Jump to content

GloryDs

Thành viên
  • Số bài viết

    15
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về GloryDs

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. GloryDs

    ...

    DANG DỞ ( Phần I ) Chiều xuống dần trên những nếp nhà tồi tàn và ẩm mốc của khu trọ nghèo…tàn tích của trận mưa nặng hạt trưa nay vẫn còn vương lại trên mặt sân chung sũng nước, nhầy nhụa và loang lổ những mảng tường đã lâu không được chống thấm. ở khu trọ này, cái nghèo là điểm chung nhất. Một dãy 6 phòng nhỏ như tổ mối, ẩm thấp và bẩn thỉu nối sát nhau chật chội, hướng cửa chính ra một lối đi chung hẹp té chưa đầy thước và mặt tiền là sân phơi tạp nhạp những thứ vật dụng linh tinh mà trông xa tưởng như một bãi rác công cộng. Nhưng dù vậy, thì chút nắng chiều còn nuối tiếc hắt lại trước khi chìm vào đêm vẫn rất đẹp, rất nên thơ. ít ra là trong cảm nhận của Hoài. Hoài là khách trọ lâu năm ở chỗ này, từ khi anh chân ướt chân ráo lên chốn phồn hoa đô thị để nuôi dưỡng cho mình một ước mơ. Là con trai út trong một gia đình nông dân nghèo ở miền quê mà có nhắc tên có lẽ cũng chẳng ai biết, từ nhỏ Hoài đã ít học, hoặc giả có học thì cũng khi được khi không, anh học trễ 3 năm so với chúng bạn cùng trang lứa, mà ấy là chúng nó cũng đã học trễ từng ấy năm. Thành ra, khi Hoài từ giã ngôi trường cấp 3 để khoác lên vai hành trang của một sinh viên năm nhất thì anh đã 25 tuổi, cái tuổi mà ở quê vốn đã yên bề gia thất với một bầy con nheo nhóc và mảnh ruộng khô cằn những vết chân chim. Anh chị Hoài đều vậy, nghèo đói và bỉ cực. 1 gia đình 8 người kể cả bố mẹ chỉ mình Hoài có diễm phúc được đến trường, bởi vậy tương lai của Hoài được thắp sáng hơn một chút. Ngày tiễn anh ra ga, mẹ anh không cầm được nước mắt, còn bố anh trao cho đứa con trai ánh mắt của sự kì vọng và một niềm tin vô bờ, nhưng thứ mà Hoài luôn giữ bên mình là ngôi sao gấp bằng lá dừa của thằng Đen, con của chị Hai gọi Hoài bằng cậu, nó lấm lét dúi vào tay Hoài với 1 nụ cười ngưỡng mộ: “ cái này con tặng cậu, cậu học giỏi, mai mốt về dạy cho con nghen ”. từ ngày đó đến nay đã 3 năm, Hoài càng già hơn với cái tuổi của mình bởi bộn bề những lo toan và cuộc sống bon chen khắc nghiệt. Để nuôi dưỡng tương lai, anh phải bươn chải bằng đủ thứ nghề, từ bồi bàn, giữ xe,… và mới nhất, cũng là có giá nhất, là làm gia sư cho một gia đình trung lưu ở sài gòn. Kể ra đó cũng là một điều may mắn . Ngày 3 bữa lót dạ bằng bánh mì và mì gói, Hoài dành dụm từng đồng để cuối tháng gửi về cho gia đình một hai trăm ngàn, có khi mẹ ốm, anh dồn hết số tiền dạy thêm kiếm được lo thuốc thang cho mẹ, còn mình bóp bụng với số ít ỏi còn lại từ chân bưng bê cho một xe hủ tiếu đầu đường. Cuộc sống cơ cực, nhưng dù cực cách mấy, Hoài vẫn luôn giữ cho mình 1 niềm tin bất diệt vào cuộc sống, vào số phận đổi thay một ngày nào đó. Hoài dắt chiếc xe đạp cọc cạch vào trong sân, kéo sợi dây xích khóa lại rồi bước vào nhà. Hôm nay, bỗng dưng anh bỏ quên cái nắng vàng hiu hắt lại sau lưng… Thả phịch người xuống nền gạch ẩm ướt, Hoài dựa lưng vào tường, mắt nhắm hờ rồi trút ra tiếng thở dài nặng nhọc. nhà bên cạnh, bà Tư lại oang oang nhiếc móc ông chồng vô tích sự tối ngày chỉ biết làm bạn với ma men, còn ông Tư thì say quắc chẳng biết gì, cứ lải nhải mấy câu vọng cổ bằng cái giọng nhè nhè của người say rượu. tí nữa thế nào cũng có xô xát, Hoài cười nhạt, ngày nào mà chẳng vậy. Mỗi người một cảnh…Được một lúc, khi cuộc chiến nhà bên cạnh đến hồi quyết liệt thì Tâm, con gái của ông bà Tư lại chạy qua gõ cửa phòng Hoài, khóc rấm rứt. Gần như ngày nào Hoài cũng phải đứng ra hòa giải cho cặp vợ chồng đó, trừ những ngày anh phải dạy thêm giấc chiều, những ngày đó tàn tích của cuộc chiến thường để lại trên thân thể ông Tư những vết bầm tím, những vết rách tứa máu từ cây chổi chà trong tay vợ. Lần nặng nhất, ông Tư phải nhập viện vì rách cơ vai, phải khâu cả chục mũi, thương chồng nhưng được cái làm bà Tư hài lòng là bác sĩ bắt ông phải ngưng rượu cho tới khi lành hẳn. Và Hoài lại thành đối thủ của ông Tư trong những cuộc cờ đêm, khi tiếng nòng nọc kêu xé lòng vang lên từng chập từ cái ao đối diện khu nhà trọ. Hôm nay vẫn vậy, Tâm lại chạy qua nhờ Hoài can ngăn bố mẹ mình, Hoài cũng ko thể không nhấc cái thân rã rời mệt mỏi qua nhà hàng xóm. Cái số khổ, mà ngặt nỗi bà Tư chỉ nghe Hoài. Vậy là yên chuyện, ông Tư được yên thân mà ngủ với Lưu Linh vỗ giấc, còn bà Tư lại có dịp bày tỏ nỗi lòng với thằng rể mà bà ao ước. Bà Tư kết Hoài thấy rõ, trong khu nhà trọ không ai là không biết. Tâm là một cô gái tốt, xinh xắn, nết na, là công nhân của xưởng may gần đó. Cô mới 22, cái tuổi đương thì mơn mởn mà khối anh gần nhà phải ối a muốn được cặp kè. Vậy mà trái tim mềm yếu của cô dường như phớt lờ mọi sự xung quanh, chỉ đỏ mặt thẹn thùng mỗi khi bị chàng trai nào đó buông lời tán tỉnh. Bởi lẽ, trái tim cô đã in hình bóng anh sinh viên nghèo cùng khu trọ tự khi nào… Cô thường len lén nhìn anh, chăm chú nghe anh gảy đàn mỗi đêm, khi ánh trăng vàng treo lơ lửng trên thinh không mênh mông không một ánh sao. Những khi đó, lòng cô thổn thức, nghẹn ngào theo từng lời ca sâu lắng : “Sống trên đời cần có 1 tấm lòng…để làm gì, em biết không?..”