Tập thơ: Gặp lại tuổi 20 (từ bài 6 đến bài 10)
6. NGÀY HẸN CƯỚI
Tháng bảy anh ôm vào lòng một khoảng trời xanh
Hạnh phúc như một vầng mây ấm
Nhưng tháng bảy này anh lại ôm vào lòng ngọn lửa
Đang bùng lên trên mặt chiến hào...
Ngày cưới Em ơi đành hẹn mùa sau !
Thượng Đức tháng 7/1974
7. HOA GẠO
Sáng nay em đến lớp
Hoa gạo đỏ lưng trời
Cánh chim về ríu rít
Giữa khoảng đời sáng tươi.
Trên tầng cao lộng gió
Hoa gạo vượt lên rồi
Đỏ hồng như sắc máu
Như lửa tình đang khơi.
Sáng nay ai ra đi...
Sân ga người đưa tiễn
Bông gạo hiền khiêm tốn
Đậu trên túi ba lô.
Biên giới này mùa xuân
Nhớ nhau người yêu nhé
Đừng quên bông gạo đỏ
Âm thầm ta trao nhau.
Giảng đường Bách khoa
10.1979
8. CÁI NIÊU ĐẤT
Cái niêu đất của Mẹ tôi đã bể lâu rồi,
răng mà chắp lại được...
Ôi, cái niêu đất của một thời xa ngái
Tôi mang theo suốt dọc cuộc đời ...
Mẹ chẳng còn và cả Em tôi
Cát bụi lại hoàn cát bụi ...
***
Ngày ấy, vẫn như còn tinh khôi,
Và chiến tranh như chưa hề có
Cao xanh một khoảng trời
Phiên chợ làng bé nhỏ
Bóng mẹ gầy lõ mõ,
áo nâu nhạt xênh xang...
Đòn triêng quẩy hai đầu phiên chợ
Mớ khoai non cầm bữa...
Mẹ tiện tằn sắm cái niêu con,
Đợi Cu Tí về ....
Kho con cá tộ....
Đợi Cu Tý về ngô rang rang nở
Đợi Cu Tý về sáng tưng hàm răng...
Nào ngờ, bỗng có một ngày
Bụi đất quầng lên,
Cùng đoàn quân nam tiến
Âm vang xe xích,
Âm vang khúc quân hành
Trùng trùng những gương mặt lính trẻ,
Đứa nào cũng tựa hồ Cu Tý
Đang vẫy chào, tạm biệt người thương ...
Đôi mắt nhỏ nhăn nheo,
Mẹ dõi theo, dõi theo ..
( Linh cảm trái tim mách bảo
mẹ sẽ gặp Cu Tý nhà mình...)
Đất -Trời lặng thinh, lặng thinh...
Và Mẹ bỗng nhận ra ..
Cơn lốc như ào qua trước mặt
Mẹ nhào theo đoàn xe
Cả binh đoàn nhoè trong nước mắt
Cái niêu đất một đời cực nhọc
Từ từ rớt lại sau lưng
Vỡ tan tành mặt đất...
***
Cắt từng khúc ruột để chia ly
Nuốt từng tiếng khóc để ra đi
Đất nước đã ngàn ngày như thế,
Mẹ biết, nhưng không thể
Máu chảy ruột mềm !
Con ơi,
Sẽ có một ngày
Không còn bom rơi, đạn nổ
Mẹ sẽ đợi con về
Để lại được thức canh giấc ngủ
Cho con từng sáng, từng chiều
Không lỡ buối đến trường, đến lớp ...
***
Bây giờ mặt đất đã xanh liền
Cái niêu đất thuở nào biết ai còn nhớ ?
Khúc khải hoàn âm vang một thuở
Bỗng lạc rơi một nốt trầm
Vỡ tan tành mặt đất....
Mẹ chẳng còn,
và cả Em tôi,
Cát bụi lại hoàn cát bụi ...
Chỉ còn lại những mảnh vỡ ngày xưa
Từ cái niêu đất của Mẹ
Tôi nhọc nhằn ghép lại cho thơ
Để mặt đất xanh liền một dải ..
Ôi cái niêu đất một thời xa ngái !
Hà Tĩnh tháng 5.1971
Hà nội tháng 07.1996
9. NÓI VỚI EM NHƯ THẾ NÀO ĐÂY ?
Nói với em như thế nào đây ?
Cháy sạch rồi
những trang thơ anh viết...
Người xưa yêu nhau có câu ví bắc cầu
Có dải yếm lụa đào nhắn gởi
Có quan họ theo về bến đợi
Có chiếc nón bài thơ lúng liếng trao nhau...
Còn bây giờ,
Anh biết nói với em như thế nào em ơi !
Câu ví người xưa anh chưa học được,
Quan họ thì anh không biết hát
Những vần thơ viết tiếp run run...
Để anh bắc sang bên đó nắng xanh
Âm thanh thật hồng, thời gian thật tím
Qua cầu em đừng làm rơi nón,
Để bài thơ anh theo sang bên...
Hà Nội, 10.10.1980
10. SUY TƯ TRƯỜNG SƠN...
Con đường ta đi trong mù sương
Bom thù dội, cháy lưng đèo trước mặt
Con gõ kiến cúi đầu: Cộc ! Cộc !
Bên gốc thông khói cuộn hương buồn
Con tắc kè đếm thời gian vô tận, vô cùng !
Con khỉ sải từng cánh tay
Đếm cây rừng cao thấp
Con hổ lặng thinh bên rừng già hun hút
Nín chờ những bàn chân người lính đi qua ...
Con nhện chăng tơ, rối cả mắt trẻ trai
Con mối đùn lên làm nấm mồ khô khốc ?
Chỉ có những câu thơ trong cổ tích
Làm dịu nỗi đau của rừng..
Khi tiếng chim cu gáy vọng cuối đường
Là khi chú tắc kè
Giã vào đêm thăm thẳm ..
ánh sáng chói vàng trong tầm mắt
Bỗng tối sầm sau vách núi thung sâu !
Đường hành quân vẫn sóng bể trào dâng
Rừng che nắng, che mưa
Che bom và che lửa
Bên vết máu bầm đen sót lại
Một cánh phong lan thơm thoảng cuối đèo
Lặng lẽ xua đi hương khói độc ..
Nhưng Trường sơn, Trường sơn ơi !
Mãi còn đó một nỗi đau
Những chồi non quặn mình trong lửa độc
Ta kiêu hãnh
Đi tới tận cùng của ngày toàn thắng
Nhưng mỗi khi nhớ về những cánh rừng
Trụi lá,
Chĩa lên trời xanh như triệu triệu cánh tay
Khẳng khiu, đen đủi,
Có khi nào lòng ta chợt hỏi :
Rừng ơi, ngươi có trách ta ?
Trường sơn ơi, người có trách ta ?
Xin đừng hãt nữa lời ngợi ca,
Hãy cứu lấy những gì còn sót lại !
Hà nội tháng 9.1978
0 Bình luận
Recommended Comments
There are no comments to display.