Một cảm giác thật là khó tả. Nếu gọi là hụt hẫng thì có hơi quá không? Nhưng sao những suy nghĩ đó cứ lẫn quẩn trong tâm trí của mình thế? Đã nhiều lần đã dặn lòng là hãy quên tất cả, hãy thứ tha để lòng được thanh thản hơn nhưng sao khó quá. Phải chăng mình quá ích kỷ, mình chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi để giờ đây mình thấy cô đơn quá. Một cảm giác rơi tự do mà mình thì không thích bao giờ. Mình thèm lắm. Thèm đựơc như ngày xưa, sống vô tư không một chút ưu phiền nghĩ ngợi để nụ cười lúc nà
Đã từ lâu rồi em muốn viết cho anh những lời yêu thương nhất xuất phát từ trái tim em nhưng em lại thấy ngại. Ngại vì em ít chữ nghĩa, ít lời lẽ, và ngại thổ lộ tình cảm của mình cho người khác biết (trừ anh), em tự ti quá phải không anh? Anh đã từng nói "em rất tự tin", nhưng em chỉ tự tin trong công việc hay trong không gian khác thôi chứ trong lĩnh vực này em ngại lắm. Chắc có lẽ hồi đi học cô giáo dạy tới bài "Tự tin" em không được học hết hay sao á. Anh à! Có nhiều lúc hai vợ chồng mình
Mẹ! "Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên đời này!". Con chưa lần nào nói cho mẹ nghe câu này phải không mẹ? Và có lẽ mẹ cũng sẽ không đọc được những dòng chữ này đâu. Nhưng con tin là mẹ sẽ cảm nhận được tấm lòng từ đứa con gái bé bỏng này. Con đã từng nói nghĩa mẹ không như nước trong nguồn đâu, bởi lẽ - đối với con - mẹ là tất cả rồi, mẹ hơn cả những vì sao trên trời, hơn những hạt cát dưới biển. Mẹ đã làm nên những điều kỳ diệu cho con và cho gia đình chúng ta. Những lúc con vấp ngã, con
Sáng thức dậy với tâm trạng thật thoải mái, đầu óc mình như được "giãn ra" một cách lạ lùng. Tại sao vậy nhỉ??? Mình tự hỏi nhưng cũng tự có câu trả lời cho riêng mình. Một buổi sáng không bộn bề lo toan, không tín toán hơn thua, không nghĩ ngợi đủ điều. Và những dòng suy nghĩ của mình thì cũng miên mang, mình như là một cái máy chưa được hoàn chỉnh vậy đó. Và vẵn còn một khoảng trống để không thể lấp đầy.