NÊN MẮT HỌ ĐEN TUYỀN Mắt em là một dòng sông Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em (Lưu Trọng Lư) Chỉ còn những kẻ yêu nhau Ngụ cư trong cùng một thành phố Trên tầng bốn của khách sạn năm sao cực sang Ngài giáo sư khả kính lõa thể cùng vị tiến sĩ Xin đừng nhắc gì đến giảng đường và hội nghị Dưới chân cầu nước kênh đen ngòm ngòm Thằng Tư vừa ca sáu câu vừa vuốt ve con Bảy Trong chiếc ghe bầu ọp ẹp Quên phắt trận chửi nhau
NIỀM VUI THÁNG TƯ ƠI Cứ cái tháng tư Mơ hồ điều gì không rõ Chỉ biết rất khoái rảo ra ngoài phố Hóng chuyện lão xích lô già ưa ba hoa Một trận chiến ác liệt đã xa Mà lão thề rằng đã từng tham dự Để lại ở Buôn Mê Thuột nửa bàn chân và một quả thận Không hiểu sao cứ tháng tư Rượu, bia … uống thứ chi cũng thấy đắng nghét Ngó đám teen tấp tểnh tập hư Con gái con trai đều thấy ghét May, hàng cây sứ dọc công viên còn đẹp Rụng vài bông cho bà cụ nhặt Nửa ký bông tươi ky cóp mươi nghìn Bốn đầu ngư
ĐÊM CHỢT THỨC Cách chi tẩn liệm được nỗi buồn Chít mảnh khăn tang lên ký ức Để chợt đêm thôi choàng thức giấc Nhìn vách mơ hồ gần lắm một âu lo Hoài niệm khô giòn như sợi tóc thô Châm lửa đốt từng cánh đồng ngún khói Hay chính nhánh lục bình nông nổi Đưa ta qua mấy khúc luân hồi Vẫn thèm trút sạch khối buồn ơi Câu thơ mãi rầu rầu lời kinh kệ Tự an ủi tháng ngày thường vẫn thế Chiếc lá đâu đâu cũng về mặt đất gởi trăm năm Cửa sổ riêng tư hòng nhốt lấy khuông trăng Vầng đẹp ấy mai sau th
MỘT BÀI THÁNG TƯ Kìa, nói đôi điều gì đi em Ví dụ như tháng tư dài và vắng quá Chia buổi nắng thưa ra trăm phía Thêm tiếng chim rơi như tiếng lá lạc đàn Tháng tư gầy ngồi nhấm nháp mùa đang Hè mới chớm làm sao tôi hiểu được Chỉ lũ ve non dường đoán trước Ngày sẽ ra đi, người ở lại nhặt nôn nao Tháng tư mềm trên gam đô thứ xanh xao Như người hát rong cuối đường tờ vé số Đôi tình nhân teen ngọt ngào ly sinh tố Rất vô tư bên thế sự thăng trầm Chưa da diết nồng nàn bằng tháng sáu tháng năm M
MỘT MÌNH VỚI THÁNG TƯ Tháng tư quàng vai tôi bằng một hiên mưa Bằng nhánh phượng vói tay vào mùa hạ Vẫn ngần ấy khuôn mặt quen – sao vẫn lạ Tiếng ve đầu tiên rơi vào ly phê đá ban trưa Hai buổi đi-về lối cũ hóa đường xưa Một mình thôi, đủ một mình bối rối Cố bước chậm ngại về nhà quá vội Lại dẫm lên bậc ký ức bộn bề “Nắng có hồng …” khúc nhạc Trịnh si mê Ghi-ta bụi trên vách chờ nhẫn nại Cửa hờ khép, ai đi qua như mùi khói Tiếng thở dài chừa khoảng lặng giữa câu thơ. ĐCĐ
ĐA CẢM Mong manh quá, chớm mưa em đã khóc Thương hàng cây thương ướt tiếng chim gù Đa cảm vậy nỡ nào em không xót Một gã khờ trong rét đứng tìm thơ. ĐCĐ
