Jump to content

bmthuy

Thành viên
  • Số bài viết

    2
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về bmthuy

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  • Sinh nhật 19/09/1991

Contact Methods

  • Website URL
    http://
  • ICQ
    0

Profile Information

  • Giới tính
    Nữ
  • Đến từ
    Toulouse, France
  • Sở thích
    đọc truyện, xem phim, buôn chuyện, shopping
  1. … Dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của tôi… Buzz… Đã bao lâu rồi Mai không còn ấn nút buzz ấy nữa? 3 năm trước đây, Mai đặt chân đến Toulouse với tất cả sự háo hức, sự nồng nhiệt của một con bé mới sắp tròn 18 tuổi. Mai vội vã khám phá, vội vã tìm hiểu, vội vã hoà mình vào cái thành phố yên bình miền Nam nước Pháp. Mai sẽ sống nhanh lắm, sẽ không dừng lại một phút nào, bởi cô giống như một bộ phim hành động vậy, đã chọn starts thì sẽ hối hả chạy đến phút cuối cùng. Nhưng rồi Huy xuất hiện và lạnh lùng ấn nút pause… Toulouse, những chiều hè hắt hiu tháng 7 năm 2009 _Đừng có lo em ạ! Internet rồi sẽ kết nối được thôi, chắc trục trặc một tí ý mà! Đó là câu nói an ủi của Vân - chị sinh viên Việt Nam năm trên đáp lại bộ mặt não nề, méo xệch như sắp khóc của Mai. Cô đến Pháp đã được 2 ngày mà chẳng hiểu lí do gì cái laptop cứ đình công không chịu chạy chương trình kết nối mạng. Đột nhiên có mấy tiếng gõ cửa khô khốc cắt ngang cái không gian đặc quánh bao quanh căn phòng 11m vuông. Vân nhanh nhẹn chạy ra mở cửa. _Ôi anh Huy, may quá, anh vào xem cái máy tính hộ một em năm một mới sang với. Chả hiểu sao mà VPN không thể install được. Mai tò mò ngó vị cứu tinh mới xuất hiện. Anh sinh viên năm cuối khoa Công nghệ thông tin không có vẻ đẹp trai hào hoa như chàng hoàng tử bạch mã trong tưởng tượng của những cô nàng mơ mộng, nhưng Huy vẫn đặc biệt cuốn hút bởi phong thái lạnh lùng, xa cách đầy nam tính và ánh mắt rất quyết liệt, táo bạo. Đối với Mai, Huy như bước ra từ một thế giới khác - một thế giới chỉ có những sọc thẳng và những khối hình hộp khô khan, khác xa thế giới ánh hồng, đầy âm thanh và màu sắc của cô. Mai thấy hơi sợ. Cô vốn rất ngại những anh chàng mọt sách cụ non lúc nào cũng nghiêm nghị. _Đây là máy của ai? – Huy lại đột ngột xen vào giữa những dòng tâm trí rối bời của Mai. Cô tự dưng nói một câu rất không liên quan: _Em chào anh ạ! Kèm theo một nụ cười không thể ngây thơ hơn, Mai nói tiếp: _Vừa nãy em quên chưa chào anh! Máy của em có sửa được không anh? Huy cười nhẹ một cái trước câu chào hết sức trẻ con rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc: _Máy em không sao cả, chỉ là phần mềm VPN không tương thích thôi, anh đã cài NCP để thay thế rồi. Em mới đến, chưa có account riêng, hiện giờ em cứ tạm thời đăng nhập bằng login và password của anh. Em add nick YM của anh, nick anh giống hệt như login ấy, có vấn đề gì nữa thì cứ hỏi anh sau. Thế nhé, anh về luôn đây. Huy nói một hơi dài mà câu nào cũng như mệnh lệnh khiến Mai không thể mảy may phản kháng. Và cũng như thế, Huy đã thản nhiên bước vào trái tim Mai mà chẳng thèm hỏi trước. _Anh ý nghiêm túc làm em sợ à? - chị Vân hỏi Mai cười toe toét: _Hơi sợ một tí thôi ạ. Anh Huy lúc nào cũng thế hả chị? _Uh, anh ý tên là Bùi Vũ Huy, học rất giỏi, mọi người ở đây đều coi anh ý như tiền bối. Anh ý không thích buôn chuyện hay nói đùa giống các anh khác đâu. Chị cũng có add nick anh ý đấy chứ nhưng hình như chưa từng chat lần nào. Anh ý hiếm khi chat với ai lắm, trừ khi có việc thật sự cần. Có lẽ Mai sẽ dò hỏi thêm nữa về phần tử lạ vừa len lỏi vào tâm trí cô nếu như chị Vân không phải về để chuẩn bị đồ đi Paris thực tập. Buổi tối đầu tiên vào được mạng, sau khi viết xong cái note mới tinh trên facebook, Mai bắt đầu mày mò nghịch mạng. Bây giờ mới là 9h tối nhưng ở VN đã 2h đêm rồi, chả còn ai thức nữa. Cái nick duy nhất hiện giờ còn sáng trong liste của cô là nick Huy. Mai lang thang lượn lờ trên những trang mạng, đọc báo, comment facebook bạn bè mãi cũng chán. Mai đánh liều buzz nick Huy. 2 phút…rồi 5 phút…Huy vẫn không có động tĩnh gì. Mai nghịch ngợm buzz thêm phát nữa. Vẫn thế…Huy không hề type một chữ nào. Mai lạch cạch gõ: _Anh ơi, em buzz anh sao anh không nói gì? Huy đáp cụt ngủn: _Uh, sao em? _Anh đang làm gì ạ? _Có việc gì hả em? Những câu trả lời của Huy luôn rất cụt, luôn không hào hứng, luôn miễn cưỡng, như thể muốn bẻ gãy câu chuyện. Nhưng Mai lại là một con bé cố chấp và đang cực kì rảnh rỗi. Mai hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Nào là thày cô như thế nào, môn nào khó, môn nào dễ, VN với Trung Quốc có thân thiện với nhau không… làm Huy dù có vẻ không thích cũng phải trở thành anh Biết Tuốt bất đắc dĩ. Không biết bằng cách nào, Mai có thể nghĩ ra nhiều chuyện để hỏi đến thế, những câu hỏi nối tiếp nhau của Mai kéo dài đến 12h đêm. Khi Mai chưa kịp type xong một câu hỏi vừa nhảy ra trong đầu, Huy vội vã nói: _Thôi anh ra ngoài một chút đây. Rồi cái nick out một cách phũ phàng không thương tiếc. Mai còn ngồi gắn lấy cái laptop thêm một lúc lâu nữa để xem cái nick kia có onl lại không, rồi đến tận lúc hai mắt không thể mở ra nổi mới đành nằm xuống đi ngủ… Toulouse, những đêm đông nhạt nhoà năm 2012 Đã 5 tháng 16 ngày cô nhóc nhiễu sự không còn buzz nick tôi nữa. Phải chăng đôi chân miệt mài cố nhảy vào cuộc đời tôi ấy đã mỏi và dừng lại rồi? Hay phải chăng em đang để dành cho tôi 5 tháng 16 ngày để nhận ra tôi nhớ cái nhiễu sự ấy của em đến thế nào? Đôi khi tôi ngủ quên bên bàn máy vi tính, mơ màng nghe thấy tiếng buzz ồn ã mà choàng tỉnh dậy, để rồi chỉ nhìn thấy cái màn hình xám ngoét như tâm trí tôi đã chuyển về chế độ screens saver với dòng text: “Đợi…Đợi…Đợi”. Tôi đã sửng sốt biết bao nhiêu khi nghe hai thằng nhóc năm dưới nói chuyện rằng em đã đăng kí sang Mỹ một năm theo chương trình học trao đổi. Cái gì em cũng hỏi tôi, từ việc em nên mua chăn ngay hay đợi đợt giảm giá đến việc em nên chọn học ngành nào; thế mà một việc quan trọng như thế em lại không hề cho tôi biết. Có lẽ em đã chán ghét thái độ hờ hững của tôi. Tại sao tôi lại cứ nghĩ em xuất hiện như một lẽ dĩ nhiên, em kiên nhẫn với tôi như một lẽ dĩ nhiên, em luôn là người bắt đầu câu chuyện và tôi là người kết thúc như một lẽ dĩ nhiên để rồi cái lẽ dĩ nhiên ấy lại trở nên cay đắng như thế. Em sẽ đi xa tôi 8 múi giờ trong một năm ư? Lúc đầu tôi nghĩ rằng cái cảm giác khó chịu trong tôi là bực tức vì em đã không hề hỏi ý kiến tôi. Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu đó là nỗi sợ, là sự trống rỗng, là hoang mang. Buổi tối đầu tiên nghe tin, tôi onl sớm hơn, tôi đợi cái buzz phiền phức mọi khi. Em đang treo status: “Nhiều đồ quá, không biết nên mang cái gì đi nhỉ”. Cái sĩ diện bao năm qua của tôi đã ngăn tôi không nhảy vào nick em. Tôi cứ ngồi đó dán chặt mắt vào dòng status của em với cái icon smile như trêu ngươi. 