Jump to content

crawfish

Thành viên
  • Số bài viết

    3
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về crawfish

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:

Profile Information

  • Giới tính
    Nam
  1. Ngày xưa, ở ngôi làng nọ, có anh thanh niên tên Hachibe. Hachibe thường đặt đó ở một khúc sông để bắt cá hồi nên người làng gọi anh là "Hachibe đặt đó". Ngày Tết tháng Năm năm nọ, Hachibe dắt con bê quý ra sông, tắm rửa sạch sẽ cho nó. Thình lình một con đại bàng sà xuống quắp mất con bê rồi bay vào rừng. "Con đại bàng kia ăn được một lần sẽ quen hơi mò đến nữa. Được, nhất định ta phải bắt nó để trả thù." Hachibe quay về nhà lấy tấm da bò, trùm lên người rồi ra đứng ở ven sông. Quả nhiên, không lâu sau đó, con đại bàng lại xuất hiện. Nó sà xuống quắp Hachibe bay đi, băng qua một, rồi hai ngọn núi, rồi lại bay vào trong rừng thẳm. Hachibe đang thầm nghĩ: "Không biết nó tha ta đến tận đâu." thì đúng lúc chân anh chạm vào cành cây, Hachibe liền cố tình ngoắc chân vào. Đại bàng không bay tiếp được, cứ vỗ cánh liên hồi. Được một lúc, nó đành nhả Hachibe ra và bay đi đâu mất. Hachibe tìm cách trèo xuống đất, nhưng chẳng biết mình đang ở đâu. Anh cứ đi dọc con suối gần đó thì ra được đến con đường mòn mà những người thợ săn hay đi. Trời về chiều, không gian mỗi lúc một tối, Hachibe chột dạ nghĩ: "Gay go rồi!" thì phát hiện ra luồng ánh sáng nhỏ le lói phía trước. Đến nơi phát ra ánh sáng, anh gõ cửa: - Tôi bị lạc đường, xin ngủ nhờ một đêm. Một cô gái trẻ từ bên trong đi ra: - Ai đấy? Từ đâu đến? Tôi là "Hachibe đặt đó", bị đại bàng quắp đi nên lạc đến tận đây. - Ồ, thì ra là anh Hachibe à! Người con gái nói giọng thân mật khiến Hachibe rất đỗi kinh ngạc, anh nghiêng đầu thắc mắc: - Tôi không nhớ là đã gặp cô ở đâu? - Tôi là con mèo mà anh Hachibe từng nuôi đấy. Chồng tôi là con chó anh từng nuôi luôn đấy. Không biết thần linh sắp xếp thế nào mà chúng tôi đầu thai kiếp khác được làm người mà lại có duyên vợ chồng. Chồng tôi đi săn nhưng khi còn là kiếp chó, vì chọc con gà nên bị anh Hachibe phạt chặt một chân. Thành ra bây giờ săn gấu hay bắn chồn đều thua chúng bạn, anh ấy rất hậm hực. Ngày nào cũng nói, nếu mà gặp lại Hachibe thì sẽ cho một phát đạn cho hả giận. Nhưng thôi, anh Hachibe đã đến đây rồi thì hãy vào nhà. Khi nào anh ấy về, tôi sẽ lựa lời nói chuyện. Anh mau vào đi. Hachibe nghe lời cô gái, bước vào nhà. Anh ăn phần cơm cô gái đem ra mời thì thấy cơm lổn nhổn sạn. - Như này là có ý gì? Hachibe hỏi. - À, cơm có sạn ư? Lúc xưa, khi còn ở nhà anh, chồng tôi chỉ được ăn cơm trên đất, không có tô chén đựng nên lúc nào cũng phải ăn cơm trộn đất cát. Cho nên mới nói, anh Hachibe à, khi nào cho chó ăn phải có đồ đựng nhé. Hachibe ăn xong liền vào phòng bên cạnh nấp. Đến khuya, người chồng về đến nhà. - Thật là tức mà! Tức quá đi, không chịu được! Bọn kia săn được những hai con gấu, trong khi ta chỉ vì cái tên Hachibe kia mà chỉ bắt được mỗi con chồn. Hắn làm chân ta ra nông nỗi này, lần