CHO HẠ Sẽ một hôm tôi vô tâm vứt đấy Những xa xanh vất vả chép thành thơ Nỗi buồn em tôi tình cờ bỏ lại Lấy cớ mình vừa nhận được bơ vơ Tôi ném luôn góc nho nhỏ giấc mơ Giấc mơ vội chưa họ tên gì cả Dặn em nhé tháng tư đừng qua cửa Kẻo gọi em trùng gọi với tên mùa Tiếc làm gì mảnh vỡ nắng lưa thưa Bụi mưa ấy em từng vu vơ khóc Còn thương tưởng hoài niệm xưa ngà ngọc Vào hạ này chớ nhặt tiếng ve rơi. ĐCĐ
SAO DAUDET* Trò chơi đếm sao tuổi nhỏ Tưởng chừng lúc đã quên rồi Đêm núi không buồn khơi lửa Lâng lâng ngước mặt trông trời Xa xa chòm sao Ba Ngôi Nhớ quán cà phê góc vắng Tán gẩu dăm ba thằng bạn Thành phố giờ này ngủ chưa Lưỡi Cày ba chiếc nằm thưa Quê mình năm nay chạy lũ Cọng rau đồng ăn không đủ Mẹ cha bỏ ruộng, làm thuê Sao Vua chín cái nằm kề Thương em lên thăm mấy bận Bụi đỏ lấp lơ má phấn Xa hoài lần lựa cưới xin Bắc Đẩu bảy chiếc lung linh Bảy năm bạc màu áo cỏ Gian lao mềm
ĐOẢN KHÚC THÁNG TƯ Ta về vác nắng trên vai Dấu ưu ái cũ cất ngày lao đao Lâm râm áo phố nát nhàu Vịn trưa lên mấy nhịp cầu lay hoay Công danh ư, giấc mộng dài Thâm niên đếm với rạc rài phiêu du Thơ ca ư, nẻo mịt mù Tuổi nghe xơ xác bao phù phiếm kia Rót chiều sóng sánh cốc bia Lót tay nghiêng giấc bên lề tháng tư. ĐCĐ
THÁNG TƯ LẶNG THINH Tôi biết lấy gì giải thích với em đây Ngoài phiền muộn chẳng còn chi nói nữa Với buổi phố lanh canh đôi cánh gió Đợt mưa trái mùa tạt lạnh ngực thời gian Ngoài con chim ngơ ngác lối về ngàn (Bàn tay phóng sanh mở cửa lồng quá muộn!) Mái chùa cong ngút khói hương sùng tín Hồi chuông trầm chết đuối dưới lòng sông Ngoài bài thơ viết dỡ lúc cuối đông Đem treo ngược trên ngọn bàng ngái ngủ Ngoài đêm muộn nghe bầy dơi rời chỗ trú Tôi biết lấy gì giải thích với em đây Tôi là
HÀNH TRÌNH CỦA MỘT NGÀY Đêm xuống ngồi ngóng bầy dơi dệt bóng đêm Chợt nhận ra lòng mình đang vơi dần từng chút một Tự hứa sớm mai tắm gội hồn thật sạch Những tế bào chết trên da mất dần như đam mê Người đừng phân bua làm gì Bài thơ nọ được viết trên buồn thương vô nghĩa Chắc gì thật sự được đớn đau, dù một lần, như thế Sự hoang tưởng xa hoa. Phố vẫn phố, những phận người tất tả Gánh thiệt hơn lau lách bước chênh chông Tất cả rồi cùng vào lòng đất mềm rơm rạ Bàn tay kia còn bám víu được t
GIẤC MƠ CỦA CON SẺ NÂU Con sẻ nâu ngái ngủ trên cành, đứng hong nắng cho Đến khi mọi chiếc lông tơ trên đôi cánh mỏng của nó sẽ Biến thành thơ. Trong mơ màng nó nhấm nháp cái hương Vị mang vần điệu thi ca tân kỳ, bay lượn Giữa tiết tấu thi ca đương đại, mổ tanh tách vào những Câu thơ, tứ thơ tương lai. Và hạt thóc thơm tho mà nó ngậm Trên mỏ óng ánh mùi rơm rạ Nhặt được trên cánh đồng mỡ màng của mùa thơ cũ Không chừng nó vẫn khao khát xâu được một chuỗi thi ca hoàn hảo nhất, Và đôi mắt c
