Jump to content

Nguyễn Bảo Sinh

Thành viên
  • Số bài viết

    53
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    4

Nguyễn Bảo Sinh last won the day on Tháng một 11 2015

Nguyễn Bảo Sinh had the most liked content!

Điểm

66 Excellent

Về Nguyễn Bảo Sinh

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:

Profile Information

  • Giới tính
    Nam
  1. Phải vào mới thấy lối ra Phải yêu mới biết đâu là không yêu Tìm ai suốt cả bốn chiều Rồi ta mới biết bốn chiều đều không "Không" đây không phải là không và có mà là vạn pháp không tự có .Vạn pháp do nhân duyên giả lập tạo thành Nhân duyên đến nhân duyên đi Chúng mình ngoài cuộc hẹn gì với nhau Lá trầu chẳng đợi quả cau Tự nhiên tan hợp thành màu nhân duyên
  2. Du lịch trăm năm vòng đời là đủ Ai cho tiền rủ nữa cũng không đi Chết là cách đổi tour du lịch Không cần tiền đúng lúc là đi Con chuột mắc phải sai lầm Khi rơi vào bẫy không ăn miếng mồi Nhiều người cũng thế mà thôi Rơi vào sinh tử chỉ đòi thoát ra Đường lên thiên đường biết đâu là bến Khi mệt hãy ngồi xuống nghỉ An nhàn đấy là thú thần tiên Đường lên Tây Trúc gần mà xa tít tắp Khi mệt hãy nằm xuống ngủ Vì biết rằng chết cũng là vui
  3. Dựa núi núi hóa thành vôi Dựa nước nước chảy ra ngoài biển đông Dựa người người đổi thay lòng Chỗ dựa chắc chắn chỉ trong chính mình Phát tài chẳng cậy thần tiên Phát tài là bởi nhân duyên của người Họa phúc lơ lửng giữa trời Chờ người mở cửa vẫy mời vào trong Núi cao không phải là thiêng Núi thiêng là bởi thần tiên non bồng Biển thiêng là bởi có rồng Người cao bởi đạo chứ không bởi người
  4. Tìm tiền ở chỗ người đông Tìm người ở chỗ mênh mông đất trời Tìm tiên ở chỗ ăn chơi Tìm đạo ở chỗ cõi người cực đau Tìm nơi không khóc bao giờ Họa chăng chết xuống hồn mơ lên trời Tìm người chỉ biết có cười Họa chăng chỉ thấy ở người đang điên
  5. Người Việt Nam coi thơ như tôn giáo. Người mê thơ kỳ lạ như cụ Nguyễn Hữu Mão xưa nay hiếm. Cụ Mão có khuôn mặt hệt như tể tướng Lưu Gù, cụ sinh năm 1911 mất năm 2006. Cụ say thơ từ năm lên 8 đến phút chót cuộc đời. Cụ sinh tại làng Tương Mai - trú quán tại số 7 Ô Quan Chưởng - Hà Nội. Năm 17 tuổi, cụ sống cùng ông chú làm tuần phủ Lạng Sơn. Mối tình đầu của cụ với cô sơn nữ thật say đắm và thê thảm. Cô sơn nữ bị một thanh niên cùng bản ghen và đẩy xuống vực thẳm, mấy ngày sau mới tìm thấy xác. Cụ làm thơ khóc mối tình đầu đầy xúc cảm: Những mong dốc cả lòng mơ Dành thời xuân để đợi chờ người yêu Nhưng than ôi! Sắc diễm kiều Miệng cười khiến cả một chiều thu say Mắt nhìn cho lá ngàn bay Thướt tha dáng liễu hương ngây ngất trời Đã không còn ở cõi đời Để cùng nhau cạn những lời thề xưa Thôi đành ôm giấc tàn