12h đêm, em out… Và cứ như thế, không kèn không trống, không lời từ biệt, em ra sân bay vào đúng buổi chiều tôi được nghỉ. Tôi cố tình lên thư viện trường – không phải để đọc sách – dù hiện giờ công việc nghiên cứu sinh của tôi cũng khá bận rộn. Chỉ đơn giản, cái cửa sổ thư viện nhìn thằng ra cổng trường - nơi em đứng đợi taxi. Tôi nhìn thấy em cười, thấy em vất vả kéo hai chiếc vali rất to màu đỏ choé có dán hình mickey trông thật không giống hành trang của một cô sinh viên lên năm thứ tư nhưng đó mới chính là cô bé mà ba năm nay tồn tại như một nỗi phiền nhiễu khuấy động cuộc sống vốn nhịp nhàng của tôi. Tôi nhìn em đi xa tôi như thế. Tôi đã tin chắc rằng ngay khi đặt chân đến nước Mỹ xa lạ, với vốn tiếng Anh không thật sự tốt, em sẽ lại bỡ ngỡ và ngây ngô như ngày đầu tôi lên cài máy tính cho em. Rồi em sẽ lại buzz nick tôi, hỏi từ những chuyện vĩ mô đến những câu chuyện vặt vãnh em gặp hàng ngày. Nhưng không, em gần như biến mất hoàn toàn, để lại tôi với một khoảng trống vô biên. Thỉnh thoàng tôi thấy thấp thoáng em trong những câu chuyện của năm dưới. Bây giờ tôi phải nghe tin về em qua những người bạn của tôi. Thì ra là thế, em không hề biến mất mà chỉ là biến mất đối với tôi thôi. Tôi không còn phải cắt ngang bản báo cáo để bực bội chat với em. Tôi không còn phải làm một số việc tôi cực ghét như thức đêm và buôn chuyện nhảm nhí. Tôi không còn phải cất công đi qua mấy khu nhà kí túc chỉ để cài một chương trình đơn giản hay giảng cho cô nhóc cứng đầu một bài toán số phức. Tôi đã tự nhủ như thế thật may, tôi sẽ lại quay về cuộc sống như trước đây, đều đặn, nhịp nhàng và khoa học. Thế nhưng, cuộc sống cũng như một nhà kho đầy ắp đồ, một khi đã xáo tung lên thì thật khó mà xếp gọn lại được. New York, những sớm đông tê buốt năm 2012 Mai ngồi bần thần nhớ đến hình ảnh của mình ba năm qua. Mai đã thích và để ý Huy ngay sau lần chat đầu tiên. Huy vốn đi ngược lại mọi tiêu chí về người đàn ông trong mộng của Mai. Cô từng nghĩ rằng mình chỉ thích những anh chàng đẹp trai, vui tính, nhiệt tình, không cần giỏi cũng được. Nhưng Huy thì nghiêm nghị, lạnh lùng, hờ hững và lại quá giỏi. Thế nhưng đúng là không có mực thước nào đo được tình yêu, trí óc và ý thức không thể rung động thay con tim, Mai bị hút vào ánh mắt của Huy như thế và không thể tìm được đường ra. Mai không dám tỏ ra cho mọi người thấy là mình âm thầm để ý đến Huy. Mai sợ bị mọi người trêu chọc, Mai sợ Huy biết cô thích anh thì sẽ tránh cô như tránh hủi, Mai sợ nhiều thứ lắm, mà tất cả cũng bởi cô luôn chắc chắn rằng đây sẽ chỉ là một câu chuyện vô vọng. Huy chưa từng là người mở lời trước. Suốt ba năm qua, chỉ có Mai và luôn là Mai bắt đầu câu chuyện. Cô thường mở đầu bằng một câu hỏi để Huy trả lời. Sau đó những câu chuyện cứ dần dà đi xa hơn, Huy cũng đã kể cho cô nghe về trường lớp cũ, bắt đầu bình luận cùng cô những câu chuyện phiếm trên mạng. Huy không còn trả lời cộc lốc và khô khan nhưng vẫn không bao giờ là người bắt đầu và lại luôn là người kết thúc. Huy từng kể cho Mai rằng anh không chơi game online là bởi anh ghét thức đêm, và anh có thói quen đi dạo đúng lúc 12h. Những lần chat đầu tiên, cứ đến 12h kém 5 phút, Huy sẽ ngắt câu chuyện bằng một câu: “Anh phải ra ngoài đây”. Nhưng rồi đến những ngày sau, dường như anh cũng hào hứng với Mai hơn. Anh lùi giờ đi dạo thành 1h, hay có khi cứ chat với Mai đến tận 2, 3h sáng. Nhưng nếu đã bắt đầu quan tâm đến cô thì tại sao anh không bao giờ bắt đầu trước? Đâu có khó khăn gì khi chủ động hỏi thăm cô sau những ngày thi cuối kỳ, hay những khi cô treo status kêu chán. Từng ấy thời gian, 3 năm là 1095 ngày nhưng không hề có ngoại lệ, nếu Mai không “trơ” đến mức luôn chấp nhận bắt chuyện trước thì nick Huy cũng vẫn cứ nằm im lìm. Không biết Huy có nhận ra Mai rất thích anh hay không? Có thể anh vẫn chỉ nghĩ cô như một con bé rắc rối lắm thắc mắc cần người giải đáp. Liệu anh có hiểu rằng tại sao trong biết bao người, cô lại chỉ chọn anh để hỏi han? Liệu anh có hiểu những lần cô bộc lộ sự quan tâm rất rõ ràng? Liệu anh có hiểu rằng tại sao mà cô lại rỗi hơi đến mức nhớ cả ngày sinh nhật của chị gái anh? Nhưng Mai nghĩ Huy chắc chẳng hiều gì đâu, anh giỏi Toán, Tin bao nhiêu thì lại càng kém trong việc đoán tâm ý của con gái bấy nhiêu. Nếu anh đã biết cô thích anh thì chắc anh đã có một thái độ khác chứ. Nếu anh cũng để ý đến cô như vậy thì ắt hẳn đã quan tâm nhiệt tình, còn nếu không thì tránh mặt và đẩy cô ra xa. Đằng này, Huy vẫn thế, có cái gì đấy luôn khoảng cách, lạnh lùng nhưng vẫn kiên nhẫn chat với cô đến tận đêm. Suốt hơn 1000 ngày Mai kiên nhẫn, Mai đứng đợi nhưng rồi những gì Huy để lại cho cô luôn là sự bất an. Mối quan hệ của Mai với Huy như một sợi dây vô hình. Mai cứ cố nắm lấy thật chặt, cố kéo Huy lại gần mình. Còn Huy thì chỉ nắm hờ ở đầu bên kia, tưởng chừng như anh sẽ buông tay ra bất cứ lúc nào. Có lẽ trong mọi bản tình ca đều phải cần những khoảng lặng. Và sau khoảng lặng sẽ là một điệp khúc ngân vang hoặc một câu kết cuối cùng. Đã đến lúc Mai phải tự tay viết dấu lặng cho bản nhạc của mình. Cô quyết định sẽ đến Mỹ một năm, biết đâu cái nhịp sống hối hả, trẻ trung của Mỹ lại phù hợp với cô hơn, lại cho cô những cảm xúc tươi mới như ban đầu. Cũng lâu lắm rồi Mai mới lại tự đưa ra quyết định mà không cần hỏi ý kiến Huy. Ngày Mai rời INSA, cô đã mong đợi biết bao Huy sẽ tới để tạm biệt cô, hoặc ít nhất cũng hỏi thăm cô một câu thôi. Nhưng Huy vẫn là Huy, và sẽ mãi là Huy…Điều đó càng giúp cho Mai tin rằng quyết định của mình là đúng, cuối cùng thì cô cũng chẳng có chút trọng lượng, chút dấu ấn nào trong lòng Huy cả. Đêm nay New York lạnh…Không giống những lớp tuyết mỏng tang trơn trượt như ở Toulouse, New York mùa này phủ tuyết như một bức tranh trắng xoá chưa được tô màu. Mai không ra ngoài dạo đêm mà thu mình trong căn phòng nhỏ. Cô vẫn bật laptop để nick onl. Mai vẫn đợi, như ba năm qua cô vẫn đợi. Rồi biết đâu Huy sẽ là người bắt đầu? Nhưng hai nick vẫn cứ sáng, vẫn cứ sáng một cách bướng bỉnh và độc lập. Một tiếng buzz vang lên, cả cơ thế Mai rung lên cùng nhịp với cái máy tính. Không phải Huy! Sao cô có thể nghĩ đó sẽ là Huy được chứ? Người vừa làm Mai mừng hụt là Văn – anh bạn thân của Huy. Văn cũng sang Mỹ đợt này, bởi vậy hai anh em trở nên thân thiết hơn. Văn cũng như Huy – nghiêm nghị và lạnh lùng với mọi người nhưng đối với Mai, Văn lại rất dịu dàng. Mai biết Văn có cảm tình với cô nhưng cô không hề có ý định lảng tránh Văn. Bởi qua những cuộc nói chuyện với Văn, vô tình Mai sẽ có thể nhắc đến tên Huy, có thể biết nhiều hơn về anh. Đối với Mai, Văn không có một ma lực mãnh liệt như Huy nhưng ở bên Văn, Mai thấy nhẹ nhàng và bình yên. Văn như thể là một sự đền bù cho Mai vậy. Khi cô mỏi mệt trong mối quan hệ vô vọng với Huy thì ngược lại, Văn lại là người chạy theo cô, anh chủ động quan tâm đến cô, chỉ cần cô gặp một rắc rối nhỏ là anh sẵn sàng giúp đỡ trước cả khi cô kịp đề nghị. Mai lúc nào cũng thầm ước, giá như Huy đối xử với cô như thế chỉ một lần thôi… Toulouse, những sáng hè rực lửa năm 2013, Hôm nay em sẽ về INSA. Chỉ cần nghĩ lại quãng thời gian một năm câm lặng vừa qua là tôi thấy sợ đến nghẹt thở. Một tháng trước, nhận được email thông báo ngày giờ về và nhờ ra đón của Văn, tôi vui sướng muốn phát điên lên. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ được nghe thấy cái tiếng em, nhìn thấy em và cảm thấy em thật gần, như chỉ cách tôi một cái với tay. Qua những email suốt một năm qua của Văn, tôi vui vì biết được tin về em nhưng tôi lại giật mình nhận ra rằng biết đâu em không cần tôi nữa bởi vì bên cạnh em đã có Văn chăm sóc. Văn không như tôi, cậu ấy sẵn sàng thể hiện cho em thấy tình cảm của mình, cậu ấy dịu dàng hơn tôi, nhiệt tình hơn tôi và có thể cũng yêu em hơn tôi. Tôi hồi hộp đợi Văn và em ở sân bay. Tôi dường như không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cách Văn khoác vai em ân cần và nụ cười tươi rói của em. Tôi rặn ra một nụ cười méo mó. Sau một năm, em dường như chẳng hề thay đổi, vẫn nhí nhảnh, hồn nhiên và cười nhiều như trước. Em cất tiếng chào tôi từ đằng xa: _A, anh Huy, anh Huy…Em chào anh! Đôi mắt to tròn của em vẫn nhìn thằng vào tôi đầy tò mò như lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng tôi lảng tránh đôi mắt ấy. Có lẽ tôi đã để lạc mất em thật rồi. Về đến INSA, Văn tự dọn đồ của mình còn tôi bê đồ giúp em. Việc đầu tiên em làm ngay khi bước vào phòng là kết nối mạng. Cũng như bốn năm trước ngày đầu tiên em đến, máy tính của em lại trục trặc. Đấy là một việc may chăng để tôi có thể giúp em một lần nữa. Tôi hỏi vu vơ: _Pass của em là gì để anh đăng nhập? Em yên tâm anh sẽ không nhớ đâu. _Anh nhớ cũng không sao ạ, anh còn cho em dùng account và pass của anh gần một năm trời mà. Pass em dễ nhớ lắm: aug _aug là august hả? Anh hiểu rồi, vì thằng Văn sinh tháng tám chứ gì. Đáp lại câu nói của tôi là một nụ cười bí ẩn, một nụ cười làm tôi hoang mang. Hoá ra bấy lâu nay tôi vẫn ngộ nhận, em không hề thích tôi như tôi vẫn tưởng. Tạm biệt em chiều hôm ấy, lòng tôi như có hàng trăm, hàng ngàn tảng đá đè xuống. Em trở về rồi nhưng dường như lại trở nên xa hơn. Một năm trước đây mòn mỏi đợi em, tôi vẫn có lòng tin rằng em vẫn sẽ là nỗi phiền hà ám ảnh tôi như cũ, nhưng bây giờ thấy em bằng xương bằng thịt thì tôi lại ngỡ như ở một nơi rất xa, rất xa tôi. Bây giờ em không cần hỏi tôi bất cứ điều gì nữa, em đã có Văn giải đáp cho rồi. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp hai người đi dạo bộ dọc con kênh gần trường. Ở bên Văn, trông em thật là khác, hiền dịu và chín chắn hơn. Có lẽ đã đến lúc tôi nên quyết định giống em một năm trước. Tôi không nên tồn tại ở đây để nhìn em bên Văn. Hoàn thành luận án tiến sĩ, tôi được nhận vào làm ở một công ty lớn tại Paris. Tôi sẽ rời Toulouse vào một chiều hè rực lửa. Buổi tối trước khi lên đường, tôi quyết đinh lần đầu tiên buzz em. Hình như đó là một cách trả thù ngọt ngào dành cho tôi, em không trả lời. Tôi gõ nhanh: _Ngày mai anh chuyển đến Paris rồi… Em vẫn không đáp. Tôi type mấy chữ: “Je t’aime” nhưng rồi chính tôi lại kìm mình lại không ấn nút enter. Tôi buồn bã out nick. Tôi sẽ vui cho em, sẽ mừng cho em, vì ở bên Văn, em sẽ hạnh phúc hơn. Paris chào đón tôi bằng làn gió mơn man khác hẳn cái nắng hè miền Nam. Tôi cuốn mình vào công việc để quên đi em cùng những mảnh kí ức về Toulouse êm đềm. Thật kì lạ rằng tất cả những gì Toulouse để lại cho tôi sau 8 năm ở đó lại không nhiều bằng một nụ cười của em. Tôi quyết định đổi nick, tôi sợ rằng nếu còn vào nick cũ, biết đâu tôi sẽ không chịu nổi mà lại nhảy vào nick em, quấy phá cuộc sống của em. Hơn nữa, tôi muốn biến mất hoàn toàn, cắt đứt mọi mối quan hệ cũ, tôi không thể hoà vào đại dương trái tim em thì tôi sẽ tan biến như bọt nước. Cuộc sống làm việc ở Paris không cho tôi nhiều phút nghỉ ngơi nhưng hình như không giây nào tôi không nhớ đến em. Em đã làm thứ ma thuật gì, em đã lưu hình ảnh của mình bằng phương pháp gì để tôi khi nhìn nắng vàng tươm lại ngỡ rằng đó là nụ cười em, nhìn những hạt mưa óng ánh thì ngỡ rằng đó là đôi mắt em. Tất cả hiện ra trước mắt tôi như những thước phim quay chậm, phải chăng em vẫn ngồi đó, ngước ánh mắt tò mò nhìn tôi và như mọi khi, lúc nào em cũng đầy ắp những thắc mắc. Tôi đã từng nghĩ em còn giỏi hơn cả tác giả viết cuốn sách “1001 câu hỏi tại sao” nhưng bây giờ tôi cũng có cả nghìn câu muốn em trả lời. Tôi càng cố xua em ra khỏi tâm trí thì em lại càng lì lợm cũng giống như trước đây tôi không bao giờ thoát nổi những dấu hỏi của em. Tôi luôn thua em, lúc nào cũng thua. Toulouse hè buồn năm 2013, Mai đã ngồi nhìn cái màn hình máy tính suốt cả đêm. Chỉ 5 phút thôi, chỉ 5 phút cô đứng bên ban công nhìn ngắm INSA sau một năm rời xa đã làm cô tuột mất điều quý giá nhất của cuộc đời. Mai không kịp reply cho Huy. Khi cô trở lại bên bàn máy tính thì cái nick cô mong chờ nhất đã out ra. Nhưng có lẽ đó là định mệnh, sợi dây cô cố níu giữ bấy lâu đã tuột rồi. Mai lặng lẽ khóc, lặng lẽ nhìn Huy đi xa đời cô. Cô không còn sức để chạy theo nữa, cô không còn như bốn năm trước, không còn tràn ngập tự tin và hiếu thắng để quyết bám lấy anh nữa. Từ ngày Huy đi, Văn càng đến bên Mai nhiều hơn. Nhưng cô bé Mai anh thầm yêu có lẽ đã biến mất cùng với Huy rồi. Mai bây giờ hình như không biết vui, không biết buồn…Cô chỉ còn mỉm cười hiền lành, lửa trong đôi mắt đã nguội và cô cũng kiệm lời hơn. Văn xót xa biết bao khi nhìn Mai như thế. Từ ngay khi gặp Mai, Văn đã ngờ ngợ một điều gì đó về mối quan hệ giữa Mai và Huy - một mối quan hệ không có tên, không có hình hài, và cũng thật khó để xác định sự tồn tại của nó. Mỗi khi nghe Văn nhắc đến tên Huy, cả gương mặt Mai dường như sáng bừng lên, đồng tử cô dãn ra – đó là biểu hiện rõ rệt nhất của sự háo hức và hứng thú. Văn không thể biết chắc về tình cảm của Huy dù hai người hết sức thân thiết với nhau bởi không đơn giản, thuần khiết như Mai; Huy không bao giờ để người khác cảm nhận được thái độ, suy nghĩ của mình. Nhưng Văn cũng nghĩ rằng sẽ chẳng có chàng trai nào từ chối được sức cuốn hút vô hình nhưng rất mạnh mẽ của Mai. Có vẻ như Mai dễ dàng nắm lấy trái tim của mọi chàng trai cũng giống việc nắm một miếng bánh nhỏ. Ai mà thoát được ánh mắt ngập tình yêu, đôi môi nũng nịu ấy chứ; và nhất là Mai như mặt trời vậy, ở bên cô dường như chỉ có nắng ấm chan hoà. Văn chỉ biết Huy đã đến Paris nhưng không tài nào dò hỏi chính xác được địa chỉ hay mối liên hệ nào đó với Huy. Huy dường như đã biến mất – theo nghĩa chính xác nhất của từ đó. Văn tìm Huy không phải để cho Mai mà là để tìm lại trái tim của Mai - trái tim Huy đã vô tình đem theo trong hành trang của mình. Thế nhưng cuộc đời thật là một trò chơi