. Hoài hát không hay, nhưng chất giọng trầm ấm cùng khả năng biểu đạt cảm xúc của người nghệ sĩ khiến anh luôn hút hồn những người xung quanh. Ít khi Hoài hát, thường chỉ những khi nhớ nhà, hay những lúc vu vơ với cảm xúc dạt dào, anh mới lấy đàn ra tình tự. Hoài học sân khấu, nên ngoài hát ca, anh còn viết…viết rất nhiều, làm thơ, truyện ngắn, viết báo,…đó ngoài là thú đam mê, còn là một nguồn thu nhập đáng kể. Hoài viết rất khỏe, gần như đêm nào anh cũng chong đèn với những áng văn, những khi đó, Tâm thường mượn cớ mang qua nhà anh khi thì tô mì, lúc lại bát canh nóng để có dịp gần anh. Hoài biết tình cảm của Tâm, nhưng anh luôn giữ giữa 2 người một khoảng cách… Nắng chiều đã tắt tự lâu lắm, còn cái đồng hồ cũ kĩ treo trên tường cũng báo cho Hoài biết đã nửa đêm…anh trở mình rồi chong đèn học. cuối năm, bài vở bận rộn nhưng anh cũng chỉ có thể học vào nửa đêm, khi cơ thể đã được thư giãn phần nào bằng giấc ngủ vội sau một ngày mệt nhọc. sáng lên trường, chiều dạy thêm, ban đêm lại tranh thủ ra phụ xe hủ tiếu của ông Hán ở đầu đường, Hoài được nghỉ ngơi cũng ít, hai tiếng đồng hồ bắt đầu từ 10h đêm. Ngao ngán, Hoài ngồi vào góc phòng, nơi để cái bàn xếp nhỏ xíu bằng gỗ đã theo Hoài từ quê nhà xa xôi, với bao kỉ niệm. bình thường, nó được xếp lại để chồng lên cái thùng sắt có lẽ cũng bằng tuổi với nó, cất ở góc phòng, treo phía trên là cây đàn ghita và đặt cạnh là manh chiếu cói sậm mồ hôi. Đó là cái chốn nương thân của Hoài, giản dị hệt như chủ của nó. Sáng mai nộp bài luận văn, mà tới giờ vẫn chỉ là trang giấy trắng, 2 tuần từ khi chọn đề tài, Hoài vẫn cạn. nhưng dù thế nào, đêm nay phải làm cho xong. Hoài đặt bút, và viết như quán tính, rất nhanh, nhanh như nhịp tích tắc của kim đồng hồ quay dần về sáng. Con gà trống nhà ông Hai nuôi ngoài sân giành làm phần việc báo thức, khiến Hoài mở mắt, gà gật chưa tỉnh hẳn, anh ngủ quên tự khi nào, nhưng bài luận dài 6 trang A4 xem như hoàn tất, có lẽ không đủ đạt điểm A, nhưng cũng không lo là quá tệ. Hoài duỗi mình 1 cách lười biếng, đầu va đánh bốp vào cái kệ sách phía sau, nhăn nhó, anh xoa xoa đầu rồi đứng dậy mệt nhọc. một ngày mới đã bắt đầu! Hoài đến lớp muộn, nhưng kịp giờ điểm danh, thằng Hưng huých cùi chỏ : “ tối qua lại viết nữa à? Sao mặt mũi lờ đờ thế?” Hoài khẽ gật, đưa cho nó coi bài luận văn của mình : “ cái này nè, suýt nữa thì ngủ quên.” Thằng Hưng gật gù ra chiều khoái trá lắm, nó học kém nhất lớp, nhưng chơi được, cũng con nhà nghèo nhưng ko quá túng thiếu, có điều mắc cái tật nghiện thuốc lá nên chết luôn với cái danh Hưng nghiện. nó cũng chẳng phiền. Hưng chơi thân với Hoài, cũng là đồng hương, nhưng một đứa giỏi nhất nhì lớp kè kè với 1 thằng thuộc loại đầu đất ko ai hơn kể ra cũng kệch cỡm, chưa kể tới tuổi tác so le, Hoài đứng tuổi, nghiêm trang còn Hưng nhí nhố, hoạt náo ở cái tuổi 23. Nhưng dù sao thì cả hai cũng hợp nhau ở một số điểm, thành ra thân từ khi nào không biết. lớp Hoài ban đầu 30 sinh viên, nhưng rơi rụng kha khá từ năm 2, nên bây giờ cũng không đông mấy, gần 20 mạng. học sân khấu tưởng nhàn, nhưng đâu phải vậy, có khi cũng mướt mồ hôi, nhưng một học sinh xếp loại top như Hoài đâu thể nào trượt, thành ra thằng Hưng hưởng lợi. Trong lớp, chơi với Hoài chỉ có Hưng, vì cái tính thâm trầm ít nói, lại già dặn của Hoài khiến anh tự tách mình khỏi thời sinh viên sôi nổi. nhưng điều đó đưa Hoài đến với cuộc sống một cách thực tế hơn. Ngoài giờ học, anh dạy thêm, rồi phụ bán, bao nhiêu đó cũng đủ để anh tất bật, còn thời gian đâu để vui chơi? Hoàn cảnh của Hoài trong lớp không ai không biết, thành thử cũng được cảm thông. Hoài không thể không biết ơn cô bạn lớp trưởng đáng yêu đã giúp anh một chân cộng tác viên với một tờ báo. Rồi đến thằng bạn thân giúp anh có chỗ dạy kèm : “ ông bà chủ tốt nhưng khó tính, không thích tật hút thuốc của tao, mày thì hạp, thử coi, tao giới thiệu rồi, chiều nay tao dẫn mày tới”. vậy là Hoài trở thành thầy giáo. Anh dạy kèm cho một cậu nhóc học lớp 11, gia đình khá giả nhưng bất cần dù sức học không hề kém. Sau 1 năm, anh giúp học trò xa dần những thói hư tật xấu để trở thành một học sinh ngoan, học lực khá, nên không chỉ được lòng học trò, cả bậc phụ huynh cũng hài lòng lắm, thi thoảng lại bồi dưỡng thêm cho anh món nọ món kia. Hoài không muốn nhận nhưng cũng không thể chối từ. những thứ đó thường Hoài đưa hết cho Hưng, vì cậu chàng thích đỏm dáng lúc thì gel, lúc lại nhuộm tóc màu xanh màu đỏ, không thì “tẩu” để kiếm vài bao thuốc, âu cũng là hợp lẽ. Ra khỏi lớp, Hưng níu lại: -café mày! Hoài lắc đầu: -mày biết tao phải đi dạy, café của mày bữa khác tao uống được không? Hưng xoa hai tay, cười khà khà trong khi chân vẫn ngoặt qua bánh trước chiếc xe đạp của Hoài: -yên tâm đi, hồi nãy thằng nhóc học trò mày gặp tao ngoài cổng, nó với ông bà già đi ăn cưới chiều nay, nên mày free, không lẽ lại chê chầu café ăn mừng của tao à? Hoài hấp háy: -mày có sô gì hay sao mà khoái trá dữ vậy? -khà khà, báo cáo anh là em vừa nhận được một chỗ dạy mới, thằng nhóc cũng ngoan, nhưng được nhứt là ông bà già nó không có ý kiến gì với điếu thuốc lá của em hết. -vậy thì coi bộ tao muốn chê café của mày dở cũng không được rồi. muốn đi thì đi, rảnh mà! Hai thằng ngồi phệt ở vỉa hè, trước mặt là 2 ly café khét lẹt nhưng đặc thì hết chê. Cái thứ này tỉnh lắm, uống chẳng ngon lành gì, nhưng đã đổ nó vô người mà còn ngủ được thì y học cũng phải bó tay! Nhấp một ngụm, Hưng khà 1 tiếng khoái trá: -thèm! -… -đừng có để tâm, mày biết tao mà, nghiện mà ko có thì khi có nó mới vậy. chuyện mày sao rồi? -sao trăng gì? -thì chuyện mày với con nhỏ xinh xắn chung khu trọ đó, tao thấy nó kết mày lắm. -ừ thì kết, nhưng khó mày ạ. Tao không muốn làm khổ người ta, mà cũng ko muốn người ta phải buồn… -thành ra mày lấp lửng vầy hoài hả? -ờ…Hoài gật đầu cam chịu, tay mân mê ly café đã rịn mồ hôi. Hưng không hỏi nữa, mắt anh nhìn xa xăm…ít khi nó như vậy, từ khi chơi chung, Hoài chưa thấy nó mông lung