Jump to content

DauNguyenNguyen

Thành viên
  • Số bài viết

    9
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về DauNguyenNguyen

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  • Sinh nhật 09/09/1989

Contact Methods

  • ICQ
    0
  • Yahoo
    daunguyen0909

Profile Information

  • Đến từ
    K11 VVND
  1. ( cho người nhặt dẻ.có thể bạn sẽ nhìn thấy người đàn ông ấy bằng xương bằng thịt chứ không phải hình dung qua những con chữ thô vụng này nếu bớt chút thời gian nhìn qua cửa kính khi lúc nào đó vô tình đi qua Kỳ Anh, một thị trấn nhỏ nằm trên quốc lộ 1A, dải đất miền Trung đầy gió lào quái gở, những cơn bão quái gở, những câu chuyện quái gở...) Thường thì tôi thấy người đàn ông ấy ở đó, cúi cúi nhặt nhặt thứ gì bên đường và thỉ thoảng bất bả ngước thẳng về phía mặt trời chói chang chực rơi xuống núi rồi cười, nụ cười không có tiếng, làm cho những mảng da mặt đen thui trông nhăn nheo và quái dị hơn. Mấy lọn tóc loăn xoăn rũ xuống gò má cao không chủ ý che đậy một đoạn trán nhô lên, hai hốc mắt như cố tình lại hõm xuống. Tất cả những điều đó tôi nhìn thấy từ lâu, nhưng không phải cùng một lần. Lão không mấy khi nhìn lên, tôi không phải lúc nào cũng đi qua thị trấn. Nhưng hôm đó, tôi đã thấy và thấy rất rõ khi lão nằm quắt như con tôm ươn trên đường, máu tứa ra trên đầu và cổ, cạnh cột một có ghi chữ quốc lộ 1A, Sa Huỳnh 556 km. Hai chiếc xe tải nằm chồng lên nhau. Người đàn ông ấy không chết. Tôi cũng không biết đó là hạnh phúc hay bất hạnh cho lão ta và cho cả tôi nữa. Cái chết nhiều khi là một món quà mà đầy đọa mãi, trầy trật mãi người ta mới được nhận. Tôi hoài nghi về những gì đã thấy. Lão không phải một con người. Không là người mới có thể nhổm dậy và bò đi nhanh như thế, khi vũng máu loang dần thành hình một con trùng lớn, những giọt máu khác vẫn chảy và những người công an thì chun mũi và chạy theo giữ lão lại. Giá như có tiếng kêu khóc, đôi chân giẫy đạp và chửi đổng ăn vạ hay rên rỉ đòi đi bệnh viện, đòi gọi người nhà. Cũng hoặc giả im lìm và một xác chết bắt đầu nguội lạnh, vài tiếng đồng hồ nữa sẽ bốc mùi. Giá như… Tất cả những gì có thể là an ủi để tôi có thể lặng im và chờ đợi những gì sẽ xảy ra với một vụ tai nạn mà chính tôi là một trong những nguyên nhân. Mặc kệ tôi đứng đó, lão ta trườn nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Và mắt, long lên sợ hãi. Không ú ớ, không kêu gào, chỉ là tiếng người sượt trên máu, máu chạt lên người. Đoạn đường đang thi công dở. Đá xay, xi măng, nhựa đường bốc lên mùi khét hôi hỗn tạp. Mùi máu tanh tưởi dưới chân. Và tôi, tôi không biết mình đã gây ra một vụ tai nạn. Không sợ hãi, không hoang mang, cũng không tự mình tiên lượng được những gì sắp xảy tới. Đúng là tôi đã chà sát bánh xe lên người ông ta, tôi đã làm ông ta ngã, và những sọt bắp cải trên chiếc xe tải của tôi cũng đã tung tóe dưới ruộng, trên mặt đường và chấm cả vào vũng máu tươi, đỏ nghoét. Trạng huống kì lạ mà một lái xe tải đã trên dưới chục lần gây tai nạn, vài lần vào tù khi vì một xích mích nhỏ dám đánh người trọng thương chưa bao giờ trải qua. Còn ông ta vẫn thế, chỉ trườn và nhanh hơn. Khuôn mặt ấy thôi miên tôi, những centimet ông ta nhích dần, nhích dần thôi miên tôi, sợi nhìn khiếp đảm thôi miên tôi… Những sọt bắp cải thì chắc chắn là mất hết. Thứ nhúng máu tươi, thứ bị mấy người dân ven đường ùa ra nhặt. Tôi không thể chửi thề, không thể văng tục và không thể hươ tay múa chân, không thể run rẩy sợ hãi. Tôi đã làm ông ta nằm kia, ông ta là nạn nhân, và tôi, gần như là một kẻ sát nhân và đứng đó, trân trân nhìn vũng máu nuối tiếc thành quả gần đạt được. Cái chết thành hình. Một thể xác hôi hám bẩn thỉu và còng queo. Ông ta quá xứng đáng để chết. Đời một lão già lụ khụ thì có gì thú vị đâu. Sao ông ta cứ bò trườn và chạt chượt vào trí não tôi những thắc mắc và những kì