Jump to content

tranngochuong

Thành viên
  • Số bài viết

    33
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    3

tranngochuong last won the day on Tháng bảy 25 2013

tranngochuong had the most liked content!

Điểm

30 Excellent

Về tranngochuong

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  • Sinh nhật 16/03/1951

Profile Information

  • Giới tính
    Nam
  1. Nợ đất nợ trời Lìa quê trọn một đời con, Chẳng quên xóm cũ lối mòn nhà xưa. Một vuông lá nép bóng dừa, Giấc khuya thấp thỏm lo mùa nước lên. Nhiều năm lửa khói triền miên, Cù lao tiếng sóng bốn bên rì rầm Thảo thơm lúa thả hương đồng, Dừa cau bóng rợp mênh mông khoảng trời. Mẹ cha khổ cực một đời, Đã từng đạn lạc bom rơi đã từng. Hồn nhiên sống kiếp thảo dân, Muối ăn thấy ngọt cắn gừng thấy chua. Vì con hứng nắng đội mưa, Dang tay chắn khuất những mùa lửa binh. Qua bao thác, vượt bao gành, Bếp hong lửa ấm vườn xanh hai mùa Đuôi vàm nắng, ngọn vàm mưa, Vườn xưa khuất bóng người xưa lâu rồi. Trời mây Cửa Tiểu bồi hồi, Thương bên lở, nhớ bên bồi… phải không? Về đây con đứng bên sông, Thả lòng chay tịnh ngắm dòng nước trôi. Thấy mình nợ đất nợ trời, Làm thơ báo hiếu trọn đời chưa xong! Trần Ngọc Hưởng Đò dọc sông đêm Đâu rồi đò dọc sông đêm, Lập lòe đuốc lá dừa chìm tận đâu. Ta về Tân Thới đã lâu, Lục tìm tận đáy đêm sâu có còn Bờ sông ngày ấy héo hon, Bao nhiêu ánh đuốc dọc con sông dài. Gọi đò còn vẳng tiếng ai, Lọt trong tầm đạn, lọt ngoài tầm bom. Cho dù đổ máu rơi xương, Dừa cau quê mẹ giữ thơm chuyến đò Qua Hòa Đồng lên Mỹ Tho, Đi về một cõi hẹn hò mỗi đêm Triệu buồn vui, triệu nỗi niềm, Từ binh lửa đến bình yên những ngày… Sông Tiền mưa nắng trả vay, Cho ta đứng lặng nơi này ngùi thương Khuya về lãng đãng khói sương, Lửng lơ trắng ánh trăng buông êm đềm. Còn nghe đò dọc sông đêm, Lập lòe đuốc lá dừa thêm lập lòe Trần Ngọc Hưởng Về miền quan họ Đội lên em nón quai thao, Để còn ngồi tựa song đào liền anh. Trèo lên quán dốc cho nhanh, Để còn lúng liếng đầu đình, gốc đa… Em về khép vạt phù hoa, Năm thân phảng phất một tà áo say Tàn đêm cho tới cạn ngày, Áo trong còn mặc, áo ngoài bay đâu? Mây trôi bèo dạt bao lâu, Tiễn câu giã bạn qua cầu chiêm bao. Chia xa chẳng nỡ lòng nào, Quay lui em đã trốn vào khúc ca. Lơ thơ nước chảy hay là… Sông Cầu say khướt… cùng ta trở buồn. Thả bay nghìn sợi tơ vương, Vườn hoang cỏ úa hóa vườn tương tư. Về miền quan họ ngỡ như… Chuốc mời nhau chén phù du men nồng. Cõng tình lót ổ hư không, Xót ta bạc tóc nghẹn lòng trẻ thơ! Trần Ngọc Hưởng Gió thương yêu Đêm ngủ con nằm mơ gặp mẹ, Mười năm từ lúc bước rời quê. Mệt nhoài đất khách tìm cơm áo, Quanh quẩn trong tâm một nẻo về. Chao chát đâu dòng sông vỗ sóng, Cơn triều ròng lớn mãi khôn nguôi. Mẹ còn tóc bạc như mây trắng, Cửa Tiểu buồn riêng một góc trời Rợp bóng dừa xanh che trước ngõ, Ánh chiều rụng nắng xuống bờ cau. Hoàng hôn đổ bóng lên vai mẹ Cho mảnh lưng còng trĩu nỗi đau Mái lá một vuông hiu quạnh mãi, Trông ra ruộng lúa mộ phần ba. Cội mai lão cỗi còn hoa nở, Mẹ vẫn thường ra đếm tuổi già. Con mơ ngắm lại bên vườn cũ, Tóc bạc mẹ bay dưới nắng chiều. Đợi bước con về đầu ngõ vắng, Thổi tràn lai láng gió thương yêu Trần Ngọc Hưởng Mẹ ngồi vá áo Bộ ván gõ nhà ta in bóng mẹ, Vẫn ngồi đây lặng lẽ đã bao giờ? Cháy leo lét đèn dầu chưa đủ sáng, Đường kim mòn mối chỉ buộc vào thơ. Con