Jump to content

DOAN VAN NGHIEU

Thành viên
  • Số bài viết

    136
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

6 Neutral

Về DOAN VAN NGHIEU

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. THƠ VÀ Ý CHÍ Viết câu thơ che dấu tuổi già Nhóm lửa lòng một chút hào hoa Thắp sáng niềm tin nơi biển cả Vững lòng khi bão táp phong ba. DV, 14.09.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  2. NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG EM Yêu anh! Em trở thành ích kỷ Không chỉ sợ cách xa Em sợ cả những suy nghĩ trong anh Mơ hồ như tình yêu mong manh. Em ghen! cả khi anh ở bên Nếu anh nhìn về nơi xa xăm nào đó Anh suy tư, lòng em đau khổ Anh vui cười, em thoáng chút hoài nghi. Ở bên nhau nếu anh ngoảnh mặt đi Em ngao ngán thở dài lo sợ Đánh thức giấc anh lòng em không lỡ Nỗi buồn vô cớ trắng thâu đêm. Anh ra đường em không muốn có ai đứng bên Dù chỉ hỏi người, thăm lối Mỗi khi về nhà em bối rối Nếu chưa nhìn thấy anh. Bởi yêu nhiều mắt em quầng xanh Chỉ sợ tình yêu như giấc mơ vụt tắt Yêu nhiều lắm sao lòng em héo hắt Cả khi anh làm thơ. Anh đã lấy của em nụ cười ngây thơ Hay em đã gói một thời hoa nở Để đam mê một đời làm vợ Muốn anh viết thơ tình cho riêng em thôi. Không sợ gian nan vất vả đổ mồ hôi Chỉ sợ anh không thuộc về em nữa Đời bể dâu nhiều điều ngang ngửa Có anh bên mình em chẳng sợ gì bão táp phong ba. Trong hờn ghen đời thường có tình em thiết tha. 12.09.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  3. CÁI LIỀM Mai là ngày phiên chợ Mà túi mẹ hết tiền Nhà không có cái liềm Làng đang vào vụ gặt. Cả đêm không chợp mắt Chỉ thấy mẹ giở mình Những thở dài toan tính Lúa chín mùa bão dông. Trời vừa mới hừng đông Mẹ bắt con gà ấp Dáng vội vàng hấp tấp Chỉ lo chợ hết liềm. Đi ngược chiều gió biển Mẹ về thẳng cánh đồng Giành giật với bão dông Tay liềm chao trong nước. Đội về bó lúa ướt Của nửa năm cấy cày Đánh vật với cuộc sống Tay liểm giờ nhẹ không. Thấu đói nghèo nhà nông Liềm cong lưng giống chủ Vớt giữa mùa nước lũ Rong rêu về hong sân. Như một mảnh trăng ngân Rớt xuống đồng chiêm trũng Đánh dấu thời nghèo túng Cái liềm của mẹ tôi. Dịch Vọng, 27.07.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  4. CÁI ROI MÂY BỐ KHÔNG ĐÁNH BAO GIỜ. Tuổi trẻ vô tư quên ăn, quên sợ Đi học quên bút, vở Một thời chăn trâu tắm truồng Dầm trong nắng trong mưa. Quê hương với bao dòng sông xanh, đỏ Bao dòng đục dòng trong, không dòng nào không ngụp lặn vẫy vùng. Những trận giả công đồn hoá thân những anh hùng Nghe náo loạn cả một vùng sông nước. Giữa buổi gặt đồng Đoài bố về bắt được Ra đầu làng bố đứng vẫy tôi Ngoi dưới sông lên mà trán vã mồ hôi Tim như nhịp trống đập loạn chiều sợ hãi. Mẹ vắng nhà bởi đang mùa gặt hái Mong mẹ về để đỡ trận đòn roi Bố nhẹ nhàng: Tắm gội rồi mang sách ra coi Rồi bố vác đòn càn* ra đồng gánh lúa. Bố đi rồi tim tôi như nhảy múa Sách giở ra nhưng lòng nghĩ vu vơ Sẵn bút