như vậy bao giờ. -có chuyện gì với mày hả? Hưng không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi thả ra một nụ cười méo xệch. Chỉ cần như vậy, Hoài cũng lờ mờ đoán ra, nhưng anh không hỏi, thôi thì cứ để cho mọi chuyện diễn ra tự nhiên, điều gì đến sẽ phải đến, nếu số phận buộc anh với Tâm phải đến với nhau thì trốn cũng không được, còn nếu Hưng thực sự có tình cảm ấy chắc chắn nó sẽ tự tìm hạnh phúc cho riêng mình… …2 ly café đã tan đá tự bao giờ, loang lổ nước trên nền xi măng nhớp nháp…đằng xa, mặt trời xuống dần sau lưng những tòa nhà cao tầng của thành phố, lan tỏa cái quầng đỏ cam chói lòa ra mênh mông tưởng chừng vô tận. chiều tàn…thu hết cái vất vả của một ngày vào sâu trong mắt, để trải cái tịch mịch trong tâm trạng những kẻ suy tư vào ánh đèn đường vàng vọt bật sáng lên tự khi nào. trời tối dần…nhưng chưa quyện vào đêm. Bữa café chiều khiến Hoài thao thức, dù mệt rã rời nhưng dường như giấc ngủ cứ xa lánh anh như một chứng dịch bệnh. gối tay dưới đầu, Hoài nằm trằn trọc, đầu óc lởn vở những suy nghĩ vẩn vơ, về mình, về Hưng, về Tâm, và về cả quãng đời dài trước mặt. 1 tương lai xa vời quá! thời gian trôi thật nhanh, nhưng cũng bởi vì nó nhanh, nên đôi khi ta như con tàu mất lái, phó mặc cho dòng chảy xiết của cuộc đời đẩy đưa mà có biết đâu nơi nào là bờ bến?! con người sinh ra vốn dĩ là một tờ giấy trắng, tinh tươm và đẹp đẽ, nhưng không phải tờ giấy nào cũng rơi vào tay một tác gia tài ba để viết lên đó những nét chữ vuông vức. cũng như một vở kịch, một vở kịch phản ánh hiện thực của xã hội này, khi mỗi nhân vật được tạc nên bởi chính những gì trần trụi nhất mà đôi khi khiến người xem cảm thấy tàn bạo, nhẫn tâm để rồi thốt lên: “sao giống ta thế nhỉ?!”. Vậy đấy, kịch không là giả tạo, càng không phải là từ ngòi bút của một tác gia nào, mà nó là hiện thực được tổng hợp, đúc kết và cô đọng lại từ xã hội rộng lớn để đưa lên khoảng không nhỏ bé của sân khấu với cánh gà. một diễn viên trong vở kịch đó, phải gạt bỏ đi cái tôi của riêng mình để hóa thân vào nhân vật, làm cho nhân vật sống với những cảm nhận khác nhau của khán giả. Họ thật tài tình, họ đeo vừa khít cái mặt nạ trắng sáp tưởng như vô cảm để mang đến 1 vai diễn xuất thần. thiên hạ thích kịch, vì nội dung kịch bản có chiều sâu, vì diễn viên tài năng gạo cội, và vì họ tìm thấy chính cuộc đời mình được phản ánh trên 60m2 sân khấu. họ ái mộ những diễn viên xuất sắc có thể diễn đa vai, nhưng họ có biết được rằng chính mình cũng là một diễn viên có hạng ngoài xã hội? họ ái mộ những kịch tác gia nổi tiếng viết rất thực, rất hồn nhưng họ có biết rằng họ cũng không hề kém cạnh ở sàn đời kia? Nhưng không như một vở kịch, chúng ta không thể tự chọn cho mình một vai, và càng không thể làm lại mỗi lần chưa đạt, ở đời, người ta chỉ có thể chọn cho mình một bộ mặt, để rồi bộ mặt đó dán chặt vào cái chân dung chân thực của ta, biến nó thành méo mó và thô ráp, vô cảm với xung quanh. Bạn chọn cho mình một chiếc mặt nạ như thế nào? Một người tốt, một công dân gương mẫu hay một kẻ trục lợi bị đào thải khỏi xã hội vốn dĩ đã nhuốc nhơ này? Dù chọn lựa thế nào, cuộc đời vẫn xoay vần với bao nhiêu đó sự kiện: sinh ra, lớn lên, đi học, lấy vợ, sinh con đẻ cái, vật lộn mưu sinh rồi chết đi trong quan tài lạnh lẽo với cái xác khô kiệt lực và dúm dó những nếp nhăn. Hoài đang ở giữa giai đoạn đến trường và lấy vợ. người ta có thể lựa chọn không cái này hoặc không cái kia để đi tắt đến cái bước cuối cùng, nhưng Hoài không như vậy. anh cũng có những mơ ước tầm thường về một gia đình hạnh phúc có vợ hiền con ngoan, ấm cúng dưới một mái nhà có thể không xa hoa nhưng đầy đủ. Những buổi sáng thức dậy với bàn ăn gia đình, những buổi tối giá lạnh cùng nhau quây quần xem ti vi, những lúc dạy con học, những lúc vợ chồng khơi lại giây phút mặn nồng,…tất cả như một bộ phim viết sẵn chỉ đợi công chiếu, nhưng việc mà ông “đạo diễn” băn khoăn lúc này là phân vai thế nào cho phải. Hoài biết tình cảm của Tâm dành cho mình, nhưng anh lại không biết được tình cảm thực của mình ra sao. Từ lâu, anh đã vùi nén một cách thô bạo thứ tình cảm mà anh cho là ủy mị vào nơi sâu thẳm nhất trái tim mình, với anh, sống không hoàn toàn là yêu, mặc dù anh vẫn yêu. Một nhà văn, một nghệ sĩ phải biết giữ cho mình một tình yêu cháy mãi trong tim. Có như vậy mới viết được, mới sống được. con người sống không có tình yêu thì cũng bằng cây cỏ, cũng bằng những vật vô tri không có tâm hồn. nhưng tình yêu rộng lắm, nó bao hàm tất cả, và tình yêu nam nữ chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi giữa sa mạc mênh mông. Cũng bởi vì tình yêu ấy nhỏ nhoi, nên Hoài đã để lạc nó tự lúc nào...với Tâm, Hoài chỉ xem như một người bạn, một tri kỉ luôn biết lắng nghe và chia sẻ, một thính giả ái mộ giọng hát của anh, một độc giả trung thành với những sáng tác của anh, tất cả chỉ có vậy. và Hoài cũng không hề muốn thay đổi điều đó… Những suy nghĩ vẩn vơ như đưa anh lạc ra ngoài thời gian, để nhịp gõ tích tắc từ cái đồng hồ treo tường trở thành một âm thanh cô độc làm tăng thêm cái tịch mịch của đêm. Thở hắt ra ngao ngán, Hoài với tay lấy cây đàn ghita, so dây rồi gảy lên từng tiếng đầu tiên, như tuốt ra nỗi lòng chất chứa: “ Ôm lòng đêm, nhìn vầng trăng mới về…nhớ chân giang hồ. Ôi phù du, từng tuổi xuân đã già, một ngày kia đến bờ…đời người…như gió qua…”. Tiếng hát khe khẽ trôi vào không gian, thả hoang vu nỗi niềm bất tận đi lang thang như mong chờ một tâm hồn đồng điệu. ngoài cửa sổ, chợt vang lên tiếng hòa ca của một cô gái tóc xõa ngang vai, Tâm đã ở đó…tự bao giờ…
  2. GloryDs