DÒNG SÔNG THƯƠNG NHỚ Một hôm lòng thêm nắng mới Ngồi thương cỏ nội hoa đồng Mười năm xa xăm nguồn cội Thả hồn về lại dòng sông Xuồng ai chở mùa điên điển Nhuộm đầy bờ nước lớn ròng Hoàng hôn lục bình loang tím Câu hò trôi tận mênh mông Đưa tay vốc con nước ngắn Nhớ ai tóc nhớ buông dài Áo xưa gói bao mùa nắng Có còn bến vắng chờ tôi Thương nhau bên lỡ bên bồi Cách nhau mấy sông mấy lạch Dáng cò nghiêng về cánh hạc Sao không bắc giúp nhịp cầu? Tôi đi bỏ lại sông sâu Lam chiều nhạt mà
TẶNG ÂU CƠ Đem cái nhớ ra biển Hồn mọc cây như rừng Cõng cái nhớ lên núi Đêm tan thành dòng sông Ừ, mai anh lên rừng Nghe lá ngàn kể lể Mốt này lại xuống bể Có dám cùng nhau không? ĐCĐ
MỖI LÚC THÈM ĐƯỢC KHỔ ĐAU Khi thèm được buồn rầu hay thất vọng Thay vì ngoái nhìn bao thành, bại của ngày qua Những cơ hội mười mươi vuột tay, hụt hẫng Tôi lại ngước mắt tìm bầu trời xanh nắng gió chan hòa Rồi cúi mình chào biếc cỏ ngát hoa Hỏi lối đến thăm cơn mưa cuối thu vừa đến muộn Và mỗi lúc thèm được khổ đau hay tuyệt vọng Thay vì ngồi thừ nhấm nháp nỗi đau Từ một cái răng sâu, hoặc, một câu chửi bới tục tằn … chẳng hạn Tôi dành khoảng nửa tiếng đồng hồ nhớ về em
CÔNG THỨC ĐỂ TÔI VIẾT MỘT BÀI THƠ TÌNH Mượn xuân chút lâng lâng của nắng Mượn hạ chút thẹn thùng Chút thu nhuốm sầu Em gom hết về sưởi mùa đông vắng vẻ Nhà điêu khắc mượn đường nét của gió Đục đẽo nên cánh đồng lúa có trâu có cỏ Để ca tụng thời kỳ lành cho sạch rách cho thơm Hoặc tạc bức phù điêu ngày xưa có mẹ Thơm thơm canh cua canh hẹ Chàng họa sĩ mượn màu xanh trên mắt con gái Màu tím lãng mạn trên giậu bìm bìm Tiếng con nai ngơ ngác dẫm trên rừng thu Vẽ nên một nỗi buồn mơ hồ nho nhỏ
THĂM VƯỜN XƯA Nhân diện bất tri hà xứ khứ Đào hoa y cựu tiếu đông phong Thôi Hộ Ngày không nắng là tôi về ươm nắng Giữ thời gian trong mấy khóm tiêu điều Bước nhơ nhẩn như cu cườm nhớ bạn Trưa cựa mình sau đám lá bạc màu rêu Trời thinh gió tôi ỡm ờ bảo gió Hàng sứ già đến hỏi chẳng buồn thưa Khuôn cửa sổ khép hờ đôi mắt lạ Mỗi mặt đường ngửa mặt đợi ăn mưa Đánh rơi tuổi tôi ra sông mò tuổi Sông cạn nguồn rạn nứt cả lòng mơ Bồi hồi cũ chạm vào như xát muối Bến đò xưa cầu mới nối đôi bờ
MỜI NHAU Mời tôi đi lạc vào em Là hôm bứt cọng cỏ phiền buộc thân Chợ chiều đãng khách lần khân Tay cầm rao mớ thơ bầm tím roi Mời em quá bộ vào tôi Nhẹ chân khéo nắng lấm đôi gót hài Mời lên đỉnh gió mùa phai Nằm nghe chuông muộn màng ngày phục sinh Mời nhau mê muội nẻo tình Cuộc yêu đương ấy hao hanh mấy thì Ừ, thôi vớt tiếng chim quy Trải phơi lên bãi xanh rì phù hoa *** Mời nâng cốc đắng thật thà Say, ta bồng bế nhau qua chốn người. ĐCĐ
