Đã xa rồi, có phải thế, mùa ơi. Thời thơ bé đã theo người qua ngõ. Tháng tám hội đèn sẽ chẳng còn tôi nữa. Vầng trăng kia xin trả lại cho mùa. Tôi bây giờ ngồi ghép lá thành thơ. Cùng đôi giọt sương thu làm thanh điệu. Những vần thơ chở một thời êm dịu. Trôi ngược dòng ký ức xa mờ. Tôi bây giờ ngồi ghép lá thành thơ. Không để nhớ mà mùa ơi, để tiếc. Một vầng trăng đã trôi về xa lắc. Một thời mơ đã biền biệt theo mùa.
Nhạn chuẩn bị cho năm ba một túi xách to đùng chứa đầy sách vở. Khi Nhạn lê nó đến được chỗ ngồi duy nhất còn trống phía cuối xe thì cái phương tiện cũ kĩ dùng để đi lại duy nhất của thị xã cũng bắt đầu chuyển bánh. Nhạn ưu ái đặt túi xách lên chỗ trống còn sót lại ấy và đứng nhìn bâng quơ ra cửa sổ. Nắng và bụi quyện cửa xe. Vàng lườm, không phải màu vàng của lúa, của hoa. Đó là một màu rất đặc biệt chỉ ở quê Nhạn mới có. Xe qua con đường đất lắm ổ gà, chông chênh, Nhạn không kịp níu thanh vịn,
Nó đi cắt tóc. Không phải vì buồn chuyện gia đình, chuyện học hành hay hờn giận bạn bè. Lại càng không phải vì hờn giận người yêu. Mà là vì… nó không muốn buộc chân một đứa con trai nào cả. Mọi chuyện có lẽ đều do thầy nó mà ra. Cách đây hai hôm, đột nhiên thầy dành hẳn một tiết để trò chuyện, chuyện tình cảm tuổi mới lớn mới thích chứ. Cứ như là thầy đi guốc trong bụng bọn nó vậy, mọi thắc mắc được giải đáp tất tần tật. Thầy còn kể cho bọn nó nghe - chuyện – của – thầy nữa kìa. Và cuối giờ,
Chưa bao giờ Phan tin rằng trên đời này có một thế giới thứ hai ngoài thế giới cô đang sống. Cõi vô hình mà bà, mẹ, và mọi người hay nhắc tới, với Phan chỉ là chuyện viễn tưởng. Là sinh viên khoa Triết, với Phan chỉ tồn tại chủ nghĩa duy vật. Còn những gì thuộc về thế giới duy tâm, Phan không bao giờ nhắc đến, và nếu có đi chăng nữa, thì chỉ để trêu một vài người bạn nhát gan và có khuynh hướng nghiêng về thế giới tâm linh… Nhưng rồi chuyện ấy đã xảy ra… Chuyện mà đến bây giờ Phan vẫn còn cảm
Trong một chuyến đi, ngẫu nhiên cô gặp Thuận. Hai căn phòng ở cùng tầng, cùng có cửa sổ trông xuống đồi, tình cờ trở nên chất xúc tác cho hai kẻ không quen hình thành tình cảm khó gọi tên. Cô phát hiện ra Thuận rất giống mình, cứ như cô và Thuận không phải ra đời cách nhau ba năm cộng với vài tháng, mà là sinh ra trong cùng một ngày, một giờ, thậm chí một phút và từ một người mẹ. Thuận thích ở nơi cao nhất của toà nhà, lang thang trên khắp các con phố hằng đêm, thích ngồi một mình trong quán c