mơ Ôm thiên trường hận để chờ kiếp sau Mới hay mang nỗi thương đau Là khi trao mối tình đầu mới hay Nàng đi đi mãi rồi đây Biết đâu đời lẻ dấu dầy tình chung Ngẩn ngơ trong đám bụi hồng Giữa nơi phú quý cõi lòng buồn tênh Hàng ngày cụ ngâm nga bài thơ từ sáng đến tối, ngâm tới mức độ tất cả người ghét thơ trong nhà đều phải thuộc lòng. Cụ treo bức ảnh truyền thần cô sơn nữ ngay cửa ra vào - nơi trân trọng nhất. Dưới bức ảnh là hàng chữ: “Nàng sơn nữ” bằng màu xanh lam của núi rừng, cả bức tranh cũng phủ màn sương khói chỉ có cặp môi hồng là đỏ thắm như màu hoa chuối rừng. Bức chân dung cô sơn nữ, mặc áo dân tộc, tay vin vào giậu trúc. Tranh truyền thần hàng trăm năm nay mà vẫn còn như mới. Ngắm tranh nàng sơn nữ, nhiều người cảm động và trân trọng mối tình thiêng liêng của cụ và tiếc thương cho cô sơn nữ đã thành người thiên cổ, kẻ thì khích bác cụ bà: - Cụ lành quá mới để cụ ông treo ảnh người yêu mà không treo ảnh vợ. Cụ bà lặng im. Cụ thông cảm với cụ ông, cụ ông là người suốt đời tận tụy với vợ con, bức ảnh cô sơn nữ với cụ ông là tối linh thiêng, cụ bà tuy ghen nhưng là người hiểu được đạo vợ chồng: “ Đàn ông như thể cánh diều Đàn bà cầm sợi tơ điều trong tay Đừng già néo kẻo đứt dây Thả chùng xuống để diều bay đúng tầm” Nhiều lúc thấy chồng đọc thơ cùng bạn, cụ bà dị ứng, cụ khéo léo bảo con ra kiềm chế thi hứng của cụ ông, còn cụ ông thì phớt lờ cứ đọc thao thao bất tuyệt. Cụ bà đành chép miệng bảo: - Ông ấy già rồi còn đọc thơ kiểu Xuân Hương làm ngượng chín cả người. Cụ Mão còn viết một pho truyện dày hàng nghìn trang về nàng sơn nữ. Tên sách : “Nàng Sơn nữ”, “Truyện thực rừng xanh” cuối sách đề: “Tác giả Nguyễn Hữu Mão không xuất bản và giữ bản quyền”. Sau đó cụ đi suốt núi rừng Lạng sơn viết vào các vách đá như động Tam thanh, Nhị thanh… những bài thơ cụ tặng cô sơn nữ. Cụ viết thơ vào vách đá bằng vôi. Vôi viết trên vách đá ở trong hang động rất bền. Cụ viết từ năm 17 tuổi đến năm cụ 85 tuổi, cụ tìm vào trong hang núi xưa, khi soi đuốc thấy bài thơ vẫn còn chỗ tỏ chỗ mờ. Thời loạn 1946, mặc cho thiên hạ hốt hoảng dắt díu nhau chạy tản cư trong tiếng bom rơi đạn nổ, cụ ung dung gánh một gánh thơ cùng gia đình đang gồng gánh trẻ con và lủng củng đồ đạc, mặt mũi thất thần. Khoảng năm 1948, gia đình cụ làm nghề đổi tiền cũ lấy tiền mới vì cụ bà có người làm ở nhà băng – ngân hàng. Cụ Mão khắc thơ bằng bộ triện đồng rồi đóng vào những đồng tiền cũ đổi cho nhà băng để tiêu hủy. Mật thám Pháp nghi là tín hiệu của cộng sản Việt Minh nên đã bắt giam cụ. Sau khi điều tra mới biết là cụ chỉ mắc bệnh mê thơ nên thả ngay. Khi được mật thám Pháp thả ra khỏi nhà tù, cụ đi bộ chục cây số, đến cách