Chiều nay được tin anh Mà tim em rã rời Lòng như se sắt lại Bởi một điều đâu nhói. Giọng anh như lạc đi Giọng em buồn hẳn lại Vẫn còn thương nhớ lắm Sao không thể sẻ thương? Muốn đắp anh chăn ấm Muốn xoa anh chút dầu Làm vơi cơn sốt cúm Mà sao xa tít tắp. Điệu tình anh.Tình em. Giờ anh có người khác Người ấy hơn hẳn em? Người ấy chăm anh mát Chắc gì giống như em? Chỉ mong anh bình phục Kẻo em xa em xót Kẻo em thương em nhớ Những ngày xưa anh đau! “txcc”
Thời gian dù có trôi xa, tôi dù có đi đến đâu cũng không sao quên được những ngày được ở Quy nhơn, được đi trên đường Ngô Mây bảng lảng trời chiều, được chạy dài qua đường An Dương Vương để rồi ào ạt xuống biển với những dãi sóng bạc đầu. Tôi nhớ mãi những đêm hò hẹn ngắn ngủi của mình với ánh trăng ngày hè trên bờ biển vắng. Những lúc đó chỉ có tôi với tôi sao lòng ấm áp lạ. Đến bây giờ đã gần thập niên trôi qua mà lòng tôi còn nhớ mãi. Cách đây 8 năm về trước, tôi đã đăng ký và dự thi vào t
Trong mê mãi Tôi rời xa.... Về phía con đường ...không có anh Nơi có tuyết trắng tinh... mong manh.... Trong hoang hoãi tôi tìm đến thơ ngọt ngào cháy bỏng Kết thành đôi Hòa thành điệu ... Hạnh phúc không mong manh Chỉ có thơ.
Đỗ Ký chàng ơi, dăm bữa nữa Em ghé sang chơi quê của chàng Có ngàn ngọn tháp, điệu tình vời Có con sông xanh tím lục bình. Em đọc thơ chàng lòng đắm say Hỏi ra mới biết Người tên Thắng Rồi ra mới hay cùng xa xứ Cùng người đồng mình miền Trung thương Em là thân gái dặm trường xa theo bước chân đi người Cha cũ Vào đến miền Tây vùng lúa gạo Xin bám nơi đây đất chín rồng Dẫu biết rằng chàng chẳng đôi mươi Mà lòng thơ vẫn còn trẻ lắm lắm Nên nóng lòng em gọi là "chàng thơ" Chàng yêu mến một thờ