    ...

    CẢM TÁC “CHIỀU” MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ Sầu ơi sao nỡ giăng lên mí mắt Một nỗi buồn của kẻ tha phương? Sầu ơi sao chẳng thắp một nén hương Để truy điệu linh hồn người xa xứ? Khi tất cả chỉ còn là quá khứ thì trong lòng kẻ lữ thứ dập dìu một nỗi cô liêu Mỗi chiều bước chân ngang hàng quán liêu xiêu Nghe “Chiều” vang lên từ radio nhỏ Nghe sóng lòng hoàng hôn mờ tỏ Nghe nỗi buồn dợn bước chân mây… Nghe mưa đẫm vai gầy Nghe cô đơn thây ma quạnh quẽ … Sầu ơi! xin mi đừng cô lẻ Mà đến cùng những giá lạnh đêm đông Để cùng ta cạn chén hương nồng Cùng nhấm nháp nỗi mênh mông trong tâm khảm. Sầu ơi…Sầu ơi… Mi đưa tay lả lơi Mi liếc nhìn khiêu gợi Để tơi bời những cảm xúc trong ta Sầu ơi… Xin để ta nghỉ ngơi Xin cho ta dăm phút giây không còn nhớ Khi men rượu say trong suối lòng ta đã vỡ Sầu ơi… Xin cho ta thảnh thơi… …sầu ơi…hồn ta diệu vợi… 11/07/07
  3. GloryDs

    ...

    VAI ÁO EM MÀU XANH… Một ngày kia bình minh không thức dậy Nắng sẽ chẳng còn sưởi ấm được lòng tôi Thì sống đây cũng bằng chết đi rồi Linh hồn không bóng nắng Linh hồn chỉ còn làn sương trắng Mỏng manh Vai áo em màu xanh Dệt từ chất liệu sa tanh mướt mát Thoảng qua hồn tôi cằn cỗi một gốc cây già Vai áo em màu xanh Vai áo em màu xanh Cho tôi chút an lành không chút nắng Cho hồn tôi không còn làn sương trắng Vai áo em màu xanh Tôi mang hình em vào tâm thức Đẽo mái chèo chở mãi trên sóng lòng tôi Không nắng nhưng sống lại rồi Cái linh hồn tôi cằn cỗi 03/07/07
  4. GloryDs

    ...

    MƯA MÙA HẠ Mưa mùa hạ long lanh rớt nhẹ trong lòng mưa mùa hạ rì rào nghe tim nào xào xạc? mưa mùa hạ một nẻo chung đôi Mưa quyện mồ hôi Tôi thôi không còn nhận ra tiếng khóc Lẫn trong mưa Lẫn tiếng thương lòng Mưa mùa hạ Có chút lạ ngập hồn tôi Mấp máy đôi môi Tôi thôi không chờ nỗi nhớ 02/07/07
  5. GloryDs

    ...

    NHỮNG GIẤC MƠ Có những giấc mơ chở hồn tôi về nơi xa thẳm Nơi có những điều cuộc sống chẳng có đâu Chẳng có những âu sầu, Cũng không còn những đêm thâu thức trắng Chẳng có những bước chân Phân vân trên nền cát nắng Chẳng có những tâm hồn Hấp hối trong bụi mận gai Chẳng có những bi ai Nghênh ngang tồn tại Chẳng có những nụ cười Gượng gạo trên môi Cũng chẳng còn Những nếp nhăn đầy lối Những mảnh đời gian dối khắp nơi nơi …nhưng ai ơi Giấc mơ cứ mãi xa vời Không là thực nên người người mơ tưởng Không là thực mà chỉ là tưởng tượng Để con người cứ phải bi thương Bi thương hòa chung tiếc nuối Giá mà…được chết đuối Cùng…giấc mơ ?! 02/07/07
  6. GloryDs

    ...