quái khó lí giải? Còn về phần những thiệt hại, đáng ra tôi đã phải tự an ủi mình bởi vô số lí do hợp lẽ và quen thuộc: Những chiếc bắp cải là của công ty. Hợp đồng bảo hiểm có ghi rõ những điều khoản cần đảm bảo, trong đó có ông ta và trách nhiệm về cả những vũng máu. Nắng gắt sẽ làm chúng khô lại nhanh chóng. Lão chưa thật già, nhưng sự sống của lão thì không có gì phải nuối tiếc, người nhặt dẻ, ha ha người nhặt dẻ. Lão nhặt và rồi búi lại từng búi bằng nắm tay, treo lên người mình. Tôi đồ rằng lão còn treo cả lên thành cầu, những bụi cây hai bên đường, những cột mốc, tất cả những thứ sở hữu chiều cao mà người ta có thể dễ dàng nhận thấy những búi dẻ, thành quả đáng buồn cười của lão. Việc làm vô nghĩa kia. Bộ quần áo lão đang mặc tựa phục trang của tay ăn mày đoàn ca nhạc tạp kỹ và có bao giờ được giặt? Những ngón tay cáu bẩn, những móng chân sắp thối, đồ rằng cuộc sống của một thằng lái xe tải Bắc Nam như tôi còn xứng đáng hơn để mà nuối tiếc. Một vài quán cơm quen, dừng lại làm cốc bia, một cuộc làm tình mười một phút với cô tiếp viên quán cơm thị tứ Voi. Sáu mươi nghìn cộng cả tiền phở! Mùi mồ hôi tôi đâu có hơn gì người đàn ông đang bò trườn kia, nhưng ít ra bốn ngày tôi cũng tắm một lần. hoặc ở Sài Gòn, hoặc Hà Nội. Ba tư tuổi, mấy chục tháng ngồi tù, những hảo hữu giang hồ thành Vinh, Thanh Hóa và vài cô tiếp viên tứ xứ. Một ông bố nát rượu, suốt ngày hát rống những bài nhạc vàng cổ xĩ, ngôi nhà năm về năm không nằm bên bờ con sông đục ngầu chực cuốn tõm những gì sơ sẩy. Thực ra, đó không phải bố đẻ tôi, ông ta là cha dượng. Mẹ tôi sinh tôi ra ở đây, nghe ông nói thì mẹ tôi hình như quê gốc ở mãi tận miền Trung, mang bụng vào đây rồi đẻ nhờ tôi bên bờ sông này. Bà sinh tôi như vứt bỏ được chướng oan của một người đàn bà đẹp nhẹ lòng ngu dạ. Đền ơn cha dượng bằng một tuần ăn nằm thì bà bưng nón ra đi. Vật duy nhất bà để lại là chiếc võng lót tôi được đan khá đẹp bằng những mảnh dẻ xé ra từ chiếc áo ngoài của bà cùng lời nhắn là đi tìm bố tôi, tìm để trả thù, rồi sẽ quay về tạ tội với ông. Bố dượng tôi sống một mình trong ngôi nhà ấy đã gần ba chục năm. Mồ côi. Bơi giỏi và khỏe rượu, ông tự mình nuôi sống mình không khó, thậm chí còn dễ dàng, sáng bắt cá, chạng vạng kéo vó tôm, nuôi tôi bằng nước tôm giã nấu với sắn non. Nhiều lần tôi ngã dại, nhưng không chết. Có lẽ sức tôi hơn người vì không lớn bằng hơi đàn bà mà bằng hơi rượu. Hàm ơn ông, tôi gọi ông bằng bố. Tôi cũng ngầm trả ơn ông bằng cách làm theo tất cả những gì ông nói. Đời thằng đàn ông chỉ có rượu và đàn bà, rượu để uống còn đàn bà để làm khổ. Tôi cố uống rượu, và cố làm khổ đàn bà. Tôi không khó để nốc chơi vài chai rượu gạo vàng khé như nước đái bò của đất này. Còn đàn bà, tôi chẳng cần làm gì cả. Tự họ làm khổ họ khi đến với tôi. Sáng cởi trần đi khắp làng bứt dừa mướn, mặc kệ lũ con gái che nón đỏ mặt mà thi thoảng liếc lên, tối đến nằm trắng dài ra bờ sông. Mấy đứa con gái mới thì trong làng đêm đêm trốn tiếng chó rủa ra tìm. Lội ngược vó bè, có đêm vui với vài ba cô, lòng trống rỗng và tự hỏi, thế nào là tình yêu và sự trả thù? Ngày xưa mẹ tôi có ra bờ sông nào thế này không, miền Trung chắc ít sông ít rạch? Cha ruột tôi chắc cũng cao mét tám, cũng ngực đỏ rực nước chè quá lửa, cũng mắt một mí nhưng mày như con sâu róm hệt tôi bây giờ. Lúc chỉ mới hai mấy tuổi, tôi đã làm gần chục cô gái thành đàn bà bởi cái bụng dưới đầy lông lá, hay bởi những đêm chó không đánh mùi và bàn chân dậy thì vấp phải cái cột vó bè mà giật ngửa bên sông. Tuyệt nhiên không có ai trong số đó có làm được cái bụng to ra. Tôi không có con. Không có lấy một đứa dù đui què mẻ sứt. Hay tại mẹ tôi tìm được cha tôi và trả thù đời ông bằng thứ gì đó man rợ đến nỗi giờ này tôi khát nước mà không có ai múc, rơi đũa không ai nhặt? Ba tư tuổi. Bỏ lên Sài Gòn, lái xe tải cho cai mối rau