nhà 100m cụ vét túi mua một điếu thuốc lá và vẫy xe tay- xe do người kéo- rồi ngồi vắt vẻo trên xe mồm phì phèo điếu thuốc lá ngậm lệch trông oai như ông phán để chữa thẹn với vợ con và hàng xóm là mình bị bỏ tù vì làm thơ. Ngoài 90 tuổi cụ thường ra Bờ Hồ tập trung những bà thích thơ rồi đọc cho họ nghe bài cụ vừa viết, sau đó cụ thưởng cho người nghe thơ ít tiền nhuận tai. Có lần vì mải làm thơ cụ đứng đái ngay trước cửa tòa thị chính thành phố. Công an thấy cụ quá già cũng quay mặt đi làm ngơ, còn cụ khi quay mặt lại thấy chiếc xe đạp của mình đã bị mất cắp. Ngay khi cụ ngoài 90 lúc cụ ốm nặng cụ cũng trốn ra Bờ Hồ đọc thơ về bị viêm phế quản nặng, ho sù sụ suốt đêm. Vợ con cụ rầy la cụ cũng bỏ ngoài tai. Hơi khỏe là cụ lại lỉnh ra Bờ Hồ sinh hoạt hội thơ cóc. Có một dạo cụ ốm nặng, một số bà nhớ thơ cụ muốn đến nghe thơ và lĩnh tiền nhuận tai đã đến tận giường bệnh nguyện cầu cụ. Lúc này gia đình mới té ngửa ra vì trước nay cụ cần rất nhiều tiền mà không biết cụ dùng làm gì! Thần tượng thơ của cụ là Hồ Xuân Hương nên cụ lấy bút danh là Xuân Phong. Cả nhà: Vợ và 19 con cả dâu lẫn rể đều rất ghét thơ. Thằng chắt đích tôn cụ Mão có lần được khen là nó sẽ làm thơ hay, nó đập đầu vào tường đôm đốp, nói: - Nếu mà phải làm thơ thì thà chết đi còn hơn! Duy chỉ có cậu con trai thứ ba là kế thừa tính yêu thơ của cụ và trở thành nhà thơ dân gian nổi tiếng nhất đầu thế kỷ 21. Hàng tuần cụ sáng tác thơ rồi gửi bưu điện đến cho anh con trai, cụ bảo thơ gửi qua bưu điện mới thiêng. Một lần anh con trai thứ hai của cụ xuống nhà chú ba chơi thấy trên bàn để mấy bài thơ, anh đọc liếc qua và cười nhếch mép: - Xuân Phong là thằng chó nào mà làm thơ thối như cứt thế ! Chú ba vội đỡ lời: - Đấy là thơ của bố già Chú hai nghệt mặt ra. Nhiều lần cụ Mão đau khổ vì cụ Sáu làm ở tòa án quận Hoàn Kiếm gửi cho cụ toàn là thơ con cóc. Anh hai bảo: Cụ hãy trả thù bằng cách lấy độc trị độc là gửi thơ cụ Mão cho cụ Sáu đọc. Tuần nào cụ cũng đến nhà chú ba cách chỗ cụ ở đi về hơn 10km để chia sẻ cảm hứng thi ca. Cụ tha thiết yêu cầu được nằm tâm sự hàng ngày với chú ba. Cụ bảo đời này họ hay tâng bốc nhau, chỉ có cụ là thẩm lậu được thơ con và dám nói hết cái hay, cái dở. Một lần ốm nặng đến gần đất xa trời, cụ gọi chú ba tới bên giường nói lời trối trăng: - Có người bảo thơ tôi hay hơn thơ anh, có người bảo thơ anh hay hơn thơ tôi, anh thấy thế nào? Anh con trai cầm tay bố bảo: - Thơ bố hay hơn là cái chắc Cụ bật dậy cầm tay con: - Thế là anh đã báo hiếu cho tôi rồi, từ nay tất cả mọi sai lầm của anh tôi cho qua hết! Sau đó cụ khỏi hẳn bệnh. Khi ốm sắp mất, cụ thường tra tấn mọi người bằng cách bắt ngồi hầu thơ cụ hàng