    NẾU MỘT NGÀY BIỂN XANH KHÔNG CÒN SÓNG… Nếu một ngày biển xanh không còn sóng Sẽ chẳng còn hình bóng ấy trong anh Nếu một ngày mặt nước chẳng trong xanh Thì mới hết hình anh buồn u uẩn Nhưng anh biết đấy là điều ngu xuẩn Bởi biển nào thay đổi phải không em? Biển ngọt ngào, lại cũng đẹp như em Biển say đắm như em yêu vậy đấy Biển cũng biết phải làm mình làm mẩy Phải ghen tuông, hờn dỗi cũng chất đầy Biển bực mình xua đuổi những đám mây Vì không muốn mây cùng trăng bầu bạn Biển chẳng thể một ngày kia khô cạn Chẳng thể nào nuốt nổi ánh trăng kia Nên chấp nhận một sớm phải chia lìa Để cho trăng về bên kia giấc ngủ Rồi chờ đợi một ngày dài ấp ủ Kéo trăng về ngái ngủ những cơn mơ Em chẳng thể vứt bỏ những vần thơ Anh đã viết in trên nền cát trắng Chẳng thể giết tâm hồn tràn ngập nắng Cũng đặng đừng bỏ lại trái tim si Một trái tim ẩm ướt tuổi đương thì Nên vội vã quay đi, mi vướng lệ Trăng thật tệ, tình anh đây cũng thế Mải lang thang bộ dạng kẻ không nhà Rồi giật mình một sớm phải ối a Sao còn lại chỉ mình ta thế nhỉ? Trăng nghe biển nhẹ nhàng lời thủ thỉ Giận trăng rồi, biển sẽ để trăng đi… Một mối tình si, hai tim mụ mị Hạnh phúc nhạt rồi, giữ để được chi? thôi bỏ đi, nhưng đừng quên lời ước bởi bây giờ mặt nước vẫn còn xanh lời nguyện cầu cho hạnh phúc mỏng manh nếu một ngày…biển xanh…không còn sóng… 02/07/07
  7. GloryDs

    ...

    TÌNH ƠI ! Thoáng trong hương cỏ vương theo gió Một chút tình tôi, chút tình ôi Chút tình mặn đắng trôi ngang cổ Cố nuốt đi rồi vẫn vướng thôi… Tự bao giờ từ kỉ niệm xa xôi? Em đi vội vã chẳng bồi hồi Chẳng còn hờn dỗi buồn vô cớ Cũng chẳng nhớ gì đến tình tôi? Tôi nhớ mãi: ngày em đến bên tôi Nụ cười tươi rói nở trên môi Tung tẩy lả lơi tay e ấp Đổ đầy rác thải ngập hồn tôi… Tôi giữ mãi: những ngày ta sóng đôi Lồng tay, nhịp bước thả trên đồi Ngồi nghiêng mặt nước nhìn trăng tắm Nhựa thắm tình nồng có thế thôi… Dẫu từng ngọt nhạt thoảng bờ môi Dẫu từng ân ái kề bên gối Nhưng gió thoảng thôi, vỡ tan rồi Thủy tinh dễ vỡ, tình cũng vậy Chẳng giữ cho đầy, một kiếp chơi Tình kia thử hỏi là gì đấy Mà sao chất hoài vẫn thấy vơi? 23-06-07
  8. GloryDs

    ...

    lâu rồi không vào diễn đàn, hôm nay up luôn một loạt vậy...
  9. GloryDs

    ...

    HAI CHỊ EM co ro, co ro em bé nằm co trong manh áo rách bên vệ đường ngổn ngang dưới ánh đèn vàng giấc ngủ kéo đến khẽ khàng để tay em buông lơi cái xoong nhôm cũ nát đựng dăm ba đồng bạc ngày công em hốc hác ! em ngủ say ô kìa ! em em đây cuộn tròn như củ khoai tây còi cọc mồm há hốc tay bấu chặt manh áo chị ngủ say hai chị em, hai tấm thân gầy ôm nhau ngủ giữa phố phường náo nhiệt hai giấc mơ về một bà chúa Tuyết đến bên em cùng một bao diêm để em ước, theo chút lửa tàn về với thiên đàng từ bỏ kiếp lang thang từ bỏ nỗi hoang mang đeo chặt. em thở hắt, nụ cười vụt tắt cái xoong biến mất...tự bao giờ thẫn thờ hai chị em ôm nhau khóc giọt ngắn giọt dài, bởi ngày mai, cả hai cùng đói cùng tươi rói những vết roi trên da thịt trời đêm mù mịt phố phường chằng chịt những hạnh phúc lướt qua như mây bỏ lại hai chị em, hai tấm thân gầy vất vưởng nơi đây công viên lạnh lẽo ngặt nghèo một nỗi riêng chung một thóang mông lung, tôi đưa em dăm tờ giấy bạc để nhận một ánh nhìn ngơ ngác một loạt tiếng rối rít cám ơn nhưng tôi biết ơn, hai chị em đã cho tôi nhớ: hạnh phúc ở trong tay đừng để nó vụt bay. kỷ niệm công viên Tao Đàn 16/06/07
  10. GloryDs

    ...

    @aily: thanks for ur comment . mấy hôm nay bận rộn thi cử nên cũng không onl, hôm nay có dịp vào thotre thì thấy topic của mình rớt tuốt phía dưới, lại thấy bài post của aily nên thôi cũng tranh thủ up nó lên trên 1 tí. bữa giờ bận, Vinh cũng không viết được gì ,với lại đang dồn sức viết hoàn chỉnh truyện ngắn đầu tiên, sau khi hoàn tất sẽ đưa lên,hy vọng nhận được nhiều nhận xét. à, lần sau cứ gọi tên Vinh cũng được, cái nick gloryds chỉ là quen thôi, định kiếm một cái nick khác để đăng nhập thotre nhưng cứ quen tay lại thành gloryds, trong diễn đàn này thấy nó ko đc hợp lắm nhỉ? CHIA TAY buồn không em, một ngày anh không đến? nhớ không em, một sớm chẳng gặp anh? giận không em, một lần anh lỡ hẹn? nấc nghẹn đi em, hạnh phúc vỡ rồi nẻo đường xưa nay mưa lầy lội bản tình xưa run rẩy phím đàn tình cảm hoang mang,biết đâu là bờ bến? hạnh phú ngọt ngào dễ vỡ tựa làn mây trái tim anh đây... đêm ngày thao thức nỗi lòng anh đây... tức nghẹn...một vũng lầy xin để gió mây... mang tình anh về nơi vô tận để chốn này, ray rứt trái tim em... để mỗi ngày, khi bình minh thức giấc khi chim hót rộn ràng những tán lá cây em chợt nhớ vu vơ lời anh hát nhớ tâm tình anh gửi những vần thơ để em bơ vơ trong đời cô độc mà nhớ về chút mộc mạc tình anh khi tán lá xanh khi mong manh giọt sương rơi trên lá khi phố phường rộn tiếng hát ca em sẽ nhận ra với em, anh là tất cả dĩ vãng đã xa hạnh phúc đã vỡ òa nhưng đừng đợi một ngày anh đến chẳng bao giờ anh đến nữa đâu em chẳng bao giờ lỗi hẹn nữa đâu em chẳng bao giờ...chẳng bao giờ nữa...đâu em... 06-06-07
  11. GloryDs

    ...