cút bắt dài hơi, có người ra sức chạy trốn, có người mải miết đi tìm, nhưng trò chơi ấy không biết bao giờ mới dừng lại. Ngày Văn nói lời yêu Mai, Mai đáp lại nhẹ nhàng, hiền hoà và có phần vô cảm cũng giống như cách sống gần đây của cô; cô nói như gió thoảng: _Cảm ơn anh, nhưng nếu em gật đầu thì có phải là bất công với anh không? Nói rồi Mai đứng dậy quay lưng bước đi. Mái tóc dài mượt của cô bay bay, cái bóng nhỏ bé đổ trên đường giống như đang trôi tới một miền hoài niệm xa xăm. Văn chạy theo nắm lấy tay cô: _Để anh chăm sóc cho em! Mai thoáng nhíu mày rồi vầng trán cô dãn ra, cô nhìn sâu vào mắt anh và đáp: _Thế thì mình yêu nhau đi… Hình như trước và sau khi hai người chính thức trở thành người yêu vẫn không có điều gì thay đổi. Văn vẫn rất dịu dàng và quan tâm. Mai vẫn cười hiền như thế. Có nắm tay…có những cái ôm ấm áp…có che chung ô…có đi chơi cuối tuần…nhưng vẫn không phải là yêu! Nếu thật sự Mai sẽ không chấp nhận ai khác ngoài Huy thì Văn sẽ cùng Mai đợi, Văn sẽ giúp Mai tìm, tìm được Huy thì cũng tìm được Mai của ngày nào. Ngày tháng thấm thoát trôi, 1 tháng…2 tháng…rồi 1 năm…2 năm… Văn thì công việc ổn định rồi. còn Mai đã ra trường, cô vẫn đang đắn đo xem nên học tiếp hay đi làm ngay. Mai không dọn về ở chung với Văn như những đôi yêu nhau khác thường làm bởi đơn giản, họ vốn đâu phải một đôi thật sự. Hai người cùng chờ đợi, nhưng không chờ đợi nhau. Cả nhà Văn đang ầm ĩ đòi anh phải lấy vợ trong năm nay…nào là anh sắp “ế” rồi…nào là năm nay hợp tuổi…Văn không biết phải nói sao, Mai vẫn lặng lẽ bên anh như vậy nhưng chắc chắn cô chưa thể sẵn sàng cho một lời cầu hôn. Một hôm đi ăn kem cùng nhau, người phục vụ mang nhầm kem socola thay vì kem dừa như Mai đã gọi. Văn thì cứ yêu cầu đổi lại trong khi Mai xua tay nói không sao. Văn biết chứ, Mai không thích ăn socola, cô cũng vốn rất thích lanh chanh “đòi quyền lợi”. Quả thật bây giờ Mai như không còn chút sức sống nào vậy, nếu Văn từng thầm gọi cô là nắng mai thì giờ có lẽ nắng mai đã thành bóng chiều hiu hắt. Văn không kìm được, cáu kỉnh hỏi cô: _Em sẽ tiếp tục đợi ư? _Đợi gì hả anh? – cô không ngẩng đầu lên mà chỉ nhỏ nhẹ đáp _Chúng mình lấy nhau đi! Văn nói rất nhanh nhưng hoàn toàn nghiêm túc, không hề giống như lời nói bộc phát bật ra. Đó là câu nói mà anh đã ấp ủ bao lâu nay rồi. Mai ngước mắt lên nhìn anh ngơ ngác. Văn bước hẳn ra khỏi ghế, quỳ xuống dưới chân cô như trong những bộ phim Hàn Quốc. Anh nói bằng tiếng Pháp, nói thật to, cố tình để tất cả mọi người trong quán đều nghe thấy: _Hôm nay anh không có nhẫn cưới ở đây, nhưng bằng tất cả trái tim mình, anh muốn hỏi cưới em làm vợ, anh muốn được chăm sóc em mãi mãi. Tất cả mọi người ồ lên và hướng cặp mắt cùng chờ đợi câu trả lời của Mai. Mai vẫn điềm nhiên, không vui, không buồn, không xúc động cũng không quá kinh ngạc: _Để qua mùa hạ này đã, anh nhé! _Anh có thể coi đó là lời đồng ý được không? – Văn hỏi lại Mai mỉm cười: _Cứ để mùa hạ trôi đi đã… Cô có đồng ý hay không? – chính cô cũng không biết. Cưới Văn chẳng phải rất tốt hay sao? Ở bên Văn lúc nào cũng thật nhẹ nhõm và bình yên, không có nước mắt, lúc nào cũng ấm áp và ngọt ngào. Nhưng phải để mùa hạ đi qua thôi, những ngày hạ này cảm giác sao thật giống những ngày hạ đầu tiên ở Toulouse – cũng là những ngày đầu cô gặp Huy. Ngày hạ năm ấy là vô ưu vô lo, là mạnh mẽ nhiệt tình, là chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: quyết tâm đuổi theo mục tiêu, là không lùi bước…Còn ngày hạ năm nay là cô đơn, trống vắng, là ám ảnh của chia tay không lời từ biệt, là chờ đợi đợi chờ… Cứ như vậy đi, để mùa hạ qua đi, để những mảnh kí ức đẹp nhất về bóng hình ấy trôi đi cùng mưa mùa hạ, để những vẩn vơ thương nhớ cuốn đi cùng gió mùa hạ. Rồi cô sẽ nhận lời cầu hôn của Văn. Từng ấy thời gian là đủ rồi, đợi một người và bắt một người đợi như vậy cũng đủ rồi. Paris chiều man mác thu năm 2015, Vậy là qua mùa hè…Paris không nóng như Toulouse nhưng điều đó chẳng làm tôi bớt nhớ em chút nào. Dù chúng tôi ở hai miền của nước Pháp, em vẫn hoàn toàn điều khiển tâm trí tôi. Em khiến tôi bật cười khi nhớ tới hình ảnh em cầm cái quạt phẩy phành phạch, mặt mày thì nhăn nhó kêu than “trời châu Âu sao mà nóng hơn cả Hà Nội”. Rồi em lại khiến tôi hoang mang, bóp nghẹt trái tim tôi bởi ý nghĩ giữa những ngày hè miền Nam, có lẽ em lại tập tành làm sữa chua hay nấu chè, nhưng người “được” em bắt nếm sẽ không phải là tôi nữa. Không có em, tôi thực sự cảm thấy cô độc ở nơi kinh đô ánh sáng này. Tôi sợ những nụ cười, những cái bắt tay xã giao ở công ty, nó thật không giống nụ cười giòn tan híp cả mắt của em. Tôi sợ những buổi tối chỉ biết vùi mình vào công việc, check mail cũng là những yêu cầu, những lịch công tác dài ngoằng, khác hẳn với mail em từng gửi trước đây – lúc nào cũng kết lại bằng cái icon “”. Tôi thầm trách mình đã không yêu em nhiều hơn. Tôi quá kiêu hãnh, đến mức không thể nói với em ba từ quan trọng nhất, tôi quá kiêu hãnh đến mức vẫn đủ nghị lực sống thiếu em suốt ba năm trời, tôi quá kiêu hãnh đến mức chỉ lục tìm em trong nỗi nhớ thay vì đánh đổi hai giờ bay để nhìn thấy em. Tôi quá kiêu hãnh! Hôm nay giám đốc gọi tôi vào gặp riêng để bàn về một cuộc hội thảo lớn mà ông muốn tôi đi cùng. Tôi cũng có thoáng chút thắc mắc tại sao giám đốc lại chọn tôi thay vì thư kí riêng như mọi khi nhưng rồi tôi cũng đã hiểu. Hội thảo lần này diễn ra ở Toulouse mà tôi đã có 8 năm ở đó. Tất nhiên tôi có quyền từ chối nhưng một điều gì đó ở sâu thẳm trái tim đã bắt tôi phải gật đầu. Từ lúc hay tin về cuộc hội thảo, quả thật tôi lúc nào cũng rối như tơ vò. Tôi mong ngóng, háo hức, chờ đợi…Có lẽ thời điểm này, con đường nhỏ dọc kênh đã miên man lá vàng, Toulouse của tôi có lẽ đang vi vút gió!? Mọi người ở trường bây giờ ra sao? Năm nay em tốt nghiệp rồi, em có còn ở Toulouse nữa hay không? Nhưng quả thật tôi rất sợ. Tôi sợ lòng mình chưa đủ phẳng lặng để về lại nơi đây, bản thân tôi chưa đủ can đảm để đối diện với em và với Văn. Bảy ngày trước khi đi là cả bảy ngày tôi đắn đo liệu mình có quyết định sai? Trở về Toulouse liệu tôi có nên tìm gặp em. Bảy ngày dài như hàng thế kỷ… Cuối cùng tôi cũng đặt chân về lại Toulouse êm đềm sau hai năm xa cách. Toulouse vẫn thế thôi…hiền hoà, bình yên… gợi cho tôi một cảm giác quá đỗi thân quen. Gió và nắng nơi này vây bọc lấy tôi. ngấm vào tôi dịu dàng và tự nhiên như da thịt vậy. Chúng tôi đến sớm 1 ngày so với đợt hội thảo để tiện nghỉ ngơi. Vừa nhận phòng ở khách sạn, đặt vali xuống, tôi vội vã tìm bến metro gần nhất để về lại trường cũ. Đặt chân vào khuôn viên, tôi nhắm mắt hít căng đẫy lồng ngực cái dư vị của nơi này. Trường tôi chẳng có gì thay đổi so với tất cả những gì còn đọng lại trong tâm trí tôi. Khoảng thời gian hai năm dường như đang bị kéo ngược về 0. Tôi vẫn đứng đây, giữa ngôi trường này. Tôi bất chợt giật