo đuổi nó trong khi mình chẳng có chút hứng thú? Tại sao ông ấy cứ ép mình làm những điều mà mình không thích? Tại sao mình chẳng có chút quyền lực gì đối với tương lại của mình chứ? Mình vô dụng đến thế sao?” Tuyết Băng thất vọng, giọng nói yếu dần đi, cô đã thật sự bất lực, thật sự mệt mỏi, chẳng lẽ cô phải sống suốt đời như thế? Màn đêm dần dần buông xuống, hơi lạnh bắt đầu lan toả, và bóng tối như dần chiếm lĩnh cả không gian. Một buổi tối cuối thu gieo vào lòng người những nỗi buồn man mác.

-“ Cậu vẫn có thể làm những gì mình muốn mà, chỉ cần biết sắp xếp thời gian một chút thôi. Nào, nói cho mình nghe, nghề nghiệp mà cậu mơ ước.” Dương Đạt từ tốn, cậu luôn là một chỗ dựa vững chắc cho Tuyết Băng. Cậu biết cô cần gì và muốn gì. Đèn trên đường đã được bật, dù ánh sáng ban đầu chỉ lờ mờ nhưng cũng đủ làm con người ta cảm thấy yên tâm hơn, không còn chơ vơ giữa màn đêm u ám nữa.

-“ Đạo diễn, cậu thấy sao, mình rất thích nghệ thuật?” Tuyết Băng chia sẻ.

-“ Oh, rất tuyệt, đã xác định được ước mơ thì cần phải cố gắng lên nhé!” Dương Đạt hào hứng ủng hộ bạn. Trên bầu trời cao kia, các vì sao đang lấp lánh.

-“ Mình có thể sao?” Cô vẫn không yên tâm cho ước mơ không lấy gì làm khả quan của mình.

-“ Này, yếu ớt như thế không phải là phong cách của cậu đâu nhé! Bây giờ cậu cứ học xong lớp Quản trị kinh doanh này, sau đó cậu thi vào 1 trường nghệ thuật nào đó, rồi vừa đi làm vừa đi học, không khó đâu! Đừng lưỡng lự, nên nhớ cậu chỉ có một tuổi xuân thôi đấy, phải sống hết mình vào chứ!” Cậu vui vẻ góp ý cho cô, ước mơ trở thành một đạo diễn đâu có gì sai trái, rồi cô sẽ làm được mà, cậu rất tin tưởng vào khả năng của cô.

Cô miên man đưa ánh mắt nhìn lơ đãng phố phường. Bây giờ, những ngọn đèn đường đã sáng hơn, làm cho con phố thêm rực rỡ và hào nhoáng, người trên đường cũng tấp nập, rộn rã. Cô thấy lòng mình nhẹ nhõm như vừa gỡ được một khối tơ vò. “Rồi mình sẽ làm được mà, chắc chắn đấy!”-cô nhủ thầm với chính mình.

-“Mình sẽ luôn ở bên cậu”. Cậu khoác vai cô, nhẹ nhàng bước tiếp. Trên cao ấy, dường như những vì sao cũng được tiếp thêm sức mạnh, tự tin toả sáng, làm cả bầu trời cực kỳ diễm lệ như trong những câu chuyện cổ tích thuở xưa.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...