Giật mình. . . đêm chút tàn vương Ngang mây tiễn ánh trăng buồn về sông Trở về sầu đã mênh mông Vô tư vừa khép giữa lòng thơ ngây Hanh hao ngọn gió tháng ngày Qua sông nắng đã nghe đầy buồn vui Đa đoan là tiếng con người Nụ buồn rơi giữa bến đời . . . cười suông
tặng Minh Ngọc Tìm mùa thu ta tìm ta ngồi nhớ Ghế công viên vừa lạnh chỗ em ngồi Buồn xòe diêm ngọn nến giờ đã tắt Chỉ còn thu và tiếng lá rơi êm Chỉ còn thu và đời vắng . . . bình yên Gió cứ lang thang để mùa mất ngủ Em ra đi chiều vàng úa cỏ Thấy đời là góc phố chênh chông Hà Nội ơi ! Nhưng lòng mãi chờ mong Không hẹn ước hẳn đâu là phai nhạt Thì cần chi phải chằng dây buộc lạt Vẫn đi về trong nhớ nhớ quên quên Nước mắt sẽ lặng chìm cho câu hát bay lên Để những buồn vui hóa thân v