tới có gặp hắn thì ta sẽ trả thù. Vợ vừa dọn cơm cho chồng vừa khơi bếp lò, nói: - Anh à, dù gì Hachibe cũng là chủ cũ của chúng ta, đã cho chúng ta ăn cơm. Không lẽ giờ đây Hachibe đến thì anh sẽ giết anh ta thật sao? - Ừm, nhất định là vậy. Không thể để hắn sống. - Anh à, thật ra Hachibe bị đại bàng quắp đi nên lạc đến nhà chúng ta, đang nằm nghỉ ở bên trong đấy. Nếu anh cứ một mực muốn giết Hachibe thì hãy giết em trước đi đã. Người chồng nghe vợ nói thế, không còn cách nào khác: - Thật ư, vậy thì ta không ra tay nữa, dắt Hachibe ra đây! Hachibe ra ngoài, chào người chồng thì anh ta nói: - Là Hachibe à, làm sao anh đến được đây. Dù gì thì anh cũng không về một mình được đâu. Nếu anh muốn quay về nhà bình an vô sự thì phải chờ đến tháng Mười hai. Đêm ngày bảy tháng Chạp, thần Cá sẽ hạ thủy. Anh hãy tranh thủ lúc đó mà theo về, không thì sẽ lạc lối mãi mãi. Hachibe vừa gật đầu vừa nghĩ bụng: "Gay go thật rồi!" thì người chồng chỉ vẽ: - Nhưng Hachibe à, anh chuyên đặt đó ở sông để bắt cá hồi. Từ trước đến giờ anh đã giết không biết bao nhiêu cá con, cá cháu của thần Cá. Cho nên e là thần Cá gặp được anh sẽ nuốt sống anh đó. Nếu anh không muốn mất mạng thì hãy hứa với thần Cá sẽ không sát sinh nữa và xin thần chở cho về quê. Thời gian thấm thoắt trôi qua, lá cây chuyển sang màu đỏ, trời lạnh hơn và đến đêm ngày bảy tháng Chạp, Hachibe đứng chờ ven sông. Thình lình nghe có tiếng hô lớn: - Thần Cá hạ thủy! Thần Cá hạ thủy! Và thần Cá xuất hiện. Hachibe gọi: - Thần Cá ơi, thần Cá! Thần Cá đến ven bờ hỏi: - Ai gọi ta thần Cá ơi thần Cá hỡi? - Là "Hachibe đặt đó"! - Gì hả? Nếu là "Hachibe đặt đó" thì ta sẽ nuốt tươi! Nói rồi thần Cá há cái miệng to như miệng sư tử. Hachibe hoảng hồn: - Thần Cá! Thần Cá! Tôi sẽ không đánh bắt trên sông nữa. Hãy tha cho tôi. Tôi bị đại bàng quắp đi nên lạc đến rừng này, không về nhà được. Tôi hứa sẽ không bắt cá nữa, nhờ thần Cá cho tôi cưỡi trên lưng để về nhà. - Có thật không? Có chắc là từ nay về sau ngươi sẽ không đánh bắt cá sông nữa không? Thần Cá bắt Hachibe hứa chắc rồi mới chịu chở chàng trên lưng. - Thần Cá hạ thủy! Thần Cá hạ thủy! Thần Cá vừa hô to vừa xuôi dòng, xuống núi, qua đồi, ra sông Mogami rồi lại cứ thế bơi về làng. Người trong làng sợ nghe tiếng hô: "Thần Cá hạ thủy!" sẽ mất mùa lúa nên cố tình đem chày ra giã gạo tưng bừng náo nhiệt. Cả làng thấy Hachibe quay về thì vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: - Ồ ồ, Hachibe à! Lâu không thấy anh quay về, cứ lo không biết anh bị làm sao? Thế rồi từ đấy về sau, Hachibe không đặt đó bắt cá nữa. Và cũng từ đó anh chăm sóc chó, mèo rất cẩn thận và còn rất yêu quý chúng.
  2. Em yêu, để anh nói em nghe điều này nhé: 1 + 1 = 2, 2 con mắt anh nhìn em; 2 + 3 = 5, 5 giác quan anh nhớ em; 5 + 2 = 7, 7 ngày 1 tuần anh nhớ đến em; 7 + 5 = 12, 12 tháng 1 năm anh mơ về em; 99 + 1 = 100, 100 năm anh cần có 1 người như em bên cạnh. Anh yêu em hãy đồng ý làm người yêu anh nhé!