giờ, mỏi rã rời, khi hết hơi cụ xua tay thì người nghe mới thoát tù. Giang hồ tặc tử con không sợ Chỉ sợ về nhà bố đọc thơ Tai cụ nghễnh ngãng, rồi điếc hẳn. Trên bàn cụ để tập giấy, ai nói gì viết vào giấy cụ cũng trả lời bằng giấy. Nhưng đặc biệt nhiều khi đọc thơ là cụ lại nghe rất rõ, thật kỳ lạ. Đêm nào cụ cũng dậy làm thơ. Con cái cấm cụ làm thơ, sợ cụ ốm. Ngược lại không được làm thơ là cụ xỉu hẳn. Mọi người đành để cụ làm thơ tùy thích, phút giây cuối đời năng lượng thơ là sự sống duy nhất níu kéo hơi tàn của cụ còn thoi thóp với đời.Câu thơ cuối cùng cụ làm trước phút lâm chung gửi cho vợ thật cảm động: “Bẩy nhăm năm có là gì Coi như giấc mộng xuân thì mà thôi” Lúc viết câu thơ này cụ không cầm được bút, chỉ nằm vẫy con lại, mọi người khóc òa lên tưởng cụ bắt chuồn chuồn thở hắt ra, cụ xua tay, mọi người ngơ ngác im lặng, cụ ra hiệu cho con đến, và bảo cầm giấy bút, mọi người đinh ninh nghĩ là cụ dạy điều gì. Không, cụ đọc thều thào câu thơ bảo anh con trai viết lại để cụ xem. Câu thơ nào chưa đúng, cụ bắt sửa đi sửa lại đến nửa tiếng. Đọc xong hai câu thơ hoàn chỉnh cụ nhắm mắt ra đi như người ngủ trong tiếng gào thét khóc thương của cả gia đình. Bài thơ phảng phất mùi thiền là bài thơ cụ viết tặng anh ba khi xuất bản tập Huyền Thi: “Huyền Thi thơ đọc quả Huyền vi Mộng thấy thật ra chẳng thấy gì Bến tới tưởng rằng chưa tới bến Vội vàng rời bến lại ra đi” Đặc biệt sau khi cụ mất, vợ con tìm thấy sổ ghi chép tiền trả nhuận tai cho các bà nghe thơ của cụ lên tới vài trăm triệu. Còn anh ba - người tri kỷ tri âm bình thơ cụ: “Cụ là người sống đức độ nơi cửa Khổng sân Trình nhưng cụ lại thích làm thơ giang hồ kiểu lãng tử, kiểu Xuân Hương nên không thành công”. Đấy cũng là bài học sâu sắc để cho anh ba quyết không mắc phải: “Làm thơ phải có vân thơ Như vân tay ở trên tờ chứng minh Làm tình cũng có vân tình Vân tình in ở chỗ mình đắm say” Và anh ba cũng quyết theo con đường thơ dân gian của cụ Mão là không cầu danh, cầu lợi mà làm thơ chỉ để chia sẻ. Anh ba thường nói đùa là anh được kế thừa độc quyền toàn bộ thế giới thi ca của cụ Mão - đến mấy tạ thơ - tài sản tâm linh này không cần có di chúc và chẳng thấy ai tranh chấp như tài sản vật chất của cụ cả.
  6. Đường lên Tây Trúc quanh co Lối rẽ không biển báo cho rõ ràng Nhiều khi tưởng đến thiên đàng Xuống nhầm địa ngục nghĩ càng đớn đau Con ơi nhớ lấy lời cha Đường lên Tây Trúc tưởng xa hóa gần Con ơi liệu giữ lấy thân Lối ngang đường tắt tưởng gần hóa xa Đường lên thiên đường biết đâu là bến,khi mệt hãy ngồi xuống nghỉ.An nhàn đấy là thú thần tiên .Đường lên Tây Trúc gần mà xa tít tắp,khi mệt hãy nằm xuống nghỉ vì biết rằng chết cũng là vui.