mình. Hình như tôi đang tự huyễn hoặc đấy thôi chứ cảnh sắc vẫn vậy nhưng con người thì hoàn toàn thay đổi rồi. Ở đây lúc này, có lẽ tôi chẳng còn ai quen biết, những thế hệ lân cận tôi cũng đã ra trường. Đang buồn bã, tôi chợt nhớ ra tôi vẫn có cơ may tìm được một người – đó là Văn. Có lẽ Văn chưa đổi số điện thoại. Nhưng Văn liệu có mong đợi sự trở lại của tôi hay không? Tôi có cảm giác Văn lờ mờ nhận ra tình cảm của tôi dành cho em bởi thế Văn ắt hiểu lí do sự biến mất của tôi hai năm qua. Tôi tần ngần hồi lâu rồi mới dám ấn nút call. Giữa giờ làm việc, vừa nhấm nháp cốc cà phê, Văn với tay lấy chiếc điện thoại đang rung bần bật trên bàn. Là một số lạ! Văn nhấc máy lên. Bên kia có tín hiệu nhưng chẳng có ai trả lời. Văn “alô” rất nhiều lần mà không có kết quả. Anh bực bội nói: _Nếu không trả lời thì tôi ngắt máy đây! Đầu dây bên kia lúc ấy mới vang lên: _Là tôi, Huy đây! Lúc này đến lượt Văn sững lại. Huy xuất hiện rồi sao? Sau hai năm biến mất hoàn toàn, Huy lại xuất hiện ngay thời điểm Mai vừa nhận lời cầu hôn của Văn. Văn cũng không biết phải nói gì cho đến khi Huy nói: _Tôi đang ở Toulouse rồi! đến thăm trường cũ. Văn đáp lại, giọng pha chút sửng sốt: _Ông ở nguyên đó, tôi sẽ đến ngay! Ở nguyên đó, đừng có biến đi đâu đấy nhé! Văn vớ vội áo khoác, nhào ra cửa. Trên đường đi, Văn bấm số gọi cho Mai. Số điện thoại không liên lạc được, có lẽ là máy hết pin rồi, Mai vẫn thường quên sạc pin cho đến khi nó hết sạch. Từ ngày Mai tốt nghiệp, Văn cũng không còn lui tới trường nữa, ở đây có quá nhiều kỉ niệm khiến anh phải suy nghĩ, vui có, buồn có, lo lắng, bất an cũng có. Bởi thế Văn xếp nó gọn ghẽ vào một ngăn trong trái tim, cái ngăn để dành cho những phút giây hoài niệm, cái ngăn mà Văn rất khó khăn để đối diện trực tiếp ngoài đời thực. Văn dễ dàng nhìn thấy Huy ở trước cửa thư viện. Hai người bạn thân gặp lại sau hai năm, không ôm, cũng không bắt tay như thường thấy ở những cảnh hội ngộ khác. Huy và Văn cứ đứng im nhìn nhau, không ai nói gì như thế mất vài phút. Cuối cùng Văn mở lời trước: _Ông đã biến đi đâu suốt từng ấy thời gian? Ông có biết là tôi và Mai đã rất vất vả để dò hỏi về ông không? Cuối cùng tôi đã gặp lại Văn. Quả đúng như tôi nghĩ, Văn sẽ hỏi tôi đã biến đi đâu – cái câu hỏi mà có lẽ bất cứ người quen cũ nào của tôi ở Toulouse cũng sẽ hỏi. Tôi biết nói sao đây? Tôi sẽ nói với Văn rằng tôi bỏ đi để chạy trốn một cô gái? Tôi bỏ đi vì sợ làm tổn thương người bạn thân nhất của mình hoặc bị cậu ta làm tổn thương? Tôi bỏ đi vì lòng kiêu hãnh của tôi không cho phép tôi nhìn thấy cảnh Văn và Mai bên nhau? Tôi có thể trả lời như thế ư? Tôi trốn tránh câu hỏi của người bạn và đáp: _Thì tôi muốn thay đổi không khí một chút cho bớt nhàm tẻ thôi. Thế nào, trưa nay đi ăn kebap với tôi chứ? Văn nhìn xoáy vào mắt tôi: _Ông không định gặp lại Mai sao? Tôi cười lớn: _Con bé vào năm một khi tụi mình năm cuối á? Thôi, hai đứa đi ăn rồi ôn lại chuyện cũ, chứ kéo đàn bà con gái vào làm gì. Thế sau khi tôi đi, hai người thành đôi rồi đấy hả? Văn không đáp, có lẽ cậu ấy đang tìm từ ngữ thích hợp để nói với tôi về quan hệ của hai người chăng? Tôi nắm chặt tay, cố kìm cho mình không xúc động, cố giữ khuôn mặt như thể không có chuyện gì, như thể trong tôi là mặt hồ phẳng lặng chứ không phải cuộn sóng dữ dội như thực tế nó đang diễn ra. Văn nói: _Ông đừng ra vẻ xa cách như thế! Tôi biết ông cũng yêu Mai. Ông ra đi là vì cô ấy, đúng không? Có lẽ, sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Tôi không đủ sức gồng mình lên nữa. _Tôi đi là vì tôi chứ chẳng vì ai cả. Phải, tôi yêu Mai. Nhưng tôi yêu Mai thì sao chứ, khi cô ấy và người bạn thân nhất của tôi yêu nhau? Không để Văn kịp nói thêm câu gì, tôi kéo Văn đi: _Thôi được rồi, mọi chuyện qua rồi! Ông cũng đừng nói cho Mai biết là tôi về đây, tôi không muốn xáo động cuộc sống của hai người. Đi, đi làm một bữa, tôi thèm kebap của Toulouse lắm rồi. Ngồi trong quán kebap quen thuộc mà bao thế hệ sinh viên Việt ở Toulouse thường ăn, tôi mới cảm thấy thật rõ rệt nhất rằng ai đó đang trêu đùa mà vặn ngược lại cái đồng hồ thời gian của tôi. Tôi và Văn nói rất nhiều chuyện. Chúng tôi kể về cuộc sống trong hai năm qua. Văn và Mai đã thành đôi rồi, không lâu sau khi tôi rời đi. Văn luôn muốn tôi gặp Mai còn tôi thì một mực từ chối. Nhưng tôi vẫn miễn cưỡng nhét địa chỉ của Mai vào túi áo. Văn nói: _Hay lát nữa cậu thay tôi đi đón Mai? Hai người dù sao cũng đã rất lâu không gặp. Chỗ cô ấy làm cũng ngay gần đây mà. Tôi thì còn phải trở lại làm việc. Tôi xua tay: _Tôi nói rồi, tôi không muốn cô ấy biết tôi ở đây, tôi sợ xáo trộn cuộc sống của cô ấy, và tôi cũng sợ gặp lại cô ấy, thì cuộc sống của chính tôi sẽ trật hẳn ra khỏi đường ray. _Ông chấp nhận buông xuôi như thế à? Huy ạ, những người sinh ra là để thuộc về nhau thì sớm muộn cũng sẽ thuộc về nhau. Ông cứ đến gặp Mai đi! Tôi nhíu mày: _Ông đủ bao dung đến thế hay sao? Ông quả thật mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Văn đứng dậy vỗ vỗ vai tôi rồi bước đến quầy thanh toán. Tôi còn ngồi lại đó rất lâu, tôi cố tưởng tượng ra dáng vẻ của em hiện giờ. Tôi đoán chắc rằng, em đánh thắng cả tạo hoá, khoảng thời gian hai năm không thể phủ một lớp bụi cuộc sống nào lên gương mặt tươi trẻ, tràn ngập niềm vui của em. Tôi đứng dậy rời quán với một nụ cười. Đứng trước nơi em làm, tôi bồn chồn không yên như một cậu bé háo hức đợi quà. Tôi đang đợi món quà mà cuộc sống đã ban tặng cho tôi. Nhưng có lẽ hôm nay không phải Giáng sinh nên ông già Noel cũng không đi làm việc. Tôi cứ đợi mãi đợi mãi mà vẫn không nhìn thấy em. Tôi cứ đứng ở đó mà đến từng giờ từng phút trôi, đúng như cái cách tôi đã đếm suốt hai năm qua. Và em đã không xuất hiện. Tôi bật cười với chính mình. Định mệnh không cho em gặp tôi… Tôi rảo bước ra bờ sông Garonne. Để mặc cho gió đêm quật vào người, vào mặt, tôi cứ đi như thế, không áo khoác, tôi miên man nghĩ về em, về tôi. Những dòng kí ức xưa cũ trào về, lộn xộn không sắp xếp, cứ đột ngột xuất hiện rồi đột ngột lui đi nhường chỗ cho những dòng kí ức khác. Tôi có ba ngày hội thảo, ba ngày để chìm đắm, ngụp lặn trong mớ kí ức ấy, trước khi quay về cuộc sống thực tại. Ba ngày, có đủ cho một nỗi nhớ không? Toulouse, thu hội ngộ hay thu chia ly?, năm 2015 Hết giờ làm, Văn không về nhà ngay, anh rủ mấy người đồng nghiệp Pháp đi làm vài chén. Về làm gì chứ, hôm nay anh đâu cần đón Mai. Văn không uống đến say, Mai ghét đàn ông say rượu. Anh tự cười mình, anh vẫn quan tâm, vẫn cố gắng trở thành người đàn ông như Mai mong muốn trong khi giờ đây người đàn ông ấy đã xuất hiện rồi, trái tim cô đâu còn chỗ như anh nữa. Nhưng Văn phải vui lên chứ, anh đã từng dặn lòng mình rằng anh sẽ vui nếu Mai vui, anh sẽ chấp nhận tất cả miễn sao Mai được hạnh phúc. Văn rời quán, bắt một chiếc taxi. Chẳng hiểu sao địa chỉ anh đọc cho người