Xin cho em bình yên -o0o- … Anh đã đến vào một chiều trời không chút gió… Nắng nghiêng nghiêng lụi tắt cuối hoàng hôn… Những thương yêu sưởi ấm những đêm buồn… Bao giá rét em không còn nhận thấy… … Anh đã nói yêu em nhiều biết mấy… Ôm em trong tay chất đầy những yêu thương… Vai áo anh bạc che chở những đêm sương… Mắt em hướng về mắt anh sâu thẳm… … Anh ra đi khi tình em say đắm… Mộng uyên ương dang dở lắm thương đau… Chiều nhạt nắng không nhìn rõ ngày sau… Nghe nỗ
Vẽ một vòng tròn trên tay Cho ai nhỉ - bầu trời đầy nắng gió Vẽ một khung tròn cửa sổ Có ai hay mở cửa đón xuân về...? Vẽ một vòng tròn trên tay... Đời xoay vần... sao quay cuồng... đến lạ... Trong vòng tròn là một chiều nắng hạ... Hạ tàn phai... để thu đến... đông sang... Vẽ một vòng tròn trên tay... Hai nửa nhé... anh và em là một... Vẽ một mái nhà tranh nước dột... Hạt đắng... hạt cay... tí tách một chiều mưa... Vẽ một vòng tròn trên tay... Trong vòng tròn là muôn ngàn giấc mộng... Ngoà
Về nơi ấy bình yên…Ai cũng có một giấc mơ bình yên… Một nơi chốn cho niềm đau quên lãng… Thả linh hồn vào hình đêm dĩ vãng… Vọng tiếng vang vang… những giọng nói cười… … Người ao ước về cái thuở đôi mươi… Xuân mười tám tay còn đang cắp sách… Vẽ những giấc mơ những lâu đài thành quách… Giấy trắng đen… nguệch ngoạc… lách thời gian… … Người ao ước về một cõi miên man… Không than trách… không rạch lòng tan nát… Không buồn đau… chỉ toàn lời ca hát… Tháng mùa xa… xóa cả những vết nhơ… … Người ao ước
Valentine không hoa hồng… o0o- Ai tặng hoa hồng cho em cười… nắng tung bay… Gió chiều nhẹ khẽ cười thơ ngây quá ạ… Valentine năm nay buồn đến lạ… Chẳng tặng hoa ai… chẳng ai tặng hoa mình… … Valentine này …quằn quại …những yêu thương… Sớm thức giấc ngón tay buồn… không nhúc nhích… Ánh mắt buồn… đếm từng ngày trên lịch… Trống vắng mênh mang … khúc nhạc …gió giao mùa… … Cửa sổ mong manh… tựa lên thềm nỗi nhớ… Mắt ơ thờ dõi nắng mùa xuân sang… Tay trong tay… phố nắng rất
Tôi lang thang đi tìm chính tôi... Tìm khắp nơi giữa ngàn người trên phố... TÌm loanh quanh trên những mảnh chàm gỗ... Khắc những đam mê... khắc cả những lỗi lầm... ... Tôi đi tìm tôi giữa từng lời tôi nói... Từng bước tôi đi... từng chữ viết nghiêng nghiêng.... Từng nhịp sóng cả... từng ngọn núi linh thiêng Giữa làn sương trắng... hay giữa mùa rực nắng... ... Cho đến bao giờ... tôi mới tìm được tôi... Tôi không biết... và chẳng ai được biết... Tôi cứ đi... và cứ đi mãi
Tiếng hát đêm ba mươi… _o0o_ Đã bao ngày con không về thăm quê… Cảnh vật cũ… những con người quá khứ… Những cánh cò bay… những chiếc bàn còn nét chữ… Tuổi thơ lang thang …con giữ những cánh diều… … Tháng năm xa quê… nơi chốn lạ mỹ miều… Lòng con da diết hướng về miền quê ấy… Để ba mươi năm nay… con về… con mong thấy… Những cỏ cây… những đám mây… và mẹ… … Sân nhà… giếng nước… gốc cây… con cất lời khe khẽ… Tiếng “mẹ ơi”…con rẽ dòng lệ rơi… Khu vườn xưa… vẳng những tiếng
Những mảnh ghép gặp nhau ngoài bãi cỏ Níu tay nhau thành bộ xếp màu xanh... Những kỉ niệm cứ vòng vòng xung quanh... Nghe đâu đó tiếng tranh giành thuở nhỏ.... ... Một mảnh ghép có hai màu xanh đỏ... Ghép với nhau thành kí ức tuổi thơ... Bộ xếp cũ - chứa cả những giấc mơ... Niềm ao ước sống cùng trong bụi bặm... ... Mảnh thứ hai giữa muôn vàn năm học... Trốn thật sâu giữa những mộng mùa sang... Giữa những lao đao vất vả đến tan hoang... Những mất mát đã cho mình biết số
Đi tìm nụ cười từ trăm ngàn người trên phố Giữa gió đông và tuyết trắng bờ vai Giữa dòng đời ngày ngày trôi hối hả Tôi tìm em giữa phố xá đông người... ... Đi tìm nụ cười từ xa xưa dĩ vãng Giữa những khoảng không ngập đầy nỗi ưu tư Giữa vô vàn những dòng thơ lai láng Tôi tìm em giữa năm tháng cuộc đời... ... Đi tìm nụ cười của một người không còn bên tôi nữa Giữa cô đơn và giữa những xót xa Giữa những đêm dài giọt lệ rơi lã chã Tôi tìm em trong chính trái tim mình..