    KHOẢNG LẶNG tắt nắng khi những làn se lạnh xâm chiếm không gian,lạnh và rét buốt.cơn mưa kéo đến thật nhanh,vội vã và hối hả như những thực thể sống động đang lũ lượt trên mọi nẻo đường. từ những bác xe ôm tới những cô vỉa hè bán thuốc,từ những cậu ấm cô chiêu áo xanh áo đỏ tới những thiếu nữ cấp 3 áo dài trắng muốt,tất cả đều cuốn theo vòng xoáy của những tưởng tượng mơ hồ nhưng thực tế. đó có thể là những chiếc ghế sofa ấm áp,một bếp lò sưởi tí tách bên bàn ăn đầy gà rán với khoai tây,hay giản dị hơn, chỉ là một mâm cơm đạm bạc của phố nghèo,nhưng tất cả đều có một điểm chung, là sự ấm cúng ngoài cơn mưa tầm tã... mưa rất đẹp,rất nên thơ,và vô cùng quyến rũ.mưa phùn ngọt ngào như đôi lứa yêu nhau,mưa ngâu hờn dỗi những điều vô cớ,mãnh liệt như những cơn giông hay tầm tã như mưa cuối mùa. mưa đến rồi đi,như dòng nước mát gột sạch sự cáu bẩn nhàu nhĩ mà phố thị phải chun mũi khó chịu suốt những tháng dài oi ả,để làm trong lành bầu không khí vốn quá tải vì những chiếc xe 4 thì,để làm sạch trơn những con chợ ngập trong nước cống và có lẽ,để làm tươi mới tâm hồn những kẻ lo toan. khuất trong góc tối của một quán cafe nào đó,lẫn trong tiếng nhạc du dương vang lên từ dàn ampli hiện đại là một tách cafe bốc khói thơm lừng và...đắt giá. đó có thể là thứ nước giải khát rẻ tiền của một đại gia, là mặt hàng xa xỉ nhưng ko quá xa vời của một kẻ học làm sang,nhưng lại đáng giá bằng nhiều ngày công của dân lao động. đối lập lắm! đối diện quán cafe sang trọng đó là một con hẻm tồi tàn với những quán hàng rong xập xệ và nhớp nhúa,nhầy nhụa những chất đặc sánh thải ra từ bếp lò mà cống rãnh cũng than rằng khó ở,ở đó,có những đứa bé,những cụ già,cả những bà trung niên khó chịu vì vỡ hụi,nhưng tựu trung là con người,những con người bình tàn. họ bon chen từng cắc,họ dín díu từng xu,nhưng họ không bao giờ thoát nghèo. kể cả khi họ bươn chải dưới những cơn mưa...ai đã từng bỏ hàng giờ liền để được chiêm ngưỡng gương mặt tiu nghỉu xác xơ của mấy mụ ế hàng,của mấy đứa trẻ bụi đời đói ăn,hay của mấy bác xe ôm chỏng chơ trùm áo mưa đếm nếp nhăn hằn sâu trên trán? có lẽ chẳng được mấy người...chỉ có những kẻ rỗi hơi vô tích sự,những gã văn thơ tìm chút thi vị và những tên họa sĩ quèn cắp bảng vẽ lê lết khắp phố thị để đào bới những điều vu vơ. nhưng tất cả là tôi đó. tôi bỏ hàng giờ liền ngồi máy tính của sinh viên IT, hàng giờ ngồi luyện phát âm của sinh viên ngoại ngữ,hàng giờ liền múa hát của sinh viên sân khấu chỉ để tìm cho mình một khoảng riêng. để rồi ở đó,tôi thấy mình cô độc. nhưng cô độc trong sự hòa đồng. tôi cô độc cùng những gánh hàng nguội lạnh,cô độc cùng những trẻ cơ nhỡ co ro bên vỉa hè,cô độc cùng mấy bác xe ôm trông thời gian qua chậm chạp...tôi cô độc cùng những điều bình dị nhất trong cuộc sống này, nhưng bởi vì những điều đó là bình dị nên bỗng dưng, tôi trở nên hòa đồng trong nó. chỗ tôi ngồi thấp hơn vệ đường,nơi nước mưa có thể ngập vào gót đôi sandal bẩn thỉu mà từ khi mua chưa một lần được giặt rửa. nhột nhạt lắm cái cảm giác đó.nhưng tôi cũng chẳng buồn di chuyển,vì còn mải theo đuổi một hình ảnh thật thu hút. có lẽ ai đó sẽ nghĩ rằng tôi mải dõi theo một bóng hồng lả lướt trên chiếc xe tay ga cáu cạnh,nhưng thực ra,tôi không thể dứt ánh nhìn khỏi vẻ chênh vênh của 1 thằng bé gầy gò,đen đúa và rách rưới. thật khó tưởng tượng lại tồn tại một thành viên như vậy của xã hội thời hội nhập, mà ngỡ như đang quay ngược kim đồng hồ trở lại sài gòn những năm đầu giải phóng. hình ảnh của những thước phim tư liệu trắng đen như tua nhanh trong tâm tưởng,để tôi thấy mình ngồi ở quán hàng xén với cái mũ cói trên đầu và bộ đồ kaki cũ kĩ,bên cạnh một chiếc xích lô ọp ẹp ngóng ra chiếc lambretta rồ rồ trên con đường đầy ổ gà trước mặt. cái thời đói ăn, tôi nhớ mẹ tôi thường bảo vậy,khi mà đất nước vừa thoát qua một cơn bạo bệnh,thì người người chỉ như những con bệnh vừa được xuất viện với nước da nhợt nhạt xanh xao,khi đó,xã hội này mấy kẻ ấm no? bởi vậy,đói là điều bình thường lắm. nhưng ngày đó và ngày nay đã khác, nhà tôi không còn túng thiếu,xã hội cũng đổi thay chóng mặt,vật chất tăng cao theo nhu cầu,ai ai cũng sung túc. nhưng có lẽ dùng chữ ai ai là chưa đúng,vì ít ra,vẫn còn đó một mảnh đời bất hạnh đang xuất hiện trong mắt tôi lúc này. tôi không biết thằng bé đó đến từ đâu,và sau khi màn đêm buông xuống nó sẽ về đâu,nhưng có lẽ đó là nơi mà ko ai muốn tới. trí tưởng tượng đưa tôi về một góc chợ dớp dúa hôi hám,nơi những đứa trẻ bụi đời vẫn vắt chân chồng chéo lên nhau mà ngủ,hay đâu đó một góc ẩm mốc dưới gầm cầu,cạnh con sông đen ngòm nước thải. những nơi tồi tàn nhất của thành phố hoa lệ này lại nuôi dưỡng những sinh linh tội nghiệp. thằng bé không bước nữa,nó ngồi phệt xuống đất,lưng dựa tường một cách vô tội