tài xế lại là địa chỉ nhà Mai chứ không phải địa chỉ của anh. Nhà Mai sáng đèn, chắc cô đã về rồi. Văn gõ cửa, rồi tự dưng rụt tay lại, biết đâu Huy cũng đang ở trong đó? Anh vừa định quay lưng bước đi thì cánh cửa bật mở. Mai trông khá mệt mỏi: _Sao anh đến muộn thế. Điện thoại em hết pin, không báo được cho anh là hôm nay em nghỉ làm. Anh đợi có lâu không? Văn sửng sốt: _Em không đi làm à? Hôm nay anh nhờ một người đón em. _Ai cơ ạ? Văn toan nói ra thì có điện thoại, là số của Huy. Văn nhấc máy lên. Huy nói rằng anh đã không đủ can đảm để đến tìm cô, có lẽ hôm nay đã để Mai đợi rất lâu. Huy cũng không muốn Mai biết anh xuất hiện. Chỉ ba ngày nữa thôi, Huy sẽ trở lại Paris, Huy muốn Văn hãy coi như ba ngày này không tồn tại, cứ để quãng thời gian hai năm kia kéo dài bất tận, cứ để Huy biến mất khỏi cuộc đời Mai. Văn ngắt máy. Anh trốn tránh ánh mắt của Mai và đáp: _Một người bạn của anh. Hôm nay anh cũng bận không đến đón em được, điện thoại em thì tắt máy. Anh ấy bảo rằng không gặp được em, cũng không gọi được cho em nên anh đến để xem em đã về chưa thôi. Rời nhà Mai, Văn suy nghĩ rất nhiều. Anh nên ích kỉ che dấu sự trở về của Huy hay nên nói cho Mai biết? Văn biết Mai mong chờ Huy đến thế nào mà. Văn đã đợi rất lâu để đến ngày Mai nhận lời cầu hôn của anh, nhưng bây giờ nhân vật nam chính thật sự trong câu chuyện cổ tích của Mai xuất hiện rồi, anh sẽ tìm được vai nào cho mình đây? Suốt ba ngày Huy ở Toulouse, không lúc nào Văn cảm thấy yên lòng, anh đang là chiếc chìa khoá mở cánh cửa giữa hai người họ, nhưng nếu anh mở chiếc cửa đó ra thì đồng nghĩa với việc anh đóng sập cánh cửa của chính mình. Hôm nay là ngày cuối cùng Huy ở lại Toulouse rồi. Như mọi khi Văn đến đón Mai và đưa cô đi ăn. Bất chợt Mai nói: _Anh ạ, không biết tại sao, suốt mấy ngày nay lúc nào em cũng bồn chồn không yên. Văn trầm ngâm không đáp. Mai huơ huơ tay trước mặt Văn: _Anh nghĩ gì thế? Sao không nói gì? Có lẽ Văn phải nói ra thôi, anh nhìn Mai và đáp: _Mai, Huy đang ở Toulouse! Huy về Toulouse ba ngày nay rồi, anh xin lỗi vì đã giấu em. Có lẽ giờ này Huy sắp trở lại Paris, nếu em nhanh lên thì có lẽ vẫn kịp. Em ra sân bay ngay đi. Em cầm lấy điện thoại của anh, có số điện thoại của Huy ở trong đó. Mai giật mạnh chiếc điện thoại trong tay Văn và nhào ra cửa. Đó mới là cô bé Mai mạnh mẽ, tràn đầy sức sống mà Văn đã đi tìm suốt bao lâu nay. Tìm được Huy là tìm được Mai! Mai bắt taxi ra sân bay, suốt cả chặng đường đi, cô vừa cười vừa khóc và luôn miệng yêu cầu lái xe chạy nhanh nhất có thể. Bước vào sân bay Toulouse, Mai hoang mang, cô làm cách nào để tìm thấy Huy đây? Mai chạy ngay ra xem bảng điện tử thông báo giờ bay. Còn hai phút nữa là máy bay cất cánh, giờ này thì Huy đã vào phòng chờ. Mai buồn bã nhìn ra bầu trời. Có lẽ hai người không có duyên với nhau. Mà gặp lại thì sao chứ? Huy đâu có yêu Mai, còn cô cũng đã nhận lời cầu hôn của Văn rồi. Hãy để gió cuốn đi những giọt nước mắt buồn. Mai không thể ngờ rằng mình có thể thay đổi cảm xúc nhanh đến thế. Vừa một lúc trước, cả người cô như cuống cả lên khi nghe tin Huy đang ở Toulouse, thế mà bây giờ, không gặp được Huy, cô lại cảm thấy bình thản đến thế. Cô đã chạy nước rút, đã đến đích rồi, chỉ có khác đôi chút là đích này không giống mục tiêu ban đầu của cô mà thôi. Mai rời sân bay. Cùng lúc ấy, Huy cùng ông giám đốc bước vào. Buổi tổng kết hội thảo kéo dài hơn dự kiến làm anh phải đổi chuyến bay chậm đi hơn một tiếng. Hai người đi lướt qua nhau, nhẹ nhàng và không hề hay biết. Sợi dây định mệnh giữa họ đã tuột mất rồi. Tối hôm ấy, Văn lại đến tìm Mai. Mai trả anh chiếc điện thoại. Văn nhẹ nhàng hỏi: _Em không định gọi cho Huy à? Mai cười rất dịu êm: _Em với Huy có lẽ không có duyên. _Huy yêu em, em biết không? Mai bật cười thành tiếng: _Huy mà yêu em ư? Anh đừng nói những điều vô nghĩa ấy với em. Văn nói rất nghiêm túc: _Huy rất yêu em, nhưng Huy cũng không biết rằng em yêu anh ấy. Anh nghĩ hai người nên đến với nhau, như thế em sẽ được hạnh phúc trọn vẹn. Mai lắc đầu, cố kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không thể ngăn hai giọt nước mắt không biết vâng lời rơi xuống: _Điều đó cũng chẳng thay đổi được gì. Yêu nhau mà không có duyên với nhau cũng vậy thôi. Có lẽ cả hai chúng em đều quá kiêu hãnh, đều theo đuổi một cuộc chiến gan lì, không ai chịu nhận thua trước. Anh cũng không được cho anh ấy biết em yêu anh ấy đâu nhé. Em không muốn chúng em có thêm nuối tiếc nữa. Hãy để nó trôi đi như vậy, nếu có duyên, sẽ còn gặp lại, với danh nghĩa hai người bạn cũ. Lúc ấy, anh hãy để em ôm anh ấy, chỉ ôm thôi Rồi Mai ngân nga đọc một bài thơ, bài thơ này cô rất thích, giờ đây mới thấy đúng đến lạ lùng: “Rồi một ngày chúng mình sẽ lại yêu Nhưng không phải yêu nhau, mà là yêu người khác. Anh sẽ nắm tay một người con gái Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác... Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh em diện màu áo mới. Tại đường phố đông người Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau. Rồi một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh... Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu. Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa... Em nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?" Quyết định vậy đi, sau Tết năm nay, Văn và Mai sẽ làm đám cưới, sẽ mời Huy nữa, tất nhiên rồi… Mùa thu qua đi dịu dàng và bàng bạc như nó vốn dĩ phải như thế. Mai và Văn sẽ cưới nhau ở Pháp và chỉ về Việt Nam báo hỷ. Văn biết Mai vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng để rời nơi đây. Năm nay, Mai sẽ đón Noel một mình. Văn về Việt Nam thăm nhà, Mai thì lại không muốn đi. Mai giết thời gian bằng thú vui quen thuộc của con gái – đi ngắm đồ. Thả mình ngụp lặn trong ánh sáng lung linh, huyền hoặc, đắm mình trong những tiếng nhạc Giáng sinh rộn ràng, không hiểu sao Mai thấy cô đơn đến thế. Cô mua một vé xem phim. Có lẽ đây là thời điểm để dành cho gia đình quây quần bên nhau, chuẩn bị cây thông, gói quà đặt dưới gốc cây nên chẳng ai đủ rảnh rỗi để đi xem phim như cô. Paris mùa tuyết giá năm 2015, Sau khi trở về Paris, tôi vẫn còn rất nhiều nuối tiếc. Không phải nuối tiếc cho cuộc tình không có lời kết, mà nuối tiếc vì không gặp được em. Tôi cũng không liên lạc gì thêm nữa với Văn. Có lẽ ba ngày tôi ở Toulouse cũng chẳng phải ba ngày dễ dàng gì đối với cậu ấy. Trở về lần này, tôi cảm thấy mình bình thản hơn, nhẹ nhõm hơn. Có lẽ tôi sẽ về Toulouse trong một ngày không xa. Tôi sẽ gặp em, sẽ mỉm cười và ôm em như ôm một người em gái, một người bạn thân sau bao năm xa cách. Chỉ ôm thôi. Noel – mùa sum họp, tôi chọn thời điểm này để quay lại Toulouse mặc dù tôi cũng không chắc Mai và Văn đã ở lại. Nhưng có lẽ về Toulouse, tôi sẽ thấy bình yên hơn, Toulouse giống một mái nhà lớn dành cho tôi hơn là Paris hoa lệ. Suốt hai