CHÚC NGỦ NGON Em là ngọn lửa Anh, cây đèn cầy Chạm vào như thế Chảy hết còn gì Thôi, chớ nghịch nữa Goodnight ngủ ngon Hay … mình thắp lửa Coi đêm cháy giòn? ĐCĐ
VẪN MỘT CÂU THƠ Vẫn một câu thơ đang đi tìm em Tứ thơ vui như câu chuyện người mới lớn Thơ vờ buồn nếu thương yêu hạn hán Kiên nhẫn về hạt nước lắng dòng sông Câu thơ ngồi hát với khoảng mông lung Mà hôm vội trái tim làm rơi lại Chẳng phải tôi, thơ chưa hề già cỗi Dịu dàng thôi đâu dễ gặp một lần Thơ nồng thơm lúc vội vả tay cầm Rụt rè chạm chầm chậm thành kỷ niệm Mỗi lời nguyện dành phần người thân thiện Mái tóc dài bay rối nhịp thời gian *** Sân ga chiều, câu thơ đứng tê chân Đợi c
CẦU LẤY MỘT CƠN MƯA nhà thơ nông dân đầu trần đặt bàn chân lên lớp đất khô nứt đám mạ khát nước chết gục ngước mắt lên trời cầu xin một tín hiệu mưa nhà thơ công nhân bộ đồng phục rách bước ra căn nhà tồi tàn bẩn chật người vợ ôm đứa con nhỏ nằm ngủ chung với tiếng muỗi vo ve ngước mắt lên trời cầu hôm nay xin được việc làm nhà thơ bác sĩ gọng kính trầm ngâm từng hàng dài những hình nhân những con bệnh lê la trên nền gạch tiếng than van đều khắp ngước mắt lên trời cầu xin chút phép lạ mon
LIÊN TƯỞNG - Mẹ ơi, sao cô Tấm hiền diệu thế lại nỡ luộc sống người, lại còn đem làm mắm cho người khác ăn gớm ghiếc đến vậy, hở mẹ … hở mẹ? - Mày có chịu ngủ chưa, thằng ranh con. Sáng mai tao với mẹ mày còn phải đi kiếm cơm. Vớ vẩn! Trong bóng tối, thằng bé xoay lưng, nằm thiêm thiếp, trong đầu nó lởn vởn mãi một chảo nước sôi và chiếc lọ. Liệu có cái chảo và chiếc lọ nào đủ to, vừa cho một người đàn ông không nhỉ… ĐCĐ
BÀI NGUYỆN CHO MỘT NGÀY HÀNH HƯƠNG lúc tôi nắm lấy bàn tay tật nguyền để bàn tay ấy chạm vào đường cày màu mỡ thịt da kia dần bớt đớn đau lúc tôi đặt trái tim bị thương lên môi vào giữa những trái tim tuyệt vọng khác lòng trắc ẩn sinh sôi lúc tôi nâng mảnh hồn ngục tù không tên thì thầm mỗi lời về tự do đôi cánh xanh tìm lại bầu trời lúc tôi cúi xuống với con người hèn mọn, cô đơn bỏ vào chiếc nón rách mảnh danh dự hằng mất cắp con người thấp kém nọ sẽ thay đổi thế giới này ĐCĐ
BÀI NGUYỆN KHÔNG ĐỀ TỰA tôi từng hiểu được mùi vị cái đói nghèo kinh niên nếm vào như thế nào sự áp bức chạm tay lên bỏng rát ra sao phần tự do, dẫu ít ỏi này, khi bị tước đoạt mỗi nói cười cay đắng đến dường bao … ngộ nhỡ điều tôi viết ra đây gây phật lòng nhau, xin em làm ơn, một lần thôi, đừng ngoảnh mặt một lần thôi, chân bước xuống lòng đường hòa vào dòng đời đang ngược xuôi lao lách âm thanh mà tai em nghe được chính những tiếng kêu lạc lõng, diết da của lắm người anh em đang khốn khó
ĐÊM UỐNG RƯỢU ĐỐT RƠM Là đêm nuốt đủ cô đơn Thêm vài chén nữa ngấm buồn gớm ghê Nghiêng bầu chắt đáy sơn khê Uống cho vụn vỡ lời thề lược, gương Là đêm ói cục thê lương Trả em làm vốn buôn hường bán xoan Để khi gõ cửa thiên đàng Hỏi vay đức chúa một ngàn chua cay Là đêm chết cạnh cơn say Quay tìm hồn phách thấy hai xác mình Một, đành bộ dạng phù sinh Hai, nùi xương thịt trá hình áo cơm … Là đêm vun lửa đốt rơm Ngồi nghe cháy khét một nguồn cơn ta ĐCĐ
CỦA HAI GIẤC MƠ thế giới này của cả hai, ba biết rõ con mơ bằng những giấc mơ của ba những giấc mơ xa tít mãi trời xa có mỗi trái tim hồng nhịp đập dội vào từng ngóc ngách giấc mơ con khi chính tâm hồn mình ba chưa lúc nào hiểu được dẫu thế giới vẹn nguyên niềm an ủi mỗi ngày khi có con nằm cạnh ba đây … hai yêu thương côi cút giấc đêm nay ấu thơ của ba, men theo hơi thở con, quay lại và lạ quá – thêm một người đứng đấy vàng vọt cô đơn ĐCĐ
BỐN ĐOẠN VỀ SỰ CHIA LY đóa hoa này rồi sẽ tàn chiếc cốc kia đến lúc sẽ vỡ khoảng khắc đẹp đã mong manh lần rực rỡ giờ còn lại chăng ký ức thầm thì con đường, dẫu mấy dài, cũng đến nẻo phân kỳ nỗi đớn đau đừng tự dối mình từng chưa có đăng đẳng thời gian vết sẹo tròn nguyên đó ta lầm lỡ thốt lời chi ta ngu dại điều gì định mệnh này ai hào phóng giúp mình đây nước mắt sẽ tuôn sẽ tuôn dòng nước mắt được òa khóc như nhận phần thương tật như ngón chân từ khước một bàn chân năm tháng mới qua n