nhớ dáng mẹ ngồi khâu vá lại, Áo quê nghèo rách mướp bấy lâu nay Tay se chỉ luồn kim cầm lấy áo, Tay dịu mềm thoăn thoắt mỗi đường may. Của gia bảo cháu con không biết giữ, Bỏ nhàu nhòe loang lổ rách nhiều nơi. Dấu binh lửa, lòng tham lam vị kỷ, Đồng hè nhau xâu xéo áo tơi bời… Mẹ ngồi đó nhân từ và nhẫn nại, Thả hồn vào từng mối chỉ đường kim, Thương từ đứa con ngoan, con ngỗ ngược, Áo quê mình mảnh vá vẫn lưu niên Con chợt hiểu bao dung lòng mẹ Việt, Thương các con hơn thương bản thân mình. Sống chắt bóp mặc các con phung phí, Rách bao nhiêu, mẹ cũng vá cho lành… Trần Ngọc Hưởng
  2. Bóng nắng chiều tan Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa, Dòng Cửa Tiểu đung đưa mùa trở gió Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông Dải cù lao huyện mới Tân Phú Đông, Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước, Cả một cõi đi về, tôi xuôi ngược Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm Dòng Cửa Tiểu mở lòng luôn độ lượng Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua Được một lần tắm lại nước phù sa, Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý Đợi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang Dòng Cửa Tiểu mênh mang hằng yêu dấu Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu Đã một đời day dứt nợ tình nhau! Trần Ngọc Hưởng
  3. Người ở đừng về Đã qua cầu áo vuột bay, Sao em nỡ vội chia tay rụng rời. Đừng về, ở lại, em ơi! Lời chưa kịp hát … bóng người vút xa. Trăng rằm đâu dáng Hằng Nga, Về quê Kinh Bắc, em xa mịt mờ Sông Cầu nước chảy lơ thơ, Sông Thương dạt bến trôi bờ ngửa nghiêng. Áo còn anh giữ hơi em, Mà ngơ ngẩn mãi biết tìm em đâu. Toan đem dải yếm làm cầu, Theo câu quan họ bạc đầu chẳng hay. Còn anh đổ bóng trong tay, Nào đêm tưởng tiếc, nào ngày vấn vương. Đâu rồi khúc hát mười thương, Hoa tương tư nở thắm vườn chiêm bao. Về quê có nón quai thao, Để quai anh mượn buộc vào lòng anh. Ngàn câu quan họ trữ tình, Gừng cay muối mặn sao mình xa nhau? Trần Ngọc Hưởng Tuổi xanh tôi Bến sông ngày chị qua đò, Bỏ quê về chợ Mỹ Tho theo chồng. Em gom nhặt xác pháo hồng, Thời thơ dại bỗng đi không thấy về Cũng nơi má dắt con đi, Chòng chành nghiêng giữa bốn bề lửa binh. Đặt đôi chân bé nhỏ mình, Lên thơ ngây mái trường xanh Chợ Giồng. Rồi về trung học Gò Công, Vẫn soi mặt xuống bến sông quê nhà Rưng rưng bóng má tuổi già, Lo toan gánh nặng tiếng gà trĩu đêm. Sài Gòn trường lớn con lên, Má ơi con hiểu thác ghềnh đắng cay. Phố phường giăng mắc kẻm gai, Nào đêm sư phạm, nào ngày văn khoa... Khởi đầu từ bến sông nhà, Mịt mờ cõi mộng, bao la cõi đời. Tuổi xanh ơi, tuổi xanh tôi, Bến xưa sóng vọng nối lời bờ xa. Trần Ngọc Hưởng Tắm lại sông quê Về quê xưa tắm hụp mình, Ta kỳ cọ sạch mảnh hình hài ta. Mẹ sông vỗ nước chan hòa, Sạch trơn khói bụi phồn hoa thị thành. Sạch trơn ảo mộng hư danh, Miếng cơm manh áo … nỡ hành hạ chi. Chức danh chức vụ chức gì, Hơn đâu một tiếng cười khì … sạch trơn Chẳng còn lấm láp phố phường, Về đây là để soi gương thấy mình. Cù lao tiếng sóng dỗ dành, Má ru con dưới cội tình đung đưa. Dừa cau xanh ngát mấy bờ, Đưa ta trở lại khúc thơ dại đầu. Vườn cắt rốn, ruộng chôn nhau, Muối gừng tre trúc về đâu cũng về. Ta về tắm lại sông quê, Qua rồi bến tỉnh bờ mê cợt đùa Hỏi đời đã xế chiều chưa? Mà lòng ta cứ như vừa hửng lên. Trần Ngọc Hưởng
  4. tranngochuong