giờ bay, tôi nắm chặt trong tay mảnh giấy Văn viết địa chỉ của em. Em bây giờ là gì nhỉ? Là một chút nhớ, một chút đợi chờ, một chút xao xuyến, một chút bâng khuâng và rất nhiều nuối tiếc. Vừa xuống khỏi máy bay, tôi nhanh chóng tìm tới địa chỉ trong mảnh giấy. Căn nhà tối om và im lìm, có lẽ em không ở đây Giáng sinh này. Tôi không quá thất vọng, tôi tin vào định mệnh, định mệnh chưa đồng ý để chúng tôi gặp nhau. Tôi lên ville ngắm không khí Giáng sinh tràn ngập đường phố. Đi qua rạp chiếu phim, tôi dừng lại một chút bởi nhớ đến Giáng sinh năm đầu tiên em đến, em đã bảo tôi dẫn đi xem phim nhưng tôi nhất đinh không chịu. Giá mà được quay về năm ấy, tôi sẽ nắm tay em đến đây để được thấy em cười vô tư như trẻ con. Tôi quyết định mua một vé vào xem. Hôm nay rạp có vẻ rất vắng, chỉ lác đác có vài người. Cũng phải thôi, Giáng sinh mà. Ghế bên cạnh tôi đã có người ngồi, chí ít trong cái rạp chiếu bao nhiêu ghế trống thì tôi cũng không cô đơn. Bộ phim tình cảm khá buồn và chậm, chắc chỉ hợp với những cô nàng sướt mướt. Mới được nửa bộ phim, tôi đã ngáp đến mấy lần. Chợt, người bên cạnh gục đầu vào vai tôi, có lẽ ngủ quên do hiệu ứng của bộ phim. Một cảm giác như điện giật chạy dọc sống lưng. Tôi quay sang bên cạnh. Là em! Tôi không ảo giác, tôi không thể nhìn nhầm được, dù trong rạp chiếu chỉ có duy nhất ánh sáng từ màn ảnh rộng thì tôi cũng không nhìn nhầm. Đúng là em, là gương mặt thơ ngây khiến tôi ngày nhớ đêm mong. Có phải đó là định mệnh không? Em ngủ gục trên vai tôi, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, tôi còn không dám thở mạnh vì sợ làm em thức giấc. Tôi cứ nhìn ngắm em như thế, ngắm cho thoả những nhớ thương suốt hai năm qua. Không kìm được mình, tôi áp tay vào má em. Em giật mình ngồi dậy quay sang tôi. Có lẽ em cũng ngỡ ngàng như tôi vài phút trước. Em không nói nổi lời nào. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhất, cốc vào đầu em: _Sao mà đờ người ra thế? Quên mất anh rồi à? Rồi tôi lấy tay lau hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má em và hỏi: _Gặp lại anh, em không vui hay sao mà khóc? Chúng tôi rời khỏi rạp chiếu. Vừa ra khỏi cửa, chúng tôi ôm nhau. Chúng tôi là hai người bạn thân đã xa cách suốt mấy năm trời mà. Tôi thấy vấn vương mùi thơm từ tóc em, nghe tiếng em thổn thức trên vai mình, cảm thấy em thật gần, thật gần. Em nói: _Sao anh lại bỏ lại em một mình suốt hai năm qua? Tôi buông em ra mỉm cười: _Em có Văn rồi mà. Em cũng đâu còn câu hỏi nào cần anh trả lời nữa. _Ra Tết này chúng em sẽ làm đám cưới ở Toulouse, anh sẽ tới dự chứ? Định mệnh thật cay đắng biết bao. Tôi và em đã chơi trò chơi trốn tìm này suốt bao năm qua, đến hôm nay tôi mới tìm thấy em, và cũng hôm nay tôi nghe thấy lời em nói, em đã tìm thấy người khác cho riêng mình. Lần này tôi sẽ không chọn cách chạy trốn nữa, bởi nếu trốn, tôi sẽ phải trốn em cả cuộc đời. Tôi đáp: _Tất nhiên anh phải đến để xem em với Văn mặc lễ phục chứ! Tôi đề nghị được đưa em về. Nhà em không quá xa nên chúng tôi đã chọn cách đi bộ. Có quá nhiều điều chúng tôi muốn nói với nhau sau từng ấy thời gian nhưng giờ đây giữa chúng tôi chỉ có sự im lặng. Im lặng suốt cả quãng đường, im lặng bên nhau, im lặng nhìn nhau, như thể nếu làm thế thì thời gian sẽ ngừng trôi chăng? Em đưa cho tôi chìa khoá nhà Văn để tôi có chỗ ngủ lại đêm nay. Ngày mai tôi về Paris. Tôi đến chỉ để nhìn thấy em, tôi đã thấy rồi, đã gặp rồi, đã ôm em trong vòng tay, đối với tôi, như thế là đủ. Tạm biệt em ở cửa nhà, em hôn phớt nhẹ lên má tôi, và nói: _ Anh ngủ ngon nhé, mai anh lại phải đi máy bay đấy. Tôi về nghỉ ở căn nhà Văn thuê. Tôi không có nhiều hứng thú xem xét xung quanh nhà, tôi thả mình xuống ghế bành và cố dỗ mình vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, trước khi ra sân bay, tôi rẽ qua nhà để đưa lại em chìa khoá của Văn. Em khẽ nói với tôi: _Em không ra sân bay tiễn anh đâu. Em sợ sự chia ly. Tôi gật đầu: _Ừ, em đừng tiễn. Suy cho cùng, mỗi lần chúng ta đi xa nhau, cũng đâu có ai tiễn ai phải không, cứ để như vậy đi. Em phải thật hạnh phúc, phải luôn cười thật tươi đấy nhé! Khi tôi vừa quay lưng đi, tôi nghe thấy tiếng em: _Em vẫn còn có một câu hỏi muốn anh trả lời. Tôi vờ như không nghe thấy, mở cửa bước vào taxi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi rời xa nhau mà có thể nói với nhau lời từ biệt. Và đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi chia tay. Về đến Paris, quãng thời gian tiếp theo của tôi quả thật không dễ dàng. Tôi lại lao mình vào công việc để trốn tránh thứ âm thanh tí tách của những giọt thời gian đang rơi quanh mình. Qua Noel rồi chẳng mấy chốc lại đến Tết thôi, cũng như con người vừa tỉnh giấc mộng này thì sẽ chìm vào một giấc mộng khác. Được gặp em đợt Giáng Sinh đối với tôi đã là một giấc mơ dài sau hai năm xa vắng. Sắp Tết, tức là em cũng sắp hoàn toàn tuột khỏi tôi để thuộc về Văn, có chăng em chỉ còn phảng phất lại trong kí ức ở những mảnh thời gian xưa cũ đủ để tôi ôm ấp, vỗ về tâm hồn mình. Một tối mùa đông lại đến, công việc dồn dập suốt thời gian qua đã vắt kiệt sức lực của tôi. Kiểm tra điện thoại, tôi thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Văn và một tin nhắn của cậu ấy: “Thứ ba tuần sau tôi và Mai sẽ tổ chức đám cưới. Tôi xin lỗi vì đã bao lâu nay đã ích kỉ không nói ra sự thật này. Người mà Mai yêu là ông, trước đây và bây giờ vẫn vậy. Cô ấy chưa từng yêu tôi. Ông nhớ không, password account ngày xưa của Mai là aug – đó không phải là august như ông nghĩ đâu. Ông không hiểu ra ư, aug là ba chữ cái đứng trước BVH - viết tắt của tên ông, đó là cái trò chơi mật mã trẻ con mà chính ông đã chỉ cho Mai đấy. Hôm nay tôi đi cùng Mai thử váy cưới. Cô ấy là cô dâu đẹp nhất mà tôi từng thấy trên đời. Nhưng tôi mong trong đám cưới của mình, Mai cũng thấy mình là cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất, nhưng nếu không phải là bên cạnh ông, Mai sẽ không bao giờ thật sự hạnh phúc. Tình yêu mà Mai dành cho ông vẫn nguyên vẹn như năm năm trước đây. Ông về Toulouse đi, bây giờ vẫn còn kịp mà. Còn tôi, chỉ cần Mai vui, dù thế nào tôi cũng chấp nhận.” Tôi đọc đi đọc lại cái tin nhắn ấy hàng nghìn lần. Tôi không xứng đáng với em bằng Văn. Tình yêu của tôi vẫn có sự kiêu hãnh ngự trị ngáng đường, còn Văn, cậu ấy yêu em vô điều kiện, cậu ấy sẽ làm cho em hạnh phúc. Tôi delete tin nhắn của Văn rồi ném cái điện thoại vào góc giường. Tôi tự trách mình quá ngu ngốc, không hiểu được ba chữ aug ấy là để chỉ chính tôi, nếu như tôi hiểu ra sớm hơn…ôi nếu như… Tôi miên man nghĩ cả đêm, tôi tự hỏi mình hàng trăm hàng nghìn lần cùng một câu hỏi: “Tôi sẽ sống được không nếu thiếu em?”