  7. Phiêu diêu thoát tục càng thêm tục Tâm thanh càng tục lại càng thanh Khi ta mở cửa trời, mở cửa thiền thì đầu tiên ta gặp quỷ, sau đó thượng đế và đức Phật mới chậm rãi đi tới. Môhamet, Jesus trước khi trở thành nhà tiên tri, chúa Jesus Christ đã 40 ngày gặp quỷ. Thái tử Tất Đạt Đa cũng gặp quỷ 49 ngày dưới cây Bồ Đề mới trở thành Phật Tổ Như Lai. Nếu ta sợ gặp quỷ, đóng cửa thật chặt thì quỷ không tới mà Thượng đế và Phật cũng không tới vì quỷ và Phật là hai mặt của cùng một bản thể. Vậy ta muốn mở cửa đón cái thanh thì ta phải gặp cái tục trước. Nếu ta đóng cửa thật chặt tránh cái tục thì đời ta chỉ là một nấm mồ. Khi mê tình chỉ là tình Ngộ ra mới biết trong tình có dâm Khi mê dâm chỉ là dâm Ngộ ra mới biết trong dâm có tình Tình mà không dâm là hư vô. “Chàng bảo yêu bởi tâm hồn Em thay giới tính chàng còn yêu không?” Dâm mà không tình là súc vật. “Nếu em đánh mất linh hồn Thì em chỉ có cái ồn mà thôi” "Sex vào tim là con đường ngắn nhất Nhưng lạc đường sẽ dẫn tới tử cung"
  8. Cô hồn muôn loại mười phương Về nương pháp lực lên đường siêu sinh Lời kinh tiếng pháp uy linh Giải trừ oan nghiệt siêu sinh niết bàn Cõi dương thế chan hòa ánh nắng Dưới đất sâu lạnh trắng xương khô Não nùng thay những đêm mưa Ai lau giọt lệ ma xưa dưới mồ Xương vô chủ trắng khô sa mạc Quỷ không đầu đứng khóc thâu đêm Hang sâu thăm thẳm u huyền Cô hồn lạnh toát âm tuyền thâm u Biển gào thét mịt mù đêm tối Kiếp phù sinh như khói như sương Cô hồn phảng phất thê lương Lạnh lùng không một nén hương, ngọn đèn Nam mô quán thế âm bồ tát Nam mô cứu khổ cứu nạn Những bào thai chưa sinh đã tử Ma không hồn, không mộ, không xương Mẹ cha bỏ mặc bên đường Không ai thắp một nén hương cho hồn Bãi tha ma mưa phùn lất phất Những cô hồn húp bát canh ma Một làn gió nhẹ lướt qua Hồn siêu phách tán biết là về đâu Lửa ma trơi không làm ấm mộ Ma lìa cành hú gió đêm thâu Cô hồn lạnh lẽo đất sâu Chỉ mong ấm xuống một câu nhân tình Tình yêu cũng là kinh là pháp Cũng độ hồn siêu thoát kiếp ma Nam mô đức Phật Di Đà Nam mô muôn loại cùng là yêu thương Đêm thanh vắng mơ hồ tiếng mõ Từ đáy mồ theo gió thoảng qua Lặng nghe lòng thấy thiết tha Ma đang tụng niệm kinh A Di Đà Trời không mưa hết thế gian Phật không cứu được hoàn toàn chúng sinh Mình phải tự cứu mình trước đã Ma và người nhân quả như nhau Đều cùng chung một nỗi đau A Di Đà Phật chung câu nguyện cầu Kìa xem Hán Sử tranh hùng Quân kỳ ca khúc điệp trùng nơi nơi Trông gần chính nghĩa sáng ngời Nhìn xa chỉ thấy lũ người giết nhau Ma không đầu cõng ma chân cụt Đường Trường Sơn mờ mịt khí âm Ngày xưa hò hét ầm ầm Nay sao im lặng như mầm cây khô Một tướng công thành vạn cốt khô Những đoàn quân đội mồ đứng dậy Hô xung phong chẳng thấy đường đi Mồ tứ sỹ vùi