    Gió thương yêu

    Gió thương yêu Đêm ngủ con nằm mơ gặp mẹ, Mười năm từ lúc bước rời quê. Mệt nhoài đất khách tìm cơm áo, Quanh quẩn trong tâm một nẻo về. Chao chát đâu dòng sông vỗ sóng, Cơn triều ròng lớn mãi khôn nguôi. Mẹ còn tóc bạc như mây trắng, Cửa Tiểu buồn riêng một góc trời Rợp bóng dừa xanh che trước ngõ, Ánh chiều rụng nắng xuống bờ cau. Hoàng hôn đổ bóng lên vai mẹ Cho mảnh lưng còng trĩu nỗi đau Mái lá một vuông hiu quạnh mãi, Trông ra ruộng lúa mộ phần ba. Cội mai lão cỗi còn hoa nở, Mẹ vẫn thường ra đếm tuổi già. Con mơ ngắm lại bên vườn cũ, Tóc bạc mẹ bay dưới nắng chiều. Đợi bước con về đầu ngõ vắng, Thổi tràn lai láng gió thương yêu
  5. tranngochuong

    Dừa Tân Thới

    Dừa Tân Thới Ngựa Hồ xưa hí lộng Mừng gió bấc tràn về. Riêng ta lòng dậy sóng, Ai nhắc gì về quê Chỉ cần nhìn sóng nước, Nở tím lục bình trôi, Bông bần rơi trắng bãi, Là lòng chợt… bồi hồi. Thấy xuồng ba lá mỏng, Khua nhẹ mái dầm xa. Dáng chèo ai thân thuộc Là nhớ biết bao là… Nhìn rừng dừa xõa tóc, Xanh mướt đứng gieo thơ Trái dừa rơi chuột khoét, Xao xuyến… đến không ngờ! Đầu ngọn vàm Tam Lạch, Nhà xưa, mái lá thôi, Bóng dừa xanh nồng ấm, Chia lửa khói cùng người, Mẹ cha ta vất vả, Suốt chiến tranh hòa bình Cùng các con tan hợp, Đều dưới bóng dừa xanh Nhớ ơi dừa Tân Thới, Mênh mang ngọn sóng trào Cửa Trung và Cửa Tiều, Đùm bọc dải cù lao Dễ gì ta quên được Đuốc lá dừa lung linh Dễ gì ta chẳng nhớ Mảnh đất đã sinh mình
  6. Nghĩ lúc về quê, qua phà Bình Ninh Thời trước nhiều trang hàn sĩ trẻ Ra đi đã hẹn được ngày về Xênh xang áo mão vui như hội, Võng lọng trống cờ bóng rợp quê Ra đi tay chỉ dòng sông nhỏ, Chỉ bến đò ngang chỉ nhịp cầu, Hẹn có một ngày nên nghiệp lớn, Bằng không thề chẳng trở về đâu Thời nay ta cũng thân hàn sĩ, Bỏ xứ ra đi lửa khói tràn. Chín tuổi lìa nhà ra chợ học, Thiệt tình chỉ muốn được bình an Người xưa tuốt kiếm tìm danh lợi, Ta chỉ riêng mài phấn kiếm cơm Ngọn bút múa thêm vô dụng nữa, Già rồi tay trắng…chẳng chi hơn Mơ gì bái tổ vinh quy nhỉ! Áo mão xênh xang nghĩ nực cười Mừng thấy sông quê phà tấp nập, Người đông như hội… đã là vui
  7. tranngochuong

    Trăng Kinh Bắc