. Vừa xác định được chính xác câu trả lời, tôi bật máy tính lên và đặt vé máy bay đi Toulouse. Hà Nội, xuân thắm, năm 2035, Mai mân mê tấm ảnh cũ trong tay và cười một mình. Mai rất thích tấm ảnh này nên luôn để nó trên bàn trang điểm. Trong ảnh, Huy đứng ở giữa, Huy và Văn thì mặt mày nghiêm nghị, chỉ có mình Mai là cười toe. Huy nhẹ nhàng bước từ phía sau Mai, bịt mắt cô. Mai nắm lấy đôi bàn tay đang áp trên mặt mình, nói dịu dàng: _Huy, buông ra nào! Huy ngồi xuống bên cạnh Mai, vòng tay ôm lấy cô. Mai bật cười: _Lại nịnh nọt, xin xỏ gì đây mà! Huy buông Mai ra, với tay lấy tấm ảnh và nói: _Mẹ ơi, con hỏi mẹ một chuyện được không? Con thích một cô gái nhưng không biết cô ấy có thích con không, con phải làm gì hả mẹ? Mai xoa đầu con trai: _Trước tiên con phải nói cho cô bé biết con thích cô ấy đã. Đừng để sau này phải nuối tiếc vì đã không kịp nói lên ba từ đẹp nhất ấy. _Không đâu, con mà phải nói ra trước à? _Lòng kiêu hãnh đôi khi là kẻ thù của tình yêu đấy con ạ. Con đã lớn rồi, có lẽ đã đến lúc mẹ kể cho con về cuộc đời mẹ và về một người nữa rất đặc biệt đối với mẹ. Huy nhìn mẹ rồi nhìn tấm ảnh: _Là người trong ảnh này phải không mẹ? _Đúng, đó là chú Huy – tình yêu suốt cuộc đời của mẹ, đó cũng là lý do mẹ đặt tên con là Huy. Bố con đã rất yêu mẹ, đã rất vị tha, bao dung, bố con đã để mẹ được yêu chú ấy mãi mãi. Mẹ có lỗi với bố con, mẹ nợ bố con rất nhiều điều. Rồi Mai kể cho con nghe về câu chuyện giữa Mai, Huy và Văn. Toulouse, mùa đông nát tan, năm 2015 Trước ngày đám cưới, Mai mặc bộ váy lộng lẫy, đứng trước gương hàng giờ liền. Ngày mai là đám cưới của cô rồi sao? Vậy mà cô chẳng có một chút hồi hộp hay đợi mong gì. Nụ cười cô nhìn thấy trong gương cũng không hề rạng rỡ như nụ cười đáng phải có của một cô gái trước ngày trọng đại nhất cuộc đời. Văn đã thông báo ngày tổ chức đám cưới cho Huy, không biết liệu anh có đến không? Mai tự thấy mình thật độc ác với Văn, ngày mai là đám cưới của hai người, vậy mà lúc này, người duy nhất cô nghĩ đến lại vẫn là Huy, cô vẫn không thể xua anh khỏi trái tim cũng như tâm trí mình. Tiếng điện thoại vang lên vội vã, chiếc váy vướng víu làm Mai mất một lúc mới chạy được đến chỗ điện thoại. Giọng Văn trầm và lạnh đến đáng sợ: _Mai, em ra cửa ngay đi, chúng ta phải đến một nơi. _Em còn phải thay cái váy cưới này ra đã _Nhanh lên, không có thời gian đâu, em ra cửa ngay đi. Mai bước ra mở cửa, khoảng hai phút sau, một chiếc taxi đỗ ngay cửa nhà cô, Văn đã ngồi sẵn trong đó. Mai lo lắng hỏi: _Có chuyện gì vậy anh? Văn nắm chặt lấy tay cô: _Em phải thật bình tĩnh. Em nghe anh nói này. Huy vừa đáp máy bay xuống Toulouse. Chiếc taxi chở cậu ấy gặp tai nạn. Bây giờ Huy đang được đưa đến cấp cứu. Họ gọi đến anh bằng di động của cậu ấy. Mặt Mai tái mét đi, cô hỏi dồn dập: _Anh ấy có sao không? Anh ấy sẽ không chết chứ? Văn ôm lấy cô, an ủi cô. Vừa đến bệnh viên, cả hai lao thẳng đến phòng cấp cứu. Năm phút sau, chiếc xe chở Huy mới tới. Huy vẫn còn tỉnh, Mai nắm lấy tay Huy. Máu anh thấm đỏ cả chiếc găng tay trắng muốt của cô. Huy nói: _Anh vẫn kịp nhìn thấy em mặc áo cưới, em đúng là cô dâu đẹp nhất trên đời… Mắt Mai nhoà đi, cô nói trong tiếng khóc: _Anh đừng nói nữa Huy, anh sẽ mệt đấy. Anh phải khoẻ lại, khoẻ lại vì em, được không. Huy khẽ gật đầu và trả lời yêu ớt : _Anh giữ câu nói này bao nhiêu lâu rồi, Mai, anh yêu em… Rồi không kịp nghe câu trả lời của Mai, mắt Huy nhắm nghiền lại. Ca phẫu thuật không thành công vì Huy được đưa đến bệnh viện quá muộn. Lần này Huy ra đi, thật sự ra đi rồi. Mai và Văn đưa Huy trở về Việt Nam. Mai chua xót, trái tim cô như vỡ tan ra, mỗi lần nghĩ đến Huy, Mai lại đau đớn đến không thở nổi, cô vẫn chưa kịp nói với Huy rằng cô yêu anh biết bao. Sau cái chết quá đột ngột Huy, Mai và Văn cùng quay về Việt Nam làm việc. Mai nương tựa vào Văn để vượt qua nỗi đau tưởng chừng như quá sức chịu đựng đối với cô. Một năm sau, một lần nữa, Văn hỏi cưới Mai. Mai buông đôi mắt vô hồn nhìn anh: _Em yêu anh Huy, em chỉ có thể yêu anh ấy thôi. Văn nắm tay Mai thật chặt: _Anh biết, em hãy cứ yêu cậu ấy bằng cả trái tim em đi. Anh biết rằng khi cậu ấy ra đi như vậy thì cậu ấy đã giữ trọn trái tim em, em sẽ mãi mãi yêu cậu ấy, mãi mãi nhớ về cậu ấy. Nhưng hãy để anh ở bên cạnh, thay Huy chăm sóc cho em. Hà Nội, quá khứ, hiện tại và tương lai đã hoà vào một dòng chảy bất tận… Mai kể xong câu chuyện của mình, nhìn thẳng vào mắt con trai âu yếm: _Con ạ, trong đời ta sẽ có ba người quan trọng nhất: người con yêu nhất, người yêu con nhất, và người con sẽ kết hôn và chung sống. Sẽ thật hoàn hảo nếu ba người ấy trùng vào làm một. Nhưng nếu định mệnh đã không để điều ấy xảy ra thì con vẫn có thể có được hạnh phúc cho riêng mình. Điều quan trọng nhất là con phải để cho người con yêu biết được con yêu họ biết bao nhiêu. Thời gian không chờ đợi ai đâu, đừng để cả đời phải sống trong nuối tiếc. Mẹ tin rằng con sẽ tìm được người duy nhất quan trọng trong cuộc đời mình. Huy ôm mẹ, và nói thật nhanh: _Vâng con đi đây mẹ ạ, con sẽ nói với cô ấy ngay lúc này! Mai mỉm cười gật đầu, vẫy tay với con: _Chúc con may mắn! Rồi Mai nhìn vào người đứng giữa trong tấm ảnh, ấp vào lòng, dịu dàng nói: _Em yêu anh, mãi mãi yêu anh! - Jie -
  2. bmthuy

    Tập Làm Thơ

    bài đầu tiên: tặng người em sẽ yêu và sẽ yêu em ) Em sẽ viết một câu chuyện tình Nhân vật chính giống chúng mình, anh nhé Mở đầu bằng lời tỏ tình thỏ thẻ Như ngày xưa em khẽ nói yêu anh Anh bảo em đừng quá mong manh Đừng văn thơ, đừng đa sầu đa cảm Nhà văn cuộc đời thường màu xám Nhiều nỗi buồn, nhiều nước mắt sẽ rơi Anh mắng em: "sao chẳng biết nghe lời Không được làm anh yêu em nhiều đến thế Nếu không đêm em sẽ không thể ngủ Vì bận xuất hiện trong giấc mơ của anh" Anh ơi, buổi sáng ấy trong xanh Vừa gặp anh nơi ban công đầy nắng Đi lạc trong đôi mắt anh phẳng lặng Em biết chính anh - người em vẫn kiếm tìm Tình yêu chúng mình cũng giống trên phim Giống cả câu chuyện cổ em từng đọc Chỉ vì em là một cô bé ngốc Nên mới có hoàng tử chịu yêu em Nhưng em không phải cô bé Lọ Lem Em không cần giày thủy tinh lấp lánh Chỉ cần lời hứa chân thành là đủ Nắm tay em - hứa nắm chặt đừng buông bài thứ 2 (tiếp bài 1): Nếu một ngày em gặp lại anh Em có nhớ bầu trời xanh hôm đó? Nắng đổ vàng trên ban công nho nhỏ Có nhớ anh không hả cô bé Lọ Lem? Anh đã hứa sẽ nắm lấy tay em Nhưng em lại chọn buông tay anh trước Anh không thể ngăn em đừng quay bước Bởi anh chẳng phải hoàng tử trong mơ Anh nhớ em rất thích văn thơ Viết câu chuyện chúng mình là vai chính Anh cũng nhớ em vẫn thường bướng bỉnh Em chỉ thích viết truyện kết thúc buồn Anh sợ nhất khi nước mắt em tuôn Vai em khẽ rung lên cùng tiếng nấc Em nói rằng em đã bừng tỉnh giấc Mối tình này chỉ là một giấc mơ Ngựa hoang ơi, anh mãi mãi vẫn chờ Chờ khi em đi hết miền đất lạ Nếu em gặp sóng lớn nơi biển cả Hãy tìm về chốn yên ả bên anh ...anh ạ, nếu em là ngựa hoang, khi đã chọn ra đi thì em sẽ không bao giờ quay trở về...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...