nghiêng, chôn sấp May ra thì vải nát bọc thây Hành nhân ai có qua đây Phải chăng chỉ thấy rừng cây mịt mù Ma chiến thắng và ma chiến bại Cả hai cùng giết hại như nhau Đều cùng chung một nỗi đau A Di Đà Phật chung câu nguyện cầu Hồn tử sỹ mờ mờ hương khói Ảnh ban thờ nhìn mãi thành quên Hồn về trong cõi cô miên Mùi hương tịch mịch tiếng thiền thâm u Phật phóng chiếu hào quang ngục tối Ánh đạo vàng sáng chói âm ty Độ cho tan cõi sân si Buông đao người hãy từ bi với người *** Nam mô A Di Đà Phật Hấp hối đừng thuốc men, máy móc Để kéo dài oan khốc pháp thân Kéo dài là việc dã man Lỡ cơ siêu thoát niết bàn chân như Cận tử nghiệp – nghiệp khi sắp mất Là nghiệp duyên cần nhất siêu sinh Đừng để hồn phải bất bình Lỡ cơ siêu thoát tâm linh của hồn Thân và tâm đớn đau hấp hối Ánh đạo vàng sáng chói tinh sa Người thân hộ niệm Di Đà Độ cho thần thức vượt qua luân hồi Hồn soi gương thấy hình không có Là biết mình đã bỏ trần gian Hương linh về cõi niết bàn Xả muôn duyên nợ trần gian luân hồi Ý nghĩ người hồn đều hiểu hết Chia gia tài phải biết nhường nhau Là hồn siêu thoát nỗi đau Phúc nào họa nấy tranh nhau làm gì Mộ phong thủy đặt đâu cũng tốt Miễn gia đình hòa hợp vị tha Không cần kê lại ban thờ Tâm lệch kê lại tâm mờ thì lau Khi đã ngộ được sinh và tử Đến lúc cần sẽ tự ra đi Chết đúng lúc là từ bi Thương mình thương cả tông ti họ hàng Hồn siêu thoát phật quang rực rỡ Rước linh hồn làm chủ tử sinh Than ôi trong cõi vô minh Mấy ai ngộ lẽ tử sinh luân hồi Cố biết giờ chết của mình Coi như đã bị tử hình khai đao Không cần biết chết lúc nào Coi như lạc lối đi vào thiên thai Đừng trách đời làm khổ ta Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần Nên khi nhắm mắt lìa trần Chỉ xin được nói một lần: cảm ơn Thấy cờ phướn hiu hiu ngọn gió Là hồn về từ giã cố hương Xin đừng níu kéo khóc thương Để hồn thanh thản lên đường siêu sinh Nam mô A Di Đà Phật Hãy thương nhau như gặp hồn lần cuối Thế giới này sẽ chỉ có yêu thương Kìa trời xanh hạc trắng xe tiên Rước hồn về siêu thoát Tây Thiên Nam mô pháp lực vô biên Nam mô trợ lực nhân duyên cõi trần Cõi niết bàn bất sinh bất tử Cực lạc hồn hoan hỉ đồng tu Trần gian nhân ảnh mịt mù Bọt trong bể khổ dạt bờ bến mê Cõi cực lạc luân hồi siêu thoát Hồn nguyện tu thành Phật uy linh Độ cho tan cõi u minh Độ cho muôn loại siêu sinh niết bàn Là hồn mãn nguyện trần gian Ta bà thành cõi niết bàn chân như