    Trăng Kinh Bắc Cỡi con ngựa tía em về, Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm. Bến bờ thao thức trăm năm, Đâu làm như thể vô tâm được nào! Giấu mình trong khúc ca dao, Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru. Bồn chồn vó ngựa tương tư, Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào? Qua truông ngựa hí nôn nao, Trăng Kinh Bắc vẫn ngọt ngào non tơ. Liền anh liền chị thẫn thờ, Liều dìu nhau bước sang bờ chiêm bao. Tóc đuôi gà, nón quai thao, Điệu đàng guốc mộc đi vào mộng mê. Người ơi người ở đừng về… Giọng quê dỗ mãi giấc quê la đà Dẫu Hằng Nga hay Nguyệt Nga, Liền em quan họ vẫn là giai nhân Gừng cay muối kéo lại gần, Mặn nhau trai gái tự dưng bỗng là…
  8. tranngochuong

    Bóng nắng chiều tan

    Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa, Dòng Cửa Tiểu đung đưa mùa trở gió Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông Dải cù lao thành huyện Tân Phú Đông, Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước, Cả một cõi đi về, tôi xuôi ngược Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm Dòng Cửa Tiểu mở lòng luôn độ lượng Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua Được một lần tắm lại nước phù sa, Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý Đợi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang Dòng Cửa Tiểu mênh mang hằng yêu dấu Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu Đã một đời day dứt nợ tình nhau!
  9. tranngochuong

    Viết ở Láng Sen

    Viết ở Láng Sen Búp sen úp mở Tháp Mười Lá xanh ngửa mặt đội trời Tân Hưng Láng xa,hoa ngủ sương rừng Nửa khuya dọi bóng một vừng trăng nghiêng Tháp Mười mở úp búp sen Lá xoè chén rượu đêm biên giới dài Láng buồn mòn cánh chim bay Chẳng ai chờ đợi chiều nay tôi về Đất trời úp mở láng quê Nào ai đã rải bùa mê chốn này Đầm tràn sen muộn hương say Tôi nâng sương khói ngang mày trăm năm Mộng xanh rừng, một cõi rằm Đã sâu lắng chuyện cát lầm bụi trong Quê nhà bóng rợp bao dung Mênh mang sen trắng sen hồng mênh mang Một ngày mới thật nhẹ nhàng Xóa nhoà từng bước đêm tan xóa nhoà Chắc chi thiên hạ người ta Tôi về mộng giữa quê nhà bao dung…
  10. tranngochuong