HÔM QUA LÀ NGÀY PHỤC SINH Ngày hôm qua, ngày cuối tuần, mình đã ở đâu Mà đoạn đường dưới kia buồn vậy? Ai đứng trên bao lơn này Theo dõi một ngày cô đơn Nhánh mười giờ mười giờ chưa nở Con chim bồ câu hớn hở Vẽ một vệt nâu nâu Lời hứa ở đâu Nụ hôn ở đâu Cả mùi thuốc lá con mèo và mùi cà phê đậm đặc Đừng vu khống chủ nhật thường buồn Đơn giản chỉ là một mình Thiếu một bờ vai từng quen tựa Đơn giản chỉ là nhơ nhớ Một khúc Trịnh hằng quên tên Có thiếu gì đâu chạm một làn đêm Giai điệu giản
ĐÊM UỐNG RƯỢU ĐỐT RƠM Là đêm nuốt đủ cô đơn Thêm vài chén nữa ngấm buồn gớm ghê Nghiêng bầu chắt đáy sơn khê Uống cho vụn vỡ lời thề lược, gương Là đêm ói cục thê lương Trả em làm vốn buôn hường bán xoan Để khi gõ cửa thiên đàng Hỏi vay đức chúa một ngàn chua cay Là đêm chết cạnh cơn say Quay tìm hồn phách thấy hai xác mình Một, đành bộ dạng phù sinh Hai, nùi xương thịt trá hình áo cơm … Là đêm vun lửa đốt rơm Ngồi nghe cháy khét một nguồn cơn ta ĐCĐ
BÀI NGUYỆN KHÔNG ĐỀ TỰA tôi từng hiểu được mùi vị cái đói nghèo kinh niên nếm vào như thế nào sự áp bức chạm tay lên bỏng rát ra sao phần tự do, dẫu ít ỏi này, khi bị tước đoạt mỗi nói cười cay đắng đến dường bao … ngộ nhỡ điều tôi viết ra đây gây phật lòng nhau, xin em làm ơn, một lần thôi, đừng ngoảnh mặt một lần thôi, chân bước xuống lòng đường hòa vào dòng đời đang ngược xuôi lao lách âm thanh mà tai em nghe được chính những tiếng kêu lạc lõng, diết da của lắm người anh em đang khốn khó
BÀI NGUYỆN CHO MỘT NGÀY HÀNH HƯƠNG lúc tôi nắm lấy bàn tay tật nguyền để bàn tay ấy chạm vào đường cày màu mỡ thịt da kia dần bớt đớn đau lúc tôi đặt trái tim bị thương lên môi vào giữa những trái tim tuyệt vọng khác lòng trắc ẩn sinh sôi lúc tôi nâng mảnh hồn ngục tù không tên thì thầm mỗi lời về tự do đôi cánh xanh tìm lại bầu trời lúc tôi cúi xuống với con người hèn mọn, cô đơn bỏ vào chiếc nón rách mảnh danh dự hằng mất cắp con người thấp kém nọ sẽ thay đổi thế giới này ĐCĐ
LIÊN TƯỞNG - Mẹ ơi, sao cô Tấm hiền diệu thế lại nỡ luộc sống người, lại còn đem làm mắm cho người khác ăn gớm ghiếc đến vậy, hở mẹ … hở mẹ? - Mày có chịu ngủ chưa, thằng ranh con. Sáng mai tao với mẹ mày còn phải đi kiếm cơm. Vớ vẩn! Trong bóng tối, thằng bé xoay lưng, nằm thiêm thiếp, trong đầu nó lởn vởn mãi một chảo nước sôi và chiếc lọ. Liệu có cái chảo và chiếc lọ nào đủ to, vừa cho một người đàn ông không nhỉ… ĐCĐ