vạ,mắt nhắm nghiền vu vơ,tay xoa xoa cái bụng lép kẹp có lẽ đang sôi lên vì đói. chốc chốc,nó lại ngước lên,giương đôi mắt đờ đẫn ngây dại ngó xung quanh rồi từ cái xắc cũ mèm,nó móc ra xấp vé số có lẽ còn dầy hơn cánh tay khẳng khiu của nó. nó thở dài...bây giờ là 9h đêm,khi một ngày gần tắt,khi phố phường chỉ còn lại những cuộc vui, thì nó âu lo cho một ngày hôm nay thất bát và một ngày mai mịt mù. trời vẫn mưa đấy,mưa dai dẳng và lầy lội, người ta vui ca trong những căn phòng ấm cúng,có ai để ý một kẻ cơ nhỡ lang thang như nó? nó lạnh,lạnh run lên từng cơn và làn da thì tím tái,có lẽ những cơ dưới da nó đang cuống cuồng tìm kiếm một nơi lẩn trốn nào đó dưới những lớp mỡ ko hề có. nó ốm lắm,ốm chỉ còn da với xương, gương mặt teo tóp lại và hiện rõ những sợi gân xanh. mép nó khẽ co giật...biết đâu chừng nó đang mơ đến một bao diêm...vẫn hướng ánh nhìn về phía thằng bé,tôi gọi bà chủ quán,rồi lững thững bước lại cái góc tường vôi trắng có nó ngồi. tôi ngồi khụy gối đối diện nó,nó cũng ko buồn ngước lên. một phút sau,dường như cái cổ của nó mới nhận ra phần việc phải làm và một cách rất mệt nhọc, nó ngước đầu nhìn tôi,đưa đến cho tôi ánh mắt có lẽ khó thể nào quên. tôi cười,và nó cũng cười,rồi nó hỏi :" vé số không chú?". tôi lắc đầu, nó tiu nghỉu, nhưng tôi vỗ vai nó và đưa mắt về quán mì gõ phía bên kia đường,chỗ tôi vừa rời đi,mắt nó sáng lên,tôi hỏi :"đói không?",nó gật nhưng lấm lét nhìn. vậy là tôi mời nó một bữa ăn. tô mì nghi ngút khói đặt trước mặt,nó chỉ kịp nhìn tôi vẻ biết ơn rồi vục mặt vào trong làn khói trắng thơm lừng múc lấy múc để. cơ hồ như đã từ lâu lắm nó chưa từng biết thế nào là ăn. rất nhanh để nó chén sạch tô mì,miệng bóng nhờn những mỡ. tôi nhìn nó,phì cười. nó ngạc nhiên nhưng cũng cười. tôi biết nó vẫn còn đói nhưng ko dám xin thêm,tôi cũng không đề cập gì. rồi tôi hỏi về nó, về cuộc đời,về những số phận,và về tương lai. nó trả lời rất giản đơn như cách nghĩ của một đứa con nít ăn chưa no lo chưa tới,nhưng đột nhiên,nó nhìn sâu vào mắt tôi,nó hỏi :"có khi nào chú nghĩ về một ngày không phải đói ăn?". lòng tôi thắt lại,tôi xót xa cho nó,cho những hoàn cảnh đáng thương như nó. quả tình,chưa bao giờ tôi nghĩ về điều đó. tôi không dư dả về vật chất, nhưng với một sinh viên,cũng coi là đầy đủ. nó thua tôi hơn chục tuổi, nhưng cái cách nó gọi tôi bằng chú làm tôi suy nghĩ mãi. phải chăng nó quá nhỏ bé với phần còn lại của xã hội này? nó kể về quê nó,về những ngày đói chỉ húp cháo loãng cầm hơi,về anh chị em nó bôn ba mỗi đứa một nơi,đứa xin ăn,đứa vé số,về những bậc sinh thành tối ngày ngập trong cờ bạc say sưa,về những trận đòn ngày ngày hằn lên da thịt. nó vạch áo cho tôi xem những vệt roi của trận đòn tối hôm trước, khi nó ko bán đủ số tiền cho chủ. bộ da nó nát bươm với những trận đòn,loang lổ máu bầm và tấy đỏ,có lẽ nó cũng ko nhớ đã ăn phải bao nhiêu roi như vậy,nó chỉ biết đã quen với cảm giác đau rát mà hễ thiếu là nó ăn không ngon. tôi biết nó nói dối,vì chẳng ai muốn ăn đòn để được ngon cơm bao giờ. nó đã học được cách nói mỉa mai mà số phận không tốn quá nhiều thời gian dạy cho nó. nó cũng học được kiểu cười bất cần của những kẻ ko nhìn thấy tương lai và ngập trong đói rách. mắt nó đục dần theo từng câu nó kể. còn tôi như một kẻ ngây ngô ngồi chăm chú như nghe một câu chuyện ly kì lắm. cứ vậy gần tiếng đồng hồ,tôi ngồi nghe thằng bé trút bầu tâm sự mà lòng nặng trĩu. tôi từng nghe chuyện đời của một bà lão neo đơn bị con cái ruồng bỏ, của một cô gái điếm khinh bỉ cả cái nghề giúp mình kiếm cơm, của một tay anh chị nơm nớp 1 ngày không còn được thấy mặt trời,...tất cả đều đặc biệt, và có lẽ đều li kỳ hơn mảnh đời côi cút của thằng bé này, nhưng sao có một điều gì đó khiến tôi thương nó, một sự thương hại. tôi với nó là đồng hương miền trung đá sỏi, nhưng từ nhỏ tôi đã quen với nhung lụa,với tình thương yêu vô bờ, còn nó cút côi trong dòng đời khắc nghiệt. cũng chẳng là ngạc nhiên nếu một ngày nó ko còn trên đời này nữa, hay sa vào vũng lầy tù tội nhưng sẽ rất ngạc nhiên nếu một ngày như giấc mơ của nó :" con sẽ tới trường, con sẽ học thật giỏi, và rồi con sẽ có tiền, khi đó, con sẽ mời lại chú một tô mì." tôi lặng người nhìn nó bước thấp bước cao rời khỏi quán, lẫn vào cơn mưa,lầm lũi,vô vọng...tờ bạc 50 ngàn tôi tặng nó không thể đưa nó đến một ước mơ, nhưng hy vọng làm ấm lòng nó ... mưa đã tạnh một lúc lâu,phố phường lại huyên náo , trên cao trời không trăng nhưng trong vắt,dịu dàng những cơn gió thoảng đưa hương đất tìm về xúc giác những kẻ cô liêu, ngọt và đậm đà chút tình người lẫn trong hồn thiên nhiên...bước nhanh trên lề đường sũng nước mưa, tôi tìm về nơi yên bình sau một ngày mệt nhọc, với tâm trạng trĩu nặng suy tư về những cuộc đời...xa vời quá... 15-05-07
  12. GloryDs