  9. Cô hồn muôn loại mười phương Về nương pháp lực lên đường siêu sinh Lời kinh tiếng pháp uy linh Giải trừ oan nghiệt siêu sinh niết bàn Cõi dương thế chan hòa ánh nắng Dưới đất sâu lạnh trắng xương khô Não nùng thay những đêm mưa Ai lau giọt lệ ma xưa dưới mồ Xương vô chủ trắng khô sa mạc Quỷ không đầu đứng khóc thâu đêm Hang sâu thăm thẳm u huyền Cô hồn lạnh toát âm tuyền thâm u Biển gào thét mịt mù đêm tối Kiếp phù sinh như khói như sương Cô hồn phảng phất thê lương Lạnh lùng không một nén hương, ngọn đèn Nam mô quán thế âm bồ tát Nam mô cứu khổ cứu nạn Những bào thai chưa sinh đã tử Ma không hồn, không mộ, không xương Mẹ cha bỏ mặc bên đường Không ai thắp một nén hương cho hồn Bãi tha ma mưa phùn lất phất Những cô hồn húp bát canh ma Một làn gió nhẹ lướt qua Hồn siêu phách tán biết là về đâu Lửa ma trơi không làm ấm mộ Ma lìa cành hú gió đêm thâu Cô hồn lạnh lẽo đất sâu Chỉ mong ấm xuống một câu nhân tình Tình yêu cũng là kinh là pháp Cũng độ hồn siêu thoát kiếp ma Nam mô đức Phật Di Đà Nam mô muôn loại cùng là yêu thương Đêm thanh vắng mơ hồ tiếng mõ Từ đáy mồ theo gió thoảng qua Lặng nghe lòng thấy thiết tha Ma đang tụng niệm kinh A Di Đà Trời không mưa hết thế gian Phật không cứu được hoàn toàn chúng sinh Mình phải tự cứu mình trước đã Ma và người nhân quả như nhau Đều cùng chung một nỗi đau A Di Đà Phật chung câu nguyện cầu Kìa xem Hán Sử tranh hùng Quân kỳ ca khúc điệp trùng nơi nơi Trông gần chính nghĩa sáng ngời Nhìn xa chỉ thấy lũ người giết nhau Ma không đầu cõng ma chân cụt Đường Trường Sơn mờ mịt khí âm Ngày xưa hò hét ầm ầm Nay sao im lặng như mầm cây khô Một tướng công thành vạn cốt khô Những đoàn quân đội mồ đứng dậy Hô xung phong chẳng thấy đường đi Mồ tứ sỹ vùi nghiêng, chôn sấp May ra thì vải nát bọc thây Hành nhân ai có qua đây Phải chăng chỉ thấy rừng cây mịt mù Ma chiến thắng và ma chiến bại Cả hai cùng giết hại như nhau Đều cùng chung một nỗi đau A Di Đà Phật chung câu nguyện cầu Hồn tử sỹ mờ mờ hương khói Ảnh ban thờ nhìn mãi thành quên Hồn về trong cõi cô miên Mùi hương tịch mịch tiếng thiền thâm u Phật phóng chiếu hào quang ngục tối Ánh đạo vàng sáng chói âm ty Độ cho tan cõi sân si Buông đao người hãy từ bi với người *** Nam mô A Di Đà Phật Hấp hối đừng thuốc men, máy móc Để kéo dài oan khốc pháp thân Kéo dài là việc dã man Lỡ cơ siêu thoát niết bàn chân như Cận tử nghiệp – nghiệp khi sắp mất Là nghiệp duyên cần nhất siêu sinh Đừng để hồn phải bất bình Lỡ cơ siêu thoát tâm linh của hồn Thân và tâm đớn đau hấp hối Ánh đạo vàng sáng chói tinh sa Người thân hộ niệm Di Đà Độ cho thần thức vượt qua luân hồi Hồn soi gương thấy hình không có Là biết mình đã bỏ trần gian Hương linh về cõi niết bàn Xả muôn duyên nợ trần gian luân hồi Ý nghĩ người hồn đều hiểu hết Chia gia tài phải biết nhường nhau Là hồn siêu thoát nỗi đau Phúc nào họa nấy tranh nhau làm gì Mộ phong thủy đặt đâu cũng tốt Miễn gia đình hòa hợp vị tha Không cần kê lại ban thờ Tâm lệch kê lại tâm mờ thì lau Khi đã ngộ được sinh và tử Đến lúc cần sẽ tự ra đi Chết đúng lúc là từ bi Thương mình thương cả tông ti họ hàng Hồn