mực rồi vẽ rồng phượng, viết thơ Thoả nỗi mừng vui, che đậy điều sợ hãi. Tối. Cơm nước xong bố chậm rãi: Mang sách ra học bài! Tôi mừng thầm ngồi ngậm bút, gãi tai Và tự hỏi: Bố có đánh mình không nhỉ? Mới đó mà kẻng ba phòng** đã điểm Bố bảo: Soạn sách bút đi mai sớm đến trường Rồi lên đây nằm sấp xuống giường Tôi hỏi tội ai cho đi dầm mình sông nước. Chiếc cặp tuột khỏi tay, sách văng ra xuôi ngược Tôi nhẩn nha nhặt từng quyển xếp vào Chiếc roi mây giắt trên mái nhà cao Bố rút Ro..ạt, nghe buốt xương lạnh tuỷ. Giường bên mẹ vẫn chưa ngủ Ngồi trong màn lặng lẽ dõi theo Mẹ dục tối: Xin lỗi bố đi con Và mai nhớ đừng leo trèo, bơi lội. Tôi nằm úp mặt xuống gối Hai tay rối rít che mông Nước mắt chảy ròng ròng Bố bảo: Đã đánh đâu mà khóc. Rồi bố vụt mạnh roi xuống giường, nghe nhói lên trong óc Nay cho nợ đòn mai cấm được tắm sông Cấm leo trèo, con nhớ hay không Nếu tái phạm lần sau đừng có trách. Bố lặng lẽ đi ra gài roi mây lên mái nhà Giường bên mẹ thở phào nhẹ nhõm Suốt cả tuổi thơ tôi bố không đánh roi nào Nay khôn lớn trưởng thành, nhìn roi mây xưa vẫn y nguyên nỗi sợ. Chiếc roi mây để một đời tôi nhớ Như báu vật cuộc đời bố dạy lớn, khôn. Nay qua muôn dặm hải hồ đến rừng thẳm thâm sơn Luôn vững bước bởi thấu tình Phụ tử. 07.09.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU * Đòn càn là một đoạn tre hoá đực già và thẳng, vót nhọn hai đầu dùng xiên vào bó lúa để gánh. ** Kẻng ba phòng. Trong thời chiến cứ đến 21 giờ là dân quân du kích đánh kẻng nhắc nhở nhân dân và các lực lượng tự vệ thực hiện chế độ phòng gian, tuần tra canh gác trong thời chiến chống biệt kích thám báo.
  5. SẮC THU Nắng thu vàng vương trên áo em Phố nhỏ trước hoàng hôn nghiêng bóng Heo may vờn những hàng cây gợn sóng Lòng chạnh buồn khi nhìn lá vàng rơi. Thu nghiêng mình trong lá rụng chơi vơi Thu xào xạc bên thềm lá đổ Nắng nhuốm màu thu nhạt nhoà trên phố Man mác buồn trong gió thoảng heo may. Cung đường chiều cùng em tay trong tay Trời đất ngất ngây, thu nhấn chìm hai đứa Mặc ái đó buồn, thu vẫn về gõ cửa Mang cho chúng mình hơi thở tình yêu. Tình yêu! Thu chỉ cho bấy nhiêu Mà sao người hạnh phúc Lòng thắm đượm tình đào nghĩa trúc Ta thêm yêu nhiều nỗi buồn vô cớ mỗi chiều thu. Thu Hà thành chẳng tiếng sáo vi vu Không một cánh diều bay nhưng lòng đầy khát vọng Lửa tình yêu tròng lòng cháy bỏng Ta dọn những lá vàng để đón lá xanh non. 2005 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  6. PHẬN EM Em là con gái chân quê Lạc đường, lỡ hẹn, câu thề cũng vương. Gói khăn đi tìm người thương Đơn côi lẻ bóng bước đường trầm luân. Người đi biết đã mấy xuân Để em lại với những vần thơ xưa. Đất trời những nắng cùng mưa Mượn câu thơ để đong đưa nỗi buồn. 18.08.