quả có tiếng, một tháng chục triệu, mỗi tội cai chủ lại là đàn bà không chồng…. Tôi không còn thèm đàn bà. Tôi muốn có một gia đình và một đàn những đứa con nheo nhóc đòi ăn. Tôi đủ lo cho cái gia đình ấy ba bữa cơm, thi thoảng cho mẹ con chúng ra Hà Nội coi ngó. Nhưng chỉ là… Người đàn ông kia mấy tuổi? Tôi không biết. Không đoán được tuổi của đôi mắt trũng sâu như hai vỏ ốc đang nhìn xoáy vào tôi kia. Tôi muốn lão ta chết đi vì những khổ sở mà ông ta đem lại cho tôi, dù chỉ lặng im như không làm gì cả. Lão ta chỉ trườn, và chỉ trườn đi như sợ hãi một điều gì kì quái mà không ai có thể bảo vệ lão, kể cả xe cứu thương, kể cả bốn người công an và tất nhiên, tôi thì lại càng không thể. Tôi muốn lão chết đi, thủ tục sẽ nhanh hơn, tiền bồi thường nếu không giảm đi thì chí ít cũng chỉ phải trả một lần, nhanh, gọn. Sâu kín hơn, ông ta làm tôi khó hiểu, không đòi đền bù, không đòi cứu rỗi. Ông ta muốn chết ư? Thì cứ để cho ông ta chết đi, sao cứ phải kéo ông ta lại, để ông ta nhay dứt tôi bằng những ý nghĩ kì quặc. Sao ông ta cứ trườn? Nhanh hơn, nhanh hơn mà ánh mắt lại sợ hãi hơn khi tôi nhìn ông ta? Tôi là phạm nhân. Tôi mới có quyền sợ hãi. Tôi không, thực sự là không biết điều gì đang xảy ra với ông ta hay là với tôi nữa. Mọi thứ quái dị và ngớ ngẩn trở đi trở lại ấp lấy tôi. Không mà, chẳng có gì cả, chẳng thể có gì… Điên. Sao tôi không nghĩ ra đó là phản ứng của một người điên? Có lẽ những gì xảy ra quá nhanh khiến tôi không thể tìm ra được một lí giải phù hợp và thỏa mãn. Đúng là chỉ có người điên mới bỏ trốn khi bị gây tai nạn. Lão thật ngu ngốc. Nếu nhằm vào một ai đó đang hối hả nhặt những bắp cải kia đã khác, đã có cớ để tôi thanh thản rủa lão ta chết đi, mọi việc, như đã nói sẽ nhanh hơn nhiều. Chết là hết. Chuyến bắp cải có thể sẽ không hỏng trước khi tôi ra đến Hà Nội. Rồi mọi việc đơn giản và nhanh chóng hơn tôi tưởng tượng. Nhanh hơn cả nếu lão chết. Chiếc xe kia được xác nhận là nguyên nhân gây ra tai nạn, tôi chỉ là nạn nhân của chiếc xe kia và người đàn ông đang bò trườn dưới đất. Chiếc xe tránh ông ta, lao vào xe tôi và đương nhiên, xe tôi chồm lên lão. Không trách nhiệm. Đống bắp cải còn được bồi thường. Kí vào một đống giấy tờ và xong, một tiếng đồng hồ chưa trôi qua. Luật pháp và thời gian không ghét ai cũng không chờ ai cả. Còn lão và những vũng máu? Anh công an trẻ tuổi nói nho nhỏ, đủ để tôi và gã lái phụ nghe thấy: _ “ cái lão điên ni rứa mà cao số! Giả chết đi cù phải tốt hơn khôông! Vừa có người chôn tử tế, lại đỡ chịu tiếng tâm thần nhặt dẻ…” Ông ta điên thật. Ha. Ha. Tôi hả hê vì ý nghĩ lão ta bị tâm thần, thực sự. Chiếc xe sau một hồi sửa chữa lại chuẩn bị tiếp tục lên đường. Vệt máu dưới bánh xe mờ dần sau chỉ vài vòng lăn và đến Hà Nội thì chẳng cần lau chùi cũng biến mất, ý nghĩ mơ hồ được đánh thức. “chiều ngày 22 tháng 07 năm 2009 tại km … quốc lộ 1A, thuộc địa phận thị trấn Kỳ Anh, tỉnh… đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng giữa hai xe tải làm một người bị thương nặng. nạn nhân là một nam giới tầm 55 tuổi, cao khoảng 1m80, chưa xác định rõ danh tính. theo nhân dân nơi xảy ra tai nạn, đó là một người tâm thần thường đi dọc quốc lộ và nhặt dẻ, rác. nạn nhân đang được cấp cứu tại bệnh viện Kỳ Anh. hiện công an huyện đang tích cực tìm kiếm gia đình và nhân thân nạn nhân. Pv tại miền Trung” Kỳ Anh, chiều 21 tháng 07 năm 2009 Dương Đậu
  2. hàng của dân mình dở thế à :lol: :lol: :lol: :lol: :lol: :lol:
  3. bạn à!Thơ hay hay không thì mình chưa dám nhận xét nhưng mà có một điều bạn lưu ý nha: thơ của bạn sai dấu nhiều lắm! nhất là dấu ngửa nhầm với dấu hỏi. Điều đó ảnh hưởng tới bài thơ rất nhiều đó.chúc bạn thành công hơn!
  4. có ai cho ý kiến đi! không có nhận xét của mọi người nên không biết hay hay dở cả.mà như thế cũng không muốn post nhiều.hi`hi`!
  5. DauNguyenNguyen