    ...

    THUYỀN VÀ BẾN tự bao giờ thuyền kia ngồi cùng bến nghe rì rào sóng vỗ ở cạnh bên? có lẽ từ khi thuyền không gọi thế cũng như người chẳng gọi bến vậy đâu ... ngày xưa ấy có anh Thuyền đi biển mãi dong buồm ra tận nẻo khơi xa nuôi mơ ước trở về đầy ắp cá để ấm êm cùng Bến một mái nhà nhưng một chuyến khơi xa, Thuyền đi không trở lại Bến mỏi mòn chờ đợi hóa hư vô Thuyền theo gió dạt vào nơi vương đậu Bỗng giật mình một cảm giác thương yêu thì ra nơi nàng Bến đợi Thuyền rồi hóa cảnh kéo Thuyền vào ấm áp chẳng rời xa nước mắt bao la tựa biển hồ lai láng Thuyền co mình ôm Bến dưới hoàng hôn để bây giờ không còn Thuyền và Bến chỉ vương hoài kỉ niệm đặt bằng tên người đi biển gọi tên thuyền từ đó kẻ ở nhà ngóng đợi ở bến xa dẫu biển cả bao la thuyền trôi xa cũng có ngày về bến như chuyện tình của hai đứa chúng ta .... cách trở khơi xa không ngăn lòng lưu luyến năm tháng qua dần chẳng khiến nhớ nhạt phai anh nguyện cùng em xây trọn một lâu đài nơi tình ái đôi ta càng thắm lại chớ nghĩ đến ngày mai hãy vui say cho tháng ngày thực tại chớ phiền não âu sầu hay than van về cuộc đời khốn khó vì em ơi tình đôi mình chẳng quản ngại, so đo dẫu cháo rau thay cho cơm, thịt, cá dẫu mái lá nhà tranh thay tường gạch tô vôi thì chỉ cần có đôi sướng khổ gì cũng chỉ là hư ảo mái nhà tranh nuôi 2 trái tim vàng cũng ấm áp hơn bao ngôi nhà khác như bến-thuyền phơi mình giữa phong ba vẫn cảm thấy nồng nàn tràn hạnh phúc nhưng anh biết tình sẽ đẹp nếu ấm êm sung túc em chẳng muộn phiền với những nỗi lo toan ngày tháng hân hoan vui ca đôi ta hòa nhịp trẻ nhỏ nô đùa các cụ già mỉm cười mãn nguyện anh ngồi bên em dưới ánh trăng vàng kể em nghe chuyện tình thuyền và bến vuốt mái tóc em hương đưa ngào ngạt vị ngọt thơm nồng hòa quyện mồ hôi anh siết chặt hai đứa mình trong yên bình và miên man xúc cảm hạnh phúc mơ hồ lặng lẽ thật gần bên khi ánh trăng tàn khi bình minh xua tan đêm tối khi dân chài giong buồm tận khơi xa để thân nhân ngóng trông nơi bến cũ đợi ngày về đầy ắp cá trong khoang thì ngày đó đôi ta sum họp dưới một mái nhà,một hạnh phúc,một tình yêu. 18-05-07
  13. GloryDs

    ...

    ĐỘC THOẠI Thôi ngủ đi cho bình minh thức giấc Chứ lẽ nào ôm mãi bóng hình đêm? Cho u hoài gợn nỗi nhiều thêm Cho thao thức căng đầy trên mí mắt Tôi siết chặt cho lòng mình quặn thắt Cho kiệt dần hơi thở chỉ ba xu Để khóc hu hu Để nét thù dãn hẳn Để ngày ngày thôi không còn cáu bẳn Mà âm thầm chấp nhận những vô tri Quên hết đi Không để lòng trĩu nặng Chợt nước mắt nghe sao mằn mặn Tự khi nào lắng đọng cạnh khóe môi? Thôi… Khi vọng gác đã điểm ba hồi Là đến lúc cho tâm hồn khuây khỏa Là đến lúc cất tiếng cười ha hả Cho xúc cảm vang xa Cho niềm đau chỉ còn là ảo ảnh … Cảm ơn đời đã cho tôi sức mạnh Để sống thêm một sớm yêu đời Mặc thân xác tả tơi Mặc tâm hồn tàn tạ Cảm ơn đời mỗi cơn nắng hạ Đã mang về một chút lạ của hồn tôi Để tô vôi Để bôi màu lên cảm xúc Để cuộc đời dài thêm một chút Để hạnh phúc xua đuổi nỗi buồn đi 04-06-07
  14. GloryDs

    ...

    KHÔNG ĐỀ … Buồn man mác… hơi tàn thu viết vội Lệ hoen mờ thấm đẫm bờ môi nghiêng Quay lưng bước, bóng nắng vàng hắt lại Vai má hây hây, tóc cười hiền … Vui khúc khích nụ cười nheo khóe miệng Mắt đượm huyền nhành gió thoảng xiên vai Khoe áo thắm âm thầm vương hạt nắng Nhặt lá vàng… Rơi vãi …sầu…giăng mi Hờn giận làm chi Trách móc chẳng được gì Thả xuống hồ thu trôi theo mộng mị Để vơi đi Để lại chẳng được gì Ừ vậy đấy,cuộc đời kì dị Níu giữ cũng bằng vứt bỏ đi … Thôi quên hết: u, sầu, hờn, giận Để sống vui,để thấy yêu đời Lời ai nói,trôi theo giọt nước Giọng ai hờn,thoảng nhẹ tựa lá bay Đưa tay… Thả rơi không bắt lấy Lá rơi rồi, chẳng đậu gốc cây Mình đây Thoát khỏi vũng lầy Thân ướt sũng,bùn nhơ không gột rửa Tâm nhẹ nhàng,trong vắt hồn thơ Nhắm mắt Hồn thả vu vơ Mơ giấc mơ, mong chờ thành hiện thực 01-06-07
  15. hôm nọ đi học chung nghe Aily giới thiệu về diễn đàn này. rất vui được tham gia. @aily: nhận ra mình không nhỉ?

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...