siêu thoát phật quang rực rỡ Rước linh hồn làm chủ tử sinh Than ôi trong cõi vô minh Mấy ai ngộ lẽ tử sinh luân hồi Cố biết giờ chết của mình Coi như đã bị tử hình khai đao Không cần biết chết lúc nào Coi như lạc lối đi vào thiên thai Đừng trách đời làm khổ ta Ta làm khổ họ gấp ba bốn lần Nên khi nhắm mắt lìa trần Chỉ xin được nói một lần: cảm ơn Thấy cờ phướn hiu hiu ngọn gió Là hồn về từ giã cố hương Xin đừng níu kéo khóc thương Để hồn thanh thản lên đường siêu sinh Nam mô A Di Đà Phật Hãy thương nhau như gặp hồn lần cuối Thế giới này sẽ chỉ có yêu thương Kìa trời xanh hạc trắng xe tiên Rước hồn về siêu thoát Tây Thiên Nam mô pháp lực vô biên Nam mô trợ lực nhân duyên cõi trần Cõi niết bàn bất sinh bất tử Cực lạc hồn hoan hỉ đồng tu Trần gian nhân ảnh mịt mù Bọt trong bể khổ dạt bờ bến mê Cõi cực lạc luân hồi siêu thoát Hồn nguyện tu thành Phật uy linh Độ cho tan cõi u minh Độ cho muôn loại siêu sinh niết bàn Là hồn mãn nguyện trần gian Ta bà thành cõi niết bàn chân như
  10. Tình liêu trai Tắm trăng cây sậy khẽ đong đưa Đom đóm lập lòe trước dậu thưa Đời nay thiên hạ cười nhân thế Mình lau giọt lệ bóng ma xưa Một làn hơi trắng tỏa trong sương Hài xanh lướt cỏ cánh thoa vương Bồng lên thiếp nhẹ hơn làn khói Tình nồng quên cả cõi âm dương
  11. sờ đuôi sờ đít sờ đầu Xem voi thầy bói cãi nhau suốt đời Vì cho chân lý là lời Cho nên thế giới loài người đánh nhau Chỗ thờ lợn ,chỗ thờ bò Chỗ thì thờ cái linga của người Đạo Phật,Thiên Chúa ,đạo Hồi Đều là đạo cả chỉ lời khác thôi Diệt mãi không hết trùm khủng bố Vì lòng người đều có chỗ cực đoan
  12. Nguyễn Bảo Sinh

    Nhẫn

    Nhẫn Ngày xưa vắng vẻ phố phường Chữ tâm chữ đức ta thường để trên Bây giờ người chật như nêm Chữ Nhẫn thường được đặt lên bàn thờ Hiểu biết mà nhẫn là tu Không biết mà nhẫn là ngu như bò
  13. Quanh năm trăng sáng trăng tròn Thì rằm tháng tám đâu còn trung thu Khi tình tuyệt đẹp như mơ Là tình yêu đến phút giờ biệt ly Yêu nhau giây phút đầu tiên Đắm say là lẽ tự nhiên trên đời Chia tay vẫn giữ nụ cười Thì tình yêu ấy muôn đời không phai
  14. Gái quê lên tỉnh về làng Chân quê đã mất còn hàng lệ sa Thị thành hun hút nẻo xa Quay về tơ nhện giăng qua cửa chùa Ai đưa em đến thị thành Để nay em đã biến thành cave Không gì vượt được thiên nhiên Cách nhau lớp kính hôn tiên chẳng màng Ly thân mà vẫn đồng sàng Âm dương cách biệt một màng cao su
  15. Gái quê lên tỉnh về làng Chân quê đã mất còn hàng lệ sa Thị thành hun hút nẻo xa Quay về tơ nhện giăng qua cửa chùa Ai đưa em đến thị thành Để nay em đã biến thành cave Không gì vượt được thiên nhiên Cách nhau lớp kính hôn tiên chẳng màng Ly thân mà vẫn đồng sàng Âm dương cách biệt một màng cao su

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...