    Nơi Em

    Em cũng biết mùa yêu không ở đó em cũng biết mùa yêu không bỏ ngỏ dành lối cho em em cũng biết xa anh em rồi vẫn cứ lớn lên vẫn mong manh và vẫn như khờ dại em vẫn thế thời gian rồi quặn lại mong manh. em vẫn biết chẳng ai gọi tên anh đau và dài như em đã gọi em vẫn biết trách mình nông nổi nhưng em làm sao? em vẫn biết đời không đớn đau cho những người biết yêu thương và gìn giữ em vẫn biết anh sẽ là quá khứ nhưng mà... em làm sao!!! em vẫn biết rồi anh chẳng về đâu móc áo anh đã từng treo em sẽ không để trống em sẽ thay vào đó chiếc áo màu sự sống nhưng... lòng em.làm sao... em vẫn biết mà anh chẳng biết đâu em vẫn biết chỉ em thôi là đủ bởi tình yêu dù là quá khứ vẫn vẹn nguyên trong sâu thẳm nơi em nguyện cầu.
  6. Em cũng biết mùa yêu không ở đó em cũng biết mùa yêu không bỏ ngỏ dành lối cho em em cũng biết xa anh em rồi vẫn cứ lớn lên vẫn mong manh và vẫn như khờ dại em vẫn thế thời gian rồi quặn lại mong manh. em vẫn biết chẳng ai gọi tên anh đau và dài như em đã gọi em vẫn biết trách mình nông nổi nhưng em làm sao? em vẫn biết đời không đớn đau cho những người biết yêu thương và gìn giữ em vẫn biết anh sẽ là quá khứ nhưng mà... em làm sao!!! em vẫn biết rồi anh chẳng về đâu móc áo anh đã từng treo em sẽ không để trống em sẽ thay vào đó chiếc áo màu sự sống nhưng... lòng em.làm sao... em vẫn biết mà anh chẳng biết đâu em vẫn biết chỉ em thôi là đủ bởi tình yêu dù là quá khứ vẫn vẹn nguyên trong sâu thẳm nơi em nguyện cầu. ( NƠI EM)
  7. Những cánh diều không tên Chờ em ở đó Những tháng ngày không tên gọi tên anh nho nhỏ Những buổi trưa lặng gió Mà hàng lau cồn cào... Trong tim em Thời gian không tên Lặng lẽ chảy ngược Tháng tám Tháng bảy Tháng sáu Những tháng ngày không anh?
  8. Thời gian của em là bước chân đi ngược Trái tim của em là trái tim giật lùi Mong manh của em là biển khơi cạn nước Bến bờ của em là Anh_xa khơi...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...