    Vọng cổ bên sông

    Vọng cổ bên sông Mấy lượt tôi về chơi Hậu Nghĩa Theo thằng bạn học đến Sò Đo Dán diều thả dọc bờ kinh cạn Tìm phút thăng hoa tuổi học trò Thương lắm bà con mình mộc mạc Đầu trần chân đất cực quanh năm Bao đời chất phác như bông súng Rát mặt nắng mưa kiếp dãi dầm Mấy đứa cỡi trần bơi lớ ngớ Chuồn chuồn cắn rún tuổi mười ba Bẫy chim bắt dế thời thơ dại Bàng bạc hồn quê kiểng thật thà Gặp mùa lượm trái cà na rụng Bà ngoại về thăm cháu ngoại chưa!* Nhịp võng lời ru từ mấy thuở Rưng rưng câu hát xứ quê mùa Đáy giếng trăng soi in đậm bóng Mái bàng vách đất… thuở nào xa Đã lâu bạn cũ không còn gặp Tân Mỹ, Sò Đo chốc bỗng là… Oằn sâu kỷ niệm tuôn dòng nhớ Đâu cõi mông lung ký ức hồng Nước kiệt lui ghe về bến mộng Cắm sào vọng cổ vẳng bên sông… …………………………………………… Ca dao: “ …là xứ quê mùa. Bà thăm cháu ngoại cho vùa cà na”
  11. tranngochuong

    Về thôi

    Về thôi Cũng đừng lần lữa nữa chi Về thôi, chớ luyến tiếc gì, về thôi! Thơ chan nước mắt nụ cười Xiết bao cay đắng ngọt bùi đã qua Bảng đen phấn trắng nhạt nhoà Gập ghềnh trận mạc xông pha…, khép rồi! Về thôi, kiếm chỗ khác chơi Ta như tướng lão hết thời cầm quân Về cho trọn kiếp thảo dân Đội lên đầu những mấy tầng quan trên Hiểu thêm mãnh lực đồng tiền Nhùng nhằng danh lợi, ngửa nghiêng thế tình Về thôi mình gặp lại mình Hoà cùng thập loại chúng sinh khóc cười Sáu mươi tuổi lẻ vèo trôi Gương soi oà vỡ đâu thời tóc xanh Về thôi sương khói lung linh Chuyện xưa ta kể chỉ mình ta nghe Trải thu đông nhớ xuân hè Lạnh lòng biết lấy chi che hỡi lòng… Về thôi tóc bạc màu bông Cánh cò đồng cũ nhận không ra mình Cúi đầu lạy ngọn cỏ xanh Phù du trần thế chẳng dành riêng ai!
  12. tranngochuong

    Tha La

    Tha La Đã có lần tôi qua Hậu Nghĩa Trảng Bàng dừng lại xóm Tha La Chuông nhà thờ đổ chiều thinh lặng Nhớ Vũ Anh Khanh – Thẩm Thệ Hà Một thuở hai người đôi bạn thiết Hồn thơ hoà quyện với hồn thơ Quê nghèo rũ bạn về ăn Tết Ngõ vắng đùn quanh lớp bụi mờ Rưng rưng gạo đỏ ngàn hoa máu Ly loạn bao năm phủ mịt mù Người Việt ra đi vì nước Việt Chiều xưa vần vũ khói âm u Xóm đạo tiêu điều và vắng vẻ Gió đùn mây trắng lửa xây thành Cụ già cho biết vì cha sở Cùng đám chiên vào khu chiến xanh Từ giã giáo đường và tượng Chúa Chung tay giành lại nước non nhà Phút giây vẫy bút hồn xao động Xúc cảm dâng trào bỗng nở hoa Lâu rồi đôi bạn không còn nữa Chỉ có bài thơ chẳng khuất mờ Tạc với ngàn năm vần điệu đó Tha La lừng lững bước vào thơ
  13. tranngochuong