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  7. DẤU VẾT NGƯỜI XƯA Ta vớt lên những giọt nước Sông hồng Đem rắc kín những con đường phố cổ Tìm dấu vết ngàn năm rêu phong loang lổ Trầm tích xưa những gạch đá xô bồ. Ta vớt lên chút nước Tây hồ Tưới dải đất tứ linh: Long - Ly - Quy - Phượng Đọc câu thơ Hồ Xuân Hương thủa trước Tìm bóng hình Thị Lộ bán chiếu gon. Văn hiến ngàn năm thơ khắc đá không mòn Nghiên bút khỏa trời, Hồ gươm xanh nước biếc Đống Đa âm vang đại chiến Kinh kỳ rợp bóng cờ bay. Văn Miếu - những bậc kỳ tài, danh rạng đến hôm nay Đất Tràng an vững vàng tứ Trấn Thăng long nuôi chí người thắng trận Để bây giờ đất nước bốn mùa xuân. Theo nắng gió sông Hồng đi tìm những dấu chân. 17.08.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  8. SAO LỠ Ai lỡ để buồn tự thu xưa Tím trời mây gió vẫn đong đưa Heo may từng tối về gõ cửa Em đứng bên thềm ngắm sao thưa. Thư quán bạn thơ đã về chưa Đường trần nắng gió gặp mây mưa? Túi thơ còn nặng câu ân nghĩa Bạn hữu chờ mong mấy cho vừa. Tưởng chỉ lạc nhau phút giao mùa Văn chương thơ phú chẳng bán mua Kim bằng hội ngộ tình muôn thủa Ai lỡ chia xa chuyện như đùa. Cho đến bao giờ lại thu xưa Người về thơ phú vẫn mộng mơ Hoa xuân lại thắm tình duyên nợ Vui đón thuyền ai cập bến bờ. Đã trọn tuần trăng những mong chờ Người ơi còn thắm mãi câu thơ Bút lưu thư quán còn dang dở Thu sắp tàn sao lỡ hững hờ. 16.08.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  9. TÔI VỀ Tôi lại về mang theo nửa vần thơ Đến bến sông xưa tìm gặp người bến cũ Con nước đầy vơi qua mùa lũ Liệu người còn giữ được nửa vần thơ. Nửa vần thơ bên đợi bên chờ Nửa vần thơ bên thương bên nhớ Nửa vần thơ bên bồi bên lở Tháng đợi năm chờ mong ghép trọn vần thơ. Tôi đã về với bến mộng mơ Nơi rừng đước, rừng tràm dang vòng tay ôm ấp Những cầu khỉ, cầu dừa đua nhau vươn nhịp Đón sang miệt vườn mùa trái chín dâng hương. Tôi trở về nơi ấy có người thương Đang mòn mỏi chờ mong theo từng con nước Nơi gửi lại nửa vần thơ thủa trước Vẫn thắm tình như buổi tôi đi. ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  10. NHỚ VỀ MỘT CÂY THÔNG Những lá thông nhỏ nhoi Như những chiếc kim Xuyên rách trời mưa gió Chỉ có thời gian Làm úa đỏ Những chiếc kim nhỏ Theo gió buông lơi. Nào có ai biết Đã một thời Chắn che bão biển Nói những lời luyến nhớ Trong chiều lộng gió Vi vu. Một thời những lá thông hát ru Dân làng chài êm đềm giấc ngủ Như thông đã từng chống mưa ngàn thác lũ Cho xóm thôn nghèo bình yên. Đến giữa đại ngàn ta cũng không quên Cây thông già nơi cửa sông xóm Hạ Nơi chúng mình hò hẹn ngày qua Để bây giờ thông khắc khắc họa thi ca. Dịch Vọng, 02.08.06 ĐÒAN VĂN NGHIÊU
  11. NGÓNG CHỜ ANH Em về biển gặp ngày anh ra khơi Bến giờ lạ bởi những con tàu mới Nhìn xa xăm gió lộng khơi vời vợi Anh có hay em đợi em chờ. Anh đi rồi sao không để lại câu thơ Em chỉ thấy bến bờ sóng vỗ Mạn thuyền những con hà găm rỗ Nghe xót lòng mỗi bận sóng triều xô. Mỏi mắt tìm những cánh buồm nhấp nhô Thầm đoán thuyền anh nơi đấy Cánh buồm trắng chở đầy thơ trong ấy Nắng mưa ơi câu thơ có vơi đầy. Em ngóng anh trong nỗi nhớ hao gầy Nỗi nhớ mặn xanh trong muôn trùng con sóng Em đâu hay nơi chân trời lửa bỏng Hải âu về báo bão một chiều đông. Anh xa rồi em vẫn ngóng trông Thầm mong thấy con thuyền anh trở lại Em ngây ngất trong miền hoang dại Khi chiều tàn biển loang những màu đêm. Đại dương ơi cho ta đứng chờ thêm Sợ lỡ anh về lòng buồn bến vắng Cả đêm nữa thả lên đi ánh nắng Một ngày xanh anh về bến yên lành. Dịch Vọng, 02.08.