Lặng lẽ buồn... lặng lẽ ngóng trông... Lặng lẽ nhạt nhòa đêm dài lau khô dòng nước mắt... Lặng lẽ ôm mình vào niềm đau xa khuất... Để nhớ thương ai... để tủi hờn... ... Tình yêu là vậy - những nỗi buồn trải dài vô tận... Những niềm vui theo gió thoảng mây trôi... Để ngỡ ngàng trước sương trắng tinh khôi... Ôi nước mắt đã cạn nguồn đau thắt... ... Những giấc mơ dài cho bóng người héo hắt... Giữa đêm thâu trải rộng cõi thời gian... Bao nỗi buồn để thinh lặng hòa tan... Mô
Lá vỡ - chiều nay em không tới... Bước chân đi... giờ anh gởi cho ai...? Những dấu yêu... chiều nhạt... nắng dần phai... Cho anh biết... tình dại khờ... là thế...... À ra thế tình chỉ là chiếc lá... Giữa mùa thu theo gió rụng... ngày mưa... Rồi chiều nay khi nắng tàn bên cửa... Lá khô dày... và vỡ nát... ngoài sân...... Giờ thì thôi nhé những hiểu lầm giả dối... Giấu nỗi đau... chết lặng giữa trời đêm... Thôi cũng hết... những giấc mơ êm đềm... Đành quên nhé... tình yêu
Lá thư tình gửi cho chính mình… ... Lá thư tình gửi tặng cho chính anh… Những nỗi nhớ bỏ quên mình dĩ vãng… Để những buồn vui cứ từng chiều lơ đãng… Ngơ ngác vụt qua… xơ xác buồn… ... Lá thư tình anh gửi cho chính anh… Mơ một hạnh phúc cuối ngày buồn nắng tắt… Lá cứ rơi… hứng hộ mình nước mắt… Tưởng nước mắt anh … ô không phải … sương rơi… ... Lá thư tình gửi chính mình lả lơi… Những tiếng yêu cũng u buồn mục rữa… Lầm lỗi xưa biết làm gì để chữa… Cún bông buồn… em
Anh trả cho em ngày xưa... Trả em về những ngày mưa không hết ... Trả em về những niềm đau không được chết.. Trả em nỗi buồn ... trả cả những niềm vui ... ... Anh trả em về với những đêm mồ côi.. Nghe gió khóc khúc nhạc buồn réo rắt.. Nghe mưa lạnh những niềm đau hiu hắt... Cung nhạc buồn... em lặng lẽ miết tay... ... Anh trả cho em bao nhiêu những tháng ngày... Em đã khóc... những niềm đau không bao giờ cạn... Em cứ vuốt ve những thanh âm nứt rạn... Em cứ lang thang với án
Mở cửa sổ nhìn về những ngày xưa... Giữa mùa hạ nắng chiếu vàng bục cửa... Gió lộng lùa đưa mùi thơm hoa sữa... Bạn bè ơi tớ vẫn chửa quên đâu.... ... Mở một cánh... giữa một ngày mưa gió... Nhịp khẽ ngày xưa mưa tí tách hiên nhà... Trưa lặng lẽ nghe mưa buồn buốt giá... Bạn bè ơi... nhớ những tháng mùa xa... ... Giữa mùa tuyết đổ Mạc Tư Khoa... Bao kí ức vẫn đầy trong đáy mắt... Bao nhung nhớ vẫn vương đầy nét mặt... Gượng nét bút nghiêng... thư viết chửa thành lời...
Hạnh phúc là một chút niềm vui nho nhỏ... Chỉ cho anh và chỉ cho riêng anh... Gặm nhấm một mình... và mặc kệ xung quanh... Anh ích kỉ vơ vào mình một chút... ... Những buồn thương chợt đến gần một phút... Kéo anh ra... ngoài tầm với yêu thương... Quẳng anh vào trời mịt tối mù sương... Anh cô độc vây quanh mình dĩ vãng... ... Phủ lớp bụi mờ bao quanh ngày tháng... Anh lạnh lùng giữa khuya lạnh trời mưa... Tự đóng băng những kí ức ngày xưa... Cố quên lãng những niềm vui n