    Vọng cổ buồn

    Vọng cổ buồn Buổi vượt trùng dương ngàn sóng dữ Bủa giăng đủ biết khó quay về Xứ người ấm lạnh bao nhiêu nỗi Một nỗi tràn dâng, nỗi nhớ quê Chút thân viễn xứ ngàn đêm lạ Xao xuyến khôn tan một khúc đàn Phím lõm ghi ta thao thức mãi Hoài gì như dạ cổ hoài lang Ngũ cung lan toả hồn sông nước Hò xự xang xê cống… sáu dây Những ngỡ ra đi là bỏ hết Tình quê nào nghĩ vẫn vơi đầy Ba mươi hai nhịp song loan chắc Một tứ thơ gầy gỏ nát tim Khúc Sáu Lầu xưa vang vọng lại Tình quê bất chợt cháy bùng lên … Lục bình tím cả vào câu hát Gánh nước đêm trăng tịch mịch buồn Giọng Út Trà Ôn ca não nuột Tình quê đánh thức kẻ ly hương … Khắc khoải đêm say đêm bạc tóc Một mình một bóng một hồn mê Nghe bài vọng cổ xa lăng lắc Chưa dứt sáu câu đã muốn về
  14. SEN GIỮA LÒNG TÔI Tỉnh lỵ Gò công hồn tỉnh lẻ Tỏ mờ bao lớp nét buồn xưa Nét buồn năm tháng đâu từ thuở Trên ngọn dân ca gió độc lùa Học trò trường huyện hay trường tỉnh Dừng lại trường xưa mới đổi tên Kỷ niệm còn nguyên trong ký ức Phút nào như lửa cháy bùng lên Mở cánh sen non thời tuổi ngọc Đi về vấn vít một trời hương Ngó tơ tròn lẳng em mười bảy Hai cánh tay mềm nỗi nhớ thương Lục tìm ký ức vòng vo mãi Đầm lấp hương tàn sen chết khô Buổi ấy lấy chồng em khuất nẻo Phố quen tên cũ đã mơ hồ Một thóang hương thầm còn ở lại Chẳng nghe ai gọi cũng nao lòng Gò công trăm nhớ ngàn thương mến Sen giữa lòng tôi vẫn trổ bông Trần Ngọc Hưởng
  15. Cội nguồn xanh Vàm Tam Lạch bến đò xưa quê nội Lửa chiến tranh mù mịt nẻo đi về Đường tản cư đuốc lá dừa chấp chới Ba tuổi vừa lên chín đã lìa quê Ngàn con nước một chân cầu Vĩnh Lợi Tiếng rầm rì nhịp vỗ sóng Tiền Giang Nguồn xúc cảm chú học trò Tân Thới Những câu thơ khói sóng đọng mơ màng Ông bà nội gánh gồng vai trĩu nặng Cả một đời lam lũ xứ cù lao Mỏi mắt đợi chôn chân nơi bến vắng Ngóng cháu con xiêu dạt tận phương nào Ba chìm nổi xứ người từ buổi ấy Năm mươi năm dâu bể biết đâu chừng Hồn trống lạnh nắng sương dầm dãi mấy Phút chạnh lòng kỷ niệm cứ rưng rưng Con sóng đục xanh lòng người trở lại Yên bình rồi bặt dấu mái dầm khua Bến đò ấy, chuyến phà nay… thư thái Cháu con về trời đất… chuyển mùa chưa? Bàn thờ nội nhang tàn trên bát lạnh Thắp lên con ấm mãi mối thâm tinh Vàm Tam Lạch bến đò xưa lấp lánh Giữa lòng ta xanh mướt cội nguồn xanh Trần Ngọc Hưởng

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...