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  12. MƯỢN CÂU HÒ Ngắt bông lau cài mái tóc thề Theo em Về chốn thôn quê miệt vườn. Câu hò xưa hết nỗi buồn Dòng sông Bến nước Tình em luôn đầy. Trái đầu mùa Nắm đầy tay Miệt vườn quê má Một ngày bên em. Mượn câu hò Để thân quen Ơn câu hò để có em một đời. 31.07.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  13. EM CHỜ Bởi chưng vắng bóng anh hùng Nên phòng cô tịch lạnh lùng gối chăn. Lệ sầu ướt mấy tuần trăng Người xa có thấu lòng chăng hỡi người. Để ai héo hắt nụ cười Bên thềm hoa cũng kém tươi vì buồn. Ước gì cạn bể khô nguồn Lối xưa khỏi lạc bước chân của người. Cho trăng thôi ngậm tiếng cười Phòng the em trải hoa tươi đón...mời. 30.07.06 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
  14. TỪ QUÊ NGHÈO MẸ ĐÃ NUÔI TÔI Tuổi thơ tôi gầy còm Quẩn quanh nơi xóm nghèo ven biển Gia tài những vỏ sò vỏ hến Bốn mùa sóng vỗ dội giấc mơ. Quê đói nghèo thèm khát một câu thơ Lời mẹ ru trong bão dông dang dở Cánh cò trắng bay ngang đồng nước lợ Mẹ gọi về chao cánh võng ru tôi. Cả một đời tắm trong chát mặn mồ hôi Ngày phơi xác kiết khô - tấm lưng trần nắng đổ Nỗi cơ hàn cuận trong triều sóng vỗ Đêm mưa dầm bùn đất lấm ngang lưng. Bữa cơm chiều muối trắng chấm sung Đêm mơ ngủ chập chờn hoa súng Bờ ruộng chân đê tóc mẹ tôi rơi rụng Đường làng bước thấp bước cao. Tuổi thơ tôi vàng vọt xanh xao Lay lắt qua bao mùa dông bão Che chở đời tôi mẹ chỉ còn vạt áo Tả tơi vắt rách bờ rào. Nay lớn lên tôi rất đỗi tự hào Bởi tôi có quê hương và mẹ Một đời nghèo đã nuôi thời trai trẻ Mẹ nhân từ cho cả cuộc đời tôi. Tôi lớn lên từ nửa câu hát ru nôi Từ ruộng đậu bờ xôi mẹ tảo tần kiến tạo Tôi vững vàng qua mỗi lần dông bão Để bây giờ hồn thơ vút bay cao. Chốn quê nghèo trời nay sáng trăng sao. Dịch Vọng, 25.07.06 ĐÒAN VĂN NGHIÊU
  15. TA ĐÓN EM VỀ Nghe tin emvề Ta chuẩn bị đón em Xua mưa gió đi xa Kéo mây che nắng Trồng quất Tỉa đào Ươm những loài hoa thắm Thắp sáng đèn Chau chuốt những vần thơ. Kéo bình minh lên Gọi bầy chim tấu nhạc đợi chờ Rấm trái chín mộng mơ Mùa thương Mùa nhớ Ủ men đời trong hơi thở Ướp nụ hồng trao đến môi em. Ngõ trúc Vườn đào Mở rộng cửa cất then Thơ trải đường quen nâng gót hồng nhẹ bước Ta chuẩn bị đón em Từ kiếp trước Mãi bây giờ em mới đến cùng ta Ôi em về Đẹp hơn giấc mơ hoa. Nắng lên rồi Qua bão táp phong ba Hết những ngày sầu muộn xót xa Ta đón em về Tình thắm đượm thi ca. Dịch Vọng, 24.07.06 ĐÒAN VĂN NGHIÊU

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...