Bên gốc cây sấu già, nơi có con đường ngày trẻ thơ hắn vẫn từng chạy nhảy, leo trèo, nơi có quán nước nhỏ mà sau này khi đã trưởng thành, cứ mỗi lúc buồn khi thấy xung quanh mình như chẳng còn ai hắn lại đến, uống tới say, uống tới khi nuốt trong họng mình cả dòng nước mằn mặn lăn dài từ khoé mắt. ...ừ, chiều nay, bên gốc cây xù xì gần gụi ấy, hắn tự chúc mình: Vui và HP khi có thêm tuổi mới hắn vun tay xua đám lá rụng rơi dưới cơn gió của chiều vàng rực rỡ... Và rủa, hắn tự rủa mình :
Những ngày hao khát đã bắt đầu, điều gì đến đã và sẽ phải đến... hãy gồng mình lên, như Đá... Ngày hôm nay, ta muốn viết nhưng sẽ không viết gì, cứ để cho lòng ta mênh mang mênh mang như thế này thêm chút nữa... Nhớ con, Nhớ cồn cào... Gần ngay đây mà vẫn nhớ, con yêu...
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=KaM-VfLRBM Những đôi tay gầy mải miết gánh Thời gian Hạ cứ trắng vô duyên đòn cảm xúc Ngông nghênh trên vai Nắng chống chếnh ở miền xưa áo bay Đường cứ mãi dài xa tầm với Ai nào biết Ai... Tôi đưa em về trong những đêm say Phố qụy lụy dưới đèn vàng dỗ ngủ Góc bình yên ở một nơi rất cũ bỗng thành PHIÊU "Hạ trắng cô liêu..." Ai khóc hờ, rên rỉ Tôi đâu thấy có Hạ nào như thế ? Chỉ bạc trắng tóc người, phờ phạc những tàn mây Và hiển