  3. Ngày xưa, ở làng nọ, có một con quỷ độc ác rất to lớn. Cứ tối đến là nó lại mò xuống làng bắt trẻ con. Người dân trong làng lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ không biết hôm nay con mình có bị bắt hay ngày mai con mình có bình yên không?. Vì vậy, họ sang làng bên nhờ ba chàng trai trẻ là anh Nắm Đấm, anh Cõng Đền và anh Trí Tuệ giúp bắt con quỷ. Anh Nắm Đấm là người có nắm tay khỏe mạnh, có thể dùng nắm đấm của mình đấm vỡ cả đá. Anh Cõng Đền là anh có thể cõng cả một ngôi đền trên lưng mà vẫn bước đi dễ dàng. Anh Trí Tuệ thì tất nhiên cũng khỏe mạnh nhưng anh còn rất thông minh nữa. Khi được dân làng nhờ cậy, ba anh bắt đầu bàn bạc với nhau. Anh Trí Tuệ nói: - Tôi nghĩ là nên chuẩn bị một cánh cửa sắt trên đường con quỷ đi, và trên cánh cửa ta đặt một tảng đá lớn. Nếu con quỷ phá cửa, hòn đá sẽ đè lên hắn. Và ta sẽ nhân cơ hội đó để đánh hắn. Nhưng anh Nắm Đấm lại nói: - Không cần phải phiền phức đặt đá như vậy. Tôi sẽ nấp sau cánh cửa. Nếu con quỷ phá cửa thì tôi sẽ cho nó biết tay. Lập tức, anh Cõng Đền phản bác: - Anh nói cái gì? Tôi mới là người tiêu diệt con quỷ. Vì vậy, anh Trí Tuệ chuẩn bị ba cánh cửa sắt trên đường con quỷ đi qua. Cánh cửa thứ nhất là anh Nắm Đấm. - Con quỷ mà đến đây tôi sẽ đánh nó. Cánh cửa thứ hai là anh Cõng Đền. - Nếu anh Nắm Đấm bị đánh bại thì tôi sẽ thay anh tiêu diệt con quỷ. Còn ở cánh cửa thứ ba, anh Trí Tuệ lặng lẽ đặt đá và chuẩn bị một thanh đao thật sắc rồi chờ con quỷ đến. Cuối cùng, khi trời sập tối, con quỷ cũng đến. Khi đến trước cánh cửa thứ nhất, nó quát lớn: - Kẻ nào, kẻ nào dám cản đường ta? Anh Nắm Đấm từ sau cánh cửa nói vọng ra: - Là ta đây! Mày thử phá xem. Con quỷ đùng đùng nổi giận, nó lấy hơi thổi một cái khiến cánh cửa bật tung. Nó bắt được anh Nắm Đấm và nuốt luôn vào bụng. Sau đó, nó đến cánh cửa thứ hai: - Kẻ nào lại dám cản đường ta nữa đây? Anh Cõng Đền nói vọng ra: - Là ta đây! Có gan thì thử phá xem. Con quỷ lại nổi giận, phá cánh cửa thứ hai rồi cũng nuốt luôn anh Cõng Đền vào bụng. Khi đến cánh cửa thứ ba, nó lại quát lớn: - Lại là kẻ nào cản đường ta nữa? Anh Trí Tuệ trả lời: - Là ta đây! Mày mở được thì mở thử xem. Con quỷ tức giận đẩy mạnh cánh cửa. Ngay lập tức, hòn đá rơi xuống đè lên nó: “RẦM!!!” - Aaa… Con quỷ thương tích đầy người, vội vã bỏ chạy. Nhưng anh Trí Tuệ đã cầm đao đuổi theo nó. - Đứng lại, tuyệt đối không để ngươi thoát. Nhưng đến ngã rẽ, anh mất dấu con quỷ. Anh Trí Tuệ đành lần theo vết máu mà con quỷ để lại. Trong lúc con quỷ đang ôm đầu ngồi bệt bên bờ ao thì anh Trí Tuệ xuất hiện, kề đao vào người nó. - Từ nay tôi sẽ không làm điều ác nữa, xin tha mạng cho tôi! Con quỷ khẩn khoản van xin anh. Cuối cùng, anh Trí Tuệ nói: - Vậy hãy thả anh Nắm Đấm và anh Cõng Đền ra! Nghe thế, con quỷ lập tức hít một hơi thật sâu rồi phun anh Cõng Đền ra, lại hít một hơi nữa để phun anh Nắm Đấm ra. Sau đó nó chạy ngay vào núi. Từ bữa ấy, người dân trong làng sống